Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi xổm trên cầu thang bên ngoài với vẻ mặt khác nhau, Thẩm Hoài An thì sắc mặt tái mét, còn Tiểu Cốc thì vô tội ngoan ngoãn.

“Ta có chuyện muốn nói với các con.” Ngu Sở nói, “Ta có thể sẽ rời đi khoảng nửa tháng, nếu nhanh thì bảy ngày ta sẽ có thể trở lại.”

Lời này của nàng thành công dời sự chú ý của Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc.

“Sư tôn, người phải rời đi sao?” Thẩm Hoài An vội vàng nói, “Vậy bọn con sẽ đi cùng chứ?”

“Con cũng muốn đi.” Tiểu Cốc nói.

Ngu Sở lắc đầu một cái.

“Lần này ta sẽ đi một mình, ta có một vài chuyện riêng phải làm. Lúc ta không có ở đây, hai người các con phải nghe lời đại sư huynh, đừng có gây phiền toái gì đấy.”

Tiểu Cốc có hơi hoảng loạn, cô bé nắm lấy ống tay áo của Ngu Sở, đáng thương nói, “Sư tôn, sư tôn, người mang con đi theo đi.”

Ngu Sở ngồi xổm xuống, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Cốc Thu Vũ.

“Tiếc Cốc ngoan nhé, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.”

Cô bé biết nàng đã quyết định, nói thêm cũng không có ích gì, chỉ có thể mím môi, biểu cảm mất mát lại điềm đạm đáng yêu buông lỏng tay nàng.

“Sư tôn, người đi gấp như vậy, lại không nói với chúng con người đi đâu, lỡ như gặp phải chuyện gì bị người ta bắt nạt, chúng con cũng không biết liên lạc với người thế nào.” Thẩm Hoài An không vui nói, “Con không yên tâm.”

Ngu Sở chuyển tay qua nhéo má Thẩm Hoài An một cái như thể nàng thật sự tức giận.

“Con yên tâm đi, không ai có thể bắt nạt sư phụ của con được đâu.” Ngu Sở nói, “Hôm nay ta lên đường luôn, đi sớm có thể sớm trở lại.”

Hai đứa nhỏ vẫn lưu luyến không rời.

Ngu Sở đang định cất bước quay lại phía sau núi, Thẩm Hoài An nhanh trí vội vàng chạy lại ngăn cản nàng.

“Sư tôn người định làm gì?”

“Trở về lấy đồ.”

Thẩm Hoài An lập tức nói, “Người phải đi xa, loại chuyện vặt vãnh này sao có thể để người làm được? Con đi lấy giúp người!”

Cậu chạy về phía sau núi, chạy được mấy bước nhớ lại cái đuôi nhỏ Cốc Thu Vũ, cậu sợ cô bé ở lại mật báo nên vội vàng vòng lại lôi Tiểu Cốc cùng chạy đi.

Ngu Sở sờ cằm của mình.

“Sao hôm nay Thẩm Hoài An có vẻ thần bí đáng ngờ thế nhỉ?”

Nàng quay đầu lại, lấy Lục Ngôn Khanh đứng sau lưng nãy giờ vẫn ngẩn người, mày kiếm hơi nhíu lại.

Ngu Sở lên tiếng, “Con lại đang suy nghĩ gì thế?”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới lấy lại tinh thần, cậu theo thói quen nhếch khóe môi, nhưng rất nhanh lại hạ xuống.

“Sư tôn, người đi một mình thật sự có ổn không?” Cậu lo lắng nói, “Bạch Vũ Lâu nhiều người như vậy, người thật sự muốn đi một mình?” 

Ngu Sở biết Lục Ngôn Khanh lo lắng cho mình.

“Con yên tâm đi, trong lòng ta tự có chừng mực.” Ngu Sở nói, nàng nhìn Lục Ngôn Khanh mặt mày ủ dột thì không nhịn được cười nói, “Vậy con phải cố gắng nhiều hơn nữa, lần sau lúc ta ra cửa đi báo thù con cũng có thể đi cùng ta.”

Nàng vốn chỉ định trêu ghẹo mấy cây, nhưng Lục Ngôn Khanh hình như lại rất nghiêm túc coi như thật, đến khi cậu ngước mắt lên, cực kỳ trịnh trọng gật đầu một cái.

“Con sẽ cố gắng hơn nữa.”

Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ đùa thôi, con đừng có mà cuống cuồng tu luyện, vẫn phải luyện tập theo từng bước dần dần tiến bộ, biết chưa?”

Trong ba đứa đồ đệ, mấy điều nàng nói nhiều nhất với Lục Ngôn Khanh là nói Lục Ngôn Khanh đừng có khắc khổ như vậy nữa, phải chú ý đến sức khỏe của bản thân. Còn những lời nàng nói với Thẩm Hoài An nhiều nhất là “Hôm nay con có lười biếng tu luyện không?”. Cốc Thu Vũ lại thường được nàng nhắc nhở ăn nhiều một chút.

Lục Ngôn Khanh ngoài mặt đồng ý, nhưng Ngu Sở nhìn biểu cảm của cậu cũng biết được Lục Ngôn Khanh sẽ lại nóng lòng tăng thời gian tu luyện của bản thân lên.

Đại đồ đệ này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là thường hay nhọc lòng, còn có lòng cầu tiến quá mạnh mẽ.

Hai người tán gẫu mấy câu, Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc ở bên kia cũng đã chạy lại, đưa tay nải cho Ngu Sở.

“Vậy ta đi trước đây.” Ngu Sở dặn dò, “Hai người các con trong thời gian này không nên rời khỏi môn phái, nhất định phải nghe lời Lục Ngôn Khanh đấy, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ.” Tiểu Cốc ngoan ngoãn nói.

Ngu Sở nhìn về phái Thẩm Hoài An, nàng nở nụ cười.

“Thẩm Hoài An, còn câu trả lời của con thì sao?”

Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc còn chưa bái sư, Thẩm Hoài An cảm thấy nụ cười của sư phụ rất đẹp lại còn dịu dàng khiến mọi người khao khát. Bây giờ mỗi lần cậu thấy sư phụ nhìn mình cười như vậy, Thẩm Hoài An lại cảm thấy bản thân như một con thú nhỏ bị rắn độc để ý đến, bất giác lưng cậu chợt lạnh toát.

“Con, con biết rồi.” Thẩm Hoài An nhắm mắt nói, “Tất cả đều nghe lời Lục Ngôn Khanh nói.”

Lúc này Ngu Sở mới xoa đầu Thẩm Hoài An một cái.

Nàng bước chân một chút, sau đó nhẹ nhàng bay lên, dùng khinh công nhảy lên đỉnh núi, bóng dáng liền biến mất trong sương mù.

Nhìn thấy Ngu Sở rời đi, Thẩm Hoài An thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, may mà sư phụ phải đi nửa tháng, còn có cách khắc phục ruộng rau ở phía sau núi... Đúng không?

Thẩm Hoài An suy nghĩ một hồi, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện ra rằng rau, trái cây và cỏ linh thảo mà Ngu Sở trồng ngay từ khi còn lại hạt giống mỗi ngày đều được đất đai màu mỡ nhất nuôi dưỡng. Bao nhiêu người tu tiên cật lực tìm kiếm nơi có linh khí dồi dào để tu luyện, vậy mà nơi này linh khí ở khắp nơi không nhiều không lấy tiền như thế nào, mà chỉ để trồng mấy loại cây này.

Điều này có thể so sánh với các loại cây trồng thông thường sao?

Lúc này, Thẩm Hoài An chỉ còn một con đường cuối cùng.

Lục Ngôn Khanh nhìn Ngu Sở rời đi, xoay người định bước xuống bậc thang, lại cảm giác được có người nhào tới.

“Sư huynh ——!” Thẩm Hoài An ôm lấy hắn cánh tay Lục Ngôn Khanh, hết lòng nịnh nọt hỏi, “Sư huynh, bây giờ huynh định đi đâu?”

Lục Ngôn Khanh cúi đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Hoài An, cậu hơi nhướng mày.

“Đệ gây họa gì rồi?”

“Sư huynh, huynh xem huynh nói gì kìa, chúng ta là sư huynh sư đệ thân như người một nhà, sao có thể nói mấy chuyện khách khí như gây họa gì đó chứ?” Thẩm Hoài chớp mắt, thành khẩn nói.

Hầu kết của Lục Ngôn Khanh chuyển động, do dự nói, “Rốt… rốt cuộc đệ gây họa lớn đến chừng nào thế?”

“Sư huynh, chúng ta vừa đi vừa nói.” Thẩm Hoài An nghiêm mặt nói, cậu kéo Lục Ngôn Khanh đi về sân bọn họ ở, Thẩm Hoài An dồn khí đan điền, giọng cậu vang vọng, “Sư huynh, huynh có biết câu người có hoạ phúc sớm chiều, trời nắng mưa khó đoán [*] có ý gì không?”

[*] Câu này Thẩm Hoài An nói là thành ngữ mà nói ngược, đúng ra là “Trời nắng mưa khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều.” Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.

“Đệ có thể đừng gọi ta một tiếng sư huynh nữa không.” Lục Ngôn Khanh suy yếu nói, “Mỗi lần đệ gọi huynh một tiếng sư huynh, tim huynh lại nhói lên.”

“Được, sư huynh!” Thẩm Hoài An nói, “Sư huynh, bên này, mời.”

Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã đi đến bên ngoài sân. Thẩm Hoài An đẩy hông của Lục Ngôn Khanh, để cho sư huynh đứng ngay ngắn sau đó nói, “Sư huynh, huynh có cảm thấy chỗ nào không giống trước đây không?”

Lục Ngôn Khanh nhìn một vòng, nghi ngờ hỏi, “Đệ… Đệ thả thỏ của huynh chạy rồi?”

“Lời này không thể nói như vậy được, đệ vốn định làm một chút chuyện tốt, để những chú thỏ đáng thương này trở về với cuộc sống thiên nhiên.” Thẩm Hoài An gãi đầu, cậu nhắm mắt nói, “Kết quả là đám thỏ huynh nuôi này khẩu vị xảo quyệt, lần theo mùi hương chạy ra phía sau núi, sau đó…”

Thẩm Hoài An chột dạ mà nói tiếp, “Sau đó gặm đám rau sư tôn trồng.”

Lúc này tảng đá trong lòng Lục Ngôn Khanh mới buông xuống, dáng vẻ thảm thiết này của Thẩm Hoài An còn khiến cậu tưởng rằng Thẩm Hoài An làm chuyện gì liên quan đến mạng người.

“Không sao, nếu như đám thỏ đó cắn hỏng rau cũng không sao cả, nửa tháng tới huynh sẽ dùng pháp thuật giúp rau sinh trưởng mọc ra lá mới.” Lục Ngôn Khanh an ủi.

“À, thật ra thì bọn nó không chỉ gặm rau.” Thẩm Hoài An nuốt nước bọt, “Trái cây và thuốc tiên dược đều bị gặm.”

Lục Ngôn Khanh thấy đầu mình bắt đầu nhức, nhưng cậu vẫn hết lòng an ủi, “Vậy cũng không sao, tệ đến đâu huynh cũng dùng pháp thuật khiến chúng mọc lại được, lá cây sẽ mọc trở lại rất nhanh thôi.”

Thẩm Hoài An còn đang do dự không biết nói gì, thì thào nói: “Mỗi loại đều bị gặm một chút, hơn nữa còn có một số bị gặm đến tận gốc rễ, vẫn có thể cứu được sao?”

“Đều bị gặm?” Lục Ngôn Khanh không dám tin nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Hai người lại ra vườn rau ở phía sau núi, Lục Ngôn Khanh nhìn thấy tình cảnh thảm thương ở ruộng rau, suýt chút nữa bước chân của cậu không bước nổi nữa.

Cả đám thỏ tính ra cũng chỉ có bảy, tám con, nhưng bọn chúng giống như đều đã thành tinh, chỉ chuyên chú gặm chỗ tinh túy nhất, gần như khu thảo dược bị đoàn quân thỏ mập tiêu diệt. Hơn nữa bọn chúng rất khôn ranh, khinh thường gặm lá cây, chỉ lựa phần gốc nơi hội tụ linh khí nhiều nhất, chỗ ngon nhất để ăn.

Gốc rễ cũng gặm sạch rồi, cho dù có Đại La thần tiên cũng không thể cứu được đâu!

Lục Ngôn Khanh đau đầu kinh khủng, rau cải thì cũng coi như thôi đi, linh thảo được cậu và sư phụ mỗi ngày đều nghiêm túc chăm sóc lớn lên, ngay cả đất đai cũng được giày công vun xới.

Lục Ngôn Khanh quay đầu lại muốn nói với Thẩm Hoài An mấy câu.

Nhưng khi Lục Ngôn Khanh nhìn thấy thiếu niên phong độ thường ngày đang ỉu xìu ngồi xổm bên cạnh mình, đầu cúi thấp xuống, dáng vẻ cực kỳ đáng thương thì lại nói không thành lời.

“Sư huynh… Làm thế nào bây giờ?” Thẩm Hoài An mím môi, hỏi thật nhỏ.

Vẻ mặt hiện tại của Lục Ngôn Khanh có thể nói là bất lực.

Mặc dù Lục Ngôn Khanh biết Thẩm Hoài An chỉ có lúc sợ mới gọi mình là sư huynh, nhưng cuối cùng thì đây cũng là lần đầu Thẩm Hoài An chịu gọi cậu là sư huynh. Mỗi lần Thẩm Hoài An gọi cậu như vậy, lòng Lục Ngôn Khanh lập tức mềm nhũn.

“Không sao, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để phục hồi lại nguyên trạng.” Lục Ngôn Khanh khoác vai Thẩm Hoài An, “Nếu như không thể khắc phục được, chúng ta sẽ nhận lỗi để sư tôn trừng phạt hai người luôn, được không nào?”

Thẩm Hoài An cúi đầu trên bả vai mím chặt môi, mấy giây sau mới gật đầu mạnh một cái.

Chuyện Ngu Sở rời đi là chuyện đột xuất, ngoại trừ Lục Ngôn Khanh ra thì Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cũng không biết nàng đi làm chuyện gì.

Sư phụ không ở đây, trách nhiệm trên vai Lục Ngôn Khanh cũng lớn hơn nhiều. May mắn là Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ở ngọn núi chính không chạy loạn.

Chỉ là không thể đi xem trận chung kết của tiên môn tỷ thí, Thẩm Hoài An vẫn có chút tiếc nuối.

Ban ngày ngoại trừ việc vùi đầu vào trồng rau thì vẫn giống như thường ngày, giám sát nhau luyện võ, tu luyện.

Cốc Thu Vũ là người nhẹ nhàng nhất, trước đó nàng lúc này cũng bám theo Ngu Sở, bây giờ Ngu Sở rời đi, cô nhóc cũng bắt đầu thăm thú các ngõ ngách của đỉnh núi chính này, cũng có chút dáng vẻ sôi nổi ham chơi của trẻ con.

Lục Ngôn Khanh rốt cuộc vẫn không yên lòng, nhân lúc buổi chiều hôm trận chung kết kết thúc, Lục Ngôn Khanh mặc thêm áo khoác đội thêm cái mũ đi lang thang trong thành Vân, hy vọng có thể nghe được một chút tin tức.

Cuộc so tài mới vừa kết thúc, rất nhiều thể loại đệ tử tu tiên tụ tập lại trong thành Vân. Lục Ngôn Khanh tìm một nơi vắng vẻ trong quán trà rồi ngồi xuống, yên lặng nghe người khác trò chuyện. 

“Biết tin gì chưa, dạo gần đây Bạch Vũ Lâu chọc phải chuyện gì rồi đấy. Hình như là đứa trẻ của một nữ tu nào đó bị người ta lén bán cho nam tu kết quả đứa bé đó chết rồi. Nữ tu kia khăng khăng là do Bạch Vũ Lâu làm, tìm kiếm bọn họ khắp nơi muốn báo thù.”

“Hả? Ngươi nghe từ đâu thế?”

“Chuyện này nhiều người biết lắm, nữ tu đó tìm đến Vân Yên Môn chủ trì công đạo nhưng Vân Yên Môn từ chối can dự vào. Sau đó nàng tức giận nói muốn diệt sạch môn phái Bạch Vũ Lâu!” Đệ tử tám chuyện kia nhỏ giọng nói, “Ngươi nói xem chưởng môn Bạch Vũ Lâu ngay cả nửa đêm vẫn dẫn theo nữ đệ tử của bà ta ào ạt chạy từ nơi này đến nơi khác, không phải là sợ bị người ta tập kích bọn họ sao?”

“Chuyện này là thật hay giả đó? Tiếng tăm của Bạch Vũ Lâu vẫn luôn rất tốt, bọn họ chắc sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy đâu nhỉ...”

“Ta cảm thấy hình như là thật đó, ta nghe sư tôn của ta nói, có vẻ trước đây tay chân của chương môn Bạch Vũ Lâu làm không ít chuyện xấu đó...”

Hai người đang trò chuyện thì có đệ tử của Vân Yên Môn đi vào trong quán trà, bọn họ liếc mắt một cái, hai người kia im lặng không nói nữa.

Vân Yên Môn cũng là một trong những môn phái lớn, cho nên mới có tư cách cai quản một khu vực này. Nhưng chuyện xấu hổ là năm môn phái đứng đầu trong đại hội tiên môn năm ngoái đều là những môn phái tiếng tăm lẫy lừng, năm nào Vân Yên Môn cũng xếp thứ sáu.

Địa vị môn phái của bọn họ nửa vừa như vậy nên đệ tử Vân Yên Môn không có quan hệ tốt với đệ tử của năm môn phái đứng đầu.

Mấy người của Vân Yên Môn ngồi xuống, hô hấp còn chưa ổn định, người đứng đầu đã nói, “Lần tiên môn tỷ thí này bị sao thế không biết, ngay cả một hạt giống tốt cũng không có!”

Tiểu nhị đi tới rót trà, hắn ta nghe thấy lời này thì cười nói, “Hôm nay tôi nghe thấy nhiều tiên trưởng cũng nói như vậy. Chẳng lẽ năm nay người tham gia cuộc thi tài nghệ không cao sao?”

“Đúng là như vậy!” Người tu tiên kia nói, “Trước đây trong mỗi lần đại hội thế này sẽ có những vị anh tài trẻ tuổi xuất hiện khiến lòng người tâm phục khẩu phục. Nhưng năm nay không biết có chuyện gì xảy ra, giống như không có môn phái nào thu được đồ đệ tốt vậy, thật kỳ quái.”

“Chẳng lẽ giới tu tiên sắp tụt dốc rồi sao, sáu năm rồi, sao đến cả một người mới có thiên phú trời sinh cũng không có chứ?” Những người khác cũng thở dài nói.

“Đây cũng là chuyện tốt.” Hình như vị này là sư huynh của Vân Yên Môn, hắn ta lên tiếng, “Đây có thể là mở đường cho các ngươi, các ngươi tu luyện cho tốt vào, tận dụng khoảng cách này, nhất định sẽ trở thành một nhân vật đỉnh cao trong thế hệ mới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK