Đề xuất của Ngu Nhạc Cảnh quả nhiên có hiệu quả, Ngu Sở tìm việc đơn giản cho Tiêu Dực làm, tâm trạng Tiêu Dực trong ngày hôm ấy cũng ổn định hơn nhiều.
Ngu Sở sợ Tiêu Dực đầu óc đơn giản, vài ngày nàng không ra ngoài thì cậu ấy không làm gì khác vài ngày. Cho nên nàng bố trí thời gian là ba ngày, còn dặn dò Tiểu Cốc ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho Tiêu Dực.
Đương nhiên, vì tăng trách nhiệm trông coi của Tiêu Dực, Thẩm Hoài An bị gọi tên yêu cầu nghịch phá cũng không thể không tới khoe khoang sự tồn tại của bản thân.
Cậu vốn biết rõ con người Tiêu Dực rất chất phác nên đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cậu vừa tới sau núi thì thấy Tiêu Dực trừng mắt với cậu như gặp kẻ thù. Đừng nói là sơn động Ngu Sở bế quan trong thời gian ngắn, ngay cả vườn rau thì cái tên này cũng không cho Thẩm Hoài An tới gần.
Thẩm Hoài An quả thực tức giận suýt ngất khi đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Tiêu Dực. Chưa nói cậu tới sớm hơn Tiêu Dực mấy năm, cậu làm sư huynh cũng chẳng có thể diện rồi!
Nên Thẩm Hoài An làm vò mẻ còn sứt luôn, dẫu sao sư phụ bảo cậu phá rối, vậy thì cậu làm tới cùng chứ sao.
Vì vậy, Thẩm Hoài An mượn luôn cơ hội này để đánh một trận với Tiêu Dực. Cậu cũng rất muốn xem thử rốt cuộc là mình lợi hại hay cái tên Tiêu Dực ngỗ ngược này lợi hại.
Chỉ là, Tiêu Dực không muốn rời khỏi sau núi, hai người cũng đều sợ làm hoa cỏ bị thương, nhất là Thẩm Hoài An. Khi còn bé cậu bất cẩn cho con thỏ ăn vườn rau, giáo huấn thật sự rõ ràng trước mặt, cậu cũng chẳng dám đánh hết sức.
Kết quả, hai bên đánh một trận vô cùng kiềm chế.
Hai người vừa mới đánh vài cái thì phát hiện ra bọn họ đều rất mạnh, ngay cả vũ khí chạm nhau cũng gây ra một trận gió lớn có thể làm cây cỏ trên mặt đất đổ rạp, ngộ nhỡ không kịp thu tay lại, có thể lát nữa lại vô tình phá hủy cái gì.
Lúc này bọn họ mới hậm hực dừng tay.
Tuy vậy, Thẩm Hoài An cảm thấy có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.
“Ta nói cho đệ biết, đệ đừng có nhìn ta bằng cái ánh mắt ấy.” Thẩm Hoài An trợn mắt nói: “Ta chưa hề nghịch phá! Ta thấy đệ ngứa mắt nên ta mới đến đánh đệ, chẳng liên quan gì tới phá rối nhé!”
Tiêu Dực đứng đối diện, cậu ấy vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lãnh đạm và cảnh giác. Vẻ mặt “Ta chẳng quan tâm ngươi nói gì, dẫu sao ngươi là nhân vật nguy hiểm, ta phải cản ngươi lại”, thật sự là quá khinh người rồi.
Thẩm Hoài An hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Một thiếu niên rất cao trở lại trong phòng rồi tức giận tới mức núp ở trong góc giường trừng mắt nhìn sàn nhà, phân cao thấp với bản thân mình.
Tiểu Cốc đi tới thì thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thẩm Hoài An, hung dữ, còn lý sự.
“Huynh không nên như vậy.” Cốc Thu Vũ buồn cười nói: “Tiêu Dực có thể chọc huynh tức tới mức này ư?”
“Huynh thật sự chịu đựng đủ rồi!” Thẩm Hoài An nghiến răng nói: “Huynh vừa trải qua mấy năm quan hệ chẳng tốt đẹp với Lục Ngôn Khanh, giờ lại tới tên đáng ghét này. Nói chuyện với cậu ấy cũng chẳng nói nổi, cậu ấy giống như khúc gỗ vậy.”
Bên ngoài phòng, Lục Ngôn Khanh thò đầu vào.
“Đệ nói vậy là nói huynh đáng ghét ư?”
“Vậy muội thì sao, muội có đáng ghét không?” Tiểu Cốc hào hứng hỏi như thể đây là danh hiệu đáng để tranh giành vậy.
Thẩm Hoài An vốn muốn yên tĩnh lại rồi viết thư kể khổ cho cha nương. Kết quả, Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh đều tới quấy rầy, đuổi còn không đi.
“May mà khi ta ở nhà, cha nương chỉ có một mình ta.” Vẻ mặt Thẩm Hoài An không biểu cảm nói: “Bằng không thì ta chắc chắn sẽ bị quấy rầy tới chết.”
Sau khi bái sư, thật sự giống như cậu có thêm một ca ca và muội muội, cả ngày cãi nhau, không có ngày nào yên tĩnh cả.
“Đệ xem đệ như vậy làm Nhị sư huynh tốt như thế nào đây?” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói: “Chẳng hề có dáng vẻ của sư huynh.”
“Cậu ấy còn lớn hơn đệ hai tuổi, đệ tính là sư huynh cái gì chứ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm: “Huynh xem cậu ấy cũng chẳng tôn trọng đệ! Cậu ấy chắc chắn cảm thấy đệ không lớn bằng nên mới tùy tiện làm bậy như vậy.”
Cốc Thu Vũ nói: “Vậy chẳng phải là chỗ giá trị sao?”
Thẩm Hoài An nhìn cô bé: “Giá trị gì cơ?”
“Tiêu Dực lớn hơn huynh, rồi lại là sư đệ của huynh, chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa, chưa nhắc tới tuy huynh ấy lớn hơn huynh nhưng tuổi tâm lý có lẽ không bằng huynh. Và chưa nhắc tới hôm nay huynh ấy còn chưa thích ứng hoàn cảnh, lại có một mình, bên khác lại là ba người chúng ta. Huynh ấy rất đáng thương mà!” Cốc Thu Vũ nghiêm túc nói: “Tân sư đệ như vậy, chẳng phải huynh nên làm chuyện một sư huynh nên làm là đi quan tâm người ta sao? Như vậy thì trong lòng của huynh ấy chắc chắn sẽ rất cảm động đó!”
Thẩm Hoài An suy nghĩ một chút, hình như cũng có lý.
Cho dù Tiêu Dực lớn hơn cậu, tính cách còn có hơi giống như khúc gỗ, nhưng bất luận là thế nào, bái sư muộn thì là sư đệ. Dù Tiêu Dực cảm thấy mình lớn hơn cậu nhưng vẫn phải lễ độ truyền thống, Tiêu Dực đúng là phải gọi cậu là sư huynh.
Lúc trước, Thẩm Hoài An còn bé tức giận với Lục Ngôn Khanh cũng vì cậu không quen trên mình có người khác. Hôm nay Tiêu Dực là sư đệ của cậu, cậu cần gì phải tức giận với Tiêu Dực?
Tiêu Dực chịu thiệt thòi rồi, hình như cậu bao dung cậu ấy thêm một chút cũng là chấp nhận được.
Thấy Cốc Thu Vũ nói vài bình thường là có thể trấn an Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh nhìn cô bé, không khỏi nói: “Muội nói linh tinh cái gì vậy?”
Một người dám nói, còn một người dám nghe.
Lục Ngôn Khanh vừa nhìn Thẩm Hoài An vừa nói: “Thật ra huynh đến cũng vì chuyện này. Tiêu Dực vừa mới lên núi, hoàn cảnh trưởng thành của đệ ấy đặc biệt, chắc là một khoảng thời gian sau này sư tôn chủ yếu muốn trấn an đệ ấy, đệ đừng quá nhỏ mọn.”
Thẩm Hoài An vốn đang gật đầu, nghe câu sau thì nhíu mày, nói: “Đệ đừng nhỏ mọn là ý gì? Đệ là sư huynh đó, đệ là người sẽ ức hiếp người khác sao, lời như thế sao huynh không an ủi Tiểu Cốc?”
“Ai bảo người nào đó tranh giành háo thắng nhất!” Tiểu Cốc lẩm bẩm.
Thẩm Hoài An trừng mắt, làm bộ cầm cái gối trong tay, Tiểu Cốc vội vàng trốn ra sau lưng Lục Ngôn Khanh.
“Huynh nhìn huynh xem, chẳng phải nhỏ mọn còn gì!” Tiểu Cốc trốn ở sau lưng Lục Ngôn Khanh ồn ào.
“Con bé như muội mới nhỏ mọn ấy! Muội nhỏ mọn nhất, cái gì muội cũng nhỏ mọn!”
“Huynh xem huynh làm gì có dáng vẻ của Nhị sư huynh ưu tú, huynh quả thực là đồ tể!”
Hai người cãi lộn rồi bắt đầu đuổi đánh, Lục Ngôn Khanh bị bọn họ vây quanh nói qua nói lại, đầu cậu cũng sắp to ra rồi.
Quá ồn, quá ồn rồi, đã nói người tu tiên đều phải thanh tâm quả dục cơ mà?
Trên ngọn núi chính, ba sư huynh sư muội ồn ào, ở sau núi, Tiêu Dực ngồi bên ngoài sơn động tai giật giật, đôi mắt màu xám thẫm của cậu nhìn ngọn núi chính, một lát sau lại thu hồi tầm mắt.
Cậu ôm chân, im lặng ngồi ở đây, chỉ có gió mát và lá cây làm bạn.
Tiêu Dực không cảm thấy cô đơn, lúc chỉ có một mình thì cậu mới cảm thấy yên ổn trong lòng.
Đúng rồi, cậu còn mục tiêu cần làm.
Khi còn bé, lúc sống cùng dã thú, cuộc sống dù gì vẫn rất đơn giản, làm người lại là một việc khó. cậu chẳng biết ý nghĩa cuộc sống mình phải theo đuổi là gì, nếu như không có ai quản, có lẽ cậu sẽ sống cùng yêu thú cả đời, cho tới khi chết đi.
Ông dẫn cậu đi, nói cho cậu biết, cậu phải biết chữ đọc sách, Tiêu Dực bèn đi học. Về sau nói cậu phải tu luyện, phải biết dùng vũ khí, Tiêu Dực lại học tiếp.
Về sau, ông nói duyên phận của bọn họ đã cạn, ông ấy phải lên Tiên giới rồi. Cuối cùng, ông ấy nói cho cậu biết, vài năm sau tham gia thử luyện bí cảnh, giành hạng nhất rồi sau đó cuộc đời của cậu mới có thể thật sự bắt đầu.
Mấy năm Tiêu Dực sống một mình ấy, cậu cảm giác, cảm thấy thời gian thay đổi, nhưng cũng chẳng hề thay đổi. Cậu chẳng phải là người bình thường, chẳng có cách hòa nhập hoàn toàn vào trong con người, nhưng mà cậu cũng chẳng hoàn toàn thuộc về rừng rậm, giống như ở đâu cũng chẳng phải nơi cậu thuộc về vậy.
Cậu đã từng chẳng rõ cái gì gọi là ly biệt hay “bị bỏ rơi”, nhưng sau khi ông rời đi, hình như cậu đã hiểu một chút rồi.
Cậu chỉ trở nên thích ngẩn người hơn quá khứ thôi.
Ông để lại cho cậu một mục tiêu, cậu đã không làm tốt.
Ông nói tất cả mọi người sẽ bằng lòng tiếp nhận cậu nhưng sư phụ thoạt nhìn rất bất ngờ, hình như nàng suy nghĩ cẩn thận rồi mới miễn cưỡng thu nhận cậu.
Nhưng mà lần gặp mặt trước thử luyện một đêm, Tiêu Dực cũng đã nghĩ tới, chỉ có nữ tử ung dung để trường kiếm bên tai cậu mới có thể làm sư phụ của cậu. Nàng quá tùy ý, quá bất kham, trong mắt mang theo lạnh lẽo xa cách, làm cho Tiêu Dực cảm thấy có lẽ bọn họ là một loại người.
Nhưng nàng không hề cần cậu.
Tiêu Dực vẫn ngồi im ở bên ngoài, nhìn bầu trời từ sáng chuyển tối, tiếng ồn ào trên ngọn núi chính cũng dần dần yên tĩnh.
Lỗ tai nhạy bén của cậu nghe thấy Ngu Sở đi ra khỏi sơn động, Tiêu Dực ngẩng đầu nhìn nàng.
Thật ra Tiêu Dực muốn báo cáo tình huống, ví dụ như cậu và Thẩm Hoài An muốn đánh nhau, nhưng mà không đánh. Còn có Cốc Thu Vũ mang cơm cho cậu nữa.
Nhưng mà có lẽ trời sinh cậu không giỏi ăn nói nên chỉ giấu những lời này trong cổ họng, không thể nói ra, Tiêu Dực chỉ có thể im lặng trước sau như một nhìn nàng.
Ngu Sở phủi vạt áo, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Có mệt hay không, ăn cơm chưa?” Ngu Sở hỏi.
Tiêu Dực lắc đầu, lại gật đầu một cái.
Có thể là ngồi xuống khoảng cách quá gần, Tiêu Dực lại có chút căng thẳng.
Ngu Sở chống đầu, nàng nhìn cậu: “Mấy ngày nay con suy nghĩ cái gì?”
“Về sau người sẽ thăng thiên sao ạ?” Tiêu Dực hỏi.
Tiêu Dực vốn cho rằng mình lại ấp úng, nói gì cũng chẳng thành lời, nhưng miệng của cậu nhanh hơn đầu óc của cậu một bước, giống như câu hỏi này cậu đã muốn hỏi Ngu Sở từ mấy tháng trước, khi Ngu Sở dẫn cậu trở về.
Tiêu Dực bất giác nghĩ tới phần lớn người tu tiên là để thành tiên, người chẳng có mục đích và lý tưởng giống cậu quá ít. Cậu không chắc câu hỏi của mình có mạo phạm Ngu Sở hay không.
Cậu nghiêng đầu nhìn Ngu Sở, có chút lo lắng mím môi.
“Con nghĩ thế nào?” Ngu Sở hỏi.
Tiêu Dực có chút ỉu xìu rũ bả vai, cúi đầu xuống không nói gì.
Ngu Sở không biết làm thế nào, nói: “Các con đều ở đây, sao ta có thể thăng thiên? Trừ phi tương lai tất cả các con có lựa chọn của riêng mình, có thể làm ta yên tâm, có lẽ ta mới cân nhắc chuyện này.”
Tiêu Dực không thể tin nhìn về phía nàng: “Thế nhưng tu tiên không phải vì thăng thiên sao ạ?”
Ngu Sở nhìn bầu trời sao, nàng thở dài một hơi.
“Ta tu tiên để trở nên mạnh mẽ. Trở nên mạnh mẽ để sống sót.” Nàng nói: “Thật ra ta vốn chẳng có cảm giác gì với tất cả, trái lại bởi vì các con.” Ngu Sở nhìn Tiêu Dực, nàng mỉm cười: “Bởi vì nhận đồ đệ nên ta mới lại cảm thấy thế gian này xem như có ý nghĩa.”
“Người vốn có nhà.” Tiêu Dực nói.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt của Ngu Sở cũng trở nên có chút mờ mịt.
Thật ra, có khi Ngu Sở cũng giật mình. Nàng rất ít nghĩ về bản thân, nhưng mỗi lần nghĩ tới là cảm giác mình rất phân liệt.
Có một phần nàng cảm thấy mình là một người chưa từng chết, hệ thống vì bảo đảm dốc hết sức bồi dưỡng tính cách người luân hồi ổn định có thể thực hiện nhiệm vụ nên sẽ thôi miên người thực hiện, xóa bỏ trí nhớ hoặc tâm trạng cản trở nhiệm vụ, rồi sau đó đắp nặn tính cách cứng cỏi.
Ngu Sở cũng từng tự giễu, quá khứ của nàng tồi tệ và yếu ớt tới mức nào mới bị xóa bỏ tất cả trí nhớ?
Nhưng bất luận thế nào, dựa vào năng lực bao trùm cả vũ trụ của hệ thống, chắc là cả đời này nàng cũng đừng hòng biết bản thân đã từng là người như thế nào.
Nàng cảm thấy mình là người có gốc rễ, vậy nên, cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng rất thanh tâm quả dục, thật sự chẳng hào hứng nổi với bất cứ cái gì.
Nhưng, nàng thật sự có nhà sao?
Ngu Sở nhìn Tiêu Dực, khóe mắt nàng dịu dàng hơn.
“Ta không biết ta có nhà hay không, nhưng ta sẽ không để cho con không có nhà.” Nàng hỏi: “Tiêu Dực, con bằng lòng tin tưởng ta không?”
Trong màn đêm, con mắt màu xám của Tiêu Dực phản chiếu những tia sáng nhỏ của những vì sao.
Một lát sau, cậu gật đầu.
“Người cô độc.” Tiêu Dực nói: “Con cũng thế.”
Tiêu Dực cúi người, cậu rụt rè chống cằm lên vai Ngu Sở, như là sói con thăm dò quan hệ.
Ngu Sở vươn tay, dịu dàng sờ lên tóc của cậu.
Rốt cuộc Tiêu Dực cũng thả lỏng lòng mình, ba ngày không ngủ nên cuối cùng cậu ngủ rất say ở trên gối Ngu Sở, như là một con thú con cuối cùng cũng tìm được nương của nó.