Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tình trạng của thiếu trang chủ Thẩm Hoài An chuyển biến tốt, rất nhanh đã tỉnh lại.

Phu thê trang chủ vẫn luôn túc trực ở bên cạnh nhi tử, hai người thấy nhi tử mở mắt ra vội vàng gọi nha hoàn rót nước, đỡ Thẩm Hoài An dậy để cho cậu dựa vào miếng lót mềm.

“Cha, đầu con đau.” Thẩm Hoài An uống nước xong, lúc này mới cất giọng, giọng cậu còn có chút khàn khàn.

“Đứa nhỏ ngốc này, con sốt cao hôn mê hai mươi ngày tất nhiên sẽ thấy nhức đầu rồi.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ cười nói, “Tiểu tử con mạng lớn đó.”

“An nhi, con còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Trang chủ phu nhân quan tâm hỏi han.

Thẩm Hoài An lắc đầu, cậu nói, “Chỉ là có hơi đói thôi, bây giờ ngay cả đầu cũng không thấy đau nửa rồi.”

Phu thê hai người cũng cảm thấy câu đầu tiên của Thẩm Hoài An có hơi khàn khàn, nhưng lúc cậu nói đến câu thứ hai, ngay cả giọng nói cũng đã khôi phục như lại như lúc cậu khỏe mạnh.

Sau khi tỉnh lại khỏi cơn sốt cao hôn mê hai mươi ngày liền lại không hề để lại bất kỳ di chứng nào, loại thể chất này quả thực không phải thứ mà người bình thường có được.

Phu thê trang chủ kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra trước đó cho Thẩm Hoài An, cậu chưa ăn gì trong một khoảng thời gian dài như vậy bụng rỗng kêu lên, cậu thở dài nói, “Cha, nương, hai người đừng kể nữa, con muốn ăn cơm.”

Thẩm phu nhân bình thường rất cưng chiều nhi tử vậy mà đây là lần đầu tiên bà từ chối yêu cầu của nhi tử một cách kiên định như vậy, “Một lát nữa sẽ mở tiệc, con nghe cha con nói xong đã, đây là chuyện quan trọng.”

Thẩm Hồng kể lại Ngu Sở cứu cậu như thế nào, cuối cùng nói, “Cha nương hy vọng con có thể bái ngài làm sư, cũng coi như con có một nơi tốt để nương nhờ. Một lúc nữa tham dự tiệc không cho phép con không biết lớn nhỏ, biểu hiện tốt một chút.”

Thẩm Hoài An trước đó còn ngoan ngoãn, đến khi nghe đến vế sau bảo cậu đi bái sư, cậu lập tức không muốn.

“Con không bái sư! Con không muốn!”

Thẩm Hồng thắc mắc hỏi cậu, “Ngu tiên trưởng lợi hại như vậy, sao con không muốn bái sư? Gần đây không phải con thích nhất là người mạnh sao?”

Thiếu niên nhíu hàng lông mày sắc bén của mình, không vui nói, “Một nữ tử, lại là một nữ tử xinh đẹp có thể có được bản lĩnh gì? Nương không biết thì thôi chẳng lẽ cha còn không rõ sao? Trên giang hồ những nữ tử tài giỏi có người nào xinh đẹp không?”

“Hoài An! Giới tu tiên không giống như võ lâm.” Thẩm Hồng nhức đầu nói, “Người tu tiên sẽ không già đi, họ giữ được vẻ thanh xuân vĩnh cửu. Nhưng như vậy không có nghĩa là nàng không mạnh. Nếu tính theo tuổi tác, thực tế vị Ngu tiên trưởng đó có lẽ năm nay đã sắp năm mươi tuổi rồi.”

“À? Vậy con lại càng không muốn bái sư.” Thẩm Hoài An cao giọng nói, “Năm mươi tuổi còn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp như thiếu nữ thì khác gì yêu quái đâu?”

Trong một cái viện khác của Thiên La sơn trang, Ngu Sở vốn đang ngồi trên ghế dài đọc sách, Lục Ngôn Khanh ngồi xếp bằng ở đầu bên kia ghế dài.

Ngu Sở đang đọc sách bỗng bật cười thành tiếng rồi lại lật một trang sách.

Lục Ngôn Khanh đang nhắm mắt ngưng thần, lặng lẽ mở bên mắt trái ra, quay qua nhìn Ngu Sở.

“Sư tôn đang cười cái gì vậy?”

Póc! Một hạt dưa bay chuẩn xác đến giữa trán Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh vội vàng nhắm mắt lại quay đầu thẳng lại.

Ngu Sở cúi đầu xuống, ngón tay nàng kẹo hạt dưa khẽ cười nói, “Vật nhỏ này, có chút thú vị.”

“Sư tôn, có phải người lại nghe lén người ta nói chuyện không?”

Póc!

Đến khi Vương Cửu mời Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đến dự tiệc, hứng thú của Ngu Sở đã dâng lên rất cao.

Thiếu trang chủ này giống như một con nhím nhỏ vậy, nàng thật sự muốn xem xem chốc nữa thằng nhóc đó sẽ cư xử thế nào.

Nói là tiệc tối, nhưng cũng chỉ là một nhà ba người trang chủ với hai thầy trò Ngu Sở mà thôi.

Năm người ngồi xuống, Thẩm Hồng nói, “Hoài An, còn không mau lại đây? Vị này là Ngu tiên trưởng mới cứu mạng con đấy.”

Thẩm Hoài An vốn còn đang có chút không được tự nhiên, cậu vẫn luôn cúi đầu, không biết trong lòng đã biến vị tiên nhân chưa từng gặp thành bộ dạng gì rồi.

Cho đến khi không thể tránh được nữa, cậu mới đứng lên, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt ung dung của Ngu Sở.

Nữ tử mặc bộ y phục sáng màu ngồi đó, trong ánh mắt của nàng dường như lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không kia nhìn vừa dịu dàng vừa khiến lòng người rung động.

Thẩm Hoài An nhìn đến ngây cả người, đến khi Thẩm trang chủ hắng giọng cậu mới cúi đầu, hai tay ôm quyền.

“Cảm, cảm ơn cứu mạng của tiên trưởng.”

Lúc thiếu niên cúi đầu xuống, trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh Ngu Sở khẽ cười với mình.

Cậu không phải chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy một vẻ đẹp thanh tao bất phàm như mây trên núi cao vậy, vẻ đẹp của nàng như một điều gì đó ở trên cao không thể với tới nhưng lại khiến người ta khao khát.

Nhất là khi nàng cười lên, thật sự rất đẹp.

Sau này Thẩm Hoài An mới biết được một sự thật tàn khốc: Chỉ khi sư tôn của cậu muốn tính kế người khác mới nở nụ cười dịu dàng như vậy.

Hiện tại Thẩm Hoài An vẫn không biết gì cả, cậu ngồi xuống lần nữa, Thẩm Hồng nâng ly.

“Tiên trưởng, ta kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã cứu tiểu nhi tử một mạng!”

“Chuyện này cũng chỉ như một cái nhấc tay thôi, Thẩm trang chủ không cần để trong lòng.” Ngu Sở cũng cầm ly rượu lên.

Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Thẩm Hoài An còn có thể suy nghĩ gì đó, lúc bắt đầu ăn tối, Thẩm Hoài An đã không còn quan tâm đến cái gì đó nữa, cũng vì đói quá nên chỉ quan tâm ăn.

Thiếu niên trưởng thành rất tuấn tú, dáng vẻ khi ăn của cậu ngược lại khiến cậu trông giống người trong võ lâm không câu nệ tiểu tiết. Thẩm Hồng nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của nhi tử, trong lòng có chút hối hận trước đó không cho nhi tử ăn lót dạ.

“Thằng nhóc này đói quá, bị đói nửa tháng nay rồi.” Thẩm Hồng cảm thấy thể diện không giữ nổi nữa chỉ đành gượng cười nói.

Người lớn bắt đầu ăn cơm, thi thoảng trò chuyện vài câu chuyện phiếm. Thẩm Hồng thấy bầu không khí vui vẻ thoải mái, ông nhìn về phía Ngu Sở một lần nữa.

“Ngu tiên trưởng, ngài cảm thấy tư chất của tiểu nhi tử nhà ta thế nào?”

“Thiếu trang chủ tất nhiên có tư chất rất tốt, nếu không cũng sẽ không xuất hiện tình trạng vô thức bùng nổ linh lực.” Ngu Sở nói.

“Ngài xem, hai nhà chúng ta cũng đã quen biết bao năm nay, hôm nay lại có duyên thế này, nếu đã như vậy…” Thẩm Hồng cười nói, “Ngài có ý định thu nhận thêm một đồ đệ nữa không?”

Lời này của ông vừa dứt, tất cả mọi người trên bàn đều yên lặng

Thẩm Hoài An vốn đang ăn cái gì đó, vừa nghe xong cậu đã nóng nảy ậm ờ nói gì đó không rõ tiếng, nhưng phu thê trang chủ đều vờ như không nghe thấy.

“Đúng đó, Ngu tiên trưởng, ngài nhìn xem, thằng bé cũng là một hạt giống tốt đúng không.” Trang chủ phu nhân cười nói, “Hơn nữa thằng bé rất có thiên phú về phương diện võ thuật, kiếm pháp người bình thường phải luyện mất hai mươi năm, mà thằng bé luyện ba năm đã tinh thông. Hoài An thật sự có thiên phú…”

Thẩm Hoài An nhân lúc nương nói chuyện võ thuật, cuối cùng cũng nuốt xong đống thức ăn trong miệng, cậu gấp gáp nói, “Con không muốn tu tiên, con không muốn bái sư, con không muốn rời nhà!”

“Con –––”

Thẩm Hồng vừa mới trừng mắt, ở bên kia Ngu Sở đã lên tiếng, “Thẩm trang chủ, lời thiếu trang chủ nói có lý. Tu tiên không giống như luyện võ, tu tiên là việc không có đường lui nên không thể tùy tiện quyết định như vậy được. Hơn nữa, lần này ta đến đây quấy rầy cái vị cũng là vì đồ đệ của ta đang cần một thanh kiếm mà thôi, cũng không có ý định thu nhận thêm đồ đệ.”

Ngu Sở nói như vậy, Thẩm Hồng cũng không có cách nào khác. Ông lại trừng mắt với Thẩm Hoài An một cái, lúc này mới quay qua phía Ngu Sở, cười nói, “Tiên trưởng nói phải, nhưng để rèn ra một thanh kiếm tốt cũng phải mất ít nhất nửa tháng. Trước hết ngài cứ an tâm nghỉ lại ở trong sơn trang, đến khi Ngu huynh đến, ta lại chiêu đãi các vị một bữa thịnh soạn.”

Nói cũng lạ, Thẩm Hoài An vốn dĩ đã hạ quyết tâm sẽ không bái sư, mặc dù khí chất của Ngu Sở khiến cậu ngạc nhiên, Thẩm Hoài An vẫn mảy may không có chút dao động muốn bái nàng làm sư.

Nhưng khi cậu vừa nghe nàng nói không hề có dự định nhận đồ đệ, hơn nữa chỉ vì đồ đệ của mình mới đến đây, không hiểu tại sao trong lòng cậu lại có chút khó chịu.

Cậu ngẩng đầu lên, lần đầu tiên quan sát Lục Ngôn Khanh ngồi bên cạnh Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh mặc một bộ y phục màu xanh, người đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Ngu Sở, dáng người cao ráo. Hiện tại dáng vẻ của Lục Ngôn Khanh giống như giao thoa giữa thiếu niên và thành niên, hàng lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt vẫn trong veo như một đứa trẻ, nhưng khí chất toát ra lại mang theo sự lãnh đạm ôn hòa của một người trưởng thành.

Nhìn dáng vẻ rất đàng hoàng chính trực, cũng không nhìn ra chỗ nào có vấn đề.

Nhưng không hiểu tại sao Thẩm Hoài An lại cảm thấy không thích Lục Ngôn Khanh.

Thẩm Hoài An bực bội ăn cơm xong, đến buổi tối, cha không để cậu trực tiếp về phòng nghỉ ngơi mà gọi cậu đến thư phòng, Thẩm Hoài An biết, cha muốn tìm mình tính sổ.

Thẩm Hồng sầm mặt nói, “Ăn nhiều như vậy cũng không chặn nổi miệng của con? Vì sao con cứ phải nói những lời đó trước mặt mọi người?”

“Con không muốn bái sư, chẳng lẽ còn không để cho con nói?” Thẩm Hoài An bất mãn nói, “Con luyện võ rất tốt, cần gì phải tu tiên chứ? Con còn phải làm minh chủ võ lâm nữa!”

“Làm minh chủ võ lâm cái rắm gì hả, trong người con có song linh căn, nếu như con không học được cách khống chế, đến khi tiên trưởng rời đi rồi, sợ rằng lần tiếp theo con sẽ thật sự phải bỏ mạng!” Thẩm Hồng nói một cách trầm trọng, “Số mệnh của con là tu tiên. Con không muốn tu tiên cũng phải tu!”

“Con không muốn!” Thẩm Hoài An cứng cổ gào lên, “Mạng của con là do con nắm không phải do trời!”

Cậu xoay người sải bước rời khỏi thư phòng, để lại hai phu thê trang chủ trố mắt nhìn nhau.

Thẩm Hồng tức giận nói, “Đáng lẽ ta không nên để cho thằng nhóc đó mua mấy cuốn thoại bản vớ vẩn đó! Mất lời này cũng không biết học từ đâu.”

Thẩm phu nhân an ủi ông, “Nghĩ theo chiều hướng tốt thì ít nhất những lời này cũng là Đạo giáo [*].”

[*] 道教 Đạo giáo do Trương Đạo Lăng thời Đông Hán lập nên.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hồng: Cũng không an ủi được mấy đâu.

Thẩm Hoài An: Dù có đứng từ trên này nhảy xuống, hay có đói chết ở bên ngoài con cũng sẽ không bái sư!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK