Lục Văn Đống cũng không ngờ rằng, lần này đến thành Đế lại có niềm vui bất ngờ, ông ta phấn khích quan sát Lục Ngôn Khanh từ trên xuống dưới, không nhịn được mà lấy tay vỗ vỗ lên vai cậu.
Giờ đây, cảm xúc trong ông ta rất khó tả, nhi tử bị mất tích hai mươi năm, trong nhà đều mặc nhận cậu đã chết.
—— Không ngờ, bây giờ Lục Ngôn Khanh đã xuất hiện, thoạt nhìn đã thấy dáng vẻ như một nhân tài, trưởng thành cũng rất xuất sắc, cảm giác ưu tú này có vẻ như chẳng giống hài tử mà ông ta sinh ra.
Nếu không phải Lý Thanh Thành bảo họ vào phòng nói chuyện thì đoán chừng Lục Văn Đống sẽ mãi đứng ở ngoài cửa mà quên đi vào.
Lục Văn Đống và Lục Ngôn Khanh ở đó rất lâu, mặc dù trùng phùng sau thời gian dài xa cách, ông ta thì có quá nhiều điều muốn hỏi, còn Lục Ngôn Khanh chỉ trả lời mà thôi.
Nghe những gì mà nhi tử mình đã trải qua bao năm nay, Lục Văn Đống cũng có chút cảm khái.
Bị tân Hoàng đế truy sát và thoát được một kiếp, lại được một người ăn mày tốt bụng nhặt về nuôi nấng, thời niên thiếu lại tu tiên —— những trải nghiệm trong những năm nay của Lục Ngôn Khanh, cũng được xem là chông gai mà truyền kỳ.
Lục Ngôn Khanh trả lời khá nhiều, cuối cùng mới ngước đầu, nhìn Lục Văn Đống.
“Trong nhà đều ổn chứ ạ?”
“Đều tốt, haiz… tại ta, ta quên kể cho con tình hình hiện tại.” Lục Văn Đống nói, “Con có ba muội muội, một đệ đệ. Trong đó, hai muội muội và đệ đệ nhỏ nhất của con là song thai long phượng, năm nay mới mười bảy tuổi.”
Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu, không cần cậu hỏi, Lục Văn Đống đã tự kể tiếp.
“Đại muội và nhị muội của con đều đã xuất giá rồi, cặp long phượng thì chưa.” Lục Văn Đống nói, “Có điều, gần đây nhị muội của con cũng đang ở nhà, di nương của con —— Ồ, vì là sinh thần của nương của nhị muội con, cho nên nó cũng ở nhà.”
Trong ký ức của Lục Ngôn Khanh, lúc cậu ba, bốn tuổi, trong nhà chỉ có cha nương. Xem ra, sau khi cậu đi rồi, Lục Văn Đống lại nạp thêm trắc thất [*].
[*] trắc thất: vợ lẽ.
“Cha, con có chuyện muốn hỏi người.” Lục Ngôn Khanh khẽ hỏi, “Đoàn xe năm con bị mất tích đó, cha có danh sách những người tham gia không?”
“Danh sách? Con cần cái này làm gì?” Lục Văn Đống hỏi một cách ngờ vực, “Tên vài vị chưởng quỹ và một chủ quản cùng đi trên đoàn xe vào lúc ấy ta đều nhớ cả.”
“Không phải, con muốn hỏi tên của người thị vệ.” Lục Ngôn Khanh nói.
Vốn dĩ cậu muốn nói, trong số đó có một thị vệ ngay cả tên của hắn cậu cũng không biết nhưng hắn đã cứu cậu một mạng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe được Lục Văn Đống nói, “Có điều chỉ là những nô tài hạ nhân, thì làm gì có danh sách chứ? Cho dù lúc đó có đi chăng nữa, thì bây giờ sớm cũng mất rồi.”
Lục văn Đống nhận thấy Lục Ngôn Khanh đột nhiên trầm mặc, ông ta cho rằng vì những lời nói đối với hạ nhân, khiến cho một người từng làm ăn mày như Lục Ngôn Khanh cảm thấy không thoải mái.
Lục Văn Đống lại giải thích thêm, “Không phải cha có ý kiến gì đối với hạ nhân, năm đó, vài gia tộc chúng ta theo tiên Hoàng đế đều rất khó khăn, Lục gia chúng ta đều nhờ vào sự nhạy bén của ông nội con, mới xem như vẻ vang mà lui về.”
“Nhưng cho dù là vậy, về mọi mặt chúng ta cũng không dám như trước kia nữa, càng không dám tự mình đào tạo thị vệ tinh anh, những thị vệ và nha hoàn năm đó, đều đã bị bán đi, có người còn không biết mình tên là gì, tùy tiện đặt một cái tên mà thôi.” Lục Văn Đống nói, “Chúng ta cũng sợ Hoàng đế đa nghi, những thị vệ theo đoàn thương nhân vài năm thì sẽ thay đổi, có nhớ tên hay không thì vốn dĩ chẳng có tác dụng gì.”
Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu, cậu khẽ nói, “Con rõ rồi, con chỉ muốn hỏi chút thôi.”
Lục Văn Đống nhìn Lục Ngôn Khanh, trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Lục Ngôn Khanh là nhi tử của ông ta, nhưng bây giờ có cảm giác như cậu chẳng có chút liên quan nào đến ông ta vậy.
Ông ta tung hoành thương thường nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể nhìn thấu tình cảm và cách nghĩ của nhi tử thân sinh của mình.
Lục Ngôn Khanh mang đến cho Lục Văn Đống một cảm giác rất xa lạ, dường như giữa họ chẳng chút quan hệ nào ngoài quan hệ huyết thống cả.
Lục Văn Đống vắt óc suy nghĩ, ông ta nói, “Nếu con muốn trở về đốt cho những người kia ít giấy, vậy ta có thể đi cùng con một chuyến.”
Đôi mắt Lục Ngôn Khanh sáng lên ngay, đây là lần đầu tiên Lục Văn Đống nhìn thấy chút ánh sáng trong mắt cậu, rõ ràng có thể thấy được cậu vui vẻ.
Cảm xúc trong lòng Lục Văn Đống đang rất hỗn độn, Lục Ngôn Khanh gặp được cha ruột lại không vui bằng việc có thể dâng hương người chết ư?
Thế nhưng ngoài mặt, Lục Văn Đống vẫn cười nói, “Cảnh Tề, con dự định khi nào sẽ cùng ta về nhà? Mẹ con rất lo lắng cho con.”
“Con cần thương lượng với sư tôn.” Lục Ngôn Khanh khẽ đáp.
“Ồ, đúng vậy, còn có sư phụ của con, đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta!” Lục Văn Đống lúc này mới nhớ ra, “Nhanh, nhanh, con giới thiệu một chút đi, ta muốn gặp mặt cảm ơn ngài ấy.”
Hai người nói chuyện riêng xong, ra khỏi phòng đã thấy Lý Thanh Thành đang ở phòng khách đợi.
“Lục thúc, con là Lý Thanh Thành.” Lý Thanh Thành nói, “Cha con nói mời người cùng ăn bữa cơm.”
“Đứa trẻ ngoan, hai đứa con thật có duyên, đều có thể bái cùng một sư phụ.” Lục Văn Đống cười nói, “Sư phụ các con đâu?”
“Chắc là cùng cha con uống trà ở vườn bên kia, con đưa mọi người đến đó.” Lý Thanh Thành nói.
Lục Ngôn Khanh chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Lý Thanh Thành, cứ như một hài tử rất hiểu lễ tiết vậy.
Kết quả là, Lục Văn Đống vừa đi qua, Lý Thanh Thành đã đổi mặt quỷ với Lục Ngôn Khanh.
“Ta vừa khen đệ ở trong lòng mà đệ đã như thế này rồi.” Lục Ngôn Khanh đưa tay ra, dùng ngón tay khẽ đẩy trán Lý Thanh Thành, bất lực nói, “Thật là không nên khen mà.”
“Nhanh nào nhanh nào, sư tôn đợi nửa ngày rồi.” Lý Thanh Thành vờ như chẳng có gì xảy ra, ôm lấy cánh tay Lục Ngôn Khanh đẩy cậu về phía trước.
Lục Văn Đống quay đầu. Ông cười nói, “Hai huynh đệ các con quan hệ thật tốt, ta thấy cũng yên tâm.”
Vốn dĩ Lý Thanh Thành còn muốn đùa nghịch với Lục Ngôn Khanh, kết quả, trưởng bối đột nhiên nói như vậy, cậu ấy ỉu xìu ngay, không còn hứng thú gì nữa, thành thật dẫn lối bọn họ đến hậu viện.
Vị sư phụ môn phái tu tiên trong tưởng tượng của Lục Văn Đống, có lẽ là một lão thái thái tóc bạc mặt hồng hào, hoặc ít nhất là kiểu thường xuất hiện trong tiểu thuyết với mái tóc buộc chặt, hay là nữ nhân trung niên nghiêm nghị.
Kết quả, lúc ông nhìn thấy Ngu Sở thì có hơi ngơ ngác.
Tuổi của Ngu Sở vẫn được giữ ở độ hai mươi lăm, hai mươi sáu, nàng xinh đẹp, trên người mang một loại khí chất thanh tao mà người thường không thể có được, nàng ngồi bên bàn trò chuyện cùng Lý Quang Viễn, cứ cảm thấy trên cơ thể nàng có một bộ lọc quầng sáng, làm lu mờ cả Lý Quang Viễn.
Lục Văn Đống nghĩ rằng đây là sư tỷ của Lục Ngôn Khanh, thì nghe cậu nói, “Cha, đây là sư tôn của con, Ngu Sở.”
Lục Văn Đống ngơ người mất một lúc rồi mới tiến đến chào hỏi.
Sau khi nói vài câu cảm ơn các kiểu, Lục Văn Đống nói, “Ngu tiên trưởng, ngài nhất định hãy đồng ý với ta, đưa những sư huynh, sư đệ khác của Cảnh Tề, cùng ta trở về Lục gia một chuyến, để ta có thể tiếp đãi mọi người thật tốt.”
Ngu Sở cười đáp, “Được.”
“Vậy mọi người đi đi, ta có thể giữ nhi tử của ta ở lại được không? Hai cha con ta một năm rưỡi chưa gặp nhau rồi.” Lý Quang Viễn nói một cách đầy ái ngại, “Hay là mọi người đến Lục gia, rồi về thẳng môn phái?”
“Chúng ta không vội, không gấp gáp như vậy.” Ngu Sở từ tốn nói, “Dù sao thì lần sau đến thành Đế cũng không biết là khi nào, ở thêm vài ngày cũng tốt.”
Lý gia không dễ gì mới trở mình được, cả nhà đều không dễ dàng gì, Ngu Sở cũng có ý để Lý Thanh Thành ở với người nhà thêm vài hôm.
Vừa hay thời gian này, có thể để Lục Ngôn Khanh trở về gặp mặt cha nương.
“Có điều, Lục tiên sinh.” Ngu Sở nhìn qua Lục Văn Đống, “Nếu chúng ta cùng lên đường, e là sẽ quấy rầy ông. Ông cứ đưa Cảnh Tề trở về cũng được.”
Ngu Sở gọi tên thật của Lục Ngôn Khanh, vốn là có ý định làm cho một người mất con nhiều năm như Lục Văn Đống được an ủi một chút.
Không ngờ nàng vừa nói dứt lời, Lục Ngôn Khanh đã quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hiện ý khó hiểu.
Cũng không hay cậu nghĩ gì, còn không đợi cha mình lên tiếng, cậu đã nói, “Sư tôn, chúng ta cùng đi đi.”
Lục Ngôn Khanh dừng lại một lúc, lại tìm lời bao biện, “Để bọn Thẩm Hoài An ở lại đây, con không yên tâm, e là bọn họ sẽ gây họa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Ngu tiên trưởng, gia đình chúng ta ở gần thành Đế, đi xe ngựa thì rất nhanh là đến rồi.” Lục Văn Đống cười nói, “Nhất định ngài phải cho ta một cơ hội để cảm tạ chứ.”
Cuối cùng, mọi người thống nhất, hôm nay Lục Văn Đống sẽ ở lại đây, phái người hầu trở về Lục gia báo tin, ngày mai chuẩn bị thật tốt.
Buổi tối, mọi người tụ họp lại, hai gia tộc trong số tam đại thế gia ngày ấy của thành Đế cuối cùng lại cùng nhau ăn bữa cơm sau hai mươi năm.
Ngày hôm sau, ba chiếc xe ngựa đi về hướng Lục gia ở thành bên.
Trong số đó, một chiếc là xe ngựa của Lục Văn Đống, hai chiếc còn lại thì mua ở thành Đế.
Lục Ngôn Khanh và cha ngồi cùng một chiếc, hai chiếc còn lại, là xe Tiêu Dực chở Ngu Sở, một chiếc là Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ.
Tiêu Dực chê xe ngựa chậm, âm thầm dùng thuật pháp hệ gió đẩy mông ngựa, bình thường phải đi mất hai canh giờ, nhưng mới một canh giờ đã tới nơi rồi, khiến cho ngựa mệt đến nỗi phải thè lưỡi ra mà thở.
Những năm gần đây, quả thực Lục gia có cuộc sống rất tốt, phủ đệ xem ra rất khí thế, dường như lúc đầu không chịu sự chèn ép, hãm hại lớn như Lý gia.
Bọn họ xuống xe, người của phủ đệ Lục gia sớm đã nghe tin, vì vậy đều đến cổng nghênh đón.
Bên này Lục Văn Đống kéo lấy nhi tử, bên kia chào hỏi Ngu Sở, cùng lúc đó, cửa lớn Lục gia mở ra, là một nữ nhân trạc bốn mươi tuổi thân mặc y phục đầy quý phái mở cửa, những người phía sau không ai nhanh bằng bà ấy.
“Văn Đống, Cảnh Tề đâu rồi? Nó trở về rồi ư?” Nữ nhân ấy vội nói.
Lục Văn Đống cười cười, đưa tay kéo Lục Ngôn Khanh qua, cười nói, “Ngây ra đó làm gì, nhanh gọi nương đi.”
Lục Ngôn Khanh theo lời ông gọi nương, vị nữ nhân trung niên này chính là Lục phu nhân, lúc này bà ấy kích động đưa tay nắm chặt vai Lục Ngôn Khanh, ôm cậu vào lòng, đau lòng khóc nức nở.
Tại đây, lúc ba người Lục gia đang trùng phùng, Ngu Sở thuận mắt nhìn về nữ quyến phía sau Lục phu nhân.
Một nữ tử trẻ tuổi dìu đỡ một vị phu nhân tầm ba mươi tuổi, hai người đứng riêng một bên, lặng lẽ nhìn xung quanh, có lẽ là trắc thất [*] của Lục Văn Đống và nữ nhi thứ hai của ông.
[*] trắc thất: vợ lẽ.
Một bên khác là một cô nương mười bảy, mười tám tuổi, trạc tuổi với Cốc Thu Vũ đang đứng riêng tựa vào phía bên kia cổng, quan sát cảnh tượng mẫu tử trùng phùng cảm động, tâm trạng có chút vui vui.
Đây có lẽ là muội muội song sinh nọ.
Đằng sau ba người là vài nha hoàn không rõ tình huống hiện thời.
Quét qua một lượt như vậy, Ngu Sở đã đại khái biết được hoàn cảnh hậu viện trước mắt của Lục gia là như thế nào.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, nàng xem nàng xem, còn có chút dáng vẻ nào phu nhân không chứ.” Lục Văn Đống bất lực nói, “Biết là nàng phấn khích rồi, vào phòng rồi nói, khách quý đang đợi kìa.”
Lục phu nhân cũng ngừng lại, tay bà cứ nắm chặt cổ tay Lục Ngôn Khanh, bà gật gật đầu, lại hỏi, “Không phải nói là sư phụ của Tề nhi cũng đến sao?”
Lục phu nhân đưa mắt nhìn những người ngoài cửa, chỉ thấy những người ngoài kia đều trẻ trung, xinh đẹp và tao nhã, quả nhiên là dáng vẻ của những người tu tiên đã từng nhìn thấy, nhưng không thấy ai lớn tuổi cả.
“Vị này là Ngu chưởng môn.” Lục Văn Đống nói, ông ta nhìn Ngu Sở, lại cười nói, “Tiên trưởng, đây là thân mẫu của Tề nhi. Hôm qua ta bảo người sai vặt chuyển lời, nàng ấy vẫn luôn muốn cảm tạ ngài.”
Ngu Sở nhìn qua Lục phu nhân, nàng khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Lục phu nhân sững sờ nhìn nàng, đưa mắt nhìn lên nhìn xuống vài lượt, mới hỏi một cách khó tin, “Ngài là sư phụ của Tề nhi ư? Ngài có thể lớn hơn nó bao nhiêu tuổi chứ?”