Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị trí của tòa Huyền Cổ Môn kia ở quá xa, Ngu Sở định ở lại thành Thanh hai ngày sắm sửa đồ đạc, nàng mua đồ cần dùng xong sẽ tiếp tục lên đường.

Ngu Sở cất một chút tiền đồng và bạc vụn vào túi tiền rồi ra khỏi khách điếm.

Mặt trời ngả về hướng Tây, phố xá trong thành rất sầm uất, bầu không khí này khiến cho nàng cảm giác không khác gì mấy chợ đêm ở hiện đại, người người tấp nập qua lại.

Ngu Sở dạo bước lang thang trên đường, nàng hết nhìn đông lại ngó tây, bỗng không biết một cậu nhóc từ đâu chạy đến va phải nàng, cậu bé hoảng hốt nhỏ giọng nói xin lỗi rồi lập tức chen vào dòng người xung quanh, nhanh chóng biến mất.

“Cô nương, mau mau kiểm tra xem trên người có thiếu đồ gì không.” Có mấy người đi đường tốt bụng nhắc nhở, “Mấy thằng nhóc ăn xin thường hay va vào người khác để trộm đồ đấy.”

Ngu Sở quay đầu lại, mấy người dân ở đó thoáng giật mình khi thấy được gương mặt của nàng.

“Cảm ơn mọi người, tôi không sao.” Ngu Sở nhẹ giọng nói.

Người qua đường cung kính chắp tay chào nàng rồi mới rời đi.

Người dân bình thường ở thế giới này hình như rất tôn kính những người tu tiên, cho nên họ mới khách khí với Ngu Sở như vậy. Nhưng lúc này Ngu Sở đã thay đổi quần áo, cũng đổi cả kiểu tóc rồi, nàng ăn mặc không khác gì người bình thường, vậy mà dọc đường đi ông chủ quán và tiểu nhị vẫn đối xử với nàng rất kính cẩn. Nàng không biết bọn họ nhìn ra được bằng cách nào.

Ngu Sở biết cậu nhóc mới vừa va vào nàng đã trộm túi tiền của nàng, động tác của thằng bé quá cứng ngắc, rõ ràng không phải người chuyên làm việc này. Ngu Sở thấy quần áo thằng bé rách rưới, có lẽ là đến bước đường cùng rồi mới vậy, bản thân nàng cũng không thiếu tiền, thôi thì cho thằng bé đi.

Nàng cứ đi một đoạn lại dừng một lúc, dọc đường đi mua không ít đồ cần dùng, vừa rẽ vào khúc cua nàng đã nghe thấy phía trước có tiếng người cãi cọ ầm ĩ, rất nhiều người vây quanh một sạp hàng nhỏ.

Ngu Sở lại gần, nàng nhìn thấy người bán bánh bao của sạp hàng nhỏ kia đang tranh chấp với một đứa trẻ. Ngu Sở nhìn kỹ lại ––– bóng lưng gầy gò của đứa trẻ rất quen mắt, chính là cậu bé vừa lấy trộm túi tiền của nàng.

Nàng không nhìn thấy mặt thằng bé, chỉ thấy được nắm tay của thằng bé đang siết chặt.

“Rõ ràng ta đã đưa bà tiền rồi mà, tại sao bà không bán bánh bao cho ta?”

“Ôi, đây là của mày sao, mày đến mua đồ đấy à?” Người bán hàng là một người phụ nữ trung niên, bà ta cười lạnh nói, “Thằng nhóc trộm bánh bao của tao mấy ngày trước là mày đúng không? Thằng nhóc ăn xin này, mày còn mặt mũi đến đây nữa hả?”

“Ta, ta không có! Bà ngậm máu phun người!”

Cậu nhóc vẫn còn cố gắng giải thích, người bán hàng nhân lúc cậu nhóc không để ý bà nhanh tay giật lấy túi tiền trong tay cậu. Cậu nhóc theo bản năng vươn tay phải ra giành lại, nhưng lại bị chủ sạp bán thịt lợn bên cạnh kéo lại.

“Trả lại cho ta!” Giọng cậu nhóc bắt đầu run rẩy, “Ta không mua nữa, bà trả lại cho ta nhanh lên!”

Người bán hàng không hề nhúc nhích, bà ta cẩn thận quan sát túi tiền trong tay, sau đó đắc ý giơ túi tiền lên cho mọi người xung quanh nhìn.

“Mày là một thằng nhóc con, mày lấy đâu ra túi tiền được may cắt khéo léo thế này? Loại hoa văn này rõ ràng chỉ có các cô gái mới dùng!” Người bán hàng nói, “Nói đi! Cái túi tiền này mày trộm được ở đâu!”

Cả gương mặt cậu nhóc đỏ bừng lên, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Xách nó đưa lên nha môn đi.” Có người đứng vây xem hô lên, “Không dạy dỗ thằng nhóc này một chút, lần sau nó còn dám trộm đồ đấy!”

Bỗng những người đứng xung quanh đều hưởng ứng hô hào.

Cậu nhóc sốt ruột, cậu không thoát được bàn tay của người đàn ông to lớn, chỉ có thể cầu xin, “Ta không phải người trộm bánh bao của bà. Cầu xin bà bỏ qua cho ta, ông nội ta sắp chết đói rồi, bây giờ ta không còn cách nào khác…”

Những người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn cậu nhóc, thi thoảng cậu nghe thấy có người xì xào bàn tán “tên lừa đảo”, “nói dối”, 

Thanh âm cậu nức nở nói, “Ta không nói dối, ta không nói dối…”

Người đàn ông đang bắt cậu nhóc lại dùng tay đẩy vai cậu một cái, giống như chuẩn bị xách cậu đưa lên nha môn.

Trước mắt cậu nhóc dần tối sầm lại, cậu rơi vào tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói lành lạnh của một nữ tử vang lên.

“Túi tiền đó là của ta.”

Bỗng chốc tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Cậu nhóc hốc mắt rưng rưng nước mắt cũng quay đầu nhìn, cậu thấy một nữ tử mặc bộ y phục màu trắng đứng trong đám người, cách ăn mặc của nàng rất đỗi bình thường nhưng lại toát lên cảm giác không dính chút bụi trần gian.

Nữ tử đó của một gương mặt rất đẹp, đôi mắt hơi hẹp dài, mang theo một chút lạnh lùng.

Cậu nhóc ngẩn người.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ đường xá ồn ào phức tạp trong mắt cậu dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng dáng của nữ tử đó.

Cảm giác đạm bạc xa cách trên người nàng quá rõ ràng, người đứng vây xem và người bán hàng cũng ngẩn người, người bán mới vừa kiêu căng ngang ngược cũng phải cà lăm.

“Tiên trưởng, túi tiền này là, là của ngài sao?”

“Nếu như ta nói không sai thì trên túi có thêu một chữ “Ngu”, đó là họ của ta.” Ngu Sở lạnh nhạt nói, “Nếu như có thể, xin hãy trả lại cho ta.”

Người bán hàng cúi đầu nhìn, đúng là dưới góc trái túi tiền có một chữ “Ngu”, lúc này bà ta mới kịp hoàn hồn, vội vàng mang túi tiền trả lại.

Ngu Sở quay đầu, nàng thấy nam nhân to lớn vẫn đang nắm tay cậu ăn xin nhỏ thì mở miệng nói.

“Thả thằng bé đi, là ta đưa túi tiền cho thằng bé, để cho thằng bé đi mua đồ.”

Người bán hàng ngẩn người, sau đó cười gượng nói, “Tiên trường, ngài cứ nói đùa, thằng nhóc ăn xin này sao có thể có quan hệ với ngài được…”

Bà ta còn muốn nói gì đó bỗng thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngu Sở quét ngang người mình, bà ta lập tức ngậm miệng.

Ngu Sở mở túi tiền ra, lấy một miếng bạc vụn nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay người bán hàng.

“Đây coi như là bồi thường, làm phiền bà gói lại cho ta mấy cái bánh bao.”

Lúc này người bán hàng không nói gì nữa, bà ta không thể làm gì khác hơn là lấy mấy cái bánh bao đưa cho Ngu Sở. Ngu Sở nhìn về phía cậu nhóc ăn xin, cậu vẫn còn ngơ ngác đứng chôn chân ở đó.

“Không đi theo ta à?” Ngu Sở hỏi.

Cậu nhóc kịp phản ứng lại, cậu máy móc bước đi theo sau Ngu Sở.

Để lại mấy người bán hàng có chút không cam lòng nhìn nhau.

Bọn họ có thể đoán được thằng nhóc ăn xin đó trộm túi tiền của Ngu Sở, là Ngu Sở lòng tốt bao la mới cứu thằng nhóc đó. Nhưng Ngu Sở đã tự mình nói là thằng nhóc đó không trộm, vậy thì người khác cũng không thể làm gì dược, chỉ có thể nhìn thằng nhóc đó rời đi.

Hai người một trước một sau, đi được một lúc, cậu mới bình tĩnh lại ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Cậu bước chậm theo sát phía sau Ngu Sở, cậu cúi gằm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt quần áo của mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một lúc sau, cậu túng quẫn mà nói thật nhỏ, “Tiên cô, cảm ơn ngài đã cứu con, con, con có lỗi với ngài…”

Ngu Sở cúi đầu xuống.

Cậu nhóc đứng bên cạnh nàng mặc bộ y phục cũ nát bẩn thỉu, chân đi đôi giày vải rách không đúng kích cỡ, phải dùng mảnh vải quấn quanh mấy vòng để giữ chặt giày với chân, nhìn kiểu gì cũng giống một cậu nhóc ăn xin bần hàn lưu lạc.

Ngu Sở đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ khác nhau, trong vô số lần chuyển kiếp đó nàng đã luyện được một đôi mắt nhìn người chuẩn xác vô cùng, nàng có thể phân biệt được đối phương nói chuyện bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.

Vừa rồi nàng ra tay cứu là vì nàng cảm nhận được cậu nhóc này không nói dối, cậu thật sự có một người ông nội sắp chết đói.

Mà bây giờ cậu nhóc này lại tỏ ra túng quẫn tự trách như vậy… Có thể thấy được nhân phẩm của cậu nhóc này không giống một cậu bé lưu lạc bên ngoài không có giáo dục có thể có được.

Ngu Sở nhìn dáng vẻ đau buồn của cậu, từ tốn hỏi, “Nhóc tên gì?”

Cậu nhóc dường như giật mình ngẩng đầu lên, rất nhanh lại cúi đầu xuống.

“… Con tên là Lục Tiểu Thất.” Cậu nhóc thỏ thẻ.

Ngu Sở vốn đang định chờ cậu nhóc này sẽ kể khổ với mình, nhưng cậu nhóc chỉ nói xin lỗi xong vẫn luôn im lặng nãy giờ không nói gì.

Ngu Sở không còn cách nào khác chỉ đành nói, “Ông nội con bị bệnh gì?”

“Con cũng không biết.” Lục Tiểu Thất nhỏ giọng nói, “Ông lớn tuổi rồi, hai chân bị thối rữa, chỉ có thể nằm. Con vì tuổi còn nhỏ nên đi xin việc làm công không có người nào nhận con, con không kiếm được tiền. Ông nội đã ba ngày không ăn gì rồi, con sợ, con sợ ông chết đói mới ra ngoài trộm đồ…”

Cậu nhóc mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Con xin lỗi.”

Ngu Sở thở dài một tiếng, “Đời người trên thế gian này nhẹ như cát bụi trôi, cuộc sống vốn đã không dễ dàng gì, con không có gì phải xin lỗi cả, ở đây chờ ta.”

Bước chân của Lục Tiểu Thất dừng lại, cậu nhóc ngẩng đầu lên, bấy giờ cậu mới phát hiện bọn họ đã đi đến trước cửa một quán rượu, Ngu Sở đã đi vào bên trong.

“Thằng nhóc ăn xin ở đâu ra thế này, cút ra xa một chút đi.”

Cậu nhóc ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nữ tử áo trắng đến khi bên cạnh vang lên tiếng trách mắng của người khác, cậu nhóc mới phát hiện bản thân đang đứng cản đường, cậu ngay lập tức rúc vào góc tường như một thói quen.

Không bao lâu sau Ngu Sở đi ra, nàng thấy thân hình nhỏ bé gầy yếu của Lục Tiểu Thất đang ngồi xổm bên ngoài, dáng vẻ này của cậu rất đáng thương, giống hệt chú chó nhỏ dựng hai lỗ tai lên ngóng chờ. Ngay từ giây đầu tiên Ngu Sở bước ra Lục Tiểu Thất đã lập tức chú ý đến nàng.

Cậu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ướt át đen nháy kia khi nhìn thấy nàng thoáng qua ánh sáng khao khát, nhưng rất nhanh lại phai nhạt dần, không biết giây phút đó cậu nghĩ đến điều gì.

Ngu Sở đi tới, cậu nhóc đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu, nàng đưa hộp gỗ đựng thức ăn trên tay cho cậu.

“Trong này có cháo, rau cải xanh, thịt và thức ăn.” Nàng nói, “Ông nội lớn tuổi rồi, chưa chắc có thể ăn được bánh bao, chỗ thức ăn này con cầm đi, xem ông có thể ăn được món nào.”

Lục Tiểu Thất không nhận lấy hộp đựng thức ăn, cậu cúi đầu thấp xuống không nói một lời.

Ngu Sở lại nói, “Mấy ngày nay con cũng chưa ăn gì đúng không, vậy chỗ bánh bao thịt kia con cứ ăn đi, không cần tiết kiệm. Hai ngày này ta đều ở khách điếm Duyệt Lai, ngày mai con lại đến tìm ta là được.”

Cậu nhóc đang cố gắng để hai bả vai không run lên nhưng khi nghe thấy lời này của Ngu Sở cậu càng run dữ dội hơn. Cậu đột nhiên quỳ xuống.

“Tiên cô, ngài tâm địa thiện thương rộng lượng khoan dung, tiểu nhân không còn mặt mũi nào đối diện với ngài.” Cậu nhóc gập nửa người về phía trước, cậu nức nở nói, “Cảm ơn ngài cứu giúp, con không có gì để báo đáp…”

Ngu Sở thở dài một tiếng, cô cúi người xuống đưa tay về phía cậu.

“Được rồi, nhanh mang thức ăn về cho ông nội con ăn đi.” Nàng mềm giọng nói.

Lục Tiểu Thất thấy ngón tay trắng muốt thon dài đưa về phía mình, cậu theo bản năng nâng tay lên, bỗng ý thức được bàn tay mình bẩn thỉu, lại lập tức cúi xuống chống người bò dậy.

Cậu ôm lấy hộp thức ăn, liên tục cúi người chào nàng, xong rồi mới xoay người chạy đi.

Ngu Sở nhìn bóng lưng nhỏ gầy gò của cậu, trong lòng cũng có chút xúc động.

Cậu nhóc này vừa nhìn là biết trời sinh tính tình cương trực, ánh mắt sạch sẽ. Nếu như cậu nhóc này được sinh ra trong một gia đình đầy đủ sung túc, có lẽ cậu sẽ có một cuộc sống khác.

Nàng tự nhận bản thân không phải loại người hiền lành gì, lúc làm nhiệm vụ, có những khi thấy người gặp hoàn cảnh khó khăn nàng cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ đối với trẻ con lại không giống vậy, nhất là những đứa trẻ như thế này, tuổi còn nhỏ mà đã bị số phận lôi cuốn, để nàng phải chú ý đến cậu.

Ngu Sở đang đứng bên cạnh một quán rượu, tiểu nhị đứng trong sảnh cũng nhìn thấy một màn này, cậu ta đi tới khuyên can, “Tiên trưởng, ngài không cần phải đối xử tốt với thằng nhóc đó như thế đâu. Đầu năm nay người nghèo khó cơ cực sống lang thang thật sự quá nhiều. Giống như một bầy chó hoàng chết mãi vẫn không hết, cứu nhưng cuối cùng vẫn không cứu được, ngài chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi.”

“Ai bảo cậu nhóc đó đụng phải ta chứ.” Ngu Sở lạnh nhạt nói.

Ngu Sở cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc, nàng không ngờ đi ngang qua một ngã rẽ nàng đã thấy ở trong một xó xỉnh, cậu nhóc tên Lục Tiểu Thất đang quỳ trên đất ôm chặt hộp thức ăn vào trong lòng, bên cạnh có ba, bốn cậu nhóc ăn xin quần áo cũng rách rưới bẩn thỉu giống vậy, chỉ là lớn hơn Lục Tiểu Thất một chút đang đấm đá cậu nhóc, một người trong đó vừa gặm bánh bao vừa đá cậu.

Bỗng chốc Ngu Sở cảm thấy hơi nhức đầu.

Đáng lẽ nàng không nên xen vào chuyện của người khác, không ngờ làm người tốt khó như vậy.

Cậu nhóc cúi đầu che chở hộp cơm, bỗng tiếng chửi bới không còn nữa, cũng không có ai đánh cậu.

Cậu mơ màng ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Sở khoanh tay trước ngực dựa vào tường chớp chớp mắt nhìn mình.

“Lại, lại làm phiền ngài rồi…” Bỗng, giọng của Lục Tiểu Thất cũng mang theo âm nức nở.

Không biết vì sao, cậu không muốn bản thân tỏ ra quá vô dụng trước mặt nàng, nhưng cậu biết bản thân cố tình lại vô dụng đến như vậy, chưa nói đến chuyện đi ăn xin, đồ ăn đến tay rồi lại suýt chút nữa bị người ta giành mất.

“Không sao.” Trong giọng Ngu Sở chất chứa sự bất đắc dĩ, “Ta đưa con trở về.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Tên đồ đệ đầu tiên là đại đại đại sư huynh Thượng Huyền đó nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK