Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh hàn huyên trong phòng một hồi lâu, vốn dĩ Ngu Sở định giúp Ngu Nhạc Cảnh giải tỏa tâm trạng một chút, không nghĩ tới bất giác hai người đã đổi ngược vai lại với nhau, Ngu Sở bị Ngu Nhạc Cảnh lật ngược lại ý định, trở thành người được an ủi.

Chẳng qua, sau khi hàn huyên một hồi lâu với Ngu Nhạc Cảnh, những cảm xúc phức tạp, khó chịu suốt đường đi của Ngu Sở thật sự đã tốt hơn nhiều. 

Bên kia, phòng bếp bưng tới một chén cháo, muốn xem khẩu vị của Ngu Nhạc Cảnh như thế nào trước.

Bình thường mà nói, với một người bệnh tật quấn thân lâu ngày, có khi bắt đầu ăn uống cũng chẳng có khẩu vị gì. Nhưng Ngu Nhạc Cảnh lại không như vậy, ông ăn một chén cháo còn cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng, nhất định muốn ăn bữa ăn chính. 

Những điều này là tác dụng của đan dược, năm đó, người ông nội ăn mày của Lục Ngôn Khanh cũng như thế này, trước khi chết có thể không đau đớn, có thể ăn một bữa no nê cuối đời mà không bị trói buộc. 

Thấy Ngu Nhạc Cảnh thật sự có thể ăn được, người Ngu gia tức khắc vui vẻ bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Bọn họ biết đây có lẽ là bữa cơm cuối cùng của Ngu Nhạc Cảnh, vậy nên cũng không làm theo lời dặn của thầy thuốc ít muối ít dầu, trực tiếp làm một bàn toàn các món Ngu Nhạc Cảnh thích ăn.

Để cho thuận tiện, nhóm hạ nhân mang một cái bàn vào phòng, để thức ăn bên cạnh giường Ngu Nhạc Cảnh, để ông ngồi ở cái ghế cạnh giường ăn luôn.

Ngu Nhạc Cảnh thực sự là rất thèm ăn, cầm bát cơm ăn uống thỏa thích. Ông ăn một hồi lâu, phát hiện những người khác đều đứng bên cạnh nhìn mình ăn, Ngu Nhạc Cảnh ngẩng đầu nói: “Ngồi xuống đi, mọi người cùng ăn.” 

Vừa nghĩ đến một hai ngày này có thể là quãng thời gian cuối cùng của Ngu Nhạc Cảnh, những người khác làm sao còn có thể nuốt trôi nữa đây?

Hiện nay, gia chủ Ngu gia là Ngu Thượng Phàm, ông ấy không động đậy, những người khác tự nhiên cũng không dám động.  

Ngu Thượng Phàm nhìn Ngu Nhạc Cảnh, ông ấy miễn cưỡng cười một cái, ngồi xuống.

“Được, nhi tử ăn cùng người.” Ngu Thượng Phàm nói. 

“Được.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Mang thêm một bình rượu ra đây, hai cha con ta phải uống một lần cuối cùng này cho ra trò.”

Biểu cảm của Ngu Thượng Phàm cứng đờ, nhưng hắn ta đã đè tâm tình xuống rất nhanh chóng, để nha hoàn đi lấy rượu.

Một bên khác, Ngu Sở biết Ngu Nhạc Cảnh muốn cáo biệt thê tử và mấy nhi tử của ông, vậy nên nàng ra ngoài trước, cho người một nhà bọn họ ở chung hàn huyên với nhau.

Trở về tiểu viện của nàng, Ngu Sở cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.

Đình viện của Ngu Sở Sở, cùng với nơi trong ký ức mười hai năm trước, bốn mươi năm trước của nàng giống nhau như đúc.

Thời gian dường như ngừng lại ở nơi này, khác quá xa với hiện thực, làm Ngu Sở thấy choáng váng. 

Ngu Sở nhìn thấy trong viện đặt rất nhiều chậu hoa màu hồng nhạt, bên trong lẫn vào những cánh hoa màu lam. Phóng mắt nhìn ra, đó là một biển hoa xanh hồng xen kẽ vào nhau.

Nha hoàn bên cạnh thấy nàng đứng ngây người ở cửa sân nhỏ, dường như đang nhìn biển hoa kia, không khỏi cười nói: “Lão phu nhân và lão thái gia đều nói rồi, cô cô thích nhất là hoa sen tháng sáu, vậy nên vẫn luôn trồng ở đây.”

Ngu Sở hoàn hồn trở lại, nàng đi vào trong sân.

Sáu đồ đệ đều được sắp xếp ở đây, không ai vào phòng nghỉ ngơi, bọn họ đều ngồi ở trong sân chờ nàng, thấy Ngu Sở đi đến, sáu người bất giác đứng lên.

“Sư tôn.” Bọn họ nhỏ giọng gọi, tất cả đều rất lo lắng cho nàng, lại không dám nói quá nhiều, sợ sẽ thấy dáng vẻ đau khổ của nàng.

Toàn bộ sân viện vẫn giữ nguyên vẹn hình dáng trong quá khứ, làm Ngu Sở một đường đi vào đều rất hoảng hốt, đến khi nhìn thấy các đồ đệ, nàng dường như mới từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần.

Ngu Nhạc Cảnh nói đúng, thời gian mười hai năm, Ngu Sở ngoại trừ ngoại hình không có gì thay đổi, thực ra tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi. 

Là các đồ đệ cho nàng tình cảm hiền dịu như người bình thường, làm nàng biến thành Ngu Sở của hiện giờ.

Có bọn họ ở đây, nàng ở trong thế giới này mới có cảm giác chân thật.

Ngu Sở phục hồi tinh thần lại, nàng cười cười.

“Không sao.” Nàng dịu giọng nói.

Các đệ tử không tiếng động ôm lấy nàng, đưa nàng vào phòng mới dừng lại.

Buổi chiều cuối cùng này, Ngu Sở đều để lại cho người nhà của Ngu Nhạc Cảnh.

Mà ở trong khoảng thời gian này, nàng quanh quẩn ở nơi ở cũ của Ngu Sở Sở, lật xem trong tủ, trong rương, những đồ đạc chưa bị người ta động vào, nhớ lại quá khứ có liên quan đến những đồ vật này, thế nhưng tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Ngu Sở nhìn qua vài đồ vật trong tủ quần áo và trên án thư, mở ngăn tủ ở mép giường ra, bên trong là chăn đệm xinh đẹp được sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là đồ năm đó Ngu Sở Sở thích.

Đại tiểu thư của Ngu gia, ngay cả chăn đệm đặt dưới đáy hòm cũng phải tinh tế và xinh đẹp như vậy.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mép chăn, bàn tay vốn dĩ phải trượt qua đột nhiên khựng lại. 

Ngu Sở dường như nhớ ra điều gì đó, nàng đưa tay kéo chỗ chăn nệm kia ra ngoài, bên dưới có phủ một lớp vải.

Tấm vải cũng được mở ra, để lộ những chiếc hộp gỗ đựng món đồ nhiều kích cỡ dưới đáy tủ. Đó là những món đồ nhỏ linh tinh của nữ tử.

Một trong những chiếc hộp, có nhiều cuộn kim và chỉ, về cơ bản là những cuộn len được cuốn bằng những sợi chỉ màu đẹp mắt. Dưới chỗ kim chỉ, có một thứ gì đó trông giống như một cái túi thơm. 

Ngu Sở cầm chiếc túi lên, chỉ thấy hoa văn trên chiếc túi đã được thêu một nửa, nó vẫn là bán thành phẩm. 

Lật lại và thấy có một chữ “Tô” nho nhỏ được thêu ở góc sau của túi. 

… Tô?

Ngu Sở cau mày.

Trong khuê phòng của Ngu Sở Sở, tại sao lại có một cái túi thơm thêu họ của người ngoài chứ? 

Nàng lục lọi kỹ càng trí nhớ của Ngu Sở Sở, nhưng không có một chút ấn tượng nào về chuyện này. 

Nữ tử thêu túi thơm cho nam tử, từ xưa đến nay được coi là tín vật định tình. Lẽ nào năm đó Ngu Sở Sở cũng có một đoạn nhân duyên? Nhưng nếu như là như vậy, làm sao mà Ngu Sở lại không biết được?

Lẽ nào… hệ thống cảm thấy những chuyện này không liên quan đến nguyên tác, vậy nên lựa chọn không nói cho nàng?

Ngu Sở đang trầm tư suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. 

“Sư tôn, bên kia mời người qua đó.” Là giọng của Lục Ngôn Khanh.

Ngu Sở đáp một tiếng.

Nàng đặt chăn gối các loại về lại chỗ cũ, đóng rương lại, nhìn cái túi thơm ở một bên, Ngu Sở do dự một chút, vẫn là tạm thời thu vào không gian trước đã.

Sau khi thu dọn xong, Ngu Sở mới đứng dậy.

Ngu Sở lại đến phòng của Ngu Nhạc Cảnh, bàn trong phòng đã bị dọn đi, Ngu Nhạc Cảnh dựa ở đầu giường, mái tóc tuy đã bạc đi, tuổi đã gần thất tuần [*], nhưng tinh thần rất không tồi, không giống người đã từng bị bệnh nặng.

[*] Ý là tuổi đã gần bảy mươi. 

“Đến rồi.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói.

Ngu Sở đi qua, đến bên cạnh ông thì ngồi xuống, hai huynh muội nhất thời không nói năng gì.

Ngu Nhạc Cảnh nhìn Ngu Sở chăm chú, dường như muốn dùng ánh mắt để phác họa ra hình dáng của Ngu Sở.

Ánh mắt của ông cụ không có lực công kích, nhưng Ngu Sở vẫn cảm thấy có một loại áp lực lạ kỳ, dường như rất khó nhìn thẳng vào mắt ông. 

“Đúng rồi, vừa rồi muội ở trong phòng tìm được cái này.” Ngu Sở thay đổi chủ đề, thẳng thắn đưa túi thơm kia cho Ngu Nhạc Cảnh, “Đây là của muội sao?”

Ngu Nhạc Cảnh cầm lấy túi thơm, lật qua lật lại xem một chút, ông cũng hơi cau mày. 

“Tô?…” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Trong ký ức của huynh, muội năm đó hẳn là không có quan hệ với nam tử nào. Chỉ có điều, năm đó khi muội rời đi, đúng là có một người họ Tô tới đây tìm muội.”

“Y tên là gì, là người ở trong thành này sao?” Ngu Sở hỏi.

Ngu Nhạc Cảnh lắc lắc đầu. 

“Tô gia không phải người bản địa ở thành An, chỉ là mười mấy năm trước mua một ngôi nhà ở đây, có kinh doanh ít rượu. Chúng ta không có giao thiệp với nhà bọn họ, cũng không quen biết người đó, không nhớ y trông như thế nào nữa.”

Ngu Nhạc Cảnh nói: “Huynh chỉ còn nhớ, khi đó vị Tô công tử này rất có tiếng tăm ở thành An, bề ngoài của y anh tuấn điển trai, rất được nữ tử trẻ tuổi yêu thích, nhưng y rất ít khi lộ mặt, sau này càng trở nên yên tĩnh hơn.”

Ngu Sở cau mày. 

“Nhưng huynh nói, năm đó y từng đến tìm muội ư?” 

“Không sai. Nhưng y chỉ đến một lần thôi, hỏi muội đi đâu rồi, sau này thì không biết tung tích của y nữa rồi.” Ngu Nhạc Cảnh bất đắc dĩ nói, “Chuyện của hơn bốn mươi năm trước rồi, nhiều hơn nữa thì huynh cũng không nhớ được đâu.”

Đối với chuyện này, chính là không cần suy nghĩ kỹ càng đã thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ rồi. 

Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc lo lắng mấy chuyện này, Ngu Sở bỏ chuyện này qua một bên, trước mắt không nghĩ tới nó nữa.

Từ sau khi Ngu Nhạc Cảnh bị bệnh nặng, trong thời gian hơn một năm này, bầu không khí trong Ngu gia khá đè nén.

Mà hiện nay, cả một buổi chiều và buổi tối, Ngu gia đều bởi vì sức sống từ rất lâu không thấy của Ngu Nhạc Cảnh, mà lộ ra cảm giác náo nhiệt đã lâu chưa có.

Ngu Nhạc Cảnh hàn huyên với người nhà và Ngu Sở rất nhiều, sắp xếp chuyện hậu sự, buổi tối lại ăn một bữa nữa. 

Thậm chí ông còn uống thêm mấy chén rượu, đôi má già nua ốm yếu của ông ấy hơi ửng lên vì men rượu, khuôn mặt tươi cười và tâm trạng nom có vẻ rất tốt.

Ngu Nhạc Cảnh thì vui rồi, còn người của Ngu gia lại có vẻ đang đè nén lại cảm xúc. Càng gần đến buổi tối, cảm giác bọn họ buộc bản thân phải mỉm cười càng rõ ràng hơn.

Suy cho cùng, như hiện tại là lần gặp mặt cuối cùng, thời gian bên nhau ngắn ngủi, theo lời của Ngu Sở, Ngu Nhạc Cảnh có lẽ không sống nổi đến sáng hôm sau rồi.

Sắc trời càng tối, cảm xúc của mọi người có chút không khống chế được. 

Người bình tĩnh nhất trong phòng ngược lại là Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh. 

Ngu Sở bất cứ lúc nào cũng giữ vững cảm xúc thờ ơ của nàng, không có bao nhiêu biểu cảm dư thừa.  

Còn Ngu Nhạc Cảnh cũng biểu hiện rất bình tĩnh, tựa như là người chết không phải ông vậy.

Ngu Nhạc Cảnh dặn dò từng người trong nhà rồi các thân thích, để Tôn Uyển bớt lo nghĩ nhọc lòng lại, nói với Ngu Thượng Phàm phải chú ý thân thể,… còn gửi lời lại cho nhi tử thứ hai chưa kịp trở về.

Đợi đến lượt Ngu Sở, ngược lại ông lại cười lên.

“Đối với muội thì huynh không có gì không yên tâm cả.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Muội ở trong giới tu tiên sống rất tốt, nơi đó vượt qua hiểu biết của những người phàm như huynh rất nhiều, huynh sẽ không dặn dò gì nữa.”

Ngu Nhạc Cảnh nói: “Sở Sở, đại ca chỉ hy vọng muội vui vẻ.” 

Môi Ngu Sở mím nhẹ, nhìn Ngu Nhạc Cảnh chăm chú.

“Muội nhất định sẽ vui vẻ.” Nàng nhỏ giọng đáp. 

Ngu Nhạc Cảnh gật đầu cười cười. 

Cả một buổi tối, Ngu Nhạc Cảnh không ngủ, tràn đầy sức sống, nét mặt hồng hào lâu ngày không thấy, thậm chí còn chơi với cháu trai một hồi lâu. 

Cho đến khi sáng hôm sau sắp đến, Ngu Nhạc Cảnh mới giống như buồn ngủ rồi, được đỡ nằm lại giường.

Ông vừa chạm đầu vào gối, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. Dưới sự vây quanh của người nhà, ông dần dần nhắm mắt lại. 

Ngu Nhạc Cảnh thoạt nhìn như đã ngủ rồi, bắt đầu tiếng hô hấp vẫn bình thường, sau đó dần dần yên tĩnh lại.

Sau khi ông ngủ say, người Ngu gia lại gọi ông, Ngu Nhạc Cảnh cũng không có phản ứng gì, chỉ có điều lồng ngực ông vẫn hơi phập phồng, họ nhanh chóng gọi y sư của Ngu gia đến bắt mạch. 

Y sư nhìn xem tình huống của Ngu Nhạc Cảnh, ông ta đứng dậy nhỏ giọng nói: “Mạch đập của lão thái gia càng ngày càng yếu, sợ rằng, đã đến lúc phải đi rồi.” 

Nghĩ một lát, y sư lại an ủi nói: “Nếu ông ấy có thể đi trong giấc ngủ, lão gia tử cũng là được hưởng phúc rồi.”

Nghe ông ta nói như vậy, người Ngu gia không kìm được nước mắt, quỳ xuống bên giường Ngu Nhạc Cảnh khóc nức nở nghẹn ngào gọi “cha”, gọi “lão thái gia”.

Trên giường bệnh, Ngu Nhạc Cảnh nhắm chặt hai mắt, tuyệt nhiên không nghe thấy gì.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, Ngu Nhạc Cảnh đứng trong một không gian hư ảo, đợi ông hoàn hồn trở lại, đột nhiên phát hiện cả trời cả đất đều bắt đầu tối dần, chỉ còn lại một con đường do ánh sáng tạo thành.

Trong tiềm thức, ông biết chính mình nên đi nơi nào, sau đó bước về phía con đường đang phát ra ánh sáng kia.

Đi một hồi lâu, điểm cuối của con đường xuất hiện một cánh cửa đang phát ra ánh sáng trắng xóa.

Ngu Nhạc Cảnh đưa tay dùng sức đẩy mạnh cánh cửa phát sáng kia, một tia sáng chói mắt chiếu vào ông, ông giơ tay che mắt, đợi đến khi mắt phục hồi lại bình thường, Ngu Nhạc Cảnh bỏ tay xuống, sau đó Ngu Nhạc Cảnh sững sờ.

Ông đang đứng trước cửa lớn phủ đệ của Ngu gia.

Ngu phủ lúc này còn chưa có đổi tường gạch và cửa lớn, cũng không khí phái như khi ông đã già. 

Cánh cửa sơn đỏ trước mặt Ngu Nhạc Cảnh là cánh cửa trong ký ức thời thơ ấu của ông, thoạt nhìn cổ kính hơn, đầy ắp những kỷ niệm của quá khứ.

Lúc này, tiếng cười nói vang vọng truyền ra từ trong cánh cửa, tiếng cười như chuông bạc của cô gái nhỏ không ngừng vang lên, khiến con ngươi Ngu Nhạc Cảnh co rút lại.

Hô hấp của ông dường như ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy một nhà ba người trong viện của Ngu phủ.

Ngu lão gia tuổi mới ngoài ba mươi gần bốn mươi đứng ở một bên vừa phe phẩy chiếc quạt vừa cười, Ngu phu nhân trong lồng ngực ôm một hài tử phấn điêu ngọc trác ngồi bên cạnh, dùng trống bỏi trêu chọc chơi đùa với bé.

Nữ hài tử bị cha mẹ chọc cho cười khanh khách lên, cô nhóc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Ngu Nhạc Cảnh, mềm mại mà gọi: “Ca ca.” 

Sau đó cô nhóc vùng vẫy chạy ra khỏi vòng tay của cha nương, loạng choạng chạy đến đòi Ngu Nhạc Cảnh bế. 

Ngu Nhạc Cảnh khom lưng bế cô nhóc lên, ông đi đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm họ một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng với chất giọng khàn khàn: “Cha, nương.”

Hai chữ này trong miệng Ngu Nhạc Cảnh rất xa lạ và khô khốc, dường như đã rất lâu rồi ông chưa gọi người khác như thế này.

Ngu Nhạc Cảnh lại cúi đầu, ông nhìn chằm chằm nữ hài tử được ông ôm trong vòng tay đang mở to mắt nhìn mình, yết hầu trượt lên trượt xuống, hai mắt ông đau nhức, trong lúc nhất thời lại không nói được câu nào.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân lặng lẽ nhìn ông rồi mỉm cười.

“Nhạc Cảnh, con gầy đi rồi.” Ngu phu nhân ấm áp hỏi, “Những năm này phải chịu không ít khổ cực rồi đúng không?” 

“Vẫn, vẫn tốt ạ…” Ngu Nhạc Cảnh nhỏ giọng nói.

Ngu lão gia vắt hai tay sau lưng, ông ấy cười rồi nói: “Đi, Cảnh nhi, về nhà với chúng ta.” 

Cha nương của Ngu Nhạc Cảnh nhìn nhi tử còn lớn tuổi hơn cả mình, dẫn ông đi qua hành lang dài trong phủ, đi hết hành lang sẽ đến hậu viện. 

Trước khi đi qua cánh cửa có mái vòm tròn, Ngu Nhạc Cảnh ngẩng đầu lên, sau đó không khỏi sững sờ.

Ở đây giống như không có giới hạn thời gian, ông nhìn thấy Tôn Uyển năm hai mươi tuổi, ba hài tử đã thành niên của ông, con dâu và những đứa nhỏ đều đang trong độ tuổi thanh niên cùng ngồi bên bàn đá.

Mà bên cạnh bốn người là cháu trai, cháu gái của ông, cùng với mấy người bạn cũ, tất cả mọi người đều đang mỉm cười với ông. 

Những người mà Ngu Nhạc Cảnh quan tâm để ý khi còn sống, tất cả đều có mặt ở đây. 

“Đi thôi.” Ngu lão gia nhẹ nhàng nói.

Ngu Nhạc Cảnh từ từ bước tới và đi vào sân trong. Lúc ông bước vào, Ngu Nhạc Cảnh già nua ngay lập tức trở nên trẻ trung hơn. 

Ông quay trở lại khi mới ngoài hai mươi tuổi. Lúc đó, ông đang ở trong tình trạng hưng phấn và chuẩn bị gây tiếng vang lớn. Thời điểm đó ông mới kết hôn, và cha nương của ông vẫn còn sống, đó là độ tuổi quý giá và hạnh phúc nhất, và tương lai còn vô hạn khả năng.

Những người ông quan tâm quây quần tại đây, không khóc lóc, buồn bã, ai cũng mỉm cười nhìn ông như chào đón một lữ khách trở về nhà sau một chặng đường dài.

Tôn Uyển trẻ tuổi bước lên trước, bà cười: “Nhạc Cảnh, chúng ta tới tiễn ông đoạn đường cuối cùng.” 

Ngu Nhạc Cảnh ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy bên cạnh sân viện có một cây cầu màu đỏ nối tiếp vào hư không, chỉ có thể nhìn thấy một nửa, một nửa còn lại đã biến mất trong sương mù.

Trong sự vây quanh của bạn bè người thân, trái tim của Ngu Nhạc Cảnh dần dần an ổn.

Ngu Nhạc Cảnh chậm rãi đi xuyên qua sân viện, đi được một hồi lâu, ông đột nhiên dừng lại. 

Ông ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đám người, vẻ mặt ôn hòa vốn có lại trở nên hoảng loạn.

“Sở Sở đâu?” Ngu Nhạc Cảnh lẩm bẩm, ông hỏi bọn họ: “Muội muội của ta đâu?” 

Không ai trả lời, Ngu Nhạc Cảnh tìm kiếm trong đám người, lớn tiếng gọi: “Sở Sở!”

Trên giường bệnh, Ngu Nhạc Cảnh đã hôn mê hai mắt nhắm chặt, lúc này mí mắt lại run rẩy, mơ hồ lẩm bẩm gì đó.

Ngu Thượng Phàm quỳ gần nhất và Ngu Sở đứng trong góc là hai người duy nhất nghe thấy ông nói gì.

Hai người đều sững sờ, Ngu Thượng Phàm hoàn hồn trước, hắn ta quay đầu nhìn Ngu Sở, gần như vừa khóc vừa khẩn cầu: “Cô cô, cô cô, cha con đang gọi người đó!” 

Ngu Sở hoảng hốt xuyên qua đám người Ngu gia, đến bên cạnh giường.

Ngón tay của ông lão vẫn luôn run rẩy, Ngu Sở nắm chặt lấy tay ông, nhỏ giọng nói, “Đại ca, muội ở đây.” 

Trong mộng cảnh, Ngu Nhạc Cảnh tìm bóng hình của Ngu Sở Sở trong sân viện, nhưng vẫn luôn không tìm thấy. Cho đến khi Ngu lão gia ngăn bả vai của Ngu Nhạc Cảnh lại, ông mới bỗng nhiên hoàn hồn trở về.

“Cảnh nhi, con nên buông xuống rồi.” Ngu lão gia khẽ nói. 

“Cha.” Giọng Ngu Nhạc Cảnh run rẩy, nghẹn ngào nói: “Cha, là tiểu muội đó! Tiểu muội mà trước khi cha đi đã giao phó cho con, con vẫn chưa tìm được muội ấy mà. Con…” 

“Cảnh nhi.” Ngu phu nhân đưa tay ra vuốt ve gò má của ông lúc trẻ, bà ấy nhìn chằm chằm Ngu Nhạc Cảnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Cảnh nhi, con vất vả rồi. Mệnh số của con đã hết, nên buông tay thôi.” 

Ngu Nhạc Cảnh muốn cự tuyệt, ông không buông bỏ được chấp niệm của mình, ông không muốn chết, nhưng ông không thể tránh thoát.

Cây cầu đỏ giống như có một lực hút rất lớn, mà ông lại như một khúc củi nhỏ bị lũ cuốn trôi, không có cơ hội được chọn lựa, chỉ có thể từng bước, từng bước một đi sang phía bên kia.

Thậm chí, ngay cả những không cam lòng và những ký ức trước kia cũng nhanh chóng mơ hồ dần theo mỗi bước chân, giống như ném một hòn đá vào trong nước, mặt nước rất nhanh sẽ bình tĩnh trở lại, làm cảm xúc của Ngu Nhạc Cảnh không còn gợn sóng, nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Thời điểm đến bên rìa, Ngu Nhạc Cảnh dừng bước chân lại lần nữa, ông nhìn xung quanh.

Ngu phu nhân và Ngu lão gia đứng trước mặt ông, sau lưng là những người thân, bạn bè của ông. Người mà ông yêu thương, người quan trọng với ông, tất cả đều ở đây cả.

Ông lại nhìn về cây cầu nối về một nơi tối đen trước mặt, khẽ mím môi.

Cho dù đã hoàn thành tốt khâu xây dựng tâm lý, nhưng hiện tại trước khi sắp chết, ông vẫn còn sợ hãi.

“Cảnh nhi, đừng sợ.” Ngu lão gia nói, “Đây là con đường đi đến hoàng tuyền, cha nương đi cùng con!” 

“Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta vẫn luôn đợi con.” Ngu phu nhân cũng cười nói, “Nếu như có kiếp sau… ta hy vọng vẫn có thể làm nương của con.” 

Ngu Nhạc Cảnh mỉm cười với cha nương của mình, ông quay đầu nhìn Tôn Uyển một lần nữa.

“Đi đi.” Tôn Uyển mỉm cười, “Qua vài năm nữa, chúng ta sẽ đi tìm ông.” 

Ánh mắt Ngu Nhạc Cảnh đảo qua những người thân và bạn bè phía sau.

Ông biết rằng, vào một ngày nào đó, bọn họ sẽ gặp lại nhau, nhưng trong một bộ dạng và một diện mạo khác. 

Nghĩ như vậy, dường như nỗi buồn chia tay cũng đã nguôi ngoai phần nào. 

Ngu Nhạc Cảnh bình tĩnh gật đầu, ông cũng mỉm cười nhẹ, “Tạm biệt.”

Sau lời từ biệt cuối cùng, ông quay đầu lại dang tay ra ôm lấy cha nương mình, ba người họ cùng nhau ra khỏi sân viện.

Ngu Nhạc Cảnh bước lên cầu, trước khi ông chuẩn bị bước vào bóng tối, phần chấp niệm chưa tan làm Ngu Nhạc Cảnh vốn đã dần lãng quên ký ức, đột nhiên quay đầu lại.

Trong vô thức, ông đã đi được một đoạn đường dài trên cầu, sân viện của Ngu gia như bị bỏ lại phía bên kia, mờ ảo không rõ ràng.

Ngu Nhạc Cảnh nhướng hai mắt lên, toàn thân đột nhiên chấn động. 

Cuối cùng ông cũng nhìn thấy được Ngu Sở. Ngu Sở mặc một chiếc áo màu trắng, đứng ở trên mái nhà cao cao. Vầng trăng tròn khổng lồ nhô lên sau lưng nàng, làm lộ rõ ​​bóng dáng đơn bạc của nàng.

Bóng dáng nàng lặng lẽ đứng trên căn phòng ngoài sân viện, không liên quan gì đến sự hối hả và nhộn nhịp của sân trong.

Thân thể Ngu Sở không còn ở trong sân viện nơi người phàm ở nữa, mà đã nhảy ra khỏi kiếp luân hồi phàm trần từ lâu rồi.

Nàng giống như vầng trăng tròn cô đơn ấy, cho dù nhà họ Ngu có tiễn bao nhiêu người rời đi đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ ở đó, và sẽ chỉ ở đó mà thôi, lặng lẽ nhìn họ rời đi, cho đến khi chỉ còn lại duy nhất một người là nàng.

Đời đời kiếp kiếp, bọn họ không thể gặp lại, không thể lại là huynh muội một nhà. 

Môi Ngu Nhạc Cảnh run lên, ông nhìn bóng dáng màu trắng kia, trong lòng xót xa không thôi. 

“… Tiểu muội à.” Ở trên giường, Ngu Nhạc Cảnh hai mắt nhắm nghiền lại đột nhiên mở miệng, ngón tay ông giật giật, hai tay nắm chặt tay Ngu Sở, cố gắng vùng vẫy khàn giọng gọi: “… Tiểu muội!” 

 m thanh vừa phát ra, Ngu Nhạc Cảnh cũng đã chết.

Ngu Sở sững sờ đứng bên cạnh giường, đồng tử co rút lại, ngón tay buông ra, cổ tay của Ngu Nhạc Cảnh rơi xuống.

Huynh ấy đi rồi.  

Các thành viên của Ngu gia dường như cũng đã nhận ra điều đó, khựng lại trong chốc lát rồi bắt đầu gào khóc, trong phòng tất cả đều là tiếng khóc.

Chỉ có Ngu Sở đang ngồi bên giường, khuôn mặt không buồn cũng không vui, chỉ có đôi mắt dán chặt vào Ngu Nhạc Cảnh, đồng tử run lên.

Đùng!…

Người nhà họ Ngu quỳ hết xuống đất, thời điểm bọn họ đang khóc than, một tia chớp cực lớn bất ngờ lóe lên bên ngoài cửa sổ, mặt đất và cả ngôi nhà đều rung chuyển theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời vừa sáng lên bởi mặt trời lại đột nhiên bị mây đen bao phủ, Lôi Long lăn lộn trong đám mây u ám.

Tiếng sấm chói tai lại vang lên, mọi người có thể cảm thấy mặt đất lại rung chuyển, ngay cả đồ đạc cũng rung chuyển theo. 

Đùng đùng…

 

Một tiếng sấm khác ập xuống, mỗi lúc một gần, lần này giống như nổ tung ngoài cửa sổ, làm cho màng nhĩ người ta đau đớn!

Đang đắm chìm trong đau buồn, người nhà họ Ngu mặt đầy nước mắt hoảng sợ ngẩng đầu lên, không biết chuyện gì đã xảy ra. Cùng lúc đó, sáu người đồ đệ của Tinh Thần Cung mở cửa chạy vào, tất cả đều quỳ gối ngay khi bước vào phòng.

“Sư tôn, xin người nén bi thương!” Lục Ngôn Khanh đi đầu buồn bã nói.

Ngu Sở nhìn chằm chằm Ngu Nhạc Cảnh, lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, sau vài giây, Ngu Sở nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ, mây đen dần tan, bầu trời trong xanh trở lại.

Ngu Sở lại mở mắt ra, biểu cảm trên mặt nàng đã trở lại vẻ thờ ơ vô cảm.

Nàng đứng dậy, đi ngang qua người thân gia đình và những hạ nhân của Ngu gia, rồi rời khỏi phòng.

Thẩm Hoài An lo lắng cho nàng, trong tiềm thức đứng dậy và đi theo, nhưng Lục Ngôn Khanh đã nắm lấy cánh tay của cậu ấy. 

Cậu ấy cúi mặt xuống, thấy Lục Ngôn Khanh khẽ lắc đầu.

“Chúng ta trở về đợi đi.” Lục Ngôn Khanh nhỏ giọng nói.

Sau đó, sáu người mới chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi phòng, trở lại sân viện của Ngu Sở.

Bầu không khí giữa đám người có chút ảm đạm và chán nản.

“Chúng ta để sư tôn rời đi sao?” Hà Sơ Lạc hơi lo lắng hỏi, “Lỡ như người không trở lại nữa thì sao?” 

“Sẽ không đâu.” Lục Ngôn Khanh nói.

Cậu nhìn ra ngoài viện, khẽ nói: “Có chúng ta ở đây, người không nỡ đi đâu.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK