Thư của Ngu Sở bị úp trên bàn, các đồ đệ cũng không hề đụng vào.
Bọn họ thu dọn chén đũa, quay trở lại trong đình viện. Sáu người tiến vào đại sảnh của nhà chính, vây thành một vòng tròn, đều có chút lo lắng.
“Sư huynh, huynh nói xem có khi nào… trong nhà của sư tôn xảy ra chuyện gì rồi không?” Thẩm Hoài An khẽ hỏi.
“Có khả năng.” Lục Ngôn Khanh nhỏ giọng đáp.
Hai người họ là hai người duy nhất trong số sáu đồ đệ đã từng đến nhà của Ngu Sở, cũng xem như là hai đệ tử hiểu ràng rõ nhất.
Nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều có vẻ nghiêm túc, Cốc Thu Vũ gấp gáp hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, cậu nói: “Như vậy đi, hiện tại bọn đệ tạm thời đừng nhắc tới chuyện này, ngày mai huynh sẽ đi hỏi sư tôn.”
Tầm quan trọng của Đại sư huynh đều thể hiện vào những thời khắc quan trọng như thế này. Trong tình huống mà các sư đệ, sư muội đều không biết phải làm sao, chỉ có thể trông chờ Lục Ngôn Khanh làm chủ.
Sáng hôm sau, Lục Ngôn Khanh liền đi về phía sau núi. Cậu đi đến sân nhỏ và động phủ nơi Ngu Sở ở, nhưng đều không tìm thấy bóng dáng của Ngu Sở.
Chỉ đến khi cậu chuẩn bị rời đi, Lục Ngôn Khanh mới phát hiện Ngu Sở đang đứng ở rìa vách núi cao chót vót.
Nàng một thân bạch y đứng ở bên vách núi, mái tóc bị gió thổi tung bay.
Lục Ngôn Khanh dừng lại phía sau lưng nàng, cậu nhìn bóng lưng của Ngu Sở, không nhịn được mà nhẹ giọng gọi: “Sư tôn…”
Ngu Sở quay đầu lại.
Vốn Lục Ngôn Khanh cho rằng có tin tức xấu gì đó, tâm trạng của Ngu Sở sẽ có chút tiêu cực. Hoặc là bi thương, hoặc là thống khổ.
Nhưng lại không giống như những gì Lục Ngôn Khanh tưởng tượng, khi Ngu Sở quay mặt lại, vẻ mặt của nàng vẫn như trước, hoàn toàn bình tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ có việc nhất thời hớ hênh tối qua mới khiến người ta chợt nhớ ra, thực ra nàng có phản ứng với chuyện này.
Ngu Sở quay đầu đi, không nhìn vào mặt đại đồ đệ của mình.
“Huynh trưởng của ta sắp không ổn rồi.” Ngu Sở thì thào nói, “Nhà họ Ngu muốn ta trở về gặp huynh ấy lần cuối.”
Lục Ngôn Khanh đã đoán trước được, cậu đi đến bên cạnh Ngu Sở, lo lắng hỏi nàng: “Người muốn trở về không?”
Ngu Sở im lặng.
“Một lá thư gửi đến mất một tháng rưỡi, người có lẽ đã không còn nữa rồi.” Nàng nói, “Có lẽ không kịp đâu.”
Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Ngu Sở, cậu biết trong lòng nàng có tâm sự, nên cậu không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Ngu Sở cảm thấy trong lòng thực sự rất khó chịu, cũng vô cùng phức tạp.
Trong thư, Tôn Uyển nói rằng Ngu Nhạc Cảnh đã bị bệnh hơn ba năm, hiện giờ đang lâm bệnh nặng, có lẽ thời gian không còn nhiều, nếu Ngu Sở có thời gian, hy vọng nàng có thể về nhà gặp huynh ấy lần cuối.
Không biết tại sao trong lòng Ngu Sở lại có cảm giác muốn trốn tránh. Nàng không muốn quay lại đó, nhưng cũng không thể buông xuống được chuyện của Ngu Nhạc Cảnh.
Ngu Sở đã đứng trên vách núi cả đêm, cũng không quyết định được là nên quay lại hay không quay lại.
Nhưng sự tình quá cấp bách, không còn nhiều thời gian để nàng suy nghĩ nữa —— Một tháng rưỡi đã trôi qua rồi, nào ai biết Ngu Nhạc Cảnh còn sống hay không, còn sống được bao lâu nữa?
Thấy Ngu Sở không nói lời nào, Lục Ngôn Khanh tiến lên một bước.
“Sư tôn, trước đây người từng dạy con phải đối mặt với chính mình.” Lục Ngôn Khanh khẽ nói: “Nếu người không thể nào buông bỏ được, vậy thì hãy trở về một chuyến đi. Xem như là… đoạn tuyệt với phàm thế.”
Đối với Ngu Sở mà nói, gia đình của nàng chỉ có cha, nương và huynh trưởng. Còn tẩu tử, cháu trai và cháu gái, đó là gia đình của huynh trưởng nàng.
Ngu Nhạc Cảnh mà chết, nàng và phàm thế này sẽ không còn chút quan hệ gì nữa.
Nếu như chỉ có một mình Ngu Sở, không biết nàng còn phải rối rắm cho đến bao giờ nữa. Những lời này của Lục Ngôn Khanh đã khiến nàng hạ quyết tâm.
Năm đó, Lục Ngôn Khanh cũng không muốn quay về đối mặt với chuyện trong nhà, chính nàng đã động viên cậu, nói với cậu rằng phải đối mặt với quá khứ của mình, dù cho trong lòng miễn cưỡng thì cũng nên viết nên một dấu chấm hết.
Bây giờ, chuyện y như thế lại xảy ra với Ngu Sở, đương nhiên nàng phải lấy mình làm gương, nếu không thì sau này sao có thể làm sư phụ người ta nữa chứ?
Ngu Sở hứng gió lạnh trên núi cả một đêm, rốt cuộc hiện tại cũng hạ quyết tâm.
“Được.” Nàng khẽ nói, “Chúng ta quay về một chuyến vậy.”
Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh quay trở lại ngọn núi chính, vừa đi đến đường chính đã nhìn thấy năm đồ đệ khác của nàng, họ có chút lo lắng mà nhìn nàng.
“Sư tôn…”
Họ không nói gì cả, chỉ nhỏ giọng gọi nàng như thế.
Ngu Sở tiện tay xoa xoa đầu của người đứng gần nhất là Lý Thanh Thành, trong sự vây quanh của các đồ đệ, nàng từ từ tiến vào phòng.
Nàng ngồi ở ghế chủ vị, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy các đồ đệ không ngồi, chỉ đứng vây quanh nàng. Vẻ mặt của mỗi người đều thể hiện tâm trạng vô cùng lo lắng cho nàng.
Mặc dù Ngu Sở đã quen với cuộc sống thường ngày thế này, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó, nàng vẫn quen tự mình tìm một chỗ vắng vẻ nào đó để suy nghĩ.
Bây giờ, thấy các đồ đệ lo lắng cho nàng đến thế, giờ khắc này nàng mới chợt nhớ ra hôm qua trước mặt bọn trẻ, nàng đột nhiên không nói một lời ắt sẽ khiến bọn chúng lo lắng biết chừng.
“Không sao, các con không cần lo lắng.” Ngu Sở an ủi, “Huynh trưởng của ta ở trần gian sắp tạ thế, ta phải rời đi vài ngày, đến đó để tiễn huynh ấy lần cuối.”
Các đồ đệ đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Dực không nhịn được lập tức hỏi: “Sư tôn, bọn con có thể đi cùng người được không?”
“Không cần đâu.” Ngu Sở nói, “Ta sẽ đi một mình.”
Nếu đã muốn đi, vậy thì hôm nay đi. Nếu nàng dùng pháp khí đi thì trong ngày là có thể đến nhà họ Ngu ở phương Bắc.
Nàng đã nói như vậy, nhưng không ai trong số đệ tử lùi bước cả.
Làm sao họ có thể yên tâm để Ngu Sở rời đi một mình chứ?
Nhưng họ càng không thể ngăn cản được nàng, tang sự là chuyện riêng của gia đình sư phụ, đệ tử bọn họ muốn cùng đi cũng có vẻ không thích hợp lắm.
“Sư tôn.” Lúc này, Thẩm Hoài An lên tiếng. Cậu mím môi, trông có chút căng thẳng, rồi nói: “Sư tôn, con biết chuyện này không thích hợp, nhưng…”
Thấy Thẩm Hoài An do dự, Ngu Sở trực tiếp nói: “Con nói tiếp đi.”
“Con… Con có thể đi cùng người không?” Thẩm Hoài An nói, “Nhiều năm rồi, con cũng muốn về thăm nhà một chút. Nếu có thể cùng người dùng pháp khí trở về là tốt nhất… Tương lai sau này cha nương tuổi ngày một cao, không biết con có còn cơ hội trở về hay không nữa.”
“Con, con cũng muốn cùng Thẩm Hoài An trở về nhà huynh ấy!” Cốc Thu Vũ lập tức nói. Dường như nàng ấy cảm thấy lời vừa nói ra có hơi không đúng lắm, “Ý của con là, chúng con đều muốn đến nhà Thẩm Hoài An. Đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng, bọn con còn chưa được thấy võ lâm thế gia bao giờ.” Lý Thanh Thành cũng nhanh chóng nói.
Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực, Lý Thanh Thành và Hà Sơ Lạc đều không ngừng gật đầu, như thể đột nhiên rất hứng thú với nhà của Thẩm Hoài An vậy.
Thấy dáng vẻ của bọn đệ tử đều có chút căng thẳng nhìn nàng, Ngu Sở ngớ ra.
Qua một lúc, nàng khẽ thở dài. Trái tim của các đồ đệ cũng theo tiếng thở dài này của nàng mà treo ngược lên, nhìn nàng đầy lo lắng.
“Vậy thì cùng nhau đi đi.” Ngu Sở bất lực nói, “Đến nhà họ Ngu xong lại đến Thiên La sơn trang một chuyến, cũng thuận tiện để Thẩm Hoài An về thăm nhà.”
Sáu đồ đệ nghe thấy lời này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Như là sợ Ngu Sở đổi ý, Thẩm Hoài An lập tức nói: “Quyết định như thế đi, sư tôn, bọn con trở về thay y phục đây.”
Vì cùng Ngu Sở trở về tham gia tang lễ, đương nhiên bọn họ phải thay y phục tối màu.
Nhìn bóng lưng của bọn đồ đệ nhanh chóng rời đi như sợ bị nàng bỏ lại vậy, Ngu Sở khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, có chút bất lực.
Những người trẻ tuổi này, muốn đến nhà của Thẩm Hoài An là giả thôi, muốn đi cùng nàng mới là thật.
Trước đây, nàng chỉ có một mình, nhưng bây giờ đi đâu cũng phải dắt theo một chuỗi dài mấy cái đuôi nhỏ này.
May mắn thay, tổng cộng nàng chỉ có sáu đồ đệ, nếu có mười hoặc hai mươi người thì thực sự không có cách nào một lần dắt hết đi được.
Trong lúc đợi các đồ đệ, Ngu Sở cũng đi thay quần áo tối màu.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đến, Ngu Sở lấy phi thuyền pháp thuật ra, các đồ đệ rất thuần thục lần lượt lên tàu.
Sau khi tất cả đã lên thuyền, chiếc thuyền dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Bắc mà rời đi.
Ngu Sở không muốn để lộ những cảm xúc tiêu cực của mình trước mặt các đồ đệ, vì vậy, trên đường đi nàng không hề có biểu hiện gì, vẫn y như bình thường.
Cho dù là như vậy, trong khoang thuyền vẫn vô cùng yên tĩnh, sáu người bọn họ cũng không trò chuyện sôi nổi giống như trước đây.
Dọc đường đi, người của Tinh Thần Cung đều rất trầm mặc.
Gần trưa, phi thuyền tiến vào ranh giới phía Bắc.
Ngu Sở nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tâm trạng lại có chút buồn bực.
Lúc này, nàng nhận ra có một thứ bằng bông mềm mại nhảy vào trong lòng mình, Ngu Sở mở mắt ra, phát hiện Hà Sơ Lạc đã biến thành bạch hồ, làm tổ trong lòng nàng, dùng cách này để an ủi nàng.
Giác quan của yêu tu còn nhạy cảm hơn so với người tu tiên bình thường, Hà Sơ Lạc phát giác được tâm trạng của Ngu Sở không tốt.
Nhìn đồng tử màu đen trong veo của tiểu hồ ly trắng, Ngu Sở vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó.
Vào lúc này, khi Ngu Sở càng đến gần thành An, nơi ở của gia đình họ Ngu, tâm trạng của nàng không tự chủ được mà càng tệ hơn.
Nàng không khỏi tự cười nhạo chính mình. Ngu Nhạc Cảnh là ca ca của Ngu Sở Sở, cũng đâu phải của nàng, nàng cần gì phải quan tâm và lo lắng như vậy?
Vẫn như thường lệ, vì sợ người dân trong thành sợ hãi, phi thuyền hạ cánh bên ngoài thành An, Ngu Sở và những người khác đi bộ vào thành.
Đã hơn mười năm không trở lại, nhưng thành An vẫn như trước đây. Nơi đây phồn hoa, giàu có, người ra vào náo nhiệt vô cùng, có thể sánh ngang thành Đế.
Mặc dù nhóm người Tinh Thần Cung đều ăn mặc tối màu, nhưng bảy người bọn họ đi cùng nhau vẫn quá bắt mắt, người qua đường đều không nhịn được mà nhìn bọn họ.
Ngu Sở dẫn đầu, dựa theo trí nhớ đến bên ngoài phủ đệ của nhà họ Ngu. Phủ nhà họ Ngu trông rất khí thế, đến cả cổng lớn cũng mới được tân trang lại trong những năm gần đây, mới toanh và hoành tráng.
Chỉ là, cửa thì đóng chặt, bên ngoài phủ đệ một người cũng không có, nhìn có chút hiu quạnh.
Ngu Sở đứng ở ngoài cửa, nàng cụp mắt xuống, tim đập loạn xạ, mấy giây sau, nàng giơ tay gõ cửa.
Khi nàng gõ lần đầu tiên, không có tiếng trả lời.
Lại gõ lần thứ hai, cuối cùng, từ trong sân cũng vang lên tiếng sột soạt, có người cởi thanh gỗ sau cửa, mở ra một khe hở, thò đầu ra ngoài.
Xem quần áo của cậu ta, chắc là người hầu của Ngu phủ.
Người hầu nhìn thấy người của Tinh Thần Cung, cậu ta không khỏi sững người một chốc.
“Xin lỗi các vị đại nhân, Ngu phủ mấy ngày nay không tiếp đón khách.” Cậu ta định thần lại, lịch sự nói.
“Ta là Ngu Sở.” Ngu Sở nói.
Nghe vậy, người hầu kia lại sững sờ, nhìn Ngu Sở từ trên xuống dưới, không biết có phải nhớ ra cái gì hay không, cậu ta đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cố, Cố nãi nãi?!” Người hầu nhỏ kia ngạc nhiên thốt lên.
Tiềm thức của cậu ta muốn mở cửa, nhưng sau khi đẩy được nửa chừng lại cảm thấy có phải mình nên đi gọi ai đó tới không, cánh cửa cũng theo cậu ta mà mở mở rồi đóng đóng.
Thấy cậu ta ngơ ngác như vậy, Ngu Sở nhỏ giọng nói: “Đi gọi người trước đi.”
“A, vâng!”
Người hầu nhỏ lúc này mới xoay người chạy vào trong sân, vừa chạy vừa hét.
Cả nhà họ Ngu đều bị chuyện này làm cho náo loạn lên, rất nhanh đã có rất nhiều người vội vã chạy tới.
Cửa vừa mở ra, xung quanh là một đám cung nữ hầu hạ, có một nam nhân trung niên mặc áo bào lụa tinh xảo, thoạt nhìn giống như là một thương nhân giàu có.
Người nọ nhìn Ngu Sở, kinh ngạc nói: “Cô cô! Người thật sự trở lại rồi. Người, người cũng không hề già đi một chút nào…”
Nam nhân trung niên này chính là Ngu Thượng Phàm, nhi tử của Ngu Nhạc Cảnh.
Năm đó, hắn ta vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, thế mà bây giờ đã ngoài ba mươi, bốn mươi tuổi, cũng đã nắm quyền quản lý Ngu gia nhiều năm rồi, còn để cả râu nữa, trông già dặn hơn rất nhiều.
Tuy rằng Ngu Thượng Phàm biết người tu tiên sẽ không già đi, nhưng ông vẫn bị sốc khi nhìn thấy diện mạo không hề thay đổi của Ngu Sở so với mười năm trước.
Ông lại nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ở phía sau Ngu Sở, lẩm bẩm nói: “Lục đệ, Thẩm đệ, hai đệ cũng vậy…”
“Bọn ta vẫn được coi là lớn lên bình thường.” Thẩm Hoài An vội vàng nói.
Hồi đó, cậu và Lục Ngôn Khanh, một người mười sáu tuổi, một người mười bốn tuổi, bây giờ đều đã ngoài đôi mươi, cũng là chuyện bình thường, lưu giữ nét thanh xuân vẫn là chuyện của sau này.
Ngu Thượng Phàm mỉm cười, lẽ ra ông nên gặp lại một cách nghiêm túc một chút, nhưng lại cảm thấy có phần nhẹ nhõm trước sự ngắt lời của Thẩm Hoài An.
Ông chợt nhớ ra gì đó, lùi lại một bước, vội vàng nói: “Cô cô, mọi người mau vào đi.”