Ở phía bên kia, thành Lạc Thủy.
Ba người Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ dọc đường vừa đi dạo vừa mua sắm, còn mua một ít đồ ăn thức uống ở những hàng quán ven đường. Bọn họ đều rất vui vẻ.
Bọn họ rất ít khi có cơ hội đến nơi khác chơi, tuy rằng đối với người tu tiên mà nói, ở trên núi tu luyện mười mấy năm hay mấy chục năm cũng là chuyện bình thường. Nhưng các đồ đệ ở Tinh Thần Cung bọn họ đều có một mặt khá trẻ con. Nếu có cơ hội, thực ra bọn họ cũng rất thích được đi ra ngoài chơi.
Cả ba người đi ngang qua đám đông, Cốc Thu Vũ đang cầm xiên kẹo hồ lô trên tay, đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực quay lại nhìn nàng.
Cốc Thu Vũ cau mày.
“Hình như có gì đó không ổn.” Nàng lẩm bẩm, “Tại sao muội lại cảm thấy có chút ma khí?”
“Cái gì?” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực nhìn nhau, rồi lại nhìn nàng. Thẩm Hoài An hỏi kỹ lại, “Tiểu Cốc, muội có chắc không?”
Dường như Cốc Thu Vũ trời sinh rất nhạy cảm với ma khí. Nếu như nói năm đó, vào lần đầu gặp kẻ tu ma n Quảng Ly, nàng còn chưa cảm giác được gì.
Thì lần này, từ sau khi nàng ở thành Đế cảm nhận được sự tồn tại của ma khí thì khó lòng quên được loại năng lượng này. Cho dù kẻ tu ma kia có cố ý kìm nén ma khí của bản thân thì Tiểu Cốc vẫn nhận ra.
Cốc Thu Vũ nghiêm túc cảm nhận một lúc, nàng nói, “Không sai đâu, trong thành này có kẻ tu ma.”
Đây…
Ba người nhìn dòng người đi lại nhộn nhịp xung quanh, nhất thời rơi vào tình thế khó khăn.
Thành Lạc Thủy là một thành lớn gần hoàng thành, người đi lại trong thành cực kỳ nhiều, nếu có những kẻ tu ma trà trộn vào thì khó mà tra ra được, mặt khác, nếu động thủ còn rất dễ vô tình làm những người bình thường bị thương.
Cốc Thu Vũ nghĩ ngợi, nàng nói, “Muội nghĩ ra rồi.”
Nàng lấy vài lá bùa trông không giống những lá bùa bình thường ra. Chữ cổ trên những lá bùa này được viết bằng màu tím, đây là loại bùa tìm ma cực kỳ khó làm.
Cốc Thu Vũ chắp tay lại, đốt cháy bùa tìm ma kẹp ở ngón tay, những chữ cổ màu tím tỏa ra ánh sáng, bay lên không trung, sau đó đột nhiên biến mất.
“Bùa tìm ma có thể đi theo ma khí tìm đến kẻ tu ma.” Cốc Thu Vũ nói: “Chờ một lát xem nó có thể bắt được mục tiêu hay không.”
Ba người vừa rồi không biết trong thành có kẻ tu ma, nhưng hiện tại biết rồi, bọn họ đứng ở góc đường, ra vẻ như đang tán gẫu nhưng thực chất là đang chờ bùa tìm ma phát huy tác dụng.
Đợi một lúc, Cốc Thu Vũ nói, “Có rồi.”
Nàng đưa tay chỉ về phía trước, “Chắc là ở con phố phía trước, gần tòa lầu cao kia.”
“Đi thôi.” Thẩm Hoài An thấp giọng nói.
…
Cầm Uyển Lâu là tòa nhà cao nhất ở thành Lạc Thủy, nơi đây có quán rượu, trên lầu còn có các gian phòng khác nhau. Khách có thể đến đây để uống rượu, bàn chuyện công việc nghiêm túc hoăc chỉ đến để xem các vũ nữ nhảy múa cũng được.
Giá cả ở tầng trên cùng là đắt nhất, đương nhiên cũng là nơi có cảnh quang tốt nhất, đây là nơi đến ưa thích nhất của Lục Cảnh Thụy.
Hở ra là hắn ta lại gọi thêm vài bọn con nhà giàu có gia thế khác đến đây để vui chơi hưởng lạc, nghe những lời tán dương của kẻ khác.
Nhưng hôm nay, trong phòng chỉ có cặp song sinh nhà họ Lục.
Lục Cảnh Thụy ngồi với vẻ mặt ủ rũ, trong khi Lục Tư Diệu ngồi ở phía bên kia, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Đã đến lúc này rồi mà huynh còn đến đây uống rượu, huynh thật là chẳng có chí khí gì cả!” Lục Tư Diệu nói, “Nếu như đại ca trở về, sau này trong nhà nhất định sẽ do huynh ấy kế thừa…”
“Cái gì mà đại ca, đại ca, muội đừng có gọi như vậy, phiền chết đi được.” Lục Cảnh Thụy cáu kỉnh nói, “Ta không quan tâm, dù sao thì ta còn ở đây một ngày, hắn tuyệt sẽ không thể bước qua được cửa nhà họ Lục!”
“Nếu như cha nương không nghe lời huynh thì sao?” Lục Tư Diệu nhướng mày.
“Vậy thì ta sẽ đe dọa họ, ta sẽ nói với bọn họ là ta muốn tìm đến cái chết, ta sẽ từ trên đỉnh tòa nhà này ——” Lục Cảnh Thụy làm cử chỉ tay hướng về phía bệ cửa sổ như muốn nhảy xuống.
Lục Tư Diệu biết hắn ta chẳng có gan đó thì lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Không ngờ rằng, khi Lục Cảnh Thụy vừa nhìn xuống đã tình cờ nhìn thấy ba người của Tinh Thần Cung đang đi ngang qua con phố ở dưới lầu.
Ngay lập tức, hắn ta trở nên vui vẻ, ở trên lầu vẫy vẫy tay, “Cốc muội muội, Tiểu Cốc muội muội!”
Không biết có phải là do giọng nói quá nhỏ hay là do phía dưới quá ồn không mà đám người Cốc Thu Vũ không hề nghe thấy.
Lục Cảnh Thụy suy nghĩ một chút thì dứt khoát chạy xuống lầu, Lục Tư Diệu gọi hắn ta thế nào cũng không được, đành phải đi theo.
Cầm Uyển Lâu ở giữa thành Lạc Thủy, bên cạnh nó có ba con đường chính. Cặp song sinh kia vừa ra khỏi tòa lầu, Lục Cảnh Thụy nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng tìm thấy bóng lưng của ba người Tinh Thần Cung.
Trên đường toàn là người, Lục Cảnh Thụy chen đến nửa đường, đột nhiên cảm thấy bản thân đi tay không hình như không được hay lắm nên thuận tay mua một chiếc quạt dành cho nữ tử ở ven đường, rồi mới tiếp tục chen chúc đi về hướng lúc nãy.
Nhìn thấy khoảng cách cũng chỉ còn năm, sáu mét, Lục Cảnh Thụy lại hét lên, “Cốc muội muội, Tiểu Cốc muội muội —— Các vị tiên trưởng!”
Khi hắn gọi tên Cốc Thu Vũ không có phản ứng gì cả. Một câu “tiên trưởng” vừa thốt ra, không chỉ có ba người Tinh Thần Cung quay đầu nhìn, mà ngay cả những kẻ tu ma trà trộn giữa đám người đi đường cũng đồng loạt quay đầu lại!
Bốn kẻ tu ma kia cũng không quá chắc là có phải những người tu tiên được nhắc đến kia đang đi phía sau bọn họ hay không, nhưng khi ba sư huynh sư muội bọn họ vừa quay đầu nhìn Lục Cảnh Thụy, lúc quay đầu thì vô thức đối mắt với đám ma tu đứng cách một dòng người.
Bốn mắt nhìn nhau, đều biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đi!” Kẻ tu ma kia khẽ nói.
Một người trong số bọn chúng không biết đã ném vật gì đó xuống đất, nhất thời có một mảng khói đen bốc ra. Người đi đường không biết đã xảy ra chuyện gì, làm nổi lên một trận náo loạn.
Thẩm Hoài An nhanh chóng đạp mũi chân xuống đất rồi bay lên, trường kiếm vung lên trong không trung tạo nên một trận gió mạnh mẽ, lập tức thổi bay sương mù màu đen.
Nơi này có rất nhiều thường dân, vì vậy thứ mà Thẩm Hoài An sử dụng chỉ là gió thuần túy, nếu không thì đã máu chảy thành sông rồi.
Đám người tu ma kia vừa thấy tình hình không ổn, lập tức muốn bay đi chạy trốn, lại đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên tiếng huýt sáo.
Nhân lúc bọn họ không chú ý, những con trùng nhỏ màu đen đã bò lên cổ bốn người kia, cắn mạnh một cái —— bốn kẻ tu ma nọ đột nhiên lên cơn co giật.
Người dân chạy tán loạn rồi nấp trong những cửa hàng gần đó, cuối cùng bỏ lại đường phố trống không, chỉ thấy trên cổ bốn kẻ tu ma nổi đầy gân xanh, bọn chúng nhìn chằm chằm vào ba người của Tinh Thần Cung đang đứng phía đối diện với vẻ mặt không dám tin.
“Làm sao, làm sao có thể ——” Một trong những kẻ tu ma kia nghiến răng nói, “Giới tu tiên làm sao có thể có một người luyện độc cao cường như vậy…”
Trước đây, tuy rằng trong giới tu tiên cũng từng có người luyện độc nhưng tương đối ít. Vài người luyện độc mạnh nhất đều là những kẻ tu ma.
Chưa kể, kẻ tu ma ít nhiều gì cũng biết luyện độc và ám khí, về phương diện này cũng giống như người tu tiên bất luận thế nào đều sẽ học dùng pháp bảo và bùa chú vậy.
Cốc Thu Vũ có thể không một tiếng động ám toán bọn họ, trình độ này khiến bọn người tu ma không dám tin.
Thẩm Hoài An và Tiêu Dực một trước một sau chặn bốn kẻ tu ma lại khiến chúng không có cách nào cựa quậy, Cốc Thu Vũ đi đến trước mặt bọn chúng.
Cặp song sinh kia đứng bên cạnh không biết chuyện gì đang xảy ra, còn chen qua đám đông đi tới.
“Các người đang làm gì vậy?” Lục Cảnh Thụy nghi hoặc hỏi.
“Câm miệng, đồ ngu.” Thẩm Hoài An sốt ruột nói.
Ở trong Lục phủ, vì để giữ thể diện cho Lục Ngôn Khanh, bọn họ mới phải tỏ ra thân thiết đối với những người thân kỳ quái này của Lục Ngôn Khanh, nhưng Thẩm Hoài An không ngờ rằng đệ đệ ruột của Lục Ngôn Khanh lại có thể ngu ngốc đến nhường này.
Cả hai đều cùng cha nương sinh ra, sao lại có khác biệt lớn đến vậy?
Từ sau khi Thẩm Hoài An trưởng thành rất ít khi nóng nảy như vậy, nhưng hành động hôm nay của Lục Cảnh Thụy ngu ngốc đến mức khiến cậu tức đến muốn nghẹt thở.
“Này, ngươi…”
Lục Cảnh Thụy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục Tư Diệu ngăn lại, sau đó đùng đùng nổi giận đứng sang một bên, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài An.
Mà bên này, Cốc Thu Vũ ngồi xổm xuống, nàng nhìn chằm chằm những kẻ tu ma kia.
“Chỉ có bốn người các ngươi thôi à?” Nàng nói, “Các ngươi còn đồng bọn nào không, tại sao lại xuất hiện ở thành Lạc Thủy?”
Thân thể và ma lực của bọn chúng tạm thời bị phong ấn, nhưng đối mặt với chất vấn, bọn chúng vẫn tỏ ra giễu cợt, một câu cũng không nói.
Cốc Thu Vũ nhìn bọn chúng, nàng mỉm cười.
“Được thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Ta rất thích những kẻ cứng đầu như các ngươi.”
Cốc Thu Vũ lấy ống sáo ra, bắt đầu thổi lên giai điệu.
Nương theo tiếng sáo có chút dân gian kia, chiếc kẹp tóc hình bướm trang trí phía sau đầu của Cốc Thu Vũ đột nhiên dang rộng đôi cánh sống lại. Nó ở dưới ánh mặt trời nhảy múa, những cánh bướm đang không ngừng tỏa ra ánh sáng như cầu vồng.
Con bướm xinh đẹp này bay đến đậu trên ống sáo của Cốc Thu Vũ.
Dưới ánh mắt kinh hãi của những kẻ tu ma kia, Cốc Thu Vũ đưa cây sáo ngọc về phía trước, bốn kẻ này lập tức kinh hãi gào thét.
Tất cả bọn chúng đều biết con bướm này lợi hại thế nào.
Chỉ cần nó vỗ cánh, bột độc tố mà nó mang theo cũng đủ khiến bốn người bọn chúng chết trong đau đớn, vô phương cứu chữa.
“Có, có! Trong thành còn có hai người khác nữa!” Tên tu ma đứng gần nhất sợ hãi thét lên, “Bọn ta trốn chạy từ nơi gần thành Đế đến đây, chỉ là vừa đi ngang qua đây thôi, chúng ta thật sự không có lừa ngươi. Ngươi, ngươi, ngươi… mau thu nó lại đi!”
“Các ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Hoài An nhăn mày.
Mấy kẻ tu ma kia lại im lặng, phải để Cốc Thu Vũ uy hiếp thì hắn ta mới run rẩy mà nói: “Hậu duệ của Lâm gia bị bắt làm tù binh, bọn ta phải trở về Ma giới truyền tin…”
Hắn ta còn nói muốn nói gì nữa nhưng giây tiếp theo, người của hai bên đều đồng loạt ngẩng đầu.
Trên bầu trời, sấm chớp chợt lóe, từ trong lòng bàn tay của kẻ tu ma mặc y phục màu đen kia dẫn ra tia chớp. Người hắn ta ở giữa không trung, gió trộn lẫn với sấm sét gầm rú từ trên trời đánh xuống!
Toàn bộ thành Lạc Thủy rung chuyển, bầu trời vang lên tiếng nổ lớn.
Một phút trước khi phát ra tiếng động lớn kia, trong sân nhỏ của Lục gia, Lục phu nhân bị thuật pháp khống chế rùng mình một cái, bất ngờ tỉnh táo trở lại.
Bà ta lùi lại vài bước rồi ngã ngồi xuống đất, Lục phu nhân ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ngu Sở một thân bạch y vẫn đang ngồi bên cạnh bàn đá. Vẻ mặt của nàng hờ hững, trên tay cầm một tách trà, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lục phu nhân run rẩy vươn tay chỉ về phía Ngu Sở.
“Ngươi, ngươi… Không, ta…” Bà ta kinh hãi đến mức mất hồn, “… Không thể nào, ta, ta không có…”
Một tiếng nổ lớn vang lên như phát nổ bên tai bà ta vậy. Lục phu nhân hét lên một tiếng, bị dọa đến tỉnh táo lại. Cả trời đất ong ong, nhất thời bà ta không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Bà ta hoàn toàn mất đi chừng mực, ánh mắt kinh hãi nhìn Ngu Sở, như thể Ngu Sở là dã thú vậy. Bà ta lùi lại vài bước, đứng dậy chạy ra khỏi sân.
Ngu Sở đang ngồi bên cạnh bàn, nàng ngước mắt nhìn những đám mây bị sấm sét trên bầu trời đánh cho tán loạn, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích gì.
Bên kia, Lục phu nhân loạng choạng đi ra sân chính, đúng lúc một người hầu trong phủ vội vàng chạy tới.
“Phu nhân, Cầm Uyển Lâu không biết tại sao lại xuất hiện sấm chớp, hình như cả tòa lầu đều bị đánh sập rồi!” Nha hoàn kia sốt sắng nói, “Tiểu thư vừa rồi có nói là đến Cầm Uyển Lâu để tìm thiếu gia, cũng không biết bây giờ có còn ở đó không.”
Khi nha hoàn nói nửa câu đầu, Lục phu nhân dường như còn chưa nghe thấy, đến khi nghe được nửa câu sau, bà ta đang lững thững đi về phía trước mới đột nhiên chợt tỉnh mà nhấc chân chạy ra khỏi phủ. Nha hoàn ở phía sau chậm hơn một nhịp, vừa gọi “phu nhân” vừa đuổi theo bà ta.
Lục phu nhân bàng hoàng chạy đến Cầm Uyển Lâu, bà ta vừa chạy vừa nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng con của mình. Còn người dân thì đều đang chạy về hướng ngược lại với bà ta.
Bà ta gấp gáp hét lên, “Cảnh Thụy, Cảnh Thụy!”
Chạy được nửa đường đã có thể nhìn thấy một nửa Cầm Uyển Lâu đã sụp đổ, trái tim Lục phu nhân như vỡ vụn.
“Nương!” Lúc này, phía đối diện vang lên giọng của Lục Cảnh Thụy.
Lục phu nhân giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp song sinh kia đang chạy đến với bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Cảnh Thụy!”
Lục phu nhân đưa tay ra ôm chặt lấy nhi tử mình, thời khắc này trái tim bà ta mới thả lỏng, nhìn những nơi khác xung quanh.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì thế?” Bà ta lẩm bẩm.
“Không biết, bọn con…” Lục Tư Diệu bên cạnh còn chưa kịp nói xong, mặt đất lại lần nữa chấn động, tất cả những người đang chạy trốn trên đường đều ngã xuống.
Ba mẫu tử bọn họ cũng ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn lên thì thấy vầng sáng chói mắt trên bầu trời. Thẩm Hoài An và Tiêu Dực gặp phải kẻ địch, bị hai tên tu ma kia quấn lấy không ngừng.
Kẻ tu ma kia có thể muốn làm gì thì làm, trong khi Thẩm Hoài An và Tiêu Dực rõ ràng là đang kìm hãm sức mạnh, chỉ sợ sẽ hủy đi thành này, làm hại đến bách tính vô tội.
Phải biết là chưa kể đến Tiêu Dực, một kiếm của Thẩm Hoài An mà lướt xuống, kẻ tu ma kia không còn nữa thì thành Lạc Thủy này cũng không còn.
“Tận lực bắt sống bọn chúng!” Trên mặt đất, Cốc Thu Vũ đang canh giữ bọn ma tu còn lại hét lớn.
Ở giữa không trung, mỗi khi pháp bảo và thuật pháp của bốn người họ gặp nhau đều sẽ truyền đến một âm thanh rất lớn khiến cả tòa thành như rung chuyển.
Thẩm Hoài An đánh được mấy hồi thì đột nhiên thu kiếm đáp xuống đất, quay trở lại bên cạnh Cốc Thu Vũ.
“Muội lên đi!” Thẩm Hoài An thấp giọng nói, “Trong thành ta không thể phát huy hết được.”
Cốc Thu Vũ gật đầu.
Cùng lúc đó, Tiêu Dực đang đánh nhau với hai tên, Cốc Thu Vũ bay trên mái nhà, nàng lấy cây sáo ra, tiếng sáo mềm mại không ngừng khuếch trương trong không trung.
Cùng với tiếng sáo của nàng, bỗng đâu đâu cũng vang lên những âm thanh sột soạt.
Hai kẻ tu ma kia nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy vô số bươm bướm từ bốn phương tám hướng lao về phía bọn họ.
Một kẻ trong số họ dùng lửa để chiến đấu, nhưng bươm bướm lại biến mất như bong bóng. Khi bọn họ định thần lại thì đã rơi vào trận pháp hồ điệp rồi.
Chỉ trong vài giây, hai người bọn chúng không ngừng gào thét rồi từ trên trời rơi xuống, bị Thẩm Hoài An đang đợi ở dưới túm lấy.
Tiêu Dực vừa mới chiến đấu với bọn chúng cả nửa ngày cũng đờ cả ra, cậu ấy cùng Cốc Thu Vũ đáp xuống đất, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được.
“Trước đây tỷ chưa từng dùng chiêu thức này.” Tiêu Dực nói.
“Cũng không cần liều mạng với các huynh, tại sao lại phải dùng?” Cốc Thu Vũ vô tội hỏi, “Đệ thật muốn được mài giũa đến chết sao?”
Một cơn ớn lạnh xẹt qua phía sau gáy của Tiêu Dực, chủ đề này ngay lập tức bị chấm dứt.
Tiêu Dực một tay một người đánh ngất những kẻ tu ma kia, còn Thẩm Hoài An thì dùng một sợi dây trói sáu người bọn chúng lại.
Bị trùng độc của Cốc Thu Vũ tấn công, sáu người bọn chúng trông vô cùng khổ sở, tựa hồ có thể ra đi bất cứ lúc nào.
“Muội thật sự là đáng sợ quá rồi ấy.” Thẩm Hoài An nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng, không khỏi cảm thán, “Cũng may chúng ta là sư huynh sư muội, nếu không ta chết thế nào cũng không biết.”
Cả ba đang suy nghĩ về việc phải làm gì với sáu người này thì nhận thấy có ai đó đang bay đến. Bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy Lục Ngôn Khanh đang ngự kiếm bay tới trông vô cùng gấp gáp. Kiếm còn chưa thu, người đã đáp xuống đất rồi.
“Bọn đệ thế nào rồi? Có bị thương không?” Lục Ngôn Khanh đi tới, trên trán lấm tấm mồ hôi, lôi cả đám sư đệ sư muội đến kiểm tra kỹ càng.
“Bọn đệ không sao.” Thẩm Hoài An hưng phấn nói, “Huynh nhìn xem bọn đệ có lợi hại không —— Ba người bọn đệ đã bắt sống sáu kẻ tu ma này!”
“Tại sao thành Lạc Thủy lại có nhiều kẻ tu ma như vậy?” Sau khi kiểm tra Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh buông cậu ra ngay, sau đó lại kéo Tiêu Dực đến kiểm tra kỹ lưỡng. Lục Ngôn Khanh chau mày, “Nếu huynh biết sẽ thế này, hôm nay huynh đã không đi rồi.”
“Đừng mà, nếu huynh không đi thì sao bọn đệ có cơ hội động thủ chứ?”
Thẩm Hoài An thật sự rất cao hứng, dù sao mấy lần gặp ma tu trước đây, đều là Ngu Sở đưa Lục Ngôn Khanh đi, cảm giác bọn họ cứ như là trẻ con vậy.
Hôm nay không có Lục Ngôn Khanh ở đây, rốt cuộc cậu cũng thật sự được đánh nhau với kẻ địch rồi.
“Đúng rồi, sư huynh, sao huynh trở về rồi? Không phải buổi tối mới về tới sao?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc Lục Ngôn Khanh đang kiểm tra đến nàng, so với bọn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng hơn, chỉ nắm lấy vai nàng xoay một vòng.
“Đang trên đường về thì huynh nhận ra có tiếng sấm ở thành Lạc Thủy, sợ bọn đệ gặp chuyện nên huynh vội vã quay trở lại.” Lục Ngôn Khanh nói.
Sau khi xác nhận ba người bọn họ không sao, cậu cúi đầu nhìn xuống những kẻ tu ma kia.
Dừng lại vài giây, Lục Ngôn Khanh lại đột nhiên nhớ ra.
“Mà này, sư tôn đâu rồi?”