Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở từng dặn dò, bảo ba người bọn họ lấy việc vượt cấp làm chuyện ưu tiên, không cần thiết phải chủ động đả thương người khác.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng là chính nhân quân tử, có thể dựa vào việc vượt cửa ải chứng minh bản thân, bọn họ không thèm đi bắt nạt những người dự thi khác.

Nhưng Thẩm Hoài An hiếu chiến, nhìn những người khác đánh nhau cậu cũng ngứa ngáy tay chân. Kết quả chỉ có thể chịu đựng, cậu chỉ trông chờ vào thi thoảng sẽ có người không có mắt đến khiêu khích thì mình mới có thể ra tay cho đỡ thèm.

Bây giờ năm đệ tử của Thanh Sương Môn bỗng nhiên cùng tiến lên muốn gây chuyện, mà chuyện này lại khiến Thẩm Hoài An cực kỳ hưng phấn.

Thanh Sương Môn không giống những người trước đó khiêu khích bọn họ, năm người này là đệ tử của môn phái xếp hạng thứ bảy đó! Ham muốn chiến đấu của Thẩm Hoài An lập tức bùng cháy.

Lúc đầu năm người còn khinh thường Thẩm Hoài An, chỉ để một người xông lên đối chiến, không ngờ tốc độ thua cuộc quá nhanh, Thẩm Hoài An chỉ ra một chiêu đã đánh ngất tên đó.

Bốn đệ tử Thanh Sương Môn đều mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng vừa xảy ra —— Tên đệ tử mới vừa bị Thẩm Hoài An một chiêu đánh bại cũng được coi là một trong những đệ tử xuất sắc mới thu nạp gần đây, sao có thể thua nhanh như vậy được?!

Thẩm Hoài An đứng thẳng, cậu buồn bực cảm thán, “Các ngươi thật sự là môn phái đứng thứ bảy sao? Như thế này cũng quá yếu rồi đấy.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời khiêu khích này của Thẩm Hoài An thật sự đã khiến cho những tên đệ tử Thanh Sương Môn điên máu, bốn người bọn họ cắn răng cùng nhau xông lên, dường như muốn rửa sạch nỗi ô nhục trước đó.

Người Thẩm Hoài An khẽ nhúc nhích, qua vài cái hít thở, mấy đệ tử còn lại của Thanh Sương Môn cũng đều nằm ra mặt đất.

Cậu thu kiếm lại, buồn bực nói, “Thực lực của mấy tên này kém quá, đệ còn chưa khởi động xong nữa mà bọn họ đã thua rồi.”

Thẩm Hoài An quanh năm sống với người sư phụ toàn năng và các sư huynh, sư muội thiên phú hơn người, cậu đã hoàn toàn quên mất bản thân là người thiên tư thông minh đến thế nào.

Từ khi ra khỏi môn phái, cả đường thực luyện này cậu chỉ cảm thấy toàn gặp phải những đối thủ quá yếu.

Vốn còn đang gửi gắm hy vọng mấy đệ tử của môn phái đứng đầu này có thể lợi hại hơn một chút, kết quả cũng chẳng khá khẩm hơn mấy.

Tiểu Cốc nhảy nhót giúp Thẩm Hoài An lấy lệnh bài trên người bọn họ, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Tại sao bọn họ biết chúng ta là người của Tinh Thần Cung nhỉ?” Thẩm Hoài An đặt ra nghi vấn, “Vừa rồi nhìn qua giống như bọn họ đang cố tình đi tìm chúng ta vậy.”

“Chuyện của Thiên Cẩu Các trước đó thì Thanh Sương Môn đúng là rất có ý kiến với chúng ta, nếu không cũng sẽ không tốn cả một tháng trời tìm kiếm chỗ ở của chúng ta.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Chẳng lẽ chưởng môn của bọn họ gặp sư tôn của chúng ta?”

Hai người càng nghĩ càng thấy có lý. Bọn họ dứt khoát kéo một đệ tử đang bất tỉnh trong đám người kia dậy, điểm huyệt đạo kích thích hắn tỉnh lại.

“Làm sao ngươi biết chúng ta là người của Tinh Thần Cung?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Lúc mới đầu, đệ tử này giống như muốn giữ bí mật có vẻ như to tát lắm, cắn răng ngậm miệng không nói, Lục Ngôn Khanh đảm đương trách nhiệm đàm phán, có thương lượng thế nào hắn cũng không hé răng.

Thẩm Hoài An bắt đầu nổi giận, cậu ngồi xuống bên cạnh tên này khiến đối phương bị dọa sợ run rẩy.

“Nói chuyện.” Thẩm Hoài An gằn giọng, “Ngươi biết mỗi lần thực luyện bí cảnh đều có một số người chết không?”

Câu đe dọa này quả nhiên có tác dụng, đệ tử Thanh Sương Môn dập đầu mấy cái rồi lập tức mở miệng, “Chúng ta vừa nhận được thư từ bồ câu đưa thư của chưởng môn, bảo chúng ta nhìn thấy ba người của Tinh Thần Cung thì nhất định không được bỏ qua cho bọn họ, loại bọn họ cho ra khỏi cuộc so tài. Về phần tại sao, chúng ta cũng không rõ lắm…”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An quay qua nhìn nhau, Thẩm Hoài An thuận tay đánh ngất tên này.

Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi, “Chẳng lẽ ở trên núi Song Hổ, sư tôn thật sự có đụng chạm chưởng môn của bọn họ?”

Hai người càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Hiện giờ tình hình vẫn chưa rõ thế nào, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không tránh khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

“Huynh nói xem, đến tận bây giờ sư tôn vẫn không thích giao thiệp với người khác, ngày thường cũng không thích nói chuyện với người ngoài, người gặp chưởng môn gì đó của Thanh Sương Môn, có khi nào người bị người ta bắt nạt hay không?” Thẩm Hoài An lo lắng.

“Ta cảm thấy cũng không chắc lắm. Nếu chưởng môn của đối phương chỉ đơn giản là muốn loại bỏ chúng ta, có lẽ bởi vì sư tôn ở chỗ đó đã nói mấy câu không dễ nghe mới khiến người ta tức giận như vậy.” Lục Ngôn Khanh nói.

Mặc dù như vậy, hai người vẫn có chút lo lắng.

“Đúng là không thể lười biếng được, chúng ta phải nhanh chóng vượt ải thôi!” Thẩm Hoài An đứng lên, “Đệ vừa nghĩ đến chuyện sư tôn không quen biết ai, lại ở cùng với đám chưởng môn của mấy môn phái lớn đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã không thấy yên tâm được rồi.”

Thu lệnh bài xong, ba người cũng không nghỉ ngơi nữa mà lập tức tiếp tục tìm đường ra của hang động trung cấp này.

Sau khi bọn họ rời đi, tin năm đệ tử của Thanh Sương Môn vừa bị loại cũng được bồ câu đưa thư cấp báo đến núi Song Hổ.

Trên đỉnh núi Song Hổ, trước mắt Đoạn Hồng Cầm là chưởng môn của môn phái có tiếng tăm nhất ở đây, bà ta đang được các chưởng môn của môn phái nhỏ khác chào đón nịnh nọt.

Đoàn Hồng Cầm mới vừa bị Ngu Sở chọc tức điên suýt chết, lúc này lòng của bà ta mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Bà ta hưởng thụ cảm giác được những người ở đây hoan nghênh, đồng thời cũng xem thường những chưởng môn không có danh tiếng này.

Bên này náo nhiệt sôi nổi, bên kia, Ngu Sở vẫn một mình ở một nơi yên tĩnh.

Lúc này, lại có bồ câu đưa thư bay lên, không ít người tham gia bị đào thải.

“Năm đệ tử của Thanh Sương Môn —— toàn bộ bị loại. Thứ hạng đã được thống kê lưu lại.” Đệ tử đọc thư lớn tiếng đọc tên những người có trong danh sách đang cầm trên tay.

Bên kia, những người đang vây quanh Đoạn Hồng Cầm đồng loạt trở nên yên tĩnh, Đoạn Hồng Cầm đẩy Nhậm Khâu ra, bà ta đi tới trước mặt đệ tử đọc thư, lạnh lùng chất vấn, “Ngươi đang nói bậy gì đó? Đệ tử của ta sao có thể bị loại?”

Trước đây, mặc dù Thanh Sương Môn chưa từng lọt vào một trong năm môn phái đứng đầu, thành tích cao nhất cũng chỉ là hạng thứ sáu. Thành tích của bọn họ lên lên xuống xuống nhưng mỗi lần đều đứng trong mười môn phái đứng đầu, làm sao có thể mới ngày thứ hai đã bị loại được?!

Tên đệ tử này thấy Đoạn Hồng Cầm vênh váo hung hăng, cậu ta cũng có hơi sợ hãi.

Cậu ta nhỏ giọng nói, “Chưởng môn đại nhân, tin tức không thể nào có sai lầm, đệ tử của ngài có thể lần này vận khí không được tốt lắm…”

“Vận khí không được may mắn cũng không có khả năng năm người bị loại cùng một lúc, các ngươi ——” Đoạn Hồng Cầm nói được một nửa, bỗng nhiên bà ta dừng lại.

Bà ta mới nhớ ra bản thân mình đã bảo năm đệ tử đi tìm người của Tinh Thần Cung gây phiền toái, chẳng lẽ… Không, không thể nào, môn phái nhỏ như Tinh Thần Cung, cộng cả sư phụ cũng không qua nổi mười người, có thể có được đệ tử có bản lĩnh gì chứ?

“Bọn họ bị loại như thế nào?” Đoạn Hồng Cẩm lạnh lùng chất vấn, “Trả lời ta!”

“Chuyện này, chuyện này, quy tắc của thực luyện bí cảnh là không được để lộ tin tức…”

Đệ tử đọc thư bị làm khó dễ, đúng lúc một đệ tử tuần tra khác trở lại, nghe được chuyện vừa mới xảy ra.

Vừa khéo, hai người đệ tử này cùng một môn phái, đệ tử dẫn đầu kia lại tương đối biết cách ứng xử hơn, hắn ta hiểu so với quy định của thực luyện bí cảnh thì quan trọng hơn hết vẫn là không thể để cho chưởng môn của một môn phái lớn không xuống đài được.

Hắn ta ôn hòa nói, “Sư đệ, nếu Đoạn chưởng môn đã muốn biết vậy thì cứ nói cho ngài biết đi.”

Đệ tử đọc thư mím môi một cái, lúc này mới mở bức thư ra, tiếp tục lớn tiếng đọc, “Giờ Mùi, năm đệ tử của Thanh Sương Môn và ba người của Tinh Thần Cung gặp nhau, toàn bộ đệ tử của Thanh Sương Môn đều bị đánh bại!”

Giọng đọc của cậu ta vang vọng, gần như toàn bộ đỉnh núi Song Hổ đều có thể nghe thấy tiếng vọng.

Ở phía chân núi xa xa, gương mặt dưới lớp mạng che mặt của Ngu Sở không nhịn được cong khóe môi, nàng khẽ cười thành tiếng.

Bên kia, biểu cảm của Đoạn Hồng Cầm đã tối sầm, thính lực của bà ta quá tốt, cách một khoảng rất xa nhưng bà ta vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Ngu Sở.

Mấy người mới vừa rồi còn vây quanh a dua nịnh nọt bà ta đều im bặt, bọn họ quay qua nhìn nhau, tình cảnh này bỗng chốc có chút lúng túng.

Đoạn Hồng Cầm hận đến mức ngứa răng ngứa lợi, mấy chục năm nay, ngoại trừ những lúc bị mấy trưởng lão gây phiền phức, thì phần lớn thời gian trôi qua đều thuận buồm xuôi gió, được người người tâng bốc.

Bây giờ bị mất thể diện lớn như thế này, trong lòng bà ta cực kỳ muốn bay tới chất vấn Ngu Sở, có phải nàng dạy đệ tử của mình thủ đoạn hèn hạ gì không.

Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, bà ta làm như vậy thì quá mất mặt rồi.

Đoạn Hồng Cầm không nhịn được nhìn về hướng của Ngu Sở, chỉ cần Ngu Sở nói vài câu nói mát bà ta, bà ta cũng có thể mượn cớ chất vấn nàng một phen, thậm chí có thể nhân cơ hội ra tay so tài, lấy chuyện chưởng môn Thanh Sương Môn đánh bại chưởng môn Tinh Thần Cung cứu vớt mặt mũi.

Nhưng bóng dáng màu trắng đó vẫn luôn lẳng lặng đứng trên đỉnh núi bên kia nhìn chằm chằm phía sau thác nước, ngay cả đầu cũng không quay lại, giống như Đoạn Hồng Cầm chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi không cần phải để ý tới vậy.

Đoạn Hồng Cầm tức không có chỗ nào để xả, bà ta phất tay áo tức giận “hừ” một tiếng rồi rời đi, bóng lưng rời đi của bà ta nhìn kiểu nào cũng thấy có chút chật vật cùng bực bội.

Thoáng chốc, bầu không khí sục sôi trên đỉnh núi Song Hổ bỗng nguội lạnh, những chưởng môn của môn phái nhỏ đến đây tạo dựng mối quan hệ cũng xì xào bàn tán, hỏi qua lại lẫn nhau, muốn biết Tinh Thần Cung này là của ai.

Từ sau khi đánh bại Thanh Sương Môn trở đi, Tinh Thần Cung giống như ngựa đen xuất thế từ không trung, rất nhiều chưởng môn môn phái nhỏ cũng muốn biết tin tức về Tinh Thần Cung, đáng tiếc là trong quá trình thực luyện không thông báo quá nhiều thông tin, chỉ khi vượt ải thành công mới có tin tức truyền tới.

Ngày thứ hai cứ trôi qua như vậy.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, có thông báo của mấy đệ tử bây giờ mới vượt ải sơ cấp truyền tới, mà trước mắt vẫn chưa có người nào vượt qua ải thực luyện trung cấp.

Theo thời gian trôi qua, tin tức thông báo có đệ tử bị loại không ngừng vang lên, mà tên của ba đệ tử Tinh Thần Cung vẫn không hề xuất hiện.

Khảo nghiệm trong hang động này thực sự xảo quyệt, phải nhớ đường, vẽ bản đồ, hơn nữa, vì có nhiều con đường đan xen lẫn nhau nên phải dùng tư duy lập thể để ghi nhớ. Đó là còn chưa nhắc đến còn phải giải mật mã, đã thế còn phải chú ý cạm bẫy và dơi hoặc nhện tập kích bất ngờ.

Bí cảnh trung cấp đã phức tạp như vậy, chỉ sợ rằng bí cảnh cao cấp sẽ khó hơn rất nhiều, thảo nào những năm gần đây đều không có ai vượt qua được cả ba cấp độ.

Ba người đang đi theo một con đường chật hẹp tiến về phía trước, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng động hỗn loạn.

Hóa ra lại là lối rẽ chỉ ra rất nhiều con đường khác nhau, có vài con đường không biết sẽ thông đến nơi nào.

Trong hang động này, mỗi một cử động đều sẽ gây ra tiếng vang, ba người nâng tinh thần, trong lúc đang phân biệt tiếng vọng truyền lại từ mỗi ngã rẽ khác nhau thì bỗng từ cửa hang bên trái có vật gì đó bay ra, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều kéo Tiểu Cốc né tránh đi.

Rầm!

Vật bay đến là một người bị đánh bay ra.

Người đệ tử xui xẻo này đập vào vách đá tạo thành vết nứt, ngã xuống đất rồi bất tỉnh.

Không đợi sư huynh, sư đệ hai người kịp phản ứng, một giây tiếp theo, từ cửa hang phía bên trái đó có một người đi ra, lại là cái tên thiếu niên tóc ngắn kỳ quái đó.

Trên gương mặt thon gầy của cậu ấy lấm tấm vết máu, đôi mắt màu xám tro dưới hàng lông mày sắc bén lộ ra vẻ lạnh lùng giống như dã thú.

“Tại sao lại là ngươi?!” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi, “Ngươi làm gì thế, ngươi giết người hả?”

Tiêu Dực cũng không trả lời.

Ngón tay được buộc băng vải màu đen rút dao găm ra, cơ thể cậu ấy căng chặt, hai tròng mắt cậu ấy nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An chằm chằm, dường như định ra tay công kích.

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh cũng nhận ra được ý đồ nguy hiểm của cậu ấy, bọn họ lần lượt rút kiếm ra, hướng về phía Tiêu Dực, tình hình chỉ cần chạm một cái là sẽ lập tức bùng nổ.

Lúc này, Tiểu Cốc từ sau lưng hai người thò đầu ra, thắc mắc hỏi, “Sư huynh, lại muốn đánh nhau ạ?”

Tiêu Dực nhìn Cốc Thu Vũ, không biết trong lòng cậu ấy nghĩ cái gì, dù trên tay vẫn cầm dao găm nhưng sát ý trong mắt đã dần biến mất.

Cậu ấy chậm rãi đi về hướng cửa hang, dường như chuyển từ tấn công rồi quay trở lại, đổi thành định rời đi.

Ba người đắn đo lòng vòng trong khu đất trống chật hẹp này, phía sau lưng Tiêu Dực là cửa hang cậu ấy đã chọn, cậu ấy cất dao găm đi, xoay người bước vào trong hang động, bước chân đầu tiên đã giẫm phải mặt đá mọc rêu xanh.

Cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh cảm nhận được có điều khác thường lập tức nhíu mày hô, “Cẩn thận!”

Dường như ngay giây tiếp theo, từ nơi bọn họ đứng đến chỗ của Tiêu Dực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ, Thẩm Hoài An đứng ở giữa, cũng là người đầu tiên trong số ba người bị ảnh hưởng.

Tại thời điểm sụp đổ, Thẩm Hoài An quay đầu lại ném Cốc Thu Vũ qua, Lục Ngôn Khanh đứng bên mép đón được Tiểu Cốc, kéo cô bé lùi lại vào con đường sau lưng.

“Gặp lại ở lối ra!” Thẩm Hoài An chỉ kịp để lại một câu.

Đến khi Lục Ngôn Khanh ôm Cốc Thu Vũ đi vào nơi an toàn mới quay đầu lại, Lục Ngôn Khanh chỉ nhìn thấy chỗ bị sụp đổ thành cái hố sâu không thấy đáy, cơ quan vang lên tiếng ken két, mặt đất khôi phục lại nền đất bằng phẳng.

… Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cùng rơi xuống bên trong cơ quan, lần này nguy to rồi.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Canh hai tới rồi ~~~ Ngày mai gặp nha =3=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK