Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua ba, bốn tháng tu luyện, Thẩm Hoài An chính thức trở thành người tu tiên.

Thẩm Hoài An cũng giống Lục Ngôn Khanh, cậu đã đạt được tiến bộ nhanh chóng khi những người tu luyện bình thường đều bị mắc kẹt trong giai đoạn kỳ Luyện Khí trong mười năm mới có được một nền tảng vững chắc. 

Trong suốt cả tháng vừa rồi, Thẩm Hoài An ngày nào cũng biểu hiện cực kỳ tốt, rất nghiêm túc đi học, không thấy lười biếng nữa.

Mặc dù Ngu Sở không chế nghiêm ngặt tốc độ tu luyện của cậu lại một chút nhưng Ngu Sở vì muốn thưởng cho cậu nên nàng bắt đầu dạy cho cậu một ít pháp thuật sơ cấp.

Thẩm Hoài An sở hữu hai loại thuộc tính tương khắc Thủy – Hỏa, trái ngược với Lục Ngôn Khanh sở hữu hai thuộc tính tương sinh Mộc – Thủy.

Thuộc tính tương sinh có thể hỗ trợ lẫn nhau trong việc tu luyện, mà thuộc tính tương khắc khi tu luyện sẽ khó khăn hơn chút. Ngu Sở để cho Thẩm Hoài An lựa chọn học một trong hai thuộc tính cậu sở hữu trước.

Thẩm Hoài An không chút do dự lựa chọn Hoả.

Với tâm tính của một thiếu niên, Thẩm Hoài An muốn học những thứ mà người khác không thể. Hơn nữa nếu phải bắt buộc chọn lựa, cậu thích cảm giác nóng bỏng của thuộc tính Hỏa hơn.

Ngu Sở cũng không bất ngờ, với tính cách của Thẩm Hoài An thì cậu nhóc lựa chọn thuộc tính Hỏa là chuyện có thể đoán được.

Nàng đã thỏa thuận với Thẩm Hoài An, nếu như ban ngày cậu nhóc ngồi thiền tu luyện và đi học nghiêm túc, buổi tối sẽ dạy cậu pháp thuật. Nếu như có hôm nào cậu biểu hiện không tốt, chương trình học buổi tối cũng sẽ bị hủy bỏ.

Hiển nhiên ban ngày Thẩm Hoài An càng học tập khắc khổ hơn, Ngu Sở cũng dựa theo thoả thuận, sau bữa cơm tối nàng dạy cậu pháp thuật.

Hoàng hôn trên đỉnh núi tương đối muộn, mỗi ngày sau bữa tối, hai người đều ngồi trên tảng đá bên vách núi học tập.

Thẩm Hoài An nhìn Ngu Sở biểu diễn đại chiêu hệ Hỏa hướng về phía vách đá giữa không trung, những chiếc răng nanh rực lửa gầm lên dữ dội rồi biến mất. Thẩm Hoài An kinh ngạc ngồi tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Sư tôn, sao người lại giỏi như vậy chứ?” Thẩm Hoài An thở dài nói, “Lúc người dạy cho Lục Ngôn Khanh cũng biểu làm mẫu như vậy sao ạ? Vậy, vậy là thuộc tính nào người cũng biết?”

“Về cơ bản thì linh căn trong suốt không có thuộc tính, người sở hữu nội đan trong suốt lại không biết cách nào tu luyện nên rất nhiều người tu tiên cho rằng đây là nội đan vô dụng.” Ngu Sở nói, “Nhưng trên thực tế, sinh ra từ hư không, có muôn vàn khả năng, chỉ cần tự mình tìm ra phương pháp tu luyện, thuộc tính trong suốt sẽ mạnh hơn tất cả thuộc tính còn lại. ”

Nàng xòe bàn tay ra, ngọn lửa nổi lên từ giữa lòng bàn tay nàng. Khi ngón tay nàng chụm lại hướng xuống, dòng nước trong veo từ kẽ ngón tay nàng nhỏ từng giọt xuống.

Ngu Sở lấy một hạt giống từ trong không gian ra, nàng lật ngược bàn tay một cái, hạt giống trong lòng bàn tay đã đâm chồi nảy mầm sinh trưởng thành nhánh cây xanh mơn mởn. Một trận gió thổi qua, chồi non khô héo thành bột phấn rồi biến mất.

“Nói cách khác, người có thể sử dụng tất cả loại thuộc tính pháp thuật phải không ạ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Vậy là vô địch quá rồi?”

“Chỉ là thuộc tính trong suốt rất khó tu luyện, từ cơ sở cho đến hậu kỳ, mỗi một bước đi đều dễ dàng dẫn đến vạn kiếp bất phục [*].” Ngu Sở nói, “Cho nên chỉ có ta mới có thể dạy Cốc Thu Vũ được.”

[*] 万劫不复 Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Thật ra thì với những đồ đệ thông minh thiên tài này của nàng thì bất kỳ ai trong số bọn trẻ có thuộc tính trong suốt đều có thể tạo ra cho mình con đường riêng.

Chỉ là không biết đi hết con đường đó sẽ trở thành người như thế nào thôi.

Ngu Sở có thể tự mình tạo ra một lối đi riêng hoàn toàn nhờ vào kinh nghiệm huấn luyện đặc biệt của hệ thống qua mỗi lần chuyển kiếp.

Vì để thích ứng với tất cả nhân vật và thời đại khác nhau, bản thân nàng phải luôn đặt mình vào tư thế thấu hiểu với cái đầu cởi mở đi huấn luyện, từ đó tính cách của nàng cũng vì thế mà không ngừng rèn luyện cải tiến, cuối cùng nghiêng về xu hướng ổn định.

Sau này nàng có thể trực tiếp tự mình sáng chế ra công pháp Tinh Thần, đây cũng là hệ quả tất yếu.

Nhưng những người tu tiên sở hữu linh căn trong suốt khác không có cơ hội rèn luyện như vậy, con đường tu tiên của họ lại càng thêm gian nan lận đận hơn rất nhiều người tu tiên khác, cho dù học được nhưng rất dễ dàng lạc lối.

Cũng vì vậy mà không ít ma tu đều là người có linh căn trong suốt, người tu luyện ma tu nghiên cứu thuộc tính trong suốt rất kỹ thậm chí còn hiểu nó hơn cả những người tu tiên.

Hiện giờ trên thế giới này, có một bộ bí kíp hoàn chỉnh tu luyện linh căn trong suốt và linh căn đa thuộc tính dành cho người tu tiên chính phái, và người duy nhất có thể dạy cho đồ đệ một cách có hệ thống có lẽ chỉ có Ngu Sở.

Thẩm Hoài An nhìn Ngu Sở biểu diễn pháp thuật, ánh mắt gần như không chớp.

Cậu không khỏi nghĩ, nếu như cậu cũng sở hữu linh căn trong suốt thì tốt biết mấy, vậy thì cậu sẽ đỉnh đến mức nào đây?

Cho đến khi Thẩm Hoài An chính thức bắt đầu học pháp thuật thuộc tính Hỏa, lần đầu tiên cậu mới nhận ra, hóa ra học pháp thuật khó như vậy.

Ngồi thiền là để luyện tập cách vận chuyển linh khí đi khắp cơ thể, nhưng pháp thuật giống như yêu cầu một người phải tưởng tượng và tư duy như họ đang học bay vậy —— loại thực hành này là giai đoạn khó khăn nhất từ khi nhập môn đến nay, vượt xa cả những gì đã từng học.

Chiêu đầu tiên cơ bản nhất là tạo ra lửa bằng đầu ngón tay, Thẩm Hoài An luyện tập cả một tuần vẫn không bắn ra nổi một tia lửa, nhưng thực hành búng tay lại phát ra tiếng tách tách.

Trong khoảng thời gian đó, khắp đỉnh núi đều là tiếng búng tay của Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An sống chết vẫn không tìm ra được cảm giác, cậu buồn bực gãi đầu.

“Tại sao lại khó như vậy chứ?” Thẩm Hoài An thậm chí đi hỏi Lục Ngôn Khanh, “Hồi đó bao lâu là huynh có thể sử dụng pháp thuật?”

Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một lúc, áy náy nói, “Hình như một ngày là huynh đã sử dụng thành công rồi.”

Thẩm Hoài An không tin nổi, cậu cảm thấy nhất định là do hệ Hoả khó hơn hệ Thuỷ, hệ Mộc. Thẩm Hoài An cũng không quan tâm cái gì mà độc nhất vô nhị nữa, năn nỉ Lục Ngôn Khanh dạy mình hệ Thủy.

Kết quả, pháp thuật hệ Thủy cơ bản nhất Thẩm Hoài An học sống học chết vẫn không làm được, cậu vật lộn bên dòng suối cả một ngày trời mà ngay cả một quả cầu nước nho nhỏ cậu cũng không làm nổi.

Thẩm Hoài An suýt chút nữa là tự kỷ luôn.

Trong tiết học buổi tối, Ngu Sở và Thẩm Hoài An ngồi trên mép vách đá. Mặt trời lặn làm mờ những đám mây, từ từ chìm vào chân trời xa xăm, để lại đường rặng đỏ phía cuối chân trời.

Một cơn gió từ trong thung lũng thổi qua, Ngu Sở nhìn thanh niên mặc y phục đen tiều tụy trước mặt mình, nàng không khỏi thở dài.

“Tâm con không yên.” Ngu Sở nói, “Tâm tình nóng nảy, bồn chồn, xem ra vẫn nên tu luyện ít lại hơn.”

Thẩm Hoài An mím môi, cậu nói nhỏ, “Con biết như vậy là không tốt, nhưng không kiềm chế được bản thân phiền muộn.”

Từ nhỏ cậu đã là con cưng của trời, hơn nữa còn là thiếu trang chủ, những đồ vật quý giá nếu cậu muốn thì Thẩm Hồng đều có thể đưa cho cậu. Cậu muốn học cái gì cũng đều có thể học được, hơn nữa rất dễ dàng học đến độ tinh thông.

Cuộc sống thuận buồm xuôi gió như vậy đã khiến sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong con người Thẩm Hoài An, rất khó thay đổi được.

Ngu Sở muốn Thẩm Hoài An bình tâm lại, nhưng nàng không muốn xóa bỏ niềm kiêu hãnh của cậu, dù sao tính tình và sở thích của mỗi người đều khác nhau, chỉ cần gốc rễ là một đứa trẻ ngoan là được, ngược lại Ngu Sở còn vui vẻ khi thấy mỗi một đứa nhỏ đều không giống nhau.

Về phần hậu quả do sự kiêu ngạo cùng với tính tình nóng nảy của Thẩm Hoài An, cậu phải tự mình gánh chịu.

Thẩm Hoài An suy tư hồi lâu, cuối cùng một buổi tối nọ, linh quang chợt loé, Lục Ngôn Khanh ở sương phòng đối diện đang say giấc nồng thì bị Thẩm Hoài An phấn khích lay dậy.

“Huynh nhìn này, hình như đệ nắm bắt được một chút rồi!”

Lục Ngôn Khanh thích yên tĩnh, hơn nửa đêm bị giọng hưng phấn của Thẩm Hoài An làm cho hai bên thái dương ong ong. Lục Ngôn Khanh không còn cách nào khác hơn là ngồi dậy nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An ngồi xổm trên giường, đôi mắt sáng rực ánh lên sự phấn khích.

Thẩm Hoài An trịnh trọng đưa tay ra, sau đó búng tay một cái.

Một làn khói màu xanh lam xuất hiện từ đầu ngón tay của Thẩm Hoài An rồi từ từ bay lên.

Lục Ngôn Khanh còn đang ngây người, Thẩm Hoài An đã hưng phấn nói, “Thế nào!”

Khóe miệng Lục Ngôn Khanh giật giật, yết hầu chuyển động lên xuống, miễn cưỡng nói, “Cũng được.”

Thẩm Hoài An liên tục búng tay hai cái, khiến khói mù lượn lờ đầy cả căn phòng mới hài lòng thu tay lại.

Ngày hôm sau, Thẩm Hoài An lại khoe khoang pháp thuật vĩ đại tạo khói từ đầu ngón tay cho Tiểu Cốc và Ngu Sở xem, sau khi nhận được sự nhất trí khen ngợi từ mọi người thì cậu mới cảm thấy bản thân ổn trở lại.

Lúc này Thẩm Hoài An rảnh rỗi không có việc gì để làm, cậu ngồi một mình trên bậc thang nghịch khói chơi, làn khói sương mờ vờn quanh người cậu, nếu không biết cậu đang tu tiên, người ta còn tưởng cậu đang hút thuốc phiện.

Ngu Sở vừa ra khỏi đại điện đã thấy cảnh tượng ô nhiễm của Thẩm Hoài An ở trước điện, nàng không kiềm chế được huyệt thái dương giật giật.

“Thẩm Hoài An.”

Thẩm Hoài An đang chơi rất vui vẻ, cậu nghe thấy Ngu Sở gọi mình thì quay người lại cười nói, “Sư tôn, sao thế ạ?”

“Con đi cùng sư huynh con lấy rau cải và trái cây đã thu hoạch được đi thành Vân phân phát cho người dân một ít đi.” Ngu Sở nói, “Trước đó khi ăn Tết bọn họ tặng nhiều đồ như vậy rồi, dù gì cũng phải có chút quà lễ đáp lại.”

Thẩm Hoài An “dạ” một tiếng rồi đứng dậy đi tìm Lục Ngôn Khanh.

Mặc dù môn phái chiếm lấy vô số ngọn núi, ngay cả đỉnh núi chính giữa cũng rất lớn. Nhưng Thẩm Hoài An từ khi bước vào giai đoạn Luyện Khí đã học được cách dùng linh lực tìm người. Cậu cảm nhận hô hấp và nhịp tim ở đỉnh núi chúng, rất nhanh đã tìm thấy Lục Ngôn Khanh ở phòng bếp, cậu lập tức sải bước về phía đó.

Đến khi bóng dáng Thẩm Hoài An biến mất, Ngu Sở mới nhân lúc không ai chú ý, dùng pháp thuật triệu hồi một cơn gió thổi bay làn khói mù mịt do Thẩm Hoài An tạo ra, lúc này nàng mới thở phào một hơi.

Thẩm Hoài An vừa bước vào phòng bếp đã thấy Lục Ngôn Khanh bận rộn ướp dưa muối và thịt ướp, chuẩn bị làm cơm tối.

“Đệ chờ một chút, huynh ngay đây.” Lục Ngôn Khanh vừa bận rộn vừa nói.

Thầy trò bốn người bọn họ đều rất tham ăn, hiện tại Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đã không cần phải ăn cơm nhưng hai người họ và hai nhóc còn lại vẫn không hề bỏ lấy một bữa, không chỉ ăn linh thịt linh quả, thịt kho tàu cũng sẽ không bỏ qua.

Thẩm Hoài An thấy Lục Ngôn Khanh bận rộn như vậy, bản thân lại không giúp được gì, cậu suy nghĩ một lúc, bỗng đưa ra chủ ý.

“Huynh cứ bận việc của huynh đi, để đệ đi đưa đồ ăn cho.”

Lục Ngôn Khanh nghe vậy thì đứng thẳng người lên, có hơi do dự nhìn Thẩm Hoài An.

“Mình đệ đi thôi sao? Có ổn không?” Lục Ngôn Khanh không yên tâm, “Hay đệ đợi huynh đi cùng đi.”

“Đệ đâu phải nhóc con mười tuổi đâu, qua một tháng nữa là đệ đã mười lăm rồi đó.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Đệ ở nhà cha nương còn không lo lắng cho đệ như vậy, bây giờ đệ đã tu tiên rồi, cũng không thể ngày càng thụt lùi chứ.”

Lục Ngôn Khanh biết Thẩm Hoài An nói đúng.

Lúc Lục Ngôn Khanh mười lăm tuổi đã có thể tự lên núi xuống núi, nhưng cùng một chuyện như vậy mà đặt trên người Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh lại không yên tâm mấy.

“Vậy đệ đi hỏi lại sư tôn đi.”

Thẩm Hoài An không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi Ngu Sở.

Ngu Sở suy nghĩ một chút, Thẩm Hoài An cũng không còn nhỏ nữa, thậm chí đã cao hơn cả nàng rồi, một thiếu niên tu tiên lớn như vậy, đi đưa một chút đồ còn cần phải có người đi theo thì đúng là có hơi làm quá thật.

Cậu là lão Nhị, nên đóng vai của Nhị sư huynh cứ không phải sư đệ nữa.

“Được rồi.” Ngu Sở cẩn thận dặn dò, “Vậy con đi một mình cũng được, nhưng phải chú ý an toàn, đưa đồ xong thì trở lại, đừng ham chơi đấy, biết chưa?”

Thẩm Hoài An nghe Ngu Sở dặn dò cậu như dặn dò trẻ con thì cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu một cái.

“Sư tôn yên tâm, con chắc chắn sẽ trở lại trước giờ cơm tối.”

Cậu đi một mình nên không mang theo những loại rau củ quả cồng kềnh mà mang theo các loại thảo mộc quý đã được sơ chế rồi mang xuống núi.

Thẩm Hoài An dựa theo trí nhớ phân phát từng thứ một theo nhu cầu của người dân, cũng tặng đồ đáp lễ cho những ông chủ cửa hàng hay tặng thêm đồ cho thầy trò bọn họ. Mọi người vẫn hòa đồng với nhau như trước, Thẩm Hoài An đi trên đường, các ông chủ tiệm hai bên đều đi ra mời cậu vào trong ngồi một lúc.

Thẩm Hoài An sợ trễ nải thời gian nên dọc đường đều khách khí từ chối, kết quả phát hiện người dân quá nhiệt tình, cậu chỉ có thể dùng cùng một lời giải thích giống nhau cho lời từ chối của mình. Cậu thấy thời gian sắp hết, không thể làm gì khác hơn đành nhét đồ vào trong túi rồi chạy đi không để bọn họ có cơ hội giữ lại.

Cậu đi hết một vòng đường chính, tặng đồ cho thương gia xong, chỉ có mấy nhà dân thường cần đưa đồ. Khu tập trung dân cư của thành Vân khá yên tĩnh, cậu đã tiến vào kỳ Luyện Khí nên thính lực tăng vọt, vừa bước vào khu phố đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cậu luôn cảm thấy hình như có âm thanh từ đâu đó truyền tới, là kiểu tiếng cười bị đè thấp không mấy thiện ý, còn có cả một luồng hô hấp dồn dập đầy sợ hãi.

Thẩm Hoài An nhíu mày, cậu quẹo qua mấy ngõ hẻm, âm thành càng lúc càng rõ hơn, tốc độ của cậu cũng càng nhanh hơn.

Lại quẹo qua một khúc cua, Thẩm Hoài An thấy bốn người nam tử đang chặn một cô nương đè lên tường, một người siết cổ tay mảnh khảnh của cô nương đó, một tên khác thì cười hì hì cầm con dao múa may trước mặt nữ tử, hắn ta cố ý hù dọa con gái người ta để cho cô nương không dám lớn tiếng kêu cứu, chỉ có thể nghẹn ngào mấy tiếng đứt quãng.

“Dừng tay!” Thẩm Hoài An lập tức quát lên.

Cả bốn tên nam tử đó dừng lại, bọn chúng quay đầu nhìn qua, hai bên đều ngẩn người —— Ba trong bốn tên lưu manh này Thẩm Hoài An đã từng gặp mặt, mấy tên này chính là mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các suýt chút nữa đánh chết cậu ăn xin kia.

“Sao lại là tên tiểu tử ngươi nữa chứ?” Tên mũi ưng nhíu mày, “Lần nào cũng là ngươi xen vào việc của người khác thế?”

Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Đồ vô lại nhà các ngươi, mau buông cô nương đó ra!”

Tất cả bá tánh ở thành Vân đều biết đến Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, hai người bọn họ đều hay giúp đỡ người dân, tướng mạo lại tuấn tú. Thẩm Hoài An không nhận ra cô nương này, nhưng người ta lại nhận ra cậu.

“Thẩm tiên trưởng cứu mạng!” Cô nương kia kêu cứu.

Cô nương kia nhân lúc bốn tên này bị Thẩm Hoài An hấp dẫn sự chú ý đã cắn một cái lên cổ tay nam tử đang bắt lấy cổ tay mình. Vào lúc tên đó kêu la đau đớn, nàng nhanh chóng chạy về phía Thẩm Hoài An, trốn sau lưng cậu.

“Tiên, tiên trưởng.” Đầu mũi nàng ấy chua chua, cảm giác được người khác cứu vớt từ trong hố sâu của tuyệt vọng quá phức tạp, khiến nàng ấy bất giác rơi lệ.

“Cô nương đừng khóc, mau về nhà đi.” Thẩm Hoài An thúc giục.

Lúc này nàng ấy mới lấy lại tinh thần, xoay người vội vàng chạy đi.

“Này, ngươi là ai thế hả, ngươi ——” Tên đệ tử Thiên Cẩu Các lạ mặt kia không vui nói, mũi ưng chặn hắn ta lại.

Mũi ưng quan sát Thẩm Hoài An, sau đó cười ha hả nói, “Tiểu huynh đệ, sư huynh của cậu đâu rồi, cái người mà đến kỳ Trúc Cơ ấy?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Thẩm Hoài An lạnh lùng hỏi.

Những kẻ bắt nạt và quấy rối nữ tử yếu đuối đều là những kẻ mạt sát và sâu bọ, Thẩm Hoài An không thèm nói chuyện với bọn họ.

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, phản ứng này của Thẩm Hoài An bọn chúng cũng đoán được Lục Ngôn Khanh không ở gần đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hít thở cũng thoải mái hơn.

Bọn chúng chậm rãi đi lên phía trước vài bước, lần này Thẩm Hoài An ra ngoài để đưa dược nên không mang theo binh khí gì. Cậu nắm chặt quyền thủ thế, tỏ rõ muốn chặn đường bọn chúng.

Lần gặp mặt trước đó mới chỉ một, hai tháng trước, mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các chỉ nhớ hai huynh đệ này rất lợi hại nhưng hôm nay Thẩm Hoài An chỉ có một mình, kiếm cũng không mang theo nên bọn chúng cũng kiêu ngạo hơn, lắc lư qua lại trước mặt Thẩm Hoài An rồi bao vây cậu lại.

Bọn chúng cười đùa, tên mũi ưng lại dùng thủ đoạn cũ, hắn đột nhiên đưa tay ra chộp về phía mắt của Thẩm Hoài An.

Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Thẩm Hoài An còn nhanh hơn. Cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống, cậu nhanh như chớp rút bội kiếm bên hông tên mũi ưng, cầm chuôi kiếm lưu loát xoay người, mượn lực cánh tay đánh về phía tên mũi ưng.

Kiếm thuật của Thẩm Hoài An rất giỏi, một kiếm này có thể khiến hắn ta chảy máu nhưng cậu không có ý định sát sinh nên chỉ dùng lưng kiếm.

Tên mũi ưng hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn ta chỉ kịp thấy vạt quá đen của thiếu niên chuyển động, lông mày sắc bén, giống như một đóa hắc quỳnh. Giây tiếp theo, đầu của hắn ta “ong” lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại.

Thẩm Hoài An dùng lưng kiếm hướng đến đầu tên mũi ưng, một đập đánh bay tên đó qua một bên.

Đột nhiên phát sinh biến cố, ba tên đồ đệ còn lại đang ngạo mạn đột nhiên thấy cảnh này thì đều ngây người ra, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài An, dường như không dám tin vào hành động vừa rồi của cậu.

Mặc dù Thẩm Hoài An mới đến giai đoạn đầu của kỳ Luyện Khí, chỉ coi như một tay mơ mới nhập môn. Nhưng kiến thức và năng lực phát huy của cậu đều cực kỳ tốt, thậm chí còn vượt cả tên mũi ưng hậu kỳ Luyện Khí, đánh cho hắn ta trở tay không kịp.

Nếu như là người bình thường rất có thể đã tử vong vì một cú vừa rồi của Thẩm Hoài An. Tên mũi ưng nằm liệt trên đất, mất tên đệ tử Thiên Cẩu Các kia chạy lại đề dò thử xem tên mũi ưng có còn hô hấp không, thấy hắn ta còn thở lúc này mới thở phào một hơi.

“Sư huynh, mau tỉnh lại đi!” Tên đệ tử kia sốt ruột gọi hắn ta dậy.

Mũi ưng bất tỉnh một lúc, lồng ngực hắn ta phập phồng lên xuống rồi ho khan liên tục, khạc ra một ngụm máu tươi mới từ từ mở mắt ra.

Mí mắt hắn ta nặng nề mơ màng, chỉ thấy thiếu niên mặc đồ đen cầm kiếm đứng đó, sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc, dáng người cao ráo như cây tùng, cậu đứng đó nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng.

“Loại người cặn bã như các ngươi, chết cũng không có gì đáng tiếc.” Thẩm Hoài An nói với giọng lạnh như băng.

Dáng người cậu hiên ngang bất khuất mang theo chút kiêu ngạo của người đứng trên cao nhìn xuống, tuy vẫn lộ vẻ non nớt nhưng đã có thể nhìn ra được tương lai sẽ nổi trội thế nào.

Tên mũi ưng máu nóng lên não, lại ho khan ra một ngụm máu tươi, trước mắt lung lay mơ hồ xuất hiện cảnh tượng mấy năm trước.

Năm đó hắn ta vẫn là ngoại môn đệ tử của Vô Định Môn, hắn ta luôn ăn trộm đồ bằng cách dựa vào vị trí của mình trong khi làm việc vặt để phục vụ các đệ tử nội môn. Hắn ta chưa bao giờ bị phát hiện nên gan cũng lớn hơn rất nhiều.

Một ngày nọ, khi hắn ta đang dọn phòng nhìn thấy một mặt dây chuyền ngọc bích cực tốt, hắn ta kìm lòng không đặng, lòng tham nổi lên, vừa mới nhét ngọc bội vào trong ngực thì khi ra khỏi cửa đã bị một người chứng kiến bắt quả tang hắn ta ăn trộm.

Cho đến khi hắn ta bị người ta bắt lại giải lên đại điện mới biết được ngọc bội đó thuộc về trưởng đệ tử n Quảng Ly của trưởng lão Trường Hoa trong môn phái bọn họ.

Hắn ta bị đánh một trận đòn rất nặng, trưởng lão ngay ở trước mặt tất cả mọi người tuyên bố trục xuất hắn ta ra khỏi sư môn.

Hắn ta cực kỳ sợ hãi lập tức quỳ lạy cầu xin n Quảng Ly nhưng lại bị đá cho lăn lóc trên mặt đất.

 n Quảng Ly đạp lên vai hắn ta, khom người bâng quơ hỏi, “Loại cặn bã như mày chết cũng không tiếc, xứng đáng để cho tao phải cầu tình sao?”

Trên người hắn ta đầy vết roi đánh, hắn ta bị các đệ tử ngoại môn khác đuổi đi như dọn thịt lộn vậy. Lúc đó hắn ta giãy giụa không ngừng, tất cả mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại vẻ mặt dửng dưng đầy kinh thường của n Quảng Ly là vẫn không xua đi được.

Vào giây phút này, tên mũi ưng ngã trên mặt đất, hắn ta chầm chậm chớp mắt, bóng dáng của n Quảng Ly và Thẩm Hoài An đang đứng trước mặt hắn lúc này dường như đang chồng chéo lên nhau.

Thẩm Hoài An và n Quảng Ly đều là con cưng của trời, chỉ là Thẩm Hoài An vẫn chưa trưởng thành, ánh mắt đơn thuần đầy chính khí, nhìn qua là biết ánh mắt của trẻ nhỏ, của một thiếu niên chưa trải sự đời.

Dưới sự trợ giúp của sư đệ đồng môn, tên mũi ưng đứng lên, Thẩm Hoài An vẫn lạnh lùng nhìn hắn, mà tên mũi ưng chỉ bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói.

“Ta chẳng qua cảm thấy hành động vừa rồi của mình chỉ tự chuốc lấy đau đớn.” Mũi ưng thành khẩn nói, “Tiểu huynh đệ, ta xin nhận lỗi với cậu, ta không nên đánh lén cậu.”

Thẩm Hoài An đánh giá hắn ta, “Ngươi lại muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn giải quyết rắc rối trước mắt một cách hòa bình mà thôi.” Mũi ưng nói, “Cậu nhìn xem, hai huynh đệ các cậu thường xuyên đến thành Vân, chúng ta cũng như vậy. Tất nhiên cậu nhìn chúng tôi không vừa mắt rồi. Hay là thế này đi, chúng ta tỷ thí công bằng một lần, bên nào thua thì vĩnh viễn sẽ không đặt chân đến thành Vân nữa, cậu thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK