Nghe thấy lời của nhi tử, Tôn Uyển từ từ quay đầu lại.
“Ta biết.” Bà ấy khẽ nói, “Thượng Phàm, Niệm Sở, các con ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với cô cô của các con.”
Hai huynh muội bọn họ đáp một tiếng rồi cùng nhau rời khỏi ngôi mộ.
Trước bia mộ chỉ còn lại Tôn Uyển và Ngu Sở.
Ngu Sở bước tới, quỳ xuống bên cạnh Tôn Uyển, thắp hương cho cha nương và huynh trưởng.
Hai người đều không nói gì, ngoại trừ những cơn gió nhẹ ở vùng ngoại thành làm cho mấy tờ giấy tang kêu sột soạt ra thì không gian lúc này vô cùng yên lặng.
Ngu Sở nhìn xuống nén hương đang cháy, cả ba người nhà họ Ngu đều được chôn ở đây, yên lặng ngủ sâu trước mắt nàng.
Tôn Uyển nhìn Ngu Sở, khuôn mặt trẻ trung của nàng mờ ảo sau làn khói.
Chỉ có đôi mắt ấy vẫn sâu thẳm, trầm mặc như mọi khi, không cách nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hay thậm chí là cũng không rõ nàng có buồn hay không.
Tôn Uyển chợt nhận ra.
Trong trí nhớ của bà, Ngu Sở Sở không phải như thế này.
Ngu Sở Sở nên là một nữ tử vui tươi được nuông chiều, giống như trong số vô vàn màu sắc, nàng ấy chính là màu đỏ sáng chói và rực rỡ nhất. Nàng ấy thẳng thắn, tự tin, dù là yêu hay hận đều vô cùng quả quyết.
Chứ không nên giống như bây giờ, thờ ơ và trầm lặng, ngay cả khi buồn cũng không nói một lời.
Tôn Uyển không nhịn được mà nói: “Nếu như muội buồn thì cứ khóc đi. Nước mắt chảy ra, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.”
Ngu Sở nhướng mắt, đôi đồng tử trong suốt phản chiếu hình ảnh bia mộ cùng những làn khói đang bay lơ lửng.
“Khóc?” Ngu Sở nhẹ giọng nói, “Ta sớm đã quên cách khóc như thế nào rồi.”
Trong ký ức của nàng, kể từ khi rời khỏi “ngôi nhà trắng” thì cũng chỉ là đi khắp nơi để thực hiện các nhiệm vụ.
Trong những năm qua, nàng từng bị thương sắp chết, cũng từng rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Nhưng dường như nàng không khóc bao giờ.
Nàng sớm đã mất đi khả năng khóc từ lâu rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Ngu Sở, Tôn Uyển thở dài một hơi.
“Mấy năm nay, muội sống thế nào?” Tôn Uyển khẽ hỏi.
Ngu Sở nhìn Tôn Uyển.
Tóc của Tôn Uyển giờ đây đã biến thành màu hoa râm, lưng cũng khòm đi rồi. Không còn nhìn ra phong thái lúc còn trẻ của Đại phu nhân nhà họ Ngu vừa ngang ngược vừa điềm tĩnh của mười trước nữa.
Tôn Uyển đã già thật rồi.
Ngu Sở không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra sau này với Ngu Sở Sở.
Tu tiên là một cơ duyên tốt, nhưng trong tình huống đó, lựa chọn tự sát, không đi theo cốt truyện của nguyên tác, liệu có phải là điều tốt không?
Ngu Sở không trả lời.
“Còn tẩu thì sao?” Nàng hỏi.
Tôn Uyển mỉm cười.
“Ta cũng không bao giờ tin được. Lúc còn trẻ, ta hy vọng muội sẽ không tồn tại trên đời này, nhưng bây giờ già rồi, ta lại thường nhớ về muội.” Tôn Uyển nói.
Bà ấy nhìn Ngu Sở.
“Năm đó ta bụng dạ hẹp hòi, cho rằng muội là một kẻ vô cùng ngang ngược, đáng ghét nhất trên đời, còn cho rằng muội là tiểu thư nhà họ Ngu nên coi thường xuất thân của ta, nghĩ rằng ta không xứng làm tẩu tử của muội cho nên mới nhắm vào ta khắp mọi nơi, muốn khiến ta sống không dễ dàng.”
Tôn Uyển rủ mi xuống, cười nhẹ.
“Sau khi muội rời đi, ta trở nên có tiếng nói trong gia đình. Khi ta lấy thân phận phu nhân nhà họ Ngu gặp các phu nhân thế gia khác, ta mới hiểu được thế nào là lòng người mưu tính, trong nụ cười có giấu kim.” Bà ấy nói, “Lúc đó ta đã nghĩ đến muội, ta mới chợt nhận ra, thực ra muội không hề có mưu mô gì, chỉ là một hài tử quá được nuông chiều mà thôi, thật sự không thể gọi là người xấu.”
Ánh mắt Ngu Sở mờ mịt.
Nàng nói: “Thật ra tẩu không cần phải nói thay ta. Hồi đó ta thật sự không muốn tẩu làm tẩu tử của ta, nhưng không phải vì gia cảnh của tẩu, mà vì tính cách chúng ta không hợp nhau.”
“Ta biết.” Tôn Uyển nói khẽ, “Chẳng qua là ta và muội không phải cùng một loại người nên mới hiểu lầm nhau. Bây giờ ta cũng già rồi, nghĩ về những chuyện trước kia, thực ra đều là những chuyện vặt vãnh… thế mà cuối cùng lại trở thành cục diện như hiện tại.”
Từ rất xa xưa, nhà họ Ngu đã là một gia đình thương nhân giàu có, nổi tiếng ở phương Bắc, trong khi gia đình họ Tôn thì bình thường hơn nhiều, miễn cưỡng cũng coi như là gia đình thư hương.
Hồi đó, khi Ngu lão gia tìm thê tử cho Ngu Nhạc Cảnh cũng không quá quan tâm đến gia cảnh của nhà bên kia thế nào, mà lại quan tâm người đó là người như thế nào nhiều hơn.
Dù gì thì công việc kinh doanh của gia đình họ Ngu trong tay của Ngu lão gia cũng đã rất phát triển rồi. Ông đã là phú thương giàu nhất phương Bắc, cũng không muốn tiếp tục mở rộng kinh doanh về phía Nam, ông chỉ mong nhi tử mình trông coi cho tốt thôi.
Vì vậy, việc tìm con dâu tất nhiên là rất quan trọng.
Tôn Uyển là một tiểu thư khuê các chính thống, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, ngoại hình cũng không tệ, từng tham gia vài hội thi thư, đều không hề luống cuống mà rất tự nhiên.
Chỉ là, trông bà ấy có bề ngoài sáng sủa nhưng thực tế gia cảnh lại thiếu hụt trầm trọng, chỉ còn lại cái vỏ để dựa vào, vô cùng sa sút, cũng thường bị người ta chê cười sau lưng, trong nhà cũng hy vọng nữ nhi mình sẽ gả cho một gia đình tốt một chút.
Ngu lão gia gặp gỡ vài lần, cảm thấy Tôn Uyển là người hiền đức, thích hợp làm con dâu nhất.
Ông hỏi thê tử cho nhi tử của mình là Ngu Nhạc Cảnh. Là trưởng tử, Ngu Nhạc Cảnh sớm đã hiểu được mình phải kế thừa trọng trách của gia tộc. Thậm chí còn chưa nhìn mặt đối phương, nhưng khi thấy cha mình ngỏ lời, Ngu Nhạc Cảnh đã trực tiếp đồng ý cuộc hôn nhân này.
Ngu lão gia lại đi hỏi nhà họ Tôn. Nhà họ Tôn có thể kết thân với một đại gia tộc như thế đương nhiên là vui mừng khôn xiết, thế là lập tức đồng ý.
Tôn Uyển cũng rất vui, dù sao thì bà ấy cũng chỉ là một trong số rất nhiều tiểu thư khuê các, còn thiếu gia nhà họ Ngu tuổi trẻ đầy triển vọng ở toàn bộ phía Bắc này chỉ có một người.
Từ tiểu thư nhà họ Tôn không một ai biết đến, trở thành thiếu nãi nãi nhà họ Ngu, đó là khác biệt lớn đến thế nào chứ?
Hai gia đình rất nhanh đã định ra hôn ước, mãi đến khi Ngu gia đến tận cửa ngỏ lời kết thông gia, Ngu Sở Sở mới biết rằng, huynh trưởng của mình sắp kết hôn với một người tẩu tử đến cả mặt còn chưa từng gặp.
Kể từ đó, nàng ấy và tẩu tử có tính cách hoàn toàn khác biệt, lại lớn lên trong môi trường khác nhau nên thường xuyên xảy ra xích mích.
Đột nhiên, một người ngoài sắp bước vào gia đình nhà họ Ngu, người được nuôi dưỡng và chiều chuộng như Ngu Sở Sở, dù chưa gặp mặt Tôn Uyển nhưng đã không mấy ưa vị tẩu tử này.
Huống hồ chi vào lúc đó, Tôn Uyển đem hết tâm huyết của mình để lấy lòng công công và bà bà [*], mà hoàn toàn không để ý gì đến Ngu Sở Sở, thêm vào việc Ngu lão phu nhân cũng rất thích cô con dâu ngoan ngoãn, hiếu thuận này. Phu thê hai người họ cùng nhi tử đều yên ắng vui vẻ, một nhà hòa thuận. Điều này khiến cho Ngu Sở Sở cảm thấy mình như bị bỏ rơi, không thể chấp nhận được.
[*] Công công: cha chồng; bà bà: mẹ chồng.
Ngu Sở Sở cho rằng Tôn Uyển đạo đức giả, chỉ biết lấy lòng người khác, cảm thấy bà ấy đột nhiên xuất hiện đã lấy đi tổ ấm vốn dĩ hòa thuận, hạnh phúc của mình, chiếm đi vị trí vốn thuộc về mình.
Sau vài lần xích mích, Tôn Uyển cảm thấy Ngu Sở Sở kiêu căng ngạo mạn, coi thường gia cảnh của mình nên mới cố ý nhắm vào bà ấy khắp nơi, càng ngày càng chán ghét Ngu Sở Sở.
Nhưng trên thực tế, không ai xấu cả.
Tôn Uyển nhạy cảm, tự ti nên cho rằng Ngu Sở Sở coi thường bà ấy, thực ra thì Ngu Sở Sở căn bản cũng không phân biệt được gia cảnh của những gia đình khác cao thấp thế nào, nàng ấy chỉ là vì quá được nuông chiều, sợ tẩu tử cướp mất đi người thân và cha nương của mình mà thôi.
Ngu Sở Sở cảm thấy Tôn Uyển là hồ ly tinh nên mới rất được lòng mọi người, nhưng lại không biết rằng, từ nhỏ Tôn Uyển đã được dạy tam tòng tứ đức, quy tắc lễ nghi chỉ vì để lớn lên làm một người con dâu ngoan ngoãn. Bà gả vào Ngu phủ, nỗ lực lấy lòng công công và bà bà cũng chỉ là vì hy vọng mình có thể được chấp thuận, sống một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Bọn họ có gì sai đâu chứ?
Những xích mích, ân oán bao năm không nói ra được cuối cùng cũng bùng phát, khiến tất cả mọi người đều tổn thương.
Bốn mươi năm đã trôi qua kể từ lúc Ngu Sở Sở bỏ nhà ra đi, tự sát mà chết, Tôn Uyển vẫn sống trong nỗi khúc mắc cả nửa đời người, không một ai sống dễ chịu cả.
“Ta đã từng thực sự rất ghét muội, cho dù ta cũng hiểu được bị người khác làm khó dễ là như thế nào, nhưng ta vẫn ghét muội.” Tôn Uyển khe khẽ nói, “Cho đến khi con dâu ta lên nắm quyền, trở thành Ngu phu nhân mới, ta mới dần dần hiểu được cảm giác của muội lúc đó.”
Bà ấy nhìn Ngu Sở, nhẹ nhàng nói: “Đáng lẽ chúng ta không nên như thế này.”
Ngu Sở nhìn vào bia mộ của cha, nương và huynh trưởng.
“Đều đã qua rồi.” Ngu Sở nói nhỏ.
Thực ra, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ với Tôn Uyển hay xin lỗi nhau, bắt tay làm hòa gì cả.
Trong nhà khó tránh khỏi những chuyện thế này, ai cũng từng mắc sai lầm, ai cũng từng bị tổn thương. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, ai đúng ai sai có còn quan trọng nữa không?
Đối với nàng mà nói, nỗi đau của Ngu Sở Sở hay nỗi đau của Tôn Uyển, nàng đều có thể hiểu được.
Chỉ là, Tôn Uyển cũng đã già như vậy rồi, nếu có thể giải được nỗi khúc mắc, khiến bà ấy có thể sống thêm mười năm nữa thì cũng là một chuyện tốt.
Hơn nữa, ai dám nói bi kịch của nhà họ Ngu rốt cuộc là vì hiểu lầm giữa tẩu tử và tiểu cô [*], hay là vì mệnh của Ngu Sở Sở vốn đã phải tu tiên, phải chết trong giới tu tiên cho nên mới dẫn đến trong nhà xảy ra chuyện đây?
[*] Tiểu cô: em chồng.
Ngu Sở nhìn Tôn Uyển, giọng nói nhẹ bẫng: “Mọi chuyện đều là duyên số, tẩu cũng nên buông bỏ đi.”
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt này giống như Tôn Uyển của mười hai năm trước, lúc bà ấy đang đứng trước cửa Động Nguyệt, khô khan dặn dò Ngu Sở phải cẩn thận trong mọi việc.
Cũng là ánh mắt đầu tiên mà Ngu Sở Sở đã nhìn tẩu tử của mình trên bàn ăn vào buổi sáng sau hôm đám cưới của huynh trưởng, cách đây hơn bốn mươi năm.
Bao nhiêu năm trôi qua, nửa đời ân oán trong giờ khắc này cũng dần tan biến.
Tôn Uyển cúi đầu, trên khuôn mặt già nua hiện lên nét cười, nhẹ gật đầu.
“Tẩu tử.” Ngu Sở lại gọi. Nàng nhìn chằm chằm vào bia mộ của cha nương và huynh trưởng, nhẹ nhàng nói: “Hãy giúp ta dựng một bia mộ bên cạnh cha nương, cứ xem như ta đã chết rồi đi.”
“Có thể tẩu sẽ nghĩ ta là kẻ máu lạnh, nhưng ta sẽ không quay lại nữa. Ta không muốn nếm trải nỗi đau này lần nữa.” Nàng nhìn Tôn Uyển, nhẹ nhàng nói, “Tất cả người thân ruột thịt của ta đều đã đi rồi. Nhà họ Ngu của ta cũng đã không còn tồn tại nữa.”
Môi Tôn Uyển khẽ run, bà ấy cúi đầu, lưng càng ngày càng cong. Môi bà ấy run rẩy, một lúc sau, bà ấy run rẩy nói: “… Được.”
Ngu Sở nhìn chằm chằm vào bia mộ.
Nàng nói thật khẽ khàng, “Trên bia hãy viết ngày mất là năm Nhâm Thân thứ sáu mươi tư, ngày mười lăm tháng năm.”
Mười hai năm trước, Ngu Sở Sở cũng chết vào ngày này.
Giúp nàng ấy dựng một bia mộ bên cạnh cha nương, liệu nàng ấy có thể tìm được đường về nhà không?
Đừng giống như Ngu Sở nàng vậy, thậm chí còn không có đường lui.
Khói đã đốt hết, Ngu Sở đứng dậy quay người rời đi.
“Sở Sở.”
Nghe thấy giọng của Tôn Uyển phía sau lưng mình, mang theo vẻ già nua và nỗi đau không thể chịu đựng.
“Nếu có kiếp sau…” Tôn Uyển run rẩy nói, “Nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ làm một tẩu tử tốt hơn, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, có được không?”
Người tu tiên, sao có thể nói đến luân hồi?
Ngu Sở quay đầu, nàng cười nhẹ.
“Được.” Nàng đáp.