Nửa năm sau.
Huyền Sơn Cổ Mạch, trong động tiên phía sau núi, Ngu Sở bế quan tĩnh tọa, vận chuyển chân khí, tiếp nhận nguồn tu vi dồi dào bất đoạn từ hệ thống hòng nâng cao tu vi, đồng thời, phục hồi cách khó khăn thương thế từng lưu lại trên thân thể ở một thế giới tu tiên khác.
Ngay cả Ngu Sở cũng buộc phải tập trung toàn bộ tinh thần đối với tu vi của mình, chỉ như vậy thì mới có thể đảm bảo bản thân không chịu bất cứ tổn thương nào, nếu không, ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Giờ đây, các đồ đệ dành phần lớn thời gian trong ngày cùng nhau cọ xát tập luyện, bọn họ chính là những tấm gương tốt nhất và cũng là đối thủ tốt nhất của nhau.
Trong lúc các đồ đệ tập luyện, Ngu Sở tiêu hóa tu vi của bản thân từng chút, từng chút một, dùng cách đó để bù lại khoảng thời gian tu luyện còn khuyết thiếu.
Tu luyện như thế này nguy hiểm hơn nhiều so với cách thức tu luyện thông thường, nhưng Ngu Sở không còn lựa chọn nào khác. Nếu cho nàng thêm thời gian hai mươi năm, năm mươi năm để tu luyện, chắc chắn nàng sẽ không lựa chọn cách thức nguy hiểm đến nhường này.
Hôm nay, việc tu luyện vừa kết thúc, Ngu Sở đã phát hiện trong trận pháp cách thành Vân năm mươi dặm, dường như có “con mồi” đang mắc kẹt.
Ngu Sở mở mắt.
Ba mặt của thành Vân được bao quanh bởi núi non, chỉ có một con đường chính dẫn ra bên ngoài. Nơi trận pháp bị đánh động ắt hẳn cũng ở trong rừng.
Lúc Ngu Sở đuổi đến nơi, hai ma tu vẫn đang quay vòng vòng trong trận pháp.
“Các ngươi là kẻ tu ma của môn phái nào?” Ngu Sở cao cao tại thượng lơ lửng trên không trung, lạnh lùng hỏi, “Nếu như đã xâm nhập vào nơi đây, có phải các ngươi không muốn sống sót quay về nữa không?”
Tầng Đại Lục của thế giới này gọi là Cửu Châu, các môn phái tu tiên và tu ma nằm ở hai đầu Đại Lục, trừ phi có chiến tranh, nếu không thì trong thời bình, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Cũng tồn tại rất ít người phe đối phương có thể tiến vào trong phạm vi của nhau.
Bên này của thành Vân đã là một nơi rất sâu, hai kẻ tu luyện ma pháp này làm thế nào mà đến được đây?
Ngu Sở cảm thấy n Quảng Ly kia không phải là điềm lành, trước đây trong địa phận giới tu tiên, sự tồn tại của những kẻ tu luyện ma pháp là cực kỳ hiếm có, nhưng bây giờ lại xuất hiện một cách dễ dàng như vậy.
Hai tên tu luyện ma pháp này vật lộn công kích một hồi nhưng không có kết quả gì, trong trận pháp của Ngu Sở, cơ bản là bọn họ chẳng có năng lực thoát thân.
Hai tên này lại khá cứng miệng, cũng không biết là chúng mon men ở khu vực gần thành Vân làm gì nữa.
Ngu Sở suy nghĩ một hồi, nàng cố tình bất lực mà nói, “Không nói thì đành không nói vậy, dù sao ta cũng không làm chủ được, người cai quản nơi này là Độ Duyên Phái và Thanh Sương Môn, nếu đã như vậy, ta chỉ có thể ném các ngươi cho bọn họ thôi.”
Thực ra nàng cũng không muốn quản những tên tu ma này, những môn phái tu tiên lớn kia đã ăn không biết bao nhiêu bổng lộc, những việc liên quan đến ma đạo vốn dĩ nên là do bọn họ ra sức.
Thừa dịp đem mấy kẻ này ném qua đó, để bọn họ tự cảnh giác hơn, điều tra mấy kẻ tu ma này làm thế nào mà mò được đến tận đây.
Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một luồng sức mạnh lạnh lẽo u ám gần đây truyền đến, tiếp sau đó lại vang lên tiếng cười khẽ khàng của nam nhân.
Ngu Sở quay người lại, nàng thấy n Quảng Ly ngồi trên ngọn cây, chiếc áo choàng có hoa văn ánh kim màu tím sẫm của kẻ đê tiện này trải một cách thong dong vắt trên ngọn cây.
Lúc trước, khi hắn ta cải trang nhân sĩ chính đạo khoác một thân bạch y nom lại rất giống, nhưng lần này, chỉ đổi y phục mà ngay tức khắc đã thấy giống như một đại ma đầu rồi.
n Quảng Ly dùng ngón tay thon dài ấn nhẹ lên cằm, quan sát cảnh này, hắn ta chỉ điềm tĩnh lên tiếng, “Con người ngươi có chút thú vị đấy.”
Tại sao mà, n Quảng Ly còn chưa từng gặp An Linh Nhi mà đã đem những đặc điểm riêng của nữ chính đặt hết lên người nàng rồi nhỉ?
Ngu Sở nheo mắt, nàng nguy hiểm nói, “ n Quảng Ly, ta đồng ý không tham gia vào chuyện của ngươi, không có nghĩa là người có thể tùy ý xuất hiện trước mặt ta, khiêu khích ta.”
“Ngươi sẽ không báo cho Vô Định Môn.” n Quảng Ly bình tĩnh nói, “So với những kẻ tu tiên khác, thì người càng quan tâm tới đám đồ đệ của ngươi hơn, không phải sao?”
Đây đúng là sự thật.
Về vấn đề thân phận của n Quảng Ly, Ngu Sở vẫn bằng lòng xoay chuyển với hắn ta. Nhưng nếu mục tiêu của n Quảng Ly là Tiểu Cốc, thì nàng không thể nào thương lượng với hắn ta được.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.
“Mấy tháng nay ngoài đại kế của ta ra, thì thực ra ta vẫn đang nhớ đến ngươi.”
Đôi mắt hẹp dài của n Quảng Ly hướng về phía Ngu Sở, thản nhiên dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má.
“Ta đang nghĩ, rốt cuộc ngươi là người như thế nào, ngươi muốn làm gì. Ngươi không giống người tốt, nhưng cũng chẳng giống người xấu —— Ngươi trà trộn vào trong môn phái tu tiên, âm thầm tu luyện phát triển bản thân, mục đích của ngươi là gì cơ chứ?”
“Nói tiếng người đi.” Ngu Sở lạnh lùng đáp.
“Ta có thể nhìn ra ngươi có dã tâm, muốn dẫn dắt đám đồ đệ của ngươi lớn mạnh làm kinh ngạc lòng người.” n Quảng Ly đáp, “Nếu đã như vậy, chúng ta có thể cùng hợp tác. Đợi khi việc thành, ngươi làm thủ lĩnh của các môn phái tu tiên, ta cũng đạt được thứ mà ta muốn, như vậy không tốt sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không hợp tác với ngươi.” Ngu Sở nói, “Mục tiêu của ta là phi thăng, Nhân giới thế nào thì có liên quan gì đến ta chứ? Hơn nữa, ngươi mà cũng muốn tin tưởng ta à?”
“Ngươi ngoài mặt đáp ứng sẽ không tiết lộ tin tức, nhưng lại là nữ tử âm thầm đưa những kẻ tu ma đến cho phe chính phái?” n Quảng Ly chống tay lên mặt, hướng ánh nhìn về hai kẻ tu ma đang kinh hãi bên kia, lại lạnh nhạt tiếp lời, “Ta không tin ngươi, nhưng ta cũng không bận tâm đến những tính toán ấy trong lòng ngươi.”
Bởi vì hắn ta tin rằng, bất luận có tính toán như thế nào, thì đều không thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn ta.
Đây là kiểu ngạo mạn như thế nào cơ chứ?
“Chỉ có điều… bây giờ để các môn phái kia biết được chuyện này, thì vẫn còn quá sớm.” n Quảng Ly điềm tĩnh nói, “Xin lỗi, người không thể để lại cho ngươi rồi.”
Ngón tay hắn ta khẽ động, trong thoáng chốc, chỉ thấy hai kẻ tu ma đang bị trói đã biến thành tro bụi mà không để lại bất kỳ tiếng động nào.
“Ngươi…” Ngu Sở nhìn chằm chằm người này, trong lòng nàng lại từ từ trỗi lên một ý nghĩ.
Sẽ không phải là tên này cố ý ném hai kẻ tu ma vào đây hòng dẫn dụ nàng ra ngoài để nói chuyện với nàng thôi, đúng không?
“Sau hôm tỷ thí đó, ngươi thực sự đã làm ta kinh ngạc.” n Quảng Ly đứng dậy, vuốt nhẹ tà áo, lành lạnh giọng nói, “Đã rất lâu rồi không có ai có thể gây tổn thương cho ta. Nếu có thời gian, chúng ta nên tỷ thí lần nữa đi.”
“Ngươi bị điên à?” Ngu Sở không nhịn nổi nữa mà hỏi.
“Con người ngươi cũng khá hung hăng đấy.” n Quảng Ly đánh giá, “Ta chưa từng gặp được nữ tu tiên nào hung hăng như ngươi đâu.”
“Ta cảnh cáo ngươi, n Quảng Ly.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Đã có sự thống nhất chung thì cũng cần phải tôn trọng lẫn nhau, lần sau nếu ngươi còn dám đến chỗ của ta để khiêu khích, dù ta không ở giới tu tiên nữa thì cũng sẽ lột từng lớp da của ngươi không chút ngần ngại.”
Đương nhiên, n Quảng Ly nghe ra rằng Ngu Sở đang rất nghiêm túc, sự quả quyết và tàn nhẫn của con người nàng hoàn toàn không giống với xuất thân chính đạo, tuyệt đối nói được là làm được. Hắn ta vui vẻ cười nhẹ một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Ngu Sở nhìn chằm chằm nơi mà n Quảng Ly biến mất, chỉ cảm thấy kẻ này chắc chắn là có bệnh rồi.
Nàng làm hắn ta bị thương, hắn ta lại cảm thấy vui vẻ còn tìm tới để trò chuyện, lại còn muốn cùng nàng tỷ thí lần nữa. Không hổ danh là nam chủ nhân của tiểu hắc phòng [*] trong tiểu thuyết tu tiên thanh thuỷ?
[*] Tiểu hắc phòng: phòng tối, mật thất,…
Nếu như n Quảng Ly là đồ đệ của nàng, thực sự nàng rất muốn dần cho hắn ta một trận, hoàn thành đại nghiệp của mình mà lúc nào cũng ra ngoài bêu rếu làm gì cơ chứ? Những kẻ phản diện chính là như vậy, đều chết vì lắm lời.
Dù sao thì cũng là kẻ địch, Ngu Sở cố kìm nén suy nghĩ đang thôi thúc muốn chỉ trích hắn ta không làm việc chính đáng.
Thế nhưng, cũng có thể xem như là có chút thu hoạch.
Ngu Sở đưa tay ra, nàng phân tán chút ma khí mà lúc nãy khi dùng pháp bảo đã thu lại được. Nếu đã cảm nhận được ma khí quanh đây mà vẫn không cẩn trọng, vậy thì hai đại môn phái kia thật sự có thể sụp đổ rồi.
Lúc Ngu Sở ra ngoài, vì để các đồ đệ không phát hiện ra mà nàng đã thu lại hơi thở của mình, lúc trở về cũng lặng lẽ không một tiếng động.
Trở về môn phái, đúng lúc các đồ đệ đã tu luyện xong đang bận bịu sửa sang lại môn phái và chuẩn bị cơm tối, hôm nay Thẩm Hoài An nấu ăn, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực sử dụng các thuộc tính riêng của bản thân là gió và nước để cùng nhau dọn dẹp các kiến trúc và đường đi của môn phái.
Tiểu Cốc rất thích làm đồ thủ công, cô bé đang ngồi ngay trên thềm bậc thang tự may đồ cho mình, nhìn thấy Ngu Sở từ đằng sau tiến đến, cô bé vui vẻ ngước đầu lên.
“Sư tôn.”
Ngu Sở đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
Nàng đã thu lại và làm sạch hơi thở của mình, nhưng Cốc Thu Vũ lại rất nhạy cảm. Lúc trước cô bé không biết tà khí ma đạo là gì, giờ đây đã biết, thì lại rất dễ dàng phát hiện chút ma khí như còn sót lại trên người Ngu Sở.
Nụ cười trên mặt Cốc Thu Vũ biến mất trong thoáng chốc, cô bé đứng phắt dậy, hạ giọng hỏi, “Sư tôn, kẻ tu ma kia lại đến tìm người ư?”
“Chỉ nói vài câu, không có gì.” Ngu Sở an ủi đáp.
Tiểu Cốc mím mím môi, tức giận nói, “Tên này thật đáng ghét, phải nghĩ cách làm sao cho hắn ta biến mất mới được.”
Ngu Sở không kìm được mà cười lên, “Vậy phải nhờ con nỗ lực rồi.”
Nhìn thấy Ngu Sở dường như không muốn lên tiếng, Cốc Thu Vũ cũng không nói chuyện này ra ngoài.
Lúc mọi người đang ăn cơm, Lục Ngôn Khanh nói, “Sư tôn, trong gần tám tháng tu luyện này, những chiêu thức của nhau chúng con gần như là đã nắm rõ hết rồi.”
Ngu Sở nâng đôi mắt lên mà hỏi, “Thật sao?”
Các đồ đệ đều gật gật đầu.
Cần phải biết rằng, lời này nói ra thì dễ nhưng làm thì lại khó.
Thẩm Hoài An là kỳ tài kiếm thuật, Lục Ngôn Khanh tinh thông pháp thuật, Tiêu Dực cứ nguy hiểm như dã thú bởi sự nhanh nhẹn và khả năng tấn công, còn có Tiểu Cốc, là một thiên tài đánh lén, sử dụng độc dược và các loại đạo cụ.
Những người này được xem như là những nhân tài kiệt xuất của lớp trẻ trong việc lĩnh ngộ sở trường của mình, bọn họ tương trợ lẫn nhau có thể đánh thắng, vậy nên nếu gặp phải những kẻ khác thì căn bản không thành vấn đề.
Thấy chúng đều có vẻ nghiêm túc cho rằng bản thân có thể như vậy, Ngu Sở lộ ra một nụ cười.
“Tốt lắm.” Nàng đáp, “Nếu các con đã có lòng tin như vậy, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, người đối đầu với các con sẽ đổi lại là ta.”
“Sư tôn, không phải lúc trước chúng ta cũng như thế này sao?” Tiêu Dực là người đơn thuần nhất, cậu ấy hỏi.
“Đệ có ngốc không vậy?” Thẩm Hoài An nhỏ giọng đáp lời, “Lúc trước sư tôn là chỉ bảo hướng dẫn tu luyện, đều giữ lại thực lực, so với việc đối đầu tỷ thí là hoàn toàn khác biệt.”
Lúc này Tiêu Dực mới ngộ ra.
Vốn dĩ các đồ đệ đều có lòng tin chiến thắng kẻ mạnh một cách mãnh liệt, thế nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ Ngu Sở vui vẻ như vậy, đột nhiên bọn họ chẳng thể nào thấy vui nổi.
Luôn, luôn cảm thấy đại sự không lành?
Ngu Sở thực sự rất vui, nàng hấp thụ tu vi thời gian dài như vậy rồi, trừ lần trước cùng n Quảng Ly đánh nhau ra thì chẳng có cơ hội khác để kiểm nghiệm.
Hôm nay, cơ hội đã đến rồi.
Cuối cùng thì nàng cũng đã nuôi đám nhóc này lớn khôn, có thể lần lượt mài giũa rồi.
“Bắt đầu từ ngày mai, các con cần phải học cách phối hợp lẫn nhau, cùng nhau đối kháng ta.” Ngu Sở nhã nhặn ôn nhu nói, “Ăn nhiều một chút, tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Các đồ đệ: Sao lại có cảm giác đây là bữa cơm tối cuối cùng cơ chứ?
Buổi tối ngày hôm sau, trong đó có cả Tiểu Cốc, tất cả các đồ đệ đều triệt để kiệt sức, đến cơm cũng không nuốt nổi, chỉ cảm thấy chân khí cạn kiệt, toàn thân đều đau nhức.
Nhìn thấy Ngu Sở lộ vẻ mặt ôn nhu tiến đến quan tâm, bọn họ đều run lẩy bẩy, sinh ra bóng ma tâm lý khi nhìn thấy nụ cười của nàng.
… Quả nhiên bữa cơm hôm qua là bữa tối cuối cùng!