Bởi vì số lượng người đến tham gia lần này rất đông, ngoài người tham gia ra còn có không ít sư phụ, bạn hữu đồng môn đi cùng. Lượng người đến đông hơn rất nhiều nên phải mất cả ngày mới sắp xếp xong cho tất cả mọi người.
Từ việc sắp xếp chỗ ở thôi cũng có thể nhìn ra được tầm quan trọng của danh tiếng.
Ví như hiện giờ có mười lăm môn phái nổi tiếng hàng đầu, cộng thêm một vài gia tộc tu tiên và những người thuộc các thế lực khác nhau được bố trí ở đỉnh núi gần đó có môi trường tốt hơn, cũng thuận tiện hơn cho việc giao lưu giữa những danh môn thế gia này với nhau.
Còn những người đến mà không có tiếng tăm gì sẽ được xếp ở trong một ngôi nhà gỗ khá giản dị bên ngoài rừng cây ở dưới chân núi, ngăn cách với đỉnh núi.
Tính ra thì Tinh Thần Cung ba năm trước trong cuộc thử luyện bí cảnh khiến người người kinh ngạc thì đã không còn bị xem là một môn phái nhỏ vô danh nữa rồi. Trong ba năm qua, chưởng môn của các môn phái lớn cũng đã nghiên cứu, mở cuộc họp thảo luận về Tinh Thần Cung.
Nhưng không hiểu tại sao Tinh Thần Cung lại bị bố trí ở khu nhà gỗ dưới chân núi.
Ngu Sở thích yên tĩnh nhưng những căn nhà gỗ này cách nhau quá gần, không ít người từ khắp năm sông bốn bể bôn ba đến tham gia, lại quá hưng phấn, ồn ào đến không chịu được.
Những người tu tiên thường có đôi tai nhạy bén nên dù ở trong phòng cũng không cảm thấy yên tĩnh. Ngu Sở cũng không nói gì, nàng chỉ đóng cửa đi vào nhập định.
Trái lại, mấy đồ đệ của nàng đang ngồi ở tiền sảnh với vẻ mặt u ám.
Những đại môn phái này chính vì lần trước thử luyện bị bọn họ giành mất sự nổi bật nên mới ở đây ra oai với bọn họ.
Nếu chỉ là bọn họ thì cũng không có gì cả, trong những người bọn họ có ai mà chưa từng khổ đâu? Nhưng chỉ cần nghĩ đến sư phụ ở đây bị bọn lão già chưa chết kia đối xử như vậy, bọn họ đều cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu.
Sở trường giỏi nhất của Cốc Thu Vũ là các loại bùa chú và trận pháp. Rất nhanh, nàng ấy đã bố trí một trận pháp ở trong sân, ngăn chặn âm thanh ở bên ngoài. Bên ngoài cũng không thể nào thông qua trận pháp nghe được âm thanh bên trong phía bọn họ.
Mặc dù căn phòng trở nên yên tĩnh, nhưng sắc mặt của mọi người vẫn không tốt lắm.
“Đứng đầu là giỏi lắm sao?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Ta sớm muộn gì cũng đánh bại hết những tên gia hỏa đó, sau này sẽ có lúc bọn họ phải khóc.”
Tiêu Dực không nói gì nhưng sắc mặt cũng rất ảm đạm.
“Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi đệ đấu với đối thủ vẫn phải thận trọng một chút.” Lục Ngôn Khanh dặn dò, “Đừng có lỗ mãng, biết không?”
“Đệ biết rồi.” Thẩm Hoài An than thở nói, “Bọn đệ cũng không phải trẻ con, huynh yên tâm đi.”
Lục Ngôn Khanh lại nhìn về phía Cốc Thu Vũ.
“Muội cũng vậy, nếu cảm thấy đánh không lại thì cứ chủ động nhận thua. Đừng vì thể diện mà gắng gượng.” Lục Ngôn Khanh nói, “Tương lai sau này còn dài, không thiếu dịp này.”
“Muội biết rồi, sư huynh.” Cốc Thu Vũ ngoan ngoãn đáp lời.
Tuy bề ngoài các sư huynh, sư muội bọn họ có vẻ đã bình tĩnh lại rồi, nhưng thực ra hỏa khí trong lòng bọn họ lại càng tăng thêm không ngừng.
Ngày hôm sau, ngày đầu tiên của vòng sơ thí cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Ghế ngồi xung quanh Đài đấu pháp chật kín người, trong đó được chia thành ba khu vực.
Bất luận môn phái nổi tiếng đến đâu, các sư phụ đều ngồi trong cùng một khu vực, chỉ có điều, chỗ ngồi của một vài đại môn phái sẽ được chú trọng hơn, vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt của ghế mềm và bàn gỗ, còn đối với những người khác thì chỉ được ngồi trên ghế thường xung quanh.
Ghế khán giả ở giữa có một số người tu tiên tới xem thi đấu nhưng không có tham gia. Còn ngồi phía dưới là những người lát nữa sẽ tham gia thi đấu.
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều rút thăm riêng.
Vì để tiết kiệm thời gian cho vòng sơ thí, vòng thi cá nhân sẽ được gộp ba trận cùng một lúc. Dù sao thì Đài đấu pháp cũng chiếm diện tích rất lớn, đủ sức cho ba nhóm đồng thời thi đấu.
Bốn sư huynh, sư muội bọn họ ở bên cạnh xem vài trận giao đấu cá nhân, trong lòng nhẹ nhõm đi một chút.
Ngoại trừ đệ tử của các môn phái lớn thì trình độ của những người tham gia vô danh khác đều rất bình thường. Tiểu Cốc dư sức ứng phó với bọn họ.
Phần thi cá nhân bắt đầu, sau vài ván đấu, về cơ bản đều không có phần thi nào đáng để mở mang tầm mắt cả.
“Nhóm thứ chín, thứ mười và thứ mười một chuẩn bị lên đài.” Bên cạnh Đài đấu pháp, các đệ tử phụ trách tổ chức của Phái Tu Thiên dùng thuật pháp khuếch đại âm thanh, khiến giọng nói của họ vang hơn, “Nhóm thứ chín, Cốc Thu Vũ của Tinh Thần Cung…”
Khi cái tên Tinh Thần Cung xuất hiện, ấy vậy mà hơn một nửa số người trên khán đài đều nhìn xung quanh. Đến cả trên ghế chưởng môn, một số vị sư phụ cũng ngước mắt lên nhìn về phía Đài đấu pháp.
Đối với những người tu tiên vô danh thầm lặng như bọn họ mà nói, Tinh Thần Cung mà ba năm trước có thể đánh bại các đại môn phái, giành được thắng lợi chắc chắn đã khiến lòng người hiếu kỳ, tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên.
Nếu không có ở đó, Lục Ngôn Khanh và những người khác cũng không dám tin, ấy thế mà có nhiều người biết đến họ như vậy.
Sáu thí sinh đồng thời lên đài, trong đó có một cô nương tướng mạo xinh đẹp, trên người là chiếc váy dài màu xanh nước biển trông vô cùng chói mắt, cùng những người khác quả thực quá khác biệt.
Ngay cả đối thủ của Cốc Thu Vũ cũng có hơi ngớ người.
Cốc Thu Vũ nở một nụ cười ngọt ngào với hắn ta, đối phương cũng không thể không cười lại, xem ra, nếu không phải địa điểm không cho phép thì hắn ta đã muốn bước đến chào hỏi rồi.
Kết quả là, phía bên kia đệ tử Phái Tu Thiên vừa hô “bắt đầu thi đấu” không bao lâu, Cốc Thu Vũ chỉ dùng một chiêu đã hạ gục đối thủ một cách gọn gàng.
Đây…?
Ngay lập tức, ánh mắt của cả đấu trường đều đổ dồn vào cô nương xinh đẹp trong tà váy xanh nước biển kia.
Cốc Thu Vũ tiếp tục mỉm cười, trông vô cùng tươi sáng động lòng người, như thể người vừa rồi chỉ dùng một chiêu đã hạ gục đối thủ không phải là nàng ấy vậy.
Bắt đầu từ đây, công cuộc nghiền nát của Tinh Thần Cung chính thức mở màn.
Đến lượt trận thứ hai của Cốc Thu Vũ, đối phương nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thắng được Tiểu Cốc.
Nàng ấy giành được thắng lợi quá đơn giản, đến cả sở trường lợi hại nhất của mình cùng các loại pháp bảo hỗ trợ nàng ấy còn chưa đụng tới, vỏn vẹn chỉ dùng có một thanh phi kiếm. Càng đừng kể đến cỗ máy giết người kịch độc mà nàng ấy vẫn chưa có cơ hội được sử dụng.
Trước khi lượt trận thứ ba bắt đầu, cả trường đấu đều cho rằng thiếu nữ này là một thiên tài kiếm pháp, ít nhất là đang trong giai đoạn giữa của bước xây dựng nền móng.
Suy cho cùng, kiếm thuật của nàng ấy xem chừng rất cao siêu. Dù không sử dụng bất kỳ chiêu thức có độ kỹ thuật cao nào nhưng nàng ấy vẫn dễ dàng thắng hai ván đấu.
Không ai biết rằng kiếm pháp của nàng ấy hoàn toàn là vì hai vị sư huynh đều luyện kiếm nên mới thuận tiện học cùng họ mà thôi. Ngay cả thanh phi kiếm này cũng chỉ là pháp bảo bậc trung, hết sức tầm thường.
Vòng thứ ba, Cốc Thu Vũ đã gặp đệ tử của Lôi Đình Môn.
Lôi Đình Môn xếp hạng thứ ba, hành xử vô cùng kiêu ngạo, lần trước ở thử luyện bí cảnh còn chủ động đến gây hấn.
Bên kia là một nữ tu tiên trông chừng hai mươi, ba mươi tuổi, trên tay cầm một bình hồ lô, hình như là pháp bảo của nàng ta.
“Ta sẽ không như đám đàn ông đó mà đối với người hạ thủ lưu tình đâu.” Nữ tu kia nói một cách mỉa mai, “Ranh con mà cũng dám đến tham gia so tài, xem ra ta nên dạy cho ngươi một ít bài học rồi.”
Cốc Thu Vũ chớp mắt, vô tội nói: “Bây giờ không đến, không lẽ ta phải đợi đến khi giống như ngươi, lớn tuổi như vậy mới đến tham gia sao?”
“Ngươi!”
Vốn dĩ nữ tu tiên này cũng được coi là có thực lực, hiện tại Cốc Thu Vũ đã đạt đến giai đoạn xây dựng nền móng, nữ tu này chắc cũng như vậy, hoặc là cao hơn Tiểu Cốc một chút xíu.
Nhưng tính tình của nữ tu tiên này vô cùng nóng nảy, bốc đồng. Nàng ta xem thường Cốc Thu Vũ trẻ tuổi, lại bị nàng ấy chọc cho tức giận, rất nhanh đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Trên ghế khán giả, chưởng môn Lôi Đình Môn khép mắt lại, hơi lắc đầu nhẹ.
Quả nhiên, Cốc Thu Vũ lại lần nữa dễ dàng thắng ván thứ ba.
Sau ba ván đấu, Cốc Thu Vũ đã dễ dàng giành chiến thắng trước kẻ thù lớn hơn mình rất nhiều, thành công tiến vào vòng trong.
Tiếng vỗ tay của khán giả đều xen lẫn chút mờ mịt, chiến thắng dễ dàng của nàng ấy càng làm nổi bật việc đối thủ quá tệ. Thậm chí còn khiến một số người hoài nghi rằng tư chất những đệ tử mới của các đại môn phái giờ đã tệ đến thế rồi sao?
Sau khi trọng tài tuyên bố xong, Cốc Thu Vũ vui vẻ bước xuống đài, quay về bên cạnh các sư huynh thì được mọi người xoa đầu bày tỏ sự động viên.
Thi đấu cá nhân và hỗn chiến được tiến hành đan xen nhau, sư huynh và sư muội bọn họ lại ngồi cạnh nhau quan sát bốn trận hỗn chiến năm người.
Một đấu một không thể nhìn ra cái gì, nhưng hỗn chiến này thú vị hơn nhiều.
Một số người tham gia có kỹ năng tốt và muốn tham gia hỗn chiến đều đã đăng ký báo danh cùng lúc. Những người này mà đấu với nhau, thực sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Có người thì dùng thực lực để giành chiến thắng, có người thì đánh lén. Cũng có người đầu óc không đứng đắn, ở giai đoạn đầu chủ yếu chỉ né tránh để phòng thủ, đợi đến khi bốn người còn lại sắp phân định thắng bại rồi mới chọn đúng thời điểm để ra tay, làm cho hàng ghế khán giả một phen vỗ tay, một phen la ó.
Mặc dù bốn sư huynh, sư muội của Tinh Thần Cung ai cũng có hướng đi riêng, không có sự trùng hợp nào. Nhưng khi họ đến đây đứng ngoài quan sát, cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy sự khác biệt giữa những người tu luyện khác, mở rộng được rất nhiều kiến thức.
Đợi đến khi hỗn chiến mười người bắt đầu, Tiêu Dực là nhóm đầu tiên lên đài thi đấu.
Đệ tử của Phái Tu Thiên chủ trì ờ bên cạnh đọc một tràng dài danh sách báo danh.
Trong nhóm của Tiêu Dực, ngoại trừ cậu ra, chỉ có một người khác cũng là đánh đơn, tám người còn lại thì đều có bạn đồng hành theo cặp.
Với trận đấu vừa rồi của Tiểu Cốc, khán giả vừa nghe đến tên của Tinh Thần Cung đã lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú hướng về Đài đấu pháp.
Mái tóc ngắn của Tiêu Dực dưỡng được ba năm rồi, bây giờ sợi dài nhất chỉ dài đến vai đã được Tiểu Cốc buộc giúp cậu thành một nhúm, rũ xuống phía sau đầu.
Đã ba năm trôi qua rồi, cậu vẫn tiếp tục bị lạc lõng ở nơi tụ tập những người tu tiên, như thể cao thủ võ lâm đi nhầm chỗ vậy.
Bắt đầu cuộc thi, những kẻ vừa rồi đứng ngoài quan sát quá trình thăng cấp của Tiểu Cốc đã nhanh chóng coi Tiêu Dực là kẻ thù số một. Nhiều người tham gia ngầm hiểu, cùng nhau hướng về Tiêu Dực mà tấn công, như thể bọn họ muốn cậy ưu thế đông người để đánh bại Tiêu Dực trước vậy.
Cùng một lúc, các loại pháp bảo, thuật pháp với những thuộc tính khác nhau từ tứ phía, trên trời, dưới đất, phía trước mặt và sau lưng, cùng nhau hướng về cậu mà tấn công.
Tiêu Dực cực kỳ nhanh nhẹn, tránh được đòn tấn công của chín người. Cậu ném hai chiếc rìu ra, dù hai chiếc rìu không hợp lại với nhau nhưng uy lực cũng đủ lớn, vậy mà trong không trung có thể chém tất cả pháp bảo của đối phương thành nhiều mảnh.
Ngoài chiếc rìu này ra, Tiêu Dực còn có thuộc tính Phong, đối phương chỉ cảm thấy có hơi hoa mắt, Tiêu Dực đã đến trước mặt họ rồi.
Ký ức cuối cùng của hắn là bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, hung ác như sói của Tiêu Dực, rồi sau đó, ký ức chỉ còn lại những mảng vụn vặt.
Chỉ những người ngoài cuộc mới có thể thấy bản thân Tiêu Dực và chiếc rìu của cậu hầu như tấn công cùng lúc. Sức lực của cậu cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cơ thể thế mà lại nhanh nhẹn uyển chuyển.
Những người khác dù cho có ý thức được nhưng cũng không có cơ hội để phản kháng.
Chỉ thấy trên đài hỗn loạn một phen, bóng dáng của Tiêu Dực vụt nhanh như chớp, giây tiếp theo, cả chín người còn lại đều bị đánh bay ra ngoài, có vài người thậm chí còn bị đập vào khán đài nữa.
Trên Đài đấu pháp, làn khói cuồn cuộn dần tan biến, lộ ra bóng dáng như đêm đen và dáng người thẳng tắp như cây tùng của Tiêu Dực.
Cậu ngẩng đầu lên, thu lại rìu, bình tĩnh phủi phủi tay.
Cả khán đài lặng ngắt như tờ.
Tiêu Dực nhìn đệ tử thông báo bên cạnh, hầu kết của cậu ta trượt lên trượt xuống, mất một lúc mới phản ứng lại.
“Tinh, Tinh Thần Cung, Tiêu Dực được thăng cấp!” Cậu ta nói một cách lắp bắp.
Trên khu vực chưởng môn, không ít đại chưởng môn lặng lẽ nhìn nữ tử đang đeo mạng che mặt ngồi ở phía rìa. Nàng dường như không mấy ngạc nhiên về thành tích xuất sắc của đồ đệ mình. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng đều không hề thay đổi.
Trong trận hỗn chiến mười người thứ hai, khi tên của Thẩm Hoài An từ Tinh Thần Cung vang lên, tất cả mọi người trên dưới đài đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Thẩm Hoài An cầm kiếm lên đài, vừa ngước mắt đã nhìn thấy chín người còn lại đứng cùng nhau tụ tập ở phía xa, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ bi tráng.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi! Tôi đúng là đồ ngốc!! Sáng nay thức dậy tôi mới nhớ ra, hôm qua sao tôi có thể nói là một đấu mười, ba đấu ba được chứ. Rõ ràng là một đấu chín, ba đấu ba mươi bảy, thì ra toán của tôi còn kém hơn cả Thẩm Hoài An.