Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở đưa đồng phục đệ tử của Tiểu Cốc cho hai nhóc đồ đệ, bảo bọn họ dựa theo kích cỡ này đi thành Vân nhìn xem có bán quần áo kích cỡ tương tự hay không.

Sau khi hai đồ đệ xuống núi, nàng ngồi bên mép giường, lấy vải vóc và kim chỉ ra định làm thử quần áo cho Tiểu Cốc.

Mỗi một nữ tử ở cổ đại đều phải học nữ hồng, ngay cả người có tính tình kiêu căng như đại tiểu thư Ngu Sở Sở đây cũng không ngoại lệ, chỉ là không quá giỏi mà thôi —— Hoặc là trước đó Ngu Sở Sở có từng học nhưng chưa bao giờ thật sự tự mình may vá cái gì.

Ngu Sở cố nhớ những kiến thức kinh nghiệm trong quá khứ rồi mày mò may vá, nàng cầm cây kim không được thành thạo như nàng cầm vũ khí nên có hơi cứng tay.

Ngu Sở cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cô bé con ngồi trong góc đang nhìn mình, nàng có hơi ngượng ngùng về tay nghề vụng về của mình.

“Ta không giỏi nữ hồng, con thử khâu xem sao.”

Ngu Sở lo lắng cô bé kỳ vọng vào mình quá lớn cuối cùng thất vọng. Dù sao thì tay nghề của nàng không thể may ra được bộ quần áo gì đẹp đẽ cả, bình thường mua vải về đều nhờ tiệm may trong thành Vân làm giúp.

Nếu tính ra thì đây là lần đầu tiên nàng tự mình may quần áo.

Tiểu Cốc lấy hết can đảm từ từ dịch lại gần Ngu Sở, cô bé vươn tay ra nhận lấy tấm vải và kim chỉ trong tay Ngu Sở.

“Con biết làm.” Cô bé nhỏ giọng nói.

Tiểu Cốc thành thạo xe chỉ luồn kim khâu vá quần áo, mối nối không bị lộ đường chỉ nhìn rất tự nhiên, không giống như đường khẩu của Ngu Sở lòi hết cả ra ngoài.

Con cái nhà nghèo vốn đã đảm đang, nhưng khi Ngu Sở nhìn thấy cô bé thành thục như vậy nàng vẫn không nhịn được thở dài nói, “Con giỏi thật đấy.”

Tiểu Cốc nghe thấy Ngu Sở khen mình thì ngẩng đầu lên khẽ cười mỉm một cái.

“Cái gì con cũng biết làm.” Cô bé nói, “Lúc còn ở Bạch Vũ Lâu, con đều giả vờ như cái gì cũng làm không giỏi, chọc giận sư tỷ rồi bị đánh.”

Ngu Sở nhìn cô bé.

“Tại sao lại phải làm bộ như làm không tốt?”

Tiểu Cốc vừa luồn kim vừa đắc ý nói, “Bởi vì con ghét các tỷ ấy, cho nên không muốn nghe lời của bọn họ.”

Ngu Sở vừa không biết phải làm sao vừa thấy buồn cười

Đứa nhỏ này rất thông minh, nhưng nói gì thì cô bé vẫn còn tính khí của một đứa trẻ con, nhưng nếu nói cô bé ngốc thì một cô nhóc mười tuổi sao có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy được, cô bé có cả cả sự can đảm và may mắn.

Hai người trò chuyện một lúc, Tiểu Cốc cuối cùng cũng thả lỏng một chút, không còn cảm giác dè dặt giống như con mèo nhỏ khi mới được mang về nữa, vừa sợ hãi vừa cẩn thận lấy lòng.

“Thật ra thì không phải cái gì con cũng biết làm, từ nhỏ con đã thích những thứ dài mảnh và có thể giấu được.” Tiểu Cốc vừa khâu vừa nói, “Con thường giấu một lưỡi dao trong búi tròn của tóc của con, kết quả các sư tỷ đều sẽ bị cắt đứt tay mỗi lần đánh vào đầu con, bọn họ đều bị dọa cho chết khiếp! Hì hì.”

“Vậy là bọn họ bất cẩn rồi.” Ngu Sở nói.

Tiểu Cốc nghe thấy nàng nói thì ngẩng đầu lên cười với nàng một cái, lúm đồng tiền bên khóe miệng ẩn ẩn hiện hiện, khóe mắt híp lại nhìn rất đáng yêu.

Ngu Sở có chút đau đầu, có vẻ như sau khi thu nhận Lục Ngôn Khanh thì những đồ đệ sau này của nàng càng ngày càng có tính khiêu chiến.

Thẩm Hoài An là một thiên tài, nhưng lại có chút kiêu ngạo luôn muốn lấy thực lực để quyết định, nhưng trước mắt vẫn là đứa trẻ ngoan theo chính phái biết nghe lời.

Còn Tiểu Cốc tuy ngoan ngoãn cũng rất đáng yêu nhưng về tổng thể, Ngu Sở luôn cảm thấy tính tình cô bé có chút quỷ quái nghịch ngợm, mà hình như còn có chút khuynh hướng hiểm độc.

Xem xét môi trường cô bé lớn lên, hình thành nên tính cách như vậy dường như đúng là không thể bào chữ được. Một cô bé ngoan ngoãn rất khó tồn tại được trong một môi trường cực khổ như vậy.

Nhưng mà vẫn còn may, Tiểu Cốc vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù cô bé rất thông minh nhưng vẫn có tính tình trẻ con thích đối nghịch với người mình ghét. Từ từ uốn nắn vẫn có thể tốt lên được.

Nếu không, để cô bé lớn lên trong cảnh áp bức của Bạch Vũ Lâu hoặc bị một nam tu nào đó nuôi lớn, đến lúc đó tương lai ra sao khó mà đoán được.

Hai người ngồi trên giường nhỏ vừa trò chuyện vừa thêu quần áo, Tiểu Cốc còn nói với Ngu Sở, nàng bị thân thích bán lúc tuổi còn nhỏ, không được đi học nên đã quên mất tên mình, chỉ nhớ bản thân họ Cốc.

“Nhưng sau này con đã tự đặt cho bản thân một cái tên, gọi là Cốc Thu Vũ. Bởi vì Thu Vũ có nghĩa là cơn mưa mùa thu, phong cảnh sẽ rất đẹp, sẽ làm ướt lá phong.” Tiểu Cốc vui vẻ trò chuyện, cô bé đung đưa chân nói, “Nhưng mà cho dù con đã tự đặt tên cho mình vậy mà các sư tỷ vẫn gọi con là Tiểu Cốc.”

“Con thích người khác gọi con như thế nào?” Ngu Sở hỏi.

Tiểu Cốc suy nghĩ một lúc, “Con không có yêu cầu gì đặc biệt với tên gọi của mình, chỉ cần người con thích gọi con thì gọi như thế nào cũng được.”

Cô bé nói chuyện nên sự chú ý cũng không tập trung vào thêu thùa nữa, cây kim xuyên qua tấm vải bỗng cắm vào ngón tay của Cốc Thu Vũ, cô bé theo quán tính rụt tay lại.

Đầu ngón tay trắng nõn thon nhỏ của cô bé rit ra giọt máu như hạt đầu, Tiểu Cốc đưa ngón tay vào trong miệng hút vết máu.

Cô bé không đợi Ngu Sở nói chuyện đã nghiêng người qua cực kỳ đáng thương nói, “Tiên trưởng thổi thổi một chút sẽ không còn đau nữa.”

Ngu Sở bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng thổi thổi đầu ngón tay của Tiểu Cốc, sau đó giơ tay lên quơ một cái, linh khí đã chữa lành vết thương trên đầu ngón tay của cô bé.

Tiểu Cốc ngạc nhiên thu tay lại nhìn tới nhìn lui, nhìn biểu cảm ngây ngô khi thấy tiên pháp của cô bé thật khó thể tưởng tượng cô bé đã từng sống trong một môn phái tu tiên ba năm rồi.

Tiểu Cốc tiếp tục khâu quần áo, Ngu Sở ngồi bên cạnh nhìn, hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, lúc gần như đã nói xong rất nhiều chuyện, bầu không khi yên lặng lại bao trùm căn phòng.

Yên tĩnh được một lúc, cô bé hay nói vừa rồi dường như thoát hồn ra khỏi người Tiểu Cốc khiến cô bé lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh khôn khéo như lần đầu mới gặp.

Cô bé mấp máy miệng, đôi mắt rũ xuống nhìn đồ vật trong tay, mấy lần muốn lên tiếng nhưng rồi lại đè xuống.

“Tiên trưởng…” Mộc lúc sau, Tiểu Cốc mới nhỏ giọng gọi nàng.

“Hửm?”

“Con nghe Lục tiên trưởng nói, người cũng có nội đan trong suốt giống như con vậy?” Cốc Thu Vũ nói, “Như vậy có nghĩa là con không phải một phế nhân?”

“Tất nhiên con không phải là phế nhân rồi.” Ngu Sở nói, “Mặc dù nội đan trong suốt không có thuộc tính rất khó để tu luyện. Nhưng sau khi tu luyện thành công, cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với người tu tiên theo cách bình thường.”

Tiểu Cốc nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau cô bé nhỏ giọng nói, “Vậy người… Vậy người có nguyện ý thu con làm đồ đệ không? Con, con rất hiểu chuyện, cái gì cũng biết làm, con ăn không có nhiều đâu, con sẽ nghe lời của người không khiến người phải bận tâm…”

Cô bé giống như sợ bị Ngu Sở từ chối, lại nhanh chóng bổ sung, “Tất nhiên, nếu như người không muốn thu nhận con, chỉ cần cho con ở lại đây con vẫn sẽ rất chăm chỉ làm việc.”

Ngu Sở suy nghĩ một chút, nàng hỏi, “Con đã bái sư của Bạch Vũ Lâu chưa?”

Môn phái tử tế ít nhiều gì cũng sẽ cử hài lễ bái sư, ghi tên đồ đệ vào trong sách. Có môn phái lớn sợ đồ đệ nửa chừng bỏ chạy còn thường sẽ ký kết khế ước thầy trò, dùng cái này để bảo vệ quyền lợi của môn phái.

Tiểu Cốc vội vàng lắc đầu, “Chưa từng ạ, chỉ có bé gái có tư chất tốt mới được bái sư, chẳng qua con chỉ là được nuôi ở đó ba năm thôi, trừ chuyện này thì không có dính dáng gì đến Bạch Vũ Lâu cả.”

Ngu Sở nhìn vẻ căng thẳng thấp thỏm, lại có chút dè dặt nhìn mình của Tiểu Cốc, nàng vươn tay ra sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.

“Nếu Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đã cứu con, ta là sư phụ cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.” Ngu Sở nói, “Nếu như con có thể đến được đây cũng coi như là duyên phận, không cần phải rời đi.”

Vào khoảnh khắc Tiểu Cốc nghe được những lời này của Ngu Sở, gánh nặng chồng chất trên cơ thể nhỏ bé như được gỡ xuống, lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô bé dịch người lại, nhích gần đến bên cạnh Ngu Sở, cẩn thận nói, “Vậy con, vậy con cũng có thể gọi người là sư tôn rồi sao?“

“Con còn chưa bái sư, nhưng…” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Con muốn gọi thì cứ gọi đi.”

Lúc này cô bé mới nở nụ cười.

Ngu Sở nhìn cô bé, không kìm lòng được đưa tay lên vuốt tóc cô bé, giúp cô bé chỉnh lại búi tóc, sau đó nói, “Ta chỉ có một yêu cầu.”

“Sư tôn, người nói đi.” Tiểu Cốc lập tức nói.

“Hãy làm chính con, con ở nơi này không cần phải lấy lòng bất kỳ ai hết. Nếu con không muốn cười thì đừng cười, không muốn nói chuyện thì không cần phải nói chuyện. Con chỉ cần sống với cảm xúc chân thật nhất của con là được.” Ngu Sở buông tóc của cô bé ra, ôn hòa nói, “Con làm được không?”

Cô bé mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Ngu Sở, mấy giây sau mới hít mũi một cái, nhỏ giọng nói, “Con… Con sẽ cố gắng.”

Ngu Sở vươn tay lên, muốn sờ tóc của cô bé, giơ được giữ chừng thì dừng lại.

“Ta muốn giúp con buộc tóc, bên trong không có giấu dao chứ?” Nàng nói.

Tiểu Cốc sửng sốt một chút, ngay sau đó cô bé và Ngu Sở cùng nhau bật cười.

Cô bé sờ sờ đầu của mình ngượng ngùng nói, “Sau này con chắc chắn sẽ không giấu dao trong tóc nữa đâu!”

Ở phía bên kia, hai sư huynh sư đệ xuống núi mua đồ đã trở lại môn phái.

Trên đường trở về bọn họ còn thảo luận làm thế nào để sư phụ cho phép Tiểu Cốc ở lại, không ngờ bọn họ mới xuống núi có hai canh giờ ngắn ngủi mà chuyện đã khác đi.

Buổi tối khi bốn người ngồi cùng bàn ăn cơm, Ngu Sở cảm giác hai thằng nhóc con nhà mình đang lén lút nhìn nàng.

Nàng đặt đũa xuống, ba đứa nhóc ngồi bên cạnh cũng đồng loạt đặt đũa xuống.

Cảm xúc hiện tại vẫn khiến nàng cảm thấy thật kỳ diệu, mặc dù đã bốn, năm năm trôi qua sau chuyện nàng thu nhận đồ đệ, nàng vẫn có cảm giác không chân thật.

Một người không có quá khứ, không có bạn bè thân thích, một người đã bước qua bao mưa máu gió tanh để sống sót trong mỗi lần làm nhiệm vụ luân hồi. Vốn nàng phải cô độc suốt cả quãng đời còn lại, bây giờ lại ngồi cùng một chỗ với bọn trẻ này, được bọn trẻ tin tưởng, cảm giác này quá kỳ diệu.

Nếu vẫn còn là người trong quá khứ, nàng tuyệt đối sẽ không tin rằng bản thân là người như vậy, lại còn sẽ được người khác cho đi những tình cảm mà không hề giữ lại chút nào.

Ngu Sở cảm giác được ba đứa nhóc đang nhìn mình, nàng lấy lại tinh thần, nàng nói, “Sau này có sư muội rồi, các con phải quan tâm con bé nhiều hơn.”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhìn nhau một cái, trong lòng cực kỳ vui mừng.

“Tốt quá rồi!” Thẩm Hoài An tính tình hướng ngoại, vừa vui vẻ lập tức thể hiện ra ngoài.

“Đã làm sư huỳnh rồi phải ra dáng sư huynh.” Ngu Sở nói tiếp, “Mấy chuyện như lười biếng không muốn ngồi thiền, hay tranh nhau đi lấy nước rồi cuối cùng thành ra câu cá cả một buổi chiều, ta hy vọng trong lòng các con tự hiểu, làm một tấm gương tốt cho sư muội noi theo.”

Có hai người sư huynh, những lời này của Ngu Sở chỉ thiếu điều công khai chỉ điểm Thẩm Hoài An mà thôi.

Thẩm Hoài An lập tức ỉu xìu.

Khóe miệng Lục Ngôn Khanh nhếch lên, im lặng cười một tiếng. Tiểu Cốc tò mò nhìn trái nhìn phải một chút, khiến Thẩm Hoài An không tìm chỗ xuống đài được. Cậu dùng đầu gối ở dưới gầm bàn huých đầu gối Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh lúc này mới điều chỉnh biểu cảm, rồi lên tiếng, “Sư tôn, Tiểu Cốc ở chỗ nào ạ? Một mình muội ấy ở lại trong viện của nữ đệ tử chắc muội ấy sẽ rất sợ. Nhưng nếu như ở cùng viện với bọn con lại khó tránh khỏi hiềm nghi, lại không thích hợp cho lắm.”

Ngu Sở nhìn Cốc Thu Vũ.

“Tiểu Cốc, con có sợ tối không?”

Tiểu Cốc chớp mắt, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu gật đầu một cái.

“Vậy trước hết con cứ ở cùng với ta ở sau núi đi.” Ngu Sở nghĩ một chút, nói thêm, “Chờ con lớn một chút có thể có chỗ riêng của mình.”

“Cảm ơn sư tôn.” Tiểu Cốc ngây thơ nói, cô bé cực kỳ vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tiểu Cốc cuối cùng cũng thả lỏng hơn chút, cô bé chủ động nắm tay Ngu Sở, Ngu Sở không từ chối, dắt cô bé trở lại sau núi.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều cảm thấy cảnh tượng này rất hài hòa, tiểu cô nương đáng thương cuối cùng cũng có nơi thuộc về mình. Hai người nhìn cảnh này với ánh mắt trìu mến, nhìn một lúc, Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, thấy có gì đó không đúng lắm.

“Sao đệ cứ cảm thấy sư tôn đối xử với bé gái dịu dàng hơn khi đối xử với chúng ta nhiều thế nhỉ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Nếu đệ là con con gái, nhất định sư tôn sẽ thích đệ nhất.”

Lục Ngôn Khanh uyển chuyển nói, “Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi về ngủ thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK