Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự chứng minh của Huyền Ban đại sư, Ca Mã, Tiểu Hồ cùng với tất cả hạ nhân, bách tính của thành Hoả Thánh cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra cha con Cáp Lý Khắc là những kẻ lừa đảo. Người mà trước đây bọn họ tôn thờ hóa ra lại là một yêu nữ.

Một số người dân tương đối lớn tuổi của thành Hoả Thánh này cũng tham gia vào vụ giết chết cha nương của Tiểu Hồ năm đó.

Đột nhiên biết được vị Thánh Nữ mà bọn họ sùng kính thật ra chính là hài nhi năm đó, có thể tưởng tượng ra cảm xúc trong lòng bọn họ phức tạp thế nào.

Ngay cả ngọn lửa được chạm khắc trên tay tượng Thánh Nữ luôn không ngừng bùng cháy cũng bị phát hiện là giả, là chính tay Cáp Lý Khắc thu xếp cho một người thân trong nhà tu luyện ma thuật giấu ma khí trong bức tượng, giả vờ là xuất hiện ngọn lửa thánh không bao giờ tắt.

Nếu như trước đây biết chuyện hắn để hồ yêu giả thành Thánh Nữ, dân thành Hoả Thánh nửa bàng hoàng, nửa tức giận thì khi biết hắn đụng chạm đến tượng Thánh Nữ lại càng thổi bùng lên cơn thịnh nộ dữ dội của họ.

Trước khi cha con Cáp Lý Khắc bị sự phẫn nộ của người dân nhấn chìm, thì từ trong đám hỗn loạn, Lý Thanh Thành đã lặng lẽ theo sau nắm lấy cổ tay của Cáp Lý Khắc và Y Cổ Lệ, sau đó lặng lẽ lui ra.

Thực ra năng lực nhìn người của Lý gia là một thuật pháp gia truyền rất phức tạp, cũng chính vì Lý Thanh Thành tu tiên nên mới có khả năng sử dụng thường xuyên như vậy.

Cậu ấy truy ngược về quá khứ của hai cha con bọn họ, qua góc nhìn đan xen nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ những gì đã xảy ra trong phủ Thánh Nữ.

Có thể trong mơ Cáp Lý Khắc cũng chưa từng nghĩ đến một câu hắn ta cũng không nói, thế mà ngọn nguồn mọi chuyện đã bị lộ rồi.

Tiểu Hồ bị ấn chú giam giữ ở phủ Thánh Nữ nên trước đây không thể rời khỏi thành.

Bây giờ thành Hoả Thánh đang xảy ra hỗn loạn, mọi người có chút sợ Tiểu Hồ sẽ bị liên lụy nếu còn ở lại thành Hoả Thánh. May mà Ca Mã có một căn nhà ở tương đối xa thành nên mọi người sẽ tạm thời nghỉ chân ở nhà nàng ta.

Chỉ là, nhà của nàng ta quá nhỏ, không thể chứa nhiều người như vậy nên các đồ đệ của Tinh Thần Cung để hai vị sư phụ, Tiểu Hồ, Ca Mã và A Tứ ở trong nhà, còn những người khác thì ở con phố nhỏ bên ngoài đợi Lý Thanh Thành.

Đây là khu dân thường ở, không có náo loạn, rất yên tĩnh.

Ngay khi Lý Thanh Thành từ cửa bước vào, tất cả mọi người đều nhìn cậu.

“Thế nào rồi?” Nhìn thấy cậu ấy trở lại, đám sư huynh đã vây quanh cậu. 

“Đều thấy hết rồi!” Lý Thanh Thành khẽ nói.

“Tốt, vào nhà nói đi.”

Khi đệ tử bọn họ bước vào phòng, Ngu Sở và Huyền Ban đại sư đều đã ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh là Tiểu Hồ và Ca Mã.

“Thế nào rồi?” Ngu Sở hỏi.

Lý Thanh Thành gật đầu, cậu thuật lại những gì bản thân thấy từ hai cha con kia.

Cáp Lý Khắc vốn không phải là người của thành Hoả Thánh. Anh trai ruột của hắn ta tu ma, tất cả các bùa chú trong nhà của Cáp Lý Khắc đều đến từ anh trai hắn ta, bao gồm cả bùa chú trên người của Tiểu Hồ.

“Con đã thấy được khoảnh khắc năm đó tên tu ma kia đang bố trí.” Lý Thanh Thành nói, “Tên tu ma kia nói rằng bùa chú trên người Tiểu Hồ là bùa chú phong ấn bậc trung rất lợi hại, cần phải có ma khí thúc đẩy, chỉ có kẻ tu ma tinh thông về bùa chú mới có thể giải được.”

Ngu Sở nhìn Ca Mã, nàng nói, “Ca Mã, ngươi có thể giải được bùa chú trên lồng giam, thế bùa chú trên người nàng ấy, ngươi có thể giải được không?”

Ca Mã lắc đầu.

“Bùa chú trên lồng giam đã rất lợi hại rồi. Khó hơn một chút ta cũng đành bất lực, chứ đừng nói đến câu thần chú trên người nàng ấy, nếu ta có thể giải nó thì đã sớm đưa nàng ấy chạy trốn rồi.” Ca Mã tuyệt vọng nói, “Bây giờ muốn tìm một người tu ma tinh thông lĩnh vực này là chuyện không thể rồi.”

Không biết có phải là là do vấn đề ở tính cách của Ca Mã hay không, nàng ta thực sự rất dễ dàng bỏ cuộc và tuyệt vọng.

Ngu Sở suy nghĩ một chút, “Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”

Nàng liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ nói về vấn đề này, đúng lúc Vũ Hoằng Vĩ đang phái đệ tử của ông truy bắt người của nhà Lâm Lượng.

Gia tộc họ Lâm sở hữu huyết mạch của Ma quân, cho dù từ đời này qua đời khác sớm đã bị pha loãng nhưng vẫn mạnh hơn so với những kẻ tu ma khác —— thực sự hiếm có dòng họ nào mà đều tu luyện ma thuật như Lâm gia.

Trước đây, cứ cách vài chục năm, Lâm gia lại thử triệu hồi tổ tiên Lâm ma quân, chỉ là trước giờ đều làm ở trong Ma giới, Lâm Lượng là người đầu tiên chơi lớn như vậy.

Hắn ta dùng cả kinh thành của một quốc gia làm đàn thờ, tính kế với nhiều người tu tiên và người dân, lòng dạ độc ác như vậy khiến giới tu tiên quyết định phải diệt trừ Lâm gia để phòng ngừa tai họa sau này.

Những kẻ tu ma khác của Lâm gia đã chạy trốn gần nửa năm, không ngờ tới những người tu tiên vốn luôn tuân thủ phép tắc lại dám lẻn vào Ma giới bắt người. Bây giờ, trong nửa năm bọn họ bắt liên tục không ít người, những người còn lại của Lâm gia vẫn đang chạy trốn.

Khi Ngu Sở hỏi Vũ Hoằng Vĩ, biết được tình cờ có mấy người tu tiên bọn họ đã bắt được cháu trai của Lâm Lượng, tên là Lâm Huy.

“Nhà họ Lâm cũng xem như là những nhân tài hàng đầu của giới tu ma, trong gia đình hắn ta chắc chắn biết cách giải loại bùa chú mà cô nói.” Vũ Hoằng Vĩ nói.

Ngày hôm đó, hai đại đệ tử của Phái Tu Thiên đã đến, bọn họ mang theo Lâm Huy đang bị trùm đầu trực tiếp lẻn vào thành Hoả Thánh, Thẩm Hoài An đến tiếp ứng.

“Ngu chưởng môn.” Đại đệ tử khách sáo nói: “Lại gặp lại rồi.”

Thật trùng hợp, đệ tử được phái đi lần này chính là đại đệ tử, người mà nửa năm trước đề cập với Thẩm Hoài An chuyện đi bắt sáu tên tu ma kia.

Vị đệ tử kia bước vào phòng, vén mũ trùm đầu lên.

“Lâm Huy, ngươi biết giải loại bùa chú phong ấn này không?” Hắn hỏi.

Mũ trùm đầu này của Lâm Huy không phải là loại lượm nhặt được ở ven đường, mà là pháp bảo trói buộc, có thể đủ ngăn lại năng lượng của người bị trói.

Vốn dĩ cả quãng đường Lâm Huy đều như bị mất đi năng lượng, đột nhiên cảm giác được ma lực chậm rãi tuôn trở lại, hắn ta bất chấp kéo dài được bao lâu, lập tức gật đầu.

“Biết, biết, ta biết, nhưng phải cởi trói cho ta đã chứ?”

Lâm Huy nghĩ cũng hay thật, hắn ta cảm thấy bản thân chỉ là không may mới bị bắt, chỉ cần lấy lại được tự do, hắn ta nhất định sẽ có cơ hội chạy thoát.

Đợi đến khi dây thừng phía sau được cởi ra, Lâm Huy lập tức nhìn xung quanh để xem liệu mình có cơ hội chạy thoát hay không.

Không xem còn đỡ, vừa xem xong thì trước mắt tối lại ngay.

Trong nhà có rất nhiều người tu tiên, hơn nữa những gương mặt mới này xem ra tu vi đều rất cao.

Một cô nương trẻ khá xinh đẹp cúi xuống bên hắn ta, nở nụ cười ngọt ngào.

“Làm cho tốt, nếu không thì ta chỉ đành đốc thúc ngươi một chút thôi.”

Nàng đang đùa nghịch với một hàng kim tiêm dày đặc trên tay. 

Cô nương xinh đẹp này nói chuyện kinh khủng như vậy với chất giọng vô cùng ngọt ngào, phía sau lưng của Lâm Huy cứng đờ, hắn ta gật đầu liên tục, biểu thị sẽ xem một cách nghiêm túc.

Hắn ta lại ngẩng đầu nhìn về phía người cần phải giải chú, nhất thời sững người lại.

Tiểu hồ ly này cũng quá là xinh đẹp rồi, có cảm giác nàng ấy khác hẳn vị cô nương vừa uy hiếp hắn ta kia, phảng phất có chút quyến rũ tự nhiên, nhưng rõ ràng là ánh mắt rất sạch sẽ, sự tương phản này quả là một báu vật trần gian.

Không đợi đến khi Lâm Huy suy nghĩ lung tung, áp lực không khí trong phòng đột nhiên khiến hắn ta thức tỉnh. Hắn ta chỉ cảm thấy như thể đang bị luồng sát khí từ bốn phương tám hướng đánh đến.

Hắn ta không dám phân tâm nữa, nhanh chóng kiểm tra ấn chú trên cánh tay của Tiểu Hồ.

“Có thể giải, có thể giải, ta có thể giải nó!” Hắn ta quay đầu lại, “Tiên trưởng đại nhân, nếu ta có thể giải được nó, cũng xem như là giúp được một việc, có thể tha mạng cho ta không?”

“Nếu như ngươi không giải, nhất định sẽ chết.” Vị đại đệ tử trước mặt không biểu cảm nói.

Lâm Huy bất lực nói: “Ta thật sự có thể giải, nhưng mà phải giải từ gốc ngọn.”

Gốc ngọn mà hắn ta nói chắc là chú phong ấn được lưu lại ở tầng hầm ngầm của phủ Thánh Nữ.

Đông người nên rất khó rời đi, Ngu Sở dứt khoát bảo những người khác ở lại, nàng và đại đệ tử đưa ma tu và Tiểu Hổ trở về phủ Thánh Nữ một chuyến.

Cha con Cáp Lý Khắc đã bị bắt, phủ Thánh Nữ có cảm giác hoang vắng không một bóng người.

Đại đệ tử mang theo Lâm Huy đang bị trùm đầu, bốn người tiến vào tầng hầm, hắn nhanh chóng bật lửa, sau đó mới thả Lâm Huy ra.

“Bắt đầu đi.” Đại đệ tử nói.

Lâm Huy lại mở mắt ra, nhìn thấy chỉ còn lại có hai người tu tiên, tâm tư trong lòng hắn ta bỗng nhiên nhanh nhẹn hẳn.

Vị đại đệ tử cười lạnh nói, “Vị Ngu chưởng môn này là tiền bối năm đó đã cùng với sư phụ ta lật tung thành Đế, nếu ngươi dám lỗ mãng, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.”

Niềm hy vọng nhỏ nhoi mà Lâm Huy vừa thắp lên bỗng chốc lại biến mất.

Không còn cách nào khác, hắn ta chỉ đành thành thật dùng ma lực để phá giải phong ấn, bùa chú trên nền nhà đã bị tiêu hủy, ấn chú trên người tiểu hồ ly cũng dần biến mất.

Sau khi ấn chú biến mất, nàng ấy thử cử động cánh tay, đôi mắt sáng lên rất nhiều.

Ngu Sở nói: “Đây là bùa phong ấn bậc trung? Thế bậc cao thì trông thế nào?”

“Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Thực ra, bùa phong ấn vốn đã rất khó thực hiện. Bậc trung hay bậc cao chẳng qua chỉ khác biệt về sức mạnh mà thôi.” Lâm Huy thành thật nói.

Ngu Sở chau mày, “Thế thì có loại bùa phong ấn nào tương tự có thể dùng cho người tu tiên hay tu ma không?”

“Cái này… loại bùa chú đó có cố cũng không làm được, có chăng là do cấp bậc của lời nguyền.” Lâm Huy gãi đầu, “Có thể khống chế cả hai giới Tiên – Ma thì đó nhất định là lời nguyền thượng cổ rất lợi hại, thậm chí có thể liên quan đến vận mệnh của đất trời.”

Ngu Sở hiểu rõ, Lâm Huy đoán chừng cũng biết điều này.

Sau khi xác nhận rằng ấn chú đã được giải trừ, hai vị đại đệ tử cáo từ, tiếp tục đưa Lâm Huy đang bị trói nhanh chóng rời đi.

Bên này, mọi người cũng quyết định rời khỏi thành Hỏa Thánh trước, về ngôi miếu cách đó mười dặm rồi lên kế hoạch sau.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hồ được ra khỏi thành, nàng ấy không ngừng ngắm nhìn những ngọn núi trơ trọi ở bên ngoài.

Sau khi trở lại miếu, Huyền Ban đại sư lấy một chuỗi vòng bạch ngọc đưa cho Tiểu Hồ.

“Vật này là của nương của con, ta nghĩ nên giao nó lại cho con.” Ông ấy chậm rãi nói, “Còn nữa, thật ra con có một cái tên, con có muốn biết không?”

Tiểu Hồ nhận lấy chiếc vòng tay, nàng ấy ngước mắt lên, khẽ gật đầu.

“Hà Sơ Lạc.” Huyền Ban đại sư nhẹ nhàng nói, “Mẹ của con họ Hà.”

Mọi người ở trong chùa nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Hồ… cũng chính là Hà Sơ Lạc đã đi theo Huyền Ban đại sư đến bia mộ của cha nương nàng ấy để tế bái.

Lúc còn sống, hai người họ vì thân phận chủng tộc mà không thể ở bên nhau. Sau khi họ chết, Huyền Ban đại sư đã phá luật, để bọn họ được chôn cất cùng nhau.

Lúc tế bái, Hà Sơ Lạc vẫn mù mà mù mờ, cũng không có biểu hiện gì là bi thương, thậm chí, ánh mắt nhìn bia mộ vô danh kia còn có chút tò mò. Có lẽ nàng ấy vẫn chưa học được những cảm xúc phức tạp như vậy.

Trong lòng của Huyền Ban đại sư không ngừng cảm khái, nhưng cuối cùng ông ấy cũng có chút mừng vì tiểu hồ ly này cái gì cũng không hiểu, cũng bớt buồn đi ít nhiều.

Trên cổ tay nàng ấy là chiếc vòng tay của mẹ, Hà Sơ Lạc tựa hồ không hề do dự gì, dĩ nhiên lựa chọn rời đi cùng với nhóm người của Tinh Thần Cung.

Bên kia, các đồ đệ của Tinh Thần Cung đang được tiểu hòa thượng A Tứ nhiệt tình chiêu đãi. Cậu ta biết bọn họ sắp rời đi, đặc biệt hy vọng bọn họ có thể mang theo đặc sản của Tây Vực.

Thật ra A Tứ chỉ lớn hơn bọn họ một chút, đã nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn luôn một mình ở cùng sư phụ tại ngôi chùa nhỏ trên núi này, đến cả bạn bè cùng trang lứa cũng không có.

Cậu ta chỉ mới ở cùng nhóm người Tinh Thần Cung hai ngày thôi mà đã có chút lưu luyến không nỡ rời rồi.

A Tứ và sư phụ sống rất khó khăn, dù cậu ta có cố gắng giảm bớt chi tiêu cũng không có đủ tiền để mua đồ dùng. Các huynh đệ của Tinh Thần Cung thuyết phục rất lâu mới có thể khiến cậu ta kìm nén bớt tấm lòng nồng hậu của chủ nhà.

Có một điểm duy nhất cậu không thể yên tâm.

“Thật sự cứ như vậy mà bỏ qua cho Cáp Lý Khắc ư?” A Tứ nhăn mày, “Có khi nào sau này hắn ta sẽ xuất hiện nữa không?”

“Ngươi yên tâm đi.” Thẩm Hoài An vỗ vỗ vai cậu ta, “Sư đệ của ta đã bói cho cha con nhà họ một quẻ, là đại hung á.”

“Cậu ấy bói thực sự chuẩn xác đến vậy sao?” A Tứ vẫn có chút hoài nghi.

“Chuẩn, tuyệt đối chuẩn. Nhà họ Lý của ta bói cát hung trước giờ chưa từng sai đâu.” Lý Thanh Thành vỗ ngực nói, “Ngươi cứ yên tâm đi.”

A Tứ lúc này mới cười.

“Sau này nếu có thời gian, ta nhất định sẽ đến tìm các huynh!” Cậu ta nói.

“Quyết định vậy đi, ngươi nhất định phải tới đó, đến lúc đó sẽ cho ngươi nếm thử loại trà thượng hạng của bọn ta.”

Khi mọi người Tinh Thần Cung từ biệt A Tứ xong, Hà Sơ Lạc gặp lại Ca Mã lần nữa.

Ca Mã nắm lấy những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của nàng ấy, vừa khóc vừa cười.

“Người đi là tốt rồi, đi cùng với mấy người tu tiên bọn họ, ta có thể an tâm rồi.”

Hà Sơ Lạc nhìn Ca Mã, nàng ấy nhẹ nhàng hỏi, “Không còn phủ Thánh Nữ nữa rồi, ngươi định đi đâu?”

“Ta cũng không biết, đi loanh quanh làm nhiều việc thiện hơn một chút, không phải vì ta, mà là vì người.” Ca Mã cười, “Tiểu Hồ, người được tự do rồi.”

Lúc đầu, Hà Sơ Lạc vẫn không hiểu tự do là gì.

Một người từ nhỏ đã bị xiềng xích, hiểu biết đối với thế giới vô cùng mong manh.

Mãi cho đến khi nàng ấy ngồi trên phi thuyền bằng pháp thuật của Ngu Sở, nhìn mình cách sa mạc khô cằn của Tây Vực ngày một xa, dần dần thấy được cây cối sinh trưởng, lần đầu tiên nàng ấy mới nhận ra rằng thế giới này rộng lớn biết bao, đến nỗi khiến nàng ấy có chút sợ hãi.

Nàng ấy quay trở lại từ phía boong tàu, biến thành một con hồ ly, lao vào lòng Ngu Sở.

Ngu Sở cúi đầu, hơi sững người.

Trong lòng nàng, tiểu hồ ly màu đỏ ban đầu đã biến thành một con bạch hồ trắng như tuyết, thậm chí khuôn mặt của Tiểu Hồ cũng trở nên thanh tú hơn rất nhiều.

Đến cả khuôn mặt của hồ ly mà còn có thể nhìn ra được dáng vẻ mi thanh mục tú thì có thể hình dung được đó là một tiểu bạch hồ xinh đẹp như thế nào rồi.

Ngay cả bộ lông màu nâu đỏ vừa ngắn vừa rối để ngụy trang trước đây cũng biến thành bộ lông trắng mềm mượt, vừa chạm vào đã không thể dứt ra.

Cốc Thu Vũ kinh ngạc kêu lên, cũng lại gần sờ vào tiểu hồ ly.

Vì để biểu thị rằng mình rất thích sư phụ và sư tỷ, tiểu bạch hồ ở trong vòng tay của Ngu Sở cuộn người lại, cái đuôi dài như một con mèo con móc lấy ngón tay của Cốc Thu Vũ.

Hồ ly cũng thật biết cách quá đi! Loại bản năng này chính là trời sinh mà.

Sư đồ bọn họ nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bạch hồ. Bên kia, các sư huynh nhìn vô cùng buồn chán, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn.

Ai da, nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK