Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Lạc Trần không chỉ không cảm thấy có gì không đúng khi mà bản thân hắn phải ngồi cả ngày ở trong sân đến cả một ngọn đèn cũng không có, thậm chí, hắn còn cảm thấy Ngu Sở hai lần đến thăm hắn là một người tu tiên lương thiện.

Ngu Sở dùng đồ ăn để giải tỏa tâm trạng và sự ngượng ngùng của mình, đợi sau khi hắn ăn xong, nàng bước vào trong phòng, quả nhiên bên trong không có cái gì cả, chỉ có một chiếc giường trần.

May thay, nàng có chuẩn bị mền gối và những vật dụng hàng ngày trong không gian, nhanh chóng lấy ra đặt hết trên giường.

Ngu Sở còn đặc biệt lấy những thoại bản mà nàng đã xem xong, đặt chúng trên giường.

“Ngươi biết cách trải giường chứ?” Ngu Sở nói, “Lát nữa tự trải rồi ngủ.”

Không biết có phải do tên tiểu Quân Lạc Trần này vẫn chưa hoàn thành việc tải xuống hay không, mà Ngu Sở luôn cảm thấy hắn phản ứng rất chậm, người cũng có hơi hơi ngốc.

Như vừa rồi, hắn cứ ngồi trên ghế không hề động đậy suốt cả một buổi chiều.

Nàng không nhịn được bèn hỏi, “Ngươi ở trong nhà này muốn làm gì thì làm, nằm cũng được, đọc sách cũng được, cứ ngồi suốt như vậy mà ngươi không mệt sao?”

Quân lạc Trần khẽ gật đầu.

 

“Ta hiểu rồi.”

Cũng không rõ rốt cuộc là hắn đã hiểu được những gì.

Bộ dạng của hắn không phải là giả vờ, nếu như muốn giả vờ, tuyệt đối không thoát khỏi đôi mắt của Ngu Sở.

Thật kỳ lạ, một người tu ma, nhưng tinh thần, hơi thở lại sạch sẽ như vậy... Chẳng lẽ đều là nhờ vào việc mất ký ức hay sao?

Sau khi Ngu Sở đã sắp xếp xong thì dự định rời đi.

Kết quả, nàng nghe Quân Lạc Trần nói, “Đa ta nàng đã đối xử tốt với ta như vậy.”

Trải qua một đòn “lương thiện” vừa rồi, Ngu Sở cũng đã quen với thái độ của Quân Lạc Trần khi bị người ta bán đi rồi mà vẫn giúp người ta đếm tiền.

Sắc mặt nàng không thay đổi, điềm đạm nói, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Thấy Ngu Sở muốn rời đi, Quân Lạc Trần bất giác bước theo.

 

“Vậy…” Hắn lắp bắp, “Ta có thể biết nàng tên gì không?”

Hình như Ngu Sở vẫn chưa nói cho hắn tên của nàng là gì.

 

“Ngày khác đi.” Ngu Sở nói.

Nàng bước ra khỏi sân, trước khi đóng cửa lại nhìn thấy nam nhân đứng trong sân nhỏ cũ nát, cứ nhìn theo nàng, bóng dáng một thân một mình trông có chút đáng thương.

Thân phận của hắn đặc biệt, Ngu Sở rất khó có thể hoàn toàn tin tưởng hắn.

Không nói tên, một là vì bây giờ bọn họ vẫn còn ở thành An, Ngu gia lại là gia tộc lớn, ngộ nhỡ sau này đột nhiên có biến cố, Quân Lạc Trần bỗng lật mặt, há chẳng phải có thể theo tên của nàng mà tìm đến Ngu gia?

Còn một mặt khác, đó là Ngu Sở cảm thấy Quân Lạc Trần biết nàng là ai, chỉ có điều hắn trốn quá nhanh, còn rất thích trả lời những câu không liên quan.

Giờ đây, hắn vẫn chưa khôi phục trí nhớ, người có chút ngốc, nếu hắn thật sự biết nàng là ai, vậy hoàn toàn có thể chờ đến lúc hắn nhanh chóng hồi phục trí nhớ để tra khảo và đối chất kỹ càng.

Cứ như vậy nghĩ, Ngu Sở lạnh lùng vô tình nhanh chóng đóng cửa lại, xác định pháp trận không có gì bất thường, lúc này mới rời đi.

Trong vài ngày tiếp theo, Ngu Sở vẫn duy trì nhịp sống này, hằng ngày nàng ngồi thiền và nghỉ ngơi trong quán trọ, lấy cớ đi giao đồ ăn để kiểm tra tình trạng của Quân Lạc Trần mỗi ngày.

Tai của nàng rất thính, cho dù không trở về Ngu gia, nhưng chỉ cần đặt ý thức xa một chút là có thể nghe được tiếng nhạc buồn não nề từ Ngu phủ truyền đến.

Là một gia tộc lớn ở thành An, sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh là chuyện đại sự, cả thành An khắp nơi nơi đều có người bàn tán chuyện này.

Các cửa hiệu dưới quyền Ngu gia cũng lần lượt treo băng trắng tế lễ Ngu lão gia, đi đến phố nào cũng nhìn thấy màu trắng, cứ như một nửa thành An cùng nhau treo màu trắng vì sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh vậy.

Lục Ngôn Khanh đang dùng pháp bảo liên lạc báo cho nàng, Ngu phủ chuẩn bị mai táng sau năm ngày dừng quan. Tính ra, thời gian chính là ngày mai.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người Ngu gia đều mặc đồ tang khiêng quan tài, xếp thành một hàng dài, phía sau đó là các vật phẩm tùy táng [*], điều này cũng đủ để thấy sản nghiệp Ngu gia lớn như thế nào.

[*] Tuỳ táng: Chỉ đồ vật được chôn cùng người chết theo phong tục thời xưa.

Trên đường đi, ngoài những người trong gia đình họ Ngu, nhiều người ở thành An cũng đi theo họ, trong số đó có công nhân của các cửa hiệu sản nghiệp khác nhau của Ngu thị, các chủ thương giàu có khác, và chiếm đại đa số là người dân bình thường.

So với những phú thương có tiền nhưng là làm giàu bất nhân ở những nơi khác, thì Ngu gia ở thành An lại tốt bụng hào phóng, chưa từng cắt xén hay áp bức những công nhân bình thường, chủ động hỗ trợ quan phủ tu sửa những cơ sở vật chất ở thành Vân, còn cứu tế thường niên cho những bách tính gặp khó khăn.

Ngu Nhạc Cảnh tiếp quản Ngu gia năm mươi năm, bây giờ ông đi rồi, bách tính đều đến tiễn đưa ông chặng đường cuối cùng.

Ngu Sở vẫn luôn ở trong khách trọ, mãi đến khi đoàn người đưa tang đầy trang nghiêm rời khỏi thành An, khi này nàng mới ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Nàng bước ra cửa, đến thăm Quân Lạc Trần đang bị nhốt trong pháp trận.

 

“Vài ngày sau ta có việc, không thể đến.” Ngu Sở đặt hộp thức ăn trên bàn, nàng nhìn Quân Lạc Trần, “Mặc dù ngươi không cần ăn cơm, nhưng ta vẫn sẽ để lại cho ngươi chút lương khô và nước.”

Trong những ngày qua, nam nhân đã nhớ lại được một số nhận thức chung về thế giới, nhưng hắn vẫn chưa nhớ được những chuyện quan trọng.

Đối với việc bị người ta nhốt, Quân Lạc Trần chẳng chút bận tâm, cũng rất phối hợp.

Ngu Sở đem gì cho hắn thì hắn ăn cái nấy, bảo hắn làm gì thì làm nấy. Ngu Sở lấy một cuốn thoại bản khác ra, trong mấy ngày nay hắn luôn xem thoại bản tiểu thuyết, không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng không hỏi han gì.

Nghe Ngu Sở nói vài ngày tới không đến, hắn cũng chỉ gật gật đầu.

 

“Được.” Hắn đáp lời.

Ngu Sở cảm thấy bản thân có phải hơi quá đáng rồi hay không, dù sao thì một người vẫn còn sống lại bị nhốt lâu như vậy, ngay cả chất lượng cuộc sống cũng chẳng có, là một người bình thường ắt sẽ không phối hợp như vậy đâu.

Nàng nghĩ một lúc, vẫn là không nhịn được mà hỏi, “Trước lúc đi, ngươi có yêu cầu gì không? Nếu như không quá đáng, ta đều có thể giúp ngươi.”

Quân Lạc Trần vẫn lắc lắc đầu.

 

“Tâm trạng nàng không tốt, không cần phải quan tâm đến ta.” Hắn đáp.

Ngu Sở kinh ngạc.

Làm sao tên này lại có thể nhìn ra tâm trạng nàng không tốt?

 

“… Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.” Ngu Sở khẽ nói.

Lúc nàng rời đi, ánh mắt Quân Lạc Trần lần nào cũng vậy, luôn nhìn bóng dáng của nàng, cho đến khi nàng đóng cửa.

Ngu Sở quay về Ngu phủ một chuyến, vừa bước vào trong sân, các đồ đệ vừa nhìn thấy nàng thì vội vã đứng dậy, sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Bọn họ đều sợ rằng nàng sẽ không cần bọn họ nữa, vì vậy, khi thấy Ngu Sở quay về mới không giấu nổi niềm vui. Nhưng bây giờ không phải lúc vui mừng, nên nén nụ cười lại rất nhanh chóng.

 

“Sư tôn, người, người trở về rồi. Người có khát không, con rót cho người tách trà…”

 

“Sư tôn, người ngồi đi.”

Các đồ đệ vội vội vàng vàng sắp xếp.

Ngu Sở nhìn bọn họ, nhưng chỉ thấy năm người, Lục Ngôn Khanh không có mặt.

 

“Sư huynh của các con đâu?” Ngu Sở hỏi.

 

“Đại sư huynh đại diện người tiễn Ngu lão gia rồi.” Cốc Thu Vũ khẽ nói.

Lúc nói chuyện, Lý Thanh Thành bưng trà đến.

 

“Sư tôn, Đông Bạch Lục Lĩnh người thích uống nhất đây ạ!” Lý Thanh Thành nói, “Người nếm xem tay nghề pha trà của đệ tử có tiến bộ hay không?”

Ngu Sở bị các đồ đệ kéo ngồi xuống, có người rót trà, có người lấy hạt dưa, lần lượt bày trí xong xuôi, lúc này họ mới chớp chớp mắt nhìn nàng một cách dè dặt.

Ngu Sở không hề biết rằng, trong năm ngày mà nàng rời đi, các đồ đệ ai ai cũng rất lo lắng, Lý Thanh Thành lại cứ kể câu chuyện về một vị cao nhân vì không còn hứng thú với Nhân giới mà rời khỏi giới tu tiên quy về ở ẩn, mấy chục năm sau đã phi thăng.

Các sư huynh sư muội đều đánh đập hòng dạy dỗ Lý Thanh Thành, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy sợ.

Dù sao thì giờ đây tu vi của Ngu Sở cũng rất cao rồi, ngộ nhỡ nàng vì chuyện huynh trưởng ra đi mà bị đả kích, mất hứng thú với Nhân giới, quyết ý phi thăng Tiên giới thì phải làm sao đây?

Bây giờ, thấy Ngu Sở trở về, bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lo lắng nàng sẽ buồn, lại vừa lo sợ nàng sẽ nói ra những lời ly biệt.

Ngu Sở thấy biểu cảm của các đồ đệ, nhanh chóng biết rằng chúng lại đang nghĩ nhiều rồi.

 

“Ta không nên để các con lại nhiều ngày như vậy.” Ngu Sở buông tách trà ra, nàng bất lực nói, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lúc này, những tảng đá nặng trĩu trong lòng các đồ đệ mới được buông xuống.

 

“Hoài An.” Nàng nhìn Thẩm Hoài An, “Hôm nay các con thu dọn đồ đạc, nếu kịp thời gian thì tối nay sẽ đi Thiên La sơn trang.”

Thẩm Hoài An quan sát thần sắc của Ngu Sở, xác định nàng không có ý miễn cưỡng, lúc này mới khẽ gật đầu.

 

“Vâng.”

Cùng các đồ đệ trò chuyện một lúc, tính toán thời gian, quan tài chắc đã hạ táng, khi này Ngu Sở mới đi về hướng phần mộ tổ tiên của Ngu gia bên ngoài thành An.

Khi đến vùng ngoại thành, Ngu Sở thấy những người Ngu gia đang chịu tang đứng rải rác khắp nơi, có người đang khẽ giọng nói chuyện, có người vẫn còn đang khóc.

Lục Ngôn Khanh đứng bên vệ đường, cậu nhìn thấy Ngu Sở, vội vàng chạy đến, khẽ gọi, “Sư tôn.”

Ngu Sở đưa tay, xoa xoa tóc cậu.

 

“Quay về đi.” Ngu Sở nói, “Thu dọn đồ đạc, đêm nay đến Thiên La sơn trang.”

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu rồi rời đi.

Trên đường Ngu Sở đi vào trong, những người Ngu gia hơi đứng phía ngoài xem ra là họ hàng xa, vào thêm tí nữa, đột nhiên có một nữ tử ra đón.

 

“Cô cô, người đến rồi ạ?”

Ngu Sở nhìn kỹ mới thấy, thì ra là tiểu nữ nhi của Ngu Nhạc Cảnh, cháu gái nàng, Ngu Niệm Sở.

Năm đó, Ngu Niệm Sở còn là một tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi, bây giờ đã sắp ba mươi rồi, tướng mạo và khí chất cũng thay đổi khá nhiều, nữ nhân trưởng thành đầy tự tin và chín chắn hơn nhiều.

 

“Niệm Sở?” Ngu Sở khẽ gọi.

Ngu Niệm Sở thấy nàng vẫn nhận ra mình, ngay lập tức mỉm cười, đưa tay đỡ lấy cánh tay Ngu Sở, đưa nàng vào trong.

 

“Con còn đang lo lắng cô cô người không còn nhớ con nữa.” Nàng nói, “Lúc trước con vẫn luôn ở bên ngoài, mấy hôm nay mới trở về.”

Ngu Sở nhìn nàng ấy, “Những năm nay con sống thế nào?”

 

“May nhờ lúc đầu người tặng con một cửa hiệu, còn chỉ điểm cho con.” Ngu Niệm Sở nói, “Bây giờ con đã có vài điểm kinh doanh riêng về đồ trang điểm, làm ăn khá tốt.”

Nàng ấy nhìn sang Ngu Sở, khẽ cười, “Chuyện làm ăn của con và Ngu gia là riêng biệt, hoàn toàn thuộc về con, trong nhà không hề nhúng tay vào. Bây giờ ra ngoài, người ta đều gọi con là bà chủ Ngu.”

Nghe xong lời này, trong lòng Ngu Sở cũng có chút an ủi.

 

“Con làm rất tốt.” Nàng nói, “Con có thành thân, gia đình phu quân có tốt với con không?”

 

“Con sớm đã thành hôn rồi ạ.” Ngu Niệm Sở dịu dàng nói, “Phu quân con là người đọc sách, mặc dù không có xuất thân, nhưng là người chính trực ôn hoà, rất tốt với con. Cô cô, hài tử của con năm nay đã năm tuổi rồi.”

Trong lúc hai người trò chuyện thì đã đi đến phía trước phần mộ.

Bên cạnh phần mộ của Ngu lão gia và Ngu phu nhân được hợp táng cùng nhau, là mộ mới lập của Ngu Nhạc Cảnh, một bên là tên của Ngu Nhạc Cảnh, một bên là của Tôn Uyển, có điều, tên của Tôn Uyển chưa được sơn đỏ.

Tôn Uyển cứ ngồi một mình trước mộ, bên cạnh là Ngu Thượng Phàm đang đỡ bà.

Ngu Thượng Phàm nhìn thấy hai người, ông khẽ nói, “Nương, cô cô và tiểu muội đến rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK