Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất rõ ràng, chín người này là những đệ tử ưu tú được tuyển chọn kỹ càng.

Có thể thấy từ tư thế của họ, trong chín người bọn họ có một số người là kiếm tu, một số khác trên tay đang cầm pháp bảo cổ quái kỳ lạ, còn trong tay một số người đang nắm bùa chú. Bọn họ dường như là những người giỏi nhất trong các lĩnh vực khác nhau.

Đó là chưa nhắc đến những pháp bảo bọn họ đang cầm đều là bảo vật Địa giai cấp cao!

Vừa rồi lúc đối mặt với Thẩm Hoài An, bốn pháp bảo Địa giai đã đủ thể hiện sức mạnh của bọn họ rồi, mà bây giờ Lục Ngôn Khanh phải đối mặt với ít nhất bảy, tám pháp bảo Địa giai, còn cả bùa chú cao cấp có lực công kích cực mạnh.

Chưa kể những người này đều là những đệ tử được tuyển chọn kỹ càng để áp đảo khí thế của Lục Ngôn Khanh, có thể tưởng tượng được những người này có thực lực cao thâm hơn những đệ tử trước đó rất nhiều. Những khán giả đang ngồi xem cũng không nén mà được đổ mồ hôi hột, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Đài đấu pháp.

Cuộc tỷ thí này được tuyên bố bắt đầu, cuộc tấn công của chín người diễn ra vô cùng ác liệt, người có pháp bảo dùng pháp bảo, có bùa chú dùng bùa chú, trong chốc lát, những pháp bảo và bùa chú khác nhau được thi triển tạo nên âm thanh chấn động cả Đài đấu pháp.

Trong này, điểm chết người nhất có hai người, một người là một nam đệ tử khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, hình như hắn ta là pháp tu hệ Lôi, một người khác là bùa tu, hai người này dường như là hai người có thực lực mạnh nhất, nhiều kinh nghiệm nhất.

Trong đó, người trung niên pháp tu này, nhìn dáng vẻ của hắn ta có vẻ đã đạt tới kỳ Kim Đan, hắn ta gọi sấm sét rất lớn đến, từng tia nổ ầm ầm vang lên.

Bên kia, đệ tử bùa tu đi vòng qua sau lưng Lục Ngôn Khanh, trong tay hắn ta là bùa chú hệ Hoả, gọi ra một con rắn lửa với uy lực cực kỳ lớn, cùng lúc tấn công về phía Lục Ngôn Khanh.

Cứ như vậy, chín người bao vây trước sau công kích như thiên la địa võng bao quanh ép chặt Lục Ngôn Khanh, những người đứng xem đều cảm thấy ngột ngạt trước nguy hiểm khó mà trốn thoát này.

Toàn bộ khung cảnh tràn ngập tia chớp, sấm sét và lửa, còn có cả tiếng xé gió từ pháp bảo, tất cả gộp lại khiến mắt đau nhức đến mức gần như không mở nổi.

Lúc này, Lục Ngôn Khanh chuyển động.

Trường kiếm của cậu phát ra một tiếng xẹt rồi bay ra khỏi vỏ kiếm, kiếm khí mạnh mẽ lấy một địch lại chín.

Tất cả diễn ra quá nhanh, khán giả chỉ thấy kiếm bay lơ lửng nghênh địch, Lục Ngôn Khanh không tốn chút sức nào mà sử dụng pháp thuật hệ Mộc cấp cao, một cây đại thụ cao ngất trong chốc lát đã lớn lên, cành cây vươn dài ngổn ngang bay lên không trung.

Oành ——!

Trong tích tắc, sấm chớp ầm ầm, sấm sét nhức mắt làm tối cả cây đại thụ.

Nhìn từ phía khán đài xa xa, người xem chỉ cảm thấy sấm sét và cây đại thụ là hai gam màu một trắng một đen, sấm sét giống như nhánh cây mọc ra từ cây đại thụ, cây đại thụ lại giống như sấm sét màu đen. 

Tựa như sấm sét là cây trên trời, còn cây là sấm sét dưới đất, hai thứ này đan xen vào như kẻ gọi người đáp, cảnh tượng cực kỳ chấn động.

Dường như là cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh đã xoay người sử dụng đòn tấn công hệ Thủy của mình, rồng nước gầm rú xông về phía rắn lửa, hai con thú quấn quanh lấy nhau, hơi nước bốc lên khắp nơi, trong làn mây mờ và sương mù, rồng nước há miệng, cực kỳ cường thế nuốt trọn rắn lửa.

Nước dập tắt lửa, gỗ trấn áp sét.

Một cuộc tấn công nguy hiểm như vậy đã được Lục Ngôn Khanh hóa giải một cách dễ dàng.

Khi mọi người phục hồi tinh thần, bọn họ mới phát hiện không chí có vậy. Lục Ngôn Khanh là người tu luyện cả kiếm tu và pháp tu, kiếm của cậu đã cản lại tất cả pháp bảo ở đây.

Trong những đệ tử ở đây, có rất nhiều người phải tạm thời cầm pháp bảo của môn phái lên Đài đấu pháp nên sử dụng không mấy thuần thục. Hơn nữa còn đụng phải người có thực lực biến thái như Lục Ngôn Khanh, pháp bảo của bọn họ trực tiếp bị kiếm khí của cậu đánh bay ra ngoài.

Pháp bảo bọn họ mang theo thậm chí còn tệ hơn, bởi vì Lục Ngôn Khanh vừa ngự kiếm vừa sử dụng pháp thuật, pháp bảo của bọn họ bị kiếm khí đánh bay ra ngoài, đồng thời lại bị những tia sét của bên pháp tu trung niên kia đánh trúng.

Có pháp bảo vốn sửa chữa một chút vẫn còn có thể dùng, kết quả lại bị một tia sét đánh trúng, hoàn toàn không dùng được nữa.

Đám người khí tu và kiếm tu đua nhau bị đánh bại, trên sàn đấu chỉ còn lại bùa tu và pháp tu là khó đối phó nhất.

Hai đối thủ nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, sự khiếp sợ liên tiếp ập đến khiến cho bọn họ gần như chết sững tại chỗ.

Không ngờ Lục Ngôn Khanh lại là pháp tu song hệ.

Vốn dĩ người tu tiên song thuộc tính đã rất khó lộ diện, nhưng nếu có thể tu luyện thành công sẽ mạnh hơn những người tu tiên đơn linh căn rất nhiều. Điều này có thể thấy qua việc Lục Ngôn Khanh có thể sử dụng liên tiếp hai tuyệt kỹ mà sắc mặt không hề thay đổi.

Chứ đừng nói đến việc cậu còn là kiếm tu! Hơn nữa còn siêu phàm như vậy, con mẹ nó, thế này thì có còn thiên lý không?

Tất nhiên, vẫn còn có điều không hợp lý hơn nữa. Kiếm khí và chiêu thức của Lục Ngôn Khanh mang lại cho người ta cảm giác rất quen thuộc, bởi vì chúng giống hệt như chiêu thức của Thẩm Hoài An!

Vốn dĩ, chiêu thức của một người có liên quan đến tính cách và khí chất của người đó. Lục Ngôn Khanh nhìn qua thì là một người tao nhã lễ độ, vậy mà kiếm khí lại bá đạo như vậy. Vừa nhìn cũng có thể đoán được là cậu được đồng môn thiên tài kiếm pháp Thẩm Hoài An dẫn dắt.

Kẻ mạnh và kẻ mạnh dẫn dắt lẫn nhau, như thế này thì có còn chừa cho người ta đường sống không hả?

Nhất là khi đối thủ là bùa tu và pháp tu cùng chung một môn phái, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, trong số bọn họ có một người là kỳ Trúc Cơ cao cấp, một người là kỳ Kim Đan sơ cấp.

Ở trong môn phái, hai người bọn họ là hai người rất được coi trọng, từ khi vào môn phái, bọn họ vẫn luôn được khen là thiên tài, được trưởng lão coi là tấm gương ưu tú cho những người khác noi theo.

Dẫu sao thì cũng phải biết rằng, những người có thể tu luyện đến kỳ Kim Đan cũng đã là người tu tiên cực kỳ ưu tú. Năm mươi năm có thể đạt đến kỳ Kim Đan đã là thiên tài ngàn dặm mới có một người, cho nên tất nhiên những người này cũng là thiên tài thực thụ.

Nhưng, người thiếu niên đứng trước mặt bọn họ nhìn qua mới chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhưng có thể mặt không đổi sắc cản lại đòn tấn công của bọn họ, rõ ràng cho thấy thực lực tương đương.

Nhưng Lục Ngôn Khanh phải đồng thời đối kháng với bảy người còn lại, hơn nữa còn dễ dàng đánh thắng bọn họ, tài năng này… Có khi không chỉ đã đạt đến kỳ Kim Đan, thậm chí, còn có thể cao hơn bọn họ một bậc.

Nhưng, sao có thể như vậy được?

Trên đời này, đến thời điểm hiện tại, những thiên tài siêu việt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đã rất nhiều năm không có người nào có thể đột phá kỳ Kim Đan trước ba mươi tuổi rồi.

Mặc dù hai người bọn họ vẫn chưa thua, nhưng càng đứng trên Đài đấu pháp, bọn họ lại càng cảm thấy sau gáy toát mồ hôi lạnh, vậy thì còn cái gì là ý chí chiến đấu nữa đâu.

Nhưng… Nếu như bọn họ ở đây bị người mới đánh bại, sau này bọn họ còn mặt mũi nào ở trong môn phái nhìn mặt tiền bối nữa?

Hai người khẽ cắn răng, thể hiện tất cả bản lĩnh mình có mà đánh một trận này.

Bùa tu thật ra còn một loại bùa chú cất dưới đáy hòm, sau khi bày trận xong có thể gọi tới một số vong linh chiến đấu cho mình. Còn một lá bùa khác, nếu như kết hợp với pháp tu hệ Lôi, có thể sử dụng lôi pháp có sức mạnh vượt xa khả năng của Kim Đan sơ cấp.

Hai người bọn họ đã cưỡi lên lưng cọp thì khó lòng mà xuống được, bây giờ mắt cũng đã đỏ lên rồi, không suy nghĩ nổi cái gì mà thi đấu chỉ là so tài thôi, bọn họ đã bắt đầu muốn sử dụng những chiêu thức có lực sát thương mạnh nhất để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.

Nếu đổi là một người tu tiên trẻ tuổi dễ nói chuyện lại có nhân phẩm đoan chính như Lục Ngôn Khanh, có thể sẽ xuất phát từ đơn thuần, nghĩa khí hoặc là xuất phát từ sự công bằng, chính trực của mình mà sẽ cho đối thủ một cơ hội thở dốc, thậm chí sẽ để cho bọn họ chuẩn bị xong rồi mới một lần nữa tái chiến.

Nếu là Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An thời niên thiếu có lẽ sẽ làm vậy.

Chỉ là đáng tiếc, bây giờ Lục Ngôn Khanh là đồ đệ của Ngu Sở, lại được nàng nuôi lớn.

Từ lâu Ngu Sở đã biết những đồ đệ này của mình là người hiền lành, nhất là chuyện của Thẩm Hoài An mấy năm trước. Nàng lo lắng bọn nhỏ ở bên ngoài vì làm người tốt mà chịu ấm ức, nên những năm gần đây nàng đã không ngừng dạy dỗ, huấn luyện bọn nhỏ.

Ngu Sở là loại người sẽ cho bọn họ cơ hội đó sao? Chuyện đùa chứ, nếu như cần, nàng có thể lên trên sàn đấu ám sát tất cả đối thủ.

Bây giờ đến lượt Lục Ngôn Khanh, cậu đánh bại các khí tu khác rồi thấy bùa tu và pháp tu dường như bởi vì đòn công kích vừa rồi mà ngây người, sau đó lại lộ vẻ mặt tàn bạo giống như muốn dồn hết sức đánh một trận —— Trong hai giây ngắn ngủi bọn họ sửng sốt, đã tự để lộ nhược điểm trí mạng của bản thân ra ngoài.

Hai người bọn họ còn chưa kịp phản kích thì nhánh cây dưới chân bọn họ giống như dây leo trườn lên người bọn họ rồi ngay lập tức siết chặt lấy người bọn họ. Ngay cả thời gian để bọn họ kịp phản ứng lại cũng không có, sau đó bọn họ trực tiếp bị quăng ra bên ngoài sàn đấu.

Khi hai người bọn họ rơi xuống đất cũng đã hôn mê.

Cả một trận đấu khán giả vừa chứng kiến chẳng qua chỉ kéo dài có hai phút đồng hồ mà thôi. Nhưng cảnh tượng quá hoành tráng lại khiến cho người ta khiếp sợ đến như vậy, hoàn toàn có thể sánh với trận đấu chung kết.

Khán giả ngây người nhìn trong chốc lát, ngay sau đó, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, rất nhiều người ở đây đều hô hào.

Chỗ ngồi của chưởng môn, các vị trưởng giả của Thiên Đạo Minh có người kinh ngạc, có kẻ khen ngợi.

Minh chủ Thái Thăng chân nhân vuốt râu, trong tiếng vỗ tay nổ ầm ầm, ông ta quay đầu nhìn về phía những vị chưởng môn kia.

“Uông chưởng môn, Đoạn chưởng môn, Lý chưởng môn, Triệu chưởng môn.” Giọng nói già nua lạnh nhạt của ông ta vang lên, “Cuộc tỷ thí này được tiến hành như các ngươi mong muốn, gia tăng độ khó. Các ngươi cảm thấy xuất sắc không?”

Mấy chưởng môn bị nhắc tên sắc mặt đều tái mét. Con cưng của trời, của môn phái mình trong tình cảnh này lại đang chật vật sa sút, pháp bảo trân quý cũng tổn thất nghiêm trọng, vốn dĩ mặt đã đau nay còn đau cả thịt nữa.

Bây giờ bọn họ lại bị Minh chủ Thiên Đạo Minh chỉ đích danh, chuyện này và việc bị tử hình ngay trước mặt mọi người thì có gì khác nhau đâu?

Đối mặt với những ánh mắt khinh thường đầy chế giễu như có như không của những chưởng môn khác, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười cho qua.

“Xuất sắc, cực kỳ xuất sắc!”

“Đồ đệ của Ngu chưởng môn đúng là thiếu niên anh tài, rất khá, rất khá.”

Mấy người bọn họ miễn cưỡng nở nụ cười tán dương.

Thái Thăng chân nhân đảo mắt một vòng nhìn tất cả sư phụ ở đây, ông ta lạnh lùng nói, “Cuộc thi đấu giữa các môn phái tu tiên từ trước đến nay cũng chỉ là một cuộc so tài cổ xưa. Nếu có ý kiến ​​gì như vừa rồi thì có thể đưa ra. Chỉ cần có đủ lý do, chúng ta có thể thay đổi quy tắc bất kỳ lúc nào.”

“Nếu không đổi thì sẽ không đổi, cứ thay đổi như thế này thì cuộc thi giữa các môn phái tu tiên sẽ không còn danh tiếng vốn có nữa.” Uông chưởng môn là một trong những chưởng môn ở đây kịp phản ứng lại, cũng khéo léo đưa đẩy, ông ta phát hiện lời nói của Thái Thăng chân nhân vừa khách khí vừa có ý cảnh cáo nên lập tức cười giải thích: “Vừa rồi là lão phu suy tính không chu toàn, là lão phu sai rồi. Ngu chưởng môn, là ta không đúng rồi.”

“Không sao.” Ngu Sở không quay đầu lại, nàng lạnh nhạt nói, “Lần này Tinh Thần Cung tới đây là để tăng thêm kiến thức thôi.”

Nếu đổi lại là một người khác biết khéo léo đưa đẩy một chút, nói vài câu tha thứ thì chuyện này cũng coi như là kết thúc rồi.

Nhưng Ngu Sở lại nói kiểu mập mờ như thế nào cũng được, giống như đã giễu cợt, nhưng giọng nàng rất dửng dưng. Lời nói không có ý chế giễu, lại như là đang chế giễu.

Đến để tăng thêm kiến thức, thêm kiến thức gì đây? Xem môn phái lớn chơi xấu như thế nào sao?

Có một vài chưởng môn đã không khống chế được biểu cảm của mình.

“Ngu chưởng môn, ngươi ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, những môn phái lâu năm như chúng ta đều có những người bình thường như vậy,” Có chưởng môn tính tình tương đối chính trực, khinh thường giở trò sau lưng người khác lên tiếng: “Quan hệ giữa các môn phái này rất thú vị, ngươi nhất định phải rửa mắt nhìn thật kỹ, biết được người nào có thể ở gần, người nào phải cẩn thận tránh đi.”

“Lý chưởng môn, ngươi nói gì vậy?” Đoạn Hồng Cầm vừa rồi cùng những chưởng môn khác đổi đệ tử lên sàn đấu cũng nhíu mày chất vấn.

“Ta đây nói tiếng người, ngươi nghe không hiểu thì ta cũng không biết là tại sao.” Lý chưởng môn lạnh nhạt đáp.

“Ngươi ——”

“Được rồi.” Thái Thăng chân nhân lạnh lùng nói, “Tất cả các vị ở đây đều là người có thanh danh hiển hách, còn tiếp tục ồn ào nữa để người ta xem náo nhiệt à.”

Các vị chưởng môn lúc này mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Thật ra thì, giữa các môn phái tu tiên không phải lúc nào cũng hòa đồng, tuy vậy, thường ngày nể mặt khách sáo mấy câu thì mọi người vẫn có thể giả vờ được. Nhưng sự xuất hiện của Tinh Thần Cung dường như khiến cho mọi người trở nên không giống như trước nữa.

Khi ngày thi đấu đầu tiên của vòng sơ thí kết thúc, thái độ của những người khác đối với Tinh Thần Cung đã thay đổi hoàn toàn.

Ngu Sở và mấy người Lục Ngôn Khanh bị các chưởng môn và đám đệ tử vây quanh, mọi người đều lại gần bọn họ trò chuyện làm quen, hy vọng có thể trở thành bạn với Tinh Thần Cung.

Ngoài mặt Ngu Sở cũng coi như là hòa nhã, đối với những chưởng môn nhìn có vẻ tốt thì thái độ của nàng đều rất tốt. Khi những người khác đều phát hiện nàng không khó gần như vẻ bề ngoài, bọn họ đều thở phào một hơi.

Bên kia, trong đám đệ tử, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ trở thành người giao tiếp đối ngoại. Tiêu Dực và Thẩm Hoài An ngồi một bên, hai người bọn họ giống như hai tảng băng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, bọn họ không nói một câu, những người khác thật sự cũng không dám đi tới nói chuyện.

Cảnh náo náo nhiệt này kéo dài được một lúc thì mọi người mới dần dần tản đi.

Ngu Sở đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nói già nua vang lên, “Ngu chưởng môn!”

Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Mạc trưởng lão của thái Phái Thăng Dương đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Vào lần gặp mặt trước đó, Ngu Sở mới vừa xuyên đến thế giới này, nàng bảo vệ được thanh danh của Ngu Sở Sở, để Ngu Sở Sở giữ được thể diện mà rời khỏi Phái Thăng Dương, cũng đã cắt đứt quan hệ sư đồ với Mạc trưởng lão.

Trong trí nhớ, ngoại trừ ngoại hình ra thì Ngu Sở Sở cũng chỉ là một đệ tử rất đỗi bình thường không có cơ hội xuất hiện, quan hệ của Ngu Sở Sở và Mạc trưởng lão không tốt nhưng cũng không xấu.

Mạc trưởng lão này tuy rằng có hơi cứng nhắc cũng như nghiêm khắc, nhưng ông ta không phải là một người xấu.

Ngu Sở lên tiếng, “Có chuyện gì vậy?”

Nàng đang đeo mạng che mặt, nhưng đôi mắt đó là đôi mắt của Ngu Sở Sở, Mạc trưởng lão cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng, ông ta khẽ nói, “… Trước đây ta có một đệ tử nhìn giống Ngu chưởng môn y như đúc, ngay cả tên cũng rất giống.”

“Trước đây?” Ngu Sở hơi nhướng mày, nàng bình tĩnh hỏi, “Vậy đệ tử kia của ngài bây giờ đâu rồi? Nếu người đó thật sự giống ta đến vậy, ngày mai chúng ta có thể gặp mặt.”

Mạc trưởng lão không nói gì.

Chính bản thân ông ta cũng cảm thấy điều này là không thể nào, Ngu Sở Sở là người có tư chất bình thường, cho dù có tu luyện lần nữa cũng không có khả năng dẫn dắt nhiều đệ tử có thiên phú dị bẩm đến vậy.

Mạc trưởng lão khẽ thở dài, hai tay đan vào nhau.

“Là lão già này đã đường đột, Ngu chưởng môn, xin thứ lỗi.”

Ông ta run rẩy rời đi.

Ngu Sở biết, qua lần gặp mặt này, sau này suy nghĩ nàng là Ngu Sở Sở của Mạc trưởng lão sẽ hoàn toàn tiêu tan. Thật ra thì để cho ông ta biết hai người là một cũng không sao cả, nhưng Ngu Sở ngại phiền phức, nên cứ để cho Phái Thăng Dương cho rằng nàng là một người hoàn toàn khác đi.

“Sư tôn!” Đúng lúc này, nàng nghe thấy có người gọi.

Ngu Sở ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mấy đồ đệ của mình đang chạy tới tìm nàng, trên mi mắt bọn nhỏ đều là ý cười, ánh mắt nhìn Ngu Sở đều có chút mong đợi.

Ngoại trừ Tiểu Cốc, mấy người bọn họ đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn như hài tử nhỏ bé hy vọng được khen.

Khóe miệng Ngu Sở nhếch lên, nàng lên tiếng, “Hôm nay các con biểu hiện đều cực kỳ xuất sắc, không hổ là đồ đệ của ta.”

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiểu Dực và Cốc Thu Vũ đều nhìn nàng không chớp mắt.

Vốn Ngu Sở cho là ở bên ngoài mọi người cũng sẽ kín đáo một chút, nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt của đồ đệ khi nhìn nàng đều có những tia sáng lấp lánh, trái tim nàng lập tức mềm nhũn cả ra.

Nàng nâng tay lên sờ đầu từng người một, đến ba thanh niên, bọn họ còn chủ động khom người xuống để nhận được cái xoa đầu khích lệ của sư phụ.

“Lần này xong rồi chứ?” Ngu Sở không thể làm gì khác hơn, nàng hỏi.

Đám đồ đệ gật đầu một cái, lúc này bọn họ mới vây quanh Ngu Sở rời khỏi khu vực thi đấu.

“Sư tôn, con cảm thấy hôm nay người khen ngợi có hơi hàm súc.” Thẩm Hoài An còn nói thêm, “Lát nữa sau khi trở về, người phải khen bọn con một lần nữa.”

Ngu Sở không biết phải làm sao chỉ cười nói, “Được rồi.”

Haiz, đám nhóc nàng nuôi lớn, nàng còn có cách gì đây? Đành phải cưng chiều bọn nhỏ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK