Khu vực Tây Vực khá xa, còn xa hơn so với phương Bắc.
Lúc trước, khi đi từ phương Nam đến phương Bắc, dọc đường đi có thể thấy các toà thành lớn giàu có, dân chúng sinh sống sung túc, thịnh vượng.
Còn đi về phía Tây Vực, thị trấn trên đường ngày một càng ít, càng đi càng thấy cũ kỹ, đổ nát. Thậm chí, đi càng xa hơn sẽ thấy có một đoạn đường rất hoang vu, vắng vẻ, không một bóng người, trên mặt đất của những con đường để lại dấu vết qua lại của những thương đoàn.
Tuy là pháp bảo có tốc độ có thể sánh với máy bay, nhưng người của Tinh Thần Cung cũng phải mất một chút thời gian đi trên đường.
Tây Vực xa xôi, lại là khu vực hỗn loạn có nhiều tiểu quốc san sát nhau, thậm chí còn có không ít thành tự lập xưng vương, so với tứ phương của Trung Nguyên thì mảnh đất này cũng khá phức tạp.
Nơi mà Ngu Sở muốn đến, là nơi Thánh Nữ sinh sống, được gọi là thành Hỏa Thánh, cũng chính là một trong những thành cổ lớn nhất Tây Vực.
Tây Vực khô hạn và nóng bức, khắp nơi đều là sa mạc Gobi, cả trời đất như chỉ có màu vàng của cát, mặt trời trực tiếp chiếu xuống, khiến người ta không tài nào mở mắt được.
Người Tinh Thần Cung vẫn giống như trước kia, xuống pháp bảo trước khi vào thành, thay y phục của dân thường, cải trang thành những người buôn bán hương liệu bình thường.
Không ít người ở đây đều sẽ che mặt, che đầu, hòng tránh cát và ánh mặt trời, mọi người đều đã quen với điều này. Tất cả mọi người đều không ngụy trang, trực tiếp che mặt, xếp hàng chờ tra xét bên ngoài thành.
Những hộ vệ giữ thành khá là qua loa so với thành Đế, tùy tiện nhìn một cái vào giấy thông quan của bọn họ, sau đó phất tay bảo bọn họ vào thành.
Vừa bước vào thành Hoả Thánh, mọi người đều đã bị thu hút bởi toà thành cổ hoàn toàn mới mẻ này.
So với khu vực Trung Nguyên, thì thành thị và phong cách của Tây Vực mang dáng vẻ khác biệt.
Mặc dù kiến trúc không tinh xảo như Trung Nguyên, nhưng thoạt nhìn, lại có một cảm giác thô ráp của sa mạc.
Thành Hỏa Thánh là một trong những cổ thành lớn nhất, trong thành cực kỳ náo nhiệt, dòng người đông đúc khiến nó dường như chẳng khác biệt mấy so với thành Đế.
Điều khác biệt nhất đó là cảm giác xa lạ nơi đất khách, trên phố còn có người dắt lạc đà đi qua, những chú lạc đà được bọc vải có hoa văn chỉ có ở Tây Vực và những chiếc chuông trên ngực của chúng kêu leng keng.
Từ y phục có thể nhìn ra được, có vài người Trung Nguyên vấn đầu, y phục của người bản địa đều mang nét đặc sắc riêng của địa phương.
Trên phố, nhiều nữ tử trẻ Tây Vực mặc những chiếc váy có màu sắc sặc sỡ, một số người còn để lộ cánh tay và xương quai xanh, họ đang nói cười với nhau bằng một ngôn ngữ khác.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đằng hắng giọng và ngó vào chỗ khác. Ngược lại, với một thẳng nam như Tiêu Dực avà người thích náo nhiệt như Lý Thanh Thành, thì hai người bọn họ lại cứ ngoái cổ nhìn theo các cô nương nhà người ta một cách đầy hiếu kỳ, bị các sư huynh lần lượt kéo lại.
Ngược lại, Cốc Thu Vũ cũng rất quang minh chính đại, không chỉ như vậy, thậm chí nàng ấy còn muốn mua một bộ cho riêng mình.
“Tìm một khách trạm ở lại, các con có thể ra ngoài chơi.” Ngu Sở cảm nhận được sự háo hức, nóng lòng của các đồ đệ, nàng mỉm cười nói.
Nhóm người bọn họ tiếp tục hòa mình vào đám đông, Tiêu Dực đột nhiên hỏi, “Đó là cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bức tượng điêu khắc quay lưng với bọn họ ở giữa con đường chính tại trung tâm thành.
Từ phía sau có thể thấy, dường như bức tượng là một nữ tử với đường cong cơ thể.
Bọn họ chầm chậm bước qua đám đông, tiến lại gần hơn, mới phát hiện đây đúng là một bức tượng nữ tử Tây Vực rất cao.
Bức tượng che mặt này quỳ trên thánh đường, nàng ấy cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang giơ lên trước ngực, trong lòng bàn tay là một ngọn lửa bùng cháy.
Trước tượng được đặt nhiều hoa đăng, cống phẩm, đông đảo người dân Tây Vực đều cúi đầu thành kính cầu nguyện.
“Đây là ai?” Thẩm Hoài An hỏi một cách ngờ vực.
“Đây là thế hệ Thánh Nữ đầu tiên ở Tây Vực cách đây hàng nghìn năm.” Bên cạnh, một người Trung Nguyên qua đường nghe thấy lời của Thẩm Hoài An, có chút nghi ngờ hỏi, “Ngay cả nơi đây là cố hương của Thánh Nữ cũng không biết, các ngươi đến đây làm gì?”
Hình như người này vốn trời sinh có cách nói chuyện hung dữ bốc đồng, chỉ một câu hỏi như vậy mà ngữ khí nói ra của hắn có hơi gây hấn, khiêu khích.
Thẩm Hoài An nhướng mày, Lục Ngôn Khanh đã mở lời hỏi, “Vị đại ca này, xem ra huynh hiểu rất rõ, chi bằng nói chi tiết hơn?”
“Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói, sở dĩ thành Hỏa Thánh được gọi là thành Hỏa Thánh, là vì ngọn lửa thánh trong tay của tượng Thánh Nữ này được cho là được lấy từ ngọn núi, nơi mà người Tây Vực tin rằng các vị thần tiên sinh sống tại đó.”
Người này lại nói tiếp, “Nhưng lửa thánh này chỉ cháy lên khi Thánh Nữ thật xuất hiện, hơn nữa, chỉ cần Thánh Nữ vẫn còn ở trong thành, thì ngọn lửa sẽ không bao giờ lụi tắt.”
“Không phải trước đến nay luôn có Thánh Nữ hay sao?” Cốc Thu Vũ ngờ vực hỏi.
Người này lắc đầu.
“Vị Thánh Nữ mà họ tin tưởng là một sứ giả thuần túy giữa con người và thần thánh, cho nên không phải ai cũng có thể đảm đương.” Hắn nói, “Trước thế hệ Thánh Nữ này, trong một trăm năm mươi năm qua, Tây Vực chưa từng xuất hiện một vị Thánh Nữ nào, lửa thánh này cũng đã lụi tắt cả thảy trăm năm, mười năm trở lại đây mới được thắp sáng vì sự xuất hiện của Thánh Nữ mới. ”
“Là vậy sao…” Cốc Thu Vũ hỏi, “Vậy đi đâu mới có thể tìm thấy Thánh Nữ chứ?”
“Các ngươi đến thật đúng lúc, ba ngày sau là lễ Thánh Hỏa, đến lúc đó Thánh Nữ sẽ xuất hiện để diễu hành, đi qua các thành lớn.”
Sau khi nghe ngóng chuyện xong, mọi người đã đến khách trạm ổn định trước.
Mặc dù đặt sẵn vài phòng, nhưng sau khi mọi người cất xong hành lý đều quay lại tập trung tại phòng của Ngu Sở.
“Sư tôn, người nói xem lửa thánh kia có thật không?” Thẩm Hoài An nói, “Nhân giới thật sự có ngọn lửa vĩnh hằng không lụi tắt sao?”
“Đối với Tây Vực ta không quá quen thuộc, cũng không chắc chắn.” Ngu Sở nói, “Hai ngày này quan sát điều tra nhiều hơn, ba ngày sau xem lai lịch của Thánh Nữ này.”
Mọi người đều đồng ý.
Lần này ra ngoài thoải mái hơn lần trước ở thành Đế, sau khi cất dọn đồ đạc, mọi người cùng nhau ra ngoài dạo phố.
Cốc Thu Vũ vừa ra ngoài đã nghe ngóng khắp nơi, muốn mua chút phấn hồng và trang sức của thành Hoả Thánh.
Nhóm người cứ đi đi dừng dừng, sau đó đã nhìn lên lầu hai của một tòa nhà, có vũ nữ che mặt, lộ bụng và cánh tay đang nhảy vũ điệu Tây Vực, dáng múa phóng đãng gợi cảm trên lầu hai của một tòa nhà.
Cốc Thu Vũ muốn ngắm thêm một lát, nhưng các sư huynh da mặt mỏng manh kia lại cưỡng chế kéo nàng đi.
Kết quả, trong lúc đi dạo, mọi người phát hiện bên đường có bán y phục Tây Vực, trong đó cũng có những chiếc váy kiệm vải sặc sỡ.
Hai mắt của Cốc Thu Vũ đều sáng lên, đi qua bên đó ngay lập tức, nhưng lại bị Thẩm Hoài An nắm cổ tay lôi ra, các sư huynh kẹp chặt Cốc Thu Vũ, nhanh chóng bước đi, rời khỏi con phố đó.
“Các huynh đúng thật là những nam nhân không biết gì cả!” Cốc Thu Vũ bị ép lôi đi, nói một cách bất mãn, “Đều lớn như vậy hết rồi mà ngay cả nữ nhân cũng chẳng có, chỉ biết quản muội thôi!”
Các sư huynh: Cảm giác như thế nào khi bị nói trúng tim đen chứ?
“Sư tỷ, chúng ta đều là người tu tiên, sao có thể bị chuyện tình cảm ràng buộc chứ?” Lý Thanh Thành trịnh trọng nói, “Hơn nữa tỷ cũng nên nhỏ tiếng một chút, ngộ nhỡ gặp phải người quen ở đây làm sao.”
Cốc Thu Vũ “hừ” một tiếng.
Mặc dù giận vì không mua được váy, nhưng rẽ qua một con phố khác, nàng được các sư huynh cho ăn khá nhiều đồ ngon, nên cũng không giận nữa.
Ban ngày mọi người mua một đống đồ, tối đến mới trở về khách trạm, còn không khỏi phấn khích trò chuyện nói về những gì đã nghe, đã thấy hôm nay.
Ngu Sở đã sớm qua cái tuổi tò mò hiếu kỳ với những nơi mới mẻ.
Nàng nghe lời kể của các đệ tử, như cười mà không phải cười nói, “Gần đây Vũ Hoằng Vĩ phái khá nhiều đệ tử đến giới tu ma dò la tin tức, bên kia vùng sa mạc thành Hoả Thánh chính là biên giới của giới tu ma, nói không chừng các con có thể gặp được người quen.”
Cốc Thu Vũ vừa nghe, gương mặt nhỏ sụp đổ trong nháy mắt.
Như vậy thì các sư huynh càng không cho phép nàng mua những chiếc váy xinh xắn “lộ liễu” kia, haiz.
Tối đến, sau khi mà đêm dần buông xuống, đường phố yên tĩnh hơn nhiều.
Nhiệt độ nóng nhất vào ban ngày và lạnh nhất vào ban đêm của thành Hỏa Thánh cứ như cách nhau một mùa vậy, sau khi qua giờ Tuất [*], ngoài những hộ vệ đi tuần tra ra, dường như chẳng có mấy người trên đường phố cả.
[*] Giờ Tuất kéo dài trong khoảng từ 19h đến 21h.
Đợi sau khi đến đêm khuya, ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực lặng lẽ rời đi từ cửa sổ, dò la thành Hỏa Thánh, để Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ ở lại khách trạm.
“Sư tôn, con cảm thấy năng lượng của thành Hỏa Thánh thật hỗn loạn, linh khí và ma khí hòa lẫn vào nhau.” Cốc Thu Vũ ngồi đối diện Ngu Sở, nàng hiếu kỳ hỏi, “Có phải là tại vì giới tu ma ở sát bên không ạ?”
Ngu Sở khẽ gật đầu.
“Nơi có nguyên khí càng nhiều thì linh khí đương nhiên sẽ càng mạnh. Nơi phàm nhân tập trung, năng lượng càng tạp nhiễm.” Ngu Sở nói, “Nơi đây được xem như là ranh giới giữa hai nguồn năng lượng, đương nhiên con cảm thấy hỗn loạn rồi.”
Sư đồ hai người đang trò chuyện, nhìn thấy Lý Thanh Thành đang khoanh chân ngồi dưới đất ở bên kia.
Cốc Thu Vũ không nhịn được bèn gọi cậu, “Lý Thanh Thành, đệ làm gì vậy?”
“Đệ đang bói quẻ.” Lý Thanh Thành nhắm nghiền mắt, lão thần tại tại [*] nói.
[*] Lão thần tại tại: Bộ dạng bình tĩnh, ung dung, chững chạc, gặp chuyện không rối loạn (nghĩa tích cực); bình chân như vại, không có phản ứng (nghĩa tiêu cực).
Cốc Thu Vũ hỏi, “Kết quả thế nào?”
Lý Thanh Thành mở mắt, cậu nhìn Cốc Thu Vũ và Ngu Sở, cười khổ.
“Sư tôn quả là nghịch thiên quá rồi.” Cậu bất lực nói, “Mỗi khi con muốn tính toán chuyện gì đó liên quan đến sư tôn, về cơ bản thì quẻ sẽ bị ảnh hưởng và sai lệch, không nhìn ra được nội dung ban đầu.”
“Haiz, sao sư tôn lại lợi hại như thế chứ.” Cốc Thu Vũ nằm trên bàn, lẩm bẩm, “Con cảm thấy sư tôn còn lợi hại hơn cả Vũ chưởng môn.”
“Con cũng thấy vậy.” Lý Thanh Thành nghiêm túc nói.
Ngu Sở bất lực cười cười.
Đến thế giới này, nàng là ngoại tộc xâm nhập, lại muốn thay đổi cốt truyện ban đầu, chẳng phải nàng đang “nghịch thiên” hay sao, Lý Thanh Thành có thể hiểu được mới là lạ.
Một canh giờ [*] sau, ba người Lục Ngôn Khanh trở về phòng từ cửa sổ.
[*] 1 canh giờ kéo dài khoảng 2 tiếng.
“Thế nào rồi?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Lục Ngôn Khanh lắc lắc đầu.
“Trên tất cả đường phố của cổ thành thì chẳng thấy có gì bất thường cả, nếu có điều gì kỳ lạ, nên ở những nơi kín đáo.” Lục Ngôn Khanh nói, “Nếu cứ phải nói là có gì đó bất thường, thì chính là trong thành có dấu vết của những kẻ tu ma. Có điều…”
Có điều, nơi đây vốn dĩ đã kề cận giới tu ma, có những kẻ tu ma lui tới cũng là chuyện dễ hiểu.
Các đồ đệ chỉ biết rằng, lần này họ đến đây là để tìm cách ngăn cản tai họa sẽ xảy ra trong tương lai, cái gì cũng không rõ, chỉ có thể điều tra tất cả những gì có khả năng.
Nhưng Ngu Sở biết, nếu nói đến điều kỳ lạ, thì đó chính là thân phận của Thánh Nữ kia.
Thông thường, huyết thống của Thánh Nữ nên là người Tây Vực, nhưng bây giờ vị Thánh Nữ này lại mang dòng máu lai giữa người và yêu.
Chỉ có điều, Ngu Sở cũng không thể lập tức nói thông tin này cho các đồ đệ, nàng không tiện giải thích tại sao bản thân lại biết được chuyện này.
Ngu Sở biết, “Nếu đã như thế rồi thì chúng ta cứ đợi xem lễ Thánh Hoả hai ngày sau vậy.”
Các sư huynh lần lượt rời đi, chỉ còn Cốc Thu Vũ vẫn ngồi đối diện Ngu Sở, cô gái trẻ cúi đầu, dáng vẻ nũng nịu.
“Nói đi, con muốn làm gì?” Ngu Sở nhìn nàng ấy.
“Sư tôn…” Ngu Sở không hỏi còn được, Ngu Sở vừa hỏi, Cốc Thu Vũ đã nũng nịu nói, “Con chỉ là muốn mua váy của Tây Vực, nhưng các sư huynh không đồng ý, nói là sẽ gây ảnh hưởng không tốt với môn phái gì gì đó các thứ. Nhưng con sẽ không mặc ra ngoài, trở về môn phái tự thay xem xem cho vui mà thôi…”
Đối với mảnh đất mà họ đến này, váy của các vũ nữ Tây Vực đúng là có chút hở hang.
Thấy dáng vẻ nũng nịu rì rà rì rầm của Tiểu Cốc, Ngu Sở không nhịn được mà cười.
“Vậy sáng sớm mai con đi mua đi.” Nàng nói, “Mua sớm về sớm.”
Cốc Thu Vũ lấy lại tinh thần rất nhanh, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Thật ra, đêm nay, Tinh Thần cũng chẳng ai ngủ cả.
Vốn dĩ bây giờ bọn họ không cần phải nghỉ ngơi hằng ngày, hơn nữa, ở nơi xa xôi như thế này, mọi người cũng không sao ngủ được, cơ bản đều sẽ ngồi trong phòng riêng thiền định suy nghĩ.
Sáng sớm, Cốc Thu Vũ che kín mặt, nàng vừa đẩy một cánh cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đang đi qua, dọa cho Cốc Thu Vũ vội vàng đóng cửa lại.
Sau đó nàng mới nhớ lại, không đúng, nàng đã có được sự đồng ý của sư phụ rồi, cơ bản là không cần phải lén lút như vậy mà?
Bên này, cửa lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài An từ bên ngoài hỏi thăm Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nhìn là biết muốn ra ngoài.
“Muội làm gì mà phải lén la lén lút vậy?” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi.
“Muội đi…” Cốc Thu Vũ vừa định trả lời, lại cho rằng mình không cần phải nghe lời như vậy, nàng hất cằm, “Liên quan gì đến huynh chứ? Muội đã được sư tôn đồng ý rồi, huynh không có tư cách quản muội.”
Nàng đẩy Thẩm Hoài An ra rồi muốn đi ra ngoài.
Thẩm Hoài An chậm vài nhịp mới đột nhiên phản ứng lại, đưa tay giữ lấy Cốc Thu Vũ.
“Có phải muội muốn đi mua váy không?” Thẩm Hoài An hồ nghi.
“Đúng vậy, huynh quản muội sao?” Cốc Thu Vũ hậm hực, “Sư tôn đã đồng ý rồi, không tin thì huynh đi hỏi người đi.”
Thẩm Hoài An không thèm đi hỏi, cậu biết chắc chắn là thật. Vốn dĩ sư tôn rất nuông chiều nàng, nàng tỏ vẻ nũng nịu dễ thương là có thể có được sự đồng ý của người ngay.
Thẩm Hoài An do dự không biết nói gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể tẻ nhạt nói: “Vậy… Vậy có cần huynh đi cùng muội không?”
“Không cần! Huynh vẫn còn xem muội là đứa trẻ mười tuổi sao.” Cốc Thu Vũ phất phất tay một cách qua loa, “Muội sẽ mang đồ ngon về cho các huynh.”
Hết cách, Thẩm Hoài An bị từ chối chỉ có thể giương mắt nhìn Cốc Thu Vũ dương dương đắc ý rời khỏi khách trạm.
Cốc Thu Vũ thuần thục đi qua các con phố, và nhanh chóng đến cửa hàng mua y phục may sẵn mà nàng đã nhìn thấy hôm qua.
Nàng nhận thấy rằng, mặc dù những chiếc váy may sẵn rất tiện lợi, nhưng phần vải trang trí lại rất bình thường.
Vì vậy, sau khi mua một vài bộ, nàng đi đến khu phố để mua vải và đồ trang sức đặc sắc của Tây Vực, nghĩ rằng khi trở về có thể tự may cho mình.
Sau khi mua y phục xong, Cốc Thu Vũ đi mua một ít đồ ăn mang phong cách bản địa, rồi mới chuẩn bị trở về.
Bất giác người trên đường đi càng lúc càng nhiều.
Cốc Thu Vũ vừa đi vừa xem náo nhiệt, trong tay vẫn cầm một chiếc bánh nang kẹp thịt, vừa đi vừa ăn.
Vào lúc này, khóe mắt nàng dường như nhìn thấy một bóng dáng lướt qua trong con hẻm nhỏ, một con vật đi theo ngửi khắp nơi phía sau tiểu thương.
Thoạt nhìn Cốc Thu Vũ cho rằng là chó, nhưng sau đó lại cho rằng là mèo, sau cùng mới phát hiện, con vật nhỏ này có khuôn mặt dài và đôi tai nhọn, giống như một bé hồ ly màu nâu đỏ?
Lòng hiếu kỳ của Cốc Thu Vũ trỗi dậy ngay tức khắc, nàng âm thầm đi theo, muốn xem xem nó làm gì.
Hồ ly đi dọc theo bức tường, người bán thịt nấu chín phía trước ném đống thịt thừa xuống đất, tiểu hồ ly nhanh chóng lao tới, cắn miếng thịt rồi chạy, chuồn thẳng vào hẻm nhỏ, như thể nó đã sớm quen thuộc con đường ở đây vậy.
Thịt bị người ta ném nhất định là dở nhất, nhưng tiểu hồ ly không để tâm, nó đến một con hẻm vắng vẻ, đặt miếng thịt xuống, ngồi xuống và đưa chân lên liếm lông của chính mình.
Lúc liếm lông, đầu nó cứ đưa lên đưa xuống, đột nhiên hồ ly phát hiện có người che mặt không một tiếng động ngồi phía sau, dọa nó xù hết cả lông lên, lùi về sau vài bước.
“Ngươi, ngươi không cần phải sợ, ta không phải người xấu!” Cốc Thu Vũ vội nói.
Nàng cởi chiếc khăn che mặt, lộ ra gương mặt trắng trẻo không giống với người Tây Vực. Cộng thêm đôi mắt to tròn không có ác ý đó thì quả thật là không giống người xấu chút nào.
Tiểu hồ ly vẫn căng thẳng nhìn nàng, cho đến khi Cốc Thu Vũ từ từ lấy hết thức ăn này đến thức ăn khác trong hộp ra và đặt xuống đất, mắt hồ ly bắt đầu tập trung vào thức ăn, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Cốc Thu Vũ phát hiện, nó không phải đang nhìn nàng, mà là đang nhìn vào bánh nang kẹp thịt trong tay nàng?
“Cho mày, cho mày, đều cho mày hết.” Cốc thu Vũ vội đặt bánh nang xuống trước mặt nó.
Tiểu hồ ly suy nghĩ một hồi, rồi thả lỏng, cúi đầu cắn miếng thịt trong chiếc bánh, bắt đầu ăn.
Nó đang ăn ở bên này, Cốc Thu Vũ lại đang ngồi bên kia nhìn nó, nàng cảm thấy thân thể tiểu hồ ly này hình như rất gầy, hầu như không có thịt, gần như chỉ có da và lông bọc xương.
Haiz, hồ ly ở Tây Vực thật không dễ dàng mà!
Nàng thẫn thờ phía bên này, ở bên kia, hồ ly đã ăn xong, rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
“Những thứ này mày cũng có thể ăn.” Cốc Thu Vũ vội nói.
Thế là, tiểu hồ ly tiến gần thêm vài bước, cúi đầu ăn.
Dường như nó đã bị đói rất lâu rồi, đồ mà Cốc Thu Vũ mua gần như đều bị nó ăn sạch sẽ rồi.
Sau khi ăn xong, hồ ly lại ngẩng đầu nhìn Cốc Thu Vũ, thậm chí Cốc Thu Vũ có thể nhìn ra cảm giác mong chờ từ trong ánh mắt của nó.
“Có phải mày còn muốn ăn không, cứ ở đây đợi ta, tao sẽ mua ít thịt mang về.” Cốc Thu Vũ đưa hai ngón tay ra, “Muốn ăn sống hay chín?”
Lúc nàng nói đồ sống, tay trái chỉ xuống đất, lúc nàng nói đồ chín, tay phải chỉ xuống đất, sau đó lật hai bàn tay lại, lòng bàn tay hướng lên.
Thực ra nàng chỉ cảm thấy tiểu hồ ly này dường như hơi hơi hiểu tính người, nên mới làm thử mà thôi.
Không ngờ, bé hồ ly lại thật sự đưa chân ra, đặt vào lòng bàn tay phải của Cốc Thu Vũ, để lại một dấu chân đầy bụi trong lòng bàn tay.
Cốc Thu Vũ trợn tròn mắt, nàng cũng không biết đây có phải là trùng hợp hay không, nhưng vẫn đứng lên.
“Mày đợi tao nhé!” Nàng nói, “Tao trở về nhanh thôi.”
Nàng quay lại phố, thấy một tiệm bán thịt đã nấu chín, gói một phần lớn rồi vội vàng quay trở lại.
Vừa bước vào hẻm nhỏ, Cốc Thu Vũ nhìn thấy tiểu hồ ly núp sau vò rượu trong góc tường nhanh chóng thò đầu ra, nhìn nàng đầy mong đợi.
“Thịt của mày đến rồi đây!” Cốc Thu Vũ nói.
Nàng bước vào bỏ thịt xuống đất, tiểu hồ ly nhìn thấy nhiều thịt như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm, vùi đầu vào đống thịt, không ngừng ăn.
Cơ thể nhỏ như vậy mà lại có thể ăn được nhiều như thế.
Cốc Thu Vũ nhìn nó và nghĩ rằng nó thật dễ thương, dường như nó vẫn còn rất non, và nàng không biết làm thế nào mà một con cáo lại có thể tồn tại được.
Các đệ tử Tinh Thần Cung sống với các linh thú quanh năm nên trong tiềm thức, họ đều có thiện ý đối với động vật.
Hồ ly ăn hết hơn một nửa, cuối cùng cũng no, cái bụng nhỏ giờ đã phình to, nó lấy phần thịt còn lại nhét vào góc như một con chuột.
“Sáng mai tao lại mua cho mày, thịt để qua đêm sẽ không còn tươi ngon nữa.” Cốc Thu Vũ vội nói.
Hồ ly cứ như là nghe không hiểu, tiếp tục kế hoạch tích trữ lương thực, nhân tiện cũng giấu đi phần còn lại mà Cốc Thu Vũ đặt xuống đất, không lãng phí chút nào.
Cốc Thu Vũ gãi gãi đầu.
Cũng đúng, nếu như tiểu hồ ly này thật sự có thể nghe hiểu, vậy há chẳng phải là nó đã thành tinh rồi hay sao?
Nàng chỉ có thể ở đây một thời gian ngắn, không thể ngày ngày cho nó ăn được.
Tiểu hồ ly cất giấu đồ ăn xong thì quay người chạy đi ngay lập tức. Dường như nó chạy được vài bước mới nhớ đến Cốc Thu Vũ, rồi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn nàng.
“Đi đi, chú ý an toàn nhé!” Cốc Thu Vũ vội vẫy vẫy tay.
Nghe lời nàng, lúc này tiểu hồ ly mới quay đầu, dọc theo bức tường mà rời đi.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của tiểu hồ ly nữa, Cốc Thu Vũ mới rời khỏi con hẻm, mua lại đồ ăn, mua được một nửa, quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hoài An.
“Sao huynh lại đến rồi?” Cốc Thu Vũ kinh ngạc hỏi.
Thẩm Hoài An nhíu mày, “Muội có biết muội ra ngoài bao lâu rồi không?”
“Ồ…” Cốc Thu Vũ tự nhận ra.
Thẩm Hoài An đưa tay đón lấy đồ trên tay nàng, hai người cùng nhau quay về.
Cốc Thu Vũ vui vẻ nói: “Huynh có biết muội vừa gặp gì không? Một con hồ ly! Muội hỏi nó muốn ăn thịt sống hay thịt chín, và nó còn đưa ra sự lựa chọn nữa.”
“Hồ ly?” Thẩm Hoài An nghĩ một lúc, cậu nói, “Muội vẫn nên cẩn thận. Nơi đây chỉ cách giới tu ma một sa mạc, người gì cũng có, lỡ như muội gặp phải yêu tu thì làm sao?”
“Bây giờ huynh nói chuyện càng lúc càng vô vị, thật giống với Lục Ngôn Khanh.” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Hơn nữa, yêu tu sao lại đến mức phải ăn đồ dư, đồ thừa chứ? Muội thấy tiểu hồ ly đó sắp chết đói đến nơi rồi.”
Thẩm Hoài An cũng không tranh chấp với nàng, cậu đưa tay khẽ nhẹ vào phía sau đầu nàng, cười nói, “Được, muội là lợi hại nhất.”
Cốc Thu Vũ khó chịu nhất khi Thẩm Hoài An chạm vào đầu nàng như thế này! Tuy nhiên, Thẩm Hoài An quá cao, nàng cũng không làm gì được.
Sau khi hai người trở về, các sư huynh khác cũng lần lượt đến quan tâm, Cốc Thu Vũ đương nhiên cũng kể lại chuyện lúc nãy một lượt.
Mọi người cũng như nghe chuyện náo nhiệt vậy thôi, nhưng ngược lại thì Ngu Sở không khỏi nhướng mày.
Hồ ly? Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ.
“Tiểu Cốc, con hồ ly đó dáng vẻ như thế nào?” Ngu Sở hỏi.
“Là một con hồ ly có màu nâu đỏ!” Cốc Thu Vũ lập tức nói.
Màu nâu đỏ… Vậy chỉ là hồ ly thông thường.
Theo lý mà nói, hồ yêu có thể có vị trí trong những cuốn tiểu thuyết cổ xưa, chắc đều là bạch hồ ly, màu đỏ cảm giác quá là bình thường.
Hơn nữa, tốt xấu gì cũng là Thánh Nữ được người khác tôn sùng, không thể bần hàn đến mức không có gì để ăn, phải biến thành nguyên thể để kiếm ăn chứ nhỉ?
Ngu Sở nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình.
Ngày hôm sau, lễ Thánh Hỏa chính thức bắt đầu.
Đây là ngày lễ trọng đại, trước một ngày, trước cửa nhà nhà đều đã có không khí ngày lễ, tập tục của lễ Thánh Hỏa là quét tro than lửa ở trước cửa nhà, để cầu được bảo hộ che chở.
Trên các con phố, có những cánh hoa đỏ rải khắp nơi, được cho là loài hoa mọc trên núi thần và bên cạnh ngọn lửa.
Là cổ thành nơi Thánh Nữ tọa lạc, đương nhiên thành Hoả Thánh là nơi đầu tiên diễn ra lễ hội.
Những người Tinh Thần Cung đã đứng bên đường từ rất sớm, cùng đám đông đợi đội ngũ của Thánh Nữ xuất hiện.
Khi mặt trời mọc và ló dạng khỏi các bức tường của thành Hoả Thánh, khánh điển [*] cũng bắt đầu.
[*] Khánh điển: Lễ ăn mừng; lễ mừng long trọng thịnh đại.
Dẫn đầu đội ngũ là ba con voi, theo sau đó là lạc đà, tiếp sau nữa là đoàn ngựa, trên cơ thể của tất cả các con vật đều vẽ biểu tượng cổ đại màu trắng.
Còn phía sau là đội ngũ người, hai mươi người khiêng một cái đài lớn, trên đài, là Thánh Nữ trong truyền thuyết.
Đám đông hét lên điên cuồng, và mặt đất rung chuyển.
Trong lúc sóng to gió lớn này, Ngu Sở đột nhiên bắt đầu nghi ngờ bản thân.
—— Giả như đồ đệ cuối cùng của nàng chính là vị Thánh Nữ này, vậy thì nhờ vào nhân khí của nàng, nàng có khả năng đưa người đi hay không?