Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Mạc trưởng lão nói xong, những chưởng môn khác xem thường.

“Ý của Mạc trưởng lão, là cho rằng Ngu Sở là đồ đệ ông ư?” Người nọ nói: “Đệ tử của ông không yên phận ở trong môn phái, chẳng lẽ còn có thể tự mình ra ngoài tự lập môn phái à?”

“Chuyện này…” Mạc trưởng lão vốn dĩ không muốn nhiều lời, dẫu sao thì sự kiện kia cũng xem như là chuyện xấu của môn phái. 

Nhưng ông đã tự mình nói tới đây rồi, không nói chút gì đó thì những người khác vẫn nhìn ông. 

“Ta từng có một đệ tử tên Ngu Sở Sở, nàng ấy rời cách môn phái chúng ta vì tổn thương tình cảm, lúc gần đi cũng uống canh đoạn linh.” Mạc trưởng lão nhỏ giọng nói: “Hẳn là do ta suy nghĩ nhiều.”

Ông vốn đang có chút hoài nghi, kết quả, sau khi nói ra, chính mình cũng cảm thấy không phải là một người.

Lúc Ngu Sở Sở đi, nền tảng tu luyện bị phế bỏ hết, thiên phú của nàng lại rất bình thường, lúc này mới tám năm thôi, cho dù tu luyện lại cũng không thể đạt cảnh giới cao, sao đã có thể tự lập môn phái còn thu nhận đồ đệ giỏi nữa?

Mấy môn phái họp mặt thường xuyên cũng chẳng có kết quả, cũng chẳng ai tìm thấy tung tích Ngu Sở hay Tinh Thần Cung, cuối cùng mọi người hậm hực tản ra, quyết định ba năm sau thi đấu tiên tông đại bỉ lại tính tiếp.

Bên kia, ở Huyền Sơn Cổ Mạch. 

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh đứng trên núi sâu trong rừng, hai người hai tay cầm kiếm, yêu thú nằm sấp sau bọn họ xem náo nhiệt.

“Huynh có ý tưởng, nhưng còn chưa đủ.” Thẩm Hoài An xoay cổ tay, thanh kiếm màu xanh trong tay cậu lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Cậu nói: “Huynh cần cảm thụ kiếm, nhận thức kiếm, cho tới khi giống như kiếm hòa thành một thể với huynh. Ý nghĩ của huynh là ý nghĩ của kiếm thì kiếm sẽ cho huynh sử dụng.” 

Thẩm Hoài An chém xuống, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lá lóe lên, rừng cây phía trước bị kiếm khí [*] chém vào, tiếng cây cối đổ xuống vang lên rầm rầm.

[*] Ánh sáng của kiếm.

Lục Ngôn Khanh nhìn cảnh này, cậu tán thưởng nói: “Đệ quả thật là kỳ tài kiếm thuật. Mới vào giới tu tiên ba năm đã có thể tiến bộ như vậy, thật sự là làm người ta kinh ngạc.”

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh ai cũng có sở trường riêng, cho nên ngày thường thường xuyên hỗ trợ lẫn nhau, khiến khuyết điểm cả hai cũng cải thiện lên rất nhanh.

Kiếm thuật của Lục Ngôn Khanh tuy rằng kém Thẩm Hoài An, nhưng vẫn xuất sắc hơn người ngoài.

Sau khi Thẩm Hoài An cùng Lục Ngôn Khanh luyện kiếm, Lục Ngôn Khanh lại dạy Thẩm Hoài An thuật pháp. Lúc gần đi, bọn họ khôi phục rừng rậm lại như cũ rồi mới rời đi.

Vừa về tới ngọn núi chính thì bọn họ nhìn thấy Tiêu Dực đang làm việc.

Con người Tiêu Dực không thích nói chuyện, nhưng luôn luôn chủ động làm việc vặt. Từ đốn củi, chẻ củi, cho đến gánh nước, cho thỏ ăn, chỉ cần những người khác không chú ý là sẽ thấy cậu ấy đã làm xong tất cả mọi việc.

“Tiêu Dực, tại sao đệ lại lén làm việc?” Thẩm Hoài An nói: “Đệ đến tu tiên hay đến làm việc đấy, có thời gian ra ngoài luyện tập cùng chúng ta không tốt sao?”

Tiêu Dực bỏ rìu xuống, cậu ấy bình tĩnh đáp: “Đệ luyện xong rồi.”

Cái cậu ấy luyện là lấy rìu của mình bổ hết củi. 

Thẩm Hoài An quả thực bất đắc dĩ, cậu nhìn Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh ôn hòa nói: “Làm việc và huấn luyện không giống nhau. Chúng ta ít người, không có nhiều việc vặt, mọi người thay phiên làm là đủ rồi, đệ không cần làm hết như thế.”

Tiêu Dực cất rìu.

“Thủ pháp của chúng ta không giống nhau, cũng không luyện tập được cùng nhau đâu.”

Tiêu Dực cầm rìu, lại là thuộc tính Phong (gió), quả thật không có chỗ nào tương tự với hai sư huynh.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều luyện kiếm lại có cùng thuộc tính Thuỷ (nước), mấy năm nay họ rất ổn cho nên thường xuyên tụ tập. Tiêu Dực giống như một hiệp khách độc hành, huấn luyện cũng đơn độc tự làm một mình.

Hai người cũng hết cách, bọn họ muốn Tiêu Dực sớm hòa hợp vào, nhưng mà Tiêu Dực lại không chịu.

Tiêu Dực một mình luyện tập, một mình làm việc, ngoại trừ ăn cơm và đi học có thể ở cùng mọi người ra, cậu ấy không phải đi tìm Ngu Sở thì là một mình ngây ngốc trong phòng, ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Hơn nữa, thời gian của cậu ấy cũng hoàn toàn tách ra so với những người khác. Sư huynh sư đệ đi ra ngoài huấn luyện, cậu ở lại ngọn núi chính. Bọn họ trở lại, cậu ấy lại rời đi.

Thẩm Hoài An khuyên Tiêu Dực vài câu, Tiêu Dực không nghe, Thẩm Hoài An chẳng muốn quan tâm nữa.

Nhưng Lục Ngôn Khanh thì không thể. Cậu là Đại sư huynh, cho nên luôn yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, cho rằng quan tâm các sư đệ sư muội khác là trách nhiệm của mình.

Thẩm Hoài An đi rửa mặt, lúc trở lại trong viện thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh có chút ưu sầu ngẩn người trong phòng.

Lục Ngôn Khanh vốn là người có tiên khí như có như không nhất trong các sư huynh sư đệ, người khác chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cậu ôn hòa như ngọc, mắt như sao, thật sự có cảm giác cao không với tới nổi. Người có phong thái như vậy lại có vẻ mặt lo lắng, sự tương phản này thật sự làm cho người ta vừa không biết làm sao vừa thấy buồn cười. 

“Huynh không cần tới mức như vậy.” Thẩm Hoài An nói, “Vốn dĩ trẻ con rất dễ ở chung với nhau, Tiêu Dực đã lớn vậy rồi, hòa nhập chậm cũng là bình thường, huynh kệ đệ ấy đi.”

“Ta hiểu lý lẽ này, nhưng mà…” Lục Ngôn Khanh thở dài nói, “Ta muốn đệ ấy coi chúng ta như người một nhà sớm một chút.”

Thẩm Hoài An biết Lục Ngôn Khanh luôn luôn suy nghĩ quá nhiều, cậu an ủi nói, “Đây cũng là vì huynh đệ chúng ta không nhiều lắm, nhiều đệ tử giống như nhà đệ ấy thì chẳng quan tâm nổi người mới tới hòa nhập hay không hòa nhập đâu.” 

Nói tới đây, chẳng biết Thẩm Hoài An nhớ tới cái gì, cậu thở một hơi dài.

“Làm sao vậy?” Lục Ngôn Khanh nhìn cậu.

“Từ khi rời nhà tới giờ, hơn ba năm rồi đệ không trở về.” Thẩm Hoài An nhỏ giọng nói: “Tháng sau là đại thọ của nương, cũng chẳng biết bọn họ trải qua thế nào.”

Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một chút rồi nói, “Bằng không huynh cùng đệ trở về một chuyến vậy.”

Thẩm Hoài An vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Thật sao ạ?”

Lục Ngôn Khanh gật đầu, “Chúng ta đi xin phép sư tôn.”

Sau núi, nghe Lục Ngôn Khanh nói xong, Ngu Sở đồng ý không hề do dự.

Nếu một mình Thẩm Hoài An thì nàng không yên tâm. Nhưng Lục Ngôn Khanh đi theo lại không có gì vấn đề.

Không biết có phải vì Thẩm Hoài An là nam hài nhỏ tuổi nhất, lúc còn nhỏ lại rất bướng bỉnh nên tới hiện tại, dù đã cao hơn nàng rồi mà nàng vẫn dễ lo lắng cho cậu.

“Được trở về, nhưng trên đường con phải nghe lời sư huynh nhé.” Ngu Sở nhìn Thẩm Hoài An: “Có thể làm được không?”

“Con bảo đảm, chắc chắn có thể làm được!” Thẩm Hoài An hào hứng nói.

Đầu tháng sau, sư huynh sư đệ hai người rời khỏi Huyền Sơn Cổ Mạch.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vừa đi thì trên núi có chút vắng vẻ, chỉ còn lại Ngu Sở và hai người Tiêu Dực, Tiểu Cốc.

Ngu Sở cũng cố ý nhân cơ hội làm cho Tiêu Dực thả lỏng nên dặn dò cậu ấy: “Hiện giờ chỉ còn lại có con và Tiểu Cốc, ngày thường con quan tâm con bé nhiều một chút, có con ở đây ta cũng yên tâm.”

Tiêu Dực có chút miễn cưỡng và khó xử mà gật đầu.

Bảo cậu ấy làm việc thì được, nhưng quan tâm người khác, đặc biệt là quan tâm tiểu cô nương, chuyện này thật sự là vượt quá khả năng của cậu ấy.

Ngoại trừ lúc lên lớp, ngày thường Ngu Sở đều ở sau núi, trên ngọn núi chính chỉ còn lại hai người Tiêu Dực và Tiểu Cốc.

Mới đầu, Tiêu Dực muốn duy trì thói quen trước đây, tự mình làm việc tu luyện, một mình cậu ấy cũng chẳng sao cả.

Nhưng mà quan tâm Cốc Thu Vũ… thật là khó.

Tiêu Dực quyết định lý giải yêu cầu này là: Tiểu Cốc đến tìm cậu việc gì thì cậu giúp cô bé giải quyết việc đó. Nếu cô bé không tới tìm thì chứng tỏ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cậu ấy cũng không cần phải đi quan tâm cô bé.

Cậu ấy nghĩ như vậy đã rất hay rồi, nhưng Tiểu Cốc sẽ là bé gái ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy sao? Cô bé tìm mọi cách quấn lấy Tiêu Dực.

Cốc Thu Vũ có kinh nghiệm cọ xát với Thẩm Hoài An, hiểu biết về cách quấn người lại cao thêm một bậc.

Tiêu Dực đáng thương hơn Thẩm Hoài An, nói sao thì Thẩm Hoài An lúc bực bội còn biết cãi nhau với Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực lại không phải người có tính cách ấy.

Tuy rằng cậu ấy được yêu thú nuôi lớn, nhưng thật ra rất kính già yêu trẻ. Lúc trước ở thử luyện, vốn dĩ cậu ấy muốn ra tay với Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An nhưng nhìn thấy bọn họ dẫn theo một tiểu cô nương nên mới không ra tay. 

Hiện giờ thành đồng môn rồi, Tiêu Dực càng không thể hung dữ với Tiểu Cốc.

Nhưng tính cách của cậu ấy vốn là cô độc, hiện giờ làm cái gì Tiểu Cốc cũng đi theo, Tiêu Dực sắp không chịu nổi rồi.

Ngày thứ năm Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đi, Tiêu Dực chịu không nổi nữa.

Cậu ấy muốn lên núi tập luyện thì Tiểu Cốc ngâm nga đi theo cậu ấy.

Tiêu Dực đang đi bỗng nhiên phanh gấp lại, cậu ấy xoay người, nhìn Cốc Thu Vũ bằng ánh mắt nặng nề.

Tiểu Cốc như không hề cảm thấy, cô bé vô tội hỏi: “Sao vậy?”

“Sư muội.” Tiêu Dực bất đắc dĩ nói, “Muội có thể đừng đi theo ta nữa được không?”

Tiểu Cốc chớp chớp mắt, sau vài giây mới phản ứng lại.

“Ta không phải sư muội, ta là sư tỷ!” Nàng nói, “Ta tới sớm hơn đệ ba năm, sao đệ có thể gọi ta là sư muội chứ!”

Tiêu Dực ngơ ngác nhìn nàng.

“Nhưng muội nhỏ hơn ta.” Cậu ấy nói.

“Vậy Thẩm Hoài An thì sao?” Cốc Thu Vũ nói: “Đệ lớn hơn huynh ấy, chẳng lẽ đệ cảm thấy huynh ấy cũng là sư đệ ư?”

Tiêu Dực gật đầu.

“Nhưng ta sẽ không gọi huynh ấy là sư đệ để giữ quan hệ ổn định.” Tiêu Dực thành thật nói.

“Không đúng!” Tiểu Cốc tức giận đến nỗi giậm chân, “Chẳng lẽ đệ lớn hơn Lục Ngôn Khanh thì đệ là Đại sư huynh ư? Xếp lớn nhỏ không phải dựa theo tuổi tác đâu, mà là thứ tự bái sư đó. Đệ bái sư nhập môn sau, sao có thể là sư huynh, vậy không phải lộn xộn à?”

Tiêu Dực suy nghĩ một chút, giống như thấy rất có lý.

Nhưng mà…

Nhìn “sư tỷ” trước mặt còn chưa cao tới ngực cậu ấy, thái độ còn hung dữ, thở hổn hển tức giận. Khóe miệng Tiêu Dực cong lên độ cong khả nghi, rồi lại nhanh chóng kìm nén lại.

“Xin lỗi.” Tiêu Dực nói.

Lời xin lỗi này của cậu ấy không hề có thành ý, thậm chí còn muốn cười.

“Hừ!” Tiểu Cốc ngồi xổm xuống, cô bé thở hổn hển nói, “Đệ đi đi, đệ đi đi, ta không muốn chơi với đệ!”

Tiêu Dực là một thẳng nam lỗ mãng lớn lên trong rừng rậm, cậu ấy thấy từ nơi này về ngọn núi chính cũng không xa lắm, không thể xảy ra chuyện nên hiền lành gật đầu.

“Ta đi trước đây.” Cậu ấy nói.

Tiêu Dực thật sự đi rồi!

Cậu ấy đi về phía trước, không biết vì sao trong lòng có chút không yên lòng. Tiêu Dực quay đầu thì nhìn thấy trên sườn núi, tiểu cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt đang ngồi dưới đất chẳng hề có hình tượng, oán giận nhổ cỏ bên cạnh trút giận.

Tiêu Dực do dự một chút, hình như bỗng nhiên cậu ấy cảm thấy bị người ta đi theo thật ra cũng không phải chuyện khó chịu lắm.

Cậu ấy vòng trở lại trước mặt Cốc Thu Vũ, Tiểu Cốc bĩu môi, cự nự hỏi, “Làm gì vậy?”

Tiêu Dực ngồi xổm xuống, cậu ấy hỏi, “Cùng đi chơi không?”

Tiểu Cốc có chút không muốn để ý đến cậu ấy, nhưng mà rốt cuộc cô bé vẫn là trẻ con, thật sự là không giấu nổi tò mò trong lòng mình, cô bé mím môi, nhỏ giọng hỏi, “Chơi cái gì?”

Tiêu Dực vỗ vỗ bả vai mình, ý bảo Tiểu Cốc leo lên đây.

Tiểu Cốc nhìn vào mắt cậu ấy, xác định cậu ấy không nói giỡn mới rất cẩn thận vươn tay, ghé lên lưng Tiêu Dực.

Tiêu Dực nói, “Ôm chặt cổ nhé.”

Tiểu Cốc vốn đang muốn hỏi muốn chơi cái gì, kết quả Tiêu Dực bỗng nhiên tăng tốc chạy đi khiến cô bé hét lên một tiếng.

Tiêu Dực vốn nhanh nhẹn, quen thuộc địa hình rừng rậm, cậu ấy lại có thuộc tính Phong, càng như hổ thêm cánh. Cậu ấy mang theo Cốc Thu Vũ xuyên qua rừng rậm, tốc độ cực nhanh, hơn nữa luôn lướt qua trên tàng cây. 

Tiểu Cốc mới đầu còn căng thẳng rồi sau đó bình tĩnh lại, cô bé hoan hô lên, còn vươn một bàn tay đi cảm nhận gió.

Tiêu Dực cũng gian xảo, cảm giác tiểu cô nương bình tĩnh lại thì cậu ấy bỗng nhiên nhảy xuống một vách núi nhỏ cách hơn hai mươi mét, chọc cho Tiểu Cốc lại hét lên.

Cốc Thu Vũ bám chặt sau lưng Tiêu Dực, cô bé có thể nghe thấy rõ rung động trong lồng ngực cậu ấy, rõ ràng là đang cười, kết quả Tiểu Cốc hỏi cậu ấy có phải cười trộm hay không thì Tiêu Dực bình tĩnh trả lời: “Không.”

Thật sự là lừa quỷ! 

Hai người chạy một vòng quanh núi rồi mới trở lại ngọn núi chính, còn chưa dừng lại, Tiểu Cốc đang cười thì cảm thấy đỉnh đầu có cái bóng mờ, là linh kiếm của Lục Ngôn Khanh.

Trường kiếm rơi xuống mặt đất, Cốc Thu Vũ nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm xúc của hai người hình như đều không tốt lắm.

Cốc Thu Vũ vốn đang ngẩn người, kết quả bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt của Thẩm Hoài An. Cô bé cuống quýt nhảy từ sau lưng Tiêu Dực xuống, đi tới trước mặt bọn họ.

“Thẩm Hoài An, sao các huynh về sớm vậy, không phải nói là phải đi một tháng à?” Cô bé có chút hốt hoảng hỏi.

Thẩm Hoài An không nói một lời, cậu xoay người đi về nhà của mình, còn lại Lục Ngôn Khanh, cậu vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Cốc.

“Phu thê trang chủ nhận một đứa bé làm con thừa tự, lúc chúng ta đến thì vừa qua tiệc mừng một tuổi cho đứa nhỏ ấy, rất nhiều người tới mừng sinh thần thiếu chủ tương lai.” Lục Ngôn Khanh vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nói: “Chúng ta trở về khiến cho tất cả mọi người rất lúng túng, vậy nên…”

Cậu không nói được nữa.

Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực cũng im lặng theo.

Cô bé hỏ giọng nói, “Vậy làm sao bây giờ, huynh ấy yêu cha mẹ huynh ấy lắm, việc này xảy ra, trong lòng huynh ấy sẽ không dễ chịu.”

“Nếu tu tiên thì chuyện này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Lục Ngôn Khanh không biết làm thế nào, nói: “Để nó bình tĩnh lại đi.”

Nhưng mà lúc nào mới có thể bình tĩnh lại đây?

Thẩm Hoài An trở về gặp Ngu Sở rồi nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn.

Tuy rằng đến kỳ Kim Đan có thể tịch cốc [*] mấy tháng, cho dù Thẩm Hoài An tu vi không cao, có đói vài ngày chẳng sao hết, nhưng mọi người rất lo cho cậu.

[*] Tịch cốc: tuyệt thực, không ăn uống gì.

Nếu cậu nổi giận còn đỡ, trút giận ra là xong. Nhưng Thẩm Hoài An hôm nay không giống khi còn nhỏ nữa, cậu khó chịu hay tức giận cũng không lên tiếng, vô cùng yên tĩnh. Ngu Sở đến quan tâm cậu, cậu cũng cười cười, nói mình không sao.

Làm sao bây giờ?

Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đều nóng ruột, bọn họ thường xuyên đi tìm Ngu Sở bàn bạc, nhưng không nghĩ tới chuyện kéo Tiêu Dực theo.

Dù sao Tiêu Dực luôn xa cách những người khác, chẳng ai trông chờ vào cậu ấy cả.

Buổi tối ngày thứ sáu, Thẩm Hoài An lặng lẽ mở cửa, cậu rời sân nhỏ, tới sau vách núi ngồi xuống và nhìn bầu trời sao ngẩn người.

Lúc này, có người đi đến và ngồi ở bên cạnh cậu.

Thẩm Hoài An còn tưởng rằng là Lục Ngôn Khanh, kết quả là vừa quay đầu lại bắt gặp đôi mắt màu xám tro của Tiêu Dực.

“Tại sao lại là đệ?” Thẩm Hoài An giật mình hỏi. 

Tiêu Dực không nói lời nào, cậu ấy chìa tay đưa con thỏ đã nướng chín của mình cho Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An cầm cây gỗ, cậu cúi đầu nhìn thịt thỏ, không khỏi cười cười.

“Không ngờ đệ thật lòng an ủi ta, ngay cả miếng ăn cũng bằng lòng chia cho ta ư?” Cậu trêu chọc.

Tiêu Dực bảo vệ món ăn mình thích, cho tới bây giờ toàn là người khác chia đồ ăn cho cậu ấy, đây là lần đầu cậu ấy chủ động chia sẻ thức ăn của mình.

Tiêu Dực ngước mắt, cậu ấy nhìn bầu trời sao.

“Đệ cũng từng bị người ta vứt bỏ, đệ có thể hiểu cảm nhận của huynh.” Tiêu Dực nói.

“Người ông phi thăng của đệ hả?” Thẩm Hoài An nhìn cậu ấy.

Tiêu Dực gật đầu.

Cậu ấy rủ lông mi, nhẹ nhàng nói, “Nửa năm đầu, đệ rất đau khổ, đệ cảm thấy bị phản bội. Nhưng mà về sau đệ hiểu ra, chỉ là chúng ta không chung đường mà thôi.”

Tiêu Dực nhìn Thẩm Hoài An.

“Trên đời này, không có người nào rời khỏi người nào là không sống nổi.” Cậu ấy nói: “Ít nhất huynh biết cha nương của huynh thật sự nhớ đến huynh, chẳng qua duyên phận kiếp này của các người đã hết. Chỉ có các người sống tốt, huynh mới không phụ lòng bản thân huynh và cha nương huynh.”

Thẩm Hoài An nhìn thịt thỏ, cậu cười cười.

“Đệ nói rất đúng. Ta hy vọng bọn họ sống tốt, bọn họ cũng hy vọng ta sống tốt.” Thẩm Hoài An nói, “Nhưng mà, ta không nên trở về quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa.”

Cậu nhìn Tiêu Dực, cười nói, “Mọi người mới là người nhà của ta.”

Tiêu Dực nhìn Thẩm Hoài An ăn thịt nướng từng miếng một, cậu ấy rủ lông mi, nghĩ đến lời Thẩm Hoài An nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Ngôn Khanh và Tiểu Cốc bận rộn trong phòng bếp, hai người đều có chút lo lắng. Kết quả, vừa mới bưng đồ ăn ra thì thấy Thẩm Hoài An ở bên ngoài nhìn quanh.

“Hôm nay ăn cái gì vậy?” Thẩm Hoài An nói: “Đệ rất đói bụng.”

Lục Ngôn Khanh khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười.

Cậu đưa bát đĩa cho Thẩm Hoài An: “Mau mang lên, bây giờ có thể ăn cơm.”

Thẩm Hoài An lên tiếng.

Lục Ngôn Khanh quay đầu lại vào trong phòng bếp cầm bát đĩa, trở ra, người chờ bên ngoài biến thành Tiêu Dực.

“Đệ cũng đói bụng?” Lục Ngôn Khanh nói, “Vậy cũng tốt, tới bên bàn chờ đi.”

Yết hầu Tiêu Dực chuyển động, cậu ấy rủ lông mi giống như đang đấu tranh với bản thân, rồi sau đó Tiêu Dực nhỏ giọng hỏi: “Đệ có thể tập luyện cùng các huynh không?”

Lục Ngôn Khanh không thể tin bản thân đã nghe được gì.

Hôm nay là mặt trời mọc đằng Tây à, bằng không thì sao hai sư đệ của cậu đều tự nhiên ngoan như vậy?

Lục Ngôn Khanh cong khóe miệng, cậu ôn hòa nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Đại sư huynh lo lắng hết lòng vì môn phái, trước kia phải giám sát sư phụ tiến bộ, hiện tại lại phải luôn chú ý xem các sư đệ có thân thiết với nhau không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK