“… Đoạt tạo hóa thiên địa, phá vỡ đạo pháp thần quy, ngăn trở thiện pháp, bồi dưỡng ma thân, vì vậy thành ma.”
Trong thư phòng, Cốc Thu Vũ đang đọc nội dung trên sách, cô bé ngước mắt lên nhìn về phía Ngu Sở.
“Sư tôn, người tu ma có phải đều là người xấu hay không?”
Ngu Sở ngồi trên trường kỷ, tay nàng cầm một cuốn thư tịch.
“Cũng không nhất định.” Ngu Sở nói, “Ngay cả danh môn chính phái đều có những người làm nhiều việc ác như Thiên Cẩu Các và Bạch Vũ Lâu, ma tu cũng có những người còn giữ lại giới hạn của bản thân.”
“Nhưng vì sao có người lại muốn đi tu ma?” Tiểu Cốc buông sách, cô nhóc ghé vào bàn, lẩm bẩm nói, “Người tu ma sẽ bị người trong thiên hạ chán ghét và sợ hãi, cảm giác rất khó được chết yên lành, con đường như vậy, sao còn có người muốn đi?”
“Mỗi một sinh mệnh đều có vận số và may rủi khác biệt, khi bị buộc đến đường cùng, có người mệnh tốt, có mệnh tu tiên thì vào giới tu tiên. Có người chết luôn, cũng có người vì mạng sống mà một chân bước vào ma đạo.”
Ngu Sở buông sách xuống, “Nhưng cũng có vài người tự nguyện tu ma vì muốn trở nên mạnh mẽ, đó chính là ma đầu trời sinh, lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui, dựa vào giết người để trở nên mạnh mẽ.”
Tiểu Cốc chống tay lên cằm, cô nhóc lẩm bẩm nói, “Nghe thật đáng sợ.”
Ngu Sở nhìn về phía Cốc Thu Vũ, nàng cười cười.
“Yên tâm, các con không gặp được ma tu đâu.” Nàng an ủi nói, “Đừng nhìn những danh môn chính phái kia đều có suy tính thiệt hơn cho riêng họ, nhưng để đối phó với ma tu thì họ vẫn thừa sức.”
Thực ra, có một chuyện Ngu Sở vẫn luôn không nói ra, thể chất của Cốc Thu Vũ rất thích hợp tu ma.
So với các sư huynh, tiến độ tu luyện hiện giờ của cô bé tiến bộ rất chậm rãi, nguyên nhân không chỉ do có linh căn trong suốt, mà còn do mệnh của Cốc Thu Vũ nên tu ma, tu luyện ngược hướng, đương nhiên tiến bộ không nhanh.
Ngu Sở sống lâu như vậy rồi, đối với nàng mà nói, thực ra thế giới không phải chỉ có đen trắng đơn giản như vậy —— thoạt nhìn, người chính phái có thể cũng là người xấu, nhưng người tu ma không nhất định không có người tốt.
Trên thế giới này có quá ít người cực thiện hoặc cực ác, thực tế là phần lớn con người ta đều bị số phận lôi cuốn.
Con sông vận mệnh chảy như thế nào, rẽ ra sao, có thể làm con người ta đi đến những hướng hoàn toàn khác nhau.
Tựa như Tiểu Cốc, nếu cô bé không được Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cứu, có lẽ đã chết trong rừng cây khi mới mười tuổi kia, hoặc, cũng có thể tiến vào ma đạo từ dạo ấy.
Ngu Sở cũng không phản đối Tiểu Cốc tu ma, nhưng ăn ngay nói thật, con đường ma đạo chẳng dễ đi, không bằng cô bé ở trong phái tu tiên làm một tiểu sư muội tu luyện thong thả.
Hiện giờ nếu Cốc Thu Vũ không có suy nghĩ này, vậy Ngu Sở cũng không cần thiết đề cập đến. Nói ra thì ngược lại có khả năng làm Tiểu Cốc hoài nghi chính bản thân mình.
Cốc Thu Vũ cũng chỉ hứng khởi được ba phút, cô bé nhìn sách giới thiệu ma đạo một lát, cảm thấy không có gì thú vị, sau khi học xong thì chạy đi tìm các sư huynh chơi.
Tuổi tác trẻ con thật kỳ diệu, Cốc Thu Vũ mười tuổi có thể chơi cùng Thẩm Hoài An mười bốn tuổi, nhưng Cốc Thu Vũ mười ba tuổi vẫn muốn chơi, thì Thẩm Hoài An mười bảy tuổi đã trưởng thành.
Vài năm nữa Cốc Thu Vũ mới đến tuổi trưởng thành, cô nhóc ngày thường tinh lực tràn đầy, rất ham chơi, các thiếu niên thì càng chú trọng chuyện tu luyện của bản thân, không ham chơi như trước nữa.
Gần đây, Tiểu Cốc tìm được một người bạn mới, là con gái của một thợ săn sống cạnh thành Vân, tuổi xấp xỉ Cốc Thu Vũ, tên là A Tú.
Ban ngày sau khi tan học, chiều đến, Tiểu Cốc đã gấp không chờ nổi, muốn đi tìm A Tú cùng đến thành Vân chơi.
Sau khi Cốc Thu Vũ xin phép Ngu Sở thì vui vẻ phấn chấn đi lấy tiền tiêu vặt, chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc ba người Lục Ngôn Khanh tập luyện trở về, nhìn thấy Tiểu Cốc đang muốn ra ngoài.
“Muội chờ một chút.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh đi rửa mặt một lát, sau đó chúng ta cùng đi.”
“Không cần!” Cốc Thu Vũ cự tuyệt nói, “Huynh vừa thì đến A Tú ngại không chơi cùng muội, đi ra đi, cách xa muội một chút.”
“Tiểu Cốc, an toàn quan trọng nhất.” Lục Ngôn Khanh khuyên nhủ, “Muội không cho Hoài An đi, vậy nhìn huynh và Tiêu Dực đây, để bọn huynh đưa muội đi.”
“Ôi, phiền chết đi được, các cô nương nhà người ta đều được ra ngoài, chỉ có các huynh là quản muội nghiêm như vậy thôi.”
Cốc Thu Vũ dẩu môi, một mình điên cuồng lúc lắc như con trâu, hai tay vung vẩy đánh vào không khí.
“Mọi người thấy không, hóa ra con nghé con nuôi trong sơn trang nhà chúng ta trông như thế này, vừa trêu một cái thôi là đã lắc đầu đá móng.” Thẩm Hoài An khoanh tay trước ngực, cười nói với Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực.
Cốc Thu Vũ tức khắc trợn trừng mắt, cô bé cũng không rảnh tức giận, đuổi theo muốn đánh Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An mượn cơ hội bắt lấy cánh tay của cô bé, trực tiếp xách người đi luôn.
“Thẩm Hoài An! Muội hận huynh! Phiền chết đi được!”
Cốc Thu Vũ hét to, Thẩm Hoài An lại mang biểu cảm bình tĩnh. Cốc Thu Vũ giãy giụa muốn thoát ra nhưng không thành, chỉ có thể như mèo con sắp bị xử tội, khô héo bị Thẩm Hoài An kéo đi.
Bọn họ dùng khinh công đi đến nhà thợ săn ở lưng chừng núi, đi đến trong viện, Thẩm Hoài An thả tay, để Cốc Thu Vũ giãy khỏi cậu.
Cốc Thu Vũ tức giận “hừ” Thẩm Hoài An một tiếng, sau đó mới sửa sang y phục của mình lại, đi đến cạnh cửa gõ cửa.
“A Tú, ta tới rồi, mau mở cửa.”
Rất nhanh, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, đứng trong nhà là một cô nương mặc bố y, tuổi tác không lớn hơn Cốc Thu Vũ bao nhiêu.
A Tú vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi cô nhóc nâng mắt lên nhìn ra cửa, trông thấy Thẩm Hoài An sau lưng Cốc Thu Vũ, cô nhóc giật mình, lại cuống quýt cúi đầu, tránh ở trong phòng.
“Huynh xem, muội đã nói cô ấy sẽ sợ mà.” Tiểu Cốc quay đầu, cô bé thúc giục nói, “Huynh có thể đi rồi chứ?"
Thẩm Hoài An khoanh tay trước ngực, vững vàng không đổi mà hỏi, “Hôm nay muội muốn ở đây bao lâu, lát nữa đến thành Vân sẽ đi những đâu, mấy giờ trở về?”
Hết cách, Cốc Thu Vũ đành phải chán ngắt nói kế hoạch hôm nay, Thẩm Hoài An lúc này mới gật gật đầu, xoay người rời đi.
Tiểu Cốc thở dài một hơi, khi này A Tú mới lại đẩy cửa ra.
“Ta rửa xong trái cây rồi, vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” A Tú nhỏ giọng nói.
A Tú không có nương, cha của cô nhóc ban ngày đều không ở nhà, hai cô gái nhỏ ngồi bên bàn gỗ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Cảm giác các sư huynh của cô đều đối xử với cô rất tốt.” A Tú bóc vỏ trái cây, “Bọn họ rất quan tâm cô.”
“Cái đó thì đúng.” Cốc Thu Vũ thở dài nói, “Khi còn nhỏ người nhà của ta cũng chưa từng quan tâm ta đến như vậy, còn bán ta đi. Hiện tại, cảm giác ai cũng có thể quản ta vài câu.”
A Tú nhấp môi, cô nhóc giương mắt nhìn Tiểu Cốc, sau lại rủ mắt xuống.
“Người mà, người mà thường đưa cô đến… vị sư huynh tên Thẩm Hoài An đó.” A Tú nhỏ giọng nói, “Huynh ấy thoạt nhìn… thoạt nhìn là một người không tồi.”
“Thẩm Hoài An? Huynh ấy phiền lắm.” Cốc Thu Vũ “hừ” nói, “Huynh ấy luôn trêu cợt ta, còn xách cổ áo ta nữa, ta ghét huynh ấy nhất.”
Hai cô nương ngồi ăn trái cây, nghỉ ngơi một chốc, Cốc Thu Vũ lại giúp A Tú hái táo trên cây táo nhà cô nhóc trồng xuống, chia làm hai sọt, mỗi người vác một ít đi đến thành Vân bán.
Thực ra bán táo giúp A Tú không tính là chơi, nhưng Cốc Thu Vũ từ nhỏ đã không có bạn bè cùng tuổi, cảm giác có thể ở cùng cô nương cùng tuổi mình cũng khá tốt.
Vốn dĩ trong thành Vân có tiệm chuyên bán trái cây, táo nhà A Tú trồng đều rất nhỏ, hình dáng cũng không quá đẹp, vốn sẽ khó bán ra ngoài. Nhưng bởi vì có Tiểu Cốc cùng A Tú đi bán táo, bá tánh thành Vân đều thích sư đồ Tinh Thần Cung, miệng Tiểu Cốc lại ngọt, rất nhanh, hai người đã bán hết số táo mang đến.
A Tú cũng là vì muốn giúp đỡ trong nhà một chút, hiện giờ túi tiền đầy ắp, trên mặt cô nhóc cũng tươi cười nhiều hơn.
Tiểu Cốc vốn định đi tiệm trang sức xem trâm cài tóc thì đã nghe được A Tú nói, “Chúng ta từ cửa chính thành Vân đi ra ngoài, đến cánh rừng bên ngoài hái chút rau dại đi.”
“Chuyện này… chắc ta không đi được rồi.” Tiểu Cốc hơi do dự, “Ta đã đồng ý với sư tôn và sư huynh không chạy loạn, nếu cô muốn hái, để lần sau ta nói với sư tôn một tiếng đã rồi đi.”
“Thu Vũ, cô đi cùng ta đi mà.” A Tú vô cùng đáng thương nói, “Cánh rừng ngoài thành cũng không bao xa, đi qua rồi về cũng chỉ cần nửa canh giờ, bữa tối cha của ta muốn ăn rau dại, ta nếu không hái, ông ấy lại đánh ta.”
Cốc Thu Vũ hơi do dự, A Tú khổ sở nói, “Vốn dĩ chúng ta đều xuất thân bần hàn, cô may mắn, có mệnh tu tiên, hiện giờ sống qua ngày xuôi gió xuôi nước, ngược lại là ta trèo cao. Chúng ta quen nhau một năm có thừa, cô ngay cả đi hái rau dại cũng không muốn đi cùng ta, có phải cô ghét bỏ ta không?”
“A Tú, cô nói gì vậy?” Cốc Thu Vũ nhịn không được mà nói, “Ta ghét bỏ cô mà ta còn đi hái trái cây, đi bán trái cây cùng cô ư? Cô đừng có chuyện gì không vừa ý là oán trời trách đất, làm như ta nợ gì cô vậy.”
Cốc Thu Vũ miệng lưỡi sắc bén, nói chuyện như pháo đốt làm người ta hoa mắt chóng mặt, A Tú nhấp môi, cô nhóc đứng dậy.
“Cô miệng lưỡi lợi hại, ta không nói lại được cô.” A Tú nói: “Ta chỉ sợ ngoài thành có dã thú, nghĩ cô lợi hại như vậy, ta đi theo cô có thể yên tâm hơn, nếu cô đã nói như vậy thì ta đây đành đi một mình, cô, cô coi như ta chưa nói gì đi!”
Nhìn A Tú lau nước mắt chạy đi, hỏa khí trong lòng Cốc Thu Vũ lên không được mà xuống cũng không xong.
Cốc Thu Vũ lại cảm thấy tính cách này của A Tú thực sự có vấn đề, nhưng cũng hối hận cái miệng của mình làm sao lại không chịu được thua thiệt. Trước đây đều nhường được, sao khi nãy lại không nhịn thêm một chút nữa?
Cốc Thu Vũ chỉ muốn tìm một người chơi cùng, bởi vì thân phận tu tiên của mình nên các cô nương nhà khác rất khách sáo với Cốc Thu Vũ. Ngoài A Tú ra, không còn cô nương nào nói chuyện với cô bé.
Cốc Thu Vũ đang rối rắm mình có nên đuổi theo hay không, thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười khẽ.
Cốc Thu Vũ nổi hết da gà.
Tu vi của Cốc Thu Vũ tuy không bằng các sư huynh, nhưng thân là một người tu tiên, đối với phạm vi quanh mình vẫn có năng lực cảm giác nhất định, tiếng cười này gần như vậy, vậy mà Cốc Thu Vũ không phát hiện cạnh mình còn có người.
Cốc Thu Vũ quay đầu, những người đi trên đường đều ở rất xa, gần đây không có người nào.
“Ai?” Cốc Thu Vũ cảnh giác hỏi.
“Ở đây này.” Thanh âm kia lười nhác đáp.
Giống như một cái lá chắn bỗng nhiên bị kéo ra, Cốc Thu Vũ bừng tỉnh phát hiện trên bức tường vây bên cạnh, có một nam tử thân mặc thanh sam đứng bên trên, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn mình.
Người này tướng mạo cực kỳ tuấn tú, chỉ là có chút tà khí.
Giá trị nhan sắc của toàn bộ Tinh Thần Cung đều rất cao, điều này làm cho Ân Quảng Ly – người khiến cho ngay cả nam nhân lần đầu tiên gặp hắn ta cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn ta làm ngây ngẩn cả người, lại không mang lực sát thương nào đối với Cốc Thu Vũ.
“Ngươi là người của môn phái nào?” Tiểu Cốc lui ra phía sau vài bước, cô bé nhíu mày hỏi, “Có biết làm như vậy rất không lễ phép hay không?”
Ân Quảng Ly phe phẩy cây quạt, cũng không tức giận.
Hắn ta nhàn nhạt nói, “Rất lâu rồi không nhìn thấy một người miệng lưỡi sắc bén như ngươi trong danh môn chính phái rồi, Tinh Thần Cung cũng có chút thú vị đấy.”
Nghe xong lời này, Cốc Thu Vũ lui lại phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Ân Quảng Ly.
“Ngươi là ai?” Cốc Thu Vũ nói, “Làm sao biết được tên môn phái của ta?”
Ân Quảng Ly cũng không trả lời, hắn ta rũ mắt đánh giá cô nhóc này. “Tiểu nha đầu, sao ngươi lại đi tu tiên?” Hắn ta chậm rãi hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi?” Cốc Thu Vũ nhíu mày hỏi lại.
Ân Quảng Ly nhảy từ trên tường xuống, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, di chuyển về phía Cốc Thu Vũ.
Tiểu Cốc biết người này lợi hại, cô bé lại liên tục lui về phía sau vài bước, cảnh cáo nói, “Ta, ta cảnh cáo ngươi, sư tôn và sư huynh của ta đều rất lợi hại, tốt nhất ngươi đừng có làm chuyện gì xấu, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo đấy.”
Giọng nói của Cốc Thu Vũ vừa vang lên, giây tiếp theo, cô bé chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị ngón tay lạnh băng bắt lấy, khuôn mặt tuấn tú của Ân Quảng Ly trong nháy mắt đã phóng đại đến trước mặt Cốc Thu Vũ.
“Vậy người sư tôn lợi hại kia của ngươi có nói cho ngươi, thực ra ngươi không thích hợp tu tiên hay không?” Ân Quảng Ly nhìn chăm chú vào Tiểu Cốc, hắn ta nhẹ giọng nói, “Trên người ngươi, tiềm lực tu ma cực cao. Ngươi không biết sao?”
Cốc Thu Vũ trừng to hai mắt.
Ân Quảng Ly tay trái túm Cốc Thu Vũ, tay phải chậm rãi vươn ra.
“Có phải ngươi chưa từng được cảm nhận ma khí hay không?” Hắn ta hỏi.
Nhìn động tác của Ân Quảng Ly, Cốc Thu Vũ lấy lại tinh thần, cô bé ý thức được hắn ta muốn làm gì.
“Ta không cần!” Tiểu Cốc giãy giụa nói, “Ta không cần tu ma, ta cũng không cần cảm nhận ma khí, ngươi buông ta ra, ngươi ——”
Cô bé còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy toàn bộ con phố bỗng nhiên bị bao phủ bởi một loại khí áp cực mạnh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí còn chưa được tính là trong nháy mắt, Cốc Thu Vũ chỉ cảm thấy cổ tay mình được buông lỏng, đồng thời, lúc này một tiếng “oanh” lớn truyền đến.
Cốc Thu Vũ ngơ ngẩn ngẩng đầu, cô bé nhìn thấy Ân Quảng Ly không biết đã bị nện trên tường kết giới tự bao giờ, hắn ta ho khan, tay chống mặt đất, một đôi mắt hẹp dài âm trầm nâng lên.
Ngu Sở cầm kiếm đứng trước mặt Cốc Thu Vũ, trong mắt tràn ngập sát ý.
Ngu Sở nhìn chằm chằm Ân Quảng Ly, âm lãnh nói, “Không được chạm vào đồ đệ của ta.”