Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22

Edit: Boom

Beta: Thuỷ Tiên

Trong tất cả mọi người, có lẽ Thẩm Hoài An chính là người thoải mái nhất.

Cậu là một kỳ tài võ thuật, nhưng đơn thuần về phương diện tình cảm, vẫn hồn nhiên không hay biết mạch nước ngầm trong Ngu phủ đã bắt đầu khởi động. Ngày nào cũng ở trong phủ ăn uống vui vẻ, thời gian còn lại thì dạo chơi mua đồ khắp nơi trong thành.

Ngu Sở âm thầm dặn dò người Ngu gia sắp xếp phòng của hai người đồ đệ nàng ở đối diện nhau, hy vọng bọn họ có thể nhân cơ hội này chung sống hòa thuận.

Nhất là Thẩm Hoài An, ở sơn trang trước khi bái sư, cậu đã kiếm chuyện với Lục Ngôn Khanh, sau khi đi cùng bọn họ, cũng không thèm gọi Lục Ngôn Khanh một tiếng “sư huynh”, có điều đã không đối chọi gay gắt như trước nữa.

Ban ngày Thẩm Hoài An rất bận rộn, các cửa hàng lớn nhỏ nửa thành An cậu đều đã từng mua, mua một đống đồ lặt vặt lộn xộn chất đống trên giường, buổi tối lại tự mình mân mê tìm tòi.

Lục Ngôn Khanh cảm thấy mình nên ra dáng sư huynh một chút, chủ động kéo gần quan hệ với Thẩm Hoài An, lập tức đến phòng cậu gõ cửa.

“Đệ đang làm gì vậy?” Cậu hỏi.

“Mau tới đây, mau tới đây.” Giọng của Thẩm Hoài An từ trong phòng vọng ra.

Lục Ngôn Khanh bước vào, nhìn thấy Thẩm Hoài An đang ngồi xếp bằng trên giường, những món đồ nhỏ rối mắt chất thành núi ngay trước mặt.

Thẩm Hoài An cho cậu xem cửu liên hoàn trong tay.

“Huynh xem vật này này, thú vị lắm đúng không?” Thẩm Hoài An hăng hái bừng hừng mân mê: “Đây là lần đầu tiên ta chơi đấy.”

Lục Ngôn Khanh đến gần mới phát hiện trong ngọn đồi trên giường gần như có đủ mọi thứ đồ chơi.

Nhưng mà thiếu trang chủ còn thiếu một món đồ chơi này sao?

“Đệ chưa chơi bao giờ à?” Lục Ngôn Khanh cũng cầm một cái lên xem.

“Chưa. Khi còn nhỏ, căn bản là ta không được ra khỏi sơn trang nên toàn dùng binh khí làm đồ chơi thôi.” Thẩm Hoài An nhún vai: “Cha nương ta quản ta rất nghiêm khắc, dù sao thì ta cũng phải tiếp nhận môn phái, cho nên phải trở thành người mạnh nhất, ưu tú nhất kia. Ai ngờ khắc khổ luyện tập mười mấy năm trời, cuối cùng ta lại đi tu tiên… đúng thật là đời người khó đoán. Còn huynh thì sao?”

“Ta chỉ chơi mỗi thứ ngươi đang cầm trên tay thôi, là trước đây ông nội nhặt được.” Lục Ngôn Khanh nói: “Lúc nhỏ, đồ chơi của ta đều do ông nội tự tay làm.”

“Tốt thật.” Thẩm Hoài An hâm mộ nói: “Cha của ta chỉ làm đao gỗ cho ta thôi, còn làm bộ cho rằng trên thế giới này không có thứ gì gọi là đồ chơi nữa cơ.”

Hai người cứ vậy hàn huyên quá khứ khác nhau một trời một vực.

Thẩm Hoài An vốn nghĩ Lục Ngôn Khanh chỉ lớn hơn mình hai tuổi nhưng lại thích giả làm người lớn nên có chút chán ghét cậu. Kết quả lại phát hiện Lục Ngôn Khanh cũng hăng hái bừng bừng bày đồ chơi ra chơi với cậu, bỗng cảm thấy người này cuối cùng cũng có chút giống bạn đồng trang lứa của mình, bất giác cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Hai anh tài trẻ tuổi nửa đêm trốn trong phòng nghịch đồ chơi, thấm thoát đã đến rạng sáng.

May là hai người một tu tiên, một luyện võ, thể chất không tệ, cho dù một đêm không ngủ cũng có thể giả vờ như không có gì ra ngoài ăn điểm tâm.

Nhị nhi tử Ngu gia làm quan ở kinh thành, trừ hắn ra thì tất cả những người khác đều đến đông đủ.

Thẩm Hoài An chú ý tới trên bàn có thêm một lão phu nhân mặt mày buồn bực ngồi bên cạnh Ngu Nhạc Cảnh. Cậu lén hỏi nhỏ bên tai Lục Ngôn Khanh: “Lão phu nhân kia là tẩu tử của sư tôn à?”

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu.

Thẩm Hoài An thầm nghĩ toàn bộ người trong Ngu phủ đều là phàm phu tục tử, người bình thường chẳng có gì lạ. Chỉ có sư tôn là giống tiên tử nhất, hoàn toàn khác với người thường.

Bữa sáng có chút áp lực, Thẩm Hoài An cảm thấy gò bó khó chịu, ăn hai miếng xong thì định chuồn về phòng ngay.

Đùi của cậu vừa mới dùng sức, mông chưa kịp rời khỏi ghế được một ngón tay thì ánh mắt Ngu Sở đã lạnh nhạt quét qua, Thẩm Hoài An lập tức hoảng sợ ngồi xuống lại.

Bên kia, Ngu Thượng Phàm cười nói: “Nay đã là tháng tư, đang là mùa tốt, cô cô ở thêm ít hôm nữa rồi đi, đợi con có thời gian sẽ dẫn hai vị hiền đệ ra ngoài chơi.”

“Không được, ta định ngày mai sẽ đi ngay.” Ngu Sở chậm rãi nói: “Xuất môn đã mấy tháng chưa trở về môn phái, không biết ở đó ra sao rồi.”

Ngu Thượng Phàm lén nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, Ngu Nhạc Cảnh đặt đũa xuống, buồn bực nói: “Vậy cũng tốt, vậy hôm nay xem thiếu gì thì bảo Ngu Thượng Phàm đi mua, sau khi về phía Nam thì đồ ở phương Bắc bên này rất đắt.”

Ngu Sở gật đầu đồng ý.

Ăn điểm tâm xong, Ngu Sở bảo Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ra ngoài cùng Ngu Thượng Phàm.

“Các con muốn ăn gì, chơi gì, hay sách vở, lương thực gì thì cứ việc đi mua.” Ngu Sở nhìn Lục Ngôn Khanh: “Còn mấy thứ ta muốn không cần nhắc lại chứ?” 

Lục Ngôn Khanh cười nói: “Lá trà, vải vóc, và cả thoại bản, con đều nhớ cả.”

Ba người ồn ào đi ra ngoài, sân của Ngu Sở yên tĩnh lại, nàng ngồi cạnh bàn đá trong sân, tự mình rót một chén rượu, lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, bên ngoài viện có người đến thăm dò, là Ngu Niệm Sở.

“Cô cô, người gọi con?”

Ngu Sở gật đầu, vẫy vẫy tay, dịu dàng nói: “Lại đây ngồi đi.”

Tiểu cô nương nhẹ chân đi tới trước mặt nàng rồi ngồi xuống, đôi mắt đẹp tò mò nhìn Ngu Sở.

“Cô cô, người tìm con có việc gì sao ạ?”

Ngu Niệm Sở là tiểu nữ nhi của Ngu Nhạc Cảnh, đơn thuần như ánh mặt trời.

Ngu Sở lấy từ trong ngực ra một phong thư, để lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Ngu Niệm Sở.

“Ngày mai ta phải đi rồi, đây là quà từ biệt cho con.”

Nữ hài mở phong thư ra, bên trong lộ ra mấy tờ khế đất, nhất thời nàng trợn tròn mắt.

“Nhà ở thành Bắc, còn có cửa hàng ở đường chính? Cô cô, người mua từ khi nào vậy?” Ngu Niệm Sở không dám tin, nói: “Khế đất quý giá như vậy, cô cô muốn tặng cho con sao? Tại sao ạ?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Trong tên của con và ta đều có chữ Sở, hơn nữa con còn là nữ hài duy nhất trong nhà, đương nhiên ta phải thiên vị hơn chút.” Nàng chậm rãi nói: “Cho dù sau này con muốn làm gì, hay kết hôn với loại nam nhân nào thì con cũng phải có nhà và sản nghiệp riêng của mình.”

“Ngu phủ chính là nhà con, cô cô, cảm ơn người nhưng mà con không cần chúng đâu.”

Ngu Niệm Sở cầm phong thư, hai tay trả lại.

Ngu Sở không nhận, nàng cười cười: “Cầm đi, coi như là bù cho tiệc đầy tháng của con. Ngu phủ đương nhiên là nhà con rồi nhưng con không muốn có một nơi đặt chân cho con cảm giác an toàn sau khi cãi nhau với người nhà hoặc trượng phu sao? Tài sản riêng của nữ tử quan trọng hơn châu báu trang sức nhiều.”

Nghe xong, tay tiểu cô nương thoáng dừng lại, cúi đầu, lại nhìn chằm chằm vào phong thư.

Một lát sau, nàng dường như đã quyết định, lại ngẩng đầu lên.

“Cảm ơn cô cô, con sẽ nhận.” Ngu Niệm Sở quyết định: “Mặc dù con không thông minh bằng các ca ca nhưng con sẽ cố gắng kinh doanh những cửa hàng cô cô cho con. Nếu kiếm được tiền, con sẽ chia hoa hồng cho cô cô!”

Ngu Sở bật cười, nàng vươn tay, khẽ xoa đầu cô gái nhỏ. 

“Vậy thì con phải cố gắng lên.”

Sau khi cáo biệt Ngu Sở rời khỏi viện, Ngu Niệm Sở quay về khuê phòng của mình. Nàng ấy ngồi trên tháp nóng lòng mở phong thư ra, cẩn thận xem mấy tờ khế đất, vô cùng quý giá.

Đúng lúc này, cửa phòng Ngu Niệm Sở bị đẩy ra, Tôn Uyển bước vào.

“A Hà, Ngu Sở Sở tìm con?”

A Hà là nhũ danh của Ngu Niệm Sở, qua bao nhiêu năm trời Tôn Uyển cũng không gọi đại danh của nữ nhi trừ khi cần thiết.

“Nương, là con nha hoàn nào đã mật báo cho người thế?” Ngu Niệm Sở lẩm bẩm.

Tôn Uyển nhạy bén phát hiện món đồ trong tay nàng liền giật lấy, sau khi xem kỹ thì kinh ngạc nói: “Con lấy đâu ra mấy tờ khế đất này?”

“Cô cô cho con.” Ngu Niệm Sở vuốt tóc vui vẻ nói.

“Nàng ta cho con cái này làm gì? Không có ý tốt!” Giọng Tôn Uyển bỗng cất cao, bà nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ của nữ nhi, không nhịn được mắng: “Ta thực sự là uổng công nuôi con lớn, mấy năm nay trang sức ta đưa cho con còn ít sao? Cộng lại cũng dư sức mua một cái viện, người ngoài cho con ít đồ thì con vui đến mức không biết trời trăng mây gió luôn.”

“Nhà và trang sức khác nhau mà.” Ngu Niệm Sở bỏ tay xuống, cúi đầu lẩm bẩm: “Con cảm thấy cô cô nói rất đúng.”

“Nàng ta nói cái gì?” Tôn Uyển tức giận nói: “Chắc chắn là nói xấu ta!”

Ngu Niệm Sở bĩu môi, nhỏ nhẹ nói: “Cô cô nói nữ tử cũng nên có tài sản và gia nghiệp riêng, cái này quan trọng hơn trang sức rất nhiều. Cô cô còn nói nếu sau này con cãi nhau với trượng phu hay người nhà thì ít nhất con còn có chỗ của mình, không đến mức không có nơi nào để đi.”

Tôn Uyển sửng sốt.

Bà kinh ngạc nhìn tờ khế ước trên tay, một lúc sau mới hoàn hồn, im lặng trả lại khế ước nhà cho nữ nhi.

“… Vậy thì con cứ cầm đi.” Tôn Uyển thì thào nói: “Khi nào con lớn thêm chút nữa, ta cũng sẽ xin cha cho con một ít sản nghiệp bên người, đợi đến lúc con thành hôn cũng được tự tin hơn.”

Thấy mẫu thân xoay người rời đi, Ngu Niệm Sở hỏi: “Nương, nương đi đâu vậy?”

Tôn Uyển không trả lời.

Đầu óc bà có chút hỗn loạn, bất giác bước đi trong phủ, đến khi phục hồi tinh thần thì đã dừng ở ngoài cửa viện của Ngu Sở.

Tôn Uyển thấy Ngu Sở đang dựa vào bàn đá đọc sách, dung mạo vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, bớt đi kiêu ngạo năm ấy lại thêm lãnh đạm trầm tĩnh, khí chất này thực sự không giống con người, càng làm người ta có cảm giác xa cách mơ hồ.

Như bị cảnh tượng này đả thương, Tôn Uyển gục đầu xuống, đang muốn rời đi thì nghe thấy Ngu Sở ở phía sau gọi: “Tẩu tử?”

Tôn Uyển ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Ngu Sở gọi bà là tẩu tử.

Tay bà vịn vào thành cửa Nguyệt môn, từ từ quay người lại.

Hai người nhìn nhau, Tôn Uyển không hề tức giận như bản thân đã tưởng tượng trong suốt bao năm qua, ngược lại còn miễn cưỡng cười cười: “… Ta chỉ đến để cảm ơn món quà ngươi đã tặng cho A Hà thôi.”

Ngu Sở cười nhẹ.

“Hai người chúng ta đều có tiếc nuối, không cần bắt nàng ấy cũng phải trải qua như thế.”

Trong khoảnh khắc ấy, trong nụ cười của nàng, Tôn Uyển nhận ra Ngu Sở đã sớm buông bỏ quá khứ, mà một tiếng “tẩu tử” kia của Ngu Sở khiến bà bỗng cảm thấy mình canh cánh những chuyện đó trong lòng cả đời dường như rất vô nghĩa.

Tôn Uyển mím môi, nhẹ giọng nói: “Mọi việc phải cẩn thận.”

Ngu Sở ngẩn ra, nhìn lại hướng Tôn Uyển nhưng chỉ thấy bóng lưng của bà.

Sáng hôm sau, Ngu Sở thức dậy rất sớm, có lẽ là do đêm qua nàng không ngủ được, gần như ngồi thiền cả đêm.

Vừa tờ mờ sáng, Ngu Sở đã bước ra khỏi sân viện mình, đi dạo trong Ngu phủ, cẩn thận quan sát toàn bộ phủ đệ.

Ở sảnh trước trong nhà, Ngu Sở ngẩn người nhìn chăm chăm vào tòa kiến trúc, nghe thấy trong góc có tiếng chó sủa, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con chó đen to lớn đang ngoe nguẩy cái đuôi.

Ngu Sở ngồi xổm xuống, con chó kia lập tức chạy tới chơi đùa với Ngu Sở, hăng hái mạnh mẽ lăn lộn mong được vuốt lông.

Lòng Ngu Sở mềm nhũn, không nhịn được đưa tay sờ soạng cơ thể con chó lớn.

Trong phòng ngủ chính, phu thê Ngu Nhạc Cảnh vừa tỉnh dậy, Ngu Nhạc Cảnh đẩy cửa ra, một nha hoàn cầm chậu nước đi đến, cười nói: “Cô nãi nãi đang chơi với Đại Hắc, hóa ra tiên nhân cũng thích chọc chó.”

Ngu Nhạc Cảnh nghe vậy liền khoác áo ngoài đi xem trò vui. Khi đến tiền thính thì thấy Lục Ngôn Khanh cũng đang đứng ở đình cách đó không xa, nhìn Ngu Sở đang chơi với con chó ở phía bên kia.

Lục Ngôn Khanh nghe thấy khí tức, xoay người ôm quyền với Ngu Nhạc Cảnh, lễ phép nói: “Sư bá.”

Ngu Nhạc Cảnh chăm chú nhìn Ngu Sở ở trong viện, mặt mày nhu hoà đi rất nhiều.

“Sư phụ con khi còn bé đã rất thích động vật, chó mèo trong nhà cũng thích tới gần con bé.” Ngu Nhạc Cảnh nói. Lục Ngôn Khanh cũng nhìn về phía trước, Ngu Nhạc Cảnh hỏi: “Con bé không nuôi chó trong môn phái sao?”

Lục Ngôn Khanh lắc đầu.

“Người tu tiên thường sống lâu hơn. Tuổi thọ của một con chó chỉ có mười năm, là phù du thoáng qua, không dễ nuôi.” Như sợ Ngu Nhạc Cảnh tức cảnh sinh tình, Lục Ngôn Khanh lại nói thêm: “Nhưng con có nuôi thỏ, mập lắm.”

Ngu Nhạc Cảnh cười cười.

Sau khi ăn điểm tâm, Ngu Sở thu tất cả những thứ các đồ đệ mua được vào không gian, ngay cả đống sách vẽ đồ chơi Thẩm Hoài An mang theo.

Ngu Sở ngồi trong phòng, cất cái trâm cài mai lam hoa Ngu Nhạc Cảnh tặng đi rồi bước ra khỏi phòng, Ngu Nhạc Cảnh đang đợi nàng bên ngoài.

Hai huynh muội không nói gì, cùng nhau đi ra ngoài.

Bầu không khí thực sự rất đè nén, Ngu Nhạc Cảnh tìm đề tài nói: “Đúng rồi, muội còn nhớ đại công tử Tô gia lúc trước không? Sau khi muội mất tích, y có tới đây tìm muội đó.”

“Ai cơ?” Ngu Sở có chút thắc mắc, trong trí nhớ của Ngu Sở Sở không có người này.

“Khi đó huynh không nói ra. Hồi đấy muội rất xinh đẹp, có người ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường.”

Hai huynh muội vừa nói vừa đi ra, mọi người đã tập trung ở ngoại viện, chăm chăm nhìn bọn họ.

Hai người dừng chân, đối mặt nhìn nhau.

“Lần này từ biệt không biết lúc nào mới được gặp lại.” Ngu Nhạc Cảnh nhẹ giọng nói: “Dù thế nào thì biết muội vẫn sống khỏe mạnh, huynh cũng yên lòng.”

“Đại ca, bảo trọng.” Ngu Sở nói: “Nếu có việc gấp, huynh có thể viết thư đến thành Vân tìm muội.”

Ngu Nhạc Cảnh gật đầu cười.

Người Ngu gia nhìn trường kiếm Ngu Sở triệu hồi bỗng to ra, nhìn ba người đứng trên không, Ngu Niệm Sở lớn tiếng nói: “Cô cô bảo trọng!”

Cuối cùng Ngu Sở nhìn lướt qua từng khuôn mặt của người Ngu gia, nàng rũ mi xuống, thúc giục trường kiếm.

Trong phút chốc, trường kiếm bay thẳng lên trời, đến khi ổn định độ cao thì bọn họ đã ở trên mây, tất cả quá khứ thế gian tưởng như lại đi xa một lần nữa.

Ngu Sở chợt đứng ở đó, suy nghĩ còn vướng trong quá khứ, lòng nhất thời đau nhói, cho đến khi tiếng la hét của Thẩm Hoài An kéo lực chú ý của nàng lại.

“Ta đang bay, ta đang bay!” Thẩm Hoài An nằm trên thành kiếm, kinh ngạc cảm thán: “Ta nhất định phải viết thư cho cha nương ta, nói với bọn họ ta thực sự đã bay trên không trung rồi!”

Lục Ngôn Khanh ngồi ngay ngắn ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Đợi khi nào đệ đến Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng có thể học ngự kiếm phi hành, tới đó đệ có thể tự mình về thăm người thân.”

Thẩm Hoài An không dám đứng lên, cậu bò mấy bước tới trước mặt Lục Ngôn Khanh, chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Huynh biết pháp thuật này?”

Lục Ngôn Khanh do dự một lúc, uyển chuyển nói: “Trước khi ta học cái này đã phải đến phương Bắc đột xuất với sư tôn, cho nên… vẫn chưa có cơ hội để học.”

Vẻ mặt khao khát của Thẩm Hoài An biến mất trong nháy mắt, chống người ngồi dậy, chép miệng đầy ghét bỏ, lẩm bẩm: “Gì cũng không biết.”

Nghe vậy, Lục Ngôn Khanh vô cùng oan ức quay đầu nhìn Ngu Sở, Ngu Sở lập tức cong ngón tay, dùng linh lực quấn không khí thành một quả cầu nhỏ, bắn lên trán Thẩm Hoài An.

Thiếu niên che đầu, hoảng sợ nói: “Trên trời còn có người mai phục?! Chẳng lẽ là Ngọc Hoàng đại đế?”

Lục Ngôn Khanh phì cười, Thẩm Hoài An đột nhiên hiểu ra điều gì đó, thẹn quá hóa giận, mặc kệ chứng sợ độ cao, xông tới nện cho Lục Ngôn Khanh một trận.

Ngu Sở ngồi phía sau, chống cằm chăm chú nhìn hai thiếu niên đùa giỡn với nhau, khóe miệng không khỏi cong lên, mọi thứ tích tụ trong lòng bất giác âm thầm tiêu tan.

Nàng chợt cảm thấy, thay vì sống cô độc một mình hết quãng đời còn lại thì chọn nuôi dạy đồ đệ thực ra cũng không tệ lắm nhỉ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK