Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chờ những người khác lên tiếng, Lục Văn Đống đã cười nói, “Phu nhân, có phải nàng hồ đồ rồi không? Những người tu tiên đại đa số đều có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, nếu không thì tại sao nhiều phàm nhân muốn tu tiên đến vậy chứ?”

Ông ta lại gọi, “Nào, nào, nào, mời mọi người, Tiểu Ngọc, yến tiệc đã sắp xếp xong chưa?”

Nha hoàn đằng kia đáp lời, lúc này, cả đám người mới tiến vào phòng.

Ngồi đợi trong phòng, khi này Lục Văn Đống mới giới thiệu hai bên.

“Đây là chính thất của ta, còn đây là Nhị phu nhân.” Lục Văn Đống nói, “Đây là nữ nhi thứ hai của ta, Lục Tịnh An, còn đây là tiểu nữ nhi, Lục Tư Diệu.”

“Hai đứa còn lại có đại nữ nhi đã gả đi. Ta còn có một nhi tử nữa, là song thai cùng với Lục Tư Diệu, tên là Lục Cảnh Thụy.”

Theo lời giới thiệu của Lục Văn Đống, nữ quyến nhà họ Lục lần lượt chắp tay hành lễ chào hỏi. 

Từ biểu cảm của thân thích nữ quyến trên bàn cũng có thể nhìn ra, người lớn nhất của gia đình này là chính thất [*] Lục phu nhân.

[*] chính thất (hay còn được gọi là chính thê/ chính phòng) dùng để chỉ vợ cả. 

Lục phu nhân và nữ nhi song sinh Lục Tư Diệu có vẻ thoải mái hơn, ngược lại là Nhị phu nhân và Nhị tỷ Lục Tịnh An lại khá dè dặt, cẩn trọng và lịch sự.

Hơn nữa, từ vị trí ngồi cũng có thể nhìn ra.

Lục Ngôn Khanh là nhân vật chính, ngồi chính giữa, hai người phu phụ ngồi ở hai bên cậu. Tay trái Lục phu nhân kéo lấy Lục Ngôn Khanh, bên phía tay phải là tiểu nữ nhi song sinh, Nhị phu nhân tuy là trưởng bối, nhưng lại phải cách ra ngồi ở bên cạnh Lục Tư Diệu.

Tiểu muội ngồi ở vị trí bên trong, ngược lại, di nương và Nhị tỷ lại được sắp ở vị trí ngoài rìa.

Lục Văn Đống lại bắt đầu giới thiệu người của Tinh Thần Cung.

Đại nha hoàn của Lục gia rất biết phán đoán nắm bắt tình hình, thấy cuộc hàn huyên của gia chủ cũng sắp xong rồi, thì căn dặn nhà bếp mang từng món, từng món lên, đám nha hoàn bắt đầu rót rượu.

Từ cách bày biện bữa cơm như thế này có thể nhìn ra, cuộc sống của họ rất tốt, thật khó có thể tưởng tượng được Lục gia và Lý gia đều là thế gia bị tân Hoàng đế nhắm đến, dù sao thì cuộc sống cũng có sự khác biệt một trời một vực.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều đang ở độ tuổi hai mươi, phong cách và khí chất của cả ba không giống nhau, nhưng đều rất anh tuấn nổi bật.

Trước mặt ba người bọn họ, những công tử được coi là nổi danh kia tại đất thành Đế này, cũng chẳng thể nào so bì được.

Trên bàn ăn, Nhị tỷ Lục Tịnh An và tiểu muội Lục Tư Diệu không ngừng nhìn trộm bọn họ, còn chưa nhắc đến những nha đầu đứng đằng sau kia, không nhịn được cứ len lén nhìn họ suốt. 

Đương nhiên Lục Văn Đống và Lục phu nhân cũng rất thích Lục Ngôn Khanh, Lục Văn Đống đã ở riêng với nhi tử một ngày một đêm, xem như còn có thể kiềm chế.

Lục phu nhân lại không nỡ buông tay Lục Ngôn Khanh, cứ hỏi hết câu này đến câu khác, quên cả việc tiếp đãi khách.

Phải đến lúc Lục Văn Đống đằng hắng giọng, nói, “Phu nhân, lát nữa sẽ có thời gian hỏi chuyện Tề nhi, ăn cơm trước đi thôi.”

Lúc này Lục phu nhân mới không nỡ mà định thần, miễn cưỡng dừng hỏi chuyện nhi tử mình lại. 

Lục Văn Đống hắng giọng, lặng lẽ nhìn Lục phu nhân, nhưng thấy thê tử không ngừng gắp thức ăn cho Lục Ngôn Khanh, vốn dĩ chẳng nghe thấy gì.

Ông ta đưa tay, vòng phía sau Lục Ngôn Khanh, chạm chạm vào lưng phu nhân.

Lục phu nhân ngước đầu nhìn, Lục Văn Đống hất cằm tỏ ý.

Lúc này bà mới hiểu ra, rót đầy ly rượu, sau đó nhìn Ngu Sở, nâng ly nói, “Ngu chưởng môn, ta kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã đưa nhi tử của ta trở về.”

Câu nói này của Lục phu nhân vừa nói ra, trên bàn bỗng yên lặng một lúc.

“Đưa trở về gì cơ?” Thẩm Hoài An cảm thấy khó hiểu, “Qua hai ngày nữa bọn ta sẽ trở về môn phái.”

“Nhưng…”

“Được rồi, được rồi, ta cũng cạn ly.”

Lục phu nhân vừa mới mở lời đã bị Lục Văn Đống ngăn lại, ông cũng nâng ly, cười nói, “Trên bàn ăn không nên bàn chuyện khác, mọi người vui vẻ ăn cơm là được rồi.”

Đợi sau khi ăn xong, Lục gia sắp xếp cho mọi người Tinh Thần Cung ở một viện phụ, để toàn bộ sân vườn này cho bọn họ ở.

Đương nhiên, Lục Ngôn Khanh vừa trở về, tự nhiên đã bị kéo đi nói chuyện.

Lục phu nhân vừa ăn xong thì muốn kéo Lục Ngôn Khanh đi ngay, vẫn là Lục Văn Đống ngăn cản lại.

“Nhi tử ngồi xe ngựa mệt nhọc, lúc trước lại bận rộn việc của thành Đế, nàng để nó trở về nghỉ ngơi một, hai canh giờ, buổi chiều hẵng trò chuyện, bây giờ không gấp.”

Lục phu nhân nghe thế mới miễn cưỡng để Lục Ngôn Khánh rời đi.

Lục Ngôn Khanh cúi đầu, hai tay chắp lễ, sau đó quay người cùng mọi người của Tinh Thần Cung rời đi.

Lục Văn Đống thấy Lục phu nhân vẫn còn đứng đó nhìn theo, đưa tay ôm lấy vai bà.

“Đừng nhìn nữa, mau vào phòng đi.”

Phu thê hai người bước vào phòng, Lục phu nhân ngồi xuống rót nước cho mình, bà cảm khái, “Thật không ngờ, Cảnh Tề vậy mà vẫn còn sống, Hoàng đế kia lại chết rồi, còn chuyện gì có thể tốt hơn được nữa chứ?”

Lục Văn Đống ngồi xuống bên cạnh bà, thở dài.

“Chuyện tốt như thế này, chàng thở dài làm gì chứ?” Lục phu nhân hỏi.

“Nàng nói xem, trên bàn ăn nàng nói những lời đó làm gì?” Lục Văn Đống không nhịn được bèn hỏi.

“Thiếp nói gì nào?” Lục phu nhân có chút khó hiểu.

“Nàng nói cái gì mà cảm ơn bọn họ đã đưa Cảnh Tề về, có phải là điên rồi không? Lỡ như trên bàn ăn người ta nói không đồng ý, ta với nàng còn có cách nào khác nữa đây?” Lục Văn Đống khẽ nói, “Nàng chẳng chịu suy nghĩ một chút nào cả!”

“Thiếp nói gì sai sao? Cảnh Tề là nhi tử của thiếp, bây giờ nó xuất hiện rồi, không phải nên trở về nhà rồi sao?” Lục phu nhân nói, “Hơn nữa đây là nhà của thằng bé, sao nó có thể không đồng ý trở về chứ.”

Lục Văn Đống cầm tách trà, ông ta cười lên một tiếng.

“Theo như ta thấy thì không nhất định.” Ông ta nói, “Hơn hai mươi năm chúng ta chưa gặp nhau, thông thường thì hài tử thất lạc tìm được nhà, đừng nói đến là khóc lóc xúc động, vui vẻ cũng được. Nàng xem phản ứng của nó xem, có thể cảm nhận được nó rất vui, hay là rất phấn khích gì không?”

Lục phu nhân từ từ ngả người ra ghế.

Bà khẽ nói, “Có phải chàng cảm thấy Cảnh Tề không muốn trở về? Làm sao có thể chứ, đây là nhà của nó mà. Bây giờ tìm được nhà rồi, nó không về thì còn có thể đi đâu được?”

Bên này, phu phụ nhà họ Lục đóng cửa bàn biện pháp, ở bên sân, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều nhìn chằm chằm Lục Ngôn Khanh không nhúc nhích.

Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh đã rất phiền não, bị bọn họ giám sát như vậy, ngữ khí cũng có chút không nhẫn nại, “Sao thế?”

Thẩm Hoài An quay đầu nhìn một lượt, xác định Ngu Sở đã trở về phòng, trong sân chỉ còn vài người bọn họ, cậu mới khe khẽ hỏi, “… Nghe ý nương của huynh, huynh phải trở về nhà hả?”

“Không về.” Lục Ngôn Khanh nói.

“Nhưng ý của cha nương huynh là đều hy vọng huynh trở về mà.” Cốc Thu Vũ xụ mặt nói.

Lục Ngôn Khanh ngồi xuống, cậu ổn định lại khẩu khí.

“Vì vậy nên huynh mới không muốn trở về.” Cậu khẽ nói, “Mọi người ai cũng không thèm quản huynh, chỉ biết xem náo nhiệt thôi.” 

Nhiều năm như vậy, dường như đây là lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh thể hiện chút tính khí, còn oán trách các sư đệ sư muội, trong tính khí này hình như có chút ấm ức không vui.

“Xin lỗi, xin lỗi, đây, chủ yếu là chuyện riêng của nhà huynh, chúng ta cũng không tiện mở miệng.”

“Đúng vậy, không phải không muốn giúp, mà thật sự là năng lực có hạn.”

“Đúng vậy á.”

Vừa thấy Lục Ngôn Khanh như thế này, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đã nhanh chóng mở lời dỗ dành, an ủi cậu.

“Chân ở trên người huynh, huynh không muốn về thì nói với bọn họ thôi.” Tiêu Dực nói.

Thẩm Hoài An quay đầu, đưa tay đánh lên đỉnh đầu Tiêu Dực.

“Đệ này, có phải đệ ngốc rồi không. Người không chút liên quan nào đương nhiên là có thể nói như vậy, nhưng đây là cha nương ruột thịt, chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Ví như ông của đệ đột nhiên trở về, nói muốn đưa đệ đi, đệ có đi hay không? Đệ sẽ nói như thế nào?”

Vốn dĩ Tiêu Dực muốn nói lời an ủi Lục Ngôn Khanh, kết quả lại bị một giả định của Thẩm Hoài An làm cho mơ hồ, ngồi qua một bên, khép kín mình lại rồi bắt đầu rối bời.

Ba người đều trẻ tuổi, không có kinh nghiệm ở phương diện này, nói tới nói lui cũng chẳng có kết quả gì. 

Một canh giờ trôi qua, một người hầu bước vào.

“Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân mời người qua đó.” Hắn ta cười nói.

Vâng, người ta đã gọi là “thiếu gia” rồi.

Lục Ngôn Khanh theo người hầu đi qua sân vườn rộng rãi sang trọng của Lục gia, đến phía bên kia, bước vào phòng, thấy Lục Văn Đống và Lục phu nhân đang ngồi ở bàn chờ cậu.

“Tề nhi, nào, ngồi xuống nào.” Lục Văn Đống cười nói.

Lục Ngôn Khanh bước vào, ngồi đối diện bọn họ, nhìn hai người, lễ phép hỏi, “Cha, nương, có chuyện gì sao?”

Lục Văn Đống và Lục phu nhân không chịu được mà cùng nhìn nhau, dường như không vui trước sự xa cách của Lục Ngôn Khanh.

“Cha nương tìm con tâm sự, sao lại nói là có việc hay không?” Lục Văn Đống cảm khái nói, “Thấy con trưởng thành khỏe mạnh, trong lòng người làm phụ mẫu như chúng ta cảm thấy rất vui. Nghĩ lại thì năm đó vì đi tìm con, nương của con suốt đêm lo lắng không ngủ được, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, trở bệnh nặng, cũng xem như là bước vào quỷ môn quan một lần rồi.”

“Đúng vậy.” Lục phu nhân cũng cười nói, “Ta còn nhớ lúc đó khi con còn nhỏ, vừa biết nói câu dài hơn đã rất hiếu kính rồi, biết thương yêu chúng ta, là một hài tử ngoan.”

Bà thở dài nói, “Ta mang thai ba lần, bốn hài tử, đứa có tâm ý với ta nhất chỉ có mình con, lúc đó ta thật sự rất biết ơn ông trời, có thể cho ta sinh ra một hài tử ngoan ngoãn, thông minh lại lanh lợi như con. Ai biết được…”

Lục phu nhân lại nghĩ đến chuyện lúc đó, đôi mắt đỏ hoe lên.

“Được rồi.” Lục Văn Đống đưa tay ôm vai bà, an ủi nói, “Đó đều là những chuyện của quá khứ rồi, bây giờ không phải Tề nhi đã trở về rồi sao? Sau này, một nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống thật tốt.”

Lục Ngôn Khanh nhìn họ, cậu có chút bất lực.

Cậu khẽ nói, “Con… nhưng mà…”

“Tề nhi, chẳng lẽ con không nhớ nhà, không nhớ nương sao?” Lục phu nhân nghẹn ngào nói, “Ta mười tháng mang thai, sinh ra con, con là thịt sinh ra từ cơ thể ta, ta thật sự… ta thật sự không muốn mất đi con lần nữa. Coi như ta cầu xin con, đừng đi, ta quỳ xin con vậy.”

Lục phu nhân sắp quỳ xuống, Lục Văn Đống nhìn qua bà, như không có ý ngăn lại, Lục phu nhân cứ vậy mà quỳ dưới đất, dọa cho Lục Ngôn Khanh phải đứng lên, sau đó tiến đến đỡ bà ấy.

“… Người, người đứng lên trước đi.” Lục Ngôn Khanh vã cả mồ hôi trán, cậu ấp úng nói, “Con, con mời sư tôn qua đây trước…”

“Tề nhi, con cũng trưởng thành rồi, sư phụ nuôi dưỡng con lớn như thế này cũng chẳng dễ dàng gì.” Lục Văn Đống khuyên, “Đây là chuyện riêng của nhà ta, là chuyện riêng của con, con không thể chuyện gì cũng thương lượng với sư phụ được, con cũng nên suy nghĩ cho người, để người bớt hao tâm.” 

Bốn bàn tay của Lục Văn Đống và Lục phu nhân nắm chặt lấy cánh tay Lục Ngôn Khanh, vào khoảnh khắc ấy, lại khiến Lục Ngôn Khanh nhớ đến những bàn tay đẫm máu cứ nắm chặt cậu không buông trong ảo cảnh.

Nhìn thấy đôi mắt mở to đầy khẩn thiết của bon họ, Lục Ngôn Khanh đột nhiên run rẩy, vùng ra khỏi bọn họ, dứt khoát đứng lên.

“Cha, nương, nhi tử bất hiếu.” Lục Ngôn Khanh cắn răng, cậu quỳ xuống khẽ nói, “Mọi người cứ xem như con đã chết, con đã không còn là người phàm, con tuyệt không thể trở về nữa.”

Phu phụ hai người đều ngẩn người một lúc, dường như không ngờ rằng Lục Ngôn Khanh lại nói thẳng như thế.

Vài giây sau, Lục phu nhân khóc lóc nói, “Tề nhi, con không thể nhẫn tâm như vậy được, ta là nương con, là ta đã sinh dưỡng nên con mà.”

Lục Văn Đống nhìn Lục Ngôn Khanh, rồi cúi đầu dỗ dành Lục phu nhân.

Lục Ngôn Khanh sững sờ đứng đó, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy tim cậu đập mạnh, máu chảy cuồn cuộn trong người.

Cậu cúi đầu, quay người định rời đi, thì nghe thấy Lục Văn Đống gọi, “Tề nhi.”

Lục Ngôn Khanh quay đầu, Lục Văn Đống lộ ra nụ cười đau khổ, “Là cha nương không nên làm khó con, con ở thêm vài ngày, ngày mai ta đưa con đi cúng bái những người kia.”

Lục Ngôn Khanh mím môi, gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Đợi sau khi cậu rời đi, Lục Văn Đống thở dài một hơi thật sâu, Lục phu nhân nước mắt đầm đìa ngước lên nhìn ông ta, nghiến răng nói, “Không thể nào, sao Tề nhi có thể không muốn về nhà, những lời này, nhất định là có người dạy nó nói, bảo nó không được trở về.”

“Nàng đang nói cái gì vậy?” Lục Văn Đống hồ nghi hỏi.

“Cảnh Tề của chúng ta hạt giống tốt để tu tiên, chắc rằng là sư phụ của nó không muốn buông tay, đâm chọc sau lưng chúng ta!” Lục phu nhân nhìn Lục Văn Đống, bà ta nói, “Vừa gặp mặt là tôi đã cảm thấy có vấn đề, làm gì có nữ sư phụ nào lại ở cùng với nam đệ tử chứ, ông xem nàng ta và đám đồ đệ của nàng ta xem, có thể nhìn ra nàng ta là sư phụ không? Cô nam quả nữ ở trên núi nhiều năm như vậy, ai biết được trong lòng nàng ta là cái gì, và đằng sau đó là nàng ta đã dạy những gì.”

“Nàng điên thật rồi, nàng không nên nói như vậy!” Lục Văn Đống gằn giọng nói, “Ngu tiên trưởng là người tốt, Tề nhi lớn như vậy, đều là công lao của ngài ấy.”

“Được lắm, ta còn không biết ông sao?” Lục phu nhân cười lạnh nói, “Gặp được người trẻ trung xinh đẹp như vậy thì ông cho rằng người ta là người tốt ngay lập tức ư? Năm đó ông nói muội muội nhà bà con xa là một người tốt, đến phủ giúp chút việc, giúp tới giúp lui sao lại trèo lên thẳng trên giường ông, còn trở thành trắc thất của ông vậy hả?”

“Được rồi, nàng lại bắt đầu lôi lại chuyện cũ.” Lục văn Đống đẩy bà ta ra, đứng phắt dậy, phủi phủi áo choàng, lạnh lùng nói, “Ngày mai ta cùng Tề nhi ra ngoài, nàng tự mà lo liệu, đừng thể hiện tính khí này, chớ nên đắc tội người ta, biết không hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK