Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tiêu Dực, nàng nhướng mày. 

“Ngươi muốn bái ta làm sư ư?” Nàng mở miệng hỏi.

Tiêu Dực gật đầu. 

Nhìn là biết cậu ấy người kiệm lời không biết nói chuyện, lúc này có thể giới thiệu tình huống của mình một chút, bày tỏ lòng thành hoặc là nói vài lý do cũng được. 

Nhưng Tiêu Dực nhìn nàng chăm chú như chỉ chờ Ngu Sở nói một câu thôi là sẽ đi theo nàng ngay. 

Ngu Sở nhíu mày nói: “Ở đây toàn là nhân tài kiệt xuất giới tu tiên, môn phái nào cũng có thể cho ngươi tài nguyên dồi dào, vì sao ngươi muốn theo ta?”

“Bởi vì ngài rất mạnh.” Tiêu Dực nói: “Đồ đệ của ngài cũng rất mạnh.” 

Hình như ở trong đầu cậu ấy, không tồn tại yếu tố danh vọng môn phái hay tài nguyên. Trong mắt Tiêu Dực chỉ nhìn thấy cái cậu ấy mong muốn là… sức mạnh. 

Ngu Sở không khỏi thấy hơi đau đầu.

Nàng có tài gì mà những thiếu niên thiên phú đặc biệt này lại cứ coi trọng nàng chứ? Đi đến đâu cũng có thể gặp người muốn bái sư, hơn nữa người nào cũng có tư chất rất tốt. 

Ngu Sở có lúc từng nghĩ tới vấn đề này, nàng thật sự chẳng biết mình có điểm nào lọt vào mắt những thiên tài này, con người nàng hình như cũng chẳng có cái gì hơn người, nhưng đúng là rất thu hút đồ đệ. 

May mắn là nàng chưa từng bộc bạch nỗi buồn của mình với những người khác, không thì chắc là sư phụ những môn phái khác sẽ nổi lên sát tâm với nàng mất. 

Tiêu Dực nói muốn bái sư, vẻ mặt các sư phụ khác trong đại diện gần như không giấu nổi ghen tỵ. 

Trước bị vả mặt, sau trơ mắt nhìn hạt giống tốt duy nhất không có quan hệ gì với Ngu Sở cũng muốn bái nàng làm sư, vậy thì thể diện của bọn họ ở đâu?

“Chàng trai, ta khuyên ngươi nên thận trọng.” Một sư phụ trong đó không nhịn nổi mở miệng nói: “Đừng nhìn thấy đồ đệ của nàng thắng bí cảnh lần này rồi mù quáng muốn theo nàng. Môn phái nhỏ chẳng có tài nguyên gì cả, đồ đệ có thành tài hay không dựa hết vào bản thân, ngươi là đệ tử đơn truyền của chân nhân, nên gia nhập môn phái chính quy mới thỏa đáng.” 

Ông ta nói xong lời này, các sư phụ khác cũng không khỏi gật đầu tán thành, vẻ mặt Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng chẳng tốt lành cho lắm. 

Tiêu Dực lại như là chẳng nghe thấy gì hết, vẫn nhìn Ngu Sở chăm chú. Ánh mắt ấy khiến Ngu Sở nghĩ tới con chó hoang ven đường cầu xin người ta nhận nuôi, giống như nàng nói một chữ “được” thôi là Tiêu Dực có thể vui vẻ vẫy cái đuôi không tồn tại đi theo nàng. 

Nhưng mà…

“Trên đời không có chuyện ngươi muốn bái sư là ta phải nhận một cách ép buộc như vậy!” Ngu Sở nói: “Chuyện này ta phải suy nghĩ một chút, nếu như ngươi muốn đổi ý thì bây giờ vẫn còn cơ hội đó.” 

Nàng lại nhìn các chưởng môn khác, mở miệng nói: “Nếu thử luyện kết thúc rồi thì chúng ta đi đây, ba năm sau thi đấu tiên tông đại bỉ, chúng ta có duyên lại gặp.”

Nhìn Ngu Sở dẫn các đồ đệ của nàng rời đi, theo sau còn có một Tiêu Dực, các vị sư phụ ở đây đều ngây người. 

Cái gì, ba năm sau nàng còn muốn tới tham gia ư?

Những người còn lại cũng chẳng nói lời nào, tan rã trong không vui. Phần lớn sư phụ kìm nén bực bội trong lòng, chuẩn bị trở về mắng đồ đệ. 

Về phần ba năm sau thi đấu tiên tông đại bỉ bọn họ tiếp tục bị mất mặt hay rửa sạch nhục nhã, vậy thì phải xem trình độ các đồ đệ rồi. 

Ba năm này, chắc là phần lớn đệ tử của hầu hết môn phái đều sẽ không sống dễ chịu. Không ít chưởng môn vừa trở về đã nghiêm khắc đôn đốc đồ đệ tu luyện nhiều hơn. 

Một bên khác, Ngu Sở bay bằng ngự kiếm, mang theo các đồ đệ vào trong một tòa thành gần đó nghỉ chân. 

“Sư tôn, tán tu tên Tiêu Dực kia hình như vẫn đi theo chúng ta.” Lục Ngôn Khanh nói.

Ngu Sở tất nhiên là biết, nhưng nàng phải suy nghĩ thật kỹ có nên nhận Tiêu Dực hay không.

Theo lý mà nói, chẳng có sư phụ nào có thể từ chối đồ đệ ưu tú tới tận cửa xin bái sư. Bây giờ Ngu Sở cũng đã quen với thân phận sư phụ của mình, không còn vướng mắc với chuyện nhận trẻ con như những năm trước đây. 

Chưa nói tới chuyện nàng đã dẫn Tinh Thần Cung chính thức lộ diện ở giới tu tiên, cũng đúng là lúc cần nhân tài. 

Ngu Sở do dự là vì thân phận của Tiêu Dực. 

Dưới sự loại bỏ cưỡng chế của hệ thống, nàng gần như quên sạch chi tiết nguyên tác, chỉ nhớ rõ manh mối chính liên quan tới nữ chính. Mà trong quyển sách kia có rất nhiều nhân tài tinh anh kiệt xuất, bình thường lúc lên sân khấu là tiếng tăm lẫy lừng, cơ bản chưa từng nói tới lai lịch của những người này. 

Cho dù Ngu Sở không nhớ chi tiết nhưng ưu tú xuất chúng như Tiêu Dực, bồi dưỡng cậu ấy còn là một đại lão thăng thiên Tiên giới, bối cảnh này của cậu ấy thật sự quá nổi bật, rất có thể là một trong những nhân vật chính trong nguyên tác. 

Theo lời Tiêu Dực vừa mới nói, lúc đầu cậu ấy phải giành được hạng nhất ở trong lần thử luyện này, lại bị nàng dẫn theo đồ đệ chặn đường. 

Đây có phải đại biểu rằng, nàng đã thay đổi kịch bản gốc?

Nếu như nàng nhận đồ đệ là người có liên quan tới nhân vật chính, liệu có phải tương lai thay đổi nhiều hơn, thậm chí hoàn toàn tách rời nguyên tác, rốt cuộc không ai biết về sau sẽ xảy ra cái gì? 

Ngu Sở nghĩ ngợi hồi lâu, chẳng biết mình có nên nhận Tiêu Dực làm đồ đệ không. 

Buổi tối, mấy sư đồ ăn cơm ở quán rượu này, Ngu Sở cảm giác được Tiêu Dực vẫn ở trong hẻm nhỏ gần quán rượu, cậu ấy không đi, cũng chẳng tới quấy rầy nàng, lặng yên canh giữ ở bên ngoài.

Ngoại trừ cậu ấy, trong thành hình như còn có một người tu tiên khác đang theo dõi bọn họ. Có thể là người của những môn phái khác phái tới muốn biết nơi ở của Tinh Thần Cung. 

Ngu Sở biết hết nhưng nàng lười để ý. Đi tiếp rồi bỏ lại những người này là được rồi. 

Kết quả, nàng cảm nhận được một người theo dõi lặng lẽ tới gần quán rượu, còn chưa tới nơi thì Tiêu Dực bỗng xuất hiện bên cạnh hắn ta, mấy giây sau, đồ đệ theo dõi này đã bị cậu ấy đánh ngất xỉu rồi ném ở trong con hẻm nhỏ gần đó. 

Ngu Sở: …

Nếu như nàng mặc kệ, không biết người theo dõi có thể bị Tiêu Dực đánh ngất xỉu rồi chất thành đống hay không?

Nàng nhìn Thẩm Hoài An, mở miệng nói: “Bảo cậu ấy đi lên đây ngồi.” 

Các đồ đệ cũng biết Tiêu Dực đang ở dưới tầng, Thẩm Hoài An gật đầu rồi cậu bỏ đũa xuống đi xuống tầng. 

Một lát sau, Thẩm Hoài An dẫn theo Tiêu Dực tới, cậu trở lại chỗ của mình ngồi, quay đầu lại, Tiêu Dực vẫn đứng ở bên cạnh như một khúc gỗ. 

“Ngồi đi.” Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên nói: “Sư tôn bảo ngươi ngồi xuống.” 

Con ngươi màu xám của Tiêu Dực rụt rè ngước lên nhìn sắc mặt Ngu Sở. 

Chẳng biết có phải trong lòng cậu ấy cảm thấy Ngu Sở không muốn nhận cậu ấy hay không, mà sắc mặt cậu ấy cũng không còn bình tĩnh như trước, trông có chút đáng thương. 

“Ngồi đi.” Ngu Sở nói. 

Tiểu Cốc vui vẻ nhường chỗ bên cạnh cho Tiêu Dực, Tiêu Dực ngồi xuống, cơ thể của cậu ấy thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích mà chỉ cúi đầu, cũng không nói chuyện. 

Ngu Sở bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm đi, không phải cậu rất thích ăn sao? A Khanh, bảo tiểu nhị mang thêm món thịt lên.”

Lục Ngôn Khanh gật đầu, đứng dậy đi tìm tiểu nhị. 

Chẳng bao lâu, tiểu nhị mang lên một cái chân giò kho lớn, tiện thể mang thêm ít rượu và cơm.

Trước đó ở trong bí cảnh, Tiêu Dực vừa lạnh lùng vừa thích đánh nhau, Thẩm Hoài An cảm thấy cậu ấy đáng ghét. Bây giờ thấy bộ dạng im lặng đáng thương của cậu ấy, Thẩm Hoài An lại chẳng đành lòng nhìn. 

Cậu bưng cơm tới cho Tiêu Dực, mở miệng nói: “Ăn đi.” 

Trong mấy sư huynh sư đệ, Thẩm Hoài An xem như có gia cảnh tốt nhất, cũng là người duy nhất may mắn có cha nương song toàn, quan hệ hòa thuận hạnh phúc. 

Những năm qua cậu cũng từng nghe Lục Ngôn Khanh nói về quá khứ của mình. Lục Ngôn Khanh được một ông lão không có huyết thống cứu giúp nuôi lớn, rất giống Tiêu Dực bây giờ. 

Ở trong mắt những người khác, Bạch Hạo chân nhân là đại lão thăng thiên, nhưng với Tiêu Dực mà nói, Bạch Hạo chân nhân chỉ là ông của cậu ấy thôi. 

Bây giờ ông đi rồi, Tiêu Dực một mình cô đơn cũng chẳng dễ dàng. 

Cơ thể Tiêu Dực lúc đầu vẫn luôn rất căng thẳng, ở trong sự trấn an của mọi người, cậu ấy mới từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu ăn cơm. 

Cậu ấy rất giống một động vật ăn thịt, lúc ăn là quên hết căng thẳng, một mình cậu ấy mà có thể ăn hết sạch miếng chân giò lớn. 

Chờ ăn no rồi, hình như Tiêu Dực lúc này mới nhớ tới vấn đề hình tượng của mình, lại ngước mắt cẩn thận nhìn Ngu Sở như bản thân đã làm sai chuyện gì. 

Ngu Sở cảm thấy mình có lẽ nên ngẫm nghĩ lại, chẳng lẽ thái độ của nàng với người khác ngày thường không tốt lắm ư? Mà sao Tiêu Dực và Thẩm Hoài An lúc trước giống như mới gặp đã có chút sợ nàng. 

“Ăn no chưa?” Hết cách, Ngu Sở chỉ có thể cố gắng hòa hoãn giọng điệu của mình hơn, cố gắng ôn hòa hỏi. 

Tiêu Dực gật đầu, Ngu Sở nói: “Đi thôi.” 

Sau bữa cơm tối, nhóm người Ngu Sở dừng chân ở nhà trọ, tính nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai rời đi. 

Tiêu Dực vẫn lặng lẽ theo sát bọn họ, Ngu Sở cũng đặt phòng cho cậu ấy. 

Mọi người về phòng nghỉ ngơi, Ngu Sở nhìn Tiểu Cốc: “Con tạm thời qua phòng sư huynh chơi một lát đi, rồi gọi Tiêu Dực tới đây.” 

Tiểu Cốc ngoan ngoãn gật đầu, cô bé rời khỏi phòng. 

Chẳng bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. 

“Vào đi.” Ngu Sở nói. 

Tiêu Dực tiến vào đóng cửa lại, lại đứng ở một bên không nói gì, tròng mắt màu xám hình như cũng chẳng còn lạnh lẽo hung hãn lúc gặp mặt lần đầu, mà là trong suốt kèm theo chút mờ mịt.

Trong tay Ngu Sở cầm thư của vị chân nhân đại lão kia, bên trên nói chung là giới thiệu tình huống của Tiêu Dực, thứ hai là gửi gắm, chân thành xin sư phụ tương lai của cậu ấy đối tốt với cậu ấy một chút vì cậu ấy ngoan ngoãn, tài giỏi còn thông minh. 

Bên trên cũng viết, Tiêu Dực là cô nhi, lúc bốn tuổi sống một mình trong núi sâu, được linh thú cùng nhau nuôi dưỡng. 

Về sau cậu ấy tình cờ gặp Bạch Hạo chân nhân đang ngao du thiên hạ, ngay cả nói cũng chẳng biết, nhưng rất tốc độ và rất mạnh, lợi hại hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều. 

Nên Bạch Hạo chân nhân dạy bảo cậu ấy một chút để Tiêu Dực tìm về lại thân phận con người. 

Chẳng qua, cho dù là như vậy nhưng Tiêu Dực vẫn ít nói theo thói quen, không thích nói chuyện. Cậu ấy được chân nhân bồi dưỡng mấy năm, học được bản lĩnh vàng ròng bạc trắng [*] cho nên mới xuất chúng như vậy.

[*] Ý chỉ bản lĩnh thật sự hơn người, vượt xa người thường.

Bạch Hạo chân nhân cảm thấy duyên phận của mình và Tiêu Dực đã hết nên dặn dò Tiêu Dực, bảo cậu ấy chứng minh năng lực của mình trong lần thử luyện này, sau đó tìm kiếm môn phái mới bắt đầu cuộc sống mới.

Thật ra cậu ấy đã mười chín tuổi, chỉ nhỏ hơn Lục Ngôn Khanh một tuổi nhưng lại trông không kém Thẩm Hoài An bao nhiêu. Có lẽ lớn lên trong hoàn cảnh ngăn cách với thế gian khiến cậu ấy trưởng thành chậm hơn bên ngoài một chút. 

Ngu Sở xem hết bức thư, cũng không khỏi có chút cảm khái. 

Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Dực, thiếu niên luống cuống chớp mắt, nàng không nói gì, cậu ấy vẫn rất yên tĩnh ở lại. 

… Haiz.

Nếu như đồ đệ của nàng giành hạng nhất của Tiêu Dực, vậy nàng cũng phải chịu trách nhiệm thôi. 

“Ta đồng ý nhận cậu.” Ngu Sở nói: “Cậu muốn đi theo chúng ta không?”

Vẻ mặt Tiêu Dực lúc đầu ảm đạm, nghe thấy nàng nói vậy, cậu ấy vui mừng kinh ngạc ngước mắt, không dám tin nhìn Ngu Sở. 

“Không muốn à?” Ngu Sở cười hỏi.

“Muốn!” Tiêu Dực vội vàng nói: “Ta muốn đi theo ngài.” 

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngu Sở (rầu rĩ nghiêm túc): Ta có nên nhận nhân vật có liên quan tới cốt truyện không, phải cân nhắc cẩn thận, hừm hừm hừm…

Hệ thống: Không dám lên tiếng, nằm vật xuống giả chết, giả vờ mình không tồn tại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK