Ma tu cải trang thân phận đi qua đi lại bên ngoài, Ngu Sở thu ánh mắt lại.
Trong mấy năm này, mức độ hoạt động của Ma giới đã đạt đến đỉnh cao trong gần trăm năm trở lại đây, bọn họ thường xuyên cải trang lẻn vào lục địa, có thể ví như là người trước ngã xuống, người sau lại đứng lên, liên miên không dứt.
Dựa vào trình độ ma tu bị người tu tiên áp chế mấy trăm năm nay, nếu đặt ở vị thế trước đây, bọn họ tuyệt đối không có gan làm như vậy.
… Có vẻ như lời tiên tri trong mấy năm gần đây, là linh hồn của Ma thần có thể sẽ xuất hiện đã làm cho các ma tu càng ngày càng táo bạo hơn.
Chưa kể đến tham vọng tấn công giới tu tiên của giới tu ma ai ai cũng biết, chỉ dựa vào chuyện những tù binh ma tu trước kia thà chịu đau khổ cũng không chịu tiết lộ tin tức của Ma thần mà nói, bọn họ tuyệt đối tôn sùng Ma thần cuồng nhiệt.
Còn chưa gặp được Quân Lạc Trần đã như vậy rồi, nếu như ma tu biết được Quân Lạc Trần đã hiện thế, sợ rằng sẽ dẫn đến xáo trộn lớn cho cả giới tu ma, có lẽ đám ma tu sẽ huy động toàn bộ lực lượng xuất động đi tìm Quân Lạc Trần.
Chỉ là… đại Quân Lạc Trần đã từng nói, hắn không hy vọng xảy ra chiến tranh, chỉ muốn tam giới hòa bình.
Không biết lời này còn được giữ hay không, cũng không biết bản sao này của hắn cũng có cách nghĩ giống vậy hay không.
Dù sao đi nữa, gần trăm năm trở lại đây, hai giới tu ma và tu tiên im hơi lặng tiếng, rất có thể bởi vì nó mà xảy ra đại chiến một lần nữa.
Ý nguyện của bản thân Quân Lạc Trần sẽ trực tiếp quyết định hướng đi trong tương lai.
Ngu Sở trầm tư hồi lâu, nàng tạm gác lại chuyện thăm dò Quân Lạc Trần sang một bên, chuẩn bị sau khi ăn sáng xong sẽ đưa hắn về trong sân viện, lại đi xem thử mấy tên ma tu kia đến đây có ý đồ gì.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng ngẩng đầu nhìn Quân Lạc Trần.
Tuy là Quân Lạc Trần có trí nhớ không trọn vẹn, nhưng hắn rất nhạy bén, khi sự chú ý của Ngu Sở dồn hết ở ngoài đường lớn, dường như hắn lập tức cảm nhận được.
Nhưng hắn rất giỏi trong việc xem xét thế cục, trong khi Ngu Sở phát hiện điều kỳ lạ rồi suy nghĩ mà hắn vẫn luôn không nói gì, đến khi nàng thu tầm mắt lại, hắn mới hỏi: “Sao vậy?”
Sự quan tâm săn sóc rất mẫn cảm và thận trọng này, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nhân vật “Ma thần” nghe có vẻ rất lạnh lùng, kiêu ngạo của hắn.
“Không có chuyện gì.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Ăn từ từ, ăn xong rồi thì về.”
Quân Lạc Trần nhìn Ngu Sở chăm chú, qua một hồi lâu thì hắn mới khẽ gật đầu.
Sau khi ăn xong, hai người đi về theo đường cũ.
So với sự vui vẻ hân hoan lúc đi thì trên đường về, Ngu Sở và Quân Lạc Trần rõ ràng đã im lặng hơn nhiều.
Ngu Sở bố trí pháp trận, chỉ có nàng mới có thể mở ra và đóng lại được.
Về đến bên ngoài tiểu viện, Ngu Sở đẩy cửa ra, nàng nhìn Quân Lạc Trần.
“Vào đi.” Nàng nói, “Nếu như ngày mai có thời gian ta sẽ qua thăm ngươi.”
Nghĩ một lát, Ngu Sở lại đem hết nào là tiểu thuyết, thoại ký, thoại bản các loại còn lại trong không gian đều đưa hết cho Quân Lạc Trần, lại lấy thêm bút mực giấy đặt lên bàn.
“Để đây đọc dần, ngủ sớm một chút, chỗ này đủ cho ngươi giết thời gian rồi.” Ngu Sở dịu giọng nói, “Nếu như nhớ ra gì đó, thì viết hết lên giấy… có được không?”
Quân Lạc Trần ngoan ngoãn gật đầu, hắn đi vào trong viện, vừa xoay người muốn chào tạm biệt một tiếng, kết quả vừa trong khoảnh khắc hắn vừa quay đầu đó, cảnh cửa trước mặt đã đóng lại rồi.
Hắn bất giác thở dài, ôm lấy sách và một đống bút mực đồ tạp nham, chậm rãi sải chân bước về phòng.
Một bên khác, Ngu Sở đi tìm mấy tên ma tu lén lút kia.
Hiện tại, thực lực nàng cao cường, những ma tu kia muốn tránh tai mắt, tránh người khác thì được chứ không tránh được nàng.
Rất nhanh, Ngu Sở đã tìm được tung tích của bọn họ, sau khi theo dõi một hồi lâu, xác định bọn họ đến thành An không có mục tiêu đặc biệt gì, càng giống như đến nghe ngóng, lúc này nàng mới xuất hiện tóm gọn bọn họ.
Thành An là nơi sở tại của Ngu phủ, dù coi như Ngu Sở đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Ngu gia, nhưng cũng không cho phép ma tu xuất hiện ở đây.
Nàng trực tiếp ném người vào trong không gian, đợi sau khi ra khỏi thành sẽ lập một pháp trận, sau đó ném người vào trong đó từ từ thẩm vấn.
Người xuyên sách luân hồi đến, có thể nói là lính đặc vụ toàn năng bản plus+, thẩm vấn ma tu là chuyện dễ dàng.
Ngu Sở nhanh chóng có được tin tức nàng cần.
Theo như lời thú tội của mấy tên này, các thế lực thượng tầng của giới tu ma không biết có được tin tức từ đâu, bọn họ đều rất chắc chắn rằng linh hồn của Ma thần sẽ xuất hiện ở Nhân giới vào năm nay.
Vì vậy, hiện tại các thế lực lớn ở giới tu ma đều phái người của mình ra, tiến hành tìm kiếm ở Cửu Châu Đại Lục, hy vọng có thể tìm thấy Ma thần trước những người khác.
Những ma tu mà người tu tiên các nơi bắt được trong hai năm gần đây, dù cho khi bị bắt đối phương đang làm gì, thì lý do thúc đẩy hành động của bọn họ chỉ có một, đó là tìm Ma thần.
Ma tu bởi vì chuyện này mà tốn sức bày mưu tính kế, người thì đi tìm sách quý để tìm kiếm tài liệu, người thì dùng huyết trận để triệu hoán, người thì lại hết lần này đến lần khác tiến vào Đại Lục tìm kiếm Ma thần.
Hơn nữa, bọn họ không chỉ tra một lần là xong, thoạt nhìn, những ma tu bị phái đi này là đội cảm tử, cứ cách một khoảng thời gian sẽ thay người đi khắp các thành thị lớn nhỏ để điều tra.
Mấy tên bị Ngu Sở bắt đã là lần thứ ba điều tra trong thành An rồi.
Đại bản doanh và gốc gác của giới tu tiên đều ở phương Nam, linh khí ở phương Nam là dồi dào nhất, ở phương Bắc tuy những nơi ít người, đất rộng, núi cao cũng có linh khí, nhưng các môn phái tu tiên chỉ coi như là thiểu số, nếu theo phân chia địa lý thì đây là ranh giới của các trường phái khác như người tu theo đạo Phật.
Tu vi của mấy tên ma tu này đã có Kim Đan, thực lực cao hơn những đệ tử của những môn phái bình thường, nếu như muốn ẩn náu không để những người tu tiên ở đây gặp phải, vẫn là dễ hơn ở phương Nam nhiều.
Ngu Sở hỏi xong, biết được bọn họ đến vì Quân Lạc Trần, nhưng vẫn chưa biết hắn đã xuất hiện thì cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bây giờ người tu tiên đã không cần phải cúi đầu trước ma tu nữa rồi, sau khi xử lý sạch sẽ, Ngu Sở báo chuyện này cho Vũ Hoằng Vĩ.
Sau khi Vũ Hoằng Vĩ nghe đầu đuôi sự việc sắc mặt cũng hơi nặng nề.
“Xem ra, chuyện linh hồn Ma thần thành người cũng đúng tám, chín phần mười rồi.” Ông nặng nề nói: “Nếu như người ban đầu đó thật sự là Ma thần, vậy thì khi hắn xuất hiện tại Nhân giới, có lẽ chỉ có cô có thể đại diện giới tu tiên đi tiếp xúc thương lượng với hắn thôi.”
Nào chỉ có tiếp xúc thương lượng với hắn, Ngu Sở còn nhốt người ta ở trong tiểu viện sáu, bảy ngày rồi, hôm nay còn đưa hắn ra ngoài ăn sáng kia kìa.
“Dù sao chuyện thì ta cũng đã nói với ông rồi, ở phương Bắc kia, bên ông định hợp tác với các thế lực khác, hay là điều động các môn phái tu tiên ở phương Bắc, đều dựa vào sự thương lượng của mọi người thôi.” Ngu Sở nói, “Ta vẫn đưa các đồ đệ đi thăm người thân, những chuyện khác sẽ không tham dự vào.”
Nàng tắt pháp khí truyền âm đi, sau đó trực tiếp đi đến Thiên La sơn trang.
Ngu Sở không hề nói chuyện nàng bắt nhốt Quân Lạc Trần với Vũ Hoằng Vĩ.
Vũ Hoằng Vĩ tuy là một người hợp tác tốt, nhưng ông đại diện cho thế lực tu tiên chủ đạo, trước lúc Ngu Sở làm rõ ràng xem chuyện Quân Lạc Trần có quen biết nàng hay không, nàng không muốn để giới tu tiên nhúng tay vào chuyện này.
Khi Ngu Sở trở về Thiên La sơn trang, vẫn chưa qua buổi sáng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến thời gian ăn bữa trưa.
Bởi vì nàng lén ra ngoài, nên Ngu Sở cũng len lén quay trở về. Quả nhiên, ngoại trừ các đồ đệ ra, những người khác trong sơn phủ không hề hay biết nàng đã từng ra ngoài.
“Sư tôn, người trở về rồi.” Lý Thanh Thành đang ở trong sân viện cười nói.
Cũng không biết Lục Ngôn Khanh giải thích với bọn họ như thế nào. Theo tính cách của cậu, Ngu Sở không nói tiết lộ chuyện này cho người khác, cậu sẽ không để lộ ra ngoài.
Ngu Sở hỏi: “Đều có mặt đầy đủ chứ?”
“Mọi người đều có mặt, ngoại trừ Thẩm Hoài An.” Lý Thanh Thành đáp, “Huynh ấy đi ôn chuyện với người Thẩm gia rồi ạ.”
Ngu Sở hơi gật đầu.
Để Thẩm Hoài An tâm sự nhiều với cha nương cậu cũng tốt.
Nàng vốn đang có chút lo lắng, không biết phu thê trang chủ sau khi có con thứ hai có thể vì vậy mà vô ý thức sơ sẩy Thẩm Hoài An hay không, hiện giờ đã thấy đôi phu thê này làm việc biết co biết dãn, khá tốt.
Lầu chính bên kia, Thẩm Hoài An với vẻ mặt đau khổ ngồi trên ghế, bị cha nương vây quanh khuyên bảo, không hề có bộ dạng khí phách lạnh lùng như khi ở giới tu tiên.
“An nhi, con đưa cô nương kia đến đây đi.” Thẩm Hồng nói, “Để chúng ta trò chuyện riêng với nàng ấy.”
“Không được!” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Cha, chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, hai người nói chuyện với người ta là sao chứ, còn nữa…”
Cậu nói nhỏ, “Còn nữa, chúng con hiện tại đều lấy tu luyện làm chủ, không có thời gian làm những chuyện này. Hơn nữa…”
Thanh âm cuối cùng của Thẩm Hoài An mỏng manh đến dường như không nghe thấy.
“… Lỡ như muội ấy không có ý đó, hai người làm vậy khiến cho mọi người đều ngại ngùng, sau này chúng con làm sư huynh sư muội cũng khó nữa.”
“Nhưng…”
“Tiểu Cốc còn nhỏ.” Thẩm Hoài An ngắt lời ông, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Không còn nhỏ nữa.” Thẩm Hồng gấp gáp hỏi “Con hai mươi sáu tuổi, người ta hai mươi hai rồi, tuổi tác vừa khéo hợp nhau, nhỏ ở đâu chứ?”
“Haiz, được rồi, được rồi.”
Thẩm phu nhân không nhìn nổi nữa, kéo Thẩm Hồng cách xa mặt của nhi tử một chút, lúc nãy ông sốt ruột quá, cả người đều sắp dính lên trên người con rồi.
Thẩm phu nhân nhỏ giọng hỏi: “Ông kích động cái gì, lát nữa ăn trưa không phải là có thể gặp rồi sao?”
“Ta, ta không phải là quan tâm một chút à?” Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói.
“Ông đừng nhúng tay vào nữa, đừng có để đến cuối cùng lại bị phản tác dụng.” Thẩm phu nhân cau mày nói, “Nhi tử chúng ta có thể thông suốt, có thể để ý đến các cô nương, còn thích người ta. Đây đã là chuyện tốt rồi, trước đây là chuyện tám kiếp cũng không dám nghĩ đến, ông đừng làm đảo lộn lên nữa.”
Thẩm Hồng suy nghĩ, cuối cùng không thể không tâm phục khẩu phục.
“Bà nói rất đúng.” Ông công nhận nói.
“Cha, nương.” Thẩm Hoài An hơi bất đắc dĩ, “Con còn ở đây này, hai người cứ thế mà nói xấu con sao?”
“Ta không phải nói con đâu.” Thẩm phu nhân ngồi xuống bên cạnh cậu, than thở nói: “Khi con còn trẻ, chuyện ta và cha con lo lắng nhất chính là con có thể cô đơn đến già hay không.”
Thẩm Hoài An là thiên tài vạn năm có một, nhưng trong mắt cậu chỉ có học võ, hơn nữa lại rất thông minh.
Phu thê hai người khi đó kiêu ngạo, tự hào vì cậu, cũng lo lắng đại nhi tử nhà mình không biết có vì ánh mắt quá cao mà không cách nào thành gia được hay không.
Phải biết rằng, Thẩm Hoài An khi còn niên thiếu thậm chí còn không thích những cô nương xinh đẹp, bởi vì cậu gặp qua vài cô nương xinh đẹp của các võ lâm thế gia, bọn họ đều không có bản lĩnh gì.
Mà cậu gặp được các cô nương không xinh đẹp bằng nhưng rất lợi hại, cũng không có chút tâm ý ái mộ nào, chỉ muốn đánh với người ta một trận.
Chuyện lúc đó làm hai phu thê sầu thối ruột, chỉ có thể an ủi lẫn nhau, rằng đợi con nó lớn lên là tốt rồi.
Bây giờ, Thẩm Hoài An như là cục đá nở hoa, đã biết yêu thích các cô nương, mà cô nương kia còn là đồng môn, thậm chí còn xinh đẹp như vậy, thân phận cũng xứng đôi, phu thê hai người có thể không vui vẻ sao?
Mang tâm trạng vừa kích động vừa thấp thỏm, hai người bọn họ cuối cùng cũng chờ được cơ hội lần thứ hai cùng ăn cơm với người Tinh Thần Cung.
Thẩm Hoài An bị cha nương giày vò cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm thì cố ý ngồi ở vị trí xa nhất.
Khi mọi người ngồi xuống, không biết là cố ý hay vô tình, mọi người đều rất tự nhiên để Cốc Thu Vũ ngồi cạnh Thẩm Hoài An.
Hai người ngồi cạnh nhau rõ ràng đã cứng đờ người.
Hai người ngồi đối diện với hai phu thê trang chủ, hai phu thê đúng lúc có thể nhìn Tiểu Cốc rõ ràng.
Nếu nói về dung mạo, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đương nhiên không phải cùng một loại hình, hai người đều không phải mặt mỹ nhân chính thống, mà là kiểu khí chất khác hẳn người thường.
Dung mạo của Tiểu Hồ rất chín chắn, trưởng thành, nhưng nội tâm lại ngây thơ, đơn thuần. Cốc Thu Vũ thì ngược lại, bên ngoài thì đơn thuần, xinh đẹp, nhưng bên trong rất nguy hiểm và đen tối.
Chỉ là do Cốc Thu Vũ được Ngu Sở nuôi lớn, không đi sai đường, không hắc hóa, tâm tính cũng trầm tĩnh và sạch sẽ, khí chất thiên hướng ma nữ bây giờ đã thuần khiết hơn rất nhiều.
Hai phu thê trang chủ càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thích, nhìn đến nỗi cả người Cốc Thu Vũ đều căng thẳng.
Thẩm Hoài An vừa quẫn bách vừa xấu hổ, còn thấy hơi sờ sợ, cũng không biết đang sợ cái gì. Tiểu Cốc không nói chuyện, trong lòng cậu càng căng thẳng, vì vậy đã dùng tay đặt dưới bàn vỗ vỗ nàng ấy.
Cốc Thu Vũ đang không biết làm sao mà Thẩm Hoài An còn làm phiền nàng, nàng giơ tay véo Thẩm Hoài An một cái ngay.
Thẩm Hoài An bị đau thì rút tay về, trong lòng yên ổn một cách kỳ lạ.
Thoải mái rồi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cốc: Não huynh ấy chắc chắn có vấn đề.