Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở gọi người hầu bàn đến, người hầu bàn cho rằng nàng muốn cậu ta qua để đuổi nam nhân nọ đi.

Nhưng không ngờ là Ngu Sở không chỉ không có ý đuổi người, mà còn nói với cậu ta rằng, “Mang vài món tủ của chỗ các người lên đây.”

Nàng nhìn sang nam nhân, lại hỏi, “Có món nào mà ngươi muốn ăn không?”

Nam nhân ấy cứ như lúc trước mà cúi đầu, không hề lên tiếng đáp trả. Ngu Sở cũng chẳng cưỡng ép, chỉ phất tay ra hiệu cho người hầu bàn xuống lầu chuẩn bị.

Người hầu bàn ấp úng, qua một lát, cậu ta lộ ra nụ cười bất lực.

“Khách quan, cái này, chúng tôi thật sự không thể để ăn mày dùng cơm trong phòng, ngài nói người không để ý, nhưng lỡ như những thực khách khác để ý rằng bọn họ cùng dùng chung đĩa với ăn mày thì phải làm sao?” Người hầu bàn khẽ nói, “Hơn nữa ngài xem bộ dạng của hắn bẩn thỉu như vậy…”

Nghe những lời này, Ngu Sở khẽ chau mày.

Dù không bất mãn gì với lời cậu ta nói, nhưng nam nhân này theo lời miêu tả của người hầu bàn thì không khớp với thực tế.

Bản sao Quân Lạc Trần ngồi một cách thành thật tại đây, mặc dù chiếc áo choàng trông khá cũ kĩ, nhưng tuyệt đối không hề bẩn thỉu, càng không nhìn ra có liên quan gì tới ăn mày.

Hơn nữa, nam nhân này nhìn cũng không giống dân thường, đối mặt với một gương mặt tuấn tú như vậy, người hầu bàn cũng không thể dùng giọng điệu chê bai như vậy chứ.

Chẳng lẽ, cơ thể nam nhân này có huyền cơ, khiến cho dân thường chỉ nhìn thấy dáng vẻ hắn là ăn mày, chứ không thấy bộ dạng thật của hắn?

Ngu Sở suy nghĩ trong lát, sau đó nàng nói, “Vậy ngươi chọn vài món đóng gói lại đi.”

“Vâng, ngài chờ chút.”

Lúc này, người hầu bàn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lưng bước xuống lầu.

Chỉ còn lại hai người, Ngu Sở quay sang nhìn nam nhân.

“Ngươi thật sự không nhớ ta là ai sao?” Nàng cau mày hỏi.

Nam nhân lắc đầu một cách vô tội.

Ngu Sở lại hỏi, “Vậy tại sao ngươi cứ nhất định phải ở tửu lầu này không đi?”

“Không biết.” Nam nhân khẽ nói, “Chỉ là ta không muốn rời xa nơi này.”

“Ta muốn ngươi đi cùng ta, ngươi đi không?” Ngu Sở hỏi.

Nam nhân nọ hơi sửng sốt, hắn ngẩng đầu, nhìn Ngu Sở với đôi mắt đen nhánh và thâm thuý. 

Lúc này, người hầu bàn lại chạy lên.

“Khách quan, đồ ăn đã đóng gói xong rồi, ngài xuống dưới lầu lấy là được.”

“Ta biết rồi.”

Ngu Sở đứng lên quay người bước xuống lầu.

Trong lòng nàng nghĩ, tên này lai lịch không rõ ràng, cho dù không có quan hệ gì với Ma giới, nhưng xem ra cũng không phải một người bình thường.

Nếu hắn cứ ở lì tại tửu lầu này không rời, Ngu Sở cũng phải nhốt hắn vào không gian đưa đi nghiên cứu.

Nhưng không ngờ, Ngu Sở đi xuống trước đã nghe thấy nam nhân không nói không rằng mà theo nàng đi xuống.

Ngu Sở đến đại sảnh, lấy hộp thức ăn từ người hầu bàn, sau đó ra khỏi tửu lầu.

Người bên ngoài đường đã càng lúc càng nhiều, Ngu Sở quay đầu, nhìn thấy nam nhân thân mặc áo choàng đen cũng theo nàng đi ra.

Thật khó hiểu, người mà những người hầu bàn ở tửu lầu luôn nói là có chết cũng ở lì không đi đó, bây giờ lại ngoan ngoãn đi theo nàng như vậy.

“Đi thôi.” Ngu Sở khẽ nói.

Năm đó, hệ thống đã phân tán các ngôi nhà trong những đại thành khác nhau, thành An cũng là một trong số đó.

Hơn mười năm trước, nàng đã cho cháu gái một căn nhà và một cửa tiệm, còn để lại một căn trống ở thành An.

Dù sao cũng không có nơi nào để đi, Ngu Sở nhanh chóng theo địa chỉ trên khế ước năm đó mà đi đến ngôi nhà kia.

Hai người vòng tới vòng lui trong con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng tới được sân nhỏ của ngôi nhà trống này.

So với khí phái của Ngu phủ, thì căn nhà trống này rất bình thường. Từ sân nhỏ đến nhà trong, toàn diện tích cũng không rộng bằng phòng khách của Ngu phủ.

Đường phố thành An đều được chỉnh sửa dọn dẹp bởi bộ tương ứng của quan phủ, vì vậy, từ ngoài nhìn vô vẫn mới toanh, tường thành cũng giống với cả đường phố, mang phong cách thạch thanh sắc [*].

[*] Thạch thanh sắc: màu xanh đá. 

Ngu Sở lấy từ trong không gian ra chiếc chìa khóa mở cửa, đẩy cánh cửa gỗ, trước mắt chỉ nhìn thấy phủ đầy bụi bẩn và lá rụng, vừa nhìn là biết đã để trống rất nhiều năm rồi.

Ngu Sở đưa tay, một trận gió lớn thổi dọc sân vườn, cứ như có ý thức vậy, mang theo cả bụi bẩn và rác, bay trong không trung một hồi, sau đó gom thành một đống to gồm bụi và rác chất ở một góc sân.

Mặc dù không có cảm giác có người tự tay dọn dẹp, nhưng ít nhất cũng có thể dừng chân.

Sau khi bước vào nhà cũng vậy, khai triển thuật pháp dọn dẹp sơ qua thì Ngu Sở mới bước vào trong.

Nàng đặt hộp đồ ăn trên bàn, nàng quay đầu nhìn nam nhân đi theo nàng vào sân. 

“Ngồi đi.” Nàng nói.

Căn nhà này rất nhỏ, phòng khách cũng chỉ có thể đặt vừa đủ một cái bàn gỗ bị hỏng và hai cái ghế.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Ngu Sở nói, “Ngươi ăn đi.”

Nam nhân mở hộp đồ ăn, lấy tất cả món ăn ra, đặt trên bàn, rồi đưa mắt nhìn Ngu Sở.

Đôi mắt hắn thật sự rất đẹp, hai mí sâu, lông mi dài, lúc nhìn Ngu Sở không chỉ không mang tính công kích, thậm chí còn có một chút cảm giác yếu ớt đơn thuần.

Mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng đại khái Ngu Sở cũng biết suy nghĩ của hắn là gì.

“Ta không ăn.” Ngu Sở nói.

Bấy giờ nam nhân mới cầm đũa, cúi thấp đầu bắt đầu ăn.

Ngu Sở ngồi một bên, hàng mi khẽ rủ xuống, cứ thế nhìn hắn. Xem có vẻ như nàng đang quan sát nam nhân, nhưng thực ra trong lòng vẫn đang phân tâm.

Sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh đối với nàng mà nói là một tổn thương rất lớn.

Trước giờ Ngu Sở chưa từng trải qua vấn đề như vậy, lúc trước nàng cũng sẽ kề bên một vài nhân vật nào đó, cũng từng trải qua cảm giác khi chứng kiến cái chết của những nhân vật quan trọng khác.

Nhưng nàng chưa từng động lòng.

Nàng chưa từng đau lòng, nhưng lần này, đột nhiên thương tổn lại rất lớn.

Ngu Sở không biết cách giải trừ, chỉ biết đè nén cảm xúc, gác nó lại, cố gắng kiềm chế không quan tâm đến, nhưng trong lòng vẫn rất phiền muộn.

Nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dồn sự chú ý vào việc khác để phân tán nỗi đau.

Nam nhân này xuất hiện vừa đúng lúc, để nàng có thể dồn tâm trí xem xét chuyện của hắn, mà tạm thời trút bỏ nỗi đau bởi sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh.

Thế nhưng… Một khi dừng lại, tư duy của Ngu Sở lại không ngừng nghĩ đến Ngu Nhạc Cảnh.

Có điều, mặc dù nàng thất thần là vậy, nhưng cảm quan của nàng vẫn rất nhạy bén.

Đối diện, nam nhân đang cầm đũa, ngẩng đầu lên, ngay lập tức Ngu Sở cảm giác được, nàng nhanh chóng định thần trở lại.

Ánh mắt nàng nhìn lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đẹp đẽ của nam nhân.

“Nàng rất buồn sao?” Nam nhân hỏi nàng.

Ngu Sở ngạc nhiên.

Xấu hổ vì giống như bị người ta nhìn thấu nỗi đau khiến ánh mắt Ngu Sở thay đổi trở nên lạnh lùng.

“Bớt đoán mò chuyện của ta!” Nàng lạnh lùng nói, “Đợi ngươi ăn xong, ta phải kiểm tra xem ngươi là người như thế nào.”

Nam nhân bị hung dữ một câu cũng không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Lòng Ngu Sở không khỏi có hơi buồn phiền.

Để lộ tâm trạng của mình trước mặt một người xa lạ không rõ thân phận, là việc trước giờ không thể nào xảy ra… Nhất định là cuộc sống ở thế giới này trong những năm qua quá đỗi an nhàn, khiến nàng trở nên lạ lẫm với cách quản lý chính mình.

Nếu để thăm dò căn nguyên, có lẽ Lý Thanh Thành có thể làm được.

Nhưng thân phận người này không rõ ràng, Ngu Sở không thể để đồ đệ của mình đi mạo hiểm, vì vậy cũng không có ý tìm đến cậu.

Đợi nam nhân ăn xong, Ngu Sở hất tay, dọn dẹp bát đĩa gọn gàng sang một bên.

“Đưa tay của ngươi ra đây.” Ngu Sở nói.

Nam nhân nọ ngoan ngoãn đưa cổ tay ra, đặt trên bàn.

Ngón tay hắn thon dài và các khớp tay hiện rõ, làn da dưới lớp tay áo màu đen hiện ra trắng hơn nhiều so với bên ngoài.

Ngu Sở đưa tay ra, đặt ngón tay trên cổ tay hắn, thăm dò.

Nhân sĩ tu luyện bình thường, bất luận là tu tiên, tu ma hay là tu yêu, trong đan điền của tu sĩ đều sẽ có một tiểu thiên địa nhỏ tự quay.

Nhưng trung tâm thiên địa trong đan điền lại là cốt lõi của sự tu luyện chuyên tâm của tu sĩ.

Còn về phần bên trong cốt lõi là thứ gì, thì giữa mỗi hệ phái là không giống nhau.

Nhưng đan điền của nam nhân này lại hoàn toàn khác.

Bên trong cơ thể của hắn không hề có cốt lõi đan điền, cũng không nhìn ra là thuộc tính nào, chỉ có thể nhìn thấy một nguồn năng lực màu đen cực kỳ mạnh mẽ vận chuyển không ngừng trong cơ thể hắn. 

Sức mạnh đó có vẻ giống ma khí, nhưng lại thuần khiết hơn nhiều so với năng lượng ma khí, thuần phác đến nỗi khiến con người ta phải đề cao cảnh giác.

Nếu ma khí của thiên địa này và ma lực của ma tu là bóng đêm, vậy hắc lực trong cơ thể nam nhân này giống như một hắc động, như thể ngay cả ánh sáng đi vào cũng sẽ bị nuốt chửng.

Ngu Sở đột nhiên mở mắt ra.

Nàng chưa từng cảm nhận được nguồn năng lực nào lại mạnh mẽ, thâm sâu, đáng sợ đến vậy từ người khác.

Cho dù là thế giới thần trong tiểu thuyết giả tưởng phương Tây, dường như là đấng tạo hóa của toàn bộ thế giới, nhưng thực tế, chẳng qua cũng chỉ là những nhân vật do tác giả viết nên, khó tránh khỏi sự ràng buộc của những quy tắc trong thế giới đó.

Vì vậy mà Ngu Sở chẳng sợ cái được gọi là “Thần” kia, chẳng qua Thần cũng chỉ là một nhân vật mà thôi.

Thế nhưng, sức mạnh trong cơ thể người này, tuyệt đối không phải là sức mạnh chuyển hóa ma khí được sinh ra trong trời đất, mà là một loại năng lượng cấp cao, thậm chí… thậm chí có khả năng vượt qua sự sắp đặt của thế giới này.

Khiến người ta phải rùng mình.

Mặc dù ánh mắt hắn vô tội, nhưng Ngu Sở vẫn không khỏi sợ hãi.

Ngay tức khắc, trong phòng tràn đầy sát khí.

“Ngươi là Quân Lạc Trần ư?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.

Quân Lạc Trần bị sát khí của nàng bao quanh, nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, như thể chẳng cảm nhận thấy gì.

Hắn ngước mắt, nhìn qua Ngu Sở đang ngồi đối diện.

“Nàng đã nói, sau khi ăn xong, sẽ không giết ta.” Hắn nói.

“Ta nói ta không giết người, ngươi là người sao?” Ngu Sở nói một cách lạnh lùng.

Quân Lạc Trần hơi sững người, qua vài giây, hàng mi của hắn rủ xuống.

“Ta không biết.” Hắn khẽ nói, “Vậy nàng giết ta đi.”

Ngu Sở từng giao đấu với nhiều người đến như vậy, kẻ này là người không theo lẽ thường nhất.

Ngu Sở cũng bị hắn làm cho kinh ngạc.

Nếu như hắn đột nhiên phản công, vậy Ngu Sở sẽ thuận nước đẩy thuyền mà giết chết hắn.

Nhưng người ta lại cứ ngồi đó một cách an tĩnh, hỏi ngươi tại sao lại nói lời không giữ lấy lời, sau khi hỏi xong cũng không bỏ chạy, cứ trực tiếp bảo ngươi ra tay.

Người bình thường sẽ phải sửng sốt trước hành động của hắn.

Nàng nhíu mày hỏi, “Ngươi đây là có ý gì? Không muốn sống nữa? Hay cảm thấy ta không dám giết ngươi?”

“Ngay cả mình là ai ta cũng không nhớ, đương nhiên không cách nào phản kháng lại nàng.” Quân Lạc Trần nói một cách bình tĩnh, “Nếu nàng muốn giết ta, thì ta có thể làm gì chứ?”

“Ngươi…” Ngu Sở không còn gì để nói, “Ngươi cũng không tò mò vì sao ta lại muốn giết ngươi sao?”

“Mặc dù ta không nhớ, nhưng đại khái có thể đoán được.” Quân Lạc Trần nói, “Dường như mọi người đều muốn giết ta.”

Ngu Sở nghĩ, có khả năng là hồn phách này của Quân Lạc Trần vừa xuất hiện ở Nhân giới không bao lâu nên mới bị mất ký ức. Cũng có khả năng hắn chỉ là phân thân của Quân Lạc Trần, không thể biết hết tất cả mọi chuyện.

Lúc này, thực ra Ngu Sở đang xem xét tới rất nhiều việc.

Bắt đầu từ khi gặp được tên này, nàng đã nghĩ hay là giết chết hắn đi cho rồi. 

Giết người là cách đơn giản nhất để giải quyết. Nhưng có những việc, không phải cứ giết người là có thể giải quyết được.

Trên người Quân Lạc Trần có quá nhiều điểm đáng nghi. Ví dụ như, dường như hắn quen biết nàng, thậm chí thái độ đối với nàng cũng không tệ, hơn nữa, hắn còn nói rằng không muốn gây nên sự phân tranh của tam giới.

Người ta chưa từng nghĩ đến việc động thủ, nếu như nàng lại giết chết hồn phách của hắn, tạm không nhắc tới chuyện gì hắn cũng không biết, ngược lại, có thể khiến cho Quân Lạc Trần trước giờ không muốn can dự vào những tranh đấu sẽ động thủ hay không?

Ngoài ra, còn có một chuyện khác, đó là dường như Nhạc hoàng đế lúc đầu có quen biết với tên này.

Có điều đáng tiếc, vốn dĩ Nhạc hoàng đế đã bị những người tu tiên ép đến phát điên phát dại lại bị hắn dọa cho, lúc đó người đã điên dại rồi, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, chỉ còn cách thẳng tay giết chết ông ta.

Có quá nhiều điểm đáng ngờ, bây giờ mà giết hắn, có vẻ có chút không đáng.

Xem xét một lúc, Ngu Sở tạm thu sát khí lại.

“Khi nào ngươi mới có thể nhớ lại?” Ngu Sở hỏi.

“Chắc sắp rồi.”

Quân Lạc Trần hỏi gì đáp nấy, hắn thành thật nói, “Từ mười ngày trước ta đã bắt đầu có ý thức trở lại, dường như mỗi ngày ta đều sẽ nhớ lại một chút. Mấy hôm nay đã nhớ lại chuyện của tam giới.”

Ngu Sở cũng cảm thấy hắn đang dần dần hồi phục, giống như hai người nói chuyện, lúc ở tửu lầu thì hắn có vẻ hơi không biết dùng lời lẽ để trò chuyện, giờ đây, sau khi đến nơi này thì hắn cũng thông thạo hơn rồi.

“Nếu ngươi nhớ nhiều như vậy, xem ra cũng không phải là ngốc, sao lại ở lì tại tửu lầu của người ta chứ?” Ngu Sở chau mày, “Bọn họ ngày ngày đánh ngươi mà ngươi cũng không bỏ chạy?”

Từ âm thanh mà Ngu Sở nghe được khi nãy, lúc uống rượu một mình thì xem ra, Quân Lạc Trần đã ở lì trong hậu viện của tửu lầu khoảng chừng nửa tháng nay, những bụi bặm trên áo của hắn, có lẽ là bị người ta đánh đẩy xuống đất mà ra.

Quả thật là người này rất khó hiểu, khi xuất hiện chẳng có chút dị tượng thiên không nào cũng thôi đi, làm gì có Ma thần nào hồi sinh, kết quả là ngày ngày lại bị phàm nhân đánh đuổi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK