Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể Bạch Hạo chân nhân đã sớm nghĩ tới chuyện sau khi ông ấy thăng thiên sẽ có những kẻ dòm ngó động phủ của ông ấy, vì vậy mà ông ấy đã bố trí rất nhiều cạm bẫy, chỉ có la bàn trong tay Tiêu Dực mới có thể tìm được chính xác động phủ mà không bị những huyễn thuật ảnh hưởng.

Đến nửa đường thì đoàn người Tinh Thần Cung làm thuật che mắt bỏ kẻ theo dõi lại, những kẻ tu tiên đó quả nhiên hậm hực dừng lại, vừa phái người trở về gọi người, vừa ngồi ở chỗ ấy chờ bọn họ đi ra.

Giới tu tiên cho dù là danh môn chính phái vô cùng khí phách đi chăng nữa, trên thực tế cũng là cá lớn nuốt cá bé. Nếu một người tu tiên không có chỗ dựa, còn mang bảo bối tốt trong người, rất có thể sẽ gặp cướp.

Những kẻ theo dõi này không nhận ra đoàn người Ngu Sở là tân môn phái Tinh Thần Cung mấy tháng trước giành hạng nhất thử luyện bí cảnh rồi nổi danh, bọn họ chẳng qua cảm thấy bên Ngu Sở hình như biết nhiều lại ít người, rất dễ ra tay mà thôi.

Bên này, có không ít người thầm chờ bọn họ ra. Bên kia, mấy người Ngu Sở dựa vào la bàn của Tiêu Dực bay qua một cái hồ, tiến vào cái cổng Bạch Hạo chân nhân để lại cho Tiêu Dực, vào động phủ bị ảo cảnh che phủ.

Nếu có người từ ngoài nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra bọn họ bỗng nhiên biến mất.

Đoàn người đi vào động phủ của chân nhân, chỉ cảm thấy nơi này rất giản dị, động phủ này giống hang động đá vôi thiên nhiên hơn và có thể nghe thấy tiếng thác nước rào rào cách đó không xa.

Hoàn cảnh thậm chí khó khăn hơn cả môn phái bình thường, ngay cả đồ dùng cũng chỉ có một cái bàn đá và hai cái ghế đá, cộng thêm một cái giường băng tỏa ra hơi lạnh.

Giản dị tới nỗi hoàn toàn chẳng nhìn ra nơi này từng là nơi trú ngụ của một đại lão Tiên giới đã thăng thiên.

“Hóa ra đệ ở chỗ này ư?” Thẩm Hoài An kinh ngạc hỏi.

Tiêu Dực gật đầu.

Cậu ấy nhìn Thẩm Hoài An nói, “Xuống thác nước với đệ.”

Thẩm Hoài An đi theo Tiêu Dực tới thác nước, hai người đi thẳng xuống hồ sâu dưới thác nước.

Một lát sau, hai người xách một rương bảo vật rất nặng ra khỏi mặt nước, trở lại trong động rồi bỏ rương bảo vật ấy xuống.

Thẩm Hoài An hong khô người bằng chân khí, cậu nhe răng nói: “Nước này quả thật lạnh tới thấu xương.”

Trên người Tiêu Dực còn đọng nước, muốn ngồi xổm xuống mở rương lại bị Lục Ngôn Khanh ngăn lại.

“Đệ hong khô người trước đã.”

Khi này Tiêu Dực mới đứng thẳng, cũng bắt đầu hong khô chính mình. Trên người cậu ấy và Thẩm Hoài An đều tỏa ra sương mù, cảnh tượng này rất thú vị, làm cho Cốc Thu Vũ len lén cười. 

Thẩm Hoài An vừa hay có thuộc tính Thuỷ – Hoả, cậu búng tay, giọt nước lao thẳng về phía Tiểu Cốc, lại lập tức bị hệ Hoả sưởi ấm thành sương mù, bao phủ cô bé ở bên trong khiến cho Tiểu Cốc chẳng cười nổi nữa, phải lấy tay quạt sương mù đi.

Hai người khôi phục bình thường rồi, lúc này, mọi người mới ngồi xuống nhìn rương bảo vật bên cạnh.

Rương bảo vật lớn này ở trong nước quanh năm, ở bên ngoài lại không hề gỉ sét, tiện tay phủi phủi là giống y như mới.

Tiêu Dực nắm ổ khóa trong tay, nhắm mắt rồi không biết niệm cái gì, rương bảo vật rung lên, ổ khóa mở ra.

Cậu ấy quay đầu nhìn những người khác, sau đó mới vươn tay đẩy nắp rương bảo vật ra.

Trong nháy mắt rương bảo vật được mở ra ấy, ánh sáng trắng lóa mắt như có bùa chú phong ấn từ từ biến mất, lúc này ánh sáng ấy mới tan đi.

“Đây, đây là?”

Trong rương bảo vật, rất nhiều pháp bảo Thiên giai cấp cao xếp lộn xộn chồng chất lên nhau như hàng hạ giá trên vỉa hè, hoàn toàn không có dáng vẻ bảo vật bình thường nên có.

“Oa, Lục Ngôn Khanh, huynh mau nhìn kìa!” Thẩm Hoài An vui mừng kinh ngạc mà reo lên.

Bên mép rương bảo vật bày hai thanh trường kiếm, Thẩm Hoài An cầm lên, chỉ thấy trên vỏ hai thanh kiếm này như có tia sáng nhạt, một thanh dài hơn nhẹ hơn, một thanh khác thì hơi nặng, cảm giác cũng rộng hơn một chút.

Cậu đưa thanh đao vỏ trắng vừa dài vừa nhẹ cho Lục Ngôn Khanh, cười nói: “Thật sự trùng hợp, hai thanh kiếm này vừa hay phù hợp với thói quen của đệ và huynh.” 

“Ôi, cái gì đây?” Tiểu Cốc lấy một cây sáo ngọc từ trong rương ra.

Kỳ diệu nhất là, toàn thân cây sáo ngọc này giống như trong suốt, cầm trong tay như cầm một cây sáo được điêu khắc bằng băng.

Tiểu Cốc đặt ở bên miệng thổi thử vài cái, tiếng sáo trong trẻo kéo dài, cho dù là tùy tiện bấm một trường âm cũng rất êm tai.

Cốc Thu Vũ đang có chút chìm đắm vào thì bỗng nghe thấy Thẩm Hoài An hốt hoảng gọi: “Tiểu Cốc, Tiểu Cốc!”

Cô bé giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì thấy trên bốn vách tường có một loại côn trùng màu xám bò ra, tỏa ra ánh sáng huỳnh quang ở trong hang động thiếu sáng.

Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, cây sáo xinh đẹp này có thể gọi côn trùng tới ư?

Mấy sư huynh không nhịn nổi mà nhìn Cốc Thu Vũ, bọn họ đều không khỏi nuốt nước miếng.

Tiểu Cốc dùng ám khí, chế độc lại có loại bảo vật này, vậy về sau càng như hổ thêm cánh.

Cốc Thu Vũ vừa tính buông cây sáo thì thấy một con bướm xinh đẹp chẳng biết từ lúc nào đậu vào đầu sáo, màu sắc trên cánh thay đổi dần theo ánh sáng. 

“Đây không phải nữ vu điệp kịch độc sao?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Huynh từng thấy trên sách. Nếu phấn của con bướm này chạm vào người có thể sẽ gây mất mạng đấy.”

Còn chưa chờ mọi người phản ứng, nữ vu điệp đã xòe cánh đậu lên dây cột tóc trên đỉnh đầu Cốc Thu Vũ.

“Này… chẳng lẽ, người có cây sáo này có thể làm những con bướm độc này nghe lời ư?” Thẩm Hoài An suy đoán.

“Oa! Muội thích vũ khí này!” Cốc Thu Vũ hào hứng nói. Cô bé rất thích chơi với bướm, giống như hoàn toàn không sợ con bướm có thể gây chết người.

Ba người trẻ tuổi nhìn nhau, hình như đều có chút đau đầu.

Ba người lấy xong, rương bảo vật còn dư lại ba vũ khí, một cái có thể thấy rõ là cung tên, cái khác là côn sắt nhỏ màu vàng kỳ lạ, còn có một cái roi dài.

“Ơ, cái gì đây?” Tiểu Cốc tinh mắt, cô bé gạt roi qua, lấy bức thư ở dưới cùng ra. Cô bé ngẩng đầu: “Ông của đệ còn để lại thư à?”

Tiêu Dực ngồi xổm xuống, cậu ấy lắc lắc đầu, “Đệ không biết, đệ chưa từng mở cái rương này ra. Ông nói khi nào đệ dẫn người trở về mới có thể mở ra.”

Tiểu Cốc cúi đầu nhìn phong thư, ngay sau đó hét lớn, “Sư tôn, phong thư này là cho người đó!”

Ngu Sở nhận thư, chỉ thấy một hàng chữ to ở trên phong thư: Gửi chưởng môn Tinh Thần Cung. 

Ngu Sở cũng được xem là người gặp không ít chuyện rồi, nhưng trong nháy mắt này, sau lưng nàng vẫn thấy lạnh lẽo. 

Chẳng lẽ, vị đại lão đã từng thấy được bốn lần tai họa, ngoại trừ thứ hạng của Tiêu Dực ra thì trăm phần trăm chính xác thật sự biết trước bọn họ sẽ tới ư?

Ngu Sở bình tĩnh lại, nàng mở phong thư ra.

Các đồ đệ không biết vì sao sắc mặt sư phụ bỗng nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều ngoan ngoãn nhìn Ngu Sở, không ai nói gì.

Chờ Ngu Sở xem xong thư, khép “bộp” lại, Lục Ngôn Khanh mới thăm dò hỏi: “… Sư tôn, sao vậy ạ?”

Ngu Sở không nói lời nào, mà đưa thư trong tay cho bọn họ.

Đám đồ đệ cầm phong thư lên nhìn mới biết vì sao sắc mặt Ngu Sở nghiêm trọng như vậy.

Trên thư, đầu tiên Bạch Hạo chân nhân bày tỏ lòng cảm ơn Ngu Sở có thể nhận Tiêu Dực làm đồ đệ, vì ông ấy tin tưởng đây là con đường tốt nhất với Tiêu Dực.

Sau khi hàn huyên thì vào chủ đề chính.

Bạch Hạo chân nhân tỏ vẻ, trong vòng trăm năm, tam giới sẽ xảy ra tai họa cực lớn, tới lúc ấy, sinh linh lầm than, vô số người vô tội gặp nạn.

Trước kia ông thấy các loại dị tượng xảy ra, nhưng ông ấy không thể làm gì cả. Một tán tu như ông ấy ở trước việc lớn tam giới lầm than thật sự quá nhỏ bé, chỉ có thể che giấu bí mật này, trơ mắt nhìn thời gian vội vã trôi qua. 

Mà một ngày vào tám năm trước, ông ấy bỗng nhiên phát hiện ra phương hướng tương lai hình như có khả năng thay đổi, về sau, ông ấy trực tiếp nhìn thấy một người, một người có thể sẽ thay đổi hướng đi của tương lai.

Ngươi này chính là Ngu Sở.

Vì vậy, Bạch Hạo chân nhân lựa chọn lúc phi thăng để lại đứa trẻ mình nhặt được, chân tướng sự thật và đồ vật nàng cần có cho Ngu Sở. Ông cảm thấy việc này với Tiêu Dực và vạn vật muôn dân đều là chuyện tốt.

Rồi sau đó chân nhân cổ vũ một phen, nói nếu có thể thay đổi tai họa lớn trong tương lai, bọn họ cũng có công đức tột bậc. Tệ nhất cũng chỉ là theo con đường lúc đầu, vậy nên bảo Ngu Sở không cần lo lắng, nhanh chóng quyết định và tin tưởng ông ấy. 

Cuối cùng, Bạch Hạo chân nhân tỏ ý, hy vọng năm năm sau Ngu Sở tới Tây Vực trước, ông ấy tính được Tây Vực sẽ có một tai họa trước tiên, mà có lẽ Ngu Sở là người duy nhất có thể ngăn cản sớm.

Các đồ đệ xem xong thư, bọn họ nhìn nhau chăm chú, trong lúc nhất thời chẳng biết phải nói thế nào.

Giống như… vốn dĩ đang hằng ngày vui vẻ tu luyện, bỗng chốc bọn họ lại phải vác trách nhiệm bảo vệ vạn vật muôn dân trên lưng?

Mấy người cũng chẳng biết nói gì nên xúi Lục Ngôn Khanh nói chuyện.

“Sư tôn, phong thư này…” Lục Ngôn Khanh mở miệng nói, “Người cảm thấy là thật ư?”

Ngu Sở đương nhiên biết Bạch Hạo chân nhân nói đều là thật, trận đại nạn trong tương lai thật ra trong nguyên tác phần hậu kỳ tác giả viết đoạn cao trào, một đám nam chính ưu tú có thực lực là đại lão các phương muốn chết muốn sống vì nữ chính, thế lực khắp nơi có oán hận chất chứa, cuối cùng bùng phát, chiến tranh nổ ra, cuốn cả tam giới vào.

Thiết lập nhân vật nữ chính không phải người xấu, chẳng qua xem từ đầu tiểu thuyết đến bây giờ, nàng ta có hơi trà xanh. Nàng ta cứu vớt người khác khắp nơi, nhận vơ ca ca đệ đệ ở khắp chốn, thỉnh thoảng lại đơn thuần cho người này uống nước, ngả vào vai người khác ngủ một giấc, bất tri bất giác biến toàn bộ tinh anh nơi tam giới thành ao cá của nàng ta, các nhân vật nữ đều hận nàng ta muốn chết.

Về sau bọn cá đánh nhau, đả thương toàn bộ biển cả, nữ chính cũng rất thất vọng, còn đau lòng muốn chết. Ta cho rằng các ngươi là người tốt, tin các ngươi là bạn bè tốt, sao các ngươi có thể ham muốn ta, còn tổn thương vạn vật đất trời vì tình riêng?

Sau đó, thiên thần nam chính nằm ngoài tam giới xuất hiện, nói đây là thói hư tật xấu của nhân loại, không cần đau lòng vì bọn họ, cho dù không có nàng ta thì thế gian lúc nào cũng sẽ có chiến tranh.

Vì thế, nữ chính thất vọng rồi mất hết hy vọng với nhân tính phát hiện ra nam chính là tốt nhất, bèn theo nam chính rời khỏi tam giới đi làm nữ thần.

Nếu như tất cả những thứ này chỉ là tiểu thuyết, vậy nhìn từ góc độ nữ chính mà nói quả thật rất sảng khoái. 

Nhưng tất cả thế giới này đều biến thành sự thật, vậy thì có chút kinh khủng. Đối với người bình thường mà nói, chuyện này chẳng phải là tai họa lớn sinh mệnh lầm than sao?

Chẳng qua, ngay cả Bạch Hạo chân nhân cũng không ngờ tai họa tương lai ông ấy cảm thấy mình không thể nào thay đổi, lại do một người dựng nên.

Mà kẻ xấu xa có kinh nghiệm bẻ lái nguyên tác phong phú như nàng, xuyên thư luân hồi giả [*] để thế giới tiểu thuyết có thể tiếp tục kéo dài, chẳng phải là người duy nhất có khả năng thay đổi thế giới này sao?

[*] Xuyên thư luân hồi giả: người xuyên sách luân hồi.

Ngu Sở biết chuyện Bạch Hạo chân nhân tính ra là sự thật, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng ra sự tình phía sau với các đồ đệ. 

Nhưng mà, dùng cách này để bọn họ biết sơ sơ về tương lai hiểm ác cũng coi như là một chuyện tốt, có thể làm cho bọn họ tu luyện chăm chỉ hơn một chút.

Nàng mở miệng nói: “Bạch Hạo chân nhân từng tính ra bốn lần tai họa lớn, khả năng xảy ra tương lai ông ấy tiên tri ra quả thật rất cao.” 

Các đồ đệ có chút trầm mặc. 

“Các con không cần quá căng thẳng.” Ngu Sở an ủi nói: “Trong vòng trăm năm, còn thời gian vài chục năm nữa. Còn nữa, cách mấy ngàn năm cũng sẽ xuất hiện chiến tranh vượt giới, đây đều là chuyện rất bình thường, không cần quá áp lực. Còn nữa là… các con đều có thiên phú xuất chúng, chỉ cần tu luyện thật tốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành người xuất sắc.”

“Sư tôn, con nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, không bao giờ lười biếng.” Tiểu Cốc có chút sợ hãi.

“Sư tôn, vậy Bạch Hạo chân nhân nói tới Tây Vực, tới lúc đó chúng ta có phải đi không ạ?” Thẩm Hoài An hỏi.

Ngu Sở nhớ rõ hình như Tây Vực cũng là tình tiết trong cốt truyện, nhưng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, bị hệ thống cấp xóa mất rồi, nàng thật sự nghĩ không ra.

“Còn năm năm, năm năm sau chúng ta đi.” Ngu Sở nói.

Như vậy tính ra, ba năm sau bọn họ sẽ tham gia thi đấu tiên tông đại bỉ, năm năm sau phải đi Tây Vực, thời gian cũng hơi gấp gáp.

Ngu Sở nhìn thấy sắc mặt các đồ đệ đều nghiêm trọng, hình như đều nhận ra mình phải nỗ lực hơn, ưu tú hơn, trong lòng nàng cũng được an ủi phần nào. 

Nói thật, Ngu Sở rất coi thường những đại lão Tiên giới, Nhân giới, Ma giới yêu nữ chính An Linh Nhi đến chết đi sống lại trong nguyên tác, thậm chí nàng còn cảm thấy nam chính thiên thần kia cũng chẳng có gì đặc biệt cả. 

Vì tình yêu mà muốn chết muốn sống, tình yêu kiểu này quả thật là hết thuốc chữa, thật sự quá ngu xuẩn. 

Nàng cảm thấy đồ đệ của mình, người nào cũng ngoan ngoãn lại còn thông minh, còn mạnh hơn mấy đại lão trong nguyên tác nhiều. 

Ngu Sở nhìn thấy trong rương còn dư lại một cái roi, nàng cầm lấy roi dài và nhướng mày hỏi: “Cái này cho ta phải không?”

Nàng nghĩ, nếu như đồ đệ của nàng dám phạm vào sai lầm tình yêu, khuyên bảo được thì không sao, không khuyên bảo được thì đành đánh cho một trận vậy. 

“Hắt xì –––!” Thẩm Hoài An hắt xì một cái, cậu kỳ quái hỏi: “Sao đệ lại bị cảm nhỉ, chẳng lẽ mùa đông tới rồi à?”

Vẻ mặt Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực cũng nghiêm lại, bả vai lung lay.

“Huynh cũng vậy, sao bỗng nhiên lại thấy lạnh sống lưng nhỉ?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Các đồ đệ: Sao bỗng dưng thấy lạnh sống lưng nhỉ, có hơi sờ sợ nha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK