Chương 50
Editor: Mơ
Beta: Thuỷ Tiên
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lên đường rời đi.
Tòa thành này tuy nói cũng có những người tham dự thử luyện xong nghỉ chân, nhưng rất hiển nhiên, không chỉ có một người đang theo dõi bọn họ. Xem ra, các môn phái lớn đều muốn biết Tinh Thần Cung rốt cuộc ở nơi nào.
Ngu Sở cũng không làm khó những đệ tử theo dõi này, lúc cưỡi ngự kiếm rời đi, nàng ném mấy lá bùa bỏ lại những người kia.
Chờ tới lúc bọn họ bình tĩnh lại, mục tiêu phải theo dõi đã biến mất hút từ lâu.
Ngu Sở dẫn đồ đệ trở về Huyền Sơn Cổ Mạch, không đi con đường thành Vân, mà là vào kết giới ở trong sương mù.
Trước đó trừng trị Thiên Cẩu Các ở thành Vân cho nên không ít người của các môn phái chia quân thành hai hướng, một theo nhóm người Ngu Sở, một tiến vào thành Vân nằm vùng trong đêm.
Ngu Sở dùng lá bùa huyễn thuật tạo ra thế thân giống mấy người bọn họ, cho chúng dẫn những người theo dõi đi về hướng ngược lại với Huyền Sơn Cổ Mạch.
Cho nên trước mắt, không có môn phái nào ngờ bọn Ngu Sở sống trên ngọn núi phủ sương mù.
Dẫu sao, nơi trù phú thượng cổ này, ngoại trừ Ngu Sở có thể hack khế ước thành công nhờ vào hệ thống vượt quá tầm hiểu biết của thế giới này ra, thì người tu tiên bình thường đều không có may mắn này.
Trở lại môn phái, Ngu Sở bảo hai sư huynh thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Dực nghỉ ngơi mấy ngày, thích ứng một chút rồi làm lễ bái sư cho Tiêu Dực.
Lúc đầu môn phái ở Huyền Sơn Cổ Mạch vô cùng to lớn, tính toán thu nhận số lượng đệ tử rất lớn, ngôi nhà ở chóp núi ngọn núi cao nhất chắc là chuẩn bị cho đệ tử trong môn phái, mấy ngọn núi khác còn có ký túc xá.
Chẳng qua, nhà ở ngọn núi cao nhất mấy người bọn họ không ở hết.
Bây giờ căn nhà trong đó, Lục Ngôn Khanh ở sương phòng phía Đông, Thẩm Hoài An ở sương phòng phía Tây, phòng chính còn trống.
Sư huynh sư muội ba người giới thiệu từng nơi tên ngọn núi chính xong thì thu xếp rõ ràng cho Tiêu Dực, để cậu ấy vào ở phòng chính.
Theo lý mà nói, môn phái tôn ti trật tự nghiêm khắc, có lý nào sư đệ ở chỗ tốt hơn sư huynh?
Tiêu Dực không hiểu lý lẽ đối nhân xử thế nhưng cậu ấy không ngốc, lúc này nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An.
“Vì sao các huynh ở phòng nhỏ, cho đệ ở phòng lớn?”
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An có thể nói mới đầu mình cảm thấy phòng chính quá lớn, ban đêm ngủ rất sợ, bọn họ sợ nên giờ mới một ở phòng bên trái, một ở phòng bên phải sao?
Đương nhiên không thể rồi.
“Chúng ta không câu nệ giống như môn phái bình thường.” Lục Ngôn Khanh nói: “Trên núi chỉ có mấy người chúng ta, tất nhiên phải thân như một nhà, đệ thoải mái là được.”
“Đúng vậy, đệ ở chỗ này đi.” Thẩm Hoài An cũng hùa theo nói: “Không thể bởi vì lớn nhỏ mà để một mình đệ ở trong nhà khác được mà?”
Tiêu Dực vốn muốn nói cậu ấy sao cũng được. Những ngày tháng trước đây, cậu ấy cũng đã quen sống một mình.
Nhưng nhớ tới lời ông nhắc nhở cậu ấy, bảo cậu ấy trao đổi tình cảm với con người nhiều, Tiêu Dực im lặng một lát rồi vẫn đồng ý vào phòng chính.
Hai sư huynh lấy đồ dùng thường ngày như chăn đệm cho Tiêu Dực, Tiểu Cốc ngồi trên bàn ở chính đường, váy lay động theo chân của cô bé.
“Thật tốt.” Cô bé hâm mộ nói: “Con trai các huynh túm tụm với nhau, nhưng con gái trên núi chỉ có một mình muội.”
“Vậy không tốt sao?” Thẩm Hoài An nhìn cô bé: ”Một mình muội là con gái lại còn nhỏ nhất, sư tôn cũng quan tâm muội nhiều hơn.”
Cốc Thu Vũ phồng má.
Nói như thế nào đây, tuy bởi vì chỉ có cô bé là con gái nên ngày thường sư phụ rất cưng chiều cô bé, bản thân cô bé ở căn phòng trong căn nhà đối diện, nhưng nếu sợ, đi tìm sư phụ thì sư phụ cũng bằng lòng để cô bé đến sau núi ngủ.
Nhưng mà… cô bé cũng hy vọng có một tiểu sư muội gần bằng tuổi mình, hai cô bé chơi với nhau thì tốt cỡ nào chứ!
Cho dù sư phụ nhận Tiêu Dực nhưng cô bé vẫn là người nhỏ nhất, thật sự có khoảng cách thế hệ với thanh niên trẻ bọn họ, không chơi chung được, chuyện phiếm của con gái cũng không thể nói với con trai.
Haiz, thật là, vì sao đồ đệ mới không thể là một cô bé chứ?
Cho dù Cốc Thu Vũ tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn để cho cuộc sống thường ngày của Tiêu Dực mới tới trở nên thú vị một chút.
Lúc đầu Thẩm Hoài An còn rất mong chờ nhìn thấy Tiêu Dực sợ tối, kết quả, phát hiện ra cậu đã nghĩ nhiều rồi. Người ta ngủ rất ngon ở phòng chính, chẳng hề sợ hãi.
“Chắc chắn là vì cậu ấy quá lớn, quá lớn nên chơi không vui.” Thẩm Hoài An bình luận.
Nếu là cậu bé mười mấy tuổi chắc chắn sẽ biết sợ!
Tuy vậy, Tiêu Dực năm nay đã mười chín tuổi nhưng cách cư xử của cậu ấy trông chẳng hề lớn tới vậy, thậm chí có khi khiến người ta cảm thấy, Tiêu Dực mới bắt đầu làm một con người bình thường, nhìn thế nào cũng thấy có chút ngây ngô.
Dù gì Ngu Sở cũng nuôi ba đứa trẻ, cảm giác này trên người Tiêu Dực là mạnh nhất.
Chẳng biết có phải vì được linh thú nuôi lớn hay không mà Tiêu Dực bình thường có hơi ít nói, lúc có một vài chuyện và hành động khiến cậu ấy không biết đối đáp bằng cách nào, phản ứng của Tiêu Dực là im lặng bất động, sau đó chớp con mắt màu xám nhìn Ngu Sở.
Một thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng nhìn bạn bằng ánh mắt hoàn toàn tin cậy và xin giúp đỡ, cảm giác này thật sự có chút kỳ diệu.
Ngu Sở cũng chẳng biết vì sao Tiêu Dực có thể tin tưởng nàng như thế. Hình như với Tiêu Dực mà nói, quan hệ từ lạ lẫm chuyển sang quan hệ tin cậy giữa bọn họ là chuyện hoàn thành trong nháy mắt.
Nhưng mà, quan hệ trước đó của bọn họ hình như không hề tốt, Tiêu Dực nướng trộm thịt thỏ bị Ngu Sở phát hiện ra, hai người còn rút vũ khí ra nữa cơ.
Cảm giác tin tưởng của Tiêu Dược tới quá bất ngờ. Bất ngờ tới nỗi Ngu Sở không nghĩ ra nguyên nhân cậu ấy tin tưởng nàng.
Có thể là hoàn cảnh lớn lên nên cho dù là sau khi chính thức bái sư, Tiêu Dực vẫn rất dễ căng thẳng, ngay cả Tiểu Cốc muốn tới gần nói chuyện với cậu ấy mà cơ thể Tiêu Dực cũng căng cứng như báo.
Mấu chốt là, cậu ấy xin Ngu Sở giúp đỡ còn chưa tính. Nhưng lúc cậu ấy ở chung với Ngu Sở cũng có vẻ rất căng thẳng.
Cậu ấy thường xuyên biến mất chẳng thấy đâu, về sau Thẩm Hoài An cũng biết đi tìm cậu ấy ở đâu, thằng nhóc này có quan hệ cực tốt với bọn yêu thú sói hổ, giống như cậu ấy là người một nhà với những yêu thú này vậy!
Đối với “vấn đề thiếu niên” này, Ngu Sở rất nhức đầu.
Hai tháng trôi qua, Tiêu Dực trông vẫn rất ít nói, tuy ba người khác rất ôn hòa, rất tốt bụng với cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn ngăn cách bản thân với họ.
Ngu Sở thật sự hết cách, đành phải viết thư cho Ngu Nhạc Cảnh xin giúp đỡ.
Nàng cảm thấy thương nhân giàu kiến thức, có lẽ sẽ có cách đặc biệt.
Nửa tháng nữa trôi qua, rốt cuộc Ngu Sở cũng nhận được hồi âm.
Thư của Ngu Nhạc Cảnh nói chung là, nếu đứa trẻ này lớn lên với dã thú, vậy thì cậu ấy có thể bị ảnh hưởng một phần tính cách.
Cho nên lúc đối xử với thiếu niên này, đừng chỉ xem cậu ấy là thiếu niên bình thường mà cũng phải xem cậu ấy như một con thú con được dã thú nuôi lớn.
Ông của cậu ấy rời đi, hơn nữa còn đi sớm, để cậu ấy sống một mình mấy năm chờ bước ngoặt, chuyện này khác gì vứt bỏ đâu? Cho nên, trong lòng của cậu ấy chắc chắn rất nhạy cảm và không có cảm giác an toàn, chẳng qua là không biết nói ra mà thôi.
Còn nữa, muội nhớ rõ khi muội còn bé nhặt con chó mực lớn ở bên ngoài về không? Chó con chẳng nhớ rõ gì cả, được nhặt về thì sẽ yên tâm thoải mái xem nhà mới như nhà mình.
Nhưng chó lớn đã trải qua nỗi khổ lang thang, sau khi vào nhà mới sẽ luôn rất sợ hãi, sợ mình có thể bị người ta vứt bỏ lần nữa.
Khi đó muội đối xử tốt với con chó lớn kia như vậy, chẳng phải nó còn không dám quá thân thiết sao? Về sau huynh mượn nó trông coi tiền trang [*], chưa tới một tháng mà con chó này đã có sức sống trở lại.
[*] Tiền trang: Ngân hàng tư nhân.
Cho nên, muội và các đồ đệ của muội càng bao dung và ôn hòa hơn mức bình thường với cậu ấy, có thể cậu ấy càng không dễ chịu hơn. Con người kiểu này rất nhạy cảm, muội muốn cậu ấy thích ứng thì chẳng bằng tìm cho cậu ấy chút việc để làm.
Nếu cậu ấy tin tưởng muội, vậy trước tiên muội nghĩ cách để cậu ấy không căng thẳng khi nhìn muội, sau đó câu chuyện dễ nói rồi.
Cuối cùng nói thêm câu nữa ngoài lề: Muội sắp đại thọ sáu mươi rồi, có muốn làm lớn một bữa không?
Ngu Sở gấp giấy lại, nàng quyết định xem nhẹ câu cuối cùng của Ngu Nhạc Cảnh.
Nàng suy nghĩ lời của Ngu Nhạc Cảnh hồi lâu, cảm thấy hình như có lý. Nhưng hình như chỗ nào cũng kỳ lạ, những ví von của Ngu Nhạc Cảnh chẳng phải đang miêu tả chó sao?
Một đại đồ đệ sống sờ sờ của người ta, lấy chó hoang ra ví von, nghe sao cũng cảm thấy là đang mắng người.
Nhưng Ngu Sở thật sự cũng hết cách rồi.
Cách ngày, nàng tìm Tiêu Dực đến sau núi.
Quả nhiên giống lúc trước, Tiêu Dực lúc một mình đối mặt với Ngu Sở vẫn rất căng thẳng. Cậu ấy chớp mắt, không nói gì, chỉ nhìn nàng. Bộ dạng nghe lời hiền lành, quả thật là nhìn không ra người ngỗ ngược lạnh lùng, chẳng nói câu nào, một mình đánh năm người lúc thử luyện là cậu ấy.
“Ta muốn bế quan tu luyện mấy ngày, con có thể trông coi bên ngoài giúp ta không?” Ngu Sở nói: “Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc quá nghịch ngợm, ta sợ bọn họ tới quấy rầy ta. Còn có vườn rau, cũng tuyệt đối đừng để bọn họ làm hại.”
Tiêu Dực mở to mắt.
“Sư tôn muốn, muốn giao cho con ạ?” Cậu ấy nhỏ giọng hỏi.
“Được không?” Ngu Sở lạt mềm buộc chặt: “Đương nhiên, nếu con không muốn thì ta bảo Lục Ngôn Khanh tới…”
“Con muốn.” Tiêu Dực lập tức nói: “Sư tôn yên tâm đi, con có thể.”
Ngu Sở mỉm cười.
Nàng vươn tay, vẫy vẫy tay. Tiêu Dực đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, Ngu Sở sờ lên đầu thiếu niên.
“Vậy thì vất vả cho con rồi.” Nàng cười nhẹ nhàng.
Tiêu Dực cong môi mỏng, lỗ tai lại hơi đỏ lên.
Trên ngọn núi cao nhất, Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ chen chúc trong phòng, Thẩm Hoài An ngồi trên ghế ngả ra sau làm cái ghế vênh lên.
Lục Ngôn Khanh nhịn không được mà nhắc nhở: ”Ngồi tử tế, lát nữa lại ngã.”
Chân ghế trước vênh cao rơi rầm xuống mặt đất, Thẩm Hoài An quay đầu, cậu bất mãn hỏi: “Sư tôn muốn an ủi tiểu tử kia, đệ hiểu, nhưng sao còn kéo đệ vào?”
Chuyện này Ngu Sở sớm đã bàn bạc với mọi người, nàng còn chỉ đích danh Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc tới lúc đó phá hoại gì đó để Tiêu Dực cản lại.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Hoài An, Tiểu Cốc nén cười, Lục Ngôn Khanh cũng không nhịn nổi mà nói: “Lúc đầu đệ cũng rất tinh nghịch.”
“Đó là chuyện năm nảo năm nao rồi!” Thẩm Hoài An sụp đổ nói: “Khi còn bé đệ nghịch ngợm một năm, chẳng lẽ sư tôn phải nhớ tới mấy chục năm sau ư?”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu rất lâu sau đó, Tinh Thần Cung trở thành môn phái lớn có hàng nghìn hàng vạn đồ đệ, các đồ đệ đều ưu tú, tiếng tăm lừng lẫy khắp giới tu tiên.
Ngu Sở bế quan đi ra: Thẩm Hoài An không gây rối ư?
Các đồ đệ khác: Cái gì? Ai gây rối? Đại Lão Kiếm Tu danh chấn giới tu tiên có thể gây rối sao?
Thẩm Hoài An: [Con gấu gầm thét]