Ngu Sở cảm giác có lẽ mình đã giúp Tiêu Dực mở lòng cậu ấy ra, ít nhất thì lúc Tiêu Dực ở chung với nàng, cậu ấy không còn dễ căng thẳng như lúc trước, mà cả người cũng thả lỏng hơn.
Giống như sau khi Tiêu Dực biết rõ Ngu Sở sẽ không rời đi là cậu ấy có thể thật lòng giao bản thân cho nàng vậy.
Đương nhiên, tới ngày hôm sau Ngu Sở nhớ lại đêm qua, vẫn có chút lúng túng. Về những chuyện của bản thân, nàng vốn không có ý nói với các đồ đệ, kết quả lại nói ra để khuyên bảo Tiêu Dực.
Hôm nay nhớ lại, cứ cảm thấy có chút quái đản.
Haiz, coi như tâm sự với Tiêu Dực vậy. Ngu Sở chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Chẳng qua, không biết có phải lần nói chuyện này hiệu quá quá tốt hay không, mà lúc Tiêu Dực ở chung với nàng không chỉ không còn căng thẳng, mà còn quấn nàng hơn nữa.
Suy nghĩ kỹ thì Ngu Sở xem như là trưởng bối thứ hai “tiếp nhận” Tiêu Dực, mà người ông trước đây bỏ rơi cậu ấy, vì vậy cậu ấy quấn lấy Ngu Sở như chim non [*] cũng là bình thường.
[*] Chim non nếu mất mẹ thì nó sẽ bám theo người đầu tiên nó nhìn thấy.
Tiểu Cốc sau khi được cứu cũng từng có một thời gian rất ỷ lại Ngu Sở, muốn bám theo nàng từng giây từng phút, về sau có cảm giác an toàn rồi thì cũng có thể một mình ở một nhà.
Hôm nay, người ỷ lại nàng biến thành Tiêu Dực, nhưng nói thế nào thì Tiểu Cốc khi ấy mới mười tuổi, một tiểu cô nương mềm yếu, quấn người cầu ôm cầu khích lệ cũng rất bình thường.
Nhưng mà Tiêu Dực năm nay mười chín tuổi rồi, người cao lớn hơn một mét tám, còn có cảm giác ỷ lại vô tội này, thật sự là… Ngu Sở thật sự cảm giác mình nuôi dưỡng không phải đồ đệ, mà là một bé dã thú con.
Trừ lần đó ra, Tiêu Dực nhìn có vẻ hoàn toàn không muốn có quan hệ tốt với sư huynh sư đệ của mình.
Cho dù mấy cậu nhóc mỗi ngày cùng nhau học hành, nhưng Tiêu Dực cũng chẳng đáp lời người khác, rảnh rỗi là đi theo Ngu Sở, hoặc vào trong rừng rậm tìm đàn sói chơi.
Ngu Sở cảm nhận sâu sắc, có lẽ còn một con đường rất dài phải đi mới có thể làm cho Tiêu Dực giống như đứa trẻ bình thường.
Nhưng mà cho dù Tiêu Dực ít nói, nhưng cậu ấy sống vẫn vui vẻ. Ngoại trừ yếu tố là Ngu Sở ra, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều rất mạnh, hơn nữa sư huynh sư đệ hai người có điểm mạnh riêng, khiến cho đại lão bồi dưỡng ra Tiêu Dực cuối cùng cũng có thể buông bỏ xót xa trong lòng.
Thẩm Hoài An cũng vui vẻ, về phương diện đao kiếm, Lục Ngôn Khanh xác thực không bằng cậu. Hôm nay gặp được Tiêu Dực xem như là bất phân thắng bại, lối đánh của hai người không giống nhau, đánh nhau cũng thoải mái hơn chút.
Tiêu Dực cũng là người có thiên phú rất mạnh, cậu ấy vô cùng nhanh nhẹn, nhạy bén, giác quan cũng ưu việt hơn người thường nhiều.
Không thì đêm trước thực luyện, Ngu Sở lặng lẽ đứng ở trên ngọn cây, Tiêu Dực có thể phát hiện ra nàng được sao? Bởi vì cậu ấy nghe thấy tiếng gió và lá cây khác thường, trực giác bảo cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn thử.
Sự nhận biết với môi trường xung quanh như vậy quả thực rất khủng bố, giác quan của Tiêu Dực không khác động vật là mấy.
Mà những phương diện khác, năng lực của cậu ấy cũng rất mạnh mẽ, chân khí trong cơ thể dồi dào như một cái bếp lò nhỏ, như có tinh lực dùng mãi không hết.
Đây cũng là một người có tài khác biệt với Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ.
Thẩm Hoài An cũng chưa từng gặp người tà đạo như Tiêu Dực, hai người thường xuyên so tài, với cả hai đều là cơ hội gia tăng kinh nghiệm rất tốt.
Ngu Sở nhìn mấy đồ đệ so tài, hai bên đều là tiểu tử tuấn tú, hơn nữa có thân thủ hơn người, mấy ngày nay thường xuyên so tài huấn luyện thoạt nhìn rất đáng được thưởng thức.
Nàng cẩn thận nhớ lại cũng cảm thấy sự tồn tại của mình quá hiếp người, khó trách những môn phái lớn đều không chịu nổi, lũ lượt phái đệ tử muốn tìm xem nàng ở chỗ nào.
Nàng có tổng cộng bốn đồ đệ, kết quả người nào cũng là thiên tài. Bọn họ thông minh, tiến bộ nhanh, người nào cũng làm người ta hài lòng. Chờ tới mười năm nữa, chắc là tuỳ tiện cử một người ra ngoài thôi cũng đủ khiến giới tu tiên khiếp sợ rồi.
Lúc đầu, các cuộc giao tranh lớn nhỏ xảy ra vì nữ chính trong nguyên tác, có Nhân giới người tu tiên, cũng có Ma giới và Thần Tiên giới. Nàng cảm giác tiếp tục thế này thì ngộ nhỡ ngày sau đánh nhau, sức mạnh của những đồ đệ của nàng đủ để giải quyết tranh chấp nhân gian giới tu tiên.
Dù nếu như hai giới Thần – Ma nhúng tay vào, mới còn có chút khó giải quyết.
Cho nên bản thân nàng cũng không thể bỏ bê tu luyện. Ngộ nhỡ về sau xảy ra đánh nhau, nàng cũng phải có đủ sức mạnh đấu với kẻ thù, bảo vệ đồ đệ và vạn vật muôn dân trăm họ.
Chương trình học buổi chiều, Ngu Sở dạy Tiêu Dực sử dụng búa, những đồ đệ khác thì ngồi ở một bên quan sát.
Nhìn Ngu Sở ngay cả búa cũng sử dụng giỏi, các đồ đệ đều nhìn nàng bằng ánh mắt kính nể.
“Sư tôn, sao cái gì người cũng biết vậy?” Cốc Thu Vũ bội phục mà hỏi: “Thế gian này có thứ người không biết không ạ?”
Ngu Sở được hệ thống huấn luyện ra, chưa nói tới những thứ vũ khí gậy gộc, ngay cả phi thuyền vũ trụ nàng cũng biết lái để sinh tồn trong mạt thế, thật ra nàng còn có thể làm ra vũ khí và biết những kỹ năng linh tinh khác.
Nhưng mà, làm người phải khiêm tốn.
“Thật ra ta cũng không lợi hại lắm đâu.” Ngu Sở khiêm tốn nói: “Chủ yếu là biết sơ qua thôi.”
Có thể những đồ đệ thiên tài này sống trên núi quá lâu nên quên mất bản thân thật ra có thiên phú cỡ nào.
Trên có sư tôn, dưới có sư huynh, sư đệ, sư muội vô song, thiên tài gặp thiên tài thì lại cùng trở về vạch xuất phát.
Lối suy nghĩ của Tiêu Dực càng rõ ràng hơn. Trong giới động vật, phần lớn đều là kẻ mạnh làm vua, Ngu Sở càng thể hiện mình lợi hại thì trong lòng cậu ấy càng nhận định Ngu Sở là lão đại của cậu ấy. Đương nhiên là lúc nói chuyện bình thường thì cũng nhận thức được nàng là sư phụ.
Ngoại trừ trở nên mạnh mẽ ra, tạm thời cậu ấy còn chưa có mục tiêu muốn làm, cuộc đời cũng chẳng có nguyện vọng gì. Cậu ấy vẫn đang giữ thói quen cần người khác tìm mục tiêu cho bản thân như trước.
Vì thế Ngu Sở thường xuyên bảo Tiêu Dực xuống dưới núi thành Vân mua đồ đưa đồ, hơn nữa còn đặc biệt nói cho cậu ấy biết, nửa năm vừa qua phỏng chừng luôn có người nằm vùng, bởi vì cậu ấy nhanh nhẹn, cẩn thận nhất nên chỉ có cậu ấy mới có thể hoàn thành công việc có chút nguy hiểm này.
Tiêu Dực chẳng hề thấy phiền toái hay nguy hiểm, cậu ấy rất vui vẻ, cũng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Các đệ tử của các môn phái khác theo dõi ở thành Vân suốt hai ba tháng mà chẳng hề thấy bóng người nào, nhưng không hề hay biết rằng, thật ra Tiêu Dực đã đi đi về về rất nhiều lần rồi.
Bên này, Ngu Sở trải qua cuộc sống dưỡng sinh bình thường, mỗi ngày dạy dỗ đồ đệ, ngay cả tu luyện cũng thoải mái như cá gặp nước nhờ linh khí dồi dào trên Huyền Sơn Cổ Mạch.
Một bên khác, các chưởng môn khác thì không thong dong như vậy.
Chắc chắn chẳng có người nào tưởng tượng được, bởi vì một môn phái nhỏ không biết tới từ đâu, những người phụ trách môn phái cực kỳ có danh tiếng thường xuyên tụ họp, mở họp mặt nhiều lần.
Mới đầu, những người đã gặp Ngu Sở và đồ đệ của nàng lần trước rất coi trọng Tinh Thần Cung bỗng nhiên xuất hiện, mà không ít chưởng môn và các trưởng lão không tham gia lần thử luyện bí cảnh này cảm thấy bọn họ chỉ đang làm quá lên.
Cho dù Tinh Thần Cung là ngựa đen, cho dù đồ đệ của Ngu Sở đều là hạt giống tốt, vậy thì đã sao?
Môn phái lớn mấy vạn người của bọn họ có thể bị lật đổ vì năm người Tinh Thần Cung này hay sao?
Khiến những môn phái khác thay đổi suy nghĩ, là vì các sư phụ tham gia thử luyện bí cảnh nói ra chuyện của Bạch Hạo chân nhân.
Trước khi Bạch Hạo chân nhân thăng thiên đã xem cho đồ đệ đơn truyền của mình một quẻ, tiên đoán rằng đồ đệ này sẽ giành hạng nhất thử luyện bí cảnh lần này, rồi sau đó lựa chọn môn phái mình mong muốn.
Bạch Hạo chân nhân là lão tiền bối có tiếng tăm lẫy lừng, trong mấy trăm năm qua luôn là cao nhân ngoài thế tục, gần như chẳng mấy khi lộ diện. Hầu hết mọi người từng nghe qua thanh danh của ông ấy, nhưng có rất ít người nhìn thấy ông ấy.
Trong mấy trăm năm qua, lão nhân ấy chỉ từng xuất hiện bốn lần. Tất cả là vì ông ấy tính ra quẻ tượng cho vạn vật muôn dân, tiên đoán ra tương lai Nhân giới có thể xuất hiện mối nguy lớn. Nhờ quẻ tượng của ông ấy, mọi người chuẩn bị sẵn sàng mới bình yên vượt qua mối nguy.
Nhưng hôm nay, quẻ tượng của một đại lão trọng vọng ấy lại bị Tinh Thần Cung phá hủy.
Tinh Thần Cung nghịch thiên sửa mệnh giành hạng nhất, còn dẫn đồ đệ duy nhất của đại lão đi.
Nghe xong chuyện này, những chưởng môn và trưởng lão không đi núi Song Hổ rốt cuộc cũng cảm nhận được mối nguy. Điều các môn phái thảo luận nhiều nhất là Tinh Thần Cung rốt cuộc có lai lịch thế nào, Ngu Sở có xuất thân ra sao.
“Ta hoài nghi nữ nhân này chắc chắn có vấn đề!” Các môn phái lại mở họp mặt, một chưởng môn trong đó nói: “Chưa nói tới mấy đệ tử của nàng đều là hạt giống thiên phú cực tốt, chẳng lẽ các người không cảm thấy, gần mười năm nay các môn phái chúng ta đều không thu được đồ đệ nào giống vậy sao?”
Những môn phái lớn này hở ra là có hàng vạn đệ tử, nhưng nếu nói tới người làm vẻ vang môn phái, một môn phái có thể chọn ra một hạt giống xem như là tốt thì phải cảm tạ trời đất rồi.
Hơn nữa, nhân tài luôn hiếm lạ, năm môn phái lớn nhất có thể có mấy đồ đệ giỏi có thiên phú, những môn phái sau thì đồ đệ bình thường lại rất nhiều.
Thiên phú là thứ mọi người muốn nhất. Đồ đệ các môn phái so tài, sau cùng luôn phụ thuộc vào thiên phú. Có thể có một đồ đệ có thiên phú, vậy quả thực chỉ ước mong có thể buộc chặt bên người.
Nhưng mười năm gần đây, hầu như các môn phái lớn cũng chẳng đào được hạt giống tốt nào, bởi vì vậy nên cuộc so tài tiên môn mấy năm trước và thử luyện bí cảnh lần này, một đống đệ tử mới của bọn họ đều có thực lực bình thường, chẳng có người nào xuất sắc.
Môn phái lớn thanh danh hiển hách bọn họ chẳng có đệ tử tốt, dựa vào đâu mà tiểu chưởng môn như Ngu Sở nhận đồ đệ nào cũng là thiên tài, tỷ lệ này quả thật là đáng sợ đấy.
Tất cả mọi người trầm mặc.
“Ngô chưởng môn, ông nói quả thật có lý. Nhưng tại sao chứ?” Một trưởng lão khác nhíu mày nói: “Ngu Sở này có năng lực gì, có thể khiến các đệ tử thiên tài chọn nàng? Hoặc là… nàng có cách tà môn Ma đạo nào đó?”
“Nếu là tà môn Ma đạo vậy thì chẳng sao hết, sợ nhất là nàng có lai lịch lớn, trời cao phù hộ!” Sư phụ bên phải nói: “Nếu nàng có dã tâm, sau trăm tuổi, Tinh Thần Cung chắc chắn là uy hiếp lớn nhất của chúng ta.”
Vẻ mặt mọi người khác nhau.
Một người trong đó nói: “Các ngươi nói được rất mơ hồ. Nếu nàng có lai lịch lớn, vậy ba năm sau thi đấu tiên tông đại bỉ, các ngươi có còn cho đồ đệ giỏi của các ngươi tham gia không?”
Cuộc so tài tiên môn là cho tân đệ tử, mà thi đấu tiên tông đại bỉ càng long trọng hơn, các đảng phái thế gia đều có thể tham dự, các môn phái thường cử hạt giống mới và trụ cột của môn phái đi, cho đồ đệ mới xuất đầu lộ diện tăng kinh nghiệm, còn đại đồ đệ trụ cột chịu trách nhiệm giữ thể diện của môn phái.
“Vì sao không cho đồ đệ giỏi tham gia?” Một người khác nghi hoặc.
“Ngươi nghĩ đi, nàng đã chẳng rõ ràng như thế, ngay cả đệ tử của chân nhân cũng bị nàng cuỗm đi, vậy ngộ nhỡ những đại đệ tử ưu tú nổi danh của các ngươi thấy nàng, phản bội sư môn bái nàng làm sư thì sao đây?”
Người nói chuyện mang theo chút giọng điệu đùa giỡn giễu cợt. Trong lòng ông ta cảm thấy các chưởng môn ngồi ở đây đều quá căng thẳng, một môn phái nhỏ mà có thể khiến bọn họ lo lắng tới mức này, nói ra thì lại thành trò cười mất. Ông ta cũng chẳng tin Ngu Sở lợi hại như thế nên mới mở miệng giễu cợt.
Không ngờ, ông ta thấy không chỉ một sư phụ im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.
… Không phải đâu? Đùa sao, có phải bọn họ điên rồi không, vậy mà thật sự suy nghĩ tới khả năng này ư?!
“Chuyện này… ta có chuyện muốn nói.” Lúc này, trưởng lão Phái Thăng Dương phá vỡ sự yên tĩnh.
Phái Thăng Dương chỉ được xem như một trong những môn phái bình thường, chẳng đáng kể đến. Ngay cả lần thử luyện này, Phái Thăng Dương cũng bị loại từ sớm.
Nếu không phải vì trưởng lão Phái Thăng Dương đã ngồi hai ngày ở núi Song Hổ, loại họp hành này cũng không tới lượt bọn họ tham gia.
”Mạc trưởng lão, ông nói đi.” Chưởng môn môn phái lớn mở miệng.
Râu Mạc trưởng lão giật giật, nở nụ cười.
“Xin hỏi các ngài có tranh chân dung Ngu Sở không?”
“Ông hỏi tranh chân dung của nàng làm gì?” Chưởng môn khác không khách khí hỏi.
“Không có gì, cũng có thể là ta quá đa nghi.” Mạc trưởng lão cũng cảm giác được hắn ta ngạo mạn, ông ta giận tái mặt vô vị mở miệng: “Trước kia ta có nữ đệ tử tên Ngu Sở Sở, thật ra lại trùng tên với Ngu Sở này.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Những sư phụ bị cướp mất đồ đệ dần dần phát hiện ra điểm bất thường!