Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa cơm này đối với Cốc Thu Vũ hay Thẩm Hoài An mà nói, đều là cực kỳ giày vò. 

Tuy phu thê trang chủ không nói thẳng ra cái gì, nhưng ánh mắt như có như không suốt bữa cơm của hai phu thê kia đã đủ làm người ra đứng ngồi không yên rồi. 

Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Hoài An vốn đã chuẩn bị bị Tiểu Cốc chất vấn, không ngờ rằng nàng ấy hoàn toàn không có ý định muốn tìm cậu, dường như chưa xảy ra chuyện gì vậy. 

Thẩm Hoài An thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút mất mát. 

Hai người đều coi như chuyện này đã qua rồi, không ai nhắc tới cả. 

Thẩm Hoài An còn đang do dự có nên nói vài câu với Tiểu Cốc để làm dịu bầu không khí một chút hay không, kết quả, Tiểu Cốc và Hà Sơ Lạc tỷ muội hai người tay nắm tay đi chơi trong sơn cốc, không còn cách nào khác, Thẩm Hoài An đành phải đem lời muốn nói ra nuốt trở vào. 

Bởi vì mấy ngày nữa Thẩm Hoài An phải rời đi cùng sư phụ, cho nên từ khi cậu trở về, hầu như đều ở bên cạnh cha nương và đệ đệ. 

Hôm nay, vừa ăn cơm trưa xong, các huấn luyện sư của Thiên La sơn trang đưa một thế hệ các đệ tử mới của Thiên La vào một phòng lớn. 

“Trang chủ, phu nhân.” Huấn luyện sư đi đầu hai tay ôm quyền, hắn cười nói: “Không biết chúng ta có thể đi luận võ đài tỷ thí với thiếu trang chủ hay không? Cũng để cho các đệ tử được mở mang tầm mắt, xem xem sự lợi hại của thiếu trang chủ.” 

“Các ngươi đó.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, “Đi đi, chú ý có chừng mực.” 

Thiên La sơn trang là một môn phái võ lâm, tự nhiên sẽ yêu thích luận bàn võ thuật nhất. Vừa nghe trang chủ nói như vậy, mấy huấn luyện sư kia trong nháy mắt cực kỳ phấn khởi, muốn túm Thẩm Hoài An chạy ra ngoài. 

Thẩm Thiên Dật ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, bất đắc dĩ khẩn cầu nói: “Cha, nương, con cũng muốn đi.” 

“Thiên Dật ngoan nhé, chúng ta đã hẹn Ngu tiên trưởng lát nữa sẽ đến xem tình hình thân thể của con.” Thẩm phu nhân dỗ dành, “Đợi lát nữa xem xong rồi lại đi, có được không?”

Thẩm Thiên Dật vẫn còn là hài tử, đương nhiên có tính tò mò, nhưng nhóc quá ngoan ngoãn, tuy nhóc rất muốn đi, nhưng Thẩm phu nhân nói phải đợi một lát nữa, nhóc cũng nghe theo.

Thấy thế, Thẩm Hoài An đẩy mấy người bên cạnh ra, cậu nói: “Không cần gấp, ta đợi đệ.” 

Nghe được lời này, thiếu niên lập tức vui vẻ trở lại.

Không lâu sau, Ngu Sở và Cốc Thu Vũ đến lầu chính, dưới sự dẫn đường của phu thê Thẩm Hồng mà đi vào phòng ngủ. 

Phòng ngủ vốn rất rộng rãi, nhưng thoáng cái đã có sáu người là phu thê trang chủ, Ngu Sở, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ, Thẩm Thiên Dật, thoạt nhìn chật chội không ít. 

Ngu Sở cầm cổ tay Thẩm Thiên Dật, dùng một sợi chân khí chạy men theo mạch đập của nhóc, kiểm tra tình huống thân thể của Thẩm Thiên Dật. 

Đối với Ngu Sở mà nói, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con, nàng cụp mắt không đến hai giây đã mở ra, sau đó thấy hai phu thê trang chủ đang nắm lấy tay đối phương, cực kỳ căng thẳng nhìn chăm chăm vào nàng. 

“Thiên Dật không có bệnh không tiện nói nghiêm trọng gì cả.” Ngu Sở nói, “Cậu bé chỉ là thân thể trời sinh yếu ớt hơn một chút, thân thể hết sức nhạy cảm, nếu để tuần hoàn ác tính lâu dài sẽ dễ dàng bị bệnh. Không phải chuyện lớn gì.” 

Nghe nói như thế, tảng đá đè nặng bảy, tám năm trong lòng phu thê trang chủ cuối cùng cũng nặng nề rơi xuống đất. 

“Đa, đa tạ tiên trưởng.” Không ngờ bọn họ mà kích động thì sẽ quỳ xuống, Ngu Sở phản ứng nhanh, dường như đồng thời đưa tay đỡ hai phu thê trang chủ đứng lên. 

“Hai vị không cần đa lễ.” Ngu Sở nói, “Chuyện nhỏ thôi mà, hai vị không cần để trong lòng.” 

“Ngu tiên trưởng, chúng ta thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào.” Thẩm Hồng hai tròng mắt phiếm hồng, ông nhỏ giọng nói, “Ngài cứu hai hài tử của ta, chúng ta thật sự là…”

Cùng sống chung hơn chục năm với Ngu Sở, Thẩm Hoài An đương nhiên biết sư phụ của cậu không thích mấy cảnh hàn huyên cảm tạ gì đó. 

Mắt thấy nếu như không ngăn cản, cha nương của cậu có lẽ còn muốn để cậu và đệ đệ quỳ xuống tạ ơn các loại, Thẩm Hoài An tiến lên nâng cha nương dậy.

“Được rồi ạ, cha, nương, hai người mau đứng lên đi.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ khẽ nói. 

Có sự khuyên giải của Thẩm Hoài An, hai phu thê mới chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh, cảm xúc dần ổn định lại. 

“Nữ đồ đệ này của ta rất có thiên phú về phương diện chữa bệnh thuốc thang.” Ngu Sở nói, “Lát nữa để con bé chuẩn bị phương thuốc, tuyệt không có sai lầm.”  

Ánh mắt của hai phu thê trang chủ theo lời nói của nàng mà đổ dồn về Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ hơi gật đầu khách khí.

Vốn hai phu thê trang chủ đã rất hài lòng về Cốc Thu Vũ rồi, bây giờ Tiểu Cốc và Thẩm Hoài An còn chưa xem bát tự, chuyện còn chưa nói rõ ràng, hai phu thê trang chủ đã tự mình công lược chính mình, cả trái tim đều đang chìm đắm trong vui sướng. 

Bây giờ lại thấy Cốc Thu Vũ sắp cứu mạng nhi tử thứ hai của bọn họ, một cô nương tài giỏi, ánh mắt hai phu thê nhìn Cốc Thu Vũ đã mang thêm một tầng bộ lọc dày. 

Thẩm Hoài An thấy ánh mắt quá mức hiền từ kia của cha nương thì cảm giác da đầu đều tê dại, hận không thể che mắt hai người lại rồi tiễn người đi.

May mắn là chuyến chẩn bệnh nho nhỏ này nhanh chóng kết thúc.

Nhìn tình hình hiện tại, đứa nhỏ Thẩm Thiên Dật thực ra không có bệnh lớn gì, chỉ có khả năng miễn dịch thấp một chút, dễ bị dị ứng với các sự vật ở bên ngoài, vậy nên mới yếu ớt như vậy.

Nhân gian cổ đại đối với chuyện này tuyệt không có đối sách, nhưng mấy bệnh vặt này đặt ở giới tu tiên mà nói, là việc nhỏ hoàn toàn có thể hoá giải được. 

Ngu Sở cho phu thê trang chủ một lọ đan dược bồi bổ trước, chủ yếu là làm thân thể khỏe mạnh, tăng sức miễn dịch, những phương thuốc còn lại của Thẩm Thiên Dật đều do Cốc Thu Vũ điều phối. 

Sau khi chẩn bệnh xong, khi mấy sư đồ chuẩn bị rời đi, Thẩm phu nhân nhân cơ hội Thẩm Hồng đang nói chuyện với Ngu Sở, nắm tay Cốc Thu Vũ kéo nàng ấy sang hành lang bên cạnh.

“Thẩm phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?” Cốc Thu Vũ ngờ vực hỏi. 

“Tiểu Cốc cô nương, đa tạ con đã vất vả.” Thẩm phu nhân giơ tay ra, đặt một đồ vật vào lòng bàn tay của Cốc Thu Vũ, dịu dàng nói, “Con vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của ta, con nhất định phải nhận lấy.” 

Cốc Thu Vũ cúi đầu xuống, Thẩm phu nhân đặt vào tay nàng một con dao găm.

Bao bên ngoài của con dao găm này có màu bạc, bên trên được trạm trổ phù điêu rườm rà phức tạp, nhìn kỹ còn có hoa văn chữ “Thẩm”, có vẻ đây không phải là vật bình thường.

Đến khi Cốc Thu Vũ phản ứng lại mới gấp gáp nói: “Thẩm phu nhân, đồ vật quý giá như vậy, con không thể nhận được. Cái này thật sự…” 

Thẩm phu nhân nắm lấy tay của nàng ấy, dịu dàng nói: “Tiểu Cốc cô nương, con cứ nhận lấy đi.” 

Cốc Thu Vũ còn muốn nói gì đó, Thẩm phu nhân lại giơ tay lên, dùng ngón tay khẽ vuốt ve những sợi tóc bên tai nàng ấy, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ấy ra đằng sau.   

Tiểu Cốc giật mình, nàng ấy nhìn vào đôi mắt già nua nhưng dịu dàng của Thẩm phu nhân, trong lúc nhất thời quên cả cử động. 

Thẩm phu nhân cũng không nhiều lời, bà nhẹ nhàng vỗ lưng Cốc Thu Vũ. 

Qua một hồi lâu, Ngu Sở và Thẩm Hoài An cùng ra ngoài, ánh mắt của Thẩm Hoài An vẫn luôn đặt trên người Cốc Thu Vũ. 

Đến khi ra ngoài, những người đang đợi cậu lập tức vây lại đây.

“Đi thôi, thiếu trang chủ, cùng đi đàm luận một lát.” 

Vừa nãy thì cũng thôi đi, hiện tại Thẩm Hoài An làm gì có tâm trạng đi bàn luận gì nữa?

“Ngày mai, ngày mai nhất định.” Thẩm Hoài An liên tục cam đoan, lúc này mới có thể thoát khỏi bao vây của mọi người, cùng Ngu Sở và Cốc Thu Vũ trở về nơi sân viện mà Tinh Thần Cung đang ở.

Vừa về đến nơi, Thẩm Hoài An vội vàng kéo lấy Cốc Thu Vũ, túm nàng ấy vào trong phòng. 

“Vừa nãy nương của ta đưa muội cái gì sao?” Thẩm Hoài An nhỏ giọng hỏi. 

Thính giác và lực quan sát của người tu tiên đều rất tốt, Thẩm Hoài An tuy không đi ra ngoài cùng, nhưng dường như nghe thấy Thẩm phu nhân đưa cho Cốc Thu Vũ gì đó. 

“À, chính là cái này.” Cốc Thu Vũ lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, trực tiếp đưa cho Thẩm Hoài An, nàng ấy lẩm bẩm nói, “Muội cảm thấy con dao găm này rất quý trọng, đưa huynh nhé, huynh cầm lấy đi.” 

Thẩm Hoài An nhìn thấy dao găm trong tay nữ tử, yết hầu bất giác chuyển động lên xuống. 

“Muội, muội nhận lấy đi.” Thẩm Hoài An ổn định tinh thần, cậu nói: “Nương của ta thích thu thập các loại vũ khí. Võ lâm thế gia, muội biết đó. Bà ấy thích muội, tặng cho muội một món quà mà thôi.”

“Thật sao?”

Vốn dĩ Tiểu Cốc còn có chút gánh nặng trong lòng, sợ rằng Thẩm phu nhân đưa cho mình đồ quý giá gì đó, nghe lời giải thích của Thẩm Hoài An, tức khắc thấy yên tâm không ít. 

Nhân sĩ võ lâm thích thu thập các vũ khí, dường như cũng rất là bình thường. 

Cốc Thu Vũ suy nghĩ một lát, nàng ấy cười nói: “Vậy được rồi, muội xin nhận nhé.”  

Nhìn Cốc Thu Vũ xoay người rời đi, lúc này, cả người Thẩm Hoài An như bị rút hết sức lực, nặng nề thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế.

Sau hơn một ngày điều chỉnh, Tiểu Cốc đã nhanh chóng phối ra được một phương thuốc thích hợp nhất với tình huống của Thẩm Thiên Dật, trong đó có một vài linh thảo gì đó, nàng ấy đều giao cho y sư trong sơn trang.

Thẩm Thiên Dật không có bệnh nặng gì, nếu như để điều trị thân thể, khoảng tầm một tháng sau là có thể thoát thai hoán cốt.

Phu thê trang chủ vui mừng phát hiện, Thẩm Thiên Dật uống phương thuốc kia, ngày thứ hai sau khi uống xong, sắc mặt của cậu nhóc đã tốt hơn rất nhiều, những suy nhược trước đây khi bị bệnh để lại hiện giờ dường như rất dễ dàng đã được bồi bổ lại hết.

Thẩm Thiên Dật vẫn luôn rất hướng về Thẩm Hoài An, ngày hôm sau thân thể tốt hơn một chút, muốn đi xem Thẩm Hoài An cùng những người khác luận bàn.

Thẩm Thiên Dật luôn luôn nghe lời, phu thê hai người cũng thương cậu nhóc, không nghĩ sẽ gạt bỏ niềm vui của nhi tử nên đồng ý ngay.

Phu thê hai người cũng đã lâu chưa thấy Thẩm Hoài An ra tay, một nhà ba người cùng đi luận võ đài.

Khi ba người bọn họ đến, xung quanh luận võ đài đã vây quanh hơn trăm tên đồ đệ, đều đang hò hét nhiệt huyết sôi trào.

Thẩm Hoài An mặc một thân hắc bào đứng sừng sững ở trên đài, thân hình cậu cao gầy, vạt áo phiêu dật, chỉ là bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta khó có thể dời ánh mắt đi.

Hoàn hồn lại, nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài An, bỗng nhiên phu thê trang chủ có cảm giác xa lạ trước hài tử thân sinh mình từng nuôi dưỡng mười bốn năm.

Hơi thở người phàm trên người Thẩm Hoài An đã hoàn toàn biến mất, cậu chỉ đứng ở đó cũng đã khác biệt với mọi người, cái loại khí chất đạm mạc cao xa làm người ta chỉ liếc mắt một cái đã biết cậu là một người tu tiên. 

Thật giống như cậu lấy thân phận nhi tử của bọn họ giáng thế, sau khi ở chung mười bốn năm ngắn ngủi, hiện giờ cậu đã không còn thuộc về bọn họ, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.

Trong lúc phu thê trang chủ còn đang hoảng hốt, trong đám người phía trước có người hô, “Thiếu trang chủ, lấy kiếm đi!”

Đối diện Thẩm Hoài An, một vị huấn luyện sư già bò lên, dường như mới vừa bị cậu đánh bại.

“Thiếu trang chủ, người ngay cả kiếm cũng không lấy, một chiêu đã đánh bại ta, có phải có chút quá xem thường người khác hay không?” Huấn luyện sư nâng mi hỏi, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, không thể làm ta thua có thể diện một chút à?”

“Không phải xem thường ngươi.” Thẩm Hoài An thật sự là bất đắc dĩ, “Ta sợ không nắm giữ tốt lực độ, làm tổn thương đến ngươi.”

Trình độ hiện giờ của cậu, ngay cả những đệ tử tinh anh của các môn phái tu tiên khác cũng có thể thắng một cách dễ dàng, huống chi là phàm nhân?

Dù Thẩm Hoài An có thu hết chân khí lại nhường đối phương, cũng có khả năng làm đối phương bị thương.

Nhưng người đối diện lại không chịu, “Không được! Ta nếu như thua cũng phải tiếp người một chiêu, cầm lấy!”

Thẩm Hoài An tiếp được trường kiếm đối diện ném tới, nhìn cậu cầm kiếm, tức khắc dưới đài có tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.

Thuộc hạ của Thiên La sơn trang cầm kiếm liền xông đến, Thẩm Hoài An cũng không còn cách nào, cậu nhấc đao chặn lại đòn công kích toàn lực của đối phương.

 

Keng!…

 m thanh đao kiếm va chạm vào nhau thanh thúy vang lên, chỉ thấy Thẩm Hoài An chưa làm gì cả, chỉ là chắn một chút mà thôi, tay của huấn luyện sư đã chấn động, trường kiếm rơi xuống đài tỉ thí ngay, mà cổ tay của hắn vẫn luôn run rẩy không thôi.

Huấn luyện sư còn đang khiếp sợ nhìn cậu chăm chú, Thẩm Hoài An đã duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, dùng một tia chân khí vuốt phẳng, giảm bớt sự run rẩy không thôi nơi đôi tay hắn.

Toàn bộ mọi người có mặt lặng ngắt như tờ.

“Ta, ta phục rồi.” Huấn luyện sư nuốt nước bọt, hắn tâm phục khẩu phục nói. 

Các đệ tử đứng bên cạnh võ đài đột nhiên hoàn hồn, lớn tiếng hoan hô vang dội. 

“Thiếu trang chủ, người lợi hại đúng là lợi hại, nhưng mà không có đã ghiền.” Có một đệ tử la lên. 

Có một người dẫn đầu, chỉ nháy mắt, các đệ tử đều hò hét theo. 

Thẩm Hoài An duỗi tay ý bảo im lặng, mọi người lập tức không nói nữa, ánh mắt mong đợi nhìn cậu.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, ta mời sư đệ của ta qua đây, chỉ một lần này thôi đấy.” 

Nhất thời các đệ tử Thiên La hoan hô reo hò vui sướng, tất cả đều hò hét “Thiếu trang chủ”, dường như cả mặt đất cũng chấn động theo.

Thẩm Thiên Dật bị cha nương giữ hai vai, đứng nhìn đài tỷ thí ở xa xa. 

Thẩm Hoài An đứng trên đài cao, sau lưng cậu là núi cao, là trời xanh, nó làm bóng dáng của cậu nhìn như xa xăm cao không với tới.

Các đệ tử của Thiên La sơn trang tập trung ở dưới võ đài, bọn họ ngước nhìn Thẩm Hoài An với ánh mắt tôn kính và ngưỡng vọng sâu sắc.

Trong cái khoảnh khắc đó, Thẩm Thiên Dật giống như lập tức triệt để hiểu rõ câu nói ngày ấy của huấn luyện sư họ Lý — Thẩm Hoài An là kiêu ngạo của bọn họ, là kiêu ngạo của cả Thiên La sơn trang. 

Vì vậy, chẳng sợ huynh trưởng đã rời khỏi nhà hơn mười năm, thì những người khác vẫn luôn gọi huynh ấy là “Thiếu trang chủ”. 

Còn cậu nhóc chỉ là Thẩm thiếu gia mà thôi.

Từ trước đến nay không có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu nhóc, kỳ vọng vào cậu nhóc như vậy cả.

Dù cho Thẩm Hoài An có rời đi hay không, thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang vẫn chỉ có một mình Thẩm Hoài An. 

Thẩm Thiên Dật khẽ mím khoé miệng. 

Dưới niềm mong mỏi như vậy đối với huynh trưởng của mình, cảm giác tự ti dần dâng lên như một làn sương mù dày đặc, khiến cậu nhóc vô thức thu mình vào vòng tay của cha nương.

“Thiên Dật, sao vậy con?” Thẩm phu nhân cúi người xuống, bà quan tâm hỏi: “Có phải lại không thoải mái rồi không?”

Thẩm Thiên Dật không trả lời, Thẩm phu nhân thấy ánh mắt của tiểu nhi tử vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Hoài An trên đài thi đấu, bà đột nhiên như hiểu ra gì đó. 

Bà và Thẩm Hồng nhìn nhau, Thẩm Hồng giơ tay xoa đầu Thẩm Thiên Dật.

“Mệt rồi thì về thôi.” Thẩm Hồng dịu giọng an ủi, “Trước đây cha có sưu tập được rất nhiều sách quý của các nơi, nếu con muốn xem, lúc nào về cha sẽ tìm cho.”  

Thẩm Thiên Dật khẽ gật đầu, cậu nhóc giơ tay lên, nhỏ giọng nói: “Cha, ôm con.” 

 

Thẩm Hồng cúi người xuống ôm lấy Thẩm Thiên Dật, Thẩm phu nhân chạm nhẹ sau lưng Thẩm Hồng, một nhà ba người xoay người rời đi.

Bọn họ lúc đến rất lặng lẽ, cũng không có đệ tử phát hiện trang chủ đại nhân và phu nhân vừa rời đi, chỉ có Thẩm Hoài An đang đứng trên võ đài quay đầu lại, nhìn về bóng lưng rời đi của bọn họ.

Tầm mắt Thẩm Hoài An mờ đi một chút, cậu bèn xoay người giới thiệu Tiêu Dực đã bước lên đài với mọi người.

Trên ngọn núi dốc phía sau Thiên La sơn trang, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đang ngồi trên một ngọn cây, trong tay Tiểu Hồ đang ôm một con chồn nhỏ không biết đã bắt được ở đâu, đang giao lưu với nó một cách thân thiện.

Cốc Thu Vũ chống cằm, từ xa nhìn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực trên đài thi đấu, không hiểu sao lại thở dài khó chịu.

“Sao vậy ạ?” Hà Sơ Lạc nhìn nàng.

Cốc Thu Vũ đứng lên, nàng dựa vào thân cây, chậm rãi nói: “Ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK