Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh, Thẩm Thiên Dật ngồi bên cạnh bàn, trên bàn bày một quyển sách.

Cậu nhóc vẫn còn nhỏ, thân thể lại gầy yếu, bóng dáng ngồi trên cái ghế gỗ của người lớn càng toát lên dáng vẻ đơn bạc.

Cậu nhóc đang rũ mắt yên tĩnh đọc sách, mấy tên thuộc hạ của sơn trang từ bên ngoài đi vào, cũng chính là nhóm đệ tử của mười năm trước, bây giờ đã từ đệ tử học nghề trở thành người huấn luyện của sơn trang.

Mấy người đi tới, thấy Thẩm Thiên Dật thì cười nói, “Thiếu gia, đang đọc sách sao?”

Thẩm Thiên Dật ngẩng đầu lên, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Đại ca của cậu vẫn còn đang nói chuyện với trang chủ đại nhân sao?” Người huấn luyện hỏi.

“Ừm.”

Mấy người còn lại cũng ngồi xuống những cái ghế trống khác.

Thẩm Thiên Dật nhìn bọn họ một chút, cậu nhóc tò mò hỏi, “Mọi người đang đợi đại ca sao?”

“Đúng vậy, đã rất lâu rồi không gặp nên muốn ôn chuyện với cậu ấy một chút.”

Nhân sĩ võ lâm phần lớn đều ồn ào, chỉ là, khi ở trong phòng của trang chủ, ở đại sảnh thì tiếng nói chuyện của mọi người sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Thẩm Thiên Dật từ nhỏ lớn lên trong sơn trang, từ lâu đã thích ứng với hoàn cảnh như thế này. Cho dù những người khác múa đao đấu kiếm, cậu nhóc cũng có thể ở một bên tĩnh tâm đọc sách.

Tình huống hôm nay lại không giống như vậy, mọi người đã mười năm không gặp Thẩm Hoài An, tâm tình ai nấy đều cực kỳ kích động, tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện luôn đổ dồn lên người Thẩm Hoài An, vừa nói là sẽ nói đến những câu chuyện như đã thuộc lòng bàn tay về thuở nhỏ Thẩm Hoài An lợi hại như thế nào.

Thẩm Thiên Dật luôn hướng về người đại ca thiên tài trong lời lưu truyền của mọi người, cho dù tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất về đại ca thì cậu nhóc cũng đã nghe hết rồi, nhưng Thẩm Thiên Dật vẫn không nhịn được mà say mê nghe lại một lần nữa.

Thiên La kiếm pháp là đệ nhất kiếm pháp ở phương Bắc, người học nghề bình thường khổ luyện hai mươi năm còn chưa thể học nó một cách triệt để, để có được thành quả cũng là một chuyện không hề dễ dàng.

Ngay cả Thẩm Hồng, người luôn được biết đến như một thiên tài, cũng ở độ tuổi hai mươi mới có thể hoàn toàn tinh thông bộ kiếm pháp này.

Nhưng Thẩm Hoài An sáu tuổi đã thông thạo Thiên La kiếm pháp, tám tuổi học xong Thiên La Phủ [*] bí tịch, khiến cả giang hồ đều phải khiếp sợ. Nhưng nói đến một người trẻ tuổi có thiên phú như Thẩm Hoài An thì trước sau không có người thứ hai giống vậy.

[*] 斧 từ này có nghĩa là cái rìu một loại binh khí, nhưng cái này là tên sách cuốn bí tịch nên mình để theo Hán Việt là Phủ.

Thẩn Thiên Dật nghe bọn họ tán dương Thẩm Hoài An, khi nói chuyện, trong ánh mắt bọn họ lóe lên ánh sáng, cậu nhóc không nhịn được mà nói, “Đại ca là niềm kiêu ngạo của các huynh nhỉ.”

“Đó là điều tất nhiên rồi, cậu ấy là niềm kiêu ngạo của toàn bộ sơn trang chúng ta mà.” Người huấn luyện không chút nghĩ ngợi đáp lời.

Người huấn luyện dừng lại một chút, hắn đưa tay ra, bàn tay xoa xoa đầu Thẩm Thiên Dật, cười nói, “Thiếu gia cũng là niềm kiêu ngạo của chúng ta, trong sơn trang chúng ta chưa bao giờ có người nào có đầu óc tốt như thiếu gia cả, đại ca của cậu khi còn bé đọc thơ thôi cũng có thể chọc cho tiên sinh tức đến hộc máu.”

Mọi người đều nở nụ cười, thiếu niên cũng cười.

Lúc bọn họ tới, thật ra đã là chạng vạng tối rồi, người trong phòng đã trò chuyện rất lâu.

Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Hoài An và phu thê trang chủ cùng nhau ra ngoài.

Thẩm Hồng thấy bên ngoài nhiều người như vậy thì ngẩn người, “Sao các ngươi đều ở đây hết thế này?”

“Trang chủ đại nhân, chúng ta còn không phải là… còn không phải là muốn tìm thiếu trang chủ đi tụ tập, uống chút rượu gì đó sao…” Người dẫn đầu ngượng ngùng nói, “Trước đây len lén mang rượu đến cho thiếu trang chủ, bị đại nhân phát hiện ngài còn phạt chúng ta, bây giờ cậu ấy đã lớn như vậy rồi, có thể quang minh chính đại uống rượu rồi chứ?”

Thẩm Hồng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Đi đi.” Ông nói, “Nhưng trong lòng phải biết chừng mực, đừng uống quá chén.”

“Vâng!”

Đám thuộc hạ giống như sợ ông đổi ý, cả đám người kéo Thẩm Hoài An chạy mất.

Thẩm Hồng nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của bọn họ, ông không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái.

“Mấy tên tiểu tử này…”

Thẩm Hồng cúi người xuống bế Thẩm Thiên Dật lên, Thẩm Thiên Dật hơi ho khan.

“Sao lại ho khan rồi?” Thẩm phu nhân vươn tay qua vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc, có chút lo lắng hỏi han, “Có phải con ngồi bên ngoài lâu nên mệt rồi không?”

“Con không sao đâu nương.” Thẩm Thiên Dật cười nói, “Nếu ngồi đọc sách mấy giờ cũng không ngồi nổi vậy thì con không khác gì người vô dụng rồi.”

Thẩm Hồng nghe lời này thì gãi cái mũi nhỏ của Thẩm Thiên Dật một cái.

“Người vẫn còn chưa lớn hết, biết cũng nhiều thật đấy. Cái gì mà vô dụng với cả không vô dụng, đứa nhỏ này, con chỉ thích khoe khoang thôi.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, “Con muốn chơi với ca của con thì cũng không cần phải ngồi chờ bên ngoài mãi đâu. Ca con trở về rất nhiều ngày, còn nhiều thời gian chơi với các con.”

Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Hồng nhìn dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của nhi tử dựa vào vai mình, ông cũng không nỡ nói gì cậu nhóc.

“Đợi đến mai mời Ngu tiên trưởng xem cho con một chút.” Thẩm Hồng đau lòng nói, “Dật nhi, con yên tâm, bản lĩnh của Ngu tiên trưởng rất lớn, nhất định có thể chữa trị khỏi cho con.”

“Vậy con nên xưng hô như thế nào với người ạ?” Thẩm Thiên Dật ngồi lâu như vậy cậu nhóc cũng có chút mệt mỏi, nhóc khẽ hỏi với chất giọng ngây thơ của mình.

“Con gọi cô nãi nãi đi, cũng khá thân mật một chút.” Thẩm phu nhân giơ tay lên vuốt tóc Thẩm Thiên Dật, “Các con dù gì cũng là người thân cùng chung huyết thống, tiên trưởng nhất định sẽ giúp con.”

Thẩm Thiên Dật khẽ gật đầu một cái, rất nhanh đã ngủ trên vai của cha.

Thẩm Hồng ôm tiểu nhi tử, nhẹ nhàng đưa cậu về phòng, đặt cậu lên giường.

Sau khi chắc chắn nhi tử ngủ yên ổn không có vấn đề gì, lúc này ông mới lui ra ngoài, im lặng đóng cửa lại.

Phu thê trang chủ đi qua hành lang, hai người đều không khỏi thở dài một tiếng.

“Hai nhi tử này của chúng ta, thật sự là hai thái cực khác nhau.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói.

Thẩm Hoài An từ khi mới sinh ra chưa từng bị bệnh, ba tuổi đã cầm đao nghịch, bốn tuổi thì chính thức bắt đầu luyện võ, học kiếm thuật. Thẩm Hoài An mạnh khỏe như vâm, thiên phú dị bẩm.

Đến khi phu thê Ngu Thượng Phàm đưa Thẩm Thiên Dật cho bọn họ nhận nuôi, từ nhỏ Thẩm Thiên Dật đã bệnh tật liên miên, hơn nữa còn rất nhạy cảm với chất lượng cuộc sống. Thời tiết quá lạnh hay quá nóng đều không được, hay cả vấn đề ăn uống cũng thế, chỉ một chút bất cẩn cũng có thể khiến cho Thẩm Thiên Dật bị dị ứng.

Ban đầu lúc phu thê Thẩm Hồng nuôi Thẩm Hoài An chưa bao giờ bận tâm đến những phương diện này, hai người chỉ cần giải quyết vấn đề cậu hoạt bát năng nổ, lại quá sức thông minh dẫn đến việc rất khó dạy dỗ là được.

Quá trình nuôi dưỡng Thẩm Thiên Dật giống như hai người làm cha nương một lần nữa vậy.

“Bệnh của Thiên Dật không nặng, chỉ là nền tảng sức khỏe của thằng bé không tốt.” Thẩm phu nhân khẽ nói, “Tiên trưởng nhất định có thể chữa khỏi cho thằng bé. Sau này cơ thể của thằng bé khỏe mạnh rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”

Thẩm Hồng khẽ gật đầu một cái.

Bên kia, Thẩm Hoài An bị những người khác nhiệt tình kéo lên núi phía sau sơn trang.

Thiên La sơn trang nằm ở vị trí địa lý hiểm trở, ngoại trừ cổng chính, không người nào có thể bò qua những ngọn núi cao chót vót để lẻn vào phía sau sơn cốc được.

Vì vậy mà ngọn núi phía sau sơn trang cũng bị người của sơn trang chiếm dụng.

Thời niên thiếu, những người học nghề có hơi lớn tuổi này sẽ dẫn theo Thẩm Hoài An từ cổng sau len lén chạy vào trong sơn cốc chơi, leo lên sườn núi, ở đó có một tảng đá lớn có thể ngồi đánh bài, cùng nhau ăn uống.

Các đệ tử trưởng thành trộm cất giữ rượu rồi thỉnh thoảng sẽ lén rót cho Thẩm Hoài An một ly —— Tất nhiên, nếu như bị Thẩm Hồng bắt được, chắc chắn sẽ bị phạt.

“Trước đây mỗi lần cùng cậu đi ra từ cổng sau đều phải lén la lén lút, cuối cùng lần này cũng có thể quang minh chính đại đi ra rồi.” Người huấn luyện cười nói.

Mọi người đi lên giữa sườn núi, Thẩm Hoài An đi xuyên qua rừng cây, quả nhiên nhìn thấy được tảng đá tuổi thơ quen thuộc ở chỗ này.

Trên tảng đá, đã có ba, bốn người đang chờ, đều là những khuôn mặt quen thuộc. Trước mặt bọn họ bày đầy các loại thịt nướng và vò rượu. So với những món ăn chiêu đãi Tinh Thần Cung vào buổi trưa hôm nay thì chỗ thịt nướng này trông thô sơ hơn rất nhiều, vừa nhìn qua cũng có thể đoán được là bọn họ tự nướng.

“Thiếu trang chủ, nhanh nào, rượu cũng đã chuẩn bị xong rồi!” Người ở chỗ tảng đá vẫy gọi.

Thẩm Hoài An cười một tiếng, cậu và những người khác cùng nhau leo lên tảng đá, cũng ngồi xếp bằng xuống, giống như khi còn bé vậy. Mọi người đưa tay ra cùng nhau phân chia thịt nướng, chuyền nhau ly rượu.

Trong lúc mọi người đang ăn, có người vươn tay ra khoác vai rồi ôm chặt cánh tay cậu, chậc chậc mấy tiếng, “Thiếu trang chủ, cậu thay đổi nhiều quá, hoàn toàn khác với khi cậu còn nhỏ.”

“Ta thay đổi?” Thẩm Hoài An nhận lấy thịt nướng từ những người khác đưa, cậu nhướng mày nói, “Ta thay đổi chỗ nào?”

“Bây giờ giới hạn của cậu không còn là người phàm nữa, trên người cậu mang cảm giác tiên phong đạo cốt.” Người đó cười nói, “Khí chất bất phàm, nhìn qua đã biết ngay là long phượng nổi bật giữa dòng người.”

Trong phút chốc, những người khác đều xuýt xoa cảm khái.

“Ngươi vỗ mông ngựa cũng sắp vỗ đến mức ngựa bay lên cả trời rồi đấy, thịt nướng cũng không chặn nổi miệng của ngươi!”

Thẩm Hoài An từ lâu đã quen với cách nói chuyện không kiêng nể của những người ca ca này trong sơn trang, cậu cầm thịt nước lên nếm thử một miếng, lập tức hài lòng cảm thán một tiếng.

“Vị vẫn giống y như đúc như ngày còn bé ta hay ăn.”

“Phải không nào, biết là cậu thích ăn cái này mà.” Người huấn luyện ngồi bên cạnh cười hì hì nghiêng người qua, “À, đúng rồi, ta nghe nói người tu tiên đều không ăn không ngủ, người ta gọi cái gì mà… tịch cốc [*]? Vậy thiếu trang chủ, có phải rất lâu rồi cậu không ăn đồ ăn mặn không?”

[*] 辟谷 Tịch cốc là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ chuyện người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

“Không hề.” Thẩm Hoài An nói với vẻ hiển nhiên, “Những môn phái khác có vẻ là như vậy, nhưng môn phái của chúng ta không như thế. Người trong môn phái chúng ta thích nhất là ăn thức ăn ngon, đặc biệt là thịt.”

Cậu nhìn về phía những người khác, đắc ý nói, “Môn phái chúng ta không những một ngày ba bữa đầy đủ, thỉnh thoảng còn mở một bữa tiệc nhỏ.”

Mọi người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Hoài An, người nào không biết còn tưởng cậu đang nói về chuyện công thành danh toại lớn lao gì đó cơ.

Người của Thiên La sơn trang đều cảm nhận được Thẩm Hoài An rất lệ thuộc cũng như vô cùng hài lòng về môn phái của mình, ai nấy đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

So với Nhị thiếu gia sức khỏe không tốt vẫn luôn bị nuôi dưỡng ở trong phòng thì thật sự có thể coi Thẩm Hoài An là do một tay bọn họ trông nom mà lớn lên.

Lần nhậu nhẹt này thật ra vì bọn họ lo lắng cho Thẩm Hoài An nên mới muốn nhân cơ hội hỏi thăm tình hình dạo gần đây của cậu mà thôi.

Mọi người thấy cậu sống thật sự rất tốt nên ai cũng cảm thấy yên lòng.

“Đúng rồi, mấy năm nay mọi người sống thế nào?” Thẩm Hoài An hỏi, “Trong võ lâm có chuyện gì rối loạn không?”

“Không có, ai rảnh rỗi mà đi chọc chúng ta cơ chứ?” Một người huấn luyện trong số đó nói, “Từ sau khi cậu đi tu tiên, trang chủ đại nhân chúng ta mấy năm liền làm việc gì cũng rất khiêm tốn cẩn thận, lo lắng những người khác phát hiện tung tích của cậu.”

“À, đúng rồi, thiếu trang chủ, cậu biết gì chưa, lão Hoàng đế của thành Đế đổi người rồi đấy.” Một người huấn luyện khác nhỏ giọng nói, “Nghe nói lão ta vì làm chuyện xấu nên bị trời phạt, người tu tiên san bằng cả thành Đế luôn.”

“Hửm? Vậy sao?” Thẩm Hoài An uống một hớp rượu, bình tĩnh đáp.

Mọi người nhìn dáng vẻ cao thâm khó lường của Thẩm Hoài An thì không kìm lòng được mà quay qua nhìn nhau, rồi đồng loạt đưa mắt nhìn Thẩm Hoài An.

“Thiếu trang chủ… Không phải cậu biết chút chuyện nội tình gì chứ?” Bọn họ thắc mắc.

“Ta không biết.” Thẩm Hoài An vô tội nói, “Ta ở phương Nam tu luyện, chạy đến thành Đế để làm gì?”

Nếu là trước đây Thẩm Hoài An tham dự một sự kiện lớn như vậy, chắc chắn cậu sẽ khoe khoang với các huynh đệ.

Nhưng cậu được Ngu Sở nuôi lớn, cùng Lục Ngôn Khanh lớn lên, không biết từ khi nào đã học được tính tình ổn trọng, tỉ mỉ và cẩn thận của bọn họ.

Thật ra Ngu Sở cũng không dặn dò cậu cái gì, nhưng theo bản năng, Thẩm Hoài An cảm thấy tốt nhất là không nên để mọi người trong nhà mình biết quá nhiều chuyện của giới tu tiên, biết càng ít mới càng an toàn cho bọn họ.

Chỉ là, những người trong Thiên La sơn trang này cũng coi như là đại ca của Thẩm Hoài An, bọn họ hiểu Thẩm Hoài An rất rõ, bọn họ biết Thẩm Hoài An nhất định biết được nội tình gì đó nhưng cái gì cũng không chịu nói, nên bọn họ chỉ có thể kìm nén cảm giác vò đầu bứt tai của mình.

“Các ngươi xem dáng vẻ của các ngươi kìa.” Thẩm Hoài An không nhịn được cười nói, giơ tay ra rót rượu cho bọn họ, “Đổi chủ đề đi, đổi chủ đề khác ta nhất định sẽ trả lời các ngươi.”

“Thật sao?”

“Thật.” Thẩm Hoài An cực kỳ chân thành trả lời.

“Vậy đúng lúc ta có một vấn đề.” Một người trong số đó nổi máu nhiều chuyện mà hỏi, “Cậu có hai sư muội, ai cũng đẹp như vậy. Cậu thích kiểu rạng rỡ mỹ miều, hay là kiểu lớn ——”

Bởi vì có dòng máu lai chảy trong người nên vóc dáng của Hà Sơ Lạc thật sự quá đẹp, xiêm áo bình thường thôi mà nàng mặc lên cũng có thể tôn lên dáng người đầy đặn.

Nhân sĩ võ lâm nói chuyện không câu nệ tiểu tiết, đều là hán tử lỗ mãng, người này suýt chút nữa là thốt ra câu “Hay là kiểu (ngực) lớn hơn.” rồi.

Trong phút chốc Thẩm Hoài An không nghĩ người huynh đệ này sẽ phun ra mấy chữ này, cậu hơi nhướng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt phóng về phía người kia.

Cái nhìn này khiến cho người huấn luyện kia run lên, ngay lập tức nuốt xuống câu hỏi có chút mạo phạm này xuống.

“Có lỗi quá, có lỗi quá, ta không có ý đó, cái miệng này của ta sao mà không quản được thế này…” Người này phục hồi tinh thần, cũng có chút chán nản với bản thân, đưa tay lên vả miệng mình mấy cái.

Thẩm Hoài An thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói, “Lục sư muội của ta rất nhạy cảm, các ngươi bảo những người khác tự quản lấy bản thân mình một chút, đừng có mà mạo phạm muội ấy.”

Những người khác đều nhanh chóng đồng ý.

Thẩm Hoài An vốn không có ý định giáo huấn bọn họ, nhưng đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy bảy, tám người huynh đệ cùng lớn lên chung với mình bây giờ đều đang cúi đầu ủ rũ giống làm sai chuyện gì đó, trong lòng Thẩm Hoài An lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Nhưng chung quy thì cậu cũng đã trưởng thành rồi, không còn hoạt bát như thuở niên thiếu, trong chốc lát cũng không biết nên làm thế nào để bầu không khí hài hoà lại.

May mắn thay, trong đó có một người cũng coi như là nhanh trí, thấy biểu cảm của Thẩm Hoài An thì lập tức nói, “Uống rượu, uống rượu nào.”

Mọi người cụng ly, lại tùy tiện nói chuyện một lúc, bầu không khí mới dần dần tốt trở lại.

Với thể chất hiện giờ của Thẩm Hoài An, uống bao nhiêu cũng sẽ không say. Những người khác vốn còn coi cậu như đệ đệ, nhìn lượng rượu cậu uống vào, kết quả là, vì không để ý nên thành ra ai cũng uống quá chén.

Thẩm Hoài An thấy những người khác không cảm giác được vẫn muốn uống tiếp thì vội vàng khuyên ngăn, rồi lần lượt xốc từng người lên vác bọn họ trở về.

Thẩm Hoài An thu xếp cho những người này xong, trước khi rời đi, cậu còn đích thân gói lại hai phần thịt vẫn chưa động tới, lúc này mới trở lại viện nhỏ nơi ở hiện tại của Tinh Thần Cung.

Cậu còn chưa đến nơi, từ phía xa xa đã thấy hai người Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc đang đứng ở bên ngoài viện, cùng nhau vuốt ve một con chó sói lớn.

Chó ở Thiên La sơn trang đều được dạy dỗ sau đó chia ra nuôi, còn con chó sói này không biết từ nơi nào chạy tới. Con chó sói bị Hà Sơ Lạc thân là hồ yêu và Tiêu Dực được chó sói với lang hổ nuôi lớn cùng nhau sờ sờ, nó bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.

Hai người cảm nhận hơi thở của cậu đến gần, đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Huynh trở lại rồi à?” Tiêu Dực nói, “Uống rất nhiều rượu đấy nhỉ.”

Trên người Thẩm Hoài An nồng nặc mùi rượu, mũi của Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc đều rất thính, bọn họ có thể ngửi ra ngay lập tức.

“Sư huynh, huynh mang theo thịt về ạ?” Tiểu Hồ hỏi.

Ánh mắt của Tiểu Hồ nhìn chằm chằm vào đồ Thẩm Hoài An đang cầm trên tay.

“Thịt nướng của đám người trong sơn trang nướng, mọi người nếm thử xem.” Thẩm Hoài An nói.

Cậu chia hai phần thịt nướng được gói cẩn thận đưa cho Tiểu Hồ và Tiêu Dực.

Trong môn phái, hai người bọn họ là thích ăn thịt nhất.

Chó sói lớn đáng thương lúc này mới cụp đuôi xoay người chạy đi. Tiêu Dực và Tiểu Hồ vào trong đình ở trong sân ngồi, còn Thẩm Hoài An thì đi vào trong phòng.

Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đang quấn lấy Lục Ngôn Khanh, năn nỉ Lục Ngôn Khanh chơi bài với bọn họ.

Lục Ngôn Khanh khổ không thể tả, cậu vừa nhìn thấy Thẩm Hoài An trở lại, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Hoài An, mau mau mau, đệ nhanh lại chơi bài với các đệ ấy đi.” Lục Ngôn Khanh vội vàng nói, “Huynh còn có việc, huynh đi trước.”

“Lục Ngôn Khanh, huynh không được chạy!” Cốc Thu Vũ hét lớn.

Nàng và Lý Thanh Thành mỗi người một bên tóm lấy Lục Ngôn Khanh đang chuẩn bị chạy trốn trở lại.

“Sư huynh, đúng lúc có bốn người chúng ta đông đủ, chúng ta chơi mạt chược đi.” Lý Thanh Thành cực kỳ hứng thú đề nghị.

Thẩm Hoài An vốn định về nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cuộc sống người không còn gì để lưu luyến nữa của Lục Ngôn Khanh, bỗng chốc cũng thấy hứng thú.

“Vậy chơi nào.” Thẩm Hoài An cười híp mắt nói, “Lục Ngôn Khanh không thoải mái, huynh lập tức thoải mái hơn hẳn.”

Mọi người ồn ào một lúc, cũng chơi mạt chược. Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc ăn thịt nướng xong cũng gia nhập, bọn họ bắt đầu đánh bài.

Lục Ngôn Khanh thật sự không thích chơi những trò này, cũng không thích vận dụng trí não vào. Kết quả là bởi vì cậu chơi quá loa qua, nên trên mặt bị dán đầy giấy, chọc cho các sư đệ sư muội bật cười ha hả.

Lúc này, có người đến gần.

Tiêu Dực nói, “Có người đến.”

Đúng lúc này, sáu người Tinh Thần Cung không còn chút hình tượng nào đang ở trong phòng khách đánh bài nhanh chóng chuyển động, người nhặt vỏ trái cây với rác rưởi, người thu dọn bài, Lục Ngôn Khanh lấy hết những tờ giấy trên mặt xuống.

Đến khi đồ đệ của Thiên La sơn trang đến nơi, thì chỉ nhìn thấy sáu vị tiên trưởng trẻ tuổi mỗi người ngồi một ghế, có người thưởng trà, có người đọc sách, cũng có người nhắm mắt dưỡng thần, ai nấy đều mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tác phong hoàn toàn không giống người phàm.

“Thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng.” Đệ tử sơn trang cực kỳ tôn kính nói, “Một chốc nữa là cơm tối sẽ sẵn sàng, xin hỏi chư vị tiên trưởng muốn dùng bữa ở đâu?”

“Chúng ta hôm nay trước hết cứ dùng bữa ở trong sân đi, đa tạ.” Lục Ngôn Khanh khách khí đáp.

Đệ tử sơn trang gật đầu một cái, rồi hắn nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Thiếu trang chủ, trang chủ đại nhân hỏi cậu có muốn cùng đại nhân ăn cơm tối không?”

Mặc dù Thẩm Hoài An mới vừa ăn thịt uống rượu với những người khác nhưng cậu vẫn khẽ gật đầu.

Không biết lần tiếp theo trở lại là khi nào nên cậu cũng muốn ở chung với cha nương nhiều hơn một chút.

Buổi tối, các sư huynh sư đệ sư muội ở trong đình viện cùng nhau ăn cơm, còn Thẩm Hoài An thì trở lại trong chủ điện của sơn trang với phu thê trang chủ và Nhị đệ Thẩm Thiên Dật, bốn người cùng nhau ăn cơm.

“Hoài An, nào.” Thẩm Hồng rót cho Thẩm Hoài An một ly, ông cười nói, “Buổi chiều con uống với những người khác, không có lý nào lại không cùng cha uống một chầu.”

“Đó là tất nhiên rồi, cha, nương, con kính hai người một ly.”

Thẩm Hoài An cầm ly rượu giơ lên hướng về phía cha nương, sau đó một hơi uống cạn sạch.

Thẩm Hồng nhìn dáng vẻ này của cậu thì rất cao hứng, ông bật cười mấy tiếng.

“Được! Ta cũng cạn ly.”

Phụ tử hai người mỗi người đều uống cạn một ly, lúc này trang chủ phu nhân mới nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Thật ra cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là rất tốt rồi.” Thẩm phu nhân nói, “Có một số chuyện, sư môn của con ở đây chúng ta không tiện hỏi.”

Thẩm Hoài An đặt ly rượu xuống.

“Nương, người có chuyện gì người cứ hỏi đi.” Cậu nói.

“Buổi chiều vừa rồi vui vẻ lo chiếu cố mọi người, nương quên hỏi con.” Thẩm phu nhân nhỏ giọng nói, “An nhi à, con cũng đã đi được mười mấy năm rồi, con đã có người trong lòng chưa?”

Bà vừa hỏi câu này, ánh mắt của Thẩm Hồng và Thẩm Thiên Dật đồng loạt bắn qua.

Thẩm Hoài An: …

Thẩm Hoài An không nghĩ đến bản thân sẽ bị hỏi về vấn đề tình cảm hai lần trong vòng một ngày.

Cậu thấy không được tự nhiên lắm, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Những năm này con vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, bấy giờ không có cơ hội gặp gỡ những người khác…”

Thẩm phu nhân hiểu Thẩm Hoài An rất rõ, bà nhìn sắc mặt của nhi tử cũng biết là cậu đang nói thật hay là đang xấu hổ.

Bà nói thẳng ra, “Vậy nên là con thích một trong hai người sư muội của con?”

Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng với sự hốt hoảng không kịp phòng bị, vành tai cậu chợt đỏ bừng lên.

“Con, con…” Cậu lắp ba lắp bắp nói, “Con thật sự vẫn luôn tập trung tu luyện, chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm…”

Thẩm phu nhân nhìn về phía Thẩm Hồng.

“Nhi tử của chàng thích người ta, nhưng không dám chọc qua lớp cửa sổ giấy đấy.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Điểm sáng chỉ số thông minh của Thẩm gia —— Thẩm phu nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK