Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài Tiêu Dực ra, những người khác đều cảm thấy cậu ấy đã bị lừa rồi.

“Đệ cảm thấy người kia là đại sư, hắn ta đã nói gì sao?” Thẩm Hoài An hỏi, “Hắn ta tính bát tự cho đệ?”

“Không đúng, Tiêu Dực cũng không biết bát tự của mình là bao nhiêu mà.” Cốc Thu Vũ nói, “Không có bát tự, người kia tính như thế nào?”

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều thuộc hội người nói nhiều, Tiêu Dực đánh mắt liếc trái liếc phải nghe bọn họ nói chuyện, nhưng không chen vào được một câu nào. 

“Được rồi, mọi người để đệ ấy tự nói đi.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói.

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ lúc này mới ngậm miệng, hai người đồng loạt nhìn Tiêu Dực.

Tiêu Dực trầm tư chốc lát, dường như đang nhớ lại chuyện lúc ấy. 

“Đệ đi thành Vân mua gia vị, nhìn thấy trong quán trà có rất nhiều người đang vây quanh một cái bàn, rất náo nhiệt. Bọn họ thấy đệ tới thì kéo đệ qua đó ngay, nói muốn đệ xác định xem người kia là thật hay giả.” Tiêu Dực nói, “Người bọn họ vây quanh đó chính là đại sư, đệ vốn dĩ cũng không tin, nhưng người kia xem tướng tay của đệ, nói được rất nhiều chuyện.” 

“Người kia nói đều đúng cả?” Thẩm Hoài An nâng mi lên, hỏi.

Tiêu Dực gật gật đầu.

“Hắn nói đệ tuổi trẻ long đong, dễ dính tai vạ, nhưng trên đường luôn có quý nhân phù trợ.” Tiêu Dực nói, “Người đó nói các mốc thời gian đều đúng hết… Tuy khi còn nhỏ đệ gặp được không phải quý “nhân”, mà là linh thú… Nhưng sau này thời gian gặp được ông và sư tôn, đều trùng khớp cả.” 

Ba người đưa mắt nhìn nhau. 

“Vậy người này cũng có chút gì đó đấy.” Cốc Thu Vũ nói, “Người kia tính tương lai cho đệ sao?”

Tiêu Dực nhẹ nhàng gật gật đầu, sắc mặt cậu ấy bỗng nhiên trầm trọng lên nhiều: “Đại sư nói đệ dễ mắc hoạ nữ nhân, bảo đệ đeo vòng trừ tà, để tránh bị nữ quỷ quấn thân.” Cậu ấy nghiêm túc nói.

“Huynh lại cảm thấy người này là tên lừa đảo.” Thẩm Hoài An không còn lời nào mà duỗi tay vỗ đầu Tiêu Dực, “Tiêu Dực, đệ có ngốc không vậy? Đệ là người tu tiên, vậy mà còn sợ nữ quỷ?”

“Không phải sợ, là phòng trước khỏi họa.” Tiêu Dực nói, “Hơn nữa, hắn nói những chuyện quá khứ đều đúng hết, cho nên dự đoán tương lai nhất định cũng có đạo lý.”

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Lục Ngôn Khanh khoanh tay trước ngực, cậu suy tư kỹ càng một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói, “Chúng ta xuống núi đi gặp vị “đại sư” này, xem xem rốt cuộc hắn có phải kẻ lừa đảo hay không. Nếu thật sự là kẻ lừa đảo, cũng có thể đuổi hắn ra khỏi thành sớm một chút, miễn cho bá tánh bị hắn lừa tiền.” 

“Vậy quyết định như vậy đi!” Thẩm Hoài An đứng lên, nói, “Nói với sư tôn một tiếng, sau đó chúng ta cùng xuống núi.”

Thời điểm Lục Ngôn Khanh đi vào sau núi, Ngu Sở đang ở mảnh vườn nhà mình xem tình hình linh thảo phát triển. Nghe được Lục Ngôn Khanh nói lại, nàng đứng dậy, hơi hơi nhướng mày.

“Thú vị.” Nàng nói, “Các con đi đi, nhớ để ý nội tình của người đó.” 

Vì thế, nhóm người cùng nhau đi vào thành Vân. 

Khi bọn họ vào thành Vân, rất rõ ràng cảm giác được trong một hẻm nhỏ nối liền với đường chính, dường như có tiếng người ồn ào, rất nhiều người chen chúc nhau. 

Đám người Lục Ngôn Khanh đi qua, quả nhiên thấy rất nhiều bá tánh đang vây kín một ngõ nhỏ chật như nêm cối, một tiếng “đại sư”, hai tiếng “đại sư” mà gọi. 

Người quá nhiều, thậm chí chỉ có thể nhìn đến cây cờ phướn [*] của người nọ đặt dựa vào tường, phía trên viết thần cơ diệu toán, phía dưới bị chắn kín mít như chủ nhân của nó. 

[*] Cờ phướn: giống cây nêu.

Bốn người đứng bên ngoài nhìn không rõ được, đúng lúc này, bỗng nhiên có người hét lớn mà nói, “Tránh ra, tránh ra, để chúng ta nhìn xem.”

Mọi người quay đầu lại, ngay lập tức đã nhìn thấy hai đệ tử của môn phái tu tiên nào đó mặc y phục đệ tử đi tới, các bá tánh vừa thấy là tiên trưởng thì lập tức lùi bước về hai bên nhường đường. 

Tên đệ tử cầm đầu nói, “Ta cũng muốn nhìn xem, là người nào dám ở đây giả danh lừa bịp!”

Các bá tánh vừa tránh ra, rốt cuộc bốn người Tinh Thần Cung cũng thấy rõ bên trong.

Vị đại sư ngồi ở góc tường này, hoàn toàn không giống lão nhân khô gầy trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một thanh niên rất trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi. 

Hắn mặc trên người bố y, tóc buộc túm ra sau đầu, tạo thành một kiểu đầu đạo sĩ. 

Tướng mạo thanh niên này còn tạm được, không có tướng mạo tinh xảo như F4 của Tinh Thần Cung, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng là một gương mặt tuấn tú nhã nhặn, mười phần thanh tú. Người này thoạt nhìn có vẻ lười biếng, khóe mắt hơi hơi rũ xuống, dáng vẻ vừa vô hại vừa buồn ngủ. 

Hắn ngồi khoanh chân dựa vào tường, thấy mấy đệ tử của phái tu tiên tới rào rạt, cũng không thấy có chút căng thẳng nào. 

“Ta nói này, mấy vị đạo gia.” Thanh niên lười nhác nói, “Dù là mấy vị thì đoán mệnh cũng phải trả tiền.” 

Đệ tử cầm đầu kia đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, khinh thường móc từ trong lồng ngực ra một khối bạc vụn nhỏ, như tống cổ ăn mày mà dùng ngón tay bắn ra, khối bạc vụn kia đánh vào trên ngực thanh niên, lại lạch cạch rơi trên mặt đất.

Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An đều không khỏi nhăn mi lại.

Còn chưa biết người ta có phải lừa đảo hay không đã đối xử với người ta như vậy, thật là vô lễ. 

Ngược lại, thanh niên kia không để ý chút nào, hắn duỗi tay cầm bạc vụn lên. 

“Được rồi, vậy ta sẽ xem cho ngài một chút.” Hắn nói, “Sinh thần bát tự của đạo gia là bao nhiêu?” 

“Không có.” Đệ tử kia lạnh lùng mà nói.

“Vậy…” Thanh niên nói, “Ta xem tướng tay cho ngài.” 

Hắn duỗi tay nắm lấy tay của đối phương, cúi đầu nhìn thoáng qua, tỉ mỉ cân nhắc một hồi, sau đó chậc chậc lưỡi. 

“Có chuyện thì nói, giả bộ nhăn nhó cái gì?” Người này trách cứ nói, “Chẳng lẽ là sợ bị ta phát hiện ra trò mèo gì sao?” 

“Đạo gia, ngài thật sự muốn biết?” Thanh niên ngẩng đầu, cặp mắt đen kia nhìn về đối phương, “Có một số việc, vẫn là không nên nói thẳng thì hơn.” 

“Bảo ngươi nói thì nhanh nói đi!” Đệ tử của phái tu tiên nói.

“Được thôi.” Thanh niên lúc này mới dùng thanh âm lười nhác của hắn mà nói: “Ngài thiên phú không cao, cho nên trong môn phái không có cảm giác tồn tại, ngài ghét hận sư huynh đồng môn, cảm thấy bọn họ đoạt cơ duyên của ngài. Không trung thành với môn phái, hơn nữa sa vào dâm dật, vừa nghiện rượu lại ham mê nữ sắc, còn…” 

Hắn nói còn chưa nói xong, đối phương đột nhiên đứng lên.

“Tên này, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi đang cố ý châm ngòi quan hệ giữa ta và các đồng môn đúng không?” Tên đệ tử kia quay đầu, cười làm lành với các đồng liêu đã trầm mặt phía sau: “Sư huynh, đệ tuyệt đối không có ý này, đệ…” 

“Vậy sao?” Thanh niên kéo dài giọng, nhàn nhạt nói, “Đạo gia, không phải bởi vì ngài không tranh được sư muội mà mang lòng ghen ghét với sư huynh, tố giác rất nhiều chuyện của hắn với sư phụ, làm hắn bị sư phụ các ngài trách phạt hay sao?” 

“Vương Sơn, lời hắn nói là sự thật ư?” Phía sau tên đệ tử kia, sư huynh của hắn ta chất vấn, “Lần trước ta lén chạy ra uống rượu, là ngươi nói với sư phụ?”

“Đệ, đệ… không có, là tên này nói hươu nói vượn!” Vương Sơn quay đầu, hắn ta thẹn quá hoá giận, dùng chân hung hăng đá thanh niên, “Tên lừa đảo nhà ngươi, đáng chết! Đáng lẽ ngươi nên bị người ta giáo huấn một trận, đáng ghét!” 

Vương Sơn hung hăng đá thanh niên, đến nỗi thanh niên chỉ có thể ôm đầu co vào góc tường. 

Thanh niên muốn dùng bả vai phía sau lưng chắn, nhưng tên Vương Sơn này âm độc, tránh bả vai của thanh niên, chuyên đá vào bụng và bụng nhỏ của người ta, làm thanh niên kêu la oai oái. 

Vương Sơn đang đánh hăng hái, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay hắn ta bị người khác nắm lấy. Hắn ta quay đầu, đối diện đôi mắt có chút âm trầm của Lục Ngôn Khanh.

“Vị huynh đài này, đều là người tu tiên, đánh người ở trong thành có vẻ không được tốt lắm đâu.” Giọng của Lục Ngôn Khanh trầm xuống.

“Ha?” Vương Sơn không quen biết cậu, “Ngươi con mẹ nó là cọng hành nào, ngươi…” 

Lời của hắn ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên người đã bay ra ngoài. Hóa ra là sư huynh hắn ta một chân đá hắn ta đi. 

Sư huynh của Vương Sơn quay đầu, đôi tay ôm quyền.

“Ra là Lục đạo hữu của Tinh Thần Cung, cửu ngưỡng cửu ngưỡng [*].” Hắn khách khí nói, “Chuyện này là chúng ta sai, chúng ta sẽ đi ngay. Chờ sau khi trở về, ta nhất định sẽ giáo huấn lại sư đệ này của ta thật tốt, để ngài lao tâm rồi.” 

 

[*] Cửu ngưỡng: cửu ngưỡng đại danh: ngưỡng mộ đại danh đã lâu. 

Sư huynh vừa quay đầu, đã thấy Thẩm Hoài An, Tiêu Dực cùng với Cốc Thu Vũ đều đã đi tới, trán hắn lập tức rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. 

Vương Sơn bò dậy, hắn ta nghe được lời của sư huynh, lập tức sửa lại dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, cũng liên tục gập người, vừa liên tiếp nói xin lỗi vừa ôm bụng bị sư huynh hắn ta nắm quần áo xách đi, tốc độ rời đi của hai người còn nhanh hơn lúc đến, quả thực là chạy trối chết.

Bên này, Thẩm Hoài An khom lưng túm thanh niên kia lên.

“Này, ngươi không sao chứ?” Thẩm Hoài An khẽ hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn… aiz ui, đau đau đau.” Thanh niên kêu rên, hít hà một hơi, vẻ mặt hắn như đưa đám, “Xương sườn này của ta hình như gãy rồi, thôi xong, thôi xong, tính quẻ cho người ta một tháng cũng không đủ tiền chữa bệnh.” 

Hắn nói xong thì dựa vào người Thẩm Hoài An, dáng vẻ nửa chết nửa sống.

 

“Tìm một nơi yên tĩnh đi, ta xem cho ngươi.” Lục Ngôn Khanh nói.

Tức khắc, thanh niên tinh thần tỉnh táo, hắn tươi cười, “Cảm ơn tiên trưởng, vậy chúng ta đi tửu quán thuê một sương phòng đi, ta, ta, ta mời khách!” 

“Ngươi mời cái con khỉ, còn không phải là muốn ăn ké hay sao?” Thẩm Hoài An nhíu mày nói.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cuối cùng, bốn người vẫn là mang theo thanh niên này vào lầu bốn của một tửu lầu, ngồi xuống bên cửa sổ. 

Cốc Thu Vũ thuận tay thi triển trận pháp, tạo ra một không gian nhỏ yên tĩnh, để bọn họ không bị người ngoài quấy rầy, người bên ngoài cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Lục Ngôn Khanh vươn tay, xem xét thân thể của thanh niên, quả nhiên hắn bị gãy một cái xương sườn. 

“Ta giúp ngươi nối trực tiếp luôn, ngươi có thể tiết kiệm chút tiền.” Lục Ngôn Khanh nói.

“Đừng mà, đừng mà, gì nhỉ, các vị tiên trưởng, chúng ta ăn cơm trước sau đó lại làm được không?” Thanh niên đáng thương nói, “Đã rất lâu rồi ta không được ăn no.”

“Vậy ăn nhanh lên.” Tiêu Dực nói.

Tiêu Dực còn chủ động đẩy món móng giò om trên bàn được gọi riêng cho cậu ấy qua cho thanh niên. 

“Đa tạ Tiêu tiên trưởng, ta ăn cái này là được.”

Thanh niên đẩy món móng giò lại cho cậu ấy, còn bản thân mình thì bưng bát cơm lên, đũa rau đũa thịt bắt đầu ăn uống thỏa thích, không thấy chút ảnh hưởng nào từ việc bị gãy xương sườn cả. 

Chờ hắn ăn no, vừa nhấc đầu mới phát hiện bốn người đều nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, áp lực nặng nề kia làm tim hắn đập thình thịch. 

Thanh niên cười gượng nói, “Cái kia, các, các vị lão đại, sao các vị lại nhìn ta như vậy?” 

“Ăn uống no đủ rồi, vậy nói đi.” Thẩm Hoài An đặt kiếm của mình lên bàn, sâu kín hỏi: “Tiểu tử, ngươi tên gì?” 

“Ta, ta tên Lý Thanh Thành.” Lý Thanh Thành liếc mắt nhìn kiếm của Thẩm Hoài An, hắn nuốt nốt miếng cơm cuối cùng vào bụng, cẩn thận nhích từng li từng tí vào trong. 

“Rất tốt, Lý Thanh Thành.” Thẩm Hoài An nheo mắt, “Nói đi, ngươi lừa người như thế nào?”

“À, ta lừa người ta… không đúng, ta không lừa gạt ai hết, trời xanh chứng giám!” Lý Thanh Thành kêu oan nói, “Ta là một người xem mệnh cho người ta, làm sao sẽ là kẻ lừa đảo chứ? Ngài hỏi Tiêu tiên trưởng xem ta có gạt cậu ấy không?”  

Tiêu Dực nghiêm túc lắc đầu, “Hắn không gạt đệ, đệ làm chứng.”

Thẩm Hoài An dùng ngón tay gẩy gẩy sợi xích sắt nhỏ trên cổ Tiêu Dực, cậu nhướng mày hỏi, “Ngươi nói cái này có thể trừ tà?”

Lý Thanh Thành nhìn Thẩm Hoài An, nhìn sang Tiêu Dực, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Nửa ngày sau, hắn nở một nụ cười. 

Cất bước chạy nhanh.

Thẩm Hoài An cũng không quay đầu lại, một tay cậu đã có thể nắm lấy cổ áo Lý Thanh Thành, hơi dùng sức thu lại, túm người trở về, đè tên này trên mặt bàn. 

Đầu và lưng vừa chạm vào bàn, Lý Thanh Thành đã cảm nhận được một luồng gió lạnh đánh về phía hắn, trường kiếm của Thẩm Hoài An “cạch” một tiếng, đâm sâu ba phân vào bàn gỗ, găm vào cái bàn ngay bên tai Lý Thanh Thành. 

“Lại đây nào, tính cho ta xem.” Thẩm Hoài An cúi đầu nhìn chằm chằm Lý Thanh Thành, cậu mỉm cười nói.

Thanh niên đưa mắt nhìn thanh kiếm còn đang tỏa sắc lạnh, lại nhìn Thẩm Hoài An đang dùng tay chống ngực mình, thanh niên bắt đầu cười gượng. 

“Đều, đều là hiểu lầm…” Thanh niên liếm liếm đầu lưỡi, cười làm lành nói, “Ta, ta xem miễn phí cho ngài.”

Một nén nhang sau.

Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Khanh, cậu dư vị nói, “Không thể không nói, tên này cũng không phải lừa bịp người ta, hắn đúng là có chút gì và này nọ đấy.” 

Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đưa mắt nhìn bùa hộ mệnh trên cổ Thẩm Hoài An, hai người nhìn nhau chăm chú, đều có chút không nói nên lời. 

Lý Thanh Thành xoay xoay bả vai, hắn cười theo nói, “Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”

Hắn đứng lên, nhìn xung quanh không ai cản mình, vội vàng chạy vài bước, vén rèm cửa muốn ra ngoài. 

Kết quả, Lý Thanh Thành sững lại, sau đó liên tiếp lùi về phía sau, run run rẩy rẩy lui về cạnh bàn. 

Bốn người ngẩng đầu, chỉ thấy Ngu Sở đang vén rèm bước vào. 

“Lợi hại như vậy?” Ngu Sở cười nói, “Vậy cũng xem cho ta đi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK