Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ luôn giữ liên lạc, Vũ Hoằng Vĩ cùng chín người khác tiến đến thành Đế trước.

Còn Ngu Sở phải âm thầm đến nên không thể nghênh ngang như bọn họ được.

Nàng định đợi đến khi còn cách thành Đế vài ngày đường sẽ cải trang thành người thường, từ từ tiến vào thành.

Sau khi sư đồ bọn họ thương lượng xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc ngay, chuẩn bị sáng sớm mai lên đường.

Sáng hôm sau, đồ đệ bọn họ dậy sớm chuẩn bị, rồi đến sân bên ngoài chính điện chờ Ngu Sở.

Với bọn họ, đây là lần đầu tiên phải đối mặt với nguy hiểm không biết trước, vì vậy, đều có chút hưng phấn.

Những người trẻ tuổi bọn họ đang nói chuyện với nhau thì nghe thấy Cốc Thu Vũ gọi, “Sư tôn?!”

Giọng điệu của nàng ấy có chút kinh ngạc. Khi mọi người quay đầu lại thì chỉ thấy Ngu Sở một thân y phục đen, tóc buộc cao sau đầu, dáng vẻ trông rất hiên ngang.

Các đồ đệ không khỏi trợn tròn mắt.

Bái sư lâu như vậy rồi, mọi người đều biết Ngu Sở chỉ luôn mặc y phục màu trắng, hoặc những màu khá gần với màu trắng như màu xám hoặc xanh lam nhạt.

Còn mái tóc đen dài của Ngu Sở luôn được vén ra sau lưng một cách đơn giản bằng một chiếc trâm ngọc.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ngu Sở mặc y phục đen, còn buộc hết tóc lên nữa!

“Sư, sư tôn?” Các đồ đệ lắp bắp nhìn nàng không chớp mắt.

Ngày thường Ngu Sở ăn vận trông có vẻ hờ hững, nhưng bây giờ đổi thành một thân hắc y làm lộ ra nét sắc sảo ẩn sâu của nàng.

“Kinh ngạc vậy à?” Ngu Sở nhướng mày, cười nhạt, “Vậy nhìn ta cho kỹ một chút.”

Các đồ đệ vẫn chưa hiểu lời nàng nói, nàng đã quét mắt về phía bọn họ.

“Từ Lục Ngôn Khanh bắt đầu, từng người một đến gặp ta.”

Ngu Sở xoay người đi vào trong đại sảnh chính điện.

Các đồ đệ bọn họ nhìn nhau, đều không biết Ngu Sở sẽ làm gì. Lục Ngôn Khanh đi theo nàng vào đại sảnh trước.

Đợi đến khi bọn họ từng người một theo thứ tự đi vào rồi lại lần lượt đi ra, người cuối cùng ra ngoài là Lý Thanh Thành.

“Sư tôn đâu?” Thẩm Hoài An hỏi.

Lý Thanh Thành nói: “Sư tôn yêu cầu chúng ta thu dọn đồ đạc, đến phía trước đợi người.”

Bọn họ tự xách lấy túi của mình, chỉ một lúc sau, Ngu Sở đã đến.

Nàng lại thay y phục nhạt màu thường ngày, đi đến trước mặt bọn họ.

“Ta đồng ý cho tất cả các con đi, nhưng ta có một điều kiện.” Ngu Sở nói, “Các con nhất định phải nghe lời ta, hiểu rồi chứ?”

Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành sợ nhất là bầu không khí căng thẳng, thường thường, vào những lúc thế này, bọn họ sẽ nói gì đó để xoa dịu bầu không khí.

Nhưng ánh mắt của Ngu Sở quá nghiêm túc và bình tĩnh, giống như con dao cứa vào người vậy.

Đây là lần đầu tiên sư phụ nghiêm khắc như vậy, các đồ đệ nhìn nhau, cúi đầu thấp xuống.

“Đã hiểu, sư tôn.” Bọn họ ngoan ngoãn đáp.

“Ta không nói đùa với các con, chuyện này vô cùng nghiêm túc.” Ngu Sở lại nhấn mạnh, hơi gằn giọng mà nói, “Nếu có người làm trái lời ta, tự ý quyết định, sau này cũng không cần phải nhận ta là sư phụ nữa.”

Nghe đến đây, bọn đồ đệ không thể không ngước lên nhìn nàng.

Bình thường bọn họ đã có chút sợ Ngu Sở, bây giờ nàng nghiêm túc như vậy, bọn họ càng giống quả cà tím bị héo, thành thật gật đầu lần nữa, biểu thị bọn họ đã hiểu.

Có thể là vì trước giờ Tinh Thần Cung chưa bao giờ thua, lại còn thắng một cách dễ dàng, điều này tạo cho bọn họ cảm giác, trên thế gian này tựa hồ chẳng có ai có thể là đối thủ của bọn họ.

Lời cảnh cáo nghiêm túc vừa rồi của Ngu Sở như một gáo nước lạnh, khiến tất cả những đồ đệ vốn có chút hưng phấn với lần xuất hành này đều trở nên trầm mặc, nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Thấy những đứa trẻ này cười không nổi nữa, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Trước khi đi phải khiến cho bọn họ tỉnh táo một chút để tránh sau này do không cẩn thận mà xảy ra chuyện.

Người của Tinh Thần Cung chính thức đến thành Đế. Bởi vì có quá nhiều người, Ngu Sở đã lấy một pháp bảo hình chiếc thuyền ra. Vừa đặt lên mặt đất, nó đã trở nên lớn hơn ngay lập tức, rộng rãi đủ để chứa tất cả mọi người.

Tay Ngu Sở lướt qua thân tàu, một lá bùa cổ màu xanh lam lóe lên, cả con thuyền trở nên vô hình, sau đó nàng mới lên thuyền.

Con thuyền bay lên, xuyên qua kết giới bằng sương mù dày đặc, hướng về phía thành Đế mà đi.

Trên đường đi, Ngu Sở vẫn giữ liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ.

“Chúng ta đã đến sát bên thành Đế rồi.”

Pháp bảo trong tay nàng vang lên giọng nói của Vũ Hoằng Vĩ.

Ông khẽ nói, “Lần này so với lần trước ta đến thì sát khí càng nặng hơn rồi.”

“Ông đã tìm thấy dấu vết của kẻ tu ma chưa?” Ngu Sở hỏi.

“Trước mắt vẫn chưa, sợ rằng phải tiến vào thành để tìm hiểu.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Chờ đã ——!”

Giọng nói bên kia biến mất hồi lâu, một lúc sau, giọng nói của Vũ Hoằng Vĩ mới lại vang lên lần nữa.

“Thành Đế này có điều không ổn.” Vũ Hoằng Vĩ nghiêm nghị nói, “Bọn ta từ sáu hướng bên ngoài thành phát hiện ra dấu hiệu của trận pháp bị cấm thời cổ đại. E rằng Hoàng đế đã làm cả thành Đế này trở thành pháp đàn của ông ta rồi!”

“Các ông nhớ cẩn thận.” Ngu Sở nói.

Nàng chìm vào suy nghĩ.

Mười sáu người tu tiên biến mất lúc trước, chẳng lẽ cũng bởi vì trận pháp này bao phủ khắp cả thành, thế nên mới không có tin tức ư?

Nhưng trận pháp này sẽ không khiến những người bình thường sống trong đó phát hiện ra dị thường, hoặc là nói… Trận pháp này chỉ có tác dụng đối với những người tu tiên thôi?

Dù thế nào đi nữa, nếu đúng như tất cả những gì Vũ Hoằng Vĩ nói thì trận pháp này chắc chắn là một cấm thuật thời thượng cổ, thế thì việc nàng cài người ẩn nấp len lỏi vào đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trước khi làm rõ cách thức hoạt động của trận pháp cùng uy lực mà nó mang lại, mạo hiểm xông vào chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới cả.

Ngu Sở lại lấy ra pháp bảo truyền âm, nàng hỏi: “Vũ chưởng môn, ông có còn ở đó không?”

Nàng rất sợ Vũ Hoằng Vĩ sẽ đột nhiên mất tin tức như những người khác, nhưng phía đối phương đã nhanh chóng hồi âm.

“Ta ở đây.” Giọng Vũ Hoằng Vĩ trầm thấp, “Yên tâm đi, ta đang nghiên cứu trận pháp, kiên nhẫn chờ ta…”

Truyền tin bị đứt rồi.

“Vũ chưởng môn, Vũ Hoằng Vĩ?” Ngu Sở gọi mấy lần nhưng bên kia vẫn không hề có tiếng đáp lại.

—— Thật là bất thường!

Nếu nói mười sáu người kia không suy nghĩ kỹ càng đã tiến vào trận nên mới bị trúng kế thì có thể hiểu được, nhưng Vũ Hoằng Vĩ không phải là người bình thường, ông là cao thủ kỳ Đại Thừa, có thể coi ông là người cẩn thận và cảnh giác nhất trong số những chưởng môn có tu vi cao trong giới tu tiên hiện nay.

Làm sao ông có thể biến mất mà không nói một lời nào?!

Mà bên kia, trong rừng cây bên ngoài thành Đế, Vũ Hoằng Vĩ đang ngồi xổm trước bia khắc, nhướng mày, cúi đầu đập đập vào pháp bảo truyền âm.

“Ngu chưởng môn?”

Vũ Hoằng Vĩ loay hoay với pháp bảo một lúc, sau khi phát hiện nó thực sự không phát ra âm thanh, ông mới cất nó đi.

Ông đứng dậy, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào mà bốn phía xung quanh đã mịt mù sương trắng. Thậm chí, màn sương dày đặc còn che phủ cả thành Đế phía xa, khiến ông không tài nào nhìn thấy những thứ bên cạnh được.

Vũ Hoằng Vĩ cảnh giác ngay lập tức, ông muốn dùng chân khí để phân tán sương mù xung quanh, nhưng lại phát hiện ra, trong làn sương mù này, dường như máu của ông bắt đầu chảy chậm lại, chân khí cũng bị đông cứng, bao phủ chặt lấy cơ thể ông. 

Mà linh khí vốn luôn tồn tại giữa vạn vật thế gian và trong không khí cũng biến mất. Thậm chí, Vũ Hoằng Vĩ không thể cảm nhận được một luồng linh khí nào!

Ông chau mày, vào lúc này, từ sâu trong màn sương trắng, dần dần vang lên tiếng khóc.

Thanh niên, trẻ con, nữ nhân…

Vẻ mặt điềm tĩnh vốn có của Vũ Hoằng Vĩ thay đổi rất lớn, ông hốt hoảng chạy ngược lại so với hướng phát ra âm thanh. Khi ông dường như đã dần dần bỏ lại tiếng khóc sau lưng, tiếng khóc ấy lại đột nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng, như thiên la địa võng lao thẳng về phía Vũ Hoằng Vĩ.

“Không, không ——!”

Vũ Hoằng Vĩ bịt kín tai lại, mồ hôi của ông chảy ròng ròng từ trán xuống cổ áo.

Ông bước càng nhanh hơn, nhưng những tiếng ai oán khóc than vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Vũ Hoằng Vĩ bước đi, bước đi, đột nhiên phát hiện phía trước màn sương trắng, phảng phất như xuất hiện một vài bóng dáng thấp bé, hình dáng giống như đang bị trói vậy.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

“Hu hu hu, đừng mà!”

Tiếng khóc, tiếng la hét, cứ tầng tầng lớp lớp mà vang lên.

Mồ hôi của Vũ Hoằng Vĩ gần như chảy xuống mắt, ông lùi lại vài bước, lại chạy về hướng ngược lại.

Ông băng qua khu rừng, thở hổn hển, như thể cuối cùng cũng bỏ lại được những âm thanh kia ở phía sau.

Vũ Hoằng Vĩ vịn vào cây, thở hổn hển đứng thẳng người, cả người thấy choáng váng.

Ông vận công điều tức hơi thở, rừng cây và sương mù đều biến mất, thân cây mà Vũ Hoằng Vĩ đang vịn vào đột nhiên biến thành bức tường cung điện bóng loáng.

Ông đang ở cuối một đoạn hành lang.

Ông ngẩng đầu lên, phía trước mặt dường như có một khoảng không gian hình vòng cung, từ trong đó không ngừng vang lên những tiếng thút thít.

Tim của Vũ Hoằng Vĩ đập thình thịch như trống.

Ông nghiến răng, quay người muốn đi —— phía sau ông, một thanh niên đang đi chân không, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào ông. 

Người đã đạt đến kỳ Đại Thừa như Vũ Hoằng Vĩ thế mà lại bị người này dọa sợ tới mức lùi lại hai bước, hai chân mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

“Ngươi lại muốn trốn nữa sao?” Người thanh niên nhìn chăm chăm vào ông, giọng nói trong trẻo lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo, “Giống như lần trước ư?”

“Không, không ——!” Vũ Hoằng Vĩ nghiến răng, “Đây đều là giả, đây, đây là do tâm ma mà ra, ta sẽ không bị ngươi đánh lừa đâu!”

Ông xếp bằng ngồi thiền, tay làm phép, như thể đang niệm một câu tâm chú để bản thân duy trì sự bình tĩnh.

Người thanh niên kia thế mà lại đến trước một bước, dùng lực cạy các ngón tay của Vũ Hoằng Vĩ ra.

Vũ Hoằng Vĩ không thể không mở mắt ra, người thanh niên kia cách ông rất gần, đến mức hai người gần như chạm trán nhau.

“Ngươi không nói cho người khác biết sao?” Cậu ta nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Vĩ nói, “Ngươi cũng không nói với Ngu Sở, không nói cho nàng ta biết, tại sao đối với chuyện của thành Đế ngươi lại hiểu rõ như vậy ——”

“Đủ rồi, câm miệng!”

Vũ Hoằng Vĩ túm lấy gáy của người thanh niên, rắc một tiếng, ông đã vặn đứt cổ cậu ta, Vũ Hoằng Vĩ đứng dậy, ném người thanh niên kia xuống đất.

Đây là tâm ma! Vũ Hoằng Vĩ tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại, đừng để bị ảnh hưởng, đừng để bị ——

Đồng tử của ông đột nhiên co thắt lại.

Vô số linh hồn lang thang từ dưới đất chui lên, từng cánh tay giơ lên, khư khư nắm lấy ống quần của Vũ Hoằng Vĩ, leo lên trên.

“Tại sao không cứu chúng ta? Tại sao lại giả vờ như không nhìn thấy gì rồi bỏ đi?”

Tại sao? Tại sao? Tại sao?!

Vô số âm thanh ầm ĩ chất vấn Vũ Hoằng Vĩ.

Vũ Hoằng Vĩ chầm chậm chớp mắt, mồ hôi lăn dài xuống lông mi.

Mười năm trước, Vũ Hoằng Vĩ ở thành Đế phát hiện nơi này sát khí nặng nề, không hiểu rốt cuộc tại sao nơi này không giống nơi ở của bậc Thiên tử, không được Thiên đạo chở che.

Ông khó hiểu không biết luồng sát khí kia từ đâu mà đến, vì vậy mà ông đã sử dụng bùa chú cao cấp để ẩn thân, thuận lợi đi theo luồng sát khí kia thâm nhập vào hoàng cung.

Cuối cùng, dưới lòng đất của hoàng thành, ông đã phát hiện ra một trận pháp tà thuật bao phủ một vùng cực kỳ rộng lớn.

Thần Phong Đại Đế gần sáu mươi tuổi, Nhạc Khang Đức, đã kéo dài tuổi thọ của mình bằng cách hấp thu sinh mệnh của những người có tư chất tu tiên.

Một số người bị Hoàng đế bắt, có người vẫn còn trẻ, có người tuổi tác cũng đã lớn rồi. Họ đều là những người có tiềm năng tu tiên, nhưng vì chưa hội tụ đủ cơ duyên nên vẫn là những người bình thường.

Tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, Vũ Hoằng Vĩ thế mà lại do dự.

Nếu là khi ông còn trẻ, hoặc khi ông vừa bước vào giai đoạn kỳ Kim Đan, có lẽ ông đã không hề do dự mà ra tay tương trợ.

Nhưng, hiện tại ông đã đạt tới kỳ Đại Thừa, chỉ còn một bước nữa là phi thăng thành tiên, Vũ Hoằng Vĩ sợ rằng lo chuyện bao đồng sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, khiến cho trăm năm khổ luyện tu hành của bản thân bị hủy hoạt trong phút chốc.

Vũ Hoằng Vĩ tự nhủ rằng, những người không có tư chất tu tiên bất luận có sử dụng tà thuật như thế nào đi chăng nữa thì chung quy, họ vẫn là con người. Căn bản ông không cần phải làm gì, chỉ mười hay hai mươi năm nữa thôi, tên Hoàng đế kia cũng sẽ bị Thiên đạo thu phục.

Vì vậy, ​​rõ ràng ông đã chứng kiến hết tất cả, nhưng lại bỏ đi, đem những tiếng gào thét bi thương kia quẳng lại phía sau.

Khi đó, Vũ Hoằng Vĩ cảm thấy việc phi thăng của mình chỉ còn cách một bước nữa, ông đã có linh cảm nó sắp xuất hiện rồi.

Nhưng khi Vũ Hoằng Vĩ rời khỏi hoàng cung, ông không thể nói lên được cảm giác lúc đó — cứ như thể hào quang Tiên giới vốn dĩ chuẩn bị rơi xuống, đột nhiên bị che khuất bởi những rặng mây đen, ông đã không còn nhìn rõ nữa.

Kể từ đó về sau, việc ông khoanh tay đứng nhìn với chuyện của hoàng cung đã trở thành tâm ma của ông, ám ảnh tâm trí ông cả ngày lẫn đêm.

Vũ Hoằng Vĩ tự biết bản thân đã mất tròn mười năm nhưng vẫn không phi thăng, e rằng có liên quan đến việc này. Vì để loại bỏ tội ác trong lòng, ông không còn bế quan nữa, mà tập trung sức lực vào môn phái của riêng mình, dường như chỉ có làm một số việc có trách nhiệm mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng ông. 

Cho đến gần đây, Vũ Hoằng Vĩ và Phương Giác phát hiện mấy chục năm trở lại đây, số lượng người trẻ tuổi đến đăng ký tham gia đại hội thu nhận đồ đệ so với trước đây giảm đi gấp bội, lại nhận được tin tức có kẻ tu ma đang ở thành Đế. 

Vũ Hoằng Vĩ cảm thấy tất cả những điều này đều là do lúc trước ông buông thả nên mới gây nên hậu quả này. Ông không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng đến tìm gặp Ngu Sở để thương lượng đối sách và cấp thiết muốn đi thăm dò thành Đế. 

Ông không hề lừa Ngu Sở, nhưng ông lại che giấu đi một phần sự thật về thành Đế. 

Vũ Hoằng Vĩ mồ hôi nhễ nhại, những cánh tay đòi mạng cứ không ngừng quấn lấy người ông, giống như những cái xúc tu muốn cuốn chặt lấy ông, kéo ông vào trong bóng tối.

Loay hoay một hồi lâu, Vũ Hoằng Vĩ mới ngẩng đầu lên, ông hít một hơi thật sâu, đột nhiên buông hết sức lực, nhắm mắt lại.

Rất nhanh chóng, cả thế giới đã biến thành một vùng tăm tối.

Bên ngoài thành Đế, một thuật sĩ đeo mặt nạ hình răng nanh vươn tay ra, pháp bảo trong tay hắn ta được chạm trổ bằng gỗ có hình dáng giống như một cái hộp đựng dế, bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thấy vậy, những người có mặt thở phào nhẹ nhõm.

“Tên đạo trưởng này xem ra lai lịch không nhỏ, thế mà có thể vùng vẫy lâu như vậy. Vừa nãy thần còn cho rằng hắn ta sẽ vùng thoát ra rồi chứ.”

Bên cạnh người đeo mặt nạ răng nanh, một tên thái giám cười nói.

“Người này chính là chưởng môn Phái Tu Thiên, Vũ Hoằng Vĩ, cao thủ kỳ Đại Thừa, đương nhiên là có lai lịch rất lớn rồi.” Nam nhân đứng đầu đeo mặt nạ lạnh lùng nói, “Chẳng qua là… trước pháp bảo của Ma giới, kỳ Đại Thừa cũng chỉ là cái rắm mà thôi.”

“Đúng, đúng, ma tu đại nhân, mời.” Tên thái giám kia duỗi tay ra, khom người cười nói, “Bắt được người này rồi, các ngài cũng có thể an tâm, bệ hạ bọn ta cũng sẽ cao hứng, đúng là vẹn cả đôi đường.”

Nam nhân đeo mặt nạ kia thu pháp bảo lại, nhẹ giọng nói: “Tiếp theo cứ đợi mà xem đi, nói không chừng ngày mai còn có thể bắt được nhiều người tu tiên hơn nữa đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK