Đương lúc Ngu Sở ngây người, Lục Ngôn Khanh cũng vội vàng chạy tới.
Cậu nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong ngôi miếu hoang, không nhịn được mà lên tiếng, “Sư tôn, đây là…”
n Quảng Ly toàn thân bạch y nhuốm máu đang thoi thóp chút hơi tàn, huyết trận máu chảy lênh láng trên nền đất, Vũ Hoằng Vĩ bất tỉnh bên bức tường đổ sụp, còn có bức tượng Bồ Tát trên bàn thờ đang trừng mắt quan sát tất cả… Cả hiện trường quả thực là quá đỗi mờ ảo.
Ngu Sở định thần, nàng bảo, “Con đi đánh thức Vũ chưởng môn đi.”
Lục Ngôn Khanh gật gật đầu.
Lúc cậu đến xem tình hình của Vũ Hoằng Vĩ, Ngu Sở đến ngồi trước mặt n Quảng Ly.
Ân Quảng Ly vô cùng thảm hại, dưới cằm toàn là máu, xem ra là không sống được bao lâu nữa.
Triệu hồi Ma thần, cái giá phải trả còn kinh khủng hơn so với cái chết. Bình thường người chết rồi còn có thể đi đầu thai, thậm chí nếu có cơ duyên, có thể chuyển sang làm quỷ tu.
Thế nhưng, huyết trận triệu hồi như thế này, chính là hiến tế linh hồn của mình cho Ma quân, đây thực sự là không thể nhập vào luân hồi nữa, linh hồn đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh, không thể giải thoát.
“Có đáng hay không?” Ngu Sở hỏi.
Ân Quảng Ly yếu ớt gượng dậy, hắn ta khàn giọng mở miệng, “Là ngươi?… Chính ngươi đảo lộn kế hoạch của ta? Ngươi, ngươi vậy mà ——!”
Ngu Sở cụp mắt xuống, ánh nhìn lãnh đạm lạnh lùng.
“Nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn luôn gặp nam nhân không biết từ đâu lại có niềm tin giống như ngươi đây, trước giờ không hề xem ta là kẻ địch cùng đẳng cấp, lòng luôn muốn những việc không thể thay đổi.” Ngu Sở nói, “Ngươi không phải là nam nhân duy nhất đối đãi với ta một cách tự đại như vậy, trước giờ ta cũng không vì sự xem thường của các ngươi mà phẫn nộ. Ngươi biết tại sao không?”
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Bởi vì, ta luôn có thể nắm chắc cơ hội tự đại của các ngươi đối với ta, cuối cùng giết hết các nam nhân như các ngươi, không chừa một ai.”
“Ngươi——! Người đàn bà độc ác, ngươi là nữ nhân độc địa, ta, ta thực sự ——” Ân Quảng Ly nghiến răng đáp, “Sớm biết như vậy, ba năm trước ta nên giết chết ngươi mới phải!”
Nàng cúi đầu, Ân Quảng Ly đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt đen ấy giống như vực sâu lạnh lẽo, như có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
“Ba năm trước nên giết chết ta ư?” Nàng lạnh lùng hỏi, “Không phải ngươi cho rằng ta là một nữ nhân thú vị hay sao?”
Ân Quảng Ly tức giận, hộc máu.
Đôi mắt lạnh như băng của Ngu Sở cứ không ngừng đảo qua trước mặt hắn ta, đầu óc Ân Quảng Ly có chút mơ hồ không tỉnh táo, hắn ta chợt ý thức được rằng, Ngu Sở không đơn giản chỉ là chưởng môn của Tinh Thần Cung, càng không chỉ là một nữ nhân một thân bạch mỹ miều, nàng là người nguy hiểm nhất mà hắn ta từng gặp.
Đúng vậy, ban đầu là hắn ta cảm thấy nàng không giống những người tu tiên chính phái, dường như có mục đích khác, nhưng lại không thể nhìn thấu. Nếu như Ngu Sở là nam nhân, e rằng sớm đã bị hắn ta trừ khử rồi.
Nhưng bởi vì nàng là một nữ nhân xinh đẹp, vì vậy hắn ta mới buông thả cảnh giới đề phòng, hắn ta không cho rằng nàng có thể làm nên chuyện gì, vậy mới cảm thấy nàng có chút thú vị.
Hắn ta lại tha cho một người nguy hiểm như vậy, còn cho nàng cơ hội ba năm để chuẩn bị đầy đủ, thậm chí trong nhiệm vụ tập kích Phái Tu Thiên lần này, Ân Quảng Ly căn bản là không đánh giá cao Ngu Sở, không cho rằng nàng thực sự có thể làm nên chuyện.
Hắn ta lấy đâu tự tin mà khinh thường nàng như vậy chứ?
Thời khắc này, Ân Quảng Ly hối hận không thôi. Hắn ta mới phát hiện ra rằng, là chính hắn ta đã tự tay cắt đứt, hủy hoại tiền đồ của mình. Ba năm trước, nếu như hắn ta không chủ động gây phiền phức cho Cốc Thu Vũ, hoặc giết chết nàng ngay lần gặp đầu tiên, có lẽ kết cục sẽ không như bây giờ.
“Vẫn là nên cảm tạ Vũ chưởng môn đã ra tay tương trợ.” Ngu Sở nhìn hắn ta đang vật vã, nàng lạnh lùng nói, “Ông ấy ra tay giúp ta bớt đi một việc, không cần thiết phải vì ngươi mà chuẩn bị đại lễ.”
Một bên khác, Vũ Hoằng Vĩ vừa được Lục Ngôn Khanh đánh thức thì cũng tiến đến.
Vũ Hoằng Vĩ bị tên ma đầu này đánh đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau nhức, ông đến bên cạnh Ngu Sở, cúi đầu nhìn Ân Quảng Ly.
“Ân Quảng Ly, ngươi đó, đúng thật là hồ đồ!” Ông đau lòng trách, “Ngươi là người ưu tú nhất trong số các anh tài kiệt xuất trong năm mươi năm qua, nay lại rơi vào tình cảnh như thế này, ngươi đúng thật là tự chuốc họa vào thân, haiz!”
Ân Quảng Ly lòng như đã chết, hắn ta chẳng lên tiếng nữa.
“Chuyện đã đến nước này, giữ cái mạng này cho ngươi cũng chẳng có tác dụng gì.” Vũ Hoằng Vĩ lạnh lùng nói, “Ngươi cùng ma đầu ký khế ước máu, sống chỉ làm tăng thêm tranh đấu. Nể mặt sư phụ ngươi, ta sẽ cho ngươi một kết liễu!”
Nghe những lời này, Ân Quảng Ly cười lên một cách thê lương.
“Kết liễu, kết liễu? Ha ha ha ha…”
Hắn ta đang cười chính mình.
Hôm nay hắn ta chết rồi cũng không thể có được tự do.
Vũ Hoằng Vĩ đưa đao trên tay xuống chém, Lục Ngôn Khanh bất giác quay đầu đi.
Sau khi Ân Quảng Ly tắt thở, thân thể hắn ta không ngừng hóa tro tàn, một thứ trong suốt hiện ra từ trán của hắn ta, giống như bọt khí kết lại càng lúc càng to, cuối cùng kết lại thành một viên châu trong suốt, bị hút vào huyết trận.
Khoảnh khắc viên châu trong suốt kia biến mất, thân thể của Ân Quảng Ly và huyết trận cũng biến mất hoàn toàn, như thể nơi đây chưa từng có ai đến.
Vũ Hoằng Vĩ nặng nề buông một tiếng thở dài. Ông đưa tay ra, dùng sức mạnh để tu sửa, xây dựng lại nửa ngôi miếu hoang, rồi quay sang nhìn Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh.
“Chúng ta đi thôi.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Ngu chưởng môn, có chút việc ta muốn hỏi cô.”
Ngu Sở sớm biết Vũ Hoằng Vĩ sẽ hỏi nàng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường trở về, hai vị chưởng môn mật đàm, dù Lục Ngôn Khanh vẫn ở trong đỉnh, tuy nhiên lại chẳng nghe được gì.
Ngu Sở kể đại khái về những chuyện đã xảy ra lúc trước, Vũ Hoằng Vĩ nghe xong chỉ thở dài một tiếng.
“Ngày nay những môn phái tu tiên lớn không xem ai ra gì là chuyện thường thấy, ngày thường gặp nhau vẫn có thể giữ chút lễ nghĩa, đối với một nhân tài mới nổi như cô đây, đương nhiên là có chút không đoan chính.” Ông nói, “Chưởng môn Vô Định Môn vì lợi có thể mượn sức mạnh của Ân Quảng Ly để áp chế cô, nên mới khoan nhượng đủ điều với hắn ta.”
Vũ Hoằng Vĩ bất lực nói, “Bây giờ nghĩ lại thật kinh hãi, nếu không phải chưởng môn sư phụ hắn ta tiết lộ ngọn nguồn của Tinh Thần Cung, khiến Ân Quảng Ly hiếu kỳ tìm hiểu, thì e rằng chúng ta đều không hay biết âm mưu của hắn ta.”
Ngu Sở gật gật đầu, nàng điềm đạm nói, “Cũng nhờ hắn ta tự cao tự đại, chẳng xem chúng ta ra gì, nên mới có kết cục của ngày hôm nay.”
“Ta biết.” Vũ Hoằng Vĩ đáp, “Chuyện này sau khi trở về, cô đừng nói với ai về mâu thuẫn giữa cô và Ân Quảng Ly, có ta giải quyết là được rồi.”
Ngu Sở quay sang nhìn ông, nàng kinh ngạc hỏi, “Ông cứ vậy mà tin ta ư? Ngộ nhỡ ta và Ân Quảng Ly là cùng một giuộc thì làm sao?”
“Không phải cô cũng tin tưởng ta, mang chuyện nữ đồ đệ của cô thích hợp tu ma nói với ta hay sao?” Vũ Hoằng Vĩ cười đáp.
Ngu Sở quả thật không biết nói gì. Nàng tin tưởng Vũ Hoằng Vĩ, hoàn toàn là vì Phái Tu Thiên trong nguyên tác đã xả thân vị nghĩa bằng cách đem toàn bộ môn phái để bảo vệ chiến tranh.
Niềm tin của nàng cũng xem như hữu lý, thế nhưng, Vũ Hoằng Vĩ lựa chọn tin nàng ngược lại lại là một nước cờ mạo hiểm, ông hoàn toàn không biết gì về căn nguyên của nàng.
“Ta tin tưởng cô bởi vì ta nhận ra rằng cô rất yêu thương và bảo vệ đồ đệ của mình.” Vũ Hoằng Vĩ cười một cách từ tốn, hướng mắt trông về nơi xa xôi, “Một sư phụ có thể dạy dỗ các đồ đệ trở nên tốt như vậy, nhất định sẽ không phải là một kẻ bất trung bất nghĩa.”
“Thật trùng hợp.” Ngu Sở nói, “Ta cũng vì điểm này mà tin tưởng ông.”
Nghe nàng nói vậy, Vũ Hoằng Vĩ cười phá lên một cách sảng khoái.
“Vậy chứng tỏ danh chưởng môn này của ta không phải là làm cho có rồi.” Ông đáp.
Ba người họ về đến Đài đấu pháp, không ít các vị chưởng môn cũng đều quay lại rồi.
“Vũ chưởng môn, thế nào rồi?” thấy bọn họ tiến vào, chưởng môn của Vô Định Môn vội vã nghênh đón.
“Ân Quảng Ly vì đối kháng bọn ta mà dùng cấm thuật huyết trận triệu hồi ma đầu của Ma giới.” Vũ Hoằng Vĩ điềm đạm nói, “Có điều, không biết có phải trận pháp của hắn ta xảy ra vấn đề gì hay không, lão phu không chết, tên ma đầu kia thì tiêu tan mất dạng. Còn Ân Quảng Ly… đã bị ta xử lý.”
Nghe lời ông ấy nói, chương môn của Vô Định Môn và các vị trưởng lão sắc mặt trắng bệch, xém chút đã ngất đi.
Cũng không rõ là đau lòng thay cho đồ đệ của mình, hay là vì họa phản bội sư môn của đồ đệ mình, có thể làm cho trọng quyền của Vô Định Môn giảm sút trong tương lai.
Ân Quảng Ly chết rồi, nhưng những việc mà hắn ta gây ra vĩnh viễn không thể lặng xuống. Vì để điều tra triệt để sự việc lần này, giới tu tiên đã bỏ ra khoảng thời gian một năm tròn để tự điều tra các phản đồ, tuần tra các phạm vi mà các môn phái đã vạch ra.
Đan dược đại sư cũng bắt tay vào nghiên cứu thuốc được lấy từ trên người của những kẻ tu ma này, muốn tra rõ ma tu làm thế nào mà trà trộn vào được.
Thậm chí còn xuất hiện hai phe phái, chủ chiến và hòa bình, những người phe chủ chiến đề nghị dạy cho những kẻ tu ma kia một bài học, lập tức tập hợp binh mã tiến về Thâm Uyên sơn cốc cùng Ma giới đại chiến một trận, để cho chúng phải trả giá vì lần hành động này của chúng.
Phe hòa bình đương nhiên là kháng cự, từ chối việc này, cho rằng không nên vì cho đối phương một bài học mà khiến những người tu tiên rơi vào bước đường nguy hiểm.
Đôi bên tranh luận khá lâu nhưng vẫn chưa có kết quả.
Ngược lại, tất cả những chuyện này chẳng có chút liên quan gì tới Tinh Thần Cung, sau khi giải quyết xong chuyện của Ân Quảng Ly, Ngu Sở đã đưa các đồ đệ rời khỏi.
Lúc sắp rời đi, Vũ Hoằng Vĩ đưa cho Ngu Sở một pháp bảo có thể liên lạc, phòng khi cần đến.
Vài tháng sau khi trở về Huyền Sơn Cổ Mạch, tranh chấp ở bên kia dần lắng xuống, Ngu Sở nhận được “cuộc gọi” của Vũ Hoằng Vĩ, Vũ Hoằng Vĩ nói, người chiến thắng lần này của cuộc đại chiến là do các vị trưởng lão của Thiên Đạo Minh chọn ra.
Từ thành tích ban đầu, bọn họ quyết định người đứng đầu là Lục Ngôn Khanh, các đại môn phái và thế gia không ai phản đối, tất cả mọi người đều quá rõ thực lực của Lục Ngôn Khanh.
Vì vậy, cuộc tỷ thí tiên tông đại bỉ cứ thế mà lắng xuống, kết thúc.
Sau khi trở về Huyền Sơn Cổ Mạch, các đồ đệ cũng đều quay lại cuộc sống thường nhật của ngày trước.
Chỉ có điều, bọn họ nhận thức được những tân binh của các thế lực khác, cũng hiểu rõ ngọa hổ tàng long trong giới tu tiên. Dù có giành được thắng lợi, cũng không thể nào buông lỏng, xem nhẹ.
Đám trẻ này càng trưởng thành thì lại càng phấn đấu, tự giác hơn trong việc trau dồi tu luyện, điều này khiến Ngu Sở vui mừng, yên tâm không thôi.
Nhưng cũng có vài điểm khác so với quá khứ. Sau trận đại tỷ thí, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Tiểu Cốc đi loanh quanh dạo chơi thành Vân, ai gặp cũng biết họ là người tu tiên.
Đa số những người tu tiên ở gần đây đều biết được môn phái Tinh Thần Cung nằm ở quanh đây, nhưng chưa một ai phát hiện được vị trí cụ thể của bọn họ, thậm chí có lời đồn rằng, người của Tinh Thần Cung ở dưới đáy hồ hoặc đang ẩn náu trong một hang động nào đó.
Có lúc, khi Ngu Sở nghĩ đến sự việc của ngày hôm đó thì cứ cảm thấy không sao giải thích được.
Theo lý mà nói, con người Ân Quảng Ly này, cao thấp gì cũng là nhân vật phản diện, cho dù là kẻ tự luyến, có thể triệu hồi trận pháp quan trọng như vậy, không có lý nào hắn ta lại có thể nhớ nhầm được?
Hắn ta triệu hồi tên ma đầu đó đến cả Vũ Hoằng Vĩ cũng không đánh chết được, nàng vừa đến thì hắn đã tiêu tan biến mất, Ân Quảng Ly kia hy sinh linh hồn của mình như vậy có tác dụng gì chứ?
Cảm giác như hắn ta triệu hồi được sự cô độc?
Theo tình tiết mà nói, nhân vật đại diện Ma giới trong các thế lực đã cướp nữ chính, ban đầu chính là Ân Quảng Ly.
Tên ma đầu mà Ân Quảng Ly triệu hồi này, Ngu Sở sống chết cũng chẳng nghĩ ra được hắn là ai, hỏi hệ thống thì hệ thống cũng không có tư liệu, cứ như thể hắn đã chết.
Chẳng lẽ vì Ân Quảng Ly bị bọn họ giết chết rồi, nên tình tiết cũng cứ thế mà bị đứt đoạn, vậy nên mới xuất hiện một tên ma đầu mới?
Hơn nữa, Ngu Sở cảm giác Ma vương này giống như có quen biết nàng, nàng luôn có cảm giác khoảnh khắc nàng tấn công đến, nàng đã bắt gặp ánh mắt của nam nhân ấy bị bao phủ bởi làn khói đen, sau đó hắn mới biến mất.
Là ảo giác ư?
Ngu Sở cũng có chút không rõ, nhưng nàng chỉ rõ một điểm, nàng đã thay đổi hướng đi ban đầu của tiểu thuyết, có thể sau này những chuyện gặp phải sẽ cứ thế mà đi xa hơn.
Chỉ có điều… cũng chẳng có gì.
Ai còn dám đến mạo phạm, nàng chém kẻ đó ngay.