Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để xác nhận Tiểu Hồ thật sự có năng lực này hay chỉ là trùng hợp, mọi người còn muốn cố ý thí nghiệm thêm vài lần nữa.

Có thể là Hà Sơ Lạc vẫn chưa thân quen với các sư huynh nên khi bọn họ đứng chung với nhau, hy vọng có thể thí nghiệm năng lực của Tiểu Hồ một chút, thì Hà Sơ Lạc vì hơi căng thẳng nên không phát huy hoàn toàn được kỹ năng mê hoặc của mình.

Ngu Sở dứt khoát đè chuyện này xuống trước, chờ sau này khi Tiểu Hồ vô tình sử dụng năng lực này lần nữa thì nói sau.

Hà Sơ Lạc vào môn phái được nhiều ngày như vậy, lúc nào cũng được Cốc Thu Vũ ở cạnh bên nên đã thả lỏng hơn rất nhiều rồi, đã đến lúc kiểm tra căn cơ của nàng ấy để xem nên dạy như thế nào.

Dựa theo mô tả của cuốn sách gốc, Tiểu Hồ vẫn luôn là Thánh Nữ cho đến khi gặp được nhóm nhân vật chính, chắc hẳn nàng ấy chưa từng được người khác dạy dỗ một cách tử tế, chỉ dựa vào sự trưởng thành hoang dã của mình, Tiểu Hồ có thể đánh cho nữ chính, người được hệ thống dạy dỗ bị trọng thương, điều này chứng tỏ Tiểu Hồ thật sự rất có tiềm năng.

Chỉ có một điều không chắc là dòng máu lai của Hà Sơ Lạc có thể quen với cách tu luyện của môn phái tu tiên hay không.

Đến khi những sư huynh, sư đệ khác và cả Tiểu Cốc lưu luyến không rời đã đi, Ngu Sở mới gọi Tiểu Hồ vào trong phòng.

Phía sau núi nàng có một cái viện nhỏ độc lập, so sánh với căn phòng các đồ đệ ở trên đỉnh núi chính thì nơi này của nàng đơn sơ và tinh giản hơn rất nhiều.

Hiện giờ cũng đã rất trễ rồi, Ngu Sở thắp đèn trên bàn lên, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Hà Sơ Lạc ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn nàng.

Ngu Sở không kìm được mà mềm lòng, nàng đưa ta ra sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Hồ.

“Sư tôn.” Tiểu Hồ ngoan ngoãn gọi nàng.

Từ này là nàng ấy học từ những sư huynh, sư tỷ khác.

Ngu Sở kéo Tiểu Hồ qua ngồi xuống mép giường, sau đó nắm cổ tay Tiểu Hồ, thăm dò tư chất của nàng ấy một chút.

Nhân loại bình thường có tư chất tu tiên thì đại khái có thể nhìn từ nội đan và khuynh hướng màu sắc linh căn của đối phương, dựa vào đó mà suy đoán tư chất của đối phương như thế nào.

Nhưng đan điền trong cơ thể Tiểu Hồ có dáng vẻ hoàn toàn khác.

Về cơ bản thì luồng chân khí vận hành của con người là trong suốt, người tu ma thì sẽ là màu đen hoặc cảm giác như mây đen, mà năng lượng trong cơ thể Tiểu Hồ là màu tím và màu trắng hòa quyện vào nhau.

Hai loại năng lượng mang hai màu sắc cùng nhau vận chuyển trong cơ thể của Hà Sơ Lạc, chỉ là, dựa theo tình hình nhìn thấy trước mắt thì màu trắng bị màu tím áp chế.

Mặc dù vậy, hai loại năng lượng bất đồng này không hề bài xích lẫn nhau, mà chung sống cực kỳ hài hòa.

Nhìn kỹ thì màu tím là yêu khí. Mà màu trắng là linh khí không bị Tiểu Hồ hấp thu chuyển đổi thành linh chân khí màu trắng.

Nói cách khác, Tiểu Hồ có cả hai loại thể chất tu yêu và tu tiên hoàn toàn không giống nhau này?

Loại song thể chất này cực kỳ hiếm thấy trên đời.

Giống như n Quảng Ly, kẻ phản bội giới tu tiên đến với giới tu ma kia, cũng là người có song thể chất. Chỉ là, theo nguyên tác trong sách thì hắn ta là nam thứ, địa vị cũng là Ma tôn nên hắn ta mới có thể chất hiếm thấy như vậy.

Không ngờ Tiểu Hồ cũng như thế.

Ngu Sở giải thích với Tiểu Hồ về thể chất của nàng ấy, Tiểu Hồ chớp chớp mắt nhìn nàng với ánh mắt vô tội, dáng vẻ rất chăm chú, không biết nghe có hiểu hay không.

“Con nghe hiểu không?” Ngu Sở hỏi.

Hà Sơ Lạc nghiêm túc lắc đầu một cái.

Ngu Sở không biết phải làm sao mà bật cười một tiếng.

“Yêu tu con đang sở hữu là từ nương của con ban cho, ngoài ra, bà ấy còn cho con rất nhiều năng lượng.” Ngu Sở nói, “Thông thường thì yêu tu sẽ bắt đầu từ động vật tu, là lựa chọn nghiên cứu tinh hoa của trời đất. Hoặc là lựa chọn từ yêu tu thành người, rồi từ người tu tiên, nhưng hai chuyện này đều rất khó. Mà con trời sinh đã là yêu cũng là người, giảm bớt được trăm năm tu hành gian khổ.”

Hà Sơ Lạc có thể tu luyện từ từ như một người tu tiên bình thường, nhưng Ngu Sở không có ý định để cho Hà Sơ Lạc tu luyện theo cách tu tiên chính thống.

Tu luyện chính thống thực chất là con đường được tích góp từ kinh nghiệm của các kẻ mạnh có thuộc tính đơn, nên cực kỳ mang tính cá nhân.

Đó là chưa nói đến chuyện dòng máu lai yêu tu, ngay cả tu sĩ song linh căn cũng rất khó để tu luyện theo phương thức tu luyện chính thống.

Tiểu Hồ không phải là không thể tu luyện, chỉ là, nếu như nàng lựa chọn phương thức tu tiên chính thống, chắc chắn sẽ phải mài giũa, sửa đổi tương đối nhiều. Điều quan trọng nhất là, Tiểu Hồ lai hai dòng máu, nếu như nàng ấy quanh năm suốt tháng áp chế phần yêu trong cơ thể mình thì một thời gian dài sau có thể tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên Ngu Sở quyết định không để cho nàng ấy đi theo con đường tu luyện chính thống, mà trực tiếp tu luyện theo công pháp Tinh Thần. 

Ban đầu Ngu Sở nghĩ ra bộ công pháp này là vì thuộc tính trong suốt đặc thù của bản thân, nhưng sau khi các đồ đệ thử nghiệm thì mọi người đều nhận ra công pháp của nàng bao hàm tất cả các thuộc tính mạnh. Cho dù là thuộc tính trong suốt hay song linh căn, đều có tiếp nhận được.

Công pháp Tinh Thần giống như một luồng không khí trong suốt, có thể hòa hợp với tất cả sự vật.

Buổi tối hôm nay, trước tiên Ngu Sở dạy Tiểu Hồ ngồi thiền và cách vận khí như thế nào, Tiểu Hồ còn thật sự rất hào hứng.

“Bắt đầu từ ngày mai con cũng phải đi học.” Ngu Sở nói, “Không được phép lười biếng.”

Hà Sơ Lạc tràn đầy hứng thú mà gật đầu.

Ngày hôm sau, Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh đào lại những cuốn sách mấy năm trước, thuở còn niên thiếu mà bọn họ thường học để lấy nền tảng trước mỗi lần kiểm tra.

Hà Sơ Lạc không biết chữ, thật sự giống như một hài tử, phải dạy từ đầu.

Vừa mới bắt đầu Tiểu Hồ còn thấy hứng thú, kết quả là, sau một ngày học hành, nàng ấy đã hoàn toàn ngớ người luôn.

Năm vị sư huynh, sư tỷ còn lại đều đứng xung quanh Tiểu Hồ, nỗ lực năm kèm một.

“Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc ca quanh co hướng trời cao mà hát.” Lục Ngôn Khanh dạy nàng ấy.

“Đói đói đói, ăn ngỗng nướng lớn thật lớn.” Tiểu Hồ ngây ngốc đáp.

“Thế này…” Lục Ngôn Khanh giật mình.

Nếu người đối đáp là Thẩm Hoài An, chắc chắn cậu tin tưởng là do Thẩm Hoài An cố ý. Nhưng Tiểu Hồ… Nhìn dáng vẻ đần đần này của Tiểu Hồ, có vẻ như thật sự đã đến giới hạn tiếp nhận kiến thức của Tiểu Hồ rồi.

Chuyện này cũng chưa tính là gì, dù sao thì Hà Sơ Lạc còn phải học viết chữ và đọc sách, Tiểu Hồ từ sáng sớm đến tối đều uể oải, chỉ có khoảng thời gian ăn thịt mới có làm cho nàng ấy thấy hạnh phúc trong thời gian ngắn.

Buổi tối, khi sư đồ tụ lại ăn cơm, các sư huynh nói đến chuyện Tiểu Hồ gặp khó khăn trong học tập, Ngu Sở cũng có chút không biết phải làm sao.

Những học trò này của nàng dường như đều là thiên khoa [*].

[*] 偏科 Thiên khoa ý chỉ những người trong quá trình học sẽ yêu thích một số môn nhất định mà lơ là, chểnh mảng các môn khác.

“Không sao hết, cứ từ từ, ngày tháng còn dài mà.” Nàng nói.

Lời này của Ngu Sở nhằm an ủi tiểu đồ đệ không cần quá lo lắng, nhưng khi Hà Sơ Lạc vừa nghe Ngu Sở nói vậy thì trước mắt như tối sầm lại, giống như bị xử án tù chung thân vậy.

Bảo nàng ấy tu luyện thì không có vấn đề gì hết, chỉ là, đi học thì quá khó khăn rồi! Cảm giác giống như trên đầu mang kim cô chú vậy.

Mọi người sợ trong lòng Tiểu Hồ sẽ sinh ra cảm giác bài xích với học tập nên quyết định trước mắt giảm bớt khối lượng học của Tiểu Hồ lại.

Lý Thanh Thành nghĩ ra một chiêu.

Tiêu Dực nướng thịt ngon nhất, tất cả mọi người đều thích chứ đừng nói là người tham ăn thịt như Hà Sơ Lạc.

Các sư huynh bố trí một dây chuyền, Tiêu Dực ở phía sau nướng thịt, Thẩm Hoài An ở giữa thái từng miếng thịt, còn ở phía trước, Lý Thanh Thành kéo hai cái ghế đẩu ra, ngồi đối diện với Tiểu Hồ.

“Nào, chúng ta ngâm thơ.” Lý Thanh Thành cầm cái đĩa, dụ dỗ, “Muội đọc được một câu sẽ được ăn một miếng, đọc được hết cả bài, tất cả thịt nướng trong đĩa này đều cho muội ăn.”

Ánh mắt Hà Sơ Lạc nhìn thẳng.

Dưới sức mạnh của thịt nướng, Tiểu Hồ bộc phát tiềm năng vô hạn, cuối cùng, dưới khó khăn và vấp váp nhiều chỗ thì nàng ấy cũng đã đọc thuộc được bài thơ đầu tiên trong cuộc đời hồ ly của mình.

Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đứng bên cạnh nhìn Tiểu Hồ ôm cái đĩa vui vẻ ăn thịt, thấy có chút do dự.

Đạo lý này bọn họ cũng hiểu, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, cảnh tượng trước mắt này… Nhìn thế nào cũng thấy hơi hơi giống như đang huấn luyện chó ấy nhỉ?

“Ngày mai chúng ta sẽ ôn lại chỉ thị hôm nay một lần nữa —— E hèm, ý huynh nói là thơ ca!” Lý Thanh Thành tuyên bố.

Xuất sắc, cậu ấy đang ở đây dùng phương thức huấn luyện chó để dạy sư muội!

“Lý Thanh Thành, có phải đệ ngứa da không hả?” Cốc Thu Vũ nói một cách đầy nguy hiểm.

Lý Thanh Thành vừa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Cốc Thu Vũ, cậu ấy lập tức xua tay lia lịa với khát vọng sống sót mạnh mẽ, “Sư tỷ, đệ sai rồi, nhưng có tác dụng là được mà, đúng không?”

Cậu ấy lại tới gần bên cạnh Hà Sơ Lạc, chọc chọc tiểu cô nương, bảo tiểu cô nương đọc lại bài thơ một lần nữa.

Tiểu Hồ vừa ăn vừa đọc, lần này đã trôi chảy hơn vừa rồi nhiều.

Cốc Thu Vũ thấy cách này có tác dụng như vậy, Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh vốn cảm thấy không phù hợp bỗng không còn gì để nói nữa.

Buổi tối, Cốc Thu Vũ ra phía sau núi tìm Ngu Sở, bĩu môi kể lại chuyện vừa rồi.

Ngu Sở nghe xong thì buồn cười xoa đầu Cốc Thu Vũ.

“Có hiệu quả là được.” Nàng nói, “Thật ra thì lúc ta dẫn dắt các con, đôi khi cũng cảm thấy như bản thân đang huấn luyện chó, cũng như nhau cả thôi.”

Sức sống của nam hài tử đại khái thì vẫn khỏe mạnh hơn nữ hài tử một chút.

Ngu Sở luôn dùng những trận đòn roi uy hiếp đan xen những lời nói mật ngọt, đôi khi nghĩ về khoảng thời gian xung đột với bọn nhỏ, nàng thật sự cảm giác bản thân giống như một thuần thú sư.

Tiểu Cốc nghe sư phụ nói như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Tâm tư của nữ hài tử tỉ mỉ, Lục Ngôn Khanh cũng rất nhạy cảm, cho nên hai người đều cảm thấy dùng phương thức tương tự với huấn luyện chó dạy cho Tiểu Hồ, có vẻ không ổn lắm.

Dù sao thì Tiểu Hồ từ nhỏ đã bị người ta nuôi nhốt như động vật mà lớn lên, hồ ly và chó cũng đều là động vật, cho nên lúc bọn họ thấy Lý Thanh Thành dùng cách như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng Ngu Sở lại có suy nghĩ khác. Đối với hài tử thì phải tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, tính tình Tiểu Hồ ham ăn như vậy, lấy thức ăn dỗ dành khuyên bảo Tiểu Hồ đúng là một cách tốt.

Hơn nữa, nếu chỉ theo quan điểm bình thường, quá khứ của Tiểu Hồ đúng là rất bi thảm, nhưng ngay chính bản thân Tiểu Hồ lại không biết.

Nếu như bọn họ quá cẩn thận trong vấn đề này, thân phận của Tiểu Hồ và quá khứ của nàng ấy sẽ giống như một chủ đề không thể nhắc tới, ngược lại, rất có thể sẽ khiến nàng ấy cảm thấy bản thân là hồ yêu, không giống loài người bọn họ.

Nhưng giống như những người khác không phân biệt ngươi – ta, dùng phương thức thiện ý đối đãi với Tiểu Hồ, không quan tâm đến việc Tiểu Hồ là người hay là hồ ly, có lẽ sẽ khiến cho Hà Sơ Lạc lớn lên mà không có chút bóng ma tâm lý nào.

Sau này khi Hà Sơ Lạc trưởng thành về cảm mặt tuổi tác và tâm lý, lúc đó quay đầu nhìn lại, ký ức mười tám năm bị nhốt trong cái lồng lạnh lẽo thuở bé đã sớm bị phai mờ đi bởi sự săn sóc và thương yêu của các sư huynh, sư tỷ.

Cốc Thu Vũ trò chuyện với Ngu Sở một lúc, tâm trạng của nàng bỗng tốt hơn rất nhiều.

Trước lúc trở về, Ngu Sở dặn dò, “Nói với sư huynh của con, buổi sáng ngày mai ta muốn bế quan, lúc ăn sáng không cần gọi ta, các con cứ tu luyện bình thường, không được rời khỏi kết giới.”

Mặc dù Cốc Thu Vũ có hai người sư huynh là Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh, nhưng khi Ngu Sở nói sư huynh, sư đồ hai người đều ngầm hiểu là đang nói đến Lục Ngôn Khanh.

“Sư tôn, con biết rồi ạ!” Cốc Thu Vũ cười nói.

Trên thực tế, mỗi lần “bế quan” ngắn hạn của Ngu Sở đều có liên quan đến hệ thống.

Trước đây, từ hệ thống mà nàng đã chậm rãi thay đổi tu vi của mình từ một thế giới khác, ngày mai là nàng và hệ thống đã thống nhất xong rồi.

Đúng vậy, sau gần mười một năm, hệ thống chó chết cuối cùng cũng không còn giả chết nữa!

Ngu Sở đã nói chuyện với hệ thống, hệ thống bày tỏ nó sẵn lòng hỗ trợ nàng và đưa nàng trở lại “căn phòng màu trắng”, nơi mà những người thực hiện việc xuyên sách luyện tập một mình.

Nàng không thể dạy cho đồ đệ của nàng những chuyện bản thân không biết được, mà ở trong không gian, nàng sẽ trở thành một hồ yêu mang hai dòng máu, bắt đầu tu luyện công pháp Tinh Thần từ con số không.

Chờ cho đến khi Ngu Sở đã tu luyện hết từ đầu đến đuôi một lượt mới trở lại thế giới thực, thời gian bên ngoài thậm chí còn chưa qua hết một buổi sáng.

Trong không gian không có dòng chảy thời gian, nhưng cảm giác không có khái niệm về thời gian này khiến người ta cảm thấy thời gian dài hơn rất nhiều, như thể đã một trăm năm, một nghìn năm trôi qua vậy.

Loại cảm giác này có thể là tra tấn đối với người thường, nhưng với Ngu Sở lại rất đỗi bình thường như chuyện cơm bữa vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc các đồ tệ cùng nhau ăn sáng vẫn còn đang nói đến chuyện này.

Sư phụ của bọn họ lợi hại như vậy, nhưng cũng không đến mức có thể dạy cho yêu tu chứ? Dù sao thì đây cũng không phải là vấn đề phương hướng khác nhau, mà ngay cả chủng tộc cũng đã không giống nhau rồi!

Kết quả, đến buổi trưa, Ngu Sở xuất hiện.

“Sơ Lạc, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ chính thức dạy con tu luyện.” Nàng nói.

Những đồ đệ còn lại vừa nghe sư phụ nói như vậy thì lập tức ngạc nhiên đến ngây người.

“Sư tôn, người, người thật sự dạy được yêu tu sao?” Thẩm Hoài An không dám tin mà hỏi nàng.

“Ta cũng hiểu sơ sơ một chút.” Ngu Sở bình tĩnh trả lời.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Sở: Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK