Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thử luyện cao cấp còn chưa kết thúc, không khí trên núi Song Hổ đã trở nên vô cùng cứng nhắc. 

Theo tên đệ tử của các môn phái lớn bị loại truyền tới, vẻ mặt các trưởng lão và chưởng môn ở đây cũng trở nên càng ngày càng khó coi. 

Qua một buổi chiều, đệ tử của các môn phái nhỏ hầu như bị loại hết, chỉ còn lại một mình Ngu Sở, nhưng ba đồ đệ của Tinh Thần Cung vẫn chưa có tin tức, ngược lại là đệ tử của các môn phái lớn bị loại liên tục. 

Mặt mấy chưởng môn tái mét hết rồi. 

Bọn họ nhìn danh sách tham gia rồi, lần rèn luyện này đồ đệ lớn nhất của Tinh Thần Cung hai mươi tuổi, lão nhị mười bảy tuổi, còn mang theo một cô bé mười ba tuổi.  

Tuổi tác ba người cho dù là lão đại, thì trong tất cả những đệ tử tham gia lần này vẫn tính là còn hơi nhỏ. 

Nhưng kết quả thì sao? Nhân tài bọn họ xem trọng lần này chẳng có người nào làm nên trò trống gì, có một vài người còn bị loại từ sớm. 

Mấy đồ đệ đến chờ kết quả thay sư phụ cũng cảm nhận được không khí nghiêm nghị trong phòng, bọn họ không nói một lời, run lẩy bẩy. 

Nguyên nhân những chưởng môn này khó chịu không chỉ vì đệ tử Ngu Sở, còn bởi vì bọn họ đã cho rằng những hoạt động lớn nhỏ trong giới tu tiên là việc nhà mình từ lâu, mọi người thay nhau làm chủ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. 

Ví dụ như lúc này, người thắng cuộc sẽ nhận được một cuốn sách Hỏa Vân Thượng Cổ, với người tu tiên hệ Hoả chắc chắn là bảo vật quý giá. 

Mà cuốn sách Hỏa Vân này vốn là chuẩn bị cho u Dương Viên, đệ tử dẫn đội của Lôi Đình Môn. Bất luận là nhìn từ góc độ nào thì hắn ta cũng là tuyển thủ có khả năng cao đoạt giải quán quân năm nay nhất. 

Thay phiên nhau làm chủ đã là một kiểu hiểu ngầm giữa các môn phái lớn. Lúc các đồ đệ trẻ có trình độ tương đương nhau, tất cả mọi người ngươi tới ta đi [*], xem những việc thử luyện bí cảnh, thi đấu tiên môn đại bỉ, so tài nội bộ như rèn luyện đồ đệ, tóm lại là cũng không có ai thiệt thòi gì. 

[*] Ngươi tới ta đi: Bạn bè thân thiết thường xuyên qua lại.

Bằng không, nào ai thật sự bằng lòng từ thiện bảo vật quý giá cho người khác chứ?

Nhưng mà, kiểu hiểu ngầm trăm năm này bị Tinh Thần Cung bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ.

Sắc mặt mấy chưởng môn phái đóng góp phần thưởng lần này càng tệ hơn, lúc đầu, việc này là ngươi tới ta đi, nếu thật sự để cho Tinh Thần Cung thắng thì việc này không chỉ có thịt đau mà còn làm cho lòng người khó chịu cực kỳ. 

Ngày thứ tư trôi qua như vậy, có chưởng môn thật ra đã chẳng nén giận nổi muốn bỏ về, nhưng mà nghĩ tới cái gai Ngu Sở, bọn họ mới cắn răng ở lại, chỉ muốn chờ đợi một kết quả.

Vào ban đêm, rừng rậm nguy hiểm tứ phía.

Tuy nói thử luyện sơ cấp và cao cấp đều là rừng rậm nhưng độ khó lại khác nhau như trời và đất. Rừng rậm sơ cấp còn có thể ung dung như cắm trại dã ngoại, nguy hiểm lớn nhất là phải đề phòng người khác.

Còn rừng rậm cao cấp thì nguy hiểm hơn nhiều.

Hơn bốn mươi người tham dự tiến vào thử luyện cao cấp, ba phần tư buổi tối đã trôi qua, phần lớn người tham gia đều không phải bị những người dự thi khác loại mà là vì cạm bẫy, yêu thú, lạc đường, pháp trận trong rừng loại hoặc là tự động lựa chọn từ bỏ. 

Đêm tới, Tiểu Cốc chọn một cây cổ thụ, cô bé bò lên chỗ cao trên cây, chọn một cành cây khá to khỏe buộc mình vào rồi mới chuẩn bị nghỉ ngơi. 

Lúc này, trong rừng truyền tới tiếng cười đùa của nam nhân. Cốc Thu Vũ co người lại, cẩn thận nhìn xuống. 

Có hai người tham dự cùng đi tới chỗ cô bé, thì ra là hai đệ tử lên tiếng châm chọc trong rừng rậm sơ cấp, cũng chẳng biết sao bọn họ có thể tìm thấy nhau ở khu rừng rộng lớn thế này.

Hai người này cũng chọn cây cổ thụ chỗ Cốc Thu Vũ, bọn họ tuần tra xung quanh, xác định gần đây không có nguy hiểm nào khác rồi lại nhìn lên trên một chút.

Cơ thể Tiểu Cốc nhỏ nhắn, bị cành cây to khỏe che kín mít, hai người cũng chẳng thấy gì.

Bọn họ ngồi ở dưới tàng cây rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con mẹ nó, mấy ngày nay ta mệt quá.” Đệ tử dẫn đội ngày đó mắng. 

“ u Dương sư huynh, lần này huynh chắc chắn là quán quân rồi.” Một người khác hâm mộ nói: “Đệ nhìn bọc của huynh sắp không chứa nổi nữa rồi.”

“Bình thường thôi.” u Dương Viên đắc ý nói: “Haiz, vốn dĩ với trình độ của ta tham gia lần thử luyện này cũng có hơi ức hiếp những người khác, nhưng ai bảo sư phụ coi trọng ta chứ?”

“Sư huynh nói đúng, lần này huynh thử luyện được hạng nhất, ba năm sau lại thi đấu ở tiên tông đại bỉ bộc lộ tài năng, đó là lên như diều gặp gió, chắc hẳn về sau huynh sẽ rất có tiếng nói trong môn phái.” Đệ tử này nịnh nọt: “Đến lúc đó sư huynh đừng quên đệ, nâng đỡ sư đệ nhiều hơn nhé.”

“Chuyện này ngươi yên tâm, ngươi và ta bái cùng một sư, ta cũng không tin tưởng được những người khác.”

Hai người trò chuyện thỏa thích ở dưới tàng cây một hồi, cứ như là tương lai tốt đẹp đang ở trước mắt vậy.

Cốc Thu Vũ cảm thấy hai người này ồn ào nhưng vẫn chưa muốn làm cái gì, cô bé ở trên cây nhắm mắt lại, tính ngủ một giấc ngắn, chờ hai người kia tự giác rời đi.

Kết quả, hai người của Lôi Đình Môn lại trò chuyện.

“Nhưng mà, Tinh Thần Cung và còn có một tán tu tên Tiêu Dực hơi nguy hiểm.” Đệ tử kia nói: “Lúc qua cửa sơn động, đệ có hỏi mấy đệ tử, bọn họ nói nhóm hai người ấy qua cửa rất sớm. Hình như rất lâu rồi chưa từng có tình huống tán tu và môn phái nhỏ dẫn đầu.” 

“Bọn họ là cái thá gì chứ?” u Dương Viên không thích nghe lời này: “Cái bọn chẳng đủ tư cách ấy, ngay cả môn phái lớn cũng chẳng vào nổi, có thể giỏi tới đâu? Người có năng lực đều tới nơi cao, ngươi có thấy người xuôi dòng đi xuống không?” 

“Sư huynh nói đúng, là đệ hiếm thấy việc lạ.” 

 u Dương Viên hừ lạnh một tiếng: “Tinh Thần Cung kia ngay cả tiểu cô nương cũng mang tới cho đủ người, nhưng chẳng lẽ cả môn phái chỉ có ba đồ đệ này cử hết tới để thêm điểm. Môn phái nhỏ như thế, một ngụm nước miếng của ta là tiêu đời rồi!” 

Hai người nói chuyện vui vẻ, lời nói càng lúc càng khó nghe.

Trên cây, Cốc Thu Vũ chậm rãi mở to mắt, cô bé nhấp môi, trong mắt bùng lên ngọn lửa. 

Hai người của Lôi Đình môn lấy lương khô ra ăn, một cơn gió thổi qua như có hạt cát tròn lướt qua mặt, u Dương Viên tiện tay vỗ xuống mặt.

Giây tiếp theo, cổ họng hắn ta sưng to lên như quả bóng hơi, chẳng thể nào thở nổi, u Dương Viên hoảng sợ mở to hai mắt, hắn ta nhìn sư đệ ở trước mặt, phát hiện ra cả hai người đều có trạng thái ngạt thở giống nhau. 

Cùng lúc đó, hai tay hai chân hắn ta bắt đầu lạnh buốt tê liệt, không thể động đậy, hai người cùng ngã xuống đất. 

Tình, tình huống gì vậy, xảy ra chuyện gì thế này?

Lúc này, một làn váy thiếu nữ hạ xuống trước mặt hắn ta. u Dương Viên bị người đó lật lại, hắn ta bắt gặp một cặp mắt xinh đẹp còn một chút non nớt.

“Chúng ta là bọn không đủ tư cách à?” Cốc Thu Vũ cười khẽ mà hỏi: “Ta tới cho đủ người ư?”

Lúc này u Dương Viên mới nhận ra mình bị Cốc Thu Vũ hại, hắn ta mở to hai mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Cốc Thu Vũ.

“Ngươi, ngươi…” Hắn ta thở hổn hển cố gắng nghiến răng nói.

Ngón tay trắng trẻo của Cốc Thu Vũ bóp chặt cổ u Dương Viên, cô bé mỉm cười ngọt ngào, trong mắt lại u ám và lạnh lẽo. 

“Ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục sư môn và sư huynh của ta như vậy?” Nàng nói thật nhẹ nhàng.

Nếu như là hôm qua, u Dương Viên chắc chắn sẽ không tin mình sẽ sợ một cô bé mười ba tuổi. Nhưng mà giờ phút này đây, ở dưới đôi bàn tay như chẳng có sức mạnh gì của cô bé, u Dương Viên cảm nhận được nỗi sợ hãi cái chết.

Giống như cô bé trước mặt này thật sự muốn giết hắn ta vậy.

“Không, không…” Cổ họng hắn ta phát ra tiếng thều thào.

 u Dương Viên không biết Cốc Thu Vũ suy nghĩ cái gì, trong vài giây dài dằng dặc, hắn ta nhìn thấy sát ý lạnh lẽo và do dự xoay chuyển trong đôi mắt xinh đẹp của cô bé, tựa như sinh tử chỉ là chuyện nháy mắt trong đầu của cô bé thôi vậy.

“Xin lỗi.” Cuối cùng, Cốc Thu Vũ nói.

Hô hấp của u Dương Viên bị nghẹn lại, hắn ta cảm giác mình sắp ngất đi rồi. 

Nhưng bản năng muốn sống thổi còi báo động trong tiềm thức hắn ta, giống như hắn ta mà không hùa theo lời Cốc Thu Vũ nói thì sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra. 

“Xin… xin lỗi, là, là lỗi của ta, xin lỗi…” Hắn ta lắp bắp gắng gượng cầu xin. 

Cốc Thu Vũ buông hắn ta ra, cô bé thở dài một tiếng rất nhỏ. 

“Rất muốn giết ngươi. Nhưng mà… nhưng mà sư tôn sẽ không vui.” Cô bé tiếc nuối mà nói: “Ta phải làm đứa trẻ ngoan, haiz.”

Cốc Thu Vũ đổ thuốc giải vào mũi miệng hai người, u Dương viên há miệng thở hồng hộc, một giây sau, hắn ta bị một cổ tay đánh vào cổ rồi bất tỉnh. 

Bình thường mà nói, bảy ngày thử luyện sẽ kết thúc vào ngày thứ năm, thứ sáu. Bởi vì phần lớn người tham dự bí cảnh cao cấp đều không tới nổi ngày cuối cùng. 

Trước đây cảnh tượng xuất hiện thường xuyên là từng người bị loại rồi người cuối cùng còn lại sẽ tự động giành chiến thắng, sau đó là thống kê điểm số.

Một đêm trôi qua, mấy đệ tử của không ít môn phái còn lại cũng bị loại hết, trong bí cảnh còn lại mười người. 

Lúc đầu, mười người này chí ít có thể cố hết ban ngày, kết quả là vào buổi sáng sớm, các sư phụ ngồi hoặc đọc sách trên núi Song Hổ nghe thấy tiếng thông báo rất to của đệ tử. 

“Có người tham dự đã lên núi, khoảng một canh giờ là có thể qua cửa!” 

Nghe thấy lời này, các chưởng môn trong phòng trong đại điện đều ngẩng đầu lên. 

Đã vài lần không có đệ tử qua cửa, chẳng lẽ lần này sắp bị phá kỷ lục ư? 

Các sư phụ của các môn phái lớn đều rất tin tưởng đồ đệ của mình, bọn họ sôi nổi ra cửa nghênh đón. 

Phóng tầm mắt mà nhìn lên núi Song Hổ thường ngày chẳng thấy nổi người nổi danh. 

Ngu Sở cũng nghe thấy tin tức này. 

Lúc nàng chậm rãi đi tới, chẳng biết ai nói một câu: “Ngu chưởng môn cũng ở đây, đúng lúc lắm, chúng ta cùng xem người cuối cùng qua cửa là ai đi!” 

Trong mười người còn sót lại, ngoại trừ ba đồ đệ của Ngu Sở, còn có bảy người. Chỉ cần không phải người của nàng chiến thắng, thì ai thắng cũng được. 

Bảy với ba, bọn họ còn không thẳng nổi ư? 

Các sư phụ nín thở trầm ngâm.

Sau một nén nhang, rốt cuộc có một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở chỗ rẽ cuối bậc thang. 

Bọn họ đều nhìn kỹ đồ đệ này, vẻ ngoài cậu thanh tú, mắt như sao trời, gian khổ trong bí cảnh năm ngày như chẳng gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì tới cậu, ống tay áo cậu trông vẫn bồng bềnh, khí chất ung dung. 

Thiếu niên ấy trông tuấn tú nho nhã, nhưng vấn đề là, cậu là đồ đệ của ai? 

Các trưởng lão, chưởng môn nhìn nhau, tất cả mọi người mơ hồ. 

Lúc này, thiếu niên đã đi đến tầng cao nhất, lồng ngực phập phồng vẫn để lộ sự mỏi mệt của cậu. 

“Chúc mừng ngươi, ngươi là người qua cửa đầu tiên.” Đệ tử giữ trật tự đi tới, cậu ta nói: “Đưa lệnh bài của ngươi cho ta để ta xem thân phận và thành tích của ngươi.”

Thiếu niên mặc áo trắng tiện tay lấy lệnh bài ra đưa cho đệ tử, ánh mắt của cậu tìm kiếm sư phụ.

“Người kia, ngươi…”

Đệ tử kiểm tra còn chưa nói xong thì con mắt thiếu niên đã sáng lên, cậu xuyên qua đám người rồi cúi đầu ôm quyền trước mặt Ngu Sở. 

“Sư tôn!” 

Thấy cảnh này, các chưởng môn khác đều sắp không thở nổi rồi. 

Mẹ nó, thật sự là đồ đệ của Ngu Sở???

Bên này, Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, cậu nhìn Ngu Sở rồi lo lắng nói: “Sư tôn, mấy ngày nay có khỏe không ạ?”

Ngu Sở bất đắc dĩ nói: “Ta ở đỉnh núi này chờ các con, có thể không khỏe cái gì? Ngược lại là con vất vả rồi.” 

Lục Ngôn Khanh vừa muốn nói gì thì đệ tử quan sát lại lớn tiếng thông báo. 

“Phát hiện hai người tham dự lên núi!” 

Này, năm nay là thế nào, trước đó bất luận thế nào cũng chẳng ai có thể qua cửa, năm nay lại qua cửa một loạt? 

Trên đỉnh núi, Ngu Sở vừa quan tâm Lục Ngôn Khanh xong thì nghe thấy bên dưới bậc thang vang lên tiếng cãi vã.

“Sao nghe có chút quen tai vậy?” Lục Ngôn Khanh thắc mắc. 

Bọn họ đi tới bậc thang gần đấy nhìn xuống thì thấy Thẩm Hoài An và Tiêu Dực chật vật và lấm lem, hai người vừa đánh nhau vừa chạy lên trên, đấu đá kịch liệt. 

Tiêu Dực lúc đầu dẫn dầu trước, lại bị Thẩm Hoài An giơ tay kéo lại, hai người lăn lộn ở bên dưới. 

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở bên trên, Tiêu Dực bỗng nhiên giật mình. Không biết là giật mình vì phát hiện ra đã có người giành hạng nhất hay bởi vì thấy Ngu Sở. 

Thẩm Hoài An nhìn lên theo ánh mắt cậu ấy, cậu lập tức nở nụ cười. 

“Sư tôn, Lục Ngôn Khanh!” 

Cậu chạy lên trên, hình như lúc này Tiêu Dực mới hoàn hồn, cũng chẳng đánh nhau nữa, hai người cùng chạy lên đỉnh núi. 

Đệ tử phụ trách nói còn chưa kịp nói xong, Thẩm Hoài An không nhìn vào cậu ta. 

Cậu đi tới trước mặt Ngu Sở, cũng nhìn nàng một lượt, sau đó chẳng hề thân thiện nhìn các chưởng môn khác. 

“Sư tôn, bọn họ có ức hiếp người không?”

Thẩm Hoài An thẳng tính, nói chuyện cũng ngay thẳng hơn Lục Ngôn Khanh nhiều. 

Ngu Sở có thể oán giận các trưởng môn khác nhưng Thẩm Hoài An vẫn còn là tiểu bối, làm như vậy là không lễ phép. 

Nàng vỗ vào gáy Thẩm Hoài An một cái, Thẩm Hoài An lập tức thu ánh mắt hung dữ lại, uất ức nói: “Sư tôn, chẳng dễ dàng gì con mới qua cửa mà, người đánh con ư?”

Lúc đầu Ngu Sở muốn nói Thẩm Hoài An không biết lớn nhỏ, kết quả, khi nhìn thấy bộ dạng lấm lem của thiếu niên thì mềm lòng. 

Nàng sửa sang lại tóc tai hơi rối của Thẩm Hoài An, không thể không dỗ dành: “Vất vả rồi, vất vả rồi. Có bị thương hay không?” 

Thẩm Hoài An lập tức gật đầu, cậu giơ cánh tay bầm tím của mình ra cho Ngu Sở xem, tố cáo: “Sư tôn, người xem cái tên này đánh con này, cậu ấy ra tay ác lắm đó!” 

Tiêu Dực lúc đầu còn đứng ở một bên ngẩn người, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì. Kết quả là bỗng nhiên mình bị người ta nhắc tới, cậu ấy ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ngu Sở. 

Chẳng biết có phải bóng ma tối hôm đó hay không, mặt Tiêu Dực đỏ bừng rồi lắp ba lắp bắp nói: “Hắn cũng đánh ta.” 

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Các chưởng môn khác: Đệ tử áo trắng này rất có tiên khí, khí chất ung dung, xem ra là không hề tầm thường!

Sự thật: Trước khi lên núi, Lục Ngôn Khanh sửa sang lại bản thân một lượt mới đi lên. 

Lão Nhị và lão Tứ: Đánh nhau từ dưới núi lên núi, cãi nhau về tới đích. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK