Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là cách nghĩ của một chưởng môn bình thường, cho dù bản thân có năng lực vượt trội hơn đối phương, có thể cũng sẽ giữ thể diện cho nhau, nên biết chừng mực.

Dù sao mọi người đều là trưởng lão, chưởng môn của các môn phái, sau này thường xuyên gặp mặt, phàm là chuyện gì thì cũng nên chừa một đường lui, về sau gặp lại, cũng xem như không có gì.

Nhưng Ngu Sở lại không nghĩ như vậy. Nàng muốn tất cả mọi người nhớ rằng, Tinh Thần Cung chính là môn phái không phải ai cũng có thể đụng tới, một lần lập uy nghiêm mới có thể trừ bỏ hậu họa về sau.

Còn có một lý do khác để nàng có sự tự tin như vậy, đó chính là các đồ đệ của nàng đều đã trưởng thành rồi.

Không giống như những năm trước nữa, Ngu Sở vì để có thể chăm sóc tốt cho lũ trẻ mà luôn cúi đầu hành sự, sợ bản thân và đám trẻ bị kẻ khác nhắm tới.

Bây giờ, chẳng có gì phải xem xét nữa. Ngoài Tiểu Hồ ra, năm đồ đệ kia không chỉ trưởng thành, mà thực lực cũng cường đại, khiến người ta an tâm. 

Điều này làm cho Ngu Sở cũng có thể yên tâm để làm những việc tiếp theo.

Người tu tiên đều rất coi trọng thể diện, càng chưa nhắc đến trưởng lão của một đại môn phái.

Nếu Ngu Sở đã nói muốn tỷ thí với ông, thì trưởng lão của Lôi Đình Môn cũng không thể từ chối, ông ta bèn đứng lên.

Trước khi lên đài, trưởng lão của Lôi Đình Môn tiến đến bên cạnh Vũ Hoằng Vĩ, khẽ hỏi, “Vũ chưởng môn, bây giờ là tu vi của nàng ta là gì?”

Vũ Hoằng Vĩ nhìn qua ông ta, lắc đầu một cách đầy thần bí.

Trưởng lão Lôi Đình Môn không biết gì về căn nguyên của Ngu Sở, tâm trạng bất an bước lên Đài đấu pháp.

Kết giới vừa khép lại, bên trong nói gì thì bên ngoài ngoại trừ Vũ Hoằng Vĩ ra, chẳng ai nghe thấy được. 

“Ngu chưởng môn, ta thừa nhận giữa chúng ta lúc trước có vài hiềm khích.” Trưởng lão Lôi Đình Môn nói, “Chuyện đã đến nước này, có lẽ chúng ta có thể tìm được cách giải quyết tốt hơn…”

“Lưu trưởng lão, lúc trước ông không nghĩ như vậy đâu nhỉ?” Ngu Sở nói, “Lúc cho rằng bản thân chiếm ưu thế thì muốn dồn Tinh Thần Cung của ta vào con đường chết, bây giờ nhận ra thế cục đã khác thì mới tìm đến ta giảng hòa?”

Nàng nhìn trưởng lão Lôi Đình Môn, hỏi từng câu từng chữ, “Ông xem Ngu Sở ta là người thế nào cơ chứ?”

Sắc mặt trưởng lão Lôi Đình Môn trắng bệch ngay tức khắc, biết rằng chuyện này không thể nào thiện chung nữa rồi.

Ông ta cười lạnh một tiếng, “Được thôi, nếu ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”

Trưởng lão Lôi Đình Môn dự định dùng tuyệt học của Lôi Định Môn —— Thuật pháp Cự Long Lôi Đình.

Ông ta nghĩ, nếu như thua thì ông ta cũng muốn thể hiện tuyệt chiêu làm chấn động những đồ đệ và các sư phụ khác, sau đó nhận thua một cách đầy phong độ, giữ thể diện cho mình.

Không thể giống như Đoạn Hồng Cầm, bị đánh đến nỗi không còn sức để tránh trả thì thôi đi, còn sử dụng huyết thuật ám độc như vậy, cuối cùng còn mất hết thể diện.

Trong lòng trưởng lão Lôi Đình Môn suy nghĩ kỹ càng, nhưng sao Ngu Sở có thể cho ông ta cơ hội thể hiện chứ?

Ngu Sở phát hiện ý đồ của ông ta, ánh mắt nàng chợt loé lên một tia sắc lạnh.

Chiếc roi mà Thái Thăng chân nhân tặng nàng bất giác xuất hiện như một con rắn màu đen quấn quanh cổ tay nàng, Ngu Sở đưa tay lên cao quất vào trong không trung, pằng ——!

Gió trong kết giới dường như ngưng tụ tập trung lại quanh chiếc roi, sau đó biến thành một tường thành gió, cuồng phong lao thẳng về phía Lưu trưởng lão.

Trưởng lão Lôi Đình Môn giương mắt nhìn cơn gió đang tiến đến, dường như chỉ trong chớp mắt nó đã ở ngay trước mặt.

Ý thức của ông ta cảm nhận được sự công kích, nhưng cơ thể hoàn toàn không kịp phản ứng!

Trước mắt Lưu trưởng lão bỗng loạng choạng, giây tiếp theo chỉ cảm giác được lưng rất đau, cả người ông ta va mạnh vào kết giới, sau đó ngã xuống.

Trong mắt của Lưu trưởng lão, thời gian chưa đầy nửa giây mà cứ như bị kéo dài ra đến vô tận, nhưng ông ta cứ như người phàm sắp bị gió bão cuốn đi, không cách nào chống đỡ, chỉ có thể giương mắt nhìn gió lốc nhấn chìm bản thân.

Nhìn từ bên ngoài, Lưu trưởng lão ngay cả sức lực trở tay cũng chẳng có, chỉ mới chiêu đầu tiên đã bị Ngu Sở đánh bay, thậm chí còn không đứng dậy nổi.

Bên Đài đấu pháp, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, kinh hãi.

Các đồ đệ của các môn phái há hốc mồm kinh ngạc, các sư phụ đứng phía bên kia vẻ mặt u ám, tâm tư nặng trĩu. 

Rõ ràng chiếc roi mà Ngu Sở dùng giống với Đoạn Hồng Cầm, thế nhưng, từ đòn này có thể nhìn ra được, thực lực của Ngu Sở hoàn toàn vượt xa Đoạn Hồng Cầm.

Đoạn Hồng Cầm và trưởng lão Lôi Đình Môn có trình độ ngang nhau, một người ở kỳ Hóa Thần, một người đang ở bước đầu của kỳ Hợp Thể.

Ngu Sở có thể đánh bại bọn họ chỉ với một chiêu thức, há không phải nói… Ngu Sở bây giờ cũng ở kỳ Đại Thừa rồi hay sao?!

Phải biết rằng, người ở kỳ Đại Thừa là cao thủ tuyệt đỉnh trong thế giới ngày nay, hiện tại thì những người ở giai đoạn viên mãn của kỳ Đại Thừa chưa thăng thiên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, và hơn hết, trong khoảng trăm năm trở lại đây không xuất hiện ai khác đạt đến kỳ Đại Thừa.

Ngu Sở này, nếu như nàng ẩn náu thời gian mấy trăm năm để âm thầm tu luyện, thì sao có thể trong mấy trăm năm này chẳng ai nghe đến nàng, cũng chẳng ai gặp qua nàng, càng không biết được sư phụ của nàng là ai.

Làm sao nàng đột nhiên xuất hiện, lại đã ở kỳ Đại Thừa rồi?

Chưởng môn, trưởng lão của các đại môn phái tâm tư bất an, một tân Đại Thừa mang theo một môn phái toàn là những đệ tử thiên tài tuyệt đỉnh xuất hiện, không có gì phải hoài nghi rằng, điều này sẽ làm thay đổi cục diện trong tương lai.

Về việc nàng có thu nhận yêu tu kia hay không, ai thèm để ý đến nữa chứ?

Dưới Đài đấu pháp, sắc mặt của Xích Long Cung và chưởng môn Sâm La Phong đều biến sắc.

Trình độ và môn phái của hai người bọn họ đều không bằng Thanh Sương Môn và Lôi Đình Môn, giờ đây, cả Đoạn Hồng Cầm lẫn Lưu trưởng lão đều thua thảm bại như vậy, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Ngu Sở chứ?

Bước lên đài đấu không chỉ không chút cơ hội đánh thắng, càng không biết phải chịu thương tích như thế nào, đồng thời, mất hết thể diện là điều hiển nhiên.

Bọn họ nhìn nhau, trong lòng đều có chút chán nản, hối hận.

Ai có thể đoán được, Ngu Sở lại có thể che giấu thực lực như vậy cơ chứ, những năm qua đều luôn giữ kẽ cúi đầu, chưa từng lộ mặt, vì vậy mới khiến bọn họ có ý khinh địch.

Nếu biết trước Ngu Sở ở kỳ Đại Thừa, bọn nhất định sẽ không tìm Tinh Thần Cung mà gây phiền phức!

Nhưng việc đến nước này thì đã muộn màng rồi.

Kết giới mở ra, chúng đệ tử Lôi Đình Môn lập tức lên đài dìu trưởng lão đi xuống.

Ánh mắt của Ngu Sở quét qua hai người còn lại trên đài, là người của Xích Long Cung và Sâm La Phong, họ không khỏi rùng mình trước ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng của Ngu Sở.

“Mời.” Ngu Sở lạnh lùng nói.

Đến nước này rồi thì còn gì là tỷ thí so tài nữa chứ? Đây chính là từng người, từng người lên rồi từng người, từng người một bị mất mặt mà!

Nhưng hai người bọn họ không còn cách nào khác. Nếu như bây giờ không lên, không nói đến sẽ đắc tội với Ngu Sở, mà còn đắc tội với Thanh Sương Môn và Lôi Đình Môn.

Hai người nghiến răng, không biết có phải quá căng thẳng hay không mà đã cùng nhau bước lên đài.

Ngu Sở không phản đối chút nào, hai người lên đài, thì là một chọi hai.

Kết quả không ngoài dự kiến, lại là Ngu Sở chỉ với một chiêu đơn giản đã khống chế được đối thủ.

Đây chính là sự chế nhạo lớn nhất đối với đối thủ —— Đối phó với các ngươi, ngay cả bản lĩnh chiêu thức ta cũng chẳng cần, chỉ cần một sự chèn ép đơn giản, đã có thể khiến cho đối thủ không còn chút sức lực đánh trả.

Sau khi đánh bại liên tiếp bốn người một lượt, bốn người bọn họ vốn dĩ hung hăng khiêu khích, giờ đây đã thay đổi thái độ kiêu ngạo của khi nãy, đều nói không có ý kiến gì với việc Ngu Sở thu nhận đồ đệ.

Ngu Sở thu ánh mắt lại rồi nhìn về vị trí sư phụ.

Các sư phụ chưởng môn còn chưa kịp định thần, vẫn còn mải suy nghĩ về việc xuất hiện cao thủ kỳ Đại Thừa mới, thì không khỏi rùng mình khi đối diện với ánh mắt của Ngu Sở.

“Các vị chưởng môn, trưởng lão, nếu mọi người vẫn phản đối việc này, có thể lên đài tỷ thí với ta.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Theo ta thấy, con người không nên chia thành nhiều đẳng cấp khác nhau. Nếu đã có tiềm lực tu tiên thì giới tu tiên nên bao dung. Giới tu ma có thể dung nạp các chủng tộc, thế lực trên Đại Lục, vậy tại sao chúng ta lại phải đuổi cùng giết tận những người có tiềm lực tu tiên chứ?”

Trước những lời này của Ngu Sở, có lẽ các vị chưởng môn, trưởng lão đang ngồi kia sẽ không hoàn toàn đồng ý, thế nhưng Ngu Sở vừa mới tuyên bố việc này, ai cũng không muốn va đầu vào xui xẻo.

Dù sao thì, những lão yêu quái ở kỳ Đại Thừa cơ bản đều đang chuyên tâm tu luyện, trừ Vũ Hoằng Vĩ ra, đa số các sư phụ ngồi đây đều ở kỳ Hợp Thể.

Nếu muốn đánh, bọn họ quả thật là đánh không lại Ngu Sở.

Chỉ là, ngữ khí của Ngu Sở có chậm lại đôi chút, dường như là có ý hòa giải, lúc này các sư phụ khác mới thả lỏng.

Ngu Sở nhìn biểu cảm của bọn họ thì biết rằng chuyện này đã ổn thỏa rồi.

Quả nhiên, sau khi giơ nắm đấm đe dọa, tất cả mọi người đều thay đổi, vui vẻ mà thuận theo và chấp nhận.

“Ngu chưởng môn, đó là đồ đệ của ngươi, người ngoài đúng là không nên nhúng tay vào.” Trưởng lão Vô Định Môn nói, “Hơn nữa, các gì mà chính thống, cái gì mà tà môn ngoại đạo. Thiện ác không có chút quan hệ gì với thân phận chủng tộc, mà liên quan đến con người.”

Vô Định Môn này lúc đầu là môn phái của n Quảng Ly. Trưởng lão Vô Định Môn nói ra những lời này, trong lòng cũng rất xúc động.

Có ông ấy dẫn dắt, những tiếng nói đồng tình khác cũng dần vang lên.

Chỉ có điều, dưới đài đấu vẫn im lặng như tờ. Các đệ tử của các môn phái đều không dám lên tiếng, theo dõi cuộc trò chuyện của các sư phụ.

Các đệ tử môn phái của bốn vị bị mất thể diện kia vẫn luôn cúi đầu, cứ như là cây cà bị héo vậy. 

“Nếu như mọi người đã thống nhất, đó là việc tốt.” Vũ Hoằng Vĩ bước ra và nói, “Tinh Thần Cung là một môn phái rất đặc biệt, cũng không nên dùng ánh mắt cũ để suy xét.”

Coi như mọi người đã hòa giải.

Nếu như lúc trước bọn họ cho rằng Tinh Thần Cung là một môn phái nhỏ mới xuất hiện mà coi thường, thì giờ đây đã hoàn toàn khác trước.

Ngu Sở là cao thủ kỳ Đại Thừa, tất cả mọi người đều phải nể mặt nàng. Người lúc trước không thích Ngu Sở và Tinh Thần Cung cũng đã thay đổi vì sự thay đổi trong tâm thái. 

Nếu như Ngu Sở là người bình thường, vậy thì môn phái của nàng và nàng sẽ là một môn phái kiêu ngạo và độc đoán.

Nhưng giờ đây, Ngu Sở ở kỳ Đại Thừa, trở thành cao thủ Đại Thừa thì đương nhiên sẽ trở lại khí chất nên có, làm việc quyết đoán thẳng thắng cũng có thể lý giải được. 

Tâm tư riêng của Vũ Hoằng Vĩ là không hy vọng Ngu Sở và những người khác có hiềm khích bất hòa, ít nhất thấy đôi bên trở nên hòa hảo ngoài mặt, ông cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Về việc bốn môn phái kia vì sự hấp tấp làm liều không thỏa đáng của các trưởng lão, chưởng môn mà nhận hậu quả, âu cũng là việc của riêng bọn họ.

Thấy thế cục bình ổn trở lại, Vũ Hoằng Vĩ bảo người phụ trách của đại hội tiên môn lần này tiếp tục quá trình bị gián đoạn.

“Người chiến thắng trong đại hội lần này —— Lý Thanh Thành!”

Sau khi Tinh Thần Cung nhận phần thưởng cũng không trao đổi điều gì mà trực tiếp rời đi một cách cao lãnh.

Đợi sau khi Ngu Sở đưa đồ đệ rời đi, các sư phụ khác lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau hàn huyên vài câu không mấy vui vẻ, sau đó cũng đưa đệ tử rời đi.

Mỗi vị chưởng môn, trưởng lão đều có những tâm tư khác nhau.

Như trưởng lão Vô Định Môn, tâm trạng ông ta khá tốt.

Lúc trước Vô Định Môn vì chuyện của n Quảng Ly mà không ngóc đầu lên nổi trong giới tu tiên, giờ đây lại có thêm bốn người kia, chuyện của Vô Định Môn có lẽ cũng sẽ dần bị quên lãng thôi.  

Cũng giống như bốn môn phái tự chuốc lấy phiền phức này, tâm trạng của toàn thể trên dưới đều không tốt.

Suy nghĩ của cá nhân bọn họ lại làm liên lụy cả môn phái, khiến tất cả mọi người đều biến thành trò cười.

Chưa kể, ai lại muốn đắc tội với cao thủ kỳ Đại Thừa chứ?

Tạm thời không nhắc đến tâm tư phức tạp và âu lo của các vị chưởng môn, trưởng lão, bên này, trên phi thuyền trở về môn phái, tâm trạng của các đệ tử Tinh Thần Cung lại không giấu nổi vẻ phấn khích.

“Sư tôn, người thật lợi hại.” Tiêu Dực nói một cách thật lòng.

Những đồ đệ khác cũng nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời.

“Sư tôn, người ngầu quá đi.” Cốc Thu Vũ cũng không khỏi thốt lên, “Con thật không ngờ rằng người có dũng khí đơn độc đánh bại những chưởng môn khác.”

“Chủ yếu là các con trưởng thành rồi, giờ đây có thể làm người ta an lòng.” Ngu Sở đưa tay, xoa xoa đầu Tiểu Cốc, “Chính sự ưu tú của các con đã cho ta sức mạnh.”

“Chúng con vẫn chưa đủ ưu tú.” Thẩm Hoài An đột nhiên nói.

Cậu mím chặt môi, nhìn sang Ngu Sở.

“Sư tôn, từ nay về sau chúng con sẽ nỗ lực, chúng con phải trở thành những đệ tử mạnh nhất, để sau này không còn ai dám nói chuyện như vậy với người nữa!” Giọng Thẩm Hoài An trầm xuống.

“Sau này con cũng sẽ không lười nhác nữa.” Hà Sơ Lạc siết chặt các ngón tay, khẽ nói, “Con cũng muốn trở nên lợi hại như vậy, bảo vệ sư tôn.”

Ngu Sở kinh ngạc.

Nàng ngẩng đầu, thấy sáu đồ đệ đang nhìn nàng với vẻ mặt rất kiên định, như thể bọn họ sớm đã hạ quyết tâm rồi. 

Ngu Sở luôn đề phòng người khác, trước giờ chưa từng ngờ rằng, giờ đây sẽ có sáu người trẻ tuổi chỉ vì những chuyện vặt vãnh người khác nói mà lại có phản ứng như thế, rồi hạ quyết tâm lớn như vậy.

Lúc trước, khi nói đến cứu trợ muôn dân, thái độ của họ cũng không hề kiền định như vậy.

Đám trẻ này, rõ ràng biết nàng mạnh hơn, nhưng vẫn muốn bảo vệ nàng.

Ý nghĩ này, lại khiến Ngu Sở cười. 

“Cảm tạ các con.” Nàng nói.

“Sư tôn, làm gì có sư phụ nào lại nói lời cảm tạ với các đồ đệ chứ?” Lục Ngôn Khanh có chút bất lực nói, “Là chúng con phải cảm tạ người.”

Ngu Sở lắc đầu, khẽ cười.

Người luân hồi thực hiện các nhiệm vụ của hệ thống nên là người cô đơn nhất trên thế gian.

Đi càng nhiều, bạn sẽ càng nảy sinh cảm giác xa cách với hiện thực.

Người luân hồi đến cuối cùng, có lẽ đã không thể xem là một người bình thường nữa. 

Sự tồn tại của nàng nhận được sự quan tâm và yêu thích đầy thiện ý của người khác, đó là điều mà trước đây nàng nghĩ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Từ sâu trong thâm tâm, Ngu Sở thực sự muốn cảm tạ.

Nhờ có họ, nàng mới tìm về được cảm giác làm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK