Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên thật sự rất vui vẻ, cậu nhóc thậm chí không lên bằng bậc thang mà trực tiếp chống một tay lên thềm võ đài lấy đà lật người lên.

Thẩm Hoài An mặc y phục mày đen, mái tóc dài buộc lại sau đầu trông có vẻ lão luyện lại rất hiên ngang, giống như một con đại bàng nhỏ sắp sải cánh.

“Thiếu trang chủ, tiếp kiếm!” Có người ở dưới đài hô lên.

Thần Hoài An hai mắt sáng ngời, cậu nhìn chằm chằm Ngu Sở, vừa đưa tay ra đã chính xác nắm chặt trường kiếm được ném lên từ phía sau.

Cậu rút kiếm ra, mọi giác quan đều tập trung nhìn về phía nàng.

Môi mỏng của Ngu Sở khẽ cong lên, nàng gật đầu, Thẩm Hoài An lập tức giơ kiếm lên vọt tới.

Thẩm Hoài An thực sự là một tài năng trẻ, cậu đã học kiếm thuật Thiên La từ khi còn nhỏ, Ngu Sở cũng có thể cảm nhận được kiếm thuật sắc sảo của cậu.

Nhưng tuổi tác và kinh nghiệm vẫn còn ràng buộc Thẩm Hoài An, thực lực hiện tại của cậu có thể đánh bại hầu hết đệ tử trong môn phái, nhưng khi đụng phải người có địa vị cao hơn, họ vẫn có thể thấy được sự non nớt của cậu.

Đường kiếm của Thẩm Hoài An rất nhanh, gọn ghẽ và lưu loát, nhưng Ngu Sở, người bước ra từ gió tanh mưa máu, và nàng buộc phải trở nên mạnh mẽ trong mỗi lần luân hồi cùng với sự huấn luyện của hệ thống nên cả hai mới chỉ đấu với nhau vài chiêu, Ngu Sở đã ra tay chuẩn xác vào nhược điểm kiến tạo cũng như khe hở của cậu, thanh kiếm chĩa vào cổ Thần Hoài An.

Thắng thua đã rõ ràng.

Đám đệ tử dưới đài lập tức hít một hơi lạnh, Thẩm Hoài An cũng mở to mắt.

Phải biết rằng đệ tử trên dưới của Thiên La sơn trang từ đại sư huynh đến tiểu sư đệ, tất cả mọi người đều lớn hơn tiểu thiếu trang chủ mười bốn tuổi, nhưng từng người đều bị Thẩm Hoài An đánh bại.

Thậm chí trong cuộc tỷ thí giữa các môn phái võ lâm năm ngoái, Thẩm Hoài An cũng là người chiến thắng cuối cùng. Trừ khi so tài với cha cậu là Thẩm Hồng, đã rất lâu rồi Thẩm Hoài An chưa từng thua ai.

Ngu Sở buông kiếm, hai mắt Thẩm Hoài An mở to, mấy giây sau dường như cậu mới phản ứng lại được, tim cậu đập chậm nửa nhịp, sau đó lồng ngực lại phập phồng lên xuống.

“Lại lần nữa, lại lần nữa!”

Thẩm Hoài An lại cầm kiếm lên vọt tới.

Lại tiếp tục một hồi đường kiếm người qua ta lại, Ngu Sở ngạc nhiên phát hiện năng lực học tập của Thẩm Hoài Anh rất nhanh. Cậu nhóc này mới chỉ mấy phút trước bị nàng tìm được chỗ sơ hở, lần này Thẩm Hoài An đã nhanh chóng sửa lại, cũng không lặp lại lỗi sai trước đó.

Khả năng học hỏi và năng lực thích ứng này thật đáng sợ.

Tuy nhiên, gừng càng già càng cay, Thẩm Hoài An đã lấp đầy điểm yếu trước đó, Ngu Sở thay đổi cách tấn công khiến cậu trở tay không kịp, nàng đột nhiên ra chiêu, Thẩm Hoài An lùi về phía sau tránh chiêu này nên mất thăng bằng ngã xuống đất.

Cậu đang định bò dậy, mũi kiếm lạnh lẽo đã chĩa vào giữa trán cậu.

Cùi chỏ của thiếu nên vẫn đang chống trên mặt đất, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Nữ tử mặc bộ y phục màu nhạt, đường nét trên gương mặt đẹp tuyệt trần của nàng khi đứng ngược nắng khiến chúng trở nên mở ảo, chỉ có thể thấy được bờ môi mỏng của nàng khẽ cong lên.

Nàng nói, “Hôm nay tạm dừng lại ở đây đi.”

Ngu Sở thu kiếm, quay lại vươn tay ra với Thẩm Hoài An.

Vành tai thiếu niên chợt đỏ lên.

Nói ra cũng kỳ lạ, với tính cách của Thẩm Hoài An, khi cậu so tài với một người ít nhất cũng phải mất cả một buổi chiều mới có thể dừng lại, ngay cả Thẩm Hồng khuyên cậu cậu cũng không nghe.

Nhưng Ngu Sở nói muốn dừng, Thẩm Hoài An thật sự dừng lại. Thậm chí ngón tay của cậu còn như bị thần xui quỷ khiến giơ lên. Khi cậu chuẩn bị cầm lấy tay của Ngu Sở thì đúng lúc này võ đài rung lên một cái, Thẩm Hồng nhảy tới.

Ông túm lấy cổ áo của nhi tử rồi kéo cậu dậy, sau đó cười nói với Ngu Sở, “Tiên trưởng vất vả rồi, lần so tài này chúng ta học được rất nhiều điều bổ ích.”

Cuối cùng, màn so tài này coi như kết thúc trong viên mãn.

Lúc Thẩm Hoài An đi theo hai phu thê trang chủ trở lại phòng, cậu vẫn còn đang ngẩn người, không để ý đến sắc mặt cứng ngắc của cha nương.

“Thẩm Hoài An, con đúng là coi trời bằng vung!” Thẩm Hồng vừa đóng cửa đã hận rèn sắt không thành thép nói, “Con có biết hôm nay vì hành động của con mà ta muốn nện cho con một trận ngay trên võ đài không hả! Con hết chuyện để làm rồi à mà đi gây khó dễ với đồ đệ người ta?”

“Con gây khó dễ gì chứ?” Thẩm Hoài An lấy lại tinh thần, cậu hờ hững nói.

“Chẳng lẽ hai lần đó không phải con xúi giục những đệ tử khác bảo Lục Ngôn Khanh thể hiện tài năng à?” Thẩm Hồng nói, “Thiếu niên đó nhìn cũng chỉ lớn hơn con vài tuổi, lỡ như kiếm thuật của thằng bé không bằng đệ tử của Thiên La sơn trang chúng ta, con bảo người ta xuống đài thế nào đây?”

“Vậy thì có làm sao, kỹ năng không bằng người khác còn đi oán trách ai?” Thẩm Hoài An nghiêng đầu qua một bên, nhỏ giọng lầm bầm.

“Con!” Thẩm Hồng tức giận, “Cho dù con không muốn bái sư nhưng ít nhất cũng đừng đắc tội với người ta chứ, chúng ta chỉ quen biết có một vị tiên trưởng, con đắc tội với người ta rồi để ta xem còn có ai cứu mạng con một lần nữa!”

Thường thì vào những lúc hai phụ tử nhà họ Thẩm cãi nhau như thế này, Thẩm phu nhân sẽ phụ trách đứng ở một bên dập lửa.

Nhưng Thẩm Hồng trợn trừng mắt nhìn mười mấy giây, Thẩm Hoài An vẫn không lên tiếng trả lời.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, cậu nhóc không được tự nhiên nhỏ giọng lúng túng nói, “Vậy, vậy nếu con muốn bái sư thì sao?”

“An Nhi, sao con lại thay đổi quyết định rồi?” Thẩm phu nhân ngạc nhiên hỏi.

“Con cảm thấy nàng rất có bản lĩnh. Hơn nữa…” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Ở nhà ngây ngốc cũng chẳng học được cái gì.”

Lời này là sự thật, Thẩm Hoài An đã học hết những điều tinh túy của kiếm pháp Thiên La sơn trang, những điều cậu còn thiếu lúc này chẳng qua là tuổi đời còn quá nhỏ và thiếu kinh nghiệm. Nếu như cậu muốn tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài ngao du, hoặc là nhận một vị sư phụ.

Hai phu thê trang chủ nghe nói vậy thì quay qua nhìn nhau một cái.

“Nếu như con thật sự muốn bái sư, có một số chuyện ta phải nói rõ ràng với con trước.” Biểu cảm của Thẩm Hồng rất nghiêm túc, “Hoài An, người tu tiên phải chặt đứt liên lạc với thế tục, con biết điều đó không?”

Cùng lúc đó, ở trong biệt viện.

Lục Ngôn Khanh ngồi đối diện Ngu Sở, hai người ngồi trong sân đánh cờ.

Cậu cầm quân cờ lên, có hơi thất thần, mấy nước cờ hạ xuống đều đi sai, chính bản thân cậu còn không phát hiện.

“Lòng con không yên.” Ngu Sở nhìn bàn cờ, nàng nhướng mày nói: “Con nhìn mấy nước cờ con đi xem.”

Lục Ngôn Khanh đặt quân cờ trắng xuống, cậu nhỏ giọng nói, “Sư tôn… Cuộc so tài hôm nay, con làm mất thể diện rồi.”

“Mất thể diện chỗ nào? Những đệ tử Thiên La đó cũng nhìn con đến ngây người còn gì.” Ngu Sở không để ý, nàng đặt quân cờ xuống.

“Nếu như không phải có người giải vây, con sợ rằng thật sự đã…” Lục Ngôn Khanh mím bờ môi mỏng lại, cậu đi tiếp một nước cờ, nói tiếp, “Về phương diện kiếm thuật, Thẩm Hoài An thật sự mạnh hơn con rất nhiều.”

“Tất nhiên thằng bé đó mạnh hơn con, thiếu trang chủ của môn môn phái võ lâm, có khi từ ba, bốn tuổi đã lăn lộn trong kho vũ khí rồi.” Ngu Sở nói, “Người ta học bao lâu rồi, con mới học được bao lâu?”

Lục Ngôn Khanh yên lặng không nói gì.

Cho dù thế nào, bị một người nhỏ tuổi hơn thách đấu, lại còn vì bản thân học nghệ không tinh mang đến phiền toái khiến sư phụ phải ra mặt giải quyết, loại cảm giác này khiến cho Lục Ngôn Khanh cực kỳ khó chịu, cũng rất tự trách.

Sao cậu có thể không biết, đồ đệ là mặt mũi của sư phụ, huống chi hiện tại Ngu Sở chỉ có mình cậu là đồ đệ?

Lục Ngôn Khanh tâm trạng rối loạn, cậu nghe thấy Ngu Sở nói, “Con không cần phải tự trách bản thân quá như vậy. Tu tiên ít nhất cũng phải mấy chục năm, mấy trăm ngàn năm, hiện giờ con mới chỉ tu luyện chưa đến năm năm, không cần phải vội.”

“Sư tôn, con biết người muốn an ủi con, nhưng con là đồ đệ duy nhất của người, tương lai sẽ là đại sư huynh, con như thế này thật sự…”

“Lục Ngôn Khanh, sao con lúc nào cũng thích để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy nhỉ?” Ngu Sở nhức đầu nói, “Trên cõi đời này có hàng trăm hàng ngàn sư tôn ngoài kia, ta là người mạnh nhất trong số đó sao? Con đã thấy ta vì vậy mà cảm thấy áy náy bao giờ chưa, có cảm thấy bản thân mình không dạy nổi con không?”

Lục Ngôn Khanh bối rối giải thích, “Con không phải có ý đó…”

“Ta chỉ hy vọng con hiểu, tu tiên quan trọng hơn cả là tu tâm.” Ngu Sở thở dài nói, “Đợi đến khi con sống đủ lâu con sẽ phát hiện, trên đời này khắp nơi đều là thiên tài, thiên tài không hề hiếm lạ, nhưng rất nhiều người lại quá vội vàng. Những người có thể tạo ra sự khác biệt cuối cùng là những người có thể giữ cho tâm của họ không bị ảnh hưởng, đưa bản thân đến đi đến cuối con đường.”

Lục Ngôn Khanh yên lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ lời của Ngu Sở.

Một lúc sau, hai tay cậu chắp lại thành quyền.

“Đồ đệ đã thông suốt, cảm ơn sư tôn đã dạy bảo.”

“Nghĩ thông suốt là được rồi, con nhìn bàn cờ này xem con chơi kiểu gì thế này, nước cờ đi lung tung hết.” Ngu Sở ghét bỏ bàn cờ này, nàng gạt toàn bộ quân cờ xuống, “Chơi lại một lần nữa, lần này con nghiêm túc một chút.”

Hai người lại bắt đầu một ván cờ mới.

Lục Ngôn Khanh lại hỏi, “Người có muốn nhận Thẩm Hoài An không ạ? Đệ ấy thật sự là một hạt giống tốt.”

“Ta chưa nghĩ ra.” Ngu Sở hờ hững nói, “Những chuyện như này quan trọng nhất vẫn là duyên phận, cũng phải xem thằng nhóc đó có thích hợp hay không.”

Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Nhưng Thẩm Hoài An không còn lựa chọn khác nữa, đệ ấy đã kích thích linh căn sinh trưởng, cũng chỉ có thể bước vào giới tu tiên. Hoặc là tự hủy linh căn, nhưng nếu như vậy đệ ấy sẽ trở thành phế nhân. Đệ ấy đam mê võ nghệ như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào tiếp nhận được chuyện đó.”

Bên kia, trong thư phòng, Thẩm Hoài An tức giận khua khoắng tay chân.

“Cho đến bây giờ chưa ai nói với con, con bái sư nhập vào môn phái tu tiên thì chẳng khác nào đoạn tuyệt quan hệ với gia đình!” Cậu nói, “Hai người muốn đuổi con đi sao?”

“Hoài An, sao con lại không chịu hiểu chứ?” Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, “Hiện giờ con đã như bước một chân vào giới tu tiên rồi, nếu còn ở lại phàm trần, kết cục của con sẽ là linh lực rối loạn mà chết! Hoặc là tự hủy linh căn, nếu như vậy thì đời này của con sẽ thành phế nhân!”

“An nhi, con là nhi tử độc nhất của chúng ta, cha nương sao có thể nhẫn tâm đuổi con đi?” mắt của Thẩm phu nhân đỏ lên, “Nhưng nếu như phải mất đi con thì việc biết con vẫn sống ở một nơi tốt đẹp hơn, cha nương cũng đã được an ủi.”

Thẩm Hoài An nghĩ bản thân sẽ như trước đây nổi giận đùng đùng, làm mình làm mẩy nhưng khi cậu nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cha nương, cậu cảm giác như cả người bị một chậu nước lạnh dội lên.

Bất tri bất giác cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng đau khổ sau đó òa khóc lớn. Thẩm phu nhân ôm nhi tử vào trong ngực, ba người ôm chầm lấy nhau khóc lóc.

“Hoài An, cuộc đời này của con không nên bị chúng ta ràng buộc.” Thẩm trang chủ cố gắng đè ưu tư xuống, ông nói, “Nếu như con không đi cùng Ngu tiên trưởng, tương lai cũng sẽ phải gia nhập những môn phái tu tiên khác. Nếu như con và cha đều tán thưởng nàng, không bằng chúng ta tranh thủ cố gắng lần nữa được không?”

Thẩm Hoài An khóc đến mức thở không ra hơi, trong chốc lát không thể dừng lại được, liên tục nấc cục.

“Tranh, tranh thủ thế nào ạ?” Cậu cố gắng hỏi.

Thẩm phu nhân lau nước mắt đọng trên khóe mắt nhi tử, bà cúi đầu nhìn cậu.

Thẩm phu nhân nhỏ giọng nói với Thẩm Hồng, “Hay là bây giờ chúng ta để cho con đi tìm tiên trưởng?”

Thẩm Hồng tức giận nói: “Chúng ta dẫu gì cũng là đệ nhất kiếm phái ở phương Bắc, Hoài An lại là thiếu trang chủ, cho dù tranh thủ cũng nên là ở trên phương diện võ học thể hiện bản thân, sao có thể đi làm loại chuyện không biết xấu hổ này chứ?”

Mười phút sau, biệt viện vang lên tiếng gõ cửa.

Ngu Sở đi mở cửa, nàng nhìn thấy một đôi mắt ửng đỏ, thiếu niên giống như chú chó nhỏ đáng thương đứng ở bên ngoài, nhìn nàng với đôi mắt đầu mong đợi.

“Thiếu trang chủ, sao cậu lại khóc thành bộ dạng này?” Ngu Sở nghi ngờ hỏi.

Thẩm Hoài An vốn đã nín khóc, nhưng Ngu Sở vừa hỏi cậu, bỗng chốc lại không nhịn được bĩu môi khóc toáng lên.

“Cha nương ta ép ta phải đến tìm ngài ––– Hu hu hu hu –––”

Trong rừng trúc bên ngoài biệt viện, phu thê trang chủ lặng lẽ thò đầu ra quan sát tình huống thì nghe thấy tiếng gào góc của Thẩm Hoài An vang vọng cả khu rừng.

“Không hổ là con trai của ta.” Thẩm Hồng vuốt râu, cực kỳ hài lòng, “Không có bản lĩnh mười năm võ thuật sẽ không khóc được ra cảm giác thảm thiết này đâu.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm phu nhân: Chàng học võ hơn bốn mươi năm, tiếng chắc chắn khóc còn lớn hơn cả nhi tử =皿=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK