Chương 65
Trans: Sầu Riêng
Beta: Thuỷ Tiên
Bởi vì số lượng đệ tử tham gia thi đấu lần này của các môn phái rất nhiều, nên phần thi vòng sơ thí phải kéo dài thành hai ngày.
Ngày đầu tiên, toàn bộ Tinh Thần Cung đều qua được vòng sơ thí. Lúc bọn họ trở lại khu nhà gỗ, đệ tử Phái Tu Thiên đến gửi lời mời đến bọn họ, nói là Thiên Đạo Minh và Phái Tu Thiên đều muốn mời bọn họ đi lên núi ở.
Tất nhiên Ngu Sở không đồng ý.
Ban đầu muốn ra oai phủ đầu với bọn họ nên để bọn họ ở dưới chân núi, bây giờ muốn hòa hoãn mối quan hệ nên mời nàng lên trên núi, sao có thể chứ?
Chẳng qua Phái Tu Thiên là môn phái xếp hạng nhất nhưng lại là môn phái có thái độ khiêm tốn nhất trong những môn phái lớn này. Từ lần thử luyện bí cảnh lần trước cho đến cuộc so tài lớn của hiện tại, trưởng lão và các đệ tử ra mặt của cho môn phái đều rất hòa nhã, dễ gần.
Vì thế mà lúc từ chối, Ngu Sở cũng rất khách khí.
Quay lại nhà gỗ không được bao lâu thì Lục Ngôn Khanh đến gõ cửa phòng nàng.
“Sư tôn, chưởng môn Phái Tu Thiên đến.”
Vũ Hoằng Vĩ, chưởng môn Phái Tu Thiên là một trong những đại cao thủ trong giới tu tiên ngày nay, thực lực của ông sâu không lường được. Có người suy đoán tu vi của ông đã đạt tới kỳ Đại Thừa, cũng rất có thể ông là người duy nhất trên đời này đạt đến cảnh giới có khả năng phi thăng nhất.
Nhân vật như vậy phần lớn đều đã ẩn thân. Nhưng vị Vũ Hoằng Vĩ này rất coi trọng môn phái của mình nên vẫn tham dự một vài hoạt động lớn của giới tu tiên.
Tất nhiên, các loại hoạt động giữa các môn phái và cả thực luyện bí cảnh trước đó, ông đều không xuất hiện, người đại diện tới chỉ là một vị trưởng lão nào đó.
Lần này Vũ Hoằng Vĩ vẫn chỉ luôn ngồi im ở vị trí chưởng môn của mình xem thi đấu, thế mà bây giờ lại chủ động đến tìm nàng?
Ngu Sở thoáng nhíu mày, nàng mở cửa đi ra khỏi căn nhà gỗ.
Nàng nhìn thấy một nam tử trông có vẻ tinh thần phấn chấn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đứng bên ngoài căn nhà. Ông chắp tay sau lưng đứng ở đó, rất có dáng vẻ của người tu tiên sắp đắc đạo.
Mà những đệ tử tham dự đang ồn ào sôi nổi kia không biết tự bao giờ đã lặng im lại hết thảy, họ đứng nhìn từ phía xa xa, bởi vì ông đến nên cả con đường lặng ngắt như tờ.
“Ngu chưởng môn.” Vũ Hoằng Vĩ ngẩng đầu lên, ông cười nói.
Hai người ôm quyền chào nhau.
Trong trí nhớ của Ngu Sở, Phái Tu Thiên trong nguyên tác hình như là môn phái chính trực nhất từ đầu đến cuối, sau này vì bảo vệ vạn vật chúng sinh mà chiến đấu chống lại Ma giới, luôn là môn phái tiên phong xông pha về phía trước.
Mặc dù nàng thực sự không nhớ nổi bản thân Vũ Hoằng Vĩ sau đó đã phi thăng hay là như thế nào, nhưng có thể dạy dỗ ra đệ tử như vậy thì bản thân ông nhất định cũng là một người tốt.
Ngu Sở lên tiếng, “Vũ chưởng môn, có chuyện gì mà phải phiền ngài tự mình đến đây một chuyến vậy?”
“Thật ra thì chuyện này đều là do ta sơ sót, lần thi đấu giữa các môn phái này là do Phái Tu Thiên của ta phụ trách bảo vệ trật tự, trợ giúp Thiên Đạo Minh xử lý mấy chuyện lặt vặt liên quan.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Mặc dù Tinh Thần Cung là một môn phái mới lộ diện, nhưng lần trước các vị đã giành được vị trí đứng đầu trong kỳ thử luyện, người của ta không nên để chư vị ở dưới chân núi, cho nên lão phu đặc biệt tới đây nói lời xin lỗi.”
Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía Ngu Sở, ông khách khí nói, “Ngu chưởng môn, ngươi cho lão phu chút mặt mũi, cùng ta lên đỉnh núi để ta có thể chiêu đãi ngươi thật tốt một lần.”
Từ lúc thử luyện bí cảnh cho đến mới vừa rồi, tính cả Vũ Hoằng Vĩ thì đây là lần thứ ba có người đến mời.
Hai lần trước Ngu Sở không đi là vì hai lần đó đều là đệ tử đến mời, không đủ tôn kính.
Bây giờ chưởng môn của môn phái đứng đầu tự mình đến nói xin lỗi rồi mời ngươi đi, đó là chưa nhắc đến ông là vị lão làng đã đứng ở đỉnh cao cảnh giới tu tiên, chỉ còn cách một bước nữa là phi thăng. Ông có thể có được thái độ khiêm tốn như vậy, thật sự đã vô cùng có thành ý rồi.
“Đã vậy, Ngu Sở cung kính không bằng tuân lệnh.” Ngu Sở cũng khách khí nói.
Vũ Hoằng Vĩ thoải mái bật cười, ông đưa tay ra hiệu, “Mời.”
Ngu Sở nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh gật đầu một cái. Vốn dĩ bọn họ cũng không mang gì theo, trực tiếp theo Vũ Hoằng Vĩ đi lên đỉnh núi.
Cả đoạn đường ngắn ngủi, mấy thiếu niên đều kìm lòng không đặng mà liếc về phía Vũ Hoằng Vĩ. Bọn họ lần đầu tiên thấy một nhân vật có thân phận như vậy, hơn nữa tu vi còn rất cao thâm, nên cảm thấy cực kỳ tò mò.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới đỉnh núi, bộ phận và phương tiện tốt hơn ở dưới núi rất nhiều.
Cảnh quan cây cầu nhỏ cùng với dòng nước chảy, những khoảng sân được thiết kế khang trang, những căn phòng được sắp xếp đan xen nhìn rất thú vị, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với dãy nhà gỗ đơn sơ được sửa chữa thô sơ dưới chân núi.
Đây là thời điểm tốt nhất mà tất cả những người có thân phận giao thiệp với nhau, hầu hết chưởng môn và các đệ tử đều đang ở trong sân, tụ lại thành tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm.
Bọn họ vừa nhìn thấy Vũ Hoằng Vĩ dẫn nhóm người Ngu Sở bay lên đỉnh núi, ánh mắt của những người này đều nhìn thẳng về phía đó —— Để Vũ Hoằng Vĩ tự mình đi mời, Ngu Sở này phô trương thật đấy!
Phải biết rằng Vũ Hoằng Vĩ thường ngày không thích giao thiệp với người khác, bọn họ ở trên đỉnh núi này một ngày một đêm rồi còn chưa nói được với Vũ Hoằng Vĩ câu nào đâu đấy!
Vũ Hoằng Vĩ giống như không cảm giác được những ánh mắt kia, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn về phía Ngu Sở, khẽ cười nói, “Ngu chưởng môn, nói thật, ngươi là chưởng môn sư phụ không hề giống với những người khác nhất mà ta từng gặp trong những năm gần đây. Có thể dạy những đứa con cưng của trời này vừa ưu tú nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngươi thật sự có tài.”
“Vũ chưởng môn khách khí rồi.”
Với cấp bậc tu vi hiện tại của Vũ Hoằng Vĩ thì đã tịch cốc từ lâu. Nhưng ông vẫn dẫn mọi người của Tinh Thần Cung đến chủ điện trên đỉnh núi, trong đó có một căn phòng với đủ loại thức ăn đã được bày sẵn, dường như là đặc biệt chuẩn bị cho Tinh Thần Cung.
“Bữa tiệc này coi như là Vũ mỗ ta thay một số vị trưởng lão ngạo mạn trong môn phái ta tạ lỗi.” Vũ Hoằng Vĩ cầm ly rượu lên.
Ngu Sở cụng ly với ông.
Vừa rồi trên đường đi không cảm nhận gì nhiều, bây giờ vào trong phòng ăn, mấy đồ đệ mới bừng tỉnh nhận ra, Vũ Hoằng Vĩ hình như cũng giống sư phụ của bọn họ, đều không thích giao tiếp. Hai người nói mấy lời khách sáo rồi sau đó căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm lặng lúng túng.
Nhưng mà bọn họ chỉ đoán trúng phân nửa. Vũ Hoằng Vĩ là vì những năm này ngoại trừ chuyên tâm tu luyện thì là lo liệu chuyện môn phái. Đã bao nhiêu năm rồi ông không cần cùng người ta nói lời khách sáo, lâu dần cũng có chút không giỏi giao tiếp.
Còn về phần Ngu Sở, trước đây trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, gần như vài chục năm đều là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Lúc nào cũng phải làm bộ làm tịch diễn trong một thời gian dài, bây giờ nàng đã về hưu, ngược lại lại rơi vào trạng thái lười biếng cực đoan, không muốn phải dối trá ra vẻ khách sáo với người ta nữa. Vì vậy mà người ngoài nhìn vào, lần đầu tiên gặp mặt đều cảm thấy nàng ít lời lạnh lùng.
May mắn trong đám đồ đệ của nàng thì Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đều rất biết cách nói chuyện.
Thẩm Hoài An cũng lười nói nhảm với người khác, nhưng dù sao thì cậu cũng xuất thân là một thiếu trang chủ, từ nhỏ đã cùng cha trải qua nhiều tình cảnh khác nhau, cho nên những lúc cần phải đứng đắn cậu cũng rất đáng tin cậy, khi cần thì cũng rất biết cách ăn nói.
Nhưng chỉ trừ Tiêu Dực ra, Tiêu Dực thật sự là một người khép kín.
Ba đồ đệ đã làm cho bầu không khí của bữa tiệc nóng lên một cách nhanh chóng, Vũ Hoằng Vĩ thật sự rất thích người tài. Tầm nhìn của ông từ lâu đã không bị hạn chế bởi một môn phái, lúc ông nhìn bọn họ cũng sẽ mỉm cười toe toét.
Mấy người trẻ tuổi đặt một vài câu hỏi, ông cũng biết gì nói nấy, không hề keo kiệt chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Mỗi một kẻ mạnh đều có kinh nghiệm và nền tảng không giống nhau, dẫn đến sẽ có cách chỉ dạy, dẫn dắt khác nhau. Vũ Hoằng Vĩ và Ngu Sở có quá khứ và bối cảnh khác biệt, cùng một câu trả lời nhưng bọn họ đưa ra hướng đi và trọng điểm không tương đồng. Những người trẻ tuổi đều chịu khó đi theo sự dẫn dắt đó.
Cuộc trò chuyện rất phấn khởi, Vũ Hoằng Vĩ thế mà lại nguyện ý so tài vài chiêu với bọn họ.
Ngu Sở tất nhiên đồng ý, có thể so một, hai chiêu với một tiền bối lão luyện như vậy sẽ có được kinh nghiệm trân quý hơn cả việc giành được vị trí hạng nhất của trận thi đấu này —— Phải biết rằng, ngay cả đệ tử Phái Tu Thiên của Vũ Hoằng Vĩ cũng rất khó có cơ hội giao đấu với ông.
Vì vậy, đoàn người của Tinh Thần Cung cùng Vũ Hoằng Vĩ lại đến Đài đấu pháp. Vũ Hoằng Vĩ mở kết giới ra, ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó mới bắt đầu so đấu với từng người bọn họ.
Mọi người cứ so đấu rèn luyện như vậy đến tận hơn nửa đêm mới cảm thấy đã nghiền.
Ngu Sở để cho các đồ đệ đi về trước, còn nàng cùng Vũ Hoằng Vĩ tản bộ chậm rãi trở về, tùy tiện trò chuyện mấy câu.
“Đồ đệ của ngươi tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật tài ba hơn người.” Vũ Hoằng Vĩ nói trên đường trở về, “Có những người trẻ tuổi như vậy, ta cảm thấy tương lai của giới tu tiên sẽ tràn đầy hy vọng.”
“Ngài quá khen rồi.” Ngu Sở nói, nàng suy nghĩ một chút, lại nói, “Đúng rồi, Vũ chưởng môn, ngài có biết chuyện trước đó Thanh Sương Môn có dò xét chuyện của Ma giới không?”
“Hình như có nghe qua, làm sao thế?” Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía nàng.
“Giới tu tiên đã ổn định trong thời gian quá dài rồi, rất dễ bị Ma giới nhân cơ hội trà trộn vào phá đám.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ân Quảng Ly của Vô Định Môn đó, có chút vấn đề.”
Vẻ mặt của Vũ Hoằng Vĩ đông cứng lại.
“Ý ngươi nói là… Ngươi nghi ngờ Ân Quảng Ly tu ma?”
“Vũ chưởng môn cảm thấy thế nào?” Ngu Sở nói, “Ta cảm thấy người này tâm tư bất chính, mặt lộ vẻ tà khí, không giống như chính phái.”
“Trước kia lão phu cũng cảm thấy người trẻ tuổi này có chút tà khí, nhưng chẳng qua chỉ mới gặp một lần nên không suy nghĩ gì nhiều.” Vũ Hoằng Vĩ cau mày nói, “Nếu đã như vậy, ta nên đi kiểm chứng một chút, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
“Tốt nhất nên cẩn thận một chút.” Ngu Sở nói.
Sau khi hai người tách ra, Ngu Sở trở lại viện độc lập mà Phái Tu Thiên sắp xếp lại lần nữa cho nàng, lần này phòng ở xa hoa hơn, cách bài trí hay là diện tích cũng lớn hơn rất nhiều, trong khu viện độc lập này có ba căn phòng có thể nghỉ ngơi.
Trước đây nàng giữ yên lặng không muốn tố cáo Ân Quảng Ly vì nàng không biết môn phái nào đáng tin có thể giải quyết chuyện này. Hôm nay trùng hợp gặp được Vũ Hoằng Vĩ, đúng là cơ hội tốt nhất.
Sức mạnh của Vũ Hoằng Vĩ rất lớn mạnh, cho dù là Ân Quảng Ly cũng không có khả năng chiến thắng được cao thủ kỳ Đại Thừa, chứ chưa cần nói đến chuyện sau lưng Vũ Hoằng Vĩ là cả một đệ nhất môn phái, Phái Tu Thiên. Chuyện này do Vũ Hoằng Vĩ xử lý thì không còn gì tốt hơn nữa.
Nhưng nàng không ngờ động tác của Vũ Hoằng Vĩ lại nhanh như vậy, sáng sớm ngày hôm sau, đệ tử của Phái Tu Thiên đã bao vây cả trên lẫn dưới núi, yêu cầu tất cả những người tham gia, khán giả xem thi đấu đều không được phép tùy ý đi lại.
Đến khi đệ tử Phái Tu Thiên đến bẩm báo, nhóm người Ngu Sở mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra, Ngu Sở chỉ nói một vài câu về Ân Quảng Ly, Vũ Hoằng Vĩ đã lập tức để ý.
Thật ra thì ma tu cũng không đáng sợ, đáng sợ là nếu như Ân Quảng Ly là ma tu lại có thể trà trộn vào trong môn phái tu tiên thì chỉ có một chuyện có thể giải thích cho việc này, bên phía ma tu kia đã có được bảo vật mới gì đó, thậm chí có thể hoàn toàn che giấu ma khí. Điều này cũng đồng nghĩa với việc ma tu chỗ nào cũng có thể tùy tiện trà trộn vào, đúng không?
Không sợ kẻ địch, chỉ sợ địch ở bên cạnh ta.
Vũ Hoằng Vĩ lại nghĩ, hiện giờ hầu hết tất cả cao thủ trong giới tu tiên, từ sư phụ đến tráng niên tài giỏi tuấn tú đều đang tập trung ở cuộc thi giữa các môn phái này. Những nơi khác cực kỳ trống vắng, lỡ như thật sự có ma tu nhân lúc này trà trộn vào thì phải làm sao?
Ông bỗng nhớ đến trong cuộc đại chiến hai phe tám nghìn năm trước, môn phái tu tiên đại thắng thu hoạch được phần lớn địa bàn trong Cửu Châu, lúc trở về mang theo một thanh ma kiếm thượng cổ, hiện đang trấn giữ trong môn phái của ông.
Thanh ma kiếm này thậm chí vượt qua cả Thiên giai cấp cao nhất, rất có thể nó đến từ Ma giới. Từ lúc mang thanh kiếm đó về đến bây giờ, nó vẫn luôn được đặt trong cấm địa của Phái Tu Thiên và canh chừng cẩn thận.
Vũ Hoằng Vĩ trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không yên tâm, đêm đó ông trở về cấm địa Phái Tu Thiên, ông không sợ phải uổng công đi một chuyến, chỉ cần tận mắt thấy để an lòng thôi.
—— Kết quả, ông đến đúng lúc bắt gặp Ân Quảng Ly dẫn theo người lén chạy vào cấm địa.
Vũ Hoằng Vĩ bắt sống mười mấy người, đánh bay hồn phách của hơn hai mươi ma tu ngay tại chỗ, còn Ân Quảng Ly bị trọng thương, dựa vào pháp thuật của ma tu mới miễn cưỡng chạy thoát, nhưng nguyên khí của hắn ta bị tổn thương rất nặng nề.
Sau đó, Vũ Hoằng Vĩ trở lại nơi tổ chức thi đấu, ông nghi ngờ có ma tu trà trộn vào trong này nên trực tiếp yêu cầu đệ tử phong ấn tất cả các lối ra vào không cho bất kỳ ai khả nghi ra ngoài.
Nói chung, hôm nay Vũ Hoằng Vĩ ngoại trừ những đệ tử ông tận mắt nhìn bọn họ lớn lên ra thì Vũ Hoằng Vĩ tín nhiệm nhất là người của Tinh Thần Cung.
Ngu Sở nghe đệ tử Phái Tu Thiên truyền đạt lại, nàng gật đầu một cái, bày tỏ mình đã biết.
Thật ra thì bên trong nàng lại thấy hơi đau đầu.
Trước khi làm nhiệm vụ, lúc đọc kịch bản, nàng luôn thấy có rất nhiều tình tiết xảy ra do nhân vật nói những lời không rõ ràng, cố tình không nói về vấn đề chính để tạo sự hồi hộp mà dẫn tới rất nhiều chuyện rắc rối.
Những điều này khi đọc một cuốn tiểu thuyết chỉ là lật qua một trang mới, mà khi chúng trở thành hiện thực, máu sẽ đổ thành sông.
Ngu Sở lúc làm nhiệm vụ rất chú trọng vào việc phải sạch sẽ gọn gàng, nàng cố gắng làm cho những chuyện trong tuyến truyện chính trở nên hồi hộp hơn bị trì hoãn, vì để mở ra những tuyến truyện tiếp theo mà tất cả những chuyện nên xảy ra đều không hề phát sinh.
Không ngờ khi nàng quyết định nhanh chóng nói Vũ Hoằng Vĩ biết chân tướng sự việc, Vũ Hoằng Vĩ đúng là nhanh chóng hành động kịp thời giữ được thanh ma kiếm kia an toàn.
Nhưng mà lại không thể trực tiếp giải quyết sạch sẽ những người đó ư? Giết một đống người vô dụng, nhưng tên quan trọng nhất vẫn trốn thoát được. Ân Quảng Ly này quay lại trả thù, sau này lại phát sinh thêm bao nhiêu chuyện phiền phức nữa đây.
Ngu Sở cảm thấy rất phiền.
Xem ra, cầu người không bằng cầu mình, đúng là những chuyện thế này nàng vẫn phải tự mình ra tay mới được.
Ngu Sở đứng lên, những đồ đệ nhìn thấy nàng trầm tư thì không dám quấy rầy, nhưng khi nàng đứng lên thì bọn nhỏ cũng đứng lên theo.
Nàng đi ra ngoài cửa, hiển nhiên bên ngoài có đệ tử Phái Tu Thiên đang canh giữ.
“Vũ chưởng môn của các ngươi đang ở đâu?” Ngu Sở nói, “Ta có chuyện gặp ông ấy.”
“Ngu chưởng môn, mời đi theo ta.” Đệ tử này khách khí nói.
Ngu Sở vừa bước được hai bước đi theo đệ tử Phái Tu Thiên thì phát hiện bốn đồ đệ của nàng cũng đi theo sau lưng nàng.
Nàng dừng bước lại, nhìn về phía bọn nhỏ, rồi lên tiếng, “Các con ở lại đây đi, không cần đi theo đâu.”
“Sư tôn.” Cốc Thu Vũ nhỏ giọng gọi nàng.
“Sư tôn, người để cho chúng con đi theo đi.” Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng nói, “Người muốn tương lai chúng con có thể bảo vệ vạn vật chúng sinh, nhưng bây giờ người vẫn luôn coi chúng con là những đứa trẻ rồi gạt ra bên ngoài, sao chúng con có thể lớn lên được chứ?”
“Đúng vậy, sư tôn, người để cho chúng con đi cùng đi mà.” Thẩm Hoài An cũng nói.
Ngu Sở nhìn bọn nhỏ, nàng bất đắc dĩ nói, “Nếu như ta muốn đi giết người thì sao? Các con đã chuẩn bị tinh thần sẽ lấy mạng người khác chưa?”
“Vĩnh viễn cũng không có lúc nào chuẩn bị xong.” Lục Ngôn Khanh nghiêm túc nói, “Nhưng chúng con sẽ cố gắng thích ứng.”
Ngu Sở nhìn ánh mắt kiên định của bọn nhỏ, nàng không thể làm gì hơn nên đành nói, “Vậy thì chúng ta cùng đi thôi.”
Đoàn người Tinh Thần Cung đi theo đệ tử Phái Tu Thiên đến chủ điện.
Trong chủ điện, mấy ông già của Thiên Đạo Minh và cả rất nhiều chưởng môn của môn phái lớn tụ tập lại một chỗ, dường như đang thương thảo chuyện này. Ở trong những người này, chưởng môn Vô Định Môn là người có sắc mặt khó coi nhất, đến mức như muốn đòi mạng ai.
“Vũ chưởng môn, sao ông có thể để cho nàng ta tham gia?” Đoạn Hồng Cầm thấy Ngu Sở và cả bốn đồ đệ sau lưng nàng thì lập tức lên tiếng, “Tinh Thần Cung lai lịch không rõ ràng, lại biết được thân phận của Ân Quảng Ly một cách rất khó hiểu, họ nguy hiểm như vậy, không nên để cho bọn họ tự ý đi lại!”
“Biết một cách khó hiểu?” Ngu Sở cười lạnh nói, “Tà khí của Ân Quảng Ly kia chỉ thiếu mỗi việc thể hiện thẳng ra trên mặt thôi. Các ngươi không phát hiện, chỉ có thể nói khả năng nhìn thấu của các ngươi kém, chỉ quan tâm đến môn phái của mình, không để ý đến những người khác. Bây giờ lại lại trách lên trên đầu ta ư?”
Bình thường nàng dửng dưng mà tính tình lại lười tranh giành, hôm nay lại không giống vậy nữa, nàng cảm thấy rất phiền.
Ngu Sở phiền nhất là người ngu ngốc, nhất là đụng phải loại người có chút bản lĩnh chỉ biết gây chuyện lục đục rồi tính tình còn âm dương quái dị.
Nếu thực lực không đủ thì cũng coi như thôi, một người mạnh đến mức đã đạt đến kỳ Đại Thừa lại để n Quảng Ly chạy thoát, nàng thật sự phiền càng thêm phiền.
“Ngươi!” Chất giọng the thé của Đoạn Hồng Cầm vang lên, “Ngươi rõ ràng biết thân phận của hắn ta, ai biết được ngươi là loại người gì?”
“Ngươi cũng không nhìn ra được, ai mà biết được ngươi là thứ gì?” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Cũng chỉ biết gây gổ tranh cãi với người khác, làm chưởng môn như ngươi còn có ý nghĩa gì?”
Những chưởng môn phái khác cũng phát hiện tâm tình lúc này của Ngu Sở không được tốt lắm, nàng vẫn luôn điềm tĩnh không thường nói chuyện, vậy mà khi thật sự lên tiếng sỉ vả người khác, giọng điệu cũng rất cay nghiệt.
Đoạn Hồng Cầm bị Ngu Sở chế giễu khiến cả mặt đều trắng bệch, trong chốc lát cũng không biết phải phản bác như thế nào.
“Được rồi.” Vũ Hoằng Vĩ lên tiếng. Ông nhìn về phía Ngu Sở, “Ngu chưởng môn, trước hết hãy ngồi xuống đi, ngươi có cao kiến gì không?”
Vũ Hoằng Vĩ biết vì sao Ngu Sở tức giận như vậy, chắc hẳn nàng phải tín nhiệm ông nên mới có thể lên tiếng nhắc nhở, còn cố ý nói phải cẩn thận.
Kết quả ông lại để người chạy mất, đừng nói là Ngu Sở, ngay cả bản thân ông cũng buồn phiền không thôi.
Đệ tử Phái Tu Thiên mang một cái ghế đến, Ngu Sở về căn bản không hề ngồi, nàng gằn giọng, “Biện pháp khắc phục tốt nhất bây giờ là ép cung mấy tên ma tu kia. Bọn họ có thể tiến sâu vào Đại Lục đến tận nơi này, vậy là cách đó không chỉ có tác dụng cho mỗi Ân Quảng Ly, nhất định là có một vài ma tu giỏi vận dụng pháp thuật không gian hoặc thông đạo. Tìm được cách vào thông đạo, trực tiếp ném vào đó giết hết!”
Mọi người lập tức xôn xao.
Bọn họ không nghĩ đến, ngày hôm qua Ngu Sở mang đến cho bọn họ cảm giác lạnh nhạt cùng hơi thở xa cách, vậy mà lại là người có sát ý mạnh mẽ nhất trong số những người ngồi ở đây.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Quảng Ly: Trong lòng ta cảm thấy nữ tử như ngươi rất thú vị, trong lòng ngươi lại chỉ muốn đâm ta một kiếm! Quá độc ác rồi!
Ngu Sở: Mấy người các ngươi đều chưa học cách đâm người sao? Ta sầu chết đi được.