Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tu tiên luôn cách xa trần thế, các môn phái lớn cũng đều nằm ở nơi vắng vẻ ít có dấu chân người lui tới.

Tu vi của thân thể Ngu Sở đang sở hữu đã tan thành mây khói khi chủ nhân của nó tự sát, bây giờ nàng không khác gì người phàm, chỉ có thể dựa vào đôi chân này để đi.

Dưới chân núi có một thôn trang nhỏ, bình thường người tu tiên sẽ ngự kiếm bay vèo vèo cùng lắm chỉ mất hai phút là đến nơi, nhưng hôm nay Ngu Sở đi bộ phải mất hơn nửa ngày trời mới đến. Nàng vào trong thôn mua mấy con ngựa, rồi lại hỏi người trong thôn một vài tin tức về đô thành gần đây nhất, nàng nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Ngu Sở đi rất gấp, nàng không muốn ở chỗ này nhiều thêm một chút nào nữa.

Trước đây khi làm nhiệm vụ, Ngu Sở không sợ nguy hiểm, làm việc gì cũng rất lớn gan, bởi vì khi đó nàng biết sau lưng mình còn có hệ thống chống lưng, nàng có bị thương đến mấy thì chỉ cần dùng điểm tích lũy mua thuốc là được, cho dù kẻ địch ngay trước mặt thì sắc mặt Ngu Sở cũng không thay đổi.

Nhưng hôm nay nàng đã hủy bỏ quan hệ hợp tác với hệ thống, trở thành người bình thường.

Nàng hiểu được kể từ ngày hôm nay, bản thân chỉ có một cái mạng, lại không thể nào có cuộc sống yên bình trong thế giới tu tiên này, tất nhiên làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.

Nàng rời đi gấp gáp như vậy là vì muốn nhanh chóng hoàn toàn thoát khỏi Phái Thăng Dương, nơi có quan hệ chặt chẽ với cốt truyện chính cũng như nữ chính, để tránh đêm dài lắm mộng rồi lại xảy ra biến cố gì.

Con đường yêu hận tình thù của nữ chính và các đại lão chẳng liên quan đến nàng, Ngu Sở chỉ muốn tìm một chỗ để tiếp tục cuộc sống an nhàn khi về hưu của mình.

Tất cả địa điểm được thiết kế đặc biệt trong truyện nàng phải tránh đi hết, những người có quan hệ với vai chính nàng cũng phải làm như không thấy, hòa mình vào làm một người đi đường bình thường, như vậy chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Ngu Sở đi đường cả ngày lẫn đêm, ngay cả đồ hệ thống đưa cho nàng còn chưa nhìn kỹ xem có món gì, chỉ lấy chút bạc vụn bên trong ra trả tiền nghỉ ngơi ăn cơm trên đường.

Ba ngày sau, cuối cùng Ngu Sở đã đến được thành Thanh. Đây là tòa thành lớn nhất ở khu vực Tây Nam, là nơi hầu như những người di chuyển từ nơi này qua nơi khác đều phải đi qua, cũng là một nơi náo nhiệt, người dân thì sung túc giàu có.

Từ sau khi tỉnh lại đến nay, mấy ngày nay Ngu Sở vẫn luôn đi lại trong một thôn trang hoang vu hẻo lánh, bỗng nhiên đi vào thành Thanh ồn ào đầy tiếng người, phút chốc nàng cảm giác thoáng cái như đã qua một đời vậy.

Trên đường người đến người đi, tiếng rao hàng rong, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng các cô gái đi dạo phố thỏ thẻ với nhau… Ngu Sở đi về phía trước, nàng dắt ngựa đi đến trước cửa một khách điếm, tiểu nhị nhanh mắt lập tức tiến lên đón tiếp.

“Khách quý tới cửa, tiệm nhỏ chúng tôi lấy làm vinh hạnh.” Tiểu nhị cười nói, “Mời tiên cô vào trong, tiên cô dừng chân nghỉ ngơi hay ở trọ?”

Ngu Sở biết “tiên cô” là kính ngữ người bình thường gọi những nữ tu tiên, nhưng đến khi nàng tận tai nghe thấy từ này, huyệt thái dương không kiềm chế được giật giật một cái.

Ngu Sở thuê một căn phòng bình thường, tiểu nhị lấy cho nàng một căn phòng có nhiều ánh sáng, đồ đạc bày trí trong phòng cũng tương đối đầy đủ. Nàng đóng cửa phòng lại, lúc này nàng mới thở phào một hơi, gần như ngay lập tức ngã lăn ra giường chợp mắt một lúc.

––– Cưỡi ngựa ba ngày liền, mệt chết đi được!

Ngu Sở nghỉ ngơi một lúc lâu mới bò dậy, nàng ăn thêm một chút đồ ăn, đến khi ăn uống no say, cuối cùng nàng cũng có tinh thần nhìn xem hệ thống đưa cho nàng những gì.

Nàng dùng ý niệm mở không gian còn trống ở trước mắt, sau đó đặt túi bao bố lên giường, bắt đầu kiểm kê.

Ngu Sở cẩn thận nhìn một lượt, phát hiện sau khi nàng dọa dẫm, hệ thống thật sự cho nàng thêm rất nhiều.

Đầu tiên là phúc lợi của nàng sau mỗi lần xuyên sách hoàn thành nhiệm vụ, tất cả những món đồ nàng đã sắm sửa ở hiện đại đều không thiếu món nào, hệ thống đã chuyển đổi chúng về thời đại này.

Ví dụ như căn nhà.

Ngu Sở đã phiêu bạc quá lâu rồi, vì vậy để bù đắp cho tinh thần thiếu thốn, nàng đã mua rất nhiều bất động sản ở rất nhiều nơi khác nhau, biệt thự, chung cư, nhà có view nhìn ra biển vân vân và mây mây. Những căn nhà đó được hệ thống chuyển đổi toàn bộ thành giấy tờ nhà đất, nhiều đến mức chất thành cả chồng.

Nàng trải tấm bản đồ Đại Lục vẽ bằng tay mà lúc nãy nhờ tiểu nhị mua ra giường, dựa theo thông tin trên tờ khế ước đất để xem địa chỉ của mảnh đất đó ở đâu, sau khi mày mò mẫm một lúc, nàng phát hiện những lô đất này không khác mấy so với vị trí nàng mua ở hiện đại.

Căn nhà xây kiểu tứ hợp viện nằm ở thủ đô Bắc Kinh ở hiện đại đổi thành phủ đệ ở kinh thành thời cổ đại. Căn nhà nằm trên dãy phố ở thành phố Giang Nam của nàng ở hiện đại quay về cổ đại nàng cũng có một căn ở Giang Nam, còn lại rất nhiều cũng được chuyển đổi như vậy. Hệ thống không ăn chặn lấy một căn nào, rất thành thật đưa hết cho nàng.

Không chỉ những thứ nàng mua, hệ thống cũng bồi thường cho nàng một đống bất động sản và cửa hàng. Tài sản chuyển đổi cộng thêm hệ thống muốn bù đắp cho nàng, trang viên, tứ hợp viện, phủ đệ tổng cộng mấy chục căn đều là do nàng đứng tên, còn chưa kể đến vô số cửa hàng ở các tòa thành lớn.

Chỉ là, mặc dù nhiều như vậy nhưng nàng lại không có một căn nào ở thành Thanh, bởi vì phía Tây Nam ở hiện đại không được coi là khu vực giàu có phát triển nên lúc đó nàng không mua.

Nhưng hệ thống lại bồi thường cho nàng một cửa hàng ở khu phố sầm uất phía Đông tòa thành này.

Ngu Sở cảm thấy có chút nhức đầu với mấy cửa hàng hệ thống bồi thường cho nàng, những cửa hàng này rải rác bốn phương tám hướng ở cái Đại Lục này, không phải một người có thể chăm lo hết được. Với lại thật ra thì nàng cũng không muốn làm một thương nhân, cũng không muốn cho người khác thuê mướn, quá phiền phức, lỡ như nó lại dính dáng đến nhiệm vụ có liên quan đến cốt truyện thì mất nhiều là hơn được.

Xem ra những cửa hàng này chỉ có thể để vào một xó, hoặc chờ thời gian thích hợp sẽ bán đi.

Kiểm kê đến những thứ khác, hệ thống chuẩn bị cho nàng rất nhiều ngân phiếu và ngân lượng hiện kim, ngoài việc nàng có thể ra cửa hàng đổi ngân phiếu thì còn có thể đổi tiền giấy trong không gian với hệ thống.

Bất động sản, cửa hàng cộng với số tiền này, giá trị con người của Ngu Sở đã tăng lên đáng kể, nàng hoàn toàn có thể sống một cuộc sống phung phí đến hết đời này.

Nếu bây giờ đang ở hiện đại thì Ngu Sở nhất định sẽ vô cùng hài lòng, đáng tiếc nàng lại đến cái thời đại này. Theo như trí nhớ của nàng thì thế giới tu tiên ở cổ đại không thể coi là thái bình, chưa nói đến chuyện chiến tranh giữa người phàm, tương lai vì nữ chính mà tam giới sẽ xảy ra một trận đại chiến.

Mặc dù đây là cuộc chiến của mấy tên lão đại đứng đầu tam giới, nhưng từ xưa đến nay đều là thần tiên đánh nhau người phạm chịu tội. Vì vậy nhiều tiền để làm gì?

Ngu Sở ném tất cả giấy tờ khế ước đất và ngân phiếu lại vào trong không gian, tiếp tục lật tìm đồ ở phía dưới, có một tờ giấy A4 – thứ mà không tồn tại ở thế giới này, trên tờ giấy viết Ngu Sở chọn một trong hai.

Hệ thống sợ Ngu Sở biết hết tất cả, cái gì cũng làm được rồi trở nên quá mạnh mẽ, vì để ức chế nàng, hệ thống bắt nàng phải lựa chọn một là nắm được toàn bộ chi tiết nội dung cốt truyện với khả năng có thể tra thông tin liên quan đến bất kỳ nhân vật phụ nào, hai là một quyển bí kíp tu luyện phù hợp với nàng.

Ngu Sở không chút do dự chọn bí kíp. Nàng không cần biết quá nhiều về nội dung truyện.

Tất cả tranh đoạt trong cái kiểu thể loại tu tiên phức tạp rối rắm này đều vây quanh nữ chính An Linh Nhi, cho dù là nam nhân có lý trí lạnh lùng hay ích kỷ đến bao nhiêu cũng sẽ gục ngã dưới chân nàng ta, yêu nàng ta. Các đại lão của tam giới, người, tiên, ma vốn hòa bình cũng sẽ vì nàng ta mà đánh giết liên miên, sinh linh rơi vào cảnh lầm than, cuối cùng An Linh Nhi cùng Thần giới Chi Vương của Tiên giới cao chạy xa bay.

Loại kịch bản như vậy nàng còn cần thiết phải biết tường tận sao? Chỉ cần nàng hoàn toàn tránh đụng mặt với nữ chính và mấy tên lão đại có thể hủy diệt thế giới bằng cái đầu nóng của họ là được.

Quan trọng nhất vẫn là nắm đấm phải cứng rắn, bản thân phải thật sự mạnh mẽ, tương lai mới không bị những chuyện bên ngoài dính líu đến, thậm chí còn có năng lực bảo vệ trăm họ.

Kinh nghiệm tích lũy bao năm nói cho nàng hay, những thế giới sụp đổ cần cứu vớt kia cũng đều là vì thực lực của tuyến nhân vật chính được buff quá mức, bây giờ phải sửa lại nội dung truyện thì mới có thể sửa chữa sai lầm được.

Hôm nay nàng đã tránh được kịch bản chạm mặt với An Linh Nhi ở môn phái đoạn mở đầu, tình thế hiện tại đang vô cùng có lợi.

Thời gian và nhân quả đan xen lẫn nhau, chỉ một thay đổi nho nhỏ, có lẽ tương lai cũng sẽ không giống như trong truyện nữa.

Nếu may mắn, có lẽ trận đại chiến trong tương lai kia cũng sẽ không xảy ra.

Khi vừa chọn cái thứ hai, tờ giấy in trên tay Ngu Sở biến mất, cùng lúc đó, một quyển bí kíp từ đâu xuất hiện trong tay nàng.

Ngu Sở chưa kịp vui vẻ thì nàng đã phát hiện trí nhớ cùng hiểu biết về thế giới này của nàng đang dần phai nhạt. Ngoại trừ nữ chính có cái tên An Linh Nhi và quá khứ của Ngu Sở Sở, những thứ như cốt truyện hay tình tiết nội dung truyện cũng chầm chậm biến mất.

Chỉ mấy giây sau, Ngu Sở chỉ nhớ được sau này nữ chính An Linh Nhi sẽ đánh nhau với các lão đại, còn chi tiết ra sao nàng không nhớ được, ngay cả nam chính và tuyến vai phụ chủ chốt nàng cũng quên sạch không nhớ được một ai. 

Nàng không ngờ hệ thống lại tính toán chi li như vậy, không những xóa sạch cốt truyện nàng biết được, ngay cả trí nhớ khi đọc tiểu thuyết của nàng cũng không để lại cho nàng. Phương án chọn một trong hai này được thi hành một cách triệt để.

“Chó hệ thống.” Ngu Sở nghiến răng kèn kẹt.

Ngu Sở mở quyến bí kíp ra, phút chốc nàng không còn thời gian tức giận nữa ––– hệ thống không chơi nàng, nó thực sự đưa cho nàng phương pháp tu luyện phù hợp với nàng nhất.

Bởi vì chủ nhân quyển bí kíp này là chính bản thân Ngu Sở.

Trước đây Ngu Sở cũng từng thực hiện một nhiệm vụ tu tiên ở thế giới cổ đại, nàng xuyên vào một người tàn phế linh mạch bị hủy hết.

Với tư cách là người được chọn trong hàng ti tỉ người ngoài kia, bản thân Ngu Sở là người có thiên phú hơn người, linh hồn nàng vô cùng mạnh mẽ. Sau khi xuyên sách, nội đan của nàng giống như một hạt giống, sinh sôi nảy mầm trong cơ thể kia, kết nối kinh mạch với lục phủ ngũ tạng.

Bởi vì tình huống đặc thù lại có một không hai, cho nên không có con đường tu luyện nào thích hợp với Ngu Sở lúc đó, nàng vừa phải một mình tìm tòi tu luyện, vừa phải đấu tranh sinh tồn trong vô vàn âm mưu cuốn xé, cuối cùng nàng trở nên mạnh mẽ, hoàn thành nhiệm vụ.

Phương pháp tu luyện của nàng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì tự mình mò mẫm học hỏi, nên nàng không ngừng thử rồi sửa lại trong quá trình tự làm tổn thương chính mình, tác dụng phụ cũng như hình với bóng.

Quyển bí kíp này có lẽ là hệ thống tổng kết lại toàn bộ kinh nghiệm học hỏi của Ngu Sở ở thế giới bên kia, Ngu Sở đã có kinh nghiệm, giờ có thêm quyển bí kíp này, lần tu luyện này sẽ như hổ thêm cánh thôi.

Ngu Sở sắp xếp tất cả mọi thứ xong, nàng lại cất những bảo bối này vào trong không gian, lúc ngẩng đầu lên, nàng thấy có một tờ giấy giống như khế ước sở hữu đất đang lơ lửng trong không gian, nhưng có vẻ dài hơn phức tạp hơn, bên trên còn có một dấu ấn không giống những tờ khế ước đất khác.

Nàng đưa tay ra, tờ giấy kia bay về phía tay của nàng.

Đây đúng là một tờ giấy khế ước đất, nhưng những thứ lúc nãy đều là khế ước bất động sản, còn đây là phạm vi cả một vùng núi, mà trên núi có một tòa nhà bị bỏ hoang nghìn năm nay của một môn phái ––– Huyền Cổ Môn.

Đọc xuống dưới nữa, còn khủng bố hơn.

Tờ khế ước sở hữu đất bình thường sẽ là giao dịch giữa hai người, bên mua và bên bán, đồng ý thì phải ký tên xác nhận. Mà bản khế ước đất này, một bên là tên của Ngu Sở, mà đối tượng ký khế ước đất với nàng, là chính bản thân khu đất linh địa này?!

Ngạc nhiên thật đấy, hệ thống làm thế nào mà được như vậy, cậu ta để nàng ký hợp đồng với một mảnh đất?

Vị trí này với vùng núi phía Nam có vẻ có nguồn gốc rất lớn, hơn nữa cực kỳ thích hợp với Ngu Sở không có chỗ nào để đi, nơi này là chỗ nàng có thể quang minh chính đại nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng mà… Làm như vậy cũng được sao?

Trước đó Ngu Sở cũng chỉ cảm thấy hệ thống bồi thường rất hào phóng, nhưng cho đến khi nàng nhìn thấy tờ khế ước sở hữu đất này thì nàng mới bắt đầu nghi ngờ.

Lần này hệ thống dễ nói chuyện như vậy, lại còn cho nàng tiền, cho sách, cho không gian, hôm nay cho nàng cả một ngọn núi, đến mức này thì không khỏi quan tâm quá mức. Trong chuyện này… sẽ không có âm mưu gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK