Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người suy nghĩ trong chốc lát, bọn họ quay lại nhìn cô bé.

“Trước tiên muội theo bọn huynh trở về, đợi ra mắt sư tôn rồi tính tiếp.” Lục Ngôn Khanh nói.

Việc khẩn cấp trước mắt là đưa đứa bé này ra khỏi khu rừng này, nhưng tương lai có đưa cô bé trở lại nhân giới hay không còn phải bàn bạc thêm.

Nếu như cô bé có cha nương thì tốt rồi, nhưng nếu cô bé là cô nhi, một cô gái nhỏ không có nơi nương tựa thì tỷ lệ sống sót thật sự quá thấp.

Cô bé chớp chớp đôi mắt, cô bé ngồi thẳng dậy, ngây thơ hỏi, “Sư tôn của các huynh là nam tử sao?”

“Sư tôn của chúng ta là nữ tử, nhưng người rất đỉnh đó!” Thẩm Hoài An nói.

Cô bé nghe vậy thì mím môi, người đang ôm bình nước cũng rụt lại.

“Muội không đi!” Cô bé nói, “Muội sợ.”

Lục Ngon Khanh nghĩ nghĩ, có lẽ là nữ sư tôn trước đó đã tạo thành bóng ma trong lòng cô bé, cho nên cô bé trước đó đã muốn đi cùng với bọn họ bây giờ lại bắt đầu sợ hãi.

Hai người an ủi cả một lúc lâu cô bé cuối cùng với đồng ý đi cùng bọn họ.

Trên đường trở về, hai người dò hỏi thì biết được năm nay cô bé mười tuổi, nhũ danh là Tiểu Cốc, phụ mẫu đều đã qua đời, cô bé bị thân thích bán cho con buôn nô lệ từ đó trở thành nô lệ. Điều tốt duy nhất mà Bạch Vũ Lâu đã từng làm đó là mua lại nô tịch của Tiểu Cốc.

Tiểu Cốc bảy tuổi đã bị bán vào trong tay con buôn, bởi vì vừa gầy vừa nhỏ nên mãi vẫn không bán được, vì vậy mà lúc nào cô bé cũng bị con buôn đánh chửi. Năm tám tuổi thì được Bạch Vũ Lâu mua lại, phát hiện linh căn của cô bé vẫn chưa thành hình nên vẫn nuôi dưỡng rất tốt ở trong môn phái.

Nuôi được ba năm, cô gái nhỏ càng ngày càng trắng trẻo, nhưng người ta lại phát hiện linh căn đang sinh trưởng trong người cô bé là loại linh căn vô dụng nhất. Sư tỷ sư tôn luôn hoà ái thân thiết lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó dẫn đến sự việc xảy ra vừa rồi.

“Thật ra muội không phải một phế nhân, sư tôn của bọn huynh cũng là người có linh đan trong suốt.” Trên đường trở về, Lục Ngôn Khanh nói, “Những người khác chỉ là không biết cách dạy dỗ thôi, nhưng sư tôn của chúng ta có thể dạy được.”

“Cái gì? Sao đệ không biết?” Thẩm Hoài An giật mình nói.

Cậu muộn bốn năm, rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện thế này?

Tiểu Cốc nghe hai người lần lượt câu tới câu lui nói chuyện phiếm với mình, căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng thả lỏng.

Lúc bọn họ tiến vào trong kết giới sương mù xung quanh Huyền Sơn Cổ Mạch, Ngu Sở đã nhận ra có một người nữa trở lại cùng bọn họ. Linh thức của nàng bao phủ toàn bộ dãy núi, rất dễ dàng phát hiện bên cạnh hai nhóc đồ đệ có thêm một nhịp tim đang đập và hô hấp.

Ngu Sở đặt sách xuống, nàng có chút nhức đầu.

… Hai tên tiểu tử này lại làm cái trò gì đây?

Nàng ngồi ngay ngắn trong đại điện chờ bọn họ đến. Một lúc sau Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đi vào từ cửa chính điện, bọn họ nhìn chỗ Ngu Sở đang ngồi thì không kìm được chột dạ cười cười lấy lòng.

“Sư tôn, bọn con trở lại rồi.”

Ngu Sở cụp mắt đọc sách, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

“Chuyện là, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy.” Thẩm Hoài An cười gượng nói, “Bọn con, hôm nay bọn con bị nhóm đệ tử tuần tra phát hiện, mạo hiểm thật đấy.”

Nếu như không ngăn lại, Thẩm Hoài An có thể một mình dông dài kể chuyện không biết khi nào mới xong. Ngu Sở ngước mắt lên, Thẩm Hoài An tự giác ngậm miệng lại.

Nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“A Khanh, con nói hai câu xem nào?”

Một người ngoại giao giỏi như Lục Ngôn Khanh ở trước mặt Ngu Sở cũng trở nên ấp úng không biết phải nói thế nào. Cuối cùng thì cậu cũng là sư huynh nên đành phải nhắm mắt lên tiếng, “Chúng con… Thấy việc nghĩa hăng hái làm nên đã cứu một đứa bé.”

Vạn sự khởi đầu nan, Lục Ngôn Khanh đi đầu, hai người huynh một câu đệ một câu thuật lại chuyện vừa rồi lại cho Ngu Sở, sau đó lại kể về bối cảnh và thân thế của cô bé kia.

Đầu Ngu Sở lại càng đau hơn, nàng đặt sách xuống, “Các con nói là, các con mang đệ tử của môn phái khác về?”

“Thật ra thì không tính là người của môn phái khác, Bạch Vũ Lâu còn muốn giết muội ấy đó sư tôn!” Thẩm Hoài An nói, “Bây giờ không tìm thấy Tiểu Cốc bọn họ nhất định sẽ cho là muội ấy chết rồi!”

Cảm xúc hiện tại của Ngu Sở rất phức tạp. Lúc nàng thu nhận hai thiếu niên này đã nhìn ra bọn họ trong lòng bọn trẻ đều rất thuần khiết, làm người chính trực, đều là đứa trẻ ngoan, cho nên tất nhiên bọn nhỏ sẽ không thấy chết mà không cứu.

Nhưng việc này đã liên quan đến rất nhiều chuyện rộng lớn hơn. Nàng nhớ Bạch Vũ Lâu trong nguyên tác là một môn phái đóng vai nhân vật phản diện, đặc biệt làm việc đều không từ thủ đoạn. Sau khi nữ chính nổi danh, nữ chính có cơ duyên gặp mặt với các nữ tu của Bạch Vũ Lâu một lần, đám người Bạch Vũ Lâu đều hận nữ chính đến nghiến răng nghiến lợi, tất nhiên thì cuối cùng chịu cái kết ác giả ác báo diệt môn đành phải offline.

Nếu như Ngu Sở Sở là con tốt thí mạng đóng người xấu nhỏ bé đầu tiên, vậy thì Bạch Vũ Lâu cũng có thể coi như một trong những Boss ở phần gần cuối.

Nàng vốn suy nghĩ sẽ tránh xa các thế lực liên quan đến tuyến nhân vật chính, thậm chí đã suy tính mấy năm tới sẽ không đi xa nữa, không ngờ hai đồ đệ tốt này của nàng ở ngay cửa nhà cũng có thể dính dáng đến nguyên tác.

Chuyện đã đến nước này, Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Để con bé vào đi.”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vui mừng khôn xiết, bọn họ vội vàng chạy ra cửa, nhỏ giọng vừa dỗ vừa khuyên người đứng sau cửa.

Mấy giây sau, một thân hình nho nhỏ bám lấy cửa bước qua bậc thềm.

Đó là một cô bé có chút gầy gò, tóc tai rối bù, hai bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu như sắp bung ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lấm tấm như con mèo con, đôi mắt to tròn nhút nhát nhìn Ngu Sở, còn bàn tay nhỏ bé kia lo lắng siết chặt vạt áo.

Có vẻ như cô bé gầy hơn rất nhiều so với Lục Ngôn Khanh hồi đó.

Lòng Ngu Sở không kiềm được mềm nhũn, nàng chậm rãi nói, “Lại đây nào, để ta nhìn con một chút.”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhìn thái độ này của Ngu Sở biết là có hy vọng, bọn họ lập tức nhẹ giọng khích lệ Tiểu Cốc đi lên.

Cô bé cắn môi do dự một lúc, vẫn bước lên từng bậc thang, đi tới bên cạnh Ngu Sở.

Ở khoảng cách gần, mới cảm nhận được cô bé gầy yếu đến mức nào, Gương mặt nhỏ nhắn lấm bẩn, đôi mắt to tròn đầy sự sợ hãi, nhìn qua vừa điềm đạm nhưng cũng rất đáng yêu.

Ngu Sở còn đang do dự thì đã nghe thấy cô bé ngây thơ gọi một tiếng, “Sư tôn…”

Giọng nói mềm mại non nớt của trẻ con khiến cho Ngu Sở không biết làm gì khác.

“Vậy trước mắt cứ tạm thời ở lại chỗ này đi, hai con cho con bé ăn chút gì đi, đợi sức khỏe của con bé tốt lên thì chúng ta sẽ thảo luận lại kỹ hơn.”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nghe thấy lời này của Ngu Sở đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Ngu Sở nói tạm thời, nhưng bọn họ đều rất hiểu sư phụ của mình, chỉ cần nàng cho người ở lại, cuối cùng sẽ không đành lòng để người ta rời đi.

Lục Ngôn Khanh ra phía sau bếp nấu cơm, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tiểu Cốc, cho cô bé ăn một chút bánh và uống nước đệm hơi trước. Cô gái nhỏ ăn no, rất nhanh sau đó đã lăn ra giường ngủ say.

Thẩm Hoài An vẫn không yên lòng, lại chạy đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, muội ấy rất đáng thương, người thu nhận muội ấy đi.” Thẩm Hoài An lên tiếng xin xỏ, “Thật sự không thể để muội ấy ở lại sao ạ, chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi, mẹ con cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, con có thể nuôi muội ấy.”

Ánh mắt của Ngu Sở quét về phía Thẩm Hoài An, nàng nhướng mày, “Ta cần chút tiền đó của con à?”

Thẩm Hoài An lập tức gượng cười rồi lại muốn lấy lòng Ngu Sở đến bóp bóp ấn ấn bả vai của Ngu Sở, nhìn qua cũng biết được cậu ở nhà thường nịnh cha nương như vậy, thủ pháp cực kỳ thành thạo.

“Đừng có mà ở chỗ ta giết thời gian nữa, nếu con nhặt về cho bản thân một tiểu sư muội vậy thì hãy ra dáng một người sư huynh vào, làm một tấm gương tốt.” Ngu Sở nói, “Còn không nhanh đi tu luyện đi?”

Thẩm Hoài An nghe Ngu Sở nói như vậy thì yên tâm hơn, cậu liên tục đồng ý, bảo đảm hứa hẹn sau này sẽ ngồi thiền nhiều hơn không lười biếng nữa. Ngu Sở ngại cậu phiền, xua xua tay bảo cậu nhanh đi đi, Thẩm Hoài An lúc này mới chạy vào bếp tìm Lục Ngôn Khanh.

Đến khi Lục Ngôn Khanh làm xong thức ăn, hai người gọi cô bé dậy. Cô gái nhỏ ăn ngấu nghiến như hổ đói, thậm chí thời gian nói chuyện cũng không có, không biết đã bị bỏ đói bao lâu rồi.

Đến khi cô bé ăn xong, Thẩm Hoài An mới hỏi, “Bây giờ muội còn sợ sư tôn không?”

Tiểu Cốc cầm cái bát, cô bé khẽ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói, “Muội có thể cảm nhận được người là người tốt.”

“Sao muội cảm nhận được?” Thẩm Hoài An có hơi tò mò.

Tiểu Cốc nhìn về phía cậu, “Sư tôn của Bạch Vũ Lâu rất thích cười, nhưng muội luôn sợ bà ấy, cảm thấy bà ấy rất lạnh lùng. Sư tôn của các huynh không hay cười, nhưng muội lại muốn thân thiết hơn với người.”

“Sư tôn của chúng ta thật ra là một người rất tốt, bọn huynh đều được nàng cứu.” Lục Ngôn Khanh dặn dò kỹ càng, “Một lát nữa bọn huynh sẽ đưa muội ra sau núi tắm rửa, tất nhiên sẽ là sư tôn chăm sóc cho muội. Muội phải nhớ biểu hiện tốt một chút, nói nhiều mấy câu như muội muốn ở lại, chỉ cần sư tôn mềm lòng, muội sẽ không phải rời đi nữa.”

“Đúng đúng, muội nhất định phải nhớ giả bộ đáng thương, nếu như cần phải khóc thì phải khóc càng to càng tốt!” Thẩm Hoài An cũng chỉ vài chiêu.

Tiểu Cốc nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải, cô bé nhỏ giọng nói, “Các huynh thật sự bằng lòng để cho muội ở lại sao? Có lẽ muội chỉ kéo chân sau của các huynh thôi.”

“Không sao hết, sư đệ sư muội kéo chân sau là chuyện bình thường.” Lục Ngôn Khanh đang muốn an ủi Tiểu Cốc thì Thẩm Hoài An đã nói, “Huynh muốn làm sư huynh vì vậy muội nhất định phải ở lại. Đúng rồi, đúng rồi, nào, trước tiên gọi huynh một tiếng sư huynh nghe thử xem nào.”

“Sư huynh.” Tiểu Cốc ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Thẩm Hoài An hít vào một hơi thật sâu, cậu ôm lấy ngực, dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn.

Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ lắc đầu.

Ăn uống no rồi, hai người đưa Tiểu Cốc đến bên cạnh Ngu Sở, nhờ nàng đưa cô bé ra suối nước nóng sau núi tắm rửa.

Ngu Sở thấy mặt cô bé vẫn lấm lem thì nhíu mày nói, “Cơm cũng đã ăn no rồi mà các con cũng không biết lau mặt cho con bé à?”

“Nam nữ cách biệt, chúng con xin lỗi.” Thẩm Hoài An cười hì hì nói.

Ngu Sở còn muốn nói gì đó, nàng cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang khẽ giật giật ngón tay mình, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tiểu Cốc đang nhìn mình với đôi mắt mong đợi.

Ngu Sở thở dài một tiếng.

Nàng đuổi hai thằng nhóc này đi, đưa Tiểu Cốc vào bên trong khu suối nước nóng.

“Con cởi y phục ra đi, đi vào vào trong nước ngâm người một lúc.” Ngu Sở nói.

Tiểu Cốc ngoan ngoãn cởi y phục, vẻ mặt Ngu Sở lại trầm xuống.

Sau lưng cô gái nhỏ chằng chịt vết thương cũ lẫn mới, từng cái chồng chất lên nhau, có vết thương mới đã đóng vảy, cũng có vết thương cũ không biết từ bao lâu đã thành vết sẹo hằn vào da.

“Trước kia con thường hay bị đánh sao?” Ngu Sở hỏi.

Tiểu Cốc khẽ gật đầu một cái, cô bé bước vào trong nước, giấu cả người mình đi cũng giấu cả những vết sẹo đó đi, chỉ để lộ ra cái đầu, cô bé nhỏ giọng nói, “Bởi vì con không ngoan.”

Ngu Sở không biết nên an ủi cô bé như thế nào, nàng nhúng tay vào trong nước nhẹ nhàng lau lên gương mặt của Tiểu Cốc. Cô bé yên tĩnh giống như một con mèo nhỏ, mặc cho nàng lau mặt mình.

Ngu Sở vừa tắm cho cô bé, vừa ở trong không gian tìm kiếm quần áo để cho cô bé thay. Xiêm áo của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nàng mua rất nhiều, nhưng hai tên nhóc đó đều cao lớn, còn Tiểu Cốc dù chỉ nhỏ hơn Thẩm Hoài An bốn tuổi nhưng cô bé còn chưa đứng tới ngực thằng nhóc đó.

Ngu Sở không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy bộ quần áo vẫn ở dưới đáy hòm, là bộ quần áo nàng làm dựa theo kiểu quần áo ở hiện đại.

Ban đầu nàng lo lắng bản thân không thích ứng được cách ăn mặc kiểu cổ đại nên hồi mới quen Lục Ngôn Khanh nàng có may mấy bộ, không ngờ bản thân lại làm quen khá tốt, nên mấy bộ quần áo này vẫn nằm dưới đáy hòm.

Nàng lôi một chiếc áo phông dài tay và quần dài ra cho Tiểu Cốc.

Ngoài vết sẹo trên người, cô gái nhỏ vừa tắm xong có khuôn mặt xinh đẹp dễ thương như một con búp bê nhỏ. Ngu Sở mặc quần áo cho cô bé, xắn ống tay áo và ống quần lên, miễn cưỡng coi như mặc được.

Cho dù đây chỉ là thế giới giả tưởng thì cổ đại vẫn không thể so đợi với hiện đại, Ngu Sở để Tiểu Cốc ở lại viện phía sau núi với mình.

“Con có thể dùng tất cả đồ ở đây, ăn uống, trái cây rau củ bên ngoài cũng đều có thể thoải mái lấy, chỉ là trước mắt con đừng ra phía sau núi.” Ngu Sở nói, “Ta sẽ bảo mấy thằng nhóc kia đưa con xuống núi mua chút đồ dùng quần áo, con đi ra ngoài chơi đi.”

Tiểu Cốc mặc áo thun cảm thấy không quen lắm, cô bé ôm chăn, khôn khéo cẩn thận gật đầu.

“Tiên trưởng.”

Ngu Sở đang định ra ngoài thì nghe thấy cô bé gọi mình.

Nàng quay đầu lại, “Sao thế? Con còn cần gì sao?”

Tiểu Cốc mím môi một cái, cô bé do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói, “Tiên trưởng, cảm ơn người đã cứu con.”

“Không có gì, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Tiểu Cốc còn chưa nói hết lời cảm ơn vì sự thoải mái của nàng, cô bé siết chặt chăn.

“Nếu như, nếu như người muốn để cho con rời đi, người có thể đưa con đến một nơi xa một chút không?” Cô bé nhỏ giọng nói, “Con sợ lại bị sư tỷ của Bạch Vũ Lâu bắt về…”

Ngu Sở nhớ tới những lời của hai nhóc đồ đệ kể.

Sư tỷ của Tiểu Cốc muốn bán một cô gái nhỏ như vậy cho nam tu khác?

Mắt Ngu Sở tối sầm lại, nàng gằn giọng, “Có ta ở đây, không ai có thể bắt con đi được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK