Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nhìn lên ghế mềm, có một bóng hình nữ tử yểu điệu đang ngồi nơi đó.

Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên đầu khoác khăn choàng màu đỏ, cả người như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thánh Nữ hơi cúi đầu, bóng người thánh khiết lại trang nghiêm, ven đường, khi nàng ta đi qua, những người Tây Vực đều khom lưng, những người còn đứng thẳng hơn phân nửa là người từ nơi khác tới.

Trong đó có nhóm người Tinh Thần Cung.

Ngũ cảm của người tu tiên rất hơn người, cách một đoạn xa, bọn họ đều đã nhìn rõ dáng vẻ của Thánh Nữ.

Ừm… nên nói thế nào đây?

Cảm giác có hơi thất vọng? 

Hai chữ “Thánh Nữ” này, hẳn phải cho người ta cảm giác là một nữ tử xinh đẹp như băng sơn tuyết liên cao không thể với, cảm giác vừa đạm mạc lại thuần khiết. 

Nhưng mà, vị Thánh Nữ này dù đã khép hờ mắt, nhưng ngũ quan nhìn qua thì thật sự thấy hơi bình thường.

Nàng ta coi như là cũng xinh đẹp trong những cô nương bình thường, nhưng không có gì đặc biệt. 

Nhất là toàn bộ môn phái có giá trị nhan sắc đỉnh cấp như Tinh Thần Cung, ngày ngày nhìn mặt nhau không thấy đối phương đẹp, vừa thấy người ngoài mới phát hiện nhiều chỗ khác nhau. 

Bộ dạng của vị Thánh Nữ này và người của Tinh Thần Cung không nằm trên cùng một trục, càng không đẹp bằng Cốc Thu Vũ. 

… Thậm chí, ngay cả pho tượng cũng xinh đẹp hơn nàng ta nữa. 

Chẳng qua, ở Tinh Thần Cung, ngoài Ngu Sở và Cốc Thu Vũ ra, bốn người khác đều là thẳng nam, bọn họ chỉ hơi ngờ vực trong lòng, cảm thấy bản thân cũng không bị kinh diễm bởi nhan sắc của Thánh Nữ.

Không ít tín đồ đều đi theo đội ngũ của Thánh Nữ đi về bên kia thành, dường như muốn hộ tống nàng ta đi một cổ thành khác, mà nhóm người Tinh Thần Cung lại không động đậy.

“Sư tôn?…” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở, phát ra thanh âm ngờ vực. 

Ngu Sở cũng có chút giật mình.

Không nói đến chuyện khác, hồ yêu nào có khó coi? Con của hồ yêu dù là hỗn huyết, kém đến thế nào đi nữa thì diện mạo cũng không thể bình thường như vậy được. 

Hơn nữa, trên người Thánh Nữ này cũng không có hơi thở khác. Theo lý mà nói, chỉ cần người này không phải thuần nhân loại, dù nhiều dù ít đều sẽ mang chút hơi thở.

Thánh Nữ rõ ràng là người phàm chân chính. 

Chẳng lẽ trong tư liệu có sai sót?

Hoặc là, bọn họ tới quá sớm, Thánh Nữ này không phải người trong tư liệu kia, Thánh Nữ hồ yêu hỗn huyết còn chưa xuất hiện?

Ngu Sở cũng có chút lấy làm lạ.

“Các con chọn hai người cùng đi nhìn xem.” Ngu Sở nói.

Các đồ đệ nhanh chóng chọn ra hai người, Lục Ngôn Khanh dẫn Tiêu Dực cùng đi.

Hiện giờ, Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An phối hợp càng thêm ăn ý, gặp được loại chuyện này, hai người bọn họ cơ bản sẽ tách ra, một người hành động, một người ở phía sau, tránh trong đội ngũ không có người làm chủ. 

Nếu như Lục Ngôn Khanh cùng đi với Thẩm Hoài An, nếu Ngu Sở không có mặt, vậy còn lại Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực, Lý Thanh Thành sẽ không có người tâm phúc.

Tuy rằng Tiêu Dực tuổi lớn hơn một chút, nhưng không phải người am hiểu việc làm chủ và xem kỹ thế cục. Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành càng được xem như hai đứa trẻ, cần người chăm sóc. 

Ngu Sở phái hai người đi là hy vọng giữa hai người cũng có thể phối hợp và chăm sóc nhau.

Lục Ngôn Khanh mang Tiêu Dực đi, để lại Thẩm Hoài An, cậu cũng yên tâm.

Lần này, trước khi xuất phát, mỗi người đều mang theo pháp bảo truyền âm dùng để liên lạc bên người. 

Cái pháp bảo có thể coi là điện thoại để tùy thời liên lạc này thật sự quá tốt, vốn dĩ cũng là pháp bảo trân quý, chẳng qua… sau chuyện thành Đế lần trước, Vũ Hoằng Vĩ một là muốn cảm ơn sự hỗ trợ của Ngu Sở, hai là Ngu Sở biết tâm ma của ông, làm ông hơi xấu hổ, vì thế hỏi Ngu Sở có muốn gì không, ông có thể giúp.

Ở trong lòng ông, môn phái nhỏ của Ngu Sở hẳn là không có đồ tốt gì.

Ngu Sở cũng không khách khí, muốn có sáu cái pháp bảo truyền âm.

Trong lúc nhất thời, Vũ Hoằng Vĩ cũng không có nhiều pháp bảo giống nhau như vậy, bất đắc dĩ trước mượn của các trưởng lão đưa cho Ngu Sở. 

Như thế rất tốt, đồ đệ Tinh Thần Cung mỗi người một cái, thậm chí còn chuẩn bị luôn cho đồ đệ chưa xuất hiện kia nữa, quá thoải mái.

Sau khi hai người rời đi, Ngu Sở mang các đồ đệ khác trở về khách điếm trước. 

Vị Thánh Nữ nhân loại này ảnh hưởng đến lộ tuyến của nàng, kế hoạch và ý tưởng trước đây đều phải thay đổi theo.

Nàng phải cẩn thận suy xét lại. 

Trở lại khách điếm, Ngu Sở ngồi bên cạnh bàn, nàng trước mở ra không gian, được lắm, hệ thống vẫn im phăng phắc, cũng không làm mới thương thành.

“Cậu như vậy hay lắm sao?” Ngu Sở không nhịn được, ở tinh thần thế giới mở miệng nói, “Cậu muốn cho ta cứu vớt thế giới này, ta cũng muốn cứu vớt thế giới này. Nếu mục đích của hai ta là giống nhau, cậu không thể trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện cho ta, còn nhất định phải để ta tự mình tìm hiểu sao?”  

Hệ thống trước sau như một giả chết.

Đây là gì chứ, sợ nàng quá vô địch, cho nàng riêng một kịch bản hạn chế?

Ngu Sở biết hệ thống sẽ không hé răng nói điều gì nữa nên cũng đóng không gian, tiếp tục tự hỏi.

Hỗn huyết Thánh Nữ sẽ trở thành người xấu trong nguyên tác nhất định có tồn tại, Thánh Nữ nhân loại này xuất hiện, chỉ có hai khả năng. 

Thứ nhất, có khả năng là vấn đề của tuyến thời gian. Phải biết rằng, mỗi lần hệ thống cho nàng tài liệu, ngoại trừ khái quát cốt truyện chính, những người không liên quan sẽ đều dùng “nam phụ”, “nữ phụ” để thay thế, càng không cho nàng thời gian. 

Có khả năng sau Thánh Nữ nhân loại này mới là hỗn huyết Thánh Nữ, là nàng ta tới sớm. 

Nhưng điều này cơ bản không có khả năng, bởi vì Thái Thăng chân nhân đã tiên đoán, ắt là có quan hệ với nguyên tác, người được nói đến hẳn là vị hỗn huyết Thánh Nữ có năng lực đả thương người tu tiên kia. 

Không thể nào ông bảo nàng tới Tây Vực, nhưng nhóc con hỗn huyết đáng thương kia vẫn chưa ra đời được. 

Mà khả năng thứ hai…

Rất có thể có hai Thánh Nữ cùng tồn tại, một nhân loại, một hồ yêu. 

Hơn, nữa chưa biết suy đoán của nàng có đúng hay không, hoặc cứ cho là sự thật, vậy tại sao lại có hai Thánh Nữ xuất hiện, đều cần phải đi điều tra. 

Ngu Sở nghĩ đến bức tượng đứng lặng ở trung tâm thành thị kia. 

Lửa thánh vĩnh viễn không tắt, chuyện này thật sự rất không hợp lý. 

Bình thường người Tây Vực tin tưởng vào thần núi gì đó, nhưng người tu tiên không tin, rốt cuộc cho dù có thần tiên, cũng là ở Tiên giới. Nếu Tây Vực có thần núi, người tu tiên ở nơi khác tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm. 

Mà lửa thánh này làm người ta phải suy ngẫm. 

Tinh Thần Cung phân công rõ ràng, Lục Ngôn Khanh cùng với Tiêu Dực đi theo đội ngũ tiễn đưa Thánh Nữ đi qua thành thị khác, xem xem đám người Thánh Nữ này muốn làm gì.

Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đi trên đường, làm bộ rất tán thưởng Thánh Nữ, làm người xứ khác phải kinh ngạc, nói chuyện với người bản địa trên đường, hỏi bọn họ chuyện về vị Thánh Nữ này. 

Lý Thanh Thành càng trực tiếp, cậu ấy làm bộ rất nhiệt tình, thấy ai cũng phải bắt tay một cái, trên thực tế, trong nháy mắt khi sờ vào tay của đối phương kia, cậu ấy bắt đầu xem xét mệnh mạch của người ra, nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của người đó. 

Sau khi ba sư huynh, sư đệ, sư muội đi hỏi hết một chuyến trong thành, khi tụ họp lại đều đã thu hoạch được rất nhiều. 

Bọn họ về khách trạm tìm Ngu Sở, chuẩn bị báo cáo những gì mình thu hoạch được. 

Thẩm Hoài An nói, “Thánh Nữ rất được kính yêu, địa vị rất cao, sự tồn tại của Thánh Nữ được coi như đồ đằng [*] hay một biểu tượng.”

[*] Đồ đằng: dịch từ tiếng Pháp và tiếng Anh là “totem”, tiếng Việt gọi là “vật tổ”, nói một cách dễ hiểu thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình.

Cốc Thu Vũ nói, “Chẳng qua là yêu cầu của dân chúng đối với Thánh Nữ rất cao, Thánh Nữ thường là làm từ nhỏ đến lớn, cả đời không thể kết hôn, không thể giao du với nam tử, ăn cơm uống nước đều phải chú ý, thậm chí không thể tùy tiện ra cửa.”

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, “Thánh Nữ còn sẽ “chúc phúc” cho người khác, người được tay nàng ta chạm vào trán, tinh lực đều sẽ dư thừa, người ở đây gọi là tinh lọc.” 

“Thánh Nữ đã lâu rồi không xuất hiện, vậy nên vị Thánh Nữ này rất được coi trọng.” Thẩm Hoài An nói.

Đây chính là những gì bọn họ điều tra được, thoạt nhìn không nhiều, nhưng thực ra đó là bọn họ thu thập rải rác của rất nhiều người lại với nhau. 

Bình thường những người địa phương cũng sẽ không nói hết nội tình chuyện to chuyện nhỏ này với người xứ khác, có thể hỏi được những chuyện này đã là không tồi rồi. 

Hai người cùng nhìn về phía Lý Thanh Thành, Lý Thanh Thành thanh thanh giọng nói.

“Thánh Nữ này tên là Y Cổ Lệ, năm nay mười bảy tuổi. Dựa theo văn hóa của người Tây Vực, khi Thánh Nữ xuất thế trời có dị tượng, mà thời điểm mười bảy năm trước, khi cô bé này được sinh ra thì chính là như thế.” 

Lý Thanh Thành nói, “Nghe nói khi nàng ta được sinh ra, động vật rối loạn, đàn chim cất cánh bay, rặng mây đỏ le lói trên bầu trời. Vào ban đêm, lửa thánh đã tắt từ lâu đột nhiên cháy lên, vậy nên nàng ta được cung phụng như Thánh Nữ từ nhỏ.” 

“Mà Y Cổ Lệ này, dường như thật sự có “pháp thuật” thần kỳ, nàng ta thậm chí từng chữa khỏi cho một người bệnh nặng, sau khi được nàng ta chúc phúc đơn giản, cũng chính là lấy ngón tay chạm vào trán như sư huynh nói, người bị “tinh lọc” cũng sẽ cảm thấy thân thể tốt lên nhiều.” Lý Thanh Thành nói: “Vậy nên nàng ta rất được kính yêu, ngay cả cha nàng ta cũng như vậy…”

Cậu ấy nói một hồi, sau đó cảm thấy sắc mặt Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nhìn cậu ấy có gì đó không đúng. 

“Sao vậy ạ?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, cười cười nói, “Sư huynh, sư tỷ, ánh mắt hai người hơi đáng sợ đấy.” 

“Sao đệ lại biết rõ ràng, tỉ mỉ như vậy?” Thẩm Hoài An không thể tin được hỏi.

“Đệ đây không phải là thuận tay xem mệnh cho người ta sao.” Lý Thanh Thành ngượng ngùng nói.

Đến hiện tại, Thẩm Hoài An dường như mới dần dần phát giác ra chỗ lợi hại của Lý Thanh Thành. 

 

Bắt tay với người ta một cái, vậy mà có thể dò ra mười tám đời tổ tông nhà người ta, thật đáng sợ, chỉ cần Lý Thanh Thành muốn, cậu ấy có thể biết tất cả bí mật của kẻ nào.

Cốc Thu Vũ duỗi tay vỗ đầu Thẩm Hoài An, “Huynh đừng ngắt lời! Đệ nói tiếp đi.”

Nàng nhìn về phía Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành nhẹ nhàng gật gật đầu, cậu ấy tiếp tục nói, “Cha nàng ta bởi vì nữ nhi là Thánh Nữ, cho nên địa vị từ bình dân được nâng cao lên rất nhiều, hiện giờ đang sống trong ngôi nhà tốt nhất trong thành, nghe nói trong nhà còn có hạ nhân.”

“Thanh Thành, con biết nàng ta đang ở nơi nào không?” Ngu Sở hỏi.

Lý Thanh Thành gật gật đầu, cậu vươn tay, chỉ hướng ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy bên ngoài khách điếm, cách đám người đang kích động trên đường lớn; phía sau là nơi rất yên tĩnh, người bình thường sống ở đây; sau đó nữa, dường như có thể nhìn thấy một ngôi nhà có mái vòm cao cao. 

Cùng lúc đó, trong nhà Thánh Nữ, đám người hầu đang quét tước căn nhà dị vực sáng ngời mà đầy phong tình.

Trong đó, một hầu gái thừa dịp người khác không chú ý, lén lút đi vào phòng ngủ, kéo một cái bình hoa Trung Nguyên cao lớn bằng cả một người trưởng thành ra, lộ ra cánh cửa bí ẩn đằng sau.

Người hầu gái mở cánh cửa bí ẩn, bước từng bước đi vào. 

Dưới căn phòng ngủ sáng ngời, vậy mà còn có một tầng hầm ngầm âm u khác. 

Tường vây trong hầm ngầm bị che kín bởi những phù chú mà hầu gái xem không hiểu, người hầu gái bước xuống thang lầu, chỉ thấy tận cùng trong tầng hầm ngầm, là một cái lồng sắt. 

Cái lồng sắt này đại khái chỉ cao đến đầu gối, nhốt chó cũng sợ nó nghẹn chết, lại có một nữ tử đang nằm nghiêng bên trong. 

Mái tóc dài đen nhánh của nàng ấy rơi rụng trên mặt đất dơ bẩn, cả người chỉ có một cái thảm lông để che khuất thân thể, lộ ra bả vai trắng ngần. 

Trên da thịt tuyết trắng, luôn có phù chú màu đen hiện lên, trong đó có một cái phù chú ở yết hầu, từ xa nhìn lại, giống như gông cùm xiềng xích. 

Người hầu cúi đầu, vạch ra phù chú trên lồng sắt, mở cửa ra, nữ tử kia chậm rãi quay đầu.

Nàng ấy có một khuôn mặt đẹp đến nỗi làm người xuýt xoa, lệ chí dưới mắt càng tăng thêm một tia vũ mị.

Nhưng khác với thân thể trắng nõn lả lướt, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, đó là ánh mắt nàng.

Đôi mắt nàng sạch sẽ, đơn thuần, không rành thế sự, tựa như mắt của trẻ con vậy.

“Tiểu Hồ, mau tới đây, đứa nhỏ đáng thương.” Người hầu dùng tiếng Tây Vực thấp giọng nói, “Bọn họ đi khỏi nơi này rồi, ngày mai mới trở về.”

Nữ tử trẻ tuổi tên Tiểu Hồ bò lại, sau đó biến thành một con hồ ly.

Nó run run lông, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân.

Nữ nhân duỗi tay sờ sờ nó, sau đó thấp giọng nói, “Ngươi có thể đi ra ngoài cả ngày, nhưng nhất định trước khi trời tối phải trở về, nếu không thì chú ấn trên người ngươi sẽ rất đau, nhớ kỹ chưa?” 

Tiểu hồ ly kêu một tiếng. Thanh âm của hồ ly vốn dĩ giống như con non, làm người nghe trong lòng không khỏi mềm nhũn đi. 

Nó chạy ra khỏi tầng hầm ngầm.

Hầu gái chậm rãi đi lên thang lầu, đúng lúc đụng phải một hạ nhân khác. 

“Ngươi lại thả nàng ấy ra ngoài?” Hạ nhân kia thấp giọng nói, “Nếu để lão gia biết…” 

“Mọi người đều không nói, ai sẽ biết?” Hầu gái nói, “Nhiều năm như vậy, nếu không giúp đỡ nàng ấy, lương tâm chúng ta sẽ không có gút mắc nào sao?” 

Hạ nhân khác thở dài, lại đi làm việc của mình. 

Bên này, hồ ly chạy trên đường quen thuận theo góc tường đến con đường nhỏ nơi nó quen nằm ngẩn ngơ ở đó, vừa muốn đào miếng thịt mấy hôm trước nó giấu ra ăn tiếp, lại phát hiện chỗ đó dường như bị người khác đụng vào, để lại một hơi thở thanh thanh nhàn nhạt tựa hương quýt. 

Cô bé kia qua đây rồi, còn đổi thịt nó giấu trong này thành thịt mới mua, ngửi mùi giống như thịt vừa làm trong hôm nay vậy. 

Vốn dĩ nó rất đói, cũng không suy nghĩ gì nhiều, vùi đầu vào ăn luôn. 

Từ lần trước cô bé kia dọa nó một trận, tiểu hồ ly ăn uống cũng cảnh giác hơn nhiều, ăn vài miếng lại ngẩng đầu lên nhìn một chút. 

Quả nhiên nó bị tóm được rồi, khi nó sắp ăn xong, thấy cô bé kia xuất hiện ở đầu hẻm, nó lập tức lùi ra sau trốn vào góc tường. 

“Xin chào.” Cốc Thu Vũ đi đến, đến khi còn một khoảng cách nhỏ, nàng dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn tiểu hồ ly, “Chúng ta có thể làm bạn không?” 

Hồ ly nghe không hiểu, nó chép chép miệng. 

“Mày có muốn chơi cùng tao không?” Cốc Thu Vũ nói. 

Câu này hồ ly nghe hiểu, nhưng hầu gái nói nó không được giao lưu với người khác, lỗ tai nó quặt về phía sau một chút. 

“Tao có thể ôm mày đi khách điếm, sư đệ tao biết làm thịt nướng đó.” Cốc Thu Vũ thử hỏi: “Mày muốn ăn thịt nướng không?” 

 

Mỗi lần nàng nói thịt nướng, hai tai của hồ ly lại lắc lư một chút, dường như đang suy ngẫm. 

“Mày có thể ăn xong rồi lại về.” Cốc Thu Vũ cam đoan nói.

 

Cốc Thu Vũ là người đầu tiên nói chuyện với nó sau người hầu gái, tiểu hồ ly chưa trải sự đời, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý nên cũng tin tưởng nàng ngay. 

Nó đi lên trước vài bước, Cốc Thu Vũ cầm một cái khăn quàng cổ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, thử bọc nó lại, hồ ly không động đậy. 

 

Đợi sau khi bọc xong, bao bọc hết mặt của hồ ly, Cốc Thu Vũ thử ôm hồ ly lên, hồ ly chỉ lắc lư hai tai nhỏ, không từ chối, nằm trong lồng ngực của cô bé. 

Cốc Thu Vũ ôm hồ ly, đứng lên liền chạy về.

Trong lòng cô nhóc điên cuồng thét chói tai, cứu với! Hồ ly đáng yêu quá đi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK