Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoài An ở sương phòng ngủ một giấc cực kỳ ngon, sáng sớm Lục Ngôn Khanh ra ngoài luyện kiếm cũng không đánh thức cậu.

Đến khi Thẩm Hoài An tỉnh dậy, sắc trời đã sáng trưng, lúc này cậu mới nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cậu không nhịn được nặng nề thở dài một tiếng.

Thanh danh một đời của cậu bị hủy trong tích tắc, vẫn còn may là chuyện này chỉ có mình cậu và Lục Ngôn Khanh biết.

Một tuần đầu tiên Thẩm Hoài An lên núi, Ngu Sở để cho cậu làm quen dần với hoàn cảnh, cũng chưa chính thức bắt đầu dạy cậu tu tiên. Thẩm Hoài An hằng ngày đi lang thang khắp nơi, đốn củi, lúc Lục Ngôn Khanh nấu cơm cậu sẽ hỗ trợ nhóm bếp, thuận tiện vây xem Lục Ngôn Khanh tu luyện.

Lúc cậu đứng ở một bên nhìn, cảm thấy tu tiên thật ra cũng không khó khăn như vậy, không phải chỉ vận khí ngồi thiền thôi sao?

Vì vậy thiếu niên lại tràn đầy sức sống. 

Vào một buổi chiều, Thẩm Hoài An lén lút tìm thấy Ngu Sở ngồi trong điện uống trà, cậu vừa đấm vai cho sư tôn vừa nở nụ cười nịnh nọt.

“Sư tôn…”

Ngu Sở bị chất giọng thay đổi muôn màu này của cậu làm cho nổi cả da gà, nàng thuận tay cầm cây quạt trên bàn lên gõ lên đầu cậu một cái.

“Nói chuyện đàng hoàng.”

Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh nàng, cuối cùng cũng bình thường lại nhưng vẫn có chút ấp úng.

“Chuyện là như vậy, con có một suy nghĩ…” Cậu thấy ánh mắt của Ngu Sở chuyển qua trên người mình, cậu nhắm mắt nói, “Con cảm thấy tu tiên đơn giản hơn luyện võ nhiều.”

Ngu Sở cầm ly trà lên, hờ hững nói, “Rồi sao?”

“… Rồi con đang suy nghĩ, nếu như con học tập nhanh thiệt là nhanh, con có thể thành Đại sư huynh không?” Thẩm Hoài An dè dặt nói, “Lục Ngôn Khanh mặc dù là rất tốt, nhưng huynh ấy không có bản lĩnh là Đại sư huynh. Nếu như cứ đơn giản phân theo thời gian bái sư mà xếp thứ tự, sau này những sư đệ sư muội khác đều sẽ không phục.”

Ánh mắt của Ngu Sở lần nữa rơi trên gương mặt của Thẩm Hoài An, cậu nuốt miếng miếng ực một cái.

Nàng khẽ cười nói, “Sao vậy, nếu như có một ngày con tu luyến đến một cấp bậc còn cao hơn cả ta, có phải ta cũng nên đổi giọng gọi con là sư phụ không?”

“Con, con không phải có ý này…” Thẩm Hoài An hơi hoảng hốt, “Con chỉ là cảm thấy huynh ấy học bốn năm rưỡi mới chỉ học đến giai đoạn xây dựng nền tảng, nếu như con một năm có thể học hết một cấp, nếu như vậy, con, con…”

Cậu tự biết lời này của mình nói ra trong một môn phái chính thống là lời đại nghịch bất đạo, nhưng cậu vẫn muốn nói. Cậu và Lục Ngôn Khanh tuổi tác xấp xỉ nhau, nếu như cậu xuất sắc hơn nhiều thì vì sao cậu không thể làm sư huynh chứ?

Thực lực có thể vượt qua sư phụ hay không lại là một chuyện khác hoàn toàn. Sư phụ dạy bản lĩnh cho đồ đệ đó chính là sư phụ, cùng lắm đến lúc đó cậu học hết rồi thì có thể rời đi. Nhưng nếu cậu đã sống ở trong môn phái, thì môn phái này là bộ mặt của cậu, tất nhiên câu chuyện sẽ khác.

Lục Ngôn Khanh chỉ là tu luyện sớm hơn cậu bốn năm mà thôi, trừ cái này ra huynh ấy có tư cách gì làm sư huynh của cậu chứ?

Những lời này đều là lời Thẩm Hoài An muốn nói từ lâu, nhưng Ngu Sở ở bên cạnh vẫn chưa mắng cậu, biểu cảm trên mặt cũng không sầm xuống, vẫn chỉ hơi mỉm cười, dù vậy Thẩm Hoài An không hiểu sao vẫn thấy rụt rè, không dám nói nhiều.

“Thẩm Hoài An, con còn nhỏ. Trên cõi đời này, giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, không chỉ có một mình con có thiên phú nhưng có lẽ những anh tài khác lại không hề khoe khoang giống như con.” Ngu Sở đặt ly trà xuống, nàng thản nhiên nói, “Con trở về đi, những gì con nói hôm nay ta coi như con chưa từng nói gì.”

Lời giải thích cậu nghĩ được một nửa còn chưa kịp nói ra chỉ biết mơ hồ rời khỏi đại điện.

Đến khi một cơn gió thổi qua khiến cậu tỉnh táo lại, lúc này cậu mới hiểu được lời của Ngu Sở, trong lòng có chút buồn rầu.

Sư phụ nói vậy là có ý gì, người ám chỉ Lục Ngôn Khanh cũng là một thiên tài? Nhưng sao cậu nhìn thế nào cũng không thấy được Lục Ngôn Khanh có thiên phú gì.

Thẩm Hoài An trở lại trong sân, đúng lúc thấy Lục Ngôn Khanh đã giặt sạch xiêm y và chăn đang phơi trên dây thừng.

Cậu ngồi xổm ở một bên rối rắm nhìn Lục Ngôn Khanh, cố gắng tìm xem ở trên người tên này có cái gì hơn người.

Nếu nói về tướng mạo hay khí chất thì tên Lục Ngôn Khanh này đều có thể xét là đứng nhất, đúng kiểu nam chính dịu dàng nhã nhặn trong câu chuyện tình yêu mà đám nữ tử yêu thích, nhưng võ nghệ sao có thể so với giá trị nhan sắc.

Hơn nữa tính tình của Lục Ngôn Khanh rất tốt, nhưng tính cách tốt cũng không thể làm ra cơm, đây được coi là thiên phú sao? Thẩm Hoài An buồn bực.

Lục Ngôn Khanh vỗ chăn trải giường, đầu còn chưa quay lại đã biết Thẩm Hoài An lại đang miên man suy nghĩ gì rồi.

“Sao thế?” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ hỏi.

“Huynh có thiên phú gì sao?” Thẩm Hoài An không kìm lòng được, trực tiếp hỏi thẳng luôn.

“Thiên phú về phương diện nào?”

“Là kiểu thiên phú võ thuật như ta đó.” Thẩm Hoài An nói, “Năng khiếu đó, là kiểu khác với người thường khiến cho mọi người thán phục thiên phú ấy.”

Lục Ngôn Khanh giũ y phục, không nhanh không chậm mở miệng, “Tại sao lại hỏi ta như vậy?”

Thẩm Hoài An chống cằm, lầm bầu một mình, “Bởi vì sư tôn nói huynh là anh tài, nhưng ta lại không nhìn ra.”

Lục Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ôn hoà hỏi, “Tại sao sư tôn lại nói những lời này với đệ?”

Thẩm Hoài An hoàn toàn không để ý thấy mình đang bị dụ nói ra, mặc dù cậu cảm thấy thực lực của bản thân được tôn trọng. Nhưng nhiều ngày chung sống với nhau như vậy cậu vẫn không thể nói thẳng với Lục Ngôn Khanh, rằng mình ở sau lưng người ta nói muốn giành lấy vị trí của người ta được, nên chỉ có thể trả lời qua loa.

Thẩm Hoài An vốn cho rằng Ngu Sở biết chuyện này rồi lại không đồng ý, nhất định sẽ bắt cậu đến đánh cho một trận, ít nhất cũng sẽ bắt cậu xin lỗi Lục Ngôn Khanh, kết quả Ngu Sở dường như giống như không có chuyện gì xảy ra. Hình phạt như trong tưởng tượng của Thẩm Hoài An mãi vẫn không xuất hiện.

Trước đó khi chỉ có Lục Ngôn Khanh, Ngu Sở ở trên đỉnh chính, thường xuyên ở viện đối diện Lục Ngôn Khanh. Bây giờ Thẩm Hoài An đến, Ngu Sở chuyển sang dạy học ở phía sau núi để hai người trẻ tuổi có thể sống chung với nhau.

Bọn họ rời đi cũng đã hơn mấy tháng, Lục Ngôn Khanh chọn một ngày dẫn Thẩm Hoài An xuống núi, mang thêm nhiều thảo dược người dân ở đây không có cùng những vật dùng khác, những cửa hàng nhà dân bọn họ thường qua lại hôm nay về cơ bản đều ghé qua.

Mấy tháng không gặp, người dân thành Vân cũng rất nhớ và quan tâm Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh, dù sao thì tiên trưởng qua lại ở thành Vân rất nhiều, nhưng không có ai chịu giúp đỡ dân chúng như thầy trò hai người, mọi người đều sợ bọn họ sẽ không trở lại nữa.

Người dân thấy Lục Ngôn Khanh xuất hiện đều rất vui mừng. Lục Ngôn Khanh phân phát thảo dược cho mọi người, thuận tiện lần lượt giới thiệu Thẩm Hoài An với người dân ở đây. Mấy ông chủ cửa hàng nhiệt tình chào đón, rối rít kín đáo đứa đồ quý hiếm ở tiệm của mình cho Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An được yêu mến mà sợ hãi, mặc dù cậu đã nghe cha và Ngu Nhạc Cảnh tán gẫu có nhắc đến chuyện Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh rất được người dân ở thành Vân chào đón, không ngờ lại là thật.

Trong lòng cậu bị nhét đầy đồ, Lục Ngôn Khanh phân phát thảo dược xong, lại mua một chút đồ, đang chuẩn bị đưa Thẩm Hoài An về thì trên phố người đến người đi bỗng nhiên có một tên ăn xin vẻ mặt hốt hoảng lao ra.

Người ăn xin đó vốn đã mất hết hồn vía, hắn ta vừa nâng mắt lên đã thấy Lục Ngôn Khanh, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn ta lao đến quỳ xuống trước mặt hai người họ.

“Tiên trưởng cứu mạng, tiên trưởng cứu mạng!”

Lục Ngôn Khanh khom người đỡ hắn dậy, nhíu mày nói, “Sao thế, ngươi gặp phải phiền toái gì sao?”

Chân tên ăn xin mềm nhũn, hắn ta nắm chặt cổ tay Lục Ngôn Khanh, nức nở nói, “Một người bạn của ta, Tiểu Triệu ở trên đường ăn cơm vô tình làm bẩn giày của một vị tiên trường, hắn, hắn sắp bị tiên trưởng kia đánh chết rồi! Lục tiên trường cầu xin ngài giúp nói với vị tiên trưởng kia tha cho Tiểu Triệu một mạng, Tiểu Triệu, hắn thật sự không cố ý!”

Thành Vân không giống như ở thành Thanh hay thành An, không phồn hoa cũng không rộng lớn như vậy, hàng xóm láng giềng dường như đều quen biết lẫn nhau. Cho dù là ăn xin cũng chỉ có mấy người, bình thường đều giúp lái buôn làm chân chạy đi đổ rác rưởi hay làm chút gì đó, mọi người đối xử với nhau cũng không tệ.

Người dân gần đó nghe thấy tên ăn xin nói như vậy cũng tụ tập lại, bọn họ có chút lo lắng nhìn nhau.

“Hay là chúng ta đi báo quan đi…”

“Vô dụng thôi, quan phủ không quản được tiên trưởng. Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng nhẽ Tiểu Triệu phải chết, nhưng nếu như chúng ta xen vào… thành Vân đắc tội với tiên môn thì thảm rồi...”

Người dân lo lắng khôn nguôi, Lục Ngôn Khanh nhíu mày nghĩ cách.

Ngu Sở đã dặn dò bọn họ phải khiêm tốn, không được đánh tiếng, tốt nhất là đừng để cho những môn phái khác ý thức được gần thành Vân có một môn phái mới chiếm lấy Thượng Cổ Linh Địa.

Nhưng cũng không có khả năng trơ mắt thấy chết mà không cứu...

Trong lúc còn đang do dự, Thẩm Hoài An đã lên tiếng, “Đi nào, nhanh đi cứu người!”

Thẩm Hoài An đưa đống đồ trong ngực cho người dân đứng gần đó, kéo tên ăn xin lên bảo hắn dẫn đường, Lục Ngôn Khanh nghĩ không ra, chỉ có thể đuổi theo.

Hai người đi theo tên ăn mày, phía sau là người dân thành Vân, đoàn người chạy về phía ngã ba phía Đông của tuyến phố chính, vừa chạy lên đã thấy một vệt máu dài trên đất kéo dài vào một con hẻm, cuối hẻm thỉnh thoảng có tiếng cười đùa cùng tiếng kêu rên cầu xin tha thứ vang lên.

Tên ăn xin dẫn đường chân mềm nhũn ngã quỵ ở ven đường, Thẩm Hoài An mang theo sự nóng nảy của tuổi trẻ không kịp chờ bước vào trong hẻm hô lớn, “Dừng tay!”

Trong hẻm có ba nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đen đang vây lấy một tên ăn xin bị đánh đến miệng mũi đầy máu.

Bọn họ nghe thấy tiếng hô này thì quay đầu lại, đánh giá Thẩm Hoài An một lượt từ trên xuống dưới, “Ngươi là đệ tử môn phái nào? Đừng có mà xen vào chuyện của người khác.”

Thẩm Hoài An tức giận nói, “Các ngươi lạm dụng tư hình, đánh người dân có còn vương pháp không?”

Ba người nghe thấy Thẩm Hoài An nói vậy thì quay quay nhìn nhau một cái rời bật cười phá lên.

“Vương pháp? Tiểu huynh đệ, chắc cậu mới bước vào giới tu tiên không lâu nên tư duy còn chưa kịp thay đổi nhỉ.” Người đàn ông mũi ưng đi đầu cười đùa, “Chúng ta nửa chân vừa bước vào giới tu tiên đã cao quý hơn người phàm rồi, đánh một tên ăn xin thì có làm sao? Với lại, lúc ta còn là người phàm đã có thể đánh mấy tên ăn xin này, hiện tại có gì mà không thể đánh được?”

“Ta nhổ vào!” Thẩm Hoài An cười nhạo nói, “Nếu bàn về cao quý, ta đây là một thiếu gia, lại còn có thiên phú hơn người, sao ngươi vẫn chưa quỳ xuống liếm giày cho ta?”

“Ngươi ——” Tên mũi ưng bị cậu cười cợt, sắc mặt trắng nhợt, hai tên đồng môn sau lưng cũng bị bật cười.

Tên mũi thẹn quá hóa giận, hắn ta thấy Thẩm Hoài An còn trẻ tuổi như vậy, cao nhất cũng chỉ mới được giai đoạn luyện khí đầu tiên, trường bào trên người cũng không có huy hiệu của môn phái nào, hắn ta lập tức ra tay định dạy cho Thẩm Hoài An một bài học.

Thẩm Hoài An vẫn là thường dân mới tu tiên, cậu cơ bản không phản ứng kịp.

Hai mắt cậu mở to, tim dường như sắp ngừng đập.

Một trận gió thổi qua những sợi tóc bên tai cậu bay lên, ngón tay của người nam tử tức giận nổi đầy gân xanh kia chỉ cách mặt cậu mấy xăng-ti-mét.

Một bàn tay thon dài trắng trẻo khớp xương rõ ràng bắt lấy cổ tay tên mũi ưng kia, khiến hắn ta không thể tiến thêm nữa.

Lục Ngôn Khanh đứng bên cạnh Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh vặn cổ tay của tên mặc trường bào đen đó. Đối phương dùng sức rút lại khiến cánh tay không ngừng co thắt, nhưng hắn ta vẫn không thể cử động.

Lục Ngôn Khanh lên tiếng, “Vị đạo hữu này, ngươi có thể nói chuyện một cách tử tế không?”

“Ngươi, ngươi, ngươi chết tiệt, con mẹ mày —— a a a a!”

Ngón tay của Lục Ngôn Khanh cụp lại, đối phương lập tức nuốt lại những lời ô uế thay vào đó là tiếng hét thảm thiết.

Lục Ngôn Khanh cụp mắt nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi, “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK