Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở chưa bao giờ giải quyết trẻ nhỏ khóc nhè, đặc biệt là khóc to như vậy.

“Con đừng khóc nữa, nam tử hán sao có thể khóc được chứ? Con…”

Ngu Sở càng an ủi, Thẩm Hoài An ngược lại càng khóc lớn hơn, chuyện này khiến cho hai bên thái dương của Ngu Sở đều giật giật.

Nàng không kìm được thực hiện phương thức đơn giản nhưng hơi thô bạo, nàng nghiêm mặt giơ ngón tay ra.

“Ta chỉ đếm ba tiếng.” Nàng cảnh cáo nói, “Ba, hai, một, nín!”

Biện pháp này hiển nhiên có hiệu quả, Thẩm Hoài An theo phản xạ có điều kiện ngậm miệng lại, lập tức im bặt.

Cậu nhóc trợn đôi mắt ướt sũng tròn to nhìn nàng, cả gương mặt giàn giụa toàn nước mắt, bởi vì mới nín khóc nên hai bả vai vẫn không ngừng run nhẹ, nhìn cực kỳ đáng thương.

Hai người ngươi nhìn ta chằm chằm, ta cũng nhìn ngươi chằm chằm, sau mấy giây yên tĩnh, Thẩm Hoài An không nhịn được nữa, tiếng nức nở tràn qua kẽ môi cậu.

“Con, con sẽ cố gắng.” Thiếu niên nức nở nói.

Ngu Sở có chút không biết phải làm sao, nàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt Thẩm Hoài An, sau đó hỏi, “Bây giờ con nói cho ta nghe, vì sao con khóc?”

“Cha nương bảo con phải tu tiên, nhưng con không muốn rời xa nhà, nhưng con cũng không muốn trở thành phế nhân.” Thẩm Hoài An tủi thân nói.

“Mọi chuyện không thể lưỡng toàn được.” Ngu Sở thở dài nói, “Con có thiên phú trời sinh, ở trong giới tu tiên chắc chắn sẽ đạt được thành tựu to lớn.”

“Con biết con sẽ đạt được thành tựu.” Thẩm Hoài An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu hít mũi một cái, ngẩng đầu lên nhìn Ngu Sở, “Vậy khi nào chúng ta đi?”

“Chúng ta?” Ngu Sở vừa bực mình vừa buồn cười, nàng nói, “Lúc nào ta nói muốn thu nhận con?”

Bỗng chốc Thẩm Hoài An cảm thấy tủi thân, cậu không dám tin nói, “Ngài thật sự không muốn thu nhận con?”

“Thu nhận đồ đệ là chuyện lớn như vậy, tại sao ta phải thu nhận con?”

“Bởi vì con có thiên phú hơn người.”

“Khắp nơi trong giới tu tiên đều là thiên tài.”

Thẩm Hoài An là con cưng của trời, là thiếu niên anh tài mới nổi trong chốn giang hồ. Cậu không ngờ Ngu Sở sẽ trả lời như vậy, giống như thiên phú cậu luôn lấy làm kiêu ngạo ở trong mắt nàng lại chẳng là cái gì hết.

Thiếu niên sửng sốt vài giây rồi mới lắp bắp nói: “Kiếm, kiếm pháp của con rất tốt, hơn nữa con còn là thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang.”

Ngu Sở nhướng mi, “Vậy tại sao ta không trực tiếp thu nhận cha con cho rồi? Cha con mới là trang chủ, hơn nữa kiếm pháp còn tốt hơn con nhiều.”

Thẩm Hoài An bị Ngu Sở hỏi mấy câu liên tiếp cậu chỉ biết ngây người đứng đó. Vành mắt của cậu vẫn còn đỏ, nhìn giống như chú chó nhỏ vừa ngây ngô vừa đáng thương, cũng mấy đi sức sống và dáng vẻ tự tin ngày thường, lại không biết nên đáp trả những lời này của nàng thế nào.

Ngu Sở chỉ định đấu khẩu vài câu làm dịu bầu không khí, không ngờ Thẩm Hoài An sẽ có phản ứng mờ mịt luống cuống như vậy, nàng có hơi không đành lòng, đưa tay lên xoa đầu thiếu niên.

“Được rồi, con gọi cha nương con đến đây đi.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói.

Thẩm Hoài An lúc này mới lấy lại tinh thần, “Cha nương con đang ở trong thư phòng, tiên trưởng, người muốn đi rồi sao?”

“Cha nương con đang ở bên ngoài viện.”

Bên kia, phu thê trang chủ đang ở trong rừng cẩn thận nhìn lén thì phát hiện Thẩm Hoài An đi về phía bọn họ.

“Tiểu tử này sao biết chúng ta trốn ở nơi này?” Thẩm Hồng nghi ngờ nói, “Có phải khinh công của phu nhân thụt lùi rồi không?”

Thẩm phu nhân không biết phải nói sao với phu quân của mình, đúng lúc Thẩm Hoài An đi tới, bà dứt khoát ôm lấy con trai, đau lòng lau nước mắt trên mặt cậu.

“Cha, nương, tiên trưởng bảo hai người đi qua đó.” Thẩm Hoài An nói.

Cũng không biết có phải do cậu khóc mệt không, lúc này nhìn có chút yên tĩnh, không có chút tinh thần nào.

Một nhà ba người đi vào trong sân, Ngu Sở đang đứng cạnh cửa, nàng mời phu thê trang chủ vào trong, mà để cho Thẩm Hoài An chờ ở ngoài sân rồi đóng cửa lại.

Thẩm Hoài An lẩn thẩn đứng ngoài cửa một lúc, cậu xoay người ngồi xuống bàn đá trong sân.

Vừa rồi Thẩm Hoài An khóc rất thảm, đầu óc cứng ngắc lại cứ như bị dính hồ, không hoạt động được. Nhưng bây giờ ngồi trong sân, Thẩm Hoài An mới dần tỉnh táo lại. Một cơn gió thổi qua khiến lưng cậu lạnh buốt, cảm giác lạnh thấu chạy dọc cả người, cậu nghĩ đến tương lai bản thân sắp phải đối mặt.

Vừa nghĩ đến việc bản thân phải rời nhà đến một nơi xa xôi, thậm chí có thể cả đời này sẽ không thể trở về nữa, không được gặp lại cha nương, Thẩm Hoài An chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, tim quặn thắt lại.

Cảm giác sợ hãi cùng sự băn khoăn này khiến cậu cảm thấy ngộp thở, trong khoảnh khắc cậu dường như muốn chết đi.

Cậu thậm chí bắt đầu oán hận vì sao bản thân lại có thiên phú như vậy, cậu thà rằng võ thuật của cậu bình thường một chút, ít nhất vẫn có thể sống cùng cha nương, thừa kế sơn trang, trông nom gia đình của mình.

“Uống nước đi, có thể khá hơn chút đấy.” Lúc Thẩm Hoài An đang mê man, cậu nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói ôn hòa.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, không biết Lục Ngôn Khanh từ lúc nào đã đứng ở bên kia bàn đá nhẹ nhàng đặt bình trà lên bàn.

Nếu như chuyện này xảy ra vào ngày hôm qua, Thẩm Hoài An sẽ bởi vì không vừa mắt Lục Ngôn Khanh mà không thèm để ý đến người ta.

Nhưng vào giờ phút này, có lẽ cậu sắp phải hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, tất cả những tính khí và sở thích ngày hôm qua vẫn còn trong đầu cậu dường như không còn quan trọng nữa.

Thẩm Hoài An im lặng nhận lấy bình trà, tự rót cho mình một ly.

Cậu kìm nén trong lòng đến khó chịu, cũng không biết nên tìm ai giãi bày tâm sự. Nha hoàn chăm sóc cậu từ bé đến lớn, đệ tự trong môn phái chơi chung, dường như ai cũng không thích hợp để thổ lộ tiếng lòng.

Hôm nay xem ra ở trong tình cảnh này người hiểu được cậu chỉ sợ là có mỗi tên Lục Ngôn Khanh này.

Thẩm Hoài An gượng gạo cả buổi trời, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được.

Cậu hỏi nhỏ, “Lúc ngươi rời nhà cũng đau khổ như vậy sao?”

“Ta không có nhà, chứ đừng nói đến đau khổ.” Lục Ngôn Khanh cười một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm, “Ta chỉ có mỗi ông nội, ta rời đi sau khi ông qua đời.”

Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, khẽ hỏi: “Ngươi nhớ ông không?”

“Nhớ.” Lục Ngôn Khanh bình tĩnh nói, “Mỗi lần nhớ ông là mỗi lần ta tự nhắc nhở bản thân, phải trở thành một người để ông có thể khiến ông kiêu ngạo, sống thật khỏe mạnh.”

Thẩm Hoài An mím môi, cậu cúi đầu dường như có điều suy nghĩ.

Cùng lúc đó, bên trong phòng.

Ngu Sở mới vừa đóng cửa lại, nàng quay người đã thấy hai phu thê trang chủ quỳ xuống.

“Trang chủ, phu nhân, hai người không cần phải làm đại lễ này đâu.” Ngu Sở vội vàng tiến lên đỡ, nhưng chính hai phu thê họ không muốn đứng lên.

“Ngu tiên trưởng, ngài thật sự không muốn thu nhận Hoài An sao?” Thẩm Hồng khẩn cầu nói, “Hoài An là đứa trẻ thông minh, có thiên phú, chỉ là thằng bé còn trẻ nên rất lông bông. Nhưng lại là đứa trẻ ngoan, không sợ khổ cũng không có bệnh công tử.”

Thẩm phu nhân cũng rưng rưng nước mắt nói, “Đúng vậy tiên trưởng, nếu như ngài thu nhận An nhi làm đồ đệ, tương lai nửa đời sau của thằng bé như thế nào hoàn toàn đều do ngài quyết định. Nếu như thằng bé không nghe lời, đáng đánh thì phải đánh, nên mắng thì mắng, phu thê chúng tôi tuyệt đối không tham dự một câu.”

Xót xa cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, danh tiếng của phu thê nhà họ Thẩm ở trong chốn giang hồ có thể đại diện cho kiếm phái đỉnh cao ở phương Bắc. Vậy mà bây giờ họ lại quỳ xuống cầu xin cho con trai mình.

Ngu Sở có chút đau đầu.

Thật ra thì mấy ngày nay nàng cũng đang quan sát Thẩm Hoài An. Mặc dù Thẩm Hoài An tính tình nóng nảy lại rất kiêu ngạo nhưng vừa nhìn một cái cũng có thể biết, được nuôi dạy trong gia đình chính phái, nhân phẩm không thể bắt bẻ chỗ nào, tính cách cũng cực kỳ tốt.

Chỉ là…

“Thẩm đại ca, huynh đứng lên trước đi rồi nói.”

Ngu Sở định từ từ nói chuyện với bọn họ, nhưng nói thế này hai phu thê trang chủ cũng không chịu đứng lên, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Không phải là ta không nghĩ đến việc thu nhận thằng bé, mà là ta thật sự không tốt như hai người nghĩ đâu. Năm nay ta cùng lắm mới chỉ hơn năm mươi tuổi, trong giới tu tiên những người nổi danh có thực lực ít nhất cũng phải tu luyện hơn trăm năm. Với tư chất này của thằng bé, bất kỳ danh môn chính phái nào cũng đều sẽ bằng lòng thu nhận. Còn ta chẳng qua chỉ là một tu tiên đơn lẻ mà thôi, không phải là chỗ tốt nhất để nương tựa.”

Ngu Sở nhìn Thẩm Hồng, lời nói thấm thía, “Trang chủ, huynh cai quản cả một sơn trang lớn nhất phương Bắc, chắc hẳn huynh cũng hiểu được tầm quan trọng của một môn phái danh môn. Ta không tên không tuổi, sẽ làm trễ nải Thẩm Hoài An.”

Thẩm Hồng nghe thấy những lời này, ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt của ông cũng trở nên nghiêm túc.

“Tiên trưởng, những lời ngài nói ta đều hiểu.” Thẩm Hồng nói, “Môn phái tất nhiên quan trọng, nhưng nó không phải là tiêu chuẩn duy nhất. So với danh tiếng, ta tin tưởng vào những gì tận mắt mình nhìn thấy hơn, ta tin tưởng ngài nên ta dám giao phó nhi tử của mình cho ngài, ta tin ngài là một người sư phụ tốt. Thẩm Hồng ta rong ruổi trên giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác của ta chưa bao giờ sai.”

Ngu Sở thấy hai vợ chồng tâm ý đã quyết như vậy, nàng thở dài một tiếng.

“Như vậy đi, ta sẽ khảo sát mấy ngày. Đến khi đúc xong kiếm, ta sẽ cho hai người câu trả lời cuối cùng.”

Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân nhìn nhau, hai người không nén được vui sướng trong lòng.

Buổi tối, phu thê trang chủ lại gọi nhi tử tới thư phòng.

“Tiên trưởng đã có ý muốn nhận con rồi đấy, nửa tháng còn lại con biểu hiện cho tốt vào.” Thẩm Hồng nói.

Thẩm Hoài An hỏi, “Biểu hiện thế nào ạ, hay là con đi khóc thêm một lần nữa?”

“Tất nhiên là không phải! Sau khi con bái sư xong sẽ trở thành tiểu sư đệ. Con nhớ mấy đệ tử khi mới vào sơn trang chúng ta phải làm gì không?”

Thẩm Hoài An suy nghĩ một lúc, cậu lập tức xụ mặt.

“Hả? Ý của cha là con phải đi làm việc nặng?”

Bất luận ở nhân gian hay trong giới tu tiên, cấp bậc trong môn phái đều rất nghiêm khắc, công việc lặt vặt và lau sàn về cơ bản đều do đệ tử mới làm.

Thẩm phu nhân cũng sốt sắng dặn dò, “An nhi, vào môn phái rồi không thể như ở nhà, con phải thu lại tính tình của con, đừng tìm sư phụ, sư huynh mà mạnh miệng, con biết chưa?”

Từ một thiếu trang chủ trên ngàn người dưới một người sắp trở thành tiểu sư đệ cấp thấp, loại cảm giác chênh lệch tâm lý này khiến cho trong lòng cậu khó chịu.

Nhưng có vẻ do hôm nay khóc một trận khiến cậu có hơi mệt, lại sắp phải chia xa gia đình mà cảm thấy lo sợ, nên cũng không giống như thường ngày la hét các loại như “Con không muốn” mà chỉ ỉu xìu gật đầu một cái.

Thẩm phu nhân đau lòng ôm nhi tử vào trong lòng, không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Thẩm Hồng thấy cậu bỗng dưng trở nên hiểu chuyện nghe lời như vậy, trong lòng ông cũng có chút chua xót.

Vốn tưởng cảnh tượng tiếp theo sẽ là cả nhà ba người ôm nhau đau buồn khóc một trận, kết quả hai người nghe thấy Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Nhưng mà con đi rồi, sơn trang này của hai người sẽ để ai thừa kế?”

Bầu không khí lập tức sụp đỏ, Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, “Chuyện này con không cần quan tâm.”

Thật ra thì ông đã nghĩ xong xuôi rồi, nếu như có thể thì ông muốn nhận nuôi một đứa bé nhà họ Ngu. Như vậy thì càng thêm vui, sau này hai nhà họ Thẩm và nhà họ Ngu cũng coi như là người một nhà, ông cũng có thể hoàn toàn tên tâm con trai mình đi cùng Ngu Sở. 

Thẩm Hồng đè ý tưởng này xuống chưa nhắc tới. Sáng sớm ngày hôm sau, đến giờ ăn sáng, lúc Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đến sảnh trước chỉ thấy có mỗi hai phu thê trang chủ, nhưng không thấy Thẩm Hoài An đâu.

Bốn người ngồi đối diện nhau, Thẩm Hồng lúng túng cười một tiếng, “Thằng nhóc đó nói muốn thử nghiệm cuộc sống sinh hoạt của đệ tử nên đã chủ động đi làm đồ ăn sáng rồi, chắc là phải chờ một chút.”

Ngu Sở gật đầu, nàng rất nể mặt bình tĩnh chờ đợi, ngược lại hai phu thê trang chủ có chút ngồi không yên, một lúc lại nhìn về hướng phòng bếp.

Một lúc sau, cuối cùng tiếng bước chân hấp tấp của Thẩm Hoài An cũng vang lên, bốn người ngẩng đầu lên nhìn qua, lập tức thấy gương mặt bị khói hun đen nhẻm giống như chú mèo mun của thiếu niên đang cầm một cái xoong đi về phía này, bên ngoài cái xoong cũng đầy màu đen khả nghi.

“Đây là cái gì?” Ngu Sở nghi ngờ.

“Cháo ạ!”

Thiếu niên lau mồ hôi, một vệt ngón tay đen sì in hằn trên trán, huyệt thái dương Thẩm Hồng co giật.

Thẩm Hoài An tự tin nhấc cái nắp ra, không nói đến việc trong đó không có cháo, thậm chí hạt gạo bên trong khô cạn cháy khét lẹt.

Bỗng Thẩm Hoài An hắng giọng một cái, cậu nghiêm túc nói, “… Con nói con đốt củi nấu cơm, mọi người tin không?”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hoài An: Ta đúng là kỳ tài bếp núc, sau này một ngày bữa cơm sẽ do ta phụ trách!

Bếp: Không, ngươi đừng tới đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK