Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một nơi khác của thành Đế, Cốc Thu Vũ trốn trong một bụi cỏ không nhúc nhích, nàng mím chặt môi, đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi khẽ run run.

Trong ảo cảnh, Cốc Thu Vũ bất chợt đứng trong hành lang của Bạch Vũ Lâu, nàng nhìn chằm chằm các nữ đệ tử bận rộn người đến người đi qua lại.

Lúc này nàng đã là một đại cô nương mười bảy tuổi, cơ thể không khác gì những thiếu nữ trưởng thành. Nhưng ở nơi này, dường như Cốc Thu Vũ vẫn là cô bé nhỏ xíu gầy tong teo đó.

Cốc Thu Vũ đang ngẩn người thì bỗng có một người đá vào lưng nàng khiến nàng ngã ra đất.

Cốc Thu Vũ chịu đựng đau đớn, xoay người nhìn lại thì thấy một nữ tử chừng hai mươi tuổi nhướng mày thản nhiên nhìn mình.

“Lương, Lệnh, Tuệ!” Cốc Thu Vũ nắm chặt tay, rặn ra từng chữ rõ ràng.

“Tên ta là thứ mà ngươi được phép gọi sao, hả?” Lương Lệnh Tuệ lạnh lùng nói, “Cốc Thu Vũ, ngươi còn không nhanh đi làm việc đi?!”

Thuở còn nhỏ, Cốc Thu Vũ đã bị bán đi, rồi lại bị Bạch Vũ Lâu mua về khi mới chỉ bảy, tám tuổi. Nàng ngây ngốc ở Bạch Vũ Lâu mấy năm, lúc rời đi cũng mới được mười tuổi, về cơ bản thì nàng của khi đó không phải đối thủ của một nữ tử trưởng thành.

Ở những môn phái khác, việc lặt vặt đều là do đệ tử tạp dịch làm, mà ở trong Bạch Vũ Lâu, là do những cô bé được cho là có chút thiên phú bị mua về làm.

Rất nhiều đứa bé vào độ tuổi lên mười sẽ dần dần hình thành nội đan, mới có thể nhìn xem rốt cuộc là có tiềm lực hay không.

Độ tuổi mười tuổi cũng trở thành ranh giới của các cô bé ở Bạch Vũ Lâu. Có thể trở thành đệ tử của Bạch Vũ Lâu, hay là vẫn tiếp tục làm việc vặt vãnh đều nhờ vào thời khắc này.

Không có ai biết, Bạch Vũ Lâu sẽ bán những cô bé không có thiên phú cao cho những nam tu khác, cũng không biết chuyện Bạch Vũ Lâu sẽ giết người.

Nếu mà phải so sánh, thì việc làm một chân chạy vặt dường như đã là kết cục rất tốt rồi.

Cốc Thu Vũ vất vả khiêng cái xô gỗ to ngang lưng mình, cùng một cô bé khác ngồi xổm trên hành lang lau sàn.

Đột nhiên, tóc của nàng bị kéo giật lên.

“Cốc Thu Vũ, ngươi lại lười biếng rồi!”

“Ta không có!” Tiểu Cốc hét lớn.

“Ngươi còn dám cãi à?! Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải quỳ xuống lau sàn, ngươi nhìn ngươi lau như thế nào hả?” Lương Lệnh Tuệ cười lạnh, nói, “Một ngày không đánh ngươi là ngươi lại hếch mũi lên mặt, tiện nhân này!”

Cốc Thu Vũ bị kéo tóc, lồng ngực nàng phập phồng, trợn mắt hung ác trừng Lương Lệnh Tuệ.

“Ngươi dám nhìn ta như vậy?!” Lương Lệnh Tuệ giơ tay lên cho nàng một bạt tai, sau đó Cốc Thu Vũ bị hất văng ra đất, từng nắm đấm rồi từng cái đạp chân cứ ập tới.

Cô bé bên cạnh bị dọa sợ bật khóc, “Sư tỷ, đừng đánh mà, đánh nữa muội ấy sẽ chết mất…”

“Ngươi cũng xứng gọi ta là sư tỷ à?” Lương Lệnh Tuệ cười lạnh, nàng ta chỉ ngón tay về phía cô bé kia, “Ngươi tự vả miệng, đến khi nào ta cho dừng thì mới được dừng lại —— không được khóc nữa!”

Cốc Thu Vũ là người xinh đẹp nhất trong số những cô gái nhỏ ở đây, nàng có đôi mắt to long lanh, cái mũi cao vểnh, không nói lời nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Ngay cả chưởng môn Lý Song An cũng chú ý đến Cốc Thu Vũ, bà ta cũng từng nói, nếu Cốc Thu Vũ có thiên phú cao, sau này nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, Cốc Thu Vũ sẽ trở thành bộ mặt của Bạch Vũ Lâu khi ra ngoài.

Những sư tỷ nghe thấy những lời này thì mỗi lần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như búp bê của Cốc Thu Vũ, lòng căm thù và ghen tỵ của bọn họ càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Ngoại trừ sư phụ và đệ tử, những cô bé làm việc lặt vặt khác trong Bạch Vũ Lâu đều là những người không có địa vị, lúc nào cũng có thể bị đánh, đánh chết thì cũng chỉ bị người ta tùy tiện mang đi chôn.

Nhưng Lý Song An đã nói có thể đánh Tiểu Cốc, nhưng không thể để xảy ra chuyện gì nguy hiểm, phải đợi xem tư chất của nàng thế nào đã.

Chỉ cần với hai điểm này thôi cũng đã đủ để khiến những sư tỷ vốn nhìn Cốc Thu Vũ không vừa mắt thường xuyên kiếm cớ đánh đập nàng, có khi còn cố ý đánh lên mặt nàng.

Những cô bé khác cũng bị đánh, nhưng chỉ có Cốc Thu Vũ là bị đánh thường xuyên nhất, trên cơ thể và mặt nàng chồng chất hàng trăm vết thương.

Điều kỳ lạ là, dường như không có ai từng thấy Cốc Thu Vũ khóc.

Trở lại nơi ở, hai mươi, ba mươi mấy cô bé chen chúc trong căn phòng ngủ nhỏ trên gác, mấy cô bé hôm nay bị đánh bị mắng đều nhỏ giọng thút thít, chỉ có Cốc Thu Vũ bị thương nặng nhất với gò má sưng đỏ, cánh tay trơ xương đầy vết máu bầm là người bình tĩnh nhất.

Nàng đỡ cánh tay bị thương, ngâm nga bài hát ru, đứng bên cạnh chậu gỗ rửa tay.

Đúng lúc này, một vật nhỏ rơi trúng lưng nàng.

“Tất cả đều tại mày!” Không biết một cô bé nào nói, “Ai làm việc với mày cũng đều sẽ bị liên lụy rồi bị ăn đòn, mày đúng là đồ sao chổi! Sao mày không chết luôn đi?”

Cốc Thu Vũ giống như không nghe thấy gì, nàng vẫn ngâm nga, rồi bắt đầu rửa mặt.

Có cô bé tính tình cáu gắt, dứt khoát giành lấy chậu gỗ rồi nâng lên dội cả chậu nước đầy lên người Cốc Thu Vũ.

“Không phải mày muốn rửa mặt sao, cho mày rửa đó!”

Cả người Cốc Thu Vũ lập tức ướt sũng, những sợi tóc ướt nhẹp dính vào hai bên má, từng giọt nước chạy dọc xuống cằm nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, cô bé cầm chậu gỗ đang diễu võ dương oai kia không kịp đề phòng, đột nhiên đối diện với ánh mắt của nàng, liên tục lùi về sau mấy bước.

Tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Cốc Thu Vũ giống như đầm lầy u tối không có chút độ ấm nào, ánh mắt đó lạnh đến mức như muốn nuốt chửng những người khác vậy.

“Mày, mày —— mày cút ra ngoài!” Cô bé kia the thé hét lên, “Bọn tao không muốn ở cùng một chỗ với mày.”

“Đúng rồi, mày đi ra ngoài đi, đều tại mày nên bọn tao mới bị đánh, đừng để bọn tao nhìn thấy mày nữa!” Những cô bé khác cũng hùa theo.

Cả người Cốc Thu Vũ ướt đẫm, nàng đứng lên từ từ đi ra khỏi phòng, cửa gỗ đang mở sau lưng nàng cũng đóng sầm lại.

Tiểu Cốc đi vào phòng tạp dịch ở sân sau, bên trong chất đầy đồ dùng khác nhau. Nàng đóng cửa lại rồi nằm xuống sàn nhà nhỏ hẹp, nàng moi ra một con dao găm sắc bén và hai lưỡi dao nhỏ trong một xó xỉnh chất đầy đồ lên nhau.

Nàng lấy một viên đá to bằng lòng bàn tay ra, mài lưỡi dao găm từng chút, từng chút một.

Sáng hôm sau, Cốc Thu Vũ giấu kỹ con dao găm đi, rồi chải một kiểu tóc trẻ con, trên đỉnh đầu có hai búi tóc tròn tròn.

Nàng giấu lưỡi dao nhỏ vào trong tóc, xong xuôi rồi mới đi ra ngoài.

Ban ngày, Cốc Thu Vũ đang lau dọn bàn trong phòng, Lương Lệnh Tuệ nhìn thấy nàng thì lập tức đi tới, trong lòng đã nghĩ ra kế gây khó dễ cho nàng.

Lương Lệnh Tuệ như thường ngày túm lấy chỏm tóc của Cốc Thu Vũ giật ngược lại về phía mình, tay nàng ta vừa nắm mạnh một cái, cảm giác đau đớn lập tức truyền tới, máu tươi chảy ra đầm đìa, nàng ta la hét ầm lên.

Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của những người khác, những nữ tu khác vội chạy tới thì thấy Lương Lệnh Tuệ đang nắm lấy cổ tay của mình, bàn tay phải của nàng ta trầy da sứt thịt, từng giọt máu lớn nhỏ xuống đất.

“Tiện nhân, tiện nhân nhà ngươi!” Lương Lệnh Tuệ chỉ về phía nàng, lạnh lùng nói, “Tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày!”

Cốc Thu Vũ vẫn cười lớn, tiếng cười trong trẻo của tiểu cô nương cực kỳ vang vọng khắp cả phòng.

Mặc dù nàng biết sau chuyện này, Lương Lệnh Tuệ vì trả thù mà sẽ làm ra những chuyện còn đáng sợ hơn, nhưng nàng cũng không thèm để ý.

Tất nhiên, các nữ đệ tử của Bạch Vũ Lâu sẽ không dễ dàng bỏ qua sự khiêu khích này, mấy nữ tu trưởng thành bao vây lấy một cô bé chưa tới mười tuổi. Trước hết là bọn họ cho nàng uống đan dược bảo toàn tính mạng, rồi đánh nàng đến chết đi sống lại, thấy nàng sắp không chịu nổi nữa thì chữa cho vết thương của nàng lành lại rồi tiếp tục đánh.

Toàn bộ quá trình trừng phạt này dường như kéo dài đến tận nửa tháng. Mỗi một trận đánh giống như một cơn ác mộng, không thấy được khi nào sẽ kết thúc.

Lương Lệnh Tuệ tóm lấy gáy của Cốc Thu Vũ, ấn đầu nàng vào trong thùng gỗ chứa nước lau nhà hết lần này đến lần khác.

Trong khoảnh khắc Cốc Thu Vũ nghẹt thở đó, lòng thù hận trong lòng nàng thậm chí còn nhiều hơn cả đau đớn.

Nàng nghĩ, nàng phải nhớ kỹ mỗi một ngày như thế này, nàng phải nhớ kỹ tất cả những gương mặt ở đây.

Năm năm sau, hai mươi năm sau —— một ngày nào đó, nàng sẽ khiến từng người ở đây phải đền mạng, bất luận có phải trả giá như thế nào, nàng đều phải trả thù hơn thế này gấp trăm, gấp ngàn lần!

… Nhưng mà, chờ đã, hình như có gì đó không đúng.

Nàng không cần phải báo thù.

Có người bảo vệ nàng.

Là ai?

Ai đang bảo vệ nàng?

Huyệt thái dương của Cốc Thu Vũ đau nhói.

Lại một lần nữa bị nhấn chìm vào trong làn nước, lúc nàng bị lôi cổ lên, nàng ho sặc sụa, nàng vô thức hét lên, “Sư, khụ khụ khụ, sư tôn ——!”

Bỗng chốc, một luồng ánh sáng chiếu tới xua tan ảo cảnh của căn phòng, cảm giác đau đớn và hít thở không thông mà Cốc Thu Vũ đang cảm nhận, cũng như là những giọt nước đang chảy dọc theo cần cổ… Tất cả như đã biến mất không còn gì nữa.

Cốc Thu Vũ thở hổn hển, nàng ngẩng đầu lên, giống như ý thức được cái gì đó, nàng cố gắng bò dậy tông cửa xông ra ngoài.

Những người phía sau đuổi theo Cốc Thu Vũ, nàng cố gắng bước lên từng bậc thang, từng bước từng bước một, cô bé gầy gò cũng đã trở lại thành người lớn.

Làn váy của nàng vẫn quét trên mặt đất, đôi mắt giống như con nai tơ ngây thơ của thuở nhỏ cũng không còn vẻ lạnh băng trống rỗng nữa.

Cốc Thu Vũ chống tay lên tường, nàng xách làn váy chạy, giống như nàng muốn vứt bỏ lại tất cả những quá khứ kia ở sau lưng. Nhưng ảo cảnh kia vẫn nhất quyết bám theo nàng, khống chế nàng, không để cho nàng tỉnh lại.

“Sư tôn!” Cốc Thu Vũ vô thức cầu xin sự giúp đỡ.

Tiểu cô nương năm đó gặp chuyện gì cũng muốn đi đến bước đường cùng, ngọc nát đá tan, cuối cùng cũng đã học được cách cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.

Cốc Thu Vũ rẽ qua một khúc bậc thang, bất ngờ nàng nhìn thấy Ngu Sở mặc y phục màu đen đang đứng đó, không kịp phòng bị đã được sư phụ ôm vào trong lòng.

Nàng thở hổn hển, ngón tay siết chặt vạt áo của sư phụ, giống như một người bị đuối nước cuối cùng cũng đã bắt được một tấm gỗ nổi vậy.

Dần dần bàn tay nàng buông lỏng, nằm trong lòng Ngu Sở quỳ gối trên nền đất của bậc thang.

Ngu Sở ôm tiểu cô nương xinh đẹp đã trưởng thành, trầm giọng nói, “Cốc Thu Vũ, bây giờ, nhớ lời ta nói.”

“Ba, hai, một.”

“… Tỉnh!”

Cốc Thu Vũ bò dậy từ trong bụi cỏ dại, nàng dựa vào thân cây thở dốc.

Chuyện năm đó, kể từ khi gia nhập Tinh Thần Cung, nàng vẫn luôn cố gắng quên đi.

Nhưng mà, không ngờ… Khoảng thời gian ba năm đó vẫn chôn sâu trong lòng nàng, không biết sao bây giờ lại bị đào ra.

Cốc Thu Vũ tự nhận bản thân không phải là người yếu đuối, nàng đã sống sót qua được khoảng thời gian thời thơ ấu tăm tối kia, cũng không cảm thấy những điều đã trải qua có gì quá đau khổ không thể chịu được.

Nhưng sao đã bảy năm trôi qua rồi, khi nhớ lại một lần nữa, nàng vẫn sợ hãi như vậy?

Nàng thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng động từ trong rừng cây vang lên.

Cốc Thu Vũ theo bản năng rút con dao găm ra, thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài An vang lên, “Tiểu Cốc!”

Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thẩm Hoài An đang chạy về phía mình, một giây tiếp theo, nàng rơi vào một cái ôm vững chãi. 

Cảm giác da đầu đau rát khi bị Lương Lệnh Tuệ túm tóc trong ảo cảnh như vẫn còn âm ỉ trên da đầu, nó đã được ngón tay có vết chai của Thẩm Hoài An nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đừng khóc, Tiểu Cốc.” Nàng nghe thấy Thẩm Hoài An khẽ nói, “Tất cả đã kết thúc rồi.”

Lúc này Cốc Thu Vũ mới ý thức được trên mặt mình đong đầy nước mắt.

Nàng hít vào một hơi, thả con dao găm trong tay ra, quay lại ôm lấy lưng Thẩm Hoài An.

“Thẩm Hoài An.” Nàng nức nở nói, “Bọn họ đánh muội đau lắm.”

Bàn tay đang vỗ về lưng và mái tóc nàng của Thẩm Hoài An không kiềm chế được mà tăng thêm một chút sức lực.

“Không sao rồi.“ Cậu hít một hơi thật sâu, giống như đang đè ép cơn tức giận xuống, sau đó chậm rãi nói, “Muội quên rồi sao, sư tôn đã giết chưởng môn của Bạch Vũ Lâu rồi, những người bắt nạt muội cũng không còn nữa đâu.”

Cốc Thu Vũ tựa vào bờ vai Thẩm Hoài An khẽ gật đầu, ậm ừ một tiếng không rõ ràng.

“Muội nhớ sư tôn rồi.” Nàng khẽ nói.

“Huynh cũng nhớ người.” Thẩm Hoài An nói.

Lúc này, trên con đường bên ngoài bìa rừng truyền đến tiếng động, hai người lập tức im bặt.

Đến khi binh lính rời đi, Cốc Thu Vũ mới nhìn sang Thẩm Hoài An.

“Chúng ta làm gì bây giờ?” Nàng hỏi thật nhỏ.

“Chờ một chút.” Giọng Thẩm Hoài An trầm trầm đáp lại.

Cậu đưa tay ra ôm lấy Cốc Thu Vũ, mũi chân nhón một cái, thi triển khinh công bay lên ngọn cây.

Thẩm Hoài An ôm rất thuận tay, cậu ngồi xuống cành cây, nghiêng đầu chăm chú quan sát âm vang tiếng động ven đường gần cái cây bọn họ đang ẩn náu.

Đến khi chắc chắn đã an toàn, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Phục hồi tinh thần lại, Thẩm Hoài An quay đầu định dặn dò Cốc Thu Vũ mấy câu thì mới phát hiện bản thân vẫn luôn ôm chặt bả vai Tiểu Cốc, để người ta ngồi lên đùi mình, không thể nhúc nhích được.

Cốc Thu Vũ xấu hổ vùi đầu vào trong bả vai Thẩm Hoài An, cậu chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ ứng của nàng.

Đầu Thẩm Hoài An nổ ầm một cái, trong nháy mắt, hơi thở nóng bỏng từ cổ xông thẳng lên đến mặt cậu.

Cậu lắp ba lắp bắp nói, “Xin, xin, xin lỗi muội, huynh, huynh, huynh không phải…”

Cốc Thu Vẫn vẫn còn đang xấu hổ nhưng khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng lập tức ngẩng đầu lên dùng tay che miệng Thẩm Hoài An lại.

Ngón tay thon dài mềm mại của Cốc Thu Vũ đặt bên miệng Thẩm Hoài An, cách lỗ mũi gần như vậy, thậm chí cậu có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng từ nàng.

Vào khoảnh khắc yên tĩnh đến tận cùng như vậy, các giác quan của con người ngược lại càng nhạy bén hơn.

Giây phút này đây, Thẩm Hoài An chợt ý thức được, hiện giờ Cốc Thu Vũ đã là một đại cô nương mềm mại, lả lướt hấp dẫn đến thế nào, nàng sớm đã không còn là cô nhóc nhỏ nhắn như hạt đậu mấy năm trước bị cậu giở trò chơi khăm nữa rồi. 

Đến khi bên ngoài không còn tiếng động nữa, Cốc Thu Vũ mới thở phào một hơi, buông lỏng bàn tay che miệng Thẩm Hoài An ra.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cứng rắn vốn có của Thẩm Hoài An giờ đây lại đang đỏ bừng, màu đỏ kia kéo dài khắp cả cổ rồi chui cả vào bên trong cổ áo của cậu.

Cốc Thu Vũ vốn đang rất xấu hổ, kết quả, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hoài An, nàng lại có chút buồn cười.

“Thẩm Hoài An, huynh không đến mức vậy chứ?” Cốc Thu Vũ cười lại như không cười, nói, “Một đại nam nhân như huynh chẳng lẽ chưa từng ôm cô nương nào sao?”

“Huynh, huynh chưa từng ôm cô nương nào, muội không biết sao?” Thẩm Hoài An trợn trừng mắt, nhìn rất hung dữ, nhưng với gương mặt đỏ bừng này thì thực sự không mang chút lực sát thương nào.

Cốc Thu Vũ hơi buồn cười, nàng cố gắng nén cười, bày ra gương mặt nghiêm túc, “Muội với huynh vẫn chưa xác nhận mối quan hệ yêu đương mà đã bị huynh ôm vào trong lòng thế này rồi, truyền ra ngoài sao muội tìm được nam nhân nữa đây?”

“Vậy, vậy thì ta sẽ phụ trách với muội?” Đầu óc Thẩm Hoài An choáng váng, theo bản năng đi theo lời của Cốc Thu Vũ nói.

Cốc Thu Vũ thật sự không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Thẩm Hoài An giờ mới phản ứng được bản thân bị nàng trêu chọc.

“Giờ muội mới có bao lớn mà trong đầu đã suy nghĩ đến việc tìm nam nhân rồi?” Thẩm Hoài An đưa tay ra, cậu thẹn quá hóa giận nhéo mặt Cốc Thu Vũ, “Muội có tin huynh sẽ nói cho sư tôn biết không hả?”

“Muội mới là người muốn nói với sư tôn biết nhá!” Cốc Thu Vũ bị nhéo mặt, nàng cũng giơ tay lên ra sức chọc chọc mặt Thẩm Hoài An, nàng nói nhưng không rõ chữ nữa, “Muội phải nói với sư tôn là huynh bắt nạt muội, huynh ôm muội rồi còn sờ cả mặt muội nữa!”

Thẩm Hoài An bị dọa sợ tay run lên, lập tức thả lỏng bàn tay đang nhéo mặt nàng ra.

“Cái này mà gọi là sờ mặt?!” Cậu không dám tin, giọng nhỏ xíu hỏi lại.

Hai người nhỏ giọng huynh huynh muội muội cãi nhau, ngay cả Lục Ngôn Khanh đứng dưới gốc cây từ lúc nào cũng không hay.

“Sao hai người các đệ lại cãi nhau rồi?” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Hai đứa còn nhớ chúng ta đang ẩn náu không vậy?”

Hai người trên cây giật mình, Cốc Thu Vũ đẩy Thẩm Hoài An ra theo bản năng. Nhưng hai người bọn họ vẫn đang ở trên cây, Thẩm Hoài An sợ nàng té xuống, lại ôm lấy bả vai nàng kéo ngược trở lại.

Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, mặt của Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ càng lúc càng đỏ.

Lục Ngôn Khanh hắng giọng một cái, cậu nghiêng đầu đi.

“Huynh không nhìn thấy gì hết, hai đứa tự mình giải quyết đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK