Tiêu Dực tham gia vào cuộc sống của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An từng chút một, dần dần không còn cô độc làm việc như lúc trước, rốt cuộc thì Lục Ngôn Khanh cũng có thể yên tâm.
Vốn dĩ tuổi bọn họ không chênh lệch lắm, Tiêu Dực thả lỏng cảnh giác và khoảng cách, ba người họ rất nhanh đã chung sống hòa hợp.
Bọn họ thỉnh thoảng còn tìm một chỗ nhóm lửa nướng thịt sau khi tập luyện, có khi còn lén lút uống chút rượu.
Ngu Sở cũng không quản bọn họ chuyện này, ngược lại là Tiểu Cốc không thích bọn họ uống rượu, bởi vì cô bé không biết uống, các sư huynh uống rượu là biến thành chỗ của các nam sinh, cô bé không tham dự vào được.
Vì thế, ba người chôn mấy bình bên cạnh rừng cây thường xuyên luyện tập, sau khi luyện tập xong nghỉ ngơi thì uống một ly.
Nhưng mà Tiêu Dực vẫn rất ít nói, cậu ấy rất thích nghe Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nói chuyện phiếm.
Một ngày nọ, hai người nói chuyện về kiếm.
Kiếm Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An hằng ngày dùng là mang đến từ Thiên La sơn trang, kiếm được đúc bằng sắt đá đen có thể dung hợp với chân khí tốt nhất, rất tốt trong lúc sử dụng pháp thuật.
Nhưng loại kiếm này vẫn là vũ khí bình thường, chứ không phải pháp bảo, ngoại trừ thuộc tính thừa nhận và phóng thích ra thì cũng không thể làm gì nhiều.
Ví như lần trước Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An về nhà với ngự kiếm bay trên không, thanh kiếm đó là kiếm bay, cũng xem như là một loại vũ khí pháp bảo.
Pháp bảo trong môn phái thật ra rất nhiều nhưng đều là cấp bậc bình thường, ai cần thì tiện thể lấy dùng, không có pháp bảo quý hiếm nào.
Nếu là người tu tiên bình thường, có thể có một pháp bảo thì khẳng định sẽ xem như bảo bối, nhưng mà với thiên tài như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, cho dù là pháp bảo cũng rất khó phù hợp với thói quen sử dụng của bọn họ.
Nếu không phải bình thường kiếm bay khó dùng, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng không đến mức luôn sử dụng kiếm sắt đá đen.
Nhưng kiếm sắt đá đen tốt thì tốt, ngày thường tập luyện dùng cũng được. Nếu là ba năm sau thi đấu tiên tông đại bỉ, người ta toàn là pháp bảo, bọn họ kiếm cũng chẳng đủ dùng.
Hai người đang phiền não chuyện này, Tiêu Dực nhìn trái nhìn phải, cậu ấy phát hiện bọn họ thật sự rất phiền lòng.
Cậu ấy do dự một chút, mở miệng nói: “Thật ra, chỗ ở ban đầu của đệ còn có rất nhiều pháp bảo đấy.”
Nghe xong lời này, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không khỏi nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực vươn tay rút hai cái rìu ngắn đen như mực mà cậu ấy thường dùng ở sau lưng ra, nhìn thế nào cũng rất bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Nhưng ngay sau đó, trên thân rìu bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt. Ánh sáng biến mất, hai cái rìu ngắn lại hợp thành một cái rìu dài! Hơn nữa thân rìu còn có ánh sáng màu tím nhạt bao quanh. Nhìn qua là biết pháp khí cao cấp.
“Ông của đệ nói, đây là Thiên giai pháp bảo, nếu ngày thường sử dụng sẽ khiến người ta rất chú ý, lực sát thương lại quá lớn, cho nên bảo đệ lúc không cấp bách thì đừng để lộ ra chân thân.” Tiêu Dực nói.
Pháp bảo tổng cộng chia thành bốn cấp bậc Thiên - Địa - Huyền - Hoàng, mà mỗi cấp bậc lại chia làm cao, trung và thấp.
Hoàng giai cấp thấp là pháp bảo nhập môn, trong môn phái, những pháp bảo cơ bản đều là Huyền giai cấp cao, cũng đã không tồi rồi. Không ngờ trong tay Tiêu Dực lại là Thiên giai cấp cao.
“Quả thật không tồi.” Thẩm Hoài An tán thưởng nói: “Ông đệ là lão tiền bối thăng thiên, có thứ tốt tất nhiên là cũng bình thường.”
Lục Ngôn Khanh cũng tỏ vẻ tán đồng.
Tiêu Dực nhìn hai người khích lệ rồi tiếp tục trò chuyện, cậu ấy trầm mặc một chút, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì.
Vậy, chỉ khen thế thôi ư?
“Ý của đệ là, nếu các huynh không có vũ khí vừa tay thì có thể cùng đệ đến động phủ của ông đệ để lấy.” Tiêu Dực không biết làm thế nào nói.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cùng nhau nhìn cậu ấy.
“Đệ có ý tốt nhưng đó là đồ của ông đệ, chúng ta cầm sao được?” Lục Ngôn Khanh cười nói, “Ý tốt của đệ chúng ta nhận, nhưng mà đồ vật không thể lấy.”
“Không phải như thế.” Tiêu Dực giải thích nói, “Ông để lại đồ vật từ lâu rồi, nói cho đệ, nếu về sau bái sư gia nhập môn phái, có thể chia pháp bảo cho đồng môn. Ông ấy đặc biệt để lại đấy, hơn nữa, đệ cũng không biết kiếm thuật, những pháp bảo ấy ở lại nơi đó cũng vô dụng.”
Chuyện này…
Trong lúc nhất thời, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng không biết làm thế nào cho phải.
Gặp chuyện không quyết được thì tìm sư phụ, ba người lại đi vào thư phòng Ngu Sở.
“Bạch Hạo chân nhân chuẩn bị pháp bảo cho môn phái con gia nhập ư?” Ngu Sở vốn dĩ đang đọc sách, nghe xong lời này, nàng không khỏi nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực gật đầu.
“Ông ấy nói, nếu chung sống tốt, con bằng lòng thì có thể chia sẻ pháp bảo.” Tiêu Dực nói.
Ngu Sở bỏ sách xuống, nàng khẽ cười nói: “Cho nên con cảm thấy chung sống với mọi người rất tốt?”
Tiêu Dực ngượng ngùng gật đầu.
“Người một nhà, nên chia sẻ với nhau.” Cậu ấy nhỏ giọng đáp.
Ngu Sở thật ra cũng có chút do dự có nên đi lấy pháp bảo theo lời Tiêu Dực nói không, vốn dĩ nàng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Nàng cho đồ đệ dùng đồ hệ thống cho mình thì không sao, nhưng ngược lại, phải lấy đồ vật từ chỗ đồ đệ, Ngu Sở không thoải mái như vậy.
Nhưng mà nghe thấy Tiêu Dực nói vậy, cả nàng, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều có chút cảm động.
Tính cách Tiêu Dực cảnh giác cô lập giống sói, có thể coi bọn họ như người một nhà thì rất đáng khen ngợi rồi.
Tính cách cậu ấy đơn thuần, nếu bọn họ từ chối mấy thứ này vì những ý nghĩ thế tục, ngược lại có thể sẽ làm tổn thương đến Tiêu Dực, người lần đầu mở trái tim đóng kín ra với bọn họ.
Ngu Sở suy nghĩ một chút, nàng cười nói: “Thật mừng là con có thể xem chúng ta như người một nhà, chúng ta đi thôi.”
“Đa tạ, đa tạ.” Thẩm Hoài An cũng rất vui mừng, cậu vươn tay vỗ mạnh bả vai Tiêu Dực rồi lại giơ tay ôm cổ cậu ấy, hào hứng nói, “Pháp bảo của đệ thật sự có thể giải quyết vấn đề lớn của bọn huynh, bằng không thì huynh và Lục Ngôn Khanh vẫn chưa có vũ khí để sử dụng đâu!”
Tiêu Dực trầm tĩnh đơn thuần, không nghĩ vòng vo dài dòng. Thẩm Hoài An thẳng thắn bày tỏ lòng cảm tạ của bản thân như vậy, ngược lại lại dễ khiến Tiêu Dực tiếp nhận và hiểu được tâm trạng vui vẻ của cậu, Tiêu Dực mím môi, nở một nụ cười gượng gạo.
“Nhưng mà… chúng ta đi thế nào đây?” Lục Ngôn Khanh mở miệng.
Ngu Sở cũng có chút lúng túng.
Hiện giờ nàng xem như dìu già dắt trẻ, ba thiếu niên và một cô nương.
Chuyện phải rời đi một thời gian, nàng mang theo tất cả đồ đệ hoặc mang theo một mình Tiêu Dực.
Nhưng động phủ của đại lão thăng thiên, vừa nhìn đã biết Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều rất có hứng thú, không dẫn bọn họ theo hình như cũng có chút tiếc nuối. Nhưng nếu mang theo sư huynh, vậy cũng phải dẫn sư muội đi, bằng không thì người ở lại sẽ thấy tủi thân.
Nàng không muốn người nào tủi thân cả.
“Vậy cùng đi đi.” Ngu Sở hết cách đành nói, “Tiện thể đi dạo trên đường.”
Vừa ra khỏi cửa là dìu già dắt trẻ dẫn cả môn phái đi như nàng, chắc là toàn bộ giới tu tiên chẳng có lấy người thứ hai.
Vì thế, vào giờ cơm tối, Lục Ngôn Khanh nói chuyện này cho Tiểu Cốc, Tiểu Cốc cũng rất vui mừng.
“Lại có thể ra cửa chơi, thật tốt quá!” Cốc Thu Vũ vui mừng phấn chấn nói. Cô bé tạm ngừng lại, nhỏ giọng rất đáng thương nói: “Liệu muội có pháp bảo không? Dù sao ngay cả vũ khí vừa tay muội cũng không cần mà.”
Tiểu Cốc chủ yếu tu luyện ám khí và luyện linh dược, lại không theo con đường chính thống, ám khí cũng chẳng phân biệt vừa tay hay không, tất cả chẳng khác nhau lắm.
“Ông ấy còn rất nhiều đồ vật, nhưng ta cũng không biết còn lại cái gì.” Tiêu Dực nói, “Chúng ta có thể cùng đi nhìn xem.”
“Pháp bảo không chỉ bao gồm vũ khí kiếm bay.” Ngu Sở nói, “Có lẽ con cũng có thể tìm được đồ vật thích hợp với con.”
Tiểu Cốc gật mạnh đầu, vui vẻ ăn cơm.
Dù sao bọn họ cũng không có chuyện gì, ngày kế tiếp, Tinh Thần Cung một nhà già trẻ chuẩn bị xong xuôi thì khởi hành xuất phát.
Động phủ của Bạch Hạo chân nhân cực kỳ khó tìm, mà đại lão cho dù thăng thiên thì cũng sẽ để lại ảo cảnh che giấu chỗ ở của mình.
Ngay cả Tiêu Dực cũng chỉ nhớ rõ phương hướng cơ bản, lại không nhớ rõ chính xác là nơi nào, chỉ có thể lấy la bàn lão nhân để lại cho cậu ấy để tìm kiếm phương hướng.
Dựa theo la bàn, mọi người đi thẳng vào đại lục phía Nam, trên đường gặp thành lớn vẫn không quên dạo chơi. Dọc đường ăn uống, cười nói, nom cũng rất thong dong.
Ngu Sở có không ít đất đai trong thành trì trên những con đường đi qua nên bớt phải ở trọ. Hơn nữa cũng bí mật hơn, không thu hút sự chú ý của người ngoài. Bằng không, bọn họ với bộ dạng khí chất này, cho dù ở giữa đám người tu tiên cũng sẽ rất nổi bật.
Càng khỏi bàn tới ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều vô cùng anh tuấn, thỉnh thoảng đi ở trên đường, cô nương ở ven đường cũng có thể nhìn họ tới ngây người.
Cứ như vậy, bọn họ đi một chút lại dừng lại, sau bốn ngày, rốt cuộc Tiêu Dực cũng cảm thấy xung quanh có chút quen mắt.
“Sắp rồi, hẳn là chỉ ở gần đây thôi.” Cậu ấy nói.
Nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện ra vấn đề. Hình như số lượng người tu tiên ở gần nơi này có hơi nhiều, không thành nhóm thì cũng là người tu tiên đơn độc đang đi lại khắp nơi.
“Nơi này của đệ náo nhiệt vậy ư?” Thẩm Hoài An thấy lạ bèn hỏi.
Tiêu Dực mím môi, cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngày thường nơi này rất ít người, đệ cũng chẳng biết vì sao người lại nhiều lên.”
Ngu Sở trầm mặc một chút, nàng nói, “Lúc ấy lúc kết thúc thử luyện, không chỉ có một chưởng môn nhìn lá thư của Bạch Hạo chân nhân, tức ông con để lại. Trong thư hình như ông ấy nhắc tới mình sống ở Thâm Nam Bộ.”
“Sư tôn, người nói là những chưởng môn đó tiết lộ phạm vi ước chừng động phủ của chân nhân nên mới dẫn tới nhiều người tới sục sạo [*] ư?” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi.
[*] Sục sạo: sục hết chỗ này đến chỗ khác để tìm kiếm, đồng nghĩa với “lùng sục”.
Giọng Lục Ngôn Khanh trầm trọng mà đáp, “Có thể những đệ tử này là những môn phái kia phái tới đấy.”
Động phủ của một đại lão thăng thiên, không biết có thể để lại huyền cơ gì. Dụ hoặc ấy làm không ít môn phái phái đệ tử tới điều tra.
Bọn họ hành động lớn như thế, những môn phái nhỏ và tán tu cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên cũng đổ xô tới, sục sạo xung quanh, tin tức động phủ của Bạch Hạo chân nhân ở gần đây càng ngày càng lan rộng.
Chẳng qua, động phủ của đại lão dễ tìm như vậy sao? Cho nên những người này ở chỗ này tìm mấy tháng, cũng không tìm thấy dấu vết, nhưng cũng không có ai muốn từ bỏ cả.
Ngộ nhỡ Bạch Hạo chân nhân để lại chút pháp bảo bùa chú, người nào có được thì người đó phát tài.
Tiêu Dực nhìn cảnh này thì có chút không vui.
Lục Ngôn Khanh phát hiện ra cảm xúc của cậu ấy, bèn trấn an mà nói, “Không sao hết, ông của đệ lợi hại lắm, ngay cả đệ cũng phải tìm kiếm theo gợi ý, những người khác càng không thể tìm được đâu, một thời gian nữa là bọn họ sẽ bỏ đi thôi.”
“Đúng vậy!” Thẩm Hoài An nói, “Chúng ta lấy tất cả đồ đi, dù là tấm chiếu cũng không để lại cho bọn họ!”
Tiêu Dực lúc này mới gật đầu, u ám giữa lông mày tiêu tan một ít.
Bọn họ đi theo gợi ý, rất nhanh, phía sau có một cái đuôi bám theo.
“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nhỏ giọng nói, “Phía sau có người theo dõi, có nên sử dụng huyễn thuật đuổi bọn họ đi, hay là để lại một người trông coi ạ?”
Các đồ đệ đều nhìn Ngu Sở, chờ Ngu Sở quyết định.
Ngu Sở nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực vẫn luôn mím môi, trông có vẻ đang khó chịu.
“Có muốn danh chính ngôn thuận đánh bọn họ không?” Ngu Sở hỏi.
Tiêu Dực có chút giật mình, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
“Vậy cho bọn họ đi theo, theo tới nửa đường thì bỏ bọn họ lại, bọn họ chắc chắn không cam lòng, ở lại nửa đường chờ chúng ta đi ra.” Ngu Sở cười nhẹ nói, “Đến lúc đó, con có thể danh chính ngôn thuận đánh bọn ruồi bọ này.”
Nhìn sư phụ vừa tươi cười ôn hòa xinh đẹp vừa nói ra lời nói như ma đầu, các đồ đệ đều hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó mắt sáng lên.
“Chúng con cũng có thể tham gia phải không ạ?” Tiểu Cốc chờ mong hỏi.
“Bọn họ còn không đáng để muội ra tay.” Thẩm Hoài An vội vàng nói.
Nói giỡn, vài người bọn họ ra tay thì những người đó chỉ bị thương da thịt thôi.
Nếu là Tiểu Cốc ra sân nhỡ đâu không khống chế tốt một liều lượng thuốc thôi là các đệ tử đó phỏng chừng đều được thăng thiên tại chỗ.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở: Để sư phụ dạy các con đánh người ở góc độ chính nghĩa.
Môn phái khác: ?? Con yêu nữ này?!
Các đồ đệ: Wow! Sư tôn mạnh quá! Còn có chuyện tốt như thế cơ! Thích quá!