Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở thật sự cảm thấy bất đắc dĩ với trình độ tố cáo của hai cậu bé này. 

Hai người bọn họ da dày thịt béo, may mắn tố cáo kịp thời, không thì muộn chút nữa là tự khỏi luôn rồi. 

Nàng nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, nhíu mày hỏi: “Sư muội các con đâu?” 

Lục Ngôn Khanh khẽ lắc đầu, cũng có chút lo lắng nói: “Sau khi vào bí cảnh cấp cao chúng con tách ra, từ đó tới giờ không gặp được.” 

Ba người không khỏi có chút lo lắng trong lòng. 

Bọn họ một nhà sum vầy, bên cạnh, các chưởng môn khác nhìn cảnh sư đồ hòa hợp không khỏi tức giận tới nỗi nghiến răng. 

“Được rồi, có ba người đứng đầu rồi, vậy thì chuẩn bị tới chính điện trao giải thôi.” Một chưởng môn trong đó khó chịu nói.

Bọn họ có thể không tức giận sao? Vừa rồi nói nhiều lời huênh hoang như vậy, kết quả thật sự là đồ đệ của Ngu Sở chiến thắng, chuyện này khiến bọn họ biết giấu mặt vào đâu đây? 

Không ngờ, Ngu Sở lại lắc đầu.

“Ta còn một đồ đệ chưa tới.” Nàng nói: “Ta muốn chờ thêm một chút nữa.”

“Ngu chưởng môn, ngài có chừng mực đi.” Có một nữ nhân trung niên nhíu mày nói: “Hai đồ đệ của ngài có thể qua cửa, quả thật ưu tú, ngài vui vẻ thì cũng thôi đi. Sao ngài còn trông mong tiểu đồ đệ mười ba tuổi của ngài có thể qua cửa cơ chứ? Ngài cảm thấy một đứa trẻ mới lớn ở dưới tay ngài còn lợi hại hơn các đệ tử những môn phái chính quy chúng ta bồi dưỡng ra sao?” 

“Đúng vậy, lần này xem như ngài may mắn nhưng đừng khinh người quá đáng!” Một trưởng lão khác cũng lạnh lùng nói: “Ba người đứng đầu qua cửa đã có, vậy thì thử luyện kết thúc, chờ người tuần tra mang tiểu đồ đệ của ngài và những người khác ra đi!” 

Ngu Sở nhíu mày, trong lúc nhất thời không nói gì. 

Nếu Cốc Thu Vũ kiên trì chọn tham gia thử luyện cao cấp, vậy thì Ngu Sở cũng bằng lòng tin cô bé. 

Nếu như Tiểu Cốc cố gắng lâu vậy rồi, kết quả bị người ta mang ra như kẻ thất bại, hoặc là lúc thắng lại phát hiện ra chẳng có người đón con bé, vậy trong lòng con bé sẽ thất vọng cỡ nào chứ? 

Ngu Sở còn chưa lên tiếng, Thẩm Hoài An đã lạnh lùng nói: “Dựa theo quy định, phải tròn bảy ngày mới hoàn toàn kết thúc. Các người bây giờ nhắc tới loại và kết thúc vì mấy lần gần đây không có người qua cửa nên đành vậy. Nhưng sư muội của ta có năng lực qua cửa, dựa vào đâu mà cắt đứt cơ hội của muội ấy chứ?”

Theo lẽ thường, Thẩm Hoài An xuất thân võ lâm thế gia phải có thái độ lễ phép cung kính với tiền bối và trưởng bối, nhưng Thẩm Hoài An thật sự ghét mấy chưởng môn môn phái trong tối ngoài sáng xem thường Ngu Sở và bọn họ, cho nên lúc cậu nói chuyện thì giọng điệu rất hung hăng. 

Tuy Lục Ngôn Khanh phản cảm trong lòng nhưng cậu làm việc ôn hòa hơn chút. 

Cậu ôm quyền rồi khẽ nói: “Các vị lão tiền bối, nếu quy định đã đặt ra thì cho sư muội chúng ta một cơ hội đi, ta nhờ cậy các ngài ạ.” 

Hai đồ đệ của Ngu Sở hành động, nên chất vấn, nên hòa hợp đều nói cả, nàng chẳng cần phát biểu gì. 

Sư huynh sư đệ nói tới quy định đúng là sự thật giấy trắng mực đen, bọn họ lại là người chiến thắng, nói tới mức này rồi, các chưởng môn cũng chẳng thể vô lý kết thúc thử luyện. 

“Được rồi, nhưng mà chúng ta chỉ có thể cho thêm nhiều nhất hai canh giờ.” Một trưởng lão trong đó nói: “Quá giờ là kết thúc. Đây không phải cho sư muội các ngươi cơ hội, mà là các đệ tử lớn hơn nàng cũng chẳng qua nổi hôm nay, một hài tử như nàng không thể kiên trì nhiều ngày hơn nữa đâu, các ngươi không muốn xảy ra chuyện chứ?” 

Hai canh giờ là bốn tiếng, thời gian này bọn Ngu Sở cũng có thể chấp nhận. 

Trưởng lão này cũng nói thật, ba người bọn họ có thể qua cửa bây giờ, nếu như Tiểu Cốc có thể làm được thì cũng trong hôm nay thôi. Nếu như cô bé không xuất hiện thì có khả năng lớn là lạc đường hoặc gặp nguy hiểm rồi. 

Các chưởng môn khác cũng đồng ý chờ một chút. 

Ba người trẻ tuổi qua cửa đã cho bọn họ lòng tin. Nếu như lần này có ba người có thể qua cửa thành công, thì có lẽ đồ đệ của bọn họ cũng có thể có cơ hội qua cửa lần thử luyện này mà? 

Lục Ngôn Khanh cứ lo lắng trong lòng mãi. Cho dù đệ tử phụ trách còn giúp đỡ đưa thêm cho Tiểu Cốc cái tên kêu, nhưng cậu rất lo lắng, không biết Cốc Thu Vũ có vứt tên kêu đi không. 

Một cô bé bất chấp tuổi tác và giới hạn của mình tham gia vào thử luyện nguy hiểm, sao có thể để lại đường lui cho mình? Chỉ sợ là cô bé sớm đã chuẩn bị để kiên trì tới giây cuối cùng cũng sẽ không bỏ cuộc. 

Nếu như thời gian quá dài, ngược lại sẽ làm cho người ta bất an trong lòng. 

Mọi người trở lại trong điện chờ. Mấy sư phụ vừa rồi không khống chế nổi vẻ mặt bây giờ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chí ít thì có thể giữ vẻ mặt bình thản lạnh nhạt cứ như người vừa rồi xanh mặt khi nhìn thấy đồ đệ của Ngu Sở chiến thắng không phải bọn họ vậy. 

Nhân cơ hội này, đệ tử khác thống kê điểm số. 

“Các vị chưởng môn, có xếp hạng thành tích lần này rồi ạ.” 

Một lát sau, mấy đệ tử phụ trách cung kính đi tới. 

Các sư phụ ở đây đều chẳng tỏ vẻ gì. Dẫu sao cũng chẳng phải đồ đệ bọn họ, ai nhất ai nhì thì sao chứ?

Chỉ có hai chưởng môn lần này chi ra phần thưởng cho ba vị trí đầu đang nhức nhối. Nghĩ tới những thứ bảo bối này sắp có đi không có về là bọn họ khó chịu trong lòng.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng chẳng vội, bọn họ muốn nhất minh kinh nhân [*] và môn phái Tinh Thần Cung xếp hạng nhất, bây giờ hai mục tiêu đều đã thực hiện được, xếp hạng cá nhân cũng chẳng quan trọng.

[*] “Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.

Ngược lại là Tiêu Dực căng thẳng, có phần hồi hộp nhìn đệ tử công bố thành tích một cách chăm chú. 

“Hạng nhất là Lục Ngôn Khanh.“ Vị đệ tử nói: “Tuy Thẩm Hoài An của Tinh Thần Cung tới đích trước một bước nhưng tính toán điểm số thì Tiêu Dực xếp ở vị trí thứ hai. Cho nên, hạng hai là tán tu Tiêu Dực, hạng ba là Thẩm Hoài An.” 

Lục Ngôn Khanh phát hiện linh thú ở trong bí cảnh cấp cao: Hang ổ nhạn linh hắc hổ, đồng thời có được bảo vật bảo vệ của nó, lại tới đích đầu tiên cho nên điểm số hơn xa người khác. 

Tiêu Dực tích lũy rất nhiều điểm trên đường đi, còn Thẩm Hoài An ngoại trừ qua cửa thì là đánh những người tới khiêu khích, điểm số thu được so ra hoàn toàn kém Tiêu Dực và Lục Ngôn Khanh.

Nếu ở thời niên thiếu, Thẩm Hoài An vẫn còn đó tính cách hiếu thắng chẳng hiểu chuyện, gặp chuyện cậu tới thứ hai lại giành hạng ba có lẽ là đã xù lông lên từ lâu rồi. 

Bây giờ, Thẩm Hoài An vòng tay ra sau đầu, chân vắt lên ghế, nhún vai rất thờ ơ, rõ ràng chẳng hề coi thứ hạng ra gì. 

Tiêu Dực lại chẳng hưng phấn khi giành hạng hai, ngược lại, cậu ấy trông cực kỳ mất mát, vai trùng xuống, mặt mày nom có vẻ ủ dột. 

Thật ra trong lòng mấy chưởng môn khác đều muốn hỏi mấy thiếu niên này, ví dụ như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, bọn họ tuấn tú nho nhã, thiên phú xuất chúng, sao lại bái vi sư chẳng có tiếng tăm gì như Ngu Sở? 

Một nữ tu chẳng chút tiếng tăm gì như nàng, đâu có tài nguyên và năng lực nuôi hai thiếu niên tinh anh này, có lẽ là như nàng nói, hoàn toàn là đệ tử mình không chịu thua kém, tùy tiện dạy dỗ là được. 

Những sư phụ có vị trí cao trong thời gian dài như bọn họ, sớm chẳng còn hứng thú với bảo vật bí tịch người khác có. Ngược lại đều rất quý người tài, nhìn hai thiếu niên thiên tài trong tay Ngu Sở, bọn họ ghen tỵ muốn chết rồi. 

Đứa trẻ giỏi như vậy, để trong tay nàng thật sự là đáng tiếc! 

Bởi vì sĩ diện nên bọn họ không nói chuyện với Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, mà nhìn Tiêu Dực.

“Ngươi tên Tiêu Dực, phải không?” Một chưởng môn trong đó tỏ thái độ khoan dung hiền hòa nói chuyện với Tiêu Dực: “Tài nghệ của ngươi không tồi, là tự mình tu luyện hay có sư phụ truyền dạy?”

Cả người Tiêu Dực lạnh như một tảng đá, cậu ngẩng đầu lên nhìn chưởng môn vừa nói, chỉ cho ông ta ánh mắt, lại chẳng hề đáp lại. 

Tình cảnh lại lạnh xuống. 

Cứ giằng co qua một canh giờ như vậy, sắc mặt một số chưởng môn đều có chút khó coi. 

Lúc này, tiếng đệ tử thông báo lại truyền tới: “Có người lên núi!”

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh lập tức đứng lên chạy ra ngoài, phía sau, mấy sư phụ khác cũng chầm chậm đứng lên. 

Vừa mới bị vả mặt đau đớn khiến bọn họ đều không muốn vội vã ra nghênh đón nữa. Nhưng mà bọn họ lại không ngờ là, hai đồ đệ của Ngu Sở qua cửa thành công, xem như bọn họ may mắn lại có thiên phú tốt, nhưng tiểu đồ đệ mười ba tuổi của nàng nghĩ như thế nào cũng không thể qua cửa.

Đệ tử những môn phái lớn bọn họ dốc lòng bồi dưỡng ra, cũng chẳng kém cỏi, chẳng lẽ còn không bằng một con nhóc con? 

Cho dù nghĩ vậy nhưng vẫn chẳng người nào ra khỏi đại điện, chỉ có ba người của Tinh Thần Cung ra ngoài nghênh đón, theo sau là Tiêu Dực chẳng biết tại sao lại ra ngoài góp vui. 

Đệ tử kia vừa ra khỏi kết giới thử luyện, còn chưa leo lên cầu thang thì những sư phụ khác lạnh lẽo trong lòng [*].

[*] Lạnh lẽo trong lòng: ý ở đây là sợ hãi đan xen thất vọng. 

Đi ra là một tiểu cô nương. 

Cũng chẳng biết Cốc Thu Vũ trải qua cái gì trong lúc thử luyện, cô bé vừa ra khỏi kết giới thì chân mềm nhũn, mệt mỏi ghé vào thềm đá thở hổn hển hồi lâu rồi mới cố leo lên trên từng bước một, rất rõ ràng, cô bé đã tới giới hạn, chỉ còn lại nghị lực chống đỡ. 

“Tiểu Cốc, Tiểu Cốc, cố lên!” Thẩm Hoài An ở phía trên cao giọng nói: “Sắp đến đích rồi, muội có thể làm được!” 

Lúc đầu cô bé sắp kiệt sức, khi nghe thấy tiếng nói truyền tới từ trên núi, cô bé nhắm mắt dùng chân khí bị kìm nén ròng rã năm ngày, cố đổi cho mình chút sức lực rồi mới thở hổn hển leo lên bậc thang. 

Cô bé ngẩng đầu thì nhìn thấy ở cuối bậc thang rất cao, Thẩm Hoài An chống hai khuỷu tay lên lan can bằng đá cổ vũ cô bé cố lên, mà Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở đứng ở nơi cao nhất, bên dưới trời xanh mây trắng, vẻ mặt bọn họ vui vẻ và kiêu ngạo, nhìn cô bé một cách dịu dàng. 

Cốc Thu Vũ lập tức có sức mạnh, cô bé leo lên mấy bậc thang cuối cùng rồi vươn tay ra với Ngu Sở. 

Ngu Sở cúi người, ôm chầm lấy cô bé. 

“Sư tôn!” Cốc Thu Vũ lúc đầu rất vui mừng, kết quả lúc nói lại nghẹn ngào: “Hu hu, con làm được rồi, con mệt quá, suýt chút nữa là con cho rằng con thất bại rồi…” 

Ngu Sở vỗ nhẹ lưng tiểu cô nương, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều vây quanh. 

Thẩm Hoài An giơ tay lau vết bẩn trên mặt cô bé, cậu cười khẽ mà nói: “Huynh nói muội có thể làm được mà, muội lợi hại hơn tên kia nhiều. Từ nay về sau, huynh xem còn ai dám xem thường muội!” 

“Tiểu Cốc, muội đứng thẳng để huynh xem muội có bị thương hay không!” Lục Ngôn Khanh lo lắng nói: “Có phải trên đường gặp nguy hiểm không, muội xem muội kìa, mặt bẩn như mèo vậy.” 

Tiểu Cốc ra sức lắc đầu, cô bé cười nói: “Huynh yên tâm đi, muội không sao!” 

Cốc Thu Vũ nói xong câu đó thì cằm tựa vào cánh tay Ngu Sở, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô bé ngủ quá bất chợt, khiến hai sư huynh giật nảy mình. 

Ngu Sở ngẩng đầu, khẽ lắc đầu với bọn họ, ý là Tiểu Cốc không sao thì lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Ngôn Khanh xoay người bế tiểu cô nương đang ôm Ngu Sở lên, các sư đồ lúc này mới có thời gian nhìn ra sau lưng. 

Biết thật sự là tiểu đồ đệ của Ngu Sở qua cửa thành công, những sư phụ khác ngay cả cửa đại điện cũng chẳng ra, bỏ lại những người thắng trận ở bên ngoài. 

Sư phụ nào cũng khó chịu trong lòng, vừa hận Ngu Sở vô danh tiểu tốt dẫn theo đồ đệ thông minh của nàng tới khoe mẽ ở chỗ này, vả mạnh vào mặt những môn phái lớn bọn họ. Vừa giận đồ đệ mình kém cỏi, ngay cả một con nhóc mà cũng chẳng bằng! 

Vừa rồi còn khịt mũi coi thường Ngu Sở, bây giờ ba đồ đệ từ lớn tới bé của người ta đều qua cửa hết, thật sự là mất hết mặt mũi. 

Các sư phụ không ra mặt, có người còn trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. 

“Giỏi thật đấy, chuyện gì thế này?” Có sư phụ trút tức giận lên người Ngu Sở: “Bọn họ tới tham gia thử luyện sao? Bọn họ là tới phá rối thì có!”

“Lý huynh, huynh bớt vài lời đi, đồ đệ của chúng ta chưa giỏi, cũng không thể trách người ta.” Một vài chưởng môn khá lý trí khuyên ông ta. 

“Hừ! Vừa nghĩ tới chúng ta còn phải ngồi đây trao giải cho đệ tử của nàng là ta lại thấy xui xẻo!” Người khác lạnh lùng nói. 

Sư phụ từ chối lộ mặt, các đệ tử đành phải ra hòa giải mời bọn họ vào trong điện một lần.

Sư đồ Tinh Thần Cung tất nhiên cũng cảm thấy môn phái khác không coi trọng mình. 

“Bọn họ có ý gì? Không phục à?” Thẩm Hoài An tức giận bất bình nói: “Sư tôn, có lẽ chúng ta nên đi thôi, cần gì phải lằng nhằng với những người này!” 

“Như vậy không được.” Lục Ngôn Khanh cau mày nói: “Dù sao về sau chúng ta còn phải sống ở giới tu tiên, làm việc quá cứng rắn, chẳng phải sẽ gây thù chuốc oán khắp nơi sao?”

Thẩm Hoài An không đồng ý nói: “Sư huynh, huynh còn chưa nhìn ra à, chúng ta giành danh tiếng của người ta, cho dù ngoài mặt khiêm tốn thì sao? Người ưu tú vĩnh viễn là cái đinh trong mắt những kẻ tầm thường kia.” 

Bên cạnh Tiêu Dực xem như là người chẳng liên quan tới việc này nhất, cậu ấy nhìn xung quanh rồi có chút căng thẳng nhỏ giọng hỏi: “Các người không đi ư?”

“Chúng ta có đi hay không liên quan gì tới ngươi?” Thẩm Hoài An đang bực, cậu quay đầu oán giận: “Trong bí cảnh ta nói chuyện với ngươi ngươi chẳng để ý đến ta, hiện tại sao lại hỏi nhiều thế?” 

“Thẩm Hoài An.” Ngu Sở nói. 

Thẩm Hoài An lập tức im bặt nhưng vẫn tức giận tới mức thở hổn hển.

Ngu Sở nhìn bọn họ, nàng lạnh nhạt nói: “Các con thắng tất nhiên phải đi, còn chưa lĩnh phần thưởng mà.” 

Ngu Sở không nói ra ý tứ sâu xa hơn. 

Từ lâu nàng đã biết cuối cùng có thể sẽ xảy ra tình cảnh bây giờ. 

Nền tảng môn phái tu tiên được gây dựng hàng trăm hàng ngàn năm, nói rõ một chút, các môn phái lớn liên kết với nhau từ lâu, tự tạo thành một giai cấp độc quyền tất cả tài nguyên của giới tu tiên bây giờ, còn lại đều là bọn họ bố thí ra. 

Đã rất nhiều năm rồi, tiếng tăm hiển hách mãi mãi là của mấy môn phái lớn, cũng toàn là mấy môn phái bọn họ được lợi nhiều nhất. 

Ngu Sở biết đồ đệ của mình không phải vật trong ao từ lâu, chỉ cần xuất hiện chắc chắn sẽ nhất minh kinh nhân, khiến người khác kinh ngạc. Chen vào lấy mất vị trí của người khác, làm rối loạn thói quen được đãi ngộ hậu hĩnh của người khác, người ta có thể không ghen ghét ư?

Giới tu tiên ở trong cảnh thái bình giả tạo quá lâu rồi nên mới có thể thất bại thảm hại trong trận chiến lớn trong tương lai.

Bây giờ lần thắng lợi này mới chỉ là bắt đầu. 

Chân thành đối đãi, ăn miếng trả miếng. 

Nếu bọn họ không chơi nổi, vậy thì nàng cứ danh chính ngôn thuận dẫn đồ đệ đến lần thử luyện này, thứ phải có một phần cũng không thể thiếu. 

Nói đùa, Ngu Sở nàng luân hồi quá nhiều năm rồi, cũng chẳng phải chưa từng trải qua chuyện đối địch với thế giới, hoặc là một mình cứu thế giới. 

Nếu bọn họ không sĩ diện, Ngu Sở còn có thể kính trọng gọi bọn họ một tiếng “lão tiền bối”. Nếu ngay cả nể mặt cũng không muốn làm, hừ, mấy chưởng môn bọn họ ngay cả Tiên giới cũng không lên nổi là cái thá gì chứ? 

Ngu Sở dẫn những người thắng cuộc vào đại điện, nàng không thèm để ý cái nhìn khinh thường hoặc chán ghét của những chưởng môn khác, mà liếc mắt nhìn qua những sư phụ có vẻ mặt khiêm tốn. 

Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực, Thẩm Hoài An nhận bảo vật được thưởng, những chưởng môn khác cũng chẳng muốn khích lệ cái gì, làm qua loa rồi muốn kết thúc toàn bộ nghi thức. 

Lúc này, Tiêu Dực vẫn luôn giữ yên lặng ngẩng đầu lên. 

“Ta có lời muốn nói.” 

Mọi người nhìn cậu ấy. 

Thái độ của bọn họ đối với tán tu trẻ tuổi này xem như ôn hòa, một người trong đó hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Tiêu Dực mím môi, lấy một phong thư từ trong ngực của mình ra.

“Dạy ta tu luyện là Bạch Hạo chân nhân.” Tiêu Dực nhỏ giọng nói: “Đây là thư ông ấy tự viết.” 

“Bạch Hạo chân nhân?” Các trưởng lão nhìn nhau một lúc, bọn họ đều có chút giật mình: “Là vị chân nhân năm năm trước đắc đạo phi thăng sao?”

Tiêu Dực gật nhẹ đầu.

“Trước khi ông ấy rời đi, ông ấy nói ông ấy tính một quẻ, chỉ cần ta tới tham gia thử luyện lần này và giành được hạng nhất, tất cả các môn phái đều đồng ý nhận ta làm đồ đệ.” Tiêu Dực nói: “Mà ta có thể tìm thấy nơi thích hợp với ta trong lần thử luyện này.” 

Dừng một chút, cậu nhỏ giọng nói: “… Nhưng ta không làm được như ông ấy mong đợi.” 

“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không nói ra lời. 

Nói cách khác, lúc đầu Tiêu Dực phải giành hạng nhất lần này. Nhưng quẻ tượng của Bạch Hạo chân nhân lại sai lệch bởi vì Tinh Thần Cung bỗng nhiên xuất hiện. 

Bạch Hạo chân nhân từng là một trong những tiền bối được kính trọng nhất tu tiên giới, thực lực mạnh mẽ, sao có thể phạm sai lầm? Nhưng Tinh Thần Cung quả thật đã phá một quẻ này.

… Suy nghĩ cẩn thận, hình như càng nghĩ càng thấy sợ.

Chẳng lẽ Tinh Thần Cung sinh ra vì thừa Thiên đạo?

Tất cả mọi người chợt cảm thấy sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt đều không để lộ ra sơ hở. 

“Ngươi là đệ tử đơn truyền của Bạch Hạo đạo trưởng, chúng ta tất nhiên đều bằng lòng nhận ngươi làm đồ đệ.” Một chưởng môn trong đó nói: “Nhưng mà, ngươi muốn vào môn phái nào, bái ai làm sư?”

Lúc đầu Ngu Sở chỉ xem náo nhiệt, dẫu sao thì cả phòng toàn đại lão môn phái, chỉ có địa vị của nàng là nhỏ nhất. Nếu như cậu ấy là đồ đệ của Bạch Hạo đạo trưởng, vậy trước khi thăng thiên, chắc là Bạch Hạo đạo trưởng cũng đã chọn một chỗ tốt cho cậu ấy rồi.

Kết quả, Ngu Sở thấy Tiêu Dực nhìn tới nhìn lui rồi cuối cùng, đôi mắt màu xám nhìn vào mắt nàng. 

Ngu Sở: ?

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngu Sở ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại là một cô gái cực kỳ nóng nảy. 

Người khác bị nhìn lạnh lùng: Haiz, được rồi, có lẽ ta chưa có danh tiếng, nhẫn nại mấy chục năm rồi nói tiếp.

Ngu Sở: Có phải ta không nể mặt các ngươi không?

Các đồ đệ: Sư tôn thật là một người điềm đạm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK