Càng đi sâu vào trong rừng, càng cảm thấy khu rừng này thăm thẳm sâu, cây mọc um tùm che khuất cả bầu trời, đến mức chẳng cho tia nắng nào xuyên qua được.
Lúc mới bắt đầu, ba người còn có thể gặp một vài người không biết tự lượng sức mình định đánh lén, càng đi sâu vào trong, người cũng càng lúc càng ít đi. Thi thoảng cũng đụng phải vài người, ai nấy cũng đều cảnh giác đối phương, đứng cách xa nhau tránh tranh chấp.
Chỉ với khu rừng sâu không thấy điểm dừng này đã đủ để những tên đệ tử gà mờ kia vật lộn một hồi, càng đến gần cửa vượt ải sơ cấp, ngược lại đều là những người coi trọng danh dự.
Ngày đầu tiên trôi qua khá nhanh trong khu rừng rậm này, để an toàn hơn, cả ba người bọn họ quyết định dừng chân rồi chọn một nơi để cắm trại.
Lục Ngôn Khanh sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, Thẩm Hoài An thì nhóm lửa chuẩn bị nướng đồ ăn.
Trong hoàn cảnh này, việc nhóm lửa cực kỳ dễ khiến người khác chú ý. Chỉ có những đệ tử cực kỳ có lòng tin với thực lực của bản thân mới làm những chuyện như vậy.
Thẩm Hoài An nướng thịt thỏ mới vừa bắt được trên đường đi, Tiểu Cốc lấy gia vị của mình ra rắc lên thịt thỏ, còn Lục Ngôn Khanh thì chú ý động tĩnh xung quanh.
Ở Tinh Thần Cung, những cái khác thì không nói đến, nhưng mấy nhóc đồ đệ này đã bị linh sơn linh thủy nuôi dưỡng đến thành cái miệng kén chọn nên bọn họ rất quan tâm đến việc ăn uống, cho dù là ở bên ngoài cũng thích ăn đồ nóng hôi hổi.
Nướng thịt xong, ba sư huynh sư muội đang ăn, cách đó không xa, có một người tiến lại gần, hơn nữa, nếu nghe kỹ tiếng bước chân thì có thể nhận ra không chỉ có một người.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vốn cho rằng những người này chỉ nhìn một lúc rồi rời đi, không ngờ bọn họ đứng một hồi, cuối cùng vẫn đi tới.
“Ta còn tưởng rằng mấy tên đệ tử đại môn phái đang nhóm lửa, hạng người vô danh tiểu tốt như các ngươi cũng dám ngang nhiên như vậy sao?” Tên bước tới hỏi.
Ba người ngẩng đầu lên thì thấy năm tên đệ tử của Lôi Đình Môn đang đi tới, ba nam hai nữ.
Lôi Đình Môn là một trong năm môn phái tu tiên lớn nhất đến thời điểm hiện tại, bọn họ đứng thứ ba.
Thẩm Hoài An lên tiếng trào phúng, “Các ngươi là ai thế? Hình như có vẻ hơi quen quen.”
“To gan! Sao ngươi dám nói chuyện như vậy với sư huynh của chúng ta?” Một tên đệ tử khác trừng mắt tức giận, “Chúng ta là đệ tử của Lôi Đình Môn, các ngươi lại là môn phái tạp nham hả?”
“Sư huynh đừng hỏi nữa, môn phái này ngay cả năm người cũng không gom nổi, đến cả con nít ranh cũng có thể gộp lại để đủ số lượng thì có thể là loại môn phái tử tế gì?” Một nữ tu khác đứng sau lưng bọn họ khẽ cười nói, “Cần gì phải lãng phí miệng lưỡi với bọn họ.”
Tin đồn Lôi Đình Môn là môn phái tu tiên kiêu ngạo nhất, bây giờ gặp mặt quả là danh bất hư truyền.
“Đừng nói nhảm, muốn động thủ sao?” Thẩm Hoài An không nhịn được mà hỏi.
Mấy tên Lôi Đình Môn cũng bắt đầu rục rịch, nhưng tên sư huynh dẫn đầu kia lúc mới đầu là người đầu tiên gây sự bây giờ đến gần nhìn một cái mới phát hiện Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An khí chất bất phàm, lại dò không ra tu vi sâu hay cạn. Hắn ta lại nghĩ đến những người này dám công khai nhóm lửa, trong lòng lập tức cẩn thận hơn.
“… Hừ, tóm lại thì các ngươi cũng không thể vào bí cảnh trung cấp được, cần gì phải lãng phí sức lực?” Tên đồ đệ dẫn đầu lạnh lùng nói, “Chúng ta đi!”
Thẩm Hoài An nhìn bọn họ rời đi, cậu không tài nào giải thích được, “Chẳng lẽ những đệ tử môn phái khác đều là những tên đầu óc có vấn đề sao?”
Lục Ngôn Khanh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Buổi tối, hai người không ngủ, một người ngồi bên đống lửa nhìn Tiểu Cốc ngủ, người còn lại đứng trên cây tuần tra.
Sáng sớm ngày tiếp theo, bọn họ tiếp tục lên đường.
Càng đến cần cánh cửa thăng cấp, đường đi cũng càng lúc càng gập ghềnh trắc trở, phương hướng cũng càng khó nhận biết.
Vốn dĩ việc đi xuyên qua rừng rậm nguyên thủy đã không phải là chuyện dễ dàng chứ đừng nói đến ngay cả trên đỉnh đầu cũng không có ánh nắng mặt trời, chỉ có những tán cây tầng tầng lớp lớp chèn lên nhau, kín tới mức gió thổi cũng không lọt. Con đường trước mặt đi thế nào cũng thấy giống nhau y như đúc, đi càng lâu càng dễ bị mất phương hướng.
Ba người đi được nửa ngày, ngay cả Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng bắt đầu hơi nghi ngờ với phán đoán của mình, có phải bọn họ đã đi nhầm đường hay không, nếu không tại sao đi mãi vẫn không thấy điểm cuối cùng?
Ngược lại thì Tiểu Cốc hăng hái hơn rất nhiều, cô bé ngồi xổm quan sát gốc cây rậm rạp một lúc rồi đứng dậy.
“Chúng ta không đi sai, cũng không bị đi vào một vòng lặp luẩn quẩn đâu.” Cốc Thu Vũ nói, “Tiếp tục đi về phía trước, đường ra ở phía đó.
“Sao muội có thể chắc chắn như vậy?” Lục Ngôn Khanh thắc mắc hỏi.
“Lúc ở Huyền Sơn Cổ Mạch, Đại Vương và Thanh Thanh đã dạy cho muội đấy.”
Diện tích ở Huyền Sơn Cổ Mạch rộng mênh mông, vùng đất đó nơi nơi đều có linh khí thấm nhuần trong đất, dưỡng dục ra không ít linh thú.
Ví dụ như Đại Vương và Thanh Thanh mà Cốc Thu Vũ vừa nói đến —— Đại Vương là một con hổ vương cấp cao, Thanh Thanh là lang vương có thuộc hạ bị Tiểu Cốc vô tình làm độc chết.
Hai người sư huynh cũng biết Tiểu Cốc cũng sẽ sắc thuốc cho linh thú khi bọn chúng cần sự giúp đỡ, ba người bọn họ có quan hệ rất tốt với các động vật, có khi bọn họ luyện tập kiếm pháp, sói với hổ sẽ nằm bên cạnh xem.
Nhưng không ngờ quan hệ của Tiểu Cốc và bọn chúng lại tốt đến vậy, hai con dã thú còn dạy cô bé cả cách xác định vị trí ư?
“Bọn muội trao đổi kiểu gì chứ?” Thẩm Hoài An cảm thấy khó hiểu.
“Thì là kiểu khoa chân múa tay đó, còn cả suy đoán nữa. Muội sẽ nói suy nghĩ của muội với bọn chúng, nếu như muội nói sai bọn chúng sẽ sửa lại cho muội.” Cốc Thu Vũ nói, “Mặc dù trên đất không nhìn thấy được tia nắng soi rọi xuống, nhưng các loại thực vật đều có tập quán hướng về phía mặt trời, mỗi một loài cũng có quy luật riêng của chúng. Chỉ cần có thể nắm vững những quy luật đó thì tìm đường trong rừng sẽ không còn khó nữa.”
Có lời khẳng định của Tiểu Cốc, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, một nén nhang sau, bọn họ đã ra khỏi khu rừng rậm!
Cảm giác được ánh nắng từ mặt trời chiếu xuống khiến cả ba người một ngày rưỡi không nhìn thấy mặt trời đều cảm thấy xuất thần.
Bên ngoài khu rừng là một thung lũng, hai bên có những dãy núi cao ngất trời, phía trước không xa có mấy đệ tử duy trì trật tự đang ngồi ở đó, sau lưng bọn họ là một cái hang động.
Sau khi kiểm tra thân phận và lệnh bài trên tay mỗi người, các đệ tử ở đây ghi danh xong, sau đó lại viết tên của bọn họ lên trên rồi để cho bọn họ tiến vào hang động phía sau.
Bên kia, trên núi Song Hổ, biểu cảm của mỗi vị chưởng môn ở đây đều không giống nhau.
Từ hôm qua đến giờ, chim bồ câu vẫn không ngừng bay vào báo tin, gần một nửa trong số hàng trăm thí sinh tham dự ban đầu đều đã bị loại.
Khi danh sách đệ tử môn phái bị loại không ngừng dài ra, thì danh sách đệ tử thông qua khảo sát sơ cấp tiến vào thực luyện trung cấp cũng không ngừng nhiều lên.
“Vị trí thứ sáu, Tinh Thần Cung, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ, giờ Tỵ [*] qua cửa.”
[*] Giờ Tỵ bắt đầu từ 11h và kết thúc vào 11h.
Trên một đỉnh núi vắng vẻ, Ngu Sở nghe thấy tên đồ đệ của mình, cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi.
Mấy đứa nhóc này vẫn biết nghe lời, nàng đã dặn bọn nhỏ không được gấp gáp liều lĩnh, không được đi đường vào buổi tối, xem ra bọn nhỏ đã nghe lời nàng, ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tối.
Ngu Sở đi tới núi Song Hổ chỉ vì chờ tin tức của bọn hỏ, nàng không muốn giao tiếp làm quen với ai nên vẫn luôn đeo mạng che mặt rồi tìm một nơi yên tĩnh, không hề nói chuyện với bất kỳ ai.
Kết quả, vẫn có người tìm đến.
“Ngươi là chưởng môn Tinh Thần Cung?”
Ngu Sở quay đầu lại thì nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu xanh, tướng mạo ước chừng khoảng bốn, năm chục tuổi, cử chỉ đoan trang, biểu cảm nghiêm túc mang theo một chút kiêu ngạo. Vừa nhìn qua một cái đã biết người này luôn luôn ngồi ở vị trí trên cao nhìn xuống.
Ngu Sở nhìn về phía bà ta, lên tiếng, “Ngươi là?”
“Ta là chưởng môn của Thanh Sương Môn, Đoạn Hồng Cầm.” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói, “Vậy ra, ngươi chính là chưởng môn của Tinh Thần Cung, người đã tự mình xử phạt Thiên Cẩu Các?”
Thanh Sương Môn đứng thứ bảy, cũng là một trong những môn phái lớn ở gần thành Vân. Dựa theo phân chia khu vực mà nói, Thanh Sương Môn có tư cách xử lý chuyện xảy ra trong khu vực, mà Tinh Thần Cung lại không có tư cách đó.
Nếu nghĩ theo hướng đó, chuyện Ngu Sở xử phạt Thiên Cẩu Các, mượn đao giết người diệt cả một môn phái truyền ra ngoài, thật ra thì cũng là đang đánh vào mặt Thanh Sương Môn và Độ Duyên Phái.
“Là ta.” Ngu Sở lạnh nhạt nói, “Có chuyện gì sao?”
Đoạn Hồng Cầm hung hăng đánh giá Ngu Sở từ trên xuống dưới một lượt, bà ta lạnh lùng nói, “Không có gì, ta chỉ là đến xem người gây phiền phức cho ta và chưởng môn Độ Duyên Phái là người như thế nào thôi. Vậy mà cũng dám để cho đệ tử của mình tới tham gia thực luyện bí cảnh, không sợ một hồi sẽ ôm vẻ mặt xám xịt rời đi sao?”
“Không ngờ Đoạn chưởng môn lại quan tâm ta như vậy.” Ngu Sở thờ ơ nói, “Nhưng nếu như rảnh rỗi quá thì ngươi nên gánh vác trách nhiệm của mình cho đàng hoàng đi, để cho mấy tên cặn bã như Thiên Cẩu Các lẩn trốn trong tầm kiểm soát của mình như vậy, xem ra thực lực của Đoạn chưởng môn kém hơn rất nhiều so với miệng người đồn thổi đấy.”
“Ngươi!”
Đoạn Hồng Cầm chưa từng gặp người nào như Ngu Sở. Không hề có chút kính sợ nào với môn phái lớn, thoạt nhìn cũng không sợ Thanh Sương Môn của bà ta tìm đến cửa gây phiền phức, còn dám ở đây ăn nói như thế nữa.
Thanh Sương Môn gia thế tốt đại nghiệp lớn, nhưng thật ra lại bị những trưởng lão trong môn phái cùng nhau nắm giữ, Đoạn Hồng Cầm làm chưởng môn nhưng chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi.
Tuy vậy, tốt xấu gì bà ta cũng là chưởng môn, bị Ngu Sở nói như vậy cũng không thể trực tiếp ra tay đánh người, mà cơn tức này bà ta lại nuốt không trôi.
Đoạn Hồng Cầm chỉ có thể cười lạnh nói, “Ngươi có vẻ mồm mép nhanh nhảu đấy, vậy thì cứ chờ đó mà xem đi!”
—— Đợi đến khi ba tên đệ tử kia của Ngu Sở thua trận, bà ta sẽ lại đến châm chọc sau!
Đoạn Hồng Cầm phất tay áo rời đi, lúc bà ta trở lại phòng của mình thì gọi đệ tử lấy bút giấy với mực đến, bà ta viết một bức thư để cho chim bồ câu mang thư đi.
Bà ta gửi thư cho năm đệ tử Thanh Sương Môn đang ở trong bí cảnh, nếu như có gặp được ba người của Tinh Thần Cung, nhất định không được bỏ qua cho bọn họ!
Trong bí cảnh trung cấp, ba người Tinh Thần Cung đi vào trong hang động.
Từ bên ngoài nhìn vào thì sơn động này có vẻ không có gì khác thường, đến khi đi vào mới biết bên trong phức tạp giống như tổ kiến vậy, lối đi chi chít nhiều vô kể, khắp nơi đều là cạm bẫy chết người, còn có cả yêu thú cấp thấp đi lại bên trong.
Dọc đường đi, bọn họ cũng tìm được rương báu mà bên ban tổ chức đặt vào, bên trong có một ít đan dược, bùa chú cấp thấp và một vài vũ khí, ba người đánh giá một chút, đều cực kỳ chê —— những món đồ này còn kém xa đồ sư phụ đưa cho bọn họ.
Nhưng vì được cộng điểm nên bọn họ vẫn cho vào trong túi mang đi.
Đi cả một buổi chiều, ba người luôn cảm thấy tiến độ hiện tại rất chậm, đường đi trong hang động thật sự quá phức tạp, rất khó tìm để phương hướng chính xác.
Ba người vốn đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi một lúc, kết quả lại đụng phải năm đệ tử khác từ con đường đối diện đi tới, năm người này đều mặc đồng phục của đệ tử Thanh Sương Môn.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng không định để ý đến bọn họ, hai người đang định dẫn Tiểu Cốc rời đi, thì nghe phía sau nói, “Chờ một chút!”
Bọn họ xoay người lại, đệ tử của Thanh Sương Môn đã chạy đến chặn đường ba người.
Đệ tử dẫn đầu đánh giá ba người từ trên xuống một lượt, hắn ta hỏi, “Các ngươi có phải đệ tử của Tinh Thần Cung không?”
“Đúng vậy.” Lục Ngôn Khanh nói, “Có chuyện gì không?”
Đám đệ tử Thanh Sương Môn nhìn nhau một cái, bọn họ đồng loạt rút vũ khí ra.
“Nếu các ngươi là người của Tinh Thần Cung, vậy thì xin thứ lỗi.” Đệ tử dẫn đầu nói khẽ.
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ trao đổi ánh mắt một cái, Lục Ngôn Khanh nhướng mày, mà Tiểu Cốc lại nhún vai một cái, hai người đồng loạt lùi về sau một bước, nhường võ đài lại cho Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An vặn cổ một cái, cậu nhìn về phía năm đệ tử Thanh Sương Môn rồi nở một nụ cười hiền hòa.
“Đúng là không dễ dàng chút nào, cuối cùng cũng có người tới gây sự.” Cậu dịu dàng hỏi, “Các ngươi từng người lên, hay là cùng nhau lên?”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở: Ta dặn dò các đồ đệ của ta phải thân thiện với người khác, không phải vì bảo vệ bọn nhóc, mà vì để bảo vệ các ngươi đó ←_←