Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70

Trans: Thị

Beta: Thuỷ Tiên

“Sư tôn.” Mấy đồ đệ cùng đứng lên.

Ánh mắt Ngu Sở lại chỉ luôn đặt trên người Lý Thanh Thành. Lý Thanh Thành như chuột bị mèo theo dõi, chân hắn mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên ghế.

“Này, cái này… Đoán mệnh là nhìn thấu Thiên cơ, một ngày không thể xem quá nhiều.” Thanh niên cười gượng nói, “Ta, ta xem không được, tiên tử đại nhân, cầu ngài thả ta đi.”

Ngu Sở không động đậy cũng không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ nhìn Lý Thanh Thành.

Trên trán Lý Thanh Thành mồ hôi toát mỏng như mưa, hắn móc từ trong ngực ra bao nhiêu là tiền lẻ, đều đưa hết cho Ngu Sở, vô cùng đáng thương nói: “Tiền ta kiếm được từ khi tới thành Vân đều ở đây, xem như là nhận lỗi, ta không nên giả danh lừa bịp, rất xin lỗi.”

“Cái gì?!” Thẩm Hoài An nói lớn, Tiêu Dực mở to hai mắt, Thẩm Hoài An không thể tin được mà hỏi: “Khi nãy là ngươi gạt người?”

“Hắn không gạt người.” Ngu Sở nói. Nàng nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt này, nhướng mày nói, “Ta thấy ngươi có mục tiêu rõ ràng, là vì tìm ta mà đến. Hiện giờ ta ra mặt, sao ngươi lại lùi bước?”

“A?” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều mê man.

Lý Thanh Thành ngồi trên ghế, hắn cúi đầu không nói.

Con ngươi của thanh niên phiếm ý lạnh, hắn nhấp nháy miệng, không biết ở trong lòng đang giãy giụa cái gì, biểu tình trầm trọng.

Ngu Sở thu hồi ánh mắt, nàng nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”

Các đồ đệ tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời chuẩn bị rời đi cùng Ngu Sở.

“… Chờ một chút!”

Phía sau mọi người, Lý Thanh Thành ngẩng đầu.

Hầu kết của hắn mấp máy, rồi sau đó khô khốc mở miệng, “Ngu tiên trưởng, ta có thể tìm hiểu không?”

Ngu Sở quay đầu, nàng nhìn về phía người trẻ tuổi kia.

Đồ vật trên bàn cơm đã được dọn đi hết, Ngu Sở và Lý Thanh Thành mỗi người ngồi một bên, bốn đồ đệ khác đứng bên cạnh, hơi nghi hoặc mà nhìn hai người.

Ngu Sở vươn tay, đưa tay hướng về phía trước, đặt lên bàn.

Lý Thanh Thành dường như vẫn đang đấu tranh với bản thân mình, hắn nhìn chằm chằm tay Ngu Sở, mồ hôi lạnh trên trán chưa từng ngừng rơi.

Hắn hít sâu một hơi, vươn tay, đặt trên lòng bàn tay Ngu Sở, nhắm hai mắt lại.

Ngu Sở nhìn Lý Thanh Thành chăm chú, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Lý Thanh Thành cũng không xem bao lâu, gần như là sau vài giây, hắn mở bừng mắt, thân thể theo bản năng căng chặt lên, chiếc ghế hắn đang ngồi cũng ngã lăn ra đất.

“Ngài, không, sao có thể?” Lý Thanh Thành che đầu lại, hắn như là kinh ngạc lại như là thống khổ.

“Làm sao vậy?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày hỏi.

Lý Thanh Thành lắc lắc đầu, hắn mở to mắt, nhìn về phía Ngu Sở.

Bạch y nữ tử ngồi ở kia, ánh mắt điềm nhiên bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.

Chính là trong mắt Lý Thanh Thành, xung quanh Ngu Sở toàn là sương mù khó giải, chỉ sau vài giây thăm dò kia, Lý Thanh Thành như bỗng bị lôi kéo đến một lốc xoáy mạnh mẽ.

Thanh niên thở hổn hển, miệng mũi hắn đều chảy xuống dòng máu đỏ tươi.

“Này, ngươi không sao chứ?” Thẩm Hoài An gọi lớn.

Lý Thanh Thành như là không nghe thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm Ngu Sở, Ngu Sở cũng nâng mắt, điềm nhiên nhìn hắn.

Thanh niên lắc lư cất bước, đi đến cạnh Ngu Sở, đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu thật thấp.

“… Cầu ngài thu nhận ta!” Hắn cắn răng nói.

Ngu Sở rũ lông mi, nàng nhìn chăm chú vào thanh niên bên chân, mở miệng nói, “Lý do.”

Lý Thanh Thành ngẩng đầu, hắn muốn nói rồi lại thôi, rồi sau đó lại gục đầu xuống.

“Ta biết ta không có lý do mà đưa ra yêu cầu, nhưng mà…” Lý Thanh Thành có chút ý khẩn cầu nói, “Tiên trưởng, hai người chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Ngu Sở hơi hơi gật đầu.

“Ngôn Khanh.” Nàng gọi.

“Dạ.”

Lục Ngôn Khanh vẫy tay với các sư đệ, sư muội, ý bảo bọn họ đi cùng cậu.

Sau khi các đồ đệ đều rời đi cả, Ngu Sở lấy một tấm bùa chú dán lên bàn, tửu quán nãy giờ vẫn ồn ào bởi Cốc Thu Vũ giải trừ trận pháp trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, tạo thành một không gian chỉ có hai người Ngu Sở và Lý Thanh Thành.

Ngu Sở nhìn về phía hắn, “Hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ.”

Lý Thanh Thành, người này dáng vóc tốt, diện mạo cũng được, chỉ có một điều chính là luôn buồn bã ỉu xìu, hiện tại càng như thế, hắn ngồi cong lưng, vừa nhìn đã thấy cực kỳ không có tinh thần.

Ngu Sở đã bị các đồ đệ ngoan của nàng chiều quen rồi. Nàng làm sư phụ cũng được mười năm, chưa từng gặp đồ đệ ngồi không ra ngồi như vậy, quả thực là đánh đu trên điểm mấu chốt của nàng.

“Là như thế này, aiz, nhắc đến cũng thật là phiền phức.” Lý Thanh Thành nhỏ giọng nói, “Ta đây, là hậu duệ Lý gia ở thành Đế, ngài từng nghe nói qua chưa?… Có lẽ ngài chưa từng nghe qua, cũng không phải là chuyện lớn gì.”

Ngu Sở tỉ mỉ suy ngẫm, trong trí nhớ của Ngu Sở Sở, tựa hồ có biết Lý gia này.

Thành Đế là đô thành của quốc gia bọn họ, nơi ở của Hoàng đế của loài người.

Mà thành Đế có tam đại gia tộc, lần lượt là Lý gia, Lục gia, Tôn gia.

Bốn mươi, năm mươi năm trước, gia tộc cường thịnh nhất thành Đế là Lý gia. Tuy rằng ba gia tộc đều làm quan trong triều đình, nhưng Lục gia là Hộ bộ, Tôn gia lại là võ tướng, chỉ có Lý gia làm Thừa tướng, vậy nên quyền thế cũng mạnh nhất.

Nhưng… khi Ngu Sở Sở còn nhỏ, Lý gia đã sụp đổ. Tân hoàng đăng cơ, diệt trừ dị kỷ, dùng việc xử lý một mạch nhà Lý thừa tướng để đe dọa quan to hiển hách.

Lý thừa tướng bị xử tử, tài sản Lý gia bị niêm phong, nam nhân bị lưu đày biên cương, lại buông tha cho phụ nữ và trẻ nhỏ, thậm chí không đuổi bọn họ ra khỏi thành Đế, mà là bố trí cho bọn họ ở tại vùng nông thôn gần thành Đế.

Ngu Sở Sở tuổi còn nhỏ tại sao lại nhớ rõ chuyện này? Bởi vì lúc ấy có không ít người âm thầm cảm thán tân Đế thủ đoạn ngoan độc.

Lật đổ Lý gia không tính, còn giữ lại người già và trẻ nhỏ nhà người ta, đặt dưới mí mắt, chính mắt nhìn bọn họ ngã từ trên mây xuống đất, sống một cuộc sống phải chịu nhiều tủi nhục hơn cả dân thường.

Phải biết rằng, nếu nhất định phải chọn, đại bộ phận danh môn thế gia tình nguyện đi tìm chết, cũng không muốn sống tiếp để chịu khổ cực như vậy, không những thế còn bị người ta vũ nhục.

Ngu gia cũng là một đại phú thương ở phương Bắc, cho nên đối với loại chuyện này, lòng có xúc động, có sợ hãi không thôi. Ngu Sở Sở nghe được người lớn lén nói chuyện này rất nhiều, cho nên ấn tượng khắc sâu.

Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Tiền bối nhà ngươi trước kia là Tể tướng?”

“Là ông nội của ta, ngài biết sao? Haiz, cũng chỉ là chút quá khứ huy hoàng, so với các tiên trưởng cũng không tính là gì.”

Lý Thanh Thành gãi gãi đầu.

“Vậy ngài nhất định cũng biết chuyện nhà ta bị rớt đài. Người ngoài đều nghĩ rằng do nhà của ta quyền thế quá mạnh mẽ, tiên đế mới muốn giết chúng ta.”

“Nhưng sự thật không phải như thế.” Hắn nói, “Sở dĩ ông nội của ta làm Thừa tướng, ngoại trừ năng lực bản thân của ông ấy, còn là bởi vì ông nội biết xem Thiên mệnh, đoán được vận mệnh trong tương lai của con người, thậm chí là vận mệnh một quốc gia.”

Ngu Sở nhăn mày.

“Cho nên, lần đó Hoàng đế giết ông ấy cũng là vì chuyện này?”

Lý Thanh Thành gật gật đầu, “Tiên đế muốn hợp tác với ông nội, dùng cách dự đoán tương lai để chinh chiến Cửu Châu. Ông nội từ chối, ông ta lại sợ ông nội ta tiết lộ Thiên cơ hoặc bị nước khác biết được, cho nên mới động thủ với Lý gia.”

Đây, cũng quá thảm rồi.

Lý Thanh Thành nói nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những trắc trở Lý gia gặp phải còn sâu hơn thế này trăm ngàn lần.

Ngu Sở cũng không biết có thể an ủi người trẻ tuổi này bằng cách nào, Lý Thanh Thành thấy biểu cảm của nàng, liên tục duỗi tay cự tuyệt.

“Ngài đừng an ủi ta, ta tới đây không phải để bán thảm. Ta muốn nói, thực ra tiên đế và cha ông ta đều nghĩ sai rồi. Bọn họ cho rằng chỉ có ông nội ta biết đoán mệnh bói toán, nhưng thật ra bọn họ sai rồi, người của cả Lý gia chúng ta, dù mạnh hay yếu, đều có năng lực này.” Lý Thanh Thành nói, “Tuy rằng Lý gia xuống dốc, nhưng tiểu bối vẫn còn mấy người, cũng chưa quên bản lĩnh gia truyền, mà ta lại là người ưu tú nhất trong số đó.”

“Thực ra, người ông nội ta chưa từng được gặp mặt kia mới là đại sư lợi hại nhất, trước khi tiên hoàng đăng cơ, ông ấy đã tính được hết những chuyện này, thậm chí ông ấy còn tính được sinh thần của ta, cũng tiên đoán ra ta là người tiếp nhận y bát của Lý gia…”

Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Lý thừa tướng thấy trước được Lý gia tan nát, lại chưa động thủ ngăn cản, là bởi vì thấy được chuyện càng quan trọng hơn?”

“Ngài nói đúng, chính là như vậy.” Lý Thanh Thành nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Ông nội của ta nhìn ra được sự việc quá lớn, dẫn tới một gia tộc xuống dốc cũng thành nhỏ bé không đáng kể. Ông ấy nhìn thấy tam giới sẽ nghênh đón một trận đại chiến, nó sẽ là tai họa ngập đầu, sinh linh đồ thán.”

Ngu Sở biểu tình nghiêm túc lên.

Xem ra, dù là vị Bạch Hạo chân nhân đã đắc đạo phi thăng kia, hay là vị Lý thừa tướng này, khi tiểu thuyết biến thành một thế giới sống, người có quyền trong tiểu thuyết này dù đã xuất hiện hay chưa, đều đã tiên đoán được kết cục của tiểu thuyết, được coi như làm phông nền cho đại chiến tam giới.

“Ông nội nhìn thấy tương lai đều là tử lộ, nhưng có một ngày, ông ấy thấy được giữa hắc ám và ánh lửa còn một tia sáng, một tia hy vọng.” Lý Thanh Thành nói thật khẽ: “Ông nội để lại cho cha ta một tờ di chúc, bảo cha rằng khi ta được mười tám tuổi hãy đưa ta đến thành Vân ở phương Nam, tìm một vị nữ tiên trưởng đặc biệt.”

“Ông nội còn nói, chỉ cần ta nhìn thấy người ấy, nhất định sẽ biết đó là người ta cần tìm. Rồi sau đó…” Hắn thở dài một hơi thật sâu: “Sau đó bảo ta bái người đó làm sư, nếu không làm được, có chết cũng đừng có tới nhìn mặt liệt tổ liệt tông… Tiên trưởng, ngài nói ông nội ta có tàn nhẫn không cơ chứ, thật không hổ là ông ruột của ta mà.”

Ngu Sở đã hiểu.

Vị Lý thừa tướng này giống với Bạch Hạo chân nhân, đầu tiên là bọn họ thấy được con đường hủy diệt đã được định sẵn từ trước, phải biết rằng, nếu thật sự tiếp tục phát triển theo nguyên tác, không lâu sau cũng sẽ xảy ra chuyện sinh linh đồ thán rồi kết thúc như trong nguyên tác.

Mà sau khi xảy ra hết thảy những chuyện này, bởi vì năng lượng của nhân vật chính quá mạnh mẽ, sẽ dẫn tới cân bằng của vũ trụ bị phá vỡ, cuối cùng dẫn tới toàn bộ tiểu thuyết diễn sinh ra cái vũ trụ này cũng bị hủy diệt.

Năng lượng giữa người với người, người với các tinh cầu, với vũ trụ đều là cân bằng, đều có một sự cân bằng lớn nhỏ nhất định. Như mấy cuốn tiểu thuyết nam tần ngựa giống có năng lực vung tay là có thể hủy diệt cả tinh cầu, sẽ dẫn đến chuyện phá vỡ kết cấu này, dẫn đến mất cân bằng, đặt vào góc nhìn của nữ chính trong tiểu thuyết cũng như thế.

Vậy nên, các đại lão này đều thấy được kết cục hủy diệt của thế giới này, thế nên mới cảm thấy tuyệt vọng.

Sau đó, tại một thời điểm đã được định sẵn, Bạch Hạo chân nhân và Lý thừa tướng nhìn thấy một tia hy vọng trong sự hủy diệt ấy, chính là Ngu Sở được hệ thống phái đến giữ gìn sự cân bằng ổn định của thế giới này.

Vậy nên, bọn họ đều lựa chọn gửi gắm (trước khi chết gửi gắm con cái lại cho người khác).

Lý thừa tướng càng quyết liệt hơn một chút, ông nhìn thấy một con đường ra duy nhất, để không làm ảnh hưởng đến khả năng này, thậm chí ông không ra tay thay đổi sự diệt vong của cả gia tộc, vận mệnh tử vong của chính mình, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến cơ hội giải cứu sinh linh bách tính trong tương lai.

Đây… đúng là làm người cảm thán không thôi.

Khi mỗi một người đi trước gửi gắm, vậy đứa trẻ đó nhất định có liên quan đến nguyên tác. Xem ra Lý Thanh Thành cũng là một người bị liên lụy trong nguyên tác.

Ngu Sở suy xét trong phút chốc, nàng nói: “Ta hiểu dụng ý của Lý thừa tướng, thực ra ngươi không phải người duy nhất gặp tình huống như vậy, đệ tử Tiêu Dực bị người lừa bịp kia của ta, cũng có tình huống giống ngươi.”

“Ta biết, khi sờ tay cậu ấy ta đã thấy được. Còn có, tiên trưởng, ta thật sự không gạt người! Những gì ta tính ra đều là sự thật, chỉ là cố ý đưa cho cậu ấy một cái vòng trừ tà giả, để các ngài tới tìm ta…” Lý Thanh Thành bất đắc dĩ nói.

Ngu Sở cười cười.

“Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.” Ngu Sở dần thu lại nụ cười, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nhưng chính bản thân ngươi nghĩ như thế nào, Lý Thanh Thành?”

“Hả? Có ý gì?” Lý Thanh Thành ngồi khoanh chân trên ghế, hắn nghi ngờ hỏi.

Ngu Sở nhìn hắn chăm chú.

Lý Thanh Thành từ nhỏ đến lớn đều đóng vai một thần côn [*] thanh tỉnh nhất, có thể nhìn thấu người khác nhất.

[*] Thần côn: chỉ những tên lừa gạt giả thần giả quỷ nhằm trục lợi từ người khác.

Thế nhưng lúc này, khi Ngu Sở dùng cặp mắt đạm mạc nhưng không mất phần xinh đẹp kia nhìn chằm chằm hắn, Lý Thanh Thành dường như có cảm giác nghẹt thở khi bị đôi mắt kia trực tiếp nhìn thấu cả linh hồn.

“Ngươi không muốn đi con đường này, cũng không muốn tu tiên, không phải sao?” Ngu Sở mở miệng hỏi.

Lý Thanh Thành ngớ ra, sau đó lại cam chịu híp mắt cười lên, “Đúng là như vậy. Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, chỉ muốn làm một kẻ thảnh thơi nhàn vân dã hạc [*], lấy một thê tử vui vẻ sống cùng nhau hết quãng đời còn lại. Nhưng mà…”

[*] Nhàn vân dã hạc: nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ.

Hắn mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Cả Lý gia ta vì xây dựng một tương lai như ngày nay mà chết, ta không thể làm chuyện có lỗi với liệt tổ liệt tông, ta không có quyền lựa chọn.”

“Vậy ta sẽ cho ngươi một lựa chọn!” Ngu Sở lớn tiếng nói, mỗi một câu một chữ của nàng như một cái chày lớn đập mạnh vào lòng Lý Thanh Thành, “Hiện nay ta đã biết cách để chống lại vận rủi của tương lai, ta càng không cần ngươi! Lý Thanh Thành, ta cho ngươi một cơ hội làm phàm nhân, ngươi đã quyết định chọn con đường này chưa?”

Phút chốc, đồng tử của Lý Thanh Thành co lại, như bị hắt cho một chậu nước lạnh.

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngu Sở, lồng ngực không ngừng phập phồng, như đang đấu tranh với chính bản thân mình.

Qua vài giây, ánh mắt Lý Thanh Thành dần sáng tỏ, hắn cắn chặt khớp hàm, vịn vào cạnh bàn lại quỳ xuống một lần nữa.

“Mỗi người đều có vận mệnh riêng, đều có nơi mà mỗi người luôn hướng về. Nhưng con người trên đời này, mỗi người cũng có trách nhiệm của riêng mình.” Lý Thanh Thành nghiêm túc nói: “Trách nhiệm của Lý gia là bảo vệ sinh linh bách tính trăm họ, đến lượt ta đã là đời thứ hai mươi ba. Đây là trách nhiệm của ta, ta nguyện ý tiếp nhận nó, chứ không phải lấy sự không tình nguyện ra để sỉ nhục nó.”

Hắn ngẩng đầu, khẩn thiết thỉnh cẩu: “Ngu tiên trưởng, ta biết sai rồi, xin ngài thu ta làm đồ đệ.”

Ngu Sở nhìn hắn chăm chú.

“Ngươi nghĩ kỹ rồi?” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Nếu như ta thu ngươi làm đồ đệ, mà thấy ngươi còn lộ ra vẻ xoắn xuýt khó chịu, ta nhất định sẽ đánh ngươi.”

Lý Thanh Thành chỉ cảm thấy gió thổi lạnh buốt từng cơn, hắn rụt rụt cổ, cười xòa nói: “Con, con thật sự biết sai rồi, con cũng nghĩ kỹ rồi, thật đó ạ, ngài thu nhận con đi, sau này con sẽ hiếu kính ngài thật tốt.”

“Hiếu kính thì thôi miễn, ta cũng không phải bảy mươi, tám mươi tuổi.” Ngu Sở nói, “Trước khi bái sư có một bài thử nho nhỏ, ngươi đến thử đi.”

Lý Thanh Thành nghi ngờ đứng thẳng lên, chỉ thấy Ngu Sở lấy ra một vật màu đồng trong tay áo.

“Gậy tìm rồng [*]?” Lý Thanh Thành mê man hỏi: “Giới tu tiên cũng đi trộm mộ ư?”

[*] Tầm Long Xích (Gậy tìm rồng): dụng cụ bằng kim loại hình chữ L hoặc T, nếu có cảm ứng sẽ rung lên; tiền thân của nó chỉ là đôi đũa chữ L hoặc chạc cây chữ Y, là que dò cảm ứng từ trường cơ thể, dùng để đo lường trong địa lý phong thủy, tìm kiếm di tích cổ, thăm dò tài nguyên nước ngầm, là đạo cụ cần thiết của pháp sư phong thủy thời cổ đại, cho dù là đến thời đại ngày nay, là thầy địa lý hay người làm công tác khảo cổ cũng thường xuyên sử dụng nó.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Sở: Ta lại không phải bà già bảy mươi, tám mươi tuổi.

Các đồ đệ: Ừm… cái đó… cái đó… đúng đúng, sư tôn mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi trẻ trung!

Lão Ngũ chính thức online rồi ~

Tiêu Dực: Ta từng cho rằng Thẩm Hoài An cái gì cũng biết, cho đến khi gặp được Lý Thanh Thành.

Thẩm Hoài An: Chi wa chi wa chi wa!

Lý Thanh Thành: Chi wa chi wa chi wa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK