Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ các sư phụ của những môn phái khác còn đang ôm một chút hy vọng với Lý Thanh Thành —— Ngu Sở không thể lần nào thu nhận đồ đệ cũng tình cờ thu được thiên tài như vậy chứ?

Bọn họ nhìn Lý Thanh Thành, cảm thấy tính cách của cậu dường như không cao ngạo bằng sư phụ với các sư huynh của mình, nên có vẻ tương đối bình thường hơn một chút.

Lý Thanh Thành là kiểu người trẻ tuổi vừa nhìn qua sẽ không khiến người ta cảm nhận được sự uy hiếp, vì vậy đó cũng là lý do khiến cho những vị chưởng môn khác sinh ra hy vọng không nên có.

Nếu như lần này Lý Thanh Thành biểu hiện bình thường sẽ phá rách hình tượng thần bí đầy mạnh mẽ của Tinh Thần Cung trong giới tu tiên.

Kết quả —— thật đúng là phong cách quen thuộc của Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành cũng lại giống như các sư huynh, sư tỷ của cậu, một chiêu đã hạ được đối thủ!

Nhiều chưởng môn, trưởng lão nhìn cảnh này thì máu nóng dâng trào, trước mắt như tối sầm lại.

Thật sự không biết nên ghen tỵ với sự may mắn có được cơ duyên của Ngu Sở, đồ đệ dưới tay đềy là thiên phú dị bẩm hay là nên tức giận đồ đệ nhà mình yếu kém bất tài đây.

Đánh giá theo tình hình hiện tại thì lần đại hội tiên môn này, sợ rằng bọn họ lại phải chạy theo sau mông Tinh Thần Cung rồi.

Sau khi ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, bất luận là bốn đệ tử môn phái của mình được thăng cấp hay bị loại, sắc mặt của các vị chưởng môn cùng các trưởng lão đều rất khó coi.

“Ngu Sở này đúng là tà môn mà, rốt cuộc nàng ta có lai lịch gì? Sao chỉ mỗi một mình nàng ta mà có thể thu nhận được nhiều hạt giống tốt như vậy?”

Chưởng môn và trưởng lão của một vài môn phái tụ tập lại, tâm tình ai nấy cũng đều không tốt.

“Trước đây, rất nhiều anh tài tầng tầng lớp lớp xuất thân từ các môn phái lớn, không bị lũng đoạn ở Tinh Thần Cung như hiện giờ.” Một trưởng lão khác lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ Ngu Sở này muốn cứ cách mỗi sáu năm, mười hai năm đưa một đệ tử mới đến tham dự, lần nào cũng giành được hạng nhất?”

“Tất nhiên là không thể nào được, chỉ là…”

Cho dù bọn họ có thừa nhận hay không, nhưng Tinh Thần Cung bất giác đã trở thành một mối nguy hiểm tiềm ẩn lúc nào không hay.

Hơn nữa, còn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn không có cách nào giải quyết được.

Dù sao thì Vũ Hoằng Vĩ, chưởng môn của môn phái đứng đầu, Phái Tu Thiên, cũng là người đã đạt đến kỳ Đại Thừa là bạn tốt của Ngu Sở, những người khác tất nhiên không có ý nghĩ dư thừa nào với Tinh Thần Cung.

Có vị sư phụ nào trong những người đang có mặt ở đây không phải là trăm năm đạo hạnh đâu, bọn họ nhìn chiêu thức của Lý Thanh Thành kia đã rõ ràng năng lực của cậu đến đâu rồi.

Đệ tử của bản thân mình đang ở mức độ nào, trong lòng bọn họ còn không biết sao?

Mặc dù ngày đầu tiên sau khi chứng kiến Lý Thanh Thành để lộ khả năng, bọn họ đã dự đoán được những ngày sau sẽ phát triển như thế nào rồi

Đúng như dự đoán, ngày thứ hai trên Đài đấu pháp, Lý Thanh Thành không tốn chút sức nào lại giành được thắng lợi.

Vẫn là phong cách như thường lệ của Tinh Thần Cung, bất luận dưới đài đệ tử Tinh Thần Cung có như thế nào, một khi đã lên đài thi đấu, bọn họ sẽ luôn dùng phương thức đánh thắng đối thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất, không hề cho đối thử chút mặt mũi nào.

Nhìn qua thì Lý Thanh Thanh có vẻ biếng nhác nhưng dáng vẻ bất khả chiến bại của cậu khiến tim của mấy vị chưởng môn không ưa gì Tinh Thần Cung sắp quặn đau đến chết rồi.

Bọn họ nhìn Ngu Sở bình tĩnh ngồi một bên lần nữa, thật sự là chỗ đó nhìn không vừa mắt mà.

Trong số mười lăm môn phái đứng đầu hiện giờ, có một nửa số môn phái đó đã “khôi phục quan hệ tốt” với Ngu Sở, rất nhiều chưởng môn trước đó không thèm để ý đến Ngu Sở, bây giờ lại chủ động nói chuyện với Ngu Sở, lại còn cực kỳ khách khí với nàng.

Còn lại mấy sư phụ khác khó nuốt trôi được lửa giận trong lòng, không chỉ không muốn nói chuyện với Ngu Sở, mà còn tỏ ra khịt mũi khinh thường với những người ra vẻ thân thiết kia.

Buổi trưa ngày hôm sau, buổi sáng sau khi trưởng lão Xuyên Vân Môn nhìn Lý Thanh Thành đánh bại đồ đệ của mình, rồi lại nhìn đám người vây quanh Ngu Sở, ông ta hừ lạnh một tiếng.

“Đi lấy lòng một tên tiểu bối, cũng không sợ mất mặt nhỉ!”

Mấy người trưởng lão, chưởng môn này cùng nhau rời đi, bỏ nỗi phiền lòng là Tinh Thần Cung ở lại sau lưng.

Dọc đường đi, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.

“Đúng đấy, không phải nàng ta chỉ có mấy tên đệ tử tài giỏi thôi sao, đến nỗi gấp gáp như vậy à?” Một chưởng môn khác cũng lạnh lùng nói, “Nếu như có đại hội so tài giữa các sư phụ, nhìn xem ta thu thập con ranh con đó thế nào.”

“Nhưng mà nhắc mới nhớ, các ngươi có cảm thấy nữ đồ đệ Ngu Sở mới thu nhận đó có gì đó không ổn không?” Một vị Vương trưởng lão khác nhíu mày nói, “Trên người cô nương kia rõ ràng đầy yêu khí?”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng Vũ Hoằng Vĩ cũng không thấy nói gì cả… Có phải chúng ta hiểu nhầm rồi không?”

“Huynh còn định chờ Vũ Hoằng Vĩ lên tiếng ư? Vương huynh à, huynh không nhìn ra sao, từ sau chuyện ở thành Đế, Vũ Hoằng Vĩ đã kết thành đồng minh với Ngu Sở rồi, sao ông ta có thể nói ra điểm không ổn của Ngu Sở chứ?”

“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Ngu Sở thu nhận một kẻ yêu tu rồi không làm cái gì hết ư?” Vương trưởng lão nhíu mày nói, “Để cho nàng ta bắt đầu chuyện này, sau này chốn bồng lai trong giới tu tiên của chúng ta chẳng phải sẽ bị đám người xuất thân súc sinh kia làm loạn sao?”

“Ông nói đúng. Nhưng thái độ của Vũ Hoằng Vĩ với chuyện này rất mập mờ, chúng ta nên ứng phó thế nào đây?”

Chưởng môn, trưởng lão của bốn môn phái Thanh Sương Môn, Xích Long Cung, Sâm La Phong, Lôi Đình Môn tụ lại, âm thầm bí mật bàn luận một lúc.

Bên này, nhóm người Tinh Thần Cung trở lại chỗ ở tạm thời trong khoảng thời gian diễn ra đại hội.

“Hôm nay đệ nghênh chiến với Xuyên Vân Môn và Sâm La Phong, sao đệ cảm thấy đệ tử của hai môn phái này yếu quá nhỉ?” Lý Thanh Thành gãi đầu, “Hoàn toàn không giống với thực lực của một môn phái lớn mà đệ hay tưởng tượng.”

“Điều này cũng còn phụ thuộc vào người so tài với đệ là ai nữa.”

Thẩm Hoài An búng một cái lên trán Lý Thanh Thành, cậu thản nhiên nói, “Đệ hàng năm tu luyện với bọn huynh, mặc dù có chút khổ cực, nhưng khi ra bên ngoài, tất nhiên đệ sẽ cảm giác những người khác yếu kém hơn nhiều.

Lý Thanh Thành suy nghĩ một lúc, “Cũng phải, thực lực của mấy sư huynh các huynh đều mạnh hơn người ngoài nhiều, haiz… Mấy năm nay đệ thật sự sống không dễ dàng gì mà. Bây giờ oai phong như vậy cũng là điều hiển nhiên thôi.”

“Nói đệ mập đệ đã thở dài rồi.” [*]

[*] “说你胖你还喘: Nói bạn mập thì bạn đã thở dài rồi, ý chỉ bạn nói người đó như thế nào là người đó dương dương tự đắc ngay, cho là bản thân như thế đó, hay là cũng tốt như thế. Chỉ người da mặt dày.

Mọi người nhìn dáng vẻ này của Lý Thanh Thành thì đều bật cười.

Lý Thanh Thành là một người rất đáng yêu, có những thứ khi người khác nói ra cảm thấy cực kỳ nhàm chán hoặc không thích hợp, nhưng từ trong miệng cậu nói ra thì lại có thể khiến cho mọi người hiểu được ý cười trong câu chuyện đó, sẽ không có chút khó chịu nào cả.

Mọi người cười xong, Lý Thanh Thành nhìn Ngu Sở ngồi ở một bên, cậu lết qua đó, ngồi xổm bên cạnh nàng, cậu ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói, “Sư tôn, con có khiến người nở mày nở mặt không ạ?”

Ý là muốn được khen ngợi đây mà.

Mặc dù những đồ đệ khác cũng sẽ tìm cách để được nàng khen, nhưng Lý Thanh Thành luôn là người bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của mình một cách trực tiếp nhất.

Ngu Sở buông tay xuống, nàng đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu Lý Thanh Thành.

“Con biểu hiện thật sự rất tốt, có thể thấy được mấy năm nay con đã rất chăm chỉ khổ luyện.” Ngu Sở nói, “Không hề thua kém các sư huynh con một chút nào.”

Lúc này Lý Thanh Thành mới cười hì hì, rồi lúc đứng lên đi khoe khoang với những người khác, “Sư tôn nói đệ không thua gì các huynh đâu đấy!”

“Đệ đúng là đã làm rất tốt.” Lục Ngôn Khanh rộng rãi nói, “Đến khi trở về môn phái sẽ cho đệ nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày.”

Về phần tu luyện của các sư đệ sư muội, Ngu Sở đều không quản nhiều, bởi vì đã có Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm bọn nhỏ rồi.

Lục Ngôn Khanh nói để cho Lý Thanh Thành nghỉ nhiều hơn một ngày, vậy thì chắc chắn là thật. Ánh mắt Lý Thanh Thành lập tức sáng rực.

“Vậy thì trong ba ngày nghỉ ngơi, đệ muốn chơi mạt chược cả ngày! Buổi chiều sẽ đi ngâm người trong dòng suối nhỏ tắm rửa, pha một tách trà ấm, đến thành Vân nghe kể chuyện…” Lý Thanh Thành vui vẻ tưởng tượng.

“Đệ xem chút tiền đồ của đệ kìa.” Thẩm Hoài An chê cười nói.

“Sư huynh, vậy sau khi trở về, huynh cũng phải đối xử tốt với đệ một chút.” Thẩm Hoài An không lên tiếng còn ổn, Thẩm Hoài An vừa nói cái Lý Thanh Thành lập tức lấn tới, giả bộ đáng thương nói, “Huynh mời đệ một bữa đi mà, đệ nghèo quá rồi.”

“Được, được, được, đệ cách xa huynh ra một chút.” Thẩm Hoài An không thể không dùng sức đẩy Lý Thanh Thành ra.

Nhắc đến cũng buồn cười, trong ba người sư huynh của Lý Thanh Thành, Thẩm Hoài An là trực nam nhất, ghét Lý Thanh Thành dán lấy mình nhất.

Nhưng Thẩm Hoài An càng như vậy, Lý Thanh Thành càng thích lấn tới, cậu ấy thích nhất là nhìn Thẩm Hoài An bất lực, ghét bỏ mình nhưng lại không thể làm gì được mình.

Các sư huynh sư đệ cười nói rôm rả, Cốc Thu Vũ dựa bên cửa sổ không nhịn được nói, “Các huynh có thể kiềm chế bản thân một chút không hả, ngày mai mới là trận chung kết quyết định thắng bại đấy!”

Nếu để cho những môn phái khác biết được Tinh Thần Cung đã bắt đầu âm thầm bàn bạc sau chiến thắng sẽ chúc mừng thế nào, chắc sẽ muốn xông lên đánh bọn họ mất.

“Tiểu Thanh.” Ngu Sở nhìn các đồ đệ đùa giỡn một lúc lâu rồi mới nói, “Cuộc tỷ thí chiều nay và cuộc tỷ thí cuối ngày mai, vẫn phải duy trì cách đánh như trước đó.”

“Cách đánh?” Lý Thanh Thành đứng thẳng lên, thắc mắc nhìn về phía Ngu Sở, “Ý của người là phương thức ra chiêu giải quyết đối thủ một cách nhanh chóng gọn gàng của con ạ?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Con cứ tiếp tục duy trì cách đánh như vậy, không cần khách khí với bọn họ.” Nàng lãnh đạm nói, “Ta muốn Tinh Thần Cung trở thành đám mây đen bao phủ cái giới tu tiên này, khiến cho bọn họ nhớ Tinh Thần Cung đáng sợ như thế nào.”

Mũi nhọn của Tinh Thần Cung là không thể đỡ được, chuyện không thể hòa hợp đã là chuyện không cách nào thay đổi, nếu đã như vậy thì cứ để cho những người khác ghi nhớ sức mạnh khủng bố của Tinh Thần Cung đi.

Chỉ khi để cho bọn họ biết, Tinh Thần Cung rất mạnh, mỗi đệ tử của Tinh Thần Cung đều rất mạnh, đó mới là sự an toàn thật sự.

Bất kể là kẻ nào muốn động đến Tinh Thần Cung cũng phải nhớ lại sức mạnh của những đệ tử Tinh Thần Cung trong đại hội chỉ trong nháy mắt đã đánh bại tất cả, phải cân nhắc lại xem bản thân bọn họ có đủ thực lực hay không.

Các đồ đệ nghe lời này của Ngu Sở, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn ngay tức thì.

“Sư tôn, con biết rồi.” Lý Thanh Thành khẽ đáp.

Buổi chiều, trận bán kết này cũng được Lý Thanh Thành biểu hiện cực kỳ ưu tú.

Mấy năm nay, kỹ năng đánh đấm của Lý Thanh Thành vốn đã rất xuất sắc, cộng thêm việc cậu có thể khả năng nhìn thấu đường đi nước bước của đối phương khiến đối phương không có cách nào đánh trả lại được, nhiều nhất là ba chiêu đã phân thắng bại.

Đại hội tiên môn không giống như tiên tông đại bỉ, khán giả trên khán đài đều là đệ tử của các môn phái, nhưng không một ai dám hoan hô cổ vũ.

Khán giả vây xem thấy Lý Thanh Thành cả một đường đều nghiền nát tất cả đối thủ, đánh bại những đệ tử mới không đối thủ của các môn phái, ai nấy đều im lặng không nói gì.

“Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành thắng.”

Buổi chiều, Lý Thanh Thành đánh hai trận đều thăng cấp cả hai, bước vào vòng chung kết đấu với đệ tử của Lôi Đình Môn, chỉ đợi ngày mai tỷ thí trận cuối cùng.

Những ngày này, rất nhiều chưởng môn và trưởng lão thấy đồ đệ của mình bị loại, cũng đã muốn rời đi, nhưng bị chưởng môn Lôi Đình Môn cản lại.

Chưởng môn Lôi Đình Môn nói mấy câu khách khí, cũng đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, nể bọn họ một chút mặt mũi, ở lại xem trận chung kết ngày mai.

Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được con đường thăng cấp của Lý Thanh Thành và đệ tử Lôi Đình Môn như thế nào, Lý Thanh Thành dễ dàng đi vào vòng trong, mà đệ tử Lôi Đình Môn từ đầu đến cuối đều chật vật cộng với chút may mắn mới có thể chiến thắng, về cơ bản là không cùng một cấp bậc với Lý Thanh Thành.

Nhưng chưởng môn người ta đã lên tiếng giữ lại, những vị chưởng môn và trưởng lão khác cũng muốn giữ chút thể diện cho nhau nên cùng các đệ tử của mình ở lại một đêm.

Sáng ngày hôm sau, trận tỷ thí cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Ở chỗ ngồi của sư phụ, dường như tất cả sư phụ đều đến, những đệ tử trong môn phái bị loại của bọn họ cũng ngồi ở hàng ghế trong khán đài.

Hôm nay là người có người đến đông đủ nhất giống như ngày đầu tiên, rất nhiều người đứng vây quanh Đài đấu phap, cảm giác giống như bị cuốn theo một đợt nắng nóng.

Lý Thanh Thành bước lên đài đấu giống như đang đi dạo chơi thì thấy vẻ mặt hung tợn của đệ tử Lôi Đình Môn ở phía đối diện. Trên thực tế, con ngươi hắn ta bất định, cơ thể căng lên, hắn ta đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Mặc dù trong lòng Lý Thanh Thành suy nghĩ trong trận chung kết mình sẽ lạnh lùng hơn một chút, nhưng nhìn thấy người huynh đệ này như vậy thì cậu không nhịn được mà nói móc, “Người huynh đệ, tư chất tâm lý này của ngươi không được rồi. Còn chưa bắt đầu đánh đâu, ngươi run rẩy cái gì chứ?”

Lý Thanh Thành trời sinh đã hay lảm nhảm, nhưng vẻ mặt đối thủ của cậu là tên đệ tử Lôi Đình Môn này có chút không đúng lắm, hắn ta cho rằng Lý Thanh Thành đang cười cợt mình.

Tỷ thí chính thức bắt đầu, đệ tử Lôi Đình Môn lấy vũ khí của mình ra, Lý Thanh Thanh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Bao gồm cả những người đang có mặt ở đây, các đệ tử của môn phái lớn tham gia đại hội đều những mang theo một vài pháp bảo, giống như để thể hiện thực lực môn phái của mình vậy.

Mà đệ tử này, những vòng tỷ thí trước đó rõ ràng hắn ta dùng pháp bảo cao cấp của Lôi Đỉnh Môn, bây giờ đến trận chung kết ngược lại đổi thành một pháp bảo bình thường.

Thế này thì cũng quá kỳ lạ rồi.

Giống như… Biết bản thân kiểu gì cũng sẽ thua, sợ làm hỏng pháp bảo cho nên cố tình đổi một cái khác?

Nếu như Lôi Đỉnh Môn thật sự nghĩ như vậy thì Lôi Đỉnh Môn cũng quá kém cỏi không chơi nổi đi.

Từ khi đối phương rút pháp bảo của mình ra, đến khi Lý Thanh Thành phân tích chiêu thức của đối phương xong, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Trên thực tế, suy nghĩ và chiêu thức đồng loạt vụt qua trong đầu cậu.

Pháp bảo của đệ tử Lôi Đình Môn còn chưa đến gần người Lý Thanh Thành đã bị một chưởng của cậu đánh tan.

Lý Thanh Thành thậm chí còn không sử dụng pháp thuật thuộc tính Lôi của mình, cũng không bày ra chiêu thức phức tạp, chỉ với một chiêu đơn giản đã đánh thắng đối thủ.

Thật ra thì đối thủ đã là đệ tử có tư chất cao nhất trong những năm gần đây được Lôi Đình Môn thu nhận, nhưng ở trước mặt Tinh Thần Cung lại giống như một tờ giấy mỏng.

Lý Thanh Thành thu thế, cậu nghiêng đầu nhìn về phía người đảm nhiệm vai trò trọng tài ở bên cạnh sân đấu.

Đối phương cũng sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới hoàn hồn lại, cất giọng nói, “Người chiến thắng trận chung kết đại hội tiên môn lần này là, Tinh Thần Cung Lý ——”

“Đợi đã!”

Đúng ngay lúc này, một tiếng quát lớn đã chặn tiếng tuyên bố người chiến thắng cuối cùng.

Mọi người ngẩng đầu lên, thì thấy chưởng môn và trưởng lão của bốn môn phái Thanh Sương Môn, Xích Long Cung, Sâm La Phong, Lôi Đình Môn từ chỗ ngồi của sư phụ bay xuống đài thi đấu.

Bọn họ hai tay chắp sau lưng, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lý Thanh Thành.

Ở vị trí khán đài phía sau lưng Lý Thanh Thành, năm sư huynh, sư tỷ, sư muội còn lại của Tinh Thần Cung lúc này cũng lập tức đứng lên.

“Đợi đã, ta phản đối.” Đoạn Hồng Cầm, chưởng môn Thanh Sương Môn lạnh lùng lên tiếng.

“Đoạn chưởng môn, ngài có gì phản đối với kết quả cuộc tỷ thí này sao?” Người tu tiên chủ trì tỷ thí của đại hội nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta đều phải đối chuyện này.” Trưởng lão của Sâm La Phong nói với chất giọng lạnh băng, “Lão phu cảm thấy, Tinh Thần Cung về cơ bản không có tư cách dự thi.”

Lời này của ông ta vừa thốt ra, những đệ tử đứng xem bùng nổ bàn tán xôn xao.

“Vương trưởng lão, ông nói như vậy là có ý gì đây?” Ở chỗ ngồi của sư phụ, Vũ Hoằng Vĩ gằn giọng hỏi.

“Vũ chưởng môn, ngươi vất vả vì giới tu tiên nhiều năm, chúng ta đều kính trọng ngươi, nhưng mong ngươi đừng bao che yêu nữ Ngu Sở của Tinh Thần Cung như vậy!” Đoạn Hồng Cầm vừa nói vừa nhìn về phía Ngu Sở, bà ta nâng cao giọng của mình nói, “Ngu Sở, ngươi có dám tới đây, đối chất tại đây với chúng ta không?”

“Bà đang gọi ai thế hả, bà ——”

Thẩm Hoài An rút kiếm ra muốn tiến lên thì bị Cốc Thu Vũ nắm chặt cổ tay giữ cậu lại.

Bên này, ở chỗ ngồi của sư phụ, Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ trao đổi ánh mắt với nhau xong thì nàng đứng dậy, bóng người của nàng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lý Thanh Thành.

“Sư tôn…” Lý Thanh Thành cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Ngu Sở đến cậu lập tức đè thấp giọng nói xuống.

Nói cho cùng thì Lý Thanh Thành vẫn còn trẻ tuổi, bỗng nhiên phải đối diện với mất vị trưởng lão địa vị cao thâm này, cậu vẫn có chút căng thẳng, luống cuống tay chân.

Ngu Sở cho Lý Thanh Thành một ánh mắt yên tâm, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía bốn người đang ra vẻ hùng hổ dọa người kia.

“Không cần biết các ngươi muốn đối chất chuyện gì, nhưng chọn ngay lúc đồ đệ của ta sắp chiến thắng để phá rối đại hội.” Ngu Sở lạnh nhạt nói, “Không biết có phải là do các ngươi cảm thấy đồ đệ của mình thua quá thảm, không chơi nổi nữa hay không?”

“Ngươi!” Mặt mũi trưởng lão Lôi Đình Môn vừa mới thua lập tức tối sầm lại.

“Ngu Sở, để ta giải thích cho ngươi hiểu, chúng ta không phải không thể thua, mà là không thể dễ dàng dung túng cho tà môn ngoại đạo Tinh Thần Cung này của ngươi làm nhiễu loạn trật tự của giới tu tiên giành chiến thắng như vậy được!” Vương trưởng lão của Xích Long Cung lạnh lùng nói, “Tất cả chúng ta không thừa nhận thứ hạng của Tinh Thần Cung!”

“Sao cơ?” Ngu Sở cười lạnh nói, “Các ngươi nói tà môn ngoại đạo thì có nghĩa ta là tà môn ngoại đạo sao, các ngươi không thừa nhận là có thể không thừa nhận? Vương trưởng lão, ông đừng tự cho là mình quá cao như vậy, cẩn thận tự mình chuốc lấy rắc rối đấy.”

“Ngu Sở, ta biết ngươi miệng lưỡi sắc bén, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có dám trả lời sáu đồ đệ kia của người là người như thế nào không?” Đoạn Hồng Cầm hùng hổ nói.

“Vậy ta cũng muốn hỏi các ngươi, nói đông nói tây nhiều như vậy rồi, các ngươi có dám trả lời xem có phải đồ đệ của ta đánh cho đám đồ đệ của các ngươi không còn sức đánh lại được không?” Ngu Sở hỏi ngược lại.

Nàng nhìn bốn người này cứng họng không nói được gì thì cười lạnh, “Các vị đều là những người xuất thân từ danh môn chính phái, sẽ không đến mức mà ngay cả khí phách để trả lời vấn đề này cũng không có đấy chứ?”

Lúc bốn người tới gây chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ miệng lưỡi của Ngu Sở còn lợi hại hơn cả mình.

Ai mà ngờ được, bình thường Ngu Sở trông có vẻ lạnh lùng, điềm đạm, ít nói, khi tức giận lên lại không hề nhân nhượng ai thế này đâu?

“Đúng, thì thế nào?” Một trong số bốn người lạnh lùng nói, “Chúng ta thừa nhận tài nghệ của đồ đệ ngươi, ngươi cũng đừng có mà nói sang chuyện khác.”

“Vậy chúng ta đổi sang một chủ đề khác đi.” Ngu Sở nói, “Các ngươi có tâm phục khẩu phục với chiến thắng ở đại hội tiên môn lần này của đồ đệ ta Lý Thanh Thành không?”

Bốn người bọn họ nhìn nhau một cái.

Trong lòng bọn họ đã có đối sách, chỉ cần kéo Ngu Sở và Tinh Thần Cung xuống ngựa, khiến cho cả giới tu tiên bài xích Tinh Thần Cung thì cho dù hôm nay Tinh Thần Cung có lấy được hạng nhất thì tất nhiên cũng không tính là gì hết. Vì vậy, ngay cả khi bọn họ đồng ý cũng không có ý nghĩa gì hết.

“Chúng ta thừa nhận điều này, đồ đệ của ngươi thật sự lợi hại.” trưởng lão của Sâm La Phong nói, “Ngu Sở, ngươi nên trả lời vấn đề của chúng ta rồi!”

Ngu Sở dây dưa đến bây giờ chẳng qua chỉ để xả giận cho Lý Thanh Thành.

Kết quả chiến thắng của Lý Thanh Thành sao có thể bị mấy lão già kia nói mấy câu là quấy nhiễu được?

Ngu Sở nghe được chính miệng bọn họ thừa nhận, nàng hơi nhướng mày.

“Được, các ngươi nói đi.”

“Ngu Sở, ta hỏi ngươi —— Tiểu nha đầu đồ đệ thứ sáu của ngươi, có phải là yêu tu không!” Đoạn Hồng Cầm gằn từng chữ một.

Giới tu tiên chính thống rất xem thường yêu tu. Thậm chí không ít người cảm thấy yêu tu chỉ là linh thú có vận khí tốt một chút mà thôi, ngày thường những linh thú bị bọn họ giết trong các bí cảnh khác nhau biến thành yêu tinh.

Yêu tu khó hơn so với người tu luyện nhiều, và cũng trốn tránh thế giới bên ngoài để tìm kiếm hoà bình.

Bốn vị chưởng môn này đoán chừng những người khác trong giới tu tiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc Tinh Thần Cug truyền thụ yêu tu, nên bọn họ mới có thể lộ diện đối đầu một cách chắc chắn như vậy.

Nếu Ngu Sở thừa nhận nàng là sư phụ của yêu tu, cũng có nghĩa là thừa nhận bản thân không chính thống, thừa nhận mình và các đồ đệ đều là tu sĩ tà môn ngoại đạo tu luyện thành, cho dù Tinh Thần Cung có mạnh đến mức nào thì cũng sẽ bị coi là kẻ ngoại lai.

Bốn người bọn họ đã nghĩ xong xuôi cách giết người không đao rồi, vấn đề duy nhất là Ngu Sở có thể sẽ che giấu sự thật, kháng cự không chịu thừa nhận. Vì vậy mà hôm qua bọn họ đặc biệt tìm tới một pháp bảo có thể phân biệt yêu tu, chờ Ngu Sở phủ định sẽ vả mặt nàng ta ngay tại chỗ.

Không chỉ những đệ tử ở khu vực khán đài nghe thấy Đoạn Hồng Cầm chất vấn rồi bàn luận sôi nổi mà ngay cả các chưởng môn, trưởng lão của các môn phái lớn cũng có chút đứng ngồi không yên.

Bọn họ đều đang đợi câu trả lời của Ngu Sở.

Bên ngoài cách khoảng hai mươi thước về phía bên trong khán đài sau lưng Ngu Sở và Lý Thanh Thành, Hà Sơ Lạc phát giác hơi thở quen thuộc.

Đó là khi nàng ấy bị Cáp Lý Khắc khống chế ở Tây Vực, mỗi lần cha con hắn ta đối mặt với nàng ấy đều tỏa ra ác ý cùng sự chán ghét trong vô thức.

Là vì thân phận xuất thân từ yêu của nàng ấy.

Trên khán đài và cả ở chỗ ngồi của các sư phụ, vô số ánh mắt như có như không phóng về phía này, những ánh mắt đó giống như lưỡi dao vậy, từng nhát cắt xé da thịt của Hà Sơ Lạc.

Sự ác ý và chán ghét từ bốn phương tám hướng ập tới, Hà Sơ Lạc không khống chế được cúi đầu xuống, trong tiềm thức muốn thu người nhỏ lại, nàng ấy muốn trốn tránh khỏi cảm giác căm thù đến khó thở này.

Đúng lúc này, Cốc Thu Vũ đưa tay ra, vững vàng ôm lấy bả vai nàng ấy.

“Hà Sơ Lạc, đứng thẳng lên.” Cốc Thu Vũ nhìn thẳng về phía sàn thi đấu, nàng nghiến răng gằn từng chữ nói, “Muội không làm sai bất kỳ chuyện gì cả, không được phép trốn tránh!”

Đây là lần đầu tiên Cốc Thu Vũ gọi cả họ lẫn tên của Tiểu Hồ.

Trong lúc còn đang hoảng hốt, Hà Sơ Lạc cảm nhận được có những bàn tay khác đặt trên lưng mình.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực. Mọi người đều đưa cánh tay lên cùng nhau ôm lấy lưng Hà Sơ Lạc, giống như không cái gì có thể lọt qua tấm lưới của bọn họ, bảo vệ Hà Sơ Lạc vững chắc trong lòng bọn họ.

Tiểu Hồ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng màu trắng của Ngu Sở.

Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Ngu Sở nhìn chằm chằm bốn người không có thiện ý kia, nàng chậm rãi nói.

“Đúng vậy.” Ngu Sở thản nhiên nói, “Đệ tử thứ sáu của ta, đúng là mang dòng máu yêu tu.”

Đám người Đoạn Hồng Cầm không ngờ Ngu Sở sẽ thừa nhận một cái dễ dàng như vậy, những chưởng môn của môn phái lớn và các đệ tử đứng vây xem đều cực kỳ chấn động.

Nếu thật sự là như vậy, địa vị và hình tượng của Tinh Thần Cung sẽ bị đảo lộn.

Sau đó, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Ngu Sở cất lên.

“Đồ đệ của ta là yêu tu, các ngươi có thể làm gì đây?” Nàng hỏi.

Bốn người không nghĩ đến Ngu Sở sẽ dễ dàng thừa nhận như vậy, hơn nữa, thái độ còn mạnh miệng cứng rắn nữa cơ chứ?

“Trước mắt ngươi có hai lựa chọn.” Vương chưởng môn nói, “Một, lập tức đuổi yêu nghiệt kia đi, nói lời xin lỗi với tất cả chưởng môn chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Lựa chọn thứ hai là… Nếu ngươi không đành lòng ra tay, cũng chỉ có thể để cho chúng ta giải quyết súc sinh kia!”

Đến khi Vương chưởng môn nói xong, Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói, “Ngu Sở, ngươi chọn đi. Lựa chọn thứ nhất hay lựa chọn thứ hai.”

“Không ai có thể động vào đồ đệ của ta.” Ngu Sở nói.

“Ngu Sở, ngươi nghe không hiểu sao?” Trưởng lão Lôi Đình Môn gằn giọng nói, “Giới tu tiên không thu nhận yêu nghiệt! Đây là quy tắc của giới tu tiên!”

“Ta nghe hiểu rồi.” Ngu Sở nhìn về phía bọn họ, nàng cười lạnh một tiếng, “Vậy nếu ta nhất định phải thu nhận thì các ngươi có thế làm gì ta đây?”

“Ngươi ——”

Ngu Sở rút thanh trường kiếm từ trong không gian ra, các ngón tay đan vào nhau, trường kiếm bay ra lóe lên ánh mắt lạnh băng sáng bóng, cùng với âm thanh vù vù, thanh trường kiếm cắm thẳng vào giữa đài thi đấu, kiếm khí tràn ra khiến cho rất nhiều đệ tử trên khán đài phải đưa tay lên chặn lại.

Ngu Sở nhìn về phía bốn chưởng môn, trưởng lão đứng đối diện, trong nụ cười của nàng mang theo cả sát ý.

“Nếu có người không phục, vậy thì tiến lên khiêu chiến với ta.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Hôm nay, ta sẽ phát vỡ cái quy tắc này!”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Vũ Hoằng Vĩ: Các ngươi nói xem các ngươi chọc nàng làm cái gì chứ?

Ngu Sở: Bây giờ ta không còn là ta của ban đầu nữa, bây giờ ta sẽ là Nữu Hỗ Lộc Ngu Sở, người tải xuống kho lưu trữ lớn nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK