Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, Lục Ngôn Khanh phát hiện những người này dạy mãi vẫn không sửa được. Nhất là Thẩm Hoài An, thà rằng hôm sau bị đòn thì nhất định cũng phải chơi bài cửu với Lý Thanh Thành.

Hai người này mới đầu còn có vẻ không hợp nhau cho lắm, thế mà mới chỉ mấy ngày, sau khi tìm được tình hữu nghị trên canh bạc, lại cảm thấy cực kỳ đồng cảnh ngộ đồng cảm lẫn nhau.

Ngoại trừ Thẩm Hoài An thì Lục Ngôn Khanh không thể xuống tay với những người khác được.

Tiêu Dực sao? Tiêu Dực là một đứa trẻ ngoan, chỉ là cậu ấy bị bắt cóc đi mà thôi.

Cốc Thu Vũ hả? Mặc dù Tiểu Cốc có hơi lanh lợi cơ trí lại có chút tinh nghịch, nhưng là sư muội, sao cậu có thể đánh sư muội được chứ.

Vậy Lý Thanh Thành? Được rồi, vụ chơi bài này là do Lý Thanh Thành bày ra, nhưng ai bảo thằng nhóc đó mới gia nhập môn phái đây, thật sự không tốt lắm nếu cậu đi xử lý thằng nhóc đó.

Nhìn thế nào thì trong những người này, Thẩm Hoài An vẫn là người có vấn đề lớn nhất. Thẩm Hoài An là Nhị sư huynh, đã không chịu cùng cậu quản lý sư đệ, sư muội thì thôi đi, còn đi theo bọn nhóc làm trò quấy rối, thật sự rất quá đáng.

Nhưng Thẩm Hoài An quá lì đòn, hôm nay mới đánh một trận xong cũng đã nói đâu vào đấy rồi, ngày hôm sau lại trốn dưới chăn lén chơi bài với người ta.

Lục Ngôn Khanh thực sự không còn cách nào khác. Vì để phòng ngừa làn gió bài bạc này càn quét toàn bộ môn phái, làm cho mọi người hao tổn tâm trí, Lục Ngôn Khanh dẫn mọi người ra phía sau núi, để cho sư phụ phân xử.

Trong khoảng sân sau núi, Ngu Sở ngồi trên sập, nghe Lục Ngôn Khanh cực kỳ tức giận kể lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn đồ đệ còn lại.

Bốn người ngoan ngoãn đứng ngay ngắn thành hàng, ai cũng cúi đầu xuống chỉ thiếu điều chưa viết dòng chữ “Con sai rồi, con thật sự biết sai rồi” lên trên mặt.

Lục Ngôn Khanh nói xong thì nhìn về phía Ngu Sở, dường như đang chờ nàng chủ trì công đạo.

Ngu Sở để sách xuống, nàng nhìn về bốn người đứng sau lưng Lục Ngôn Khanh.

“Thẩm Hoài An, Lý Thanh Thành…” Nàng nhẹ giọng gọi.

Hai người bị gọi tên cả người căng lên, căng thẳng nhìn về phía Ngu Sở, sau đó lại nhanh chóng rời mắt đi, dường như rất sợ Ngu Sở mắng bọn họ.

Ngu Sở dừng lại một chút, nàng hỏi, “Bài cửu vui hơn hay là mạt chược vui hơn?”

Lý Thanh Thành và Thẩm Hoài An nghe nàng nói vậy thì đều thở phào một cái.

“À, cái nào vui hơn còn phải xem…”

Lý Thanh Thành còn chưa nói hết, Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn?” Cậu đè thấp giọng có chút nghi hoặc.

Ngu Sở hắng giọng một cái, nàng vỗ bàn, “Vớ vẩn, sao có thể chơi mấy loại trò chơi mê muội tâm trí như vậy hả?!”

Nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Ngôn Khanh, con cực khổ rồi, con đi làm việc của mình trước đi. Để ta răn dạy mấy đứa nhóc này một trận cho.”

“Sư tôn, phiền người rồi.” Lục Ngôn Khanh chắp tay, lui ra ngoài.

Cậu vừa mới đi ra tới sân chính, bỗng nhiên tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau đó nhanh chóng chạy trở lại.

Lục Ngôn Khanh vừa bước vào đến trong sân đã nghe thấy tiếng xào mạt chược từ ngoài cửa.

“Haiz, từ khi làm sư phụ của các con, đã mười mấy năm ta không chơi rồi!” Giọng của Ngu Sở truyền tới, “Nhanh lên nào, tranh thủ sư huynh của các con không ở đây… Tiêu Dực, con có biết chơi không đấy, sao lại đi cúng bài cho đối thủ, con này… Hả, ta ù rồi!”

“Sư tôn anh minh, vận may này đúng là tung hoành tứ hải.” Lý Thanh Thành ca ngợi.

“Đệ đúng là vua nịnh bợ, sự lợi hại của đệ khi chơi với huynh đâu rồi hả?” Thẩm Hoài An bất mãn.

Cốc Thu Vũ ồn ào, “Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ nữa, nhanh lên một chút, ván tiếp theo đến lượt muội chơi!”

Lục Ngôn Khanh đứng trong sân, gân xanh của cậu nổi lên, cậu đẩy cửa ra đi vào, sắc mặt của những người khác lập tức thay đổi.

“Không xong, không xong rồi, Đại sư huynh quay lại kiểm tra!” Lý Thanh Thành hoảng sợ.

Ngu Sở quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt xụ xuống của Lục Ngôn Khanh, nàng bỗng nở nụ cười.

“Nào, Ngôn Khanh, đến đây ngồi.”

Lục Ngôn Khanh có thể xử lý những sư đệ khác, nhưng đối mặt với sư tôn thì sao cậu có thể? Chỉ có thể xụ mặt ngồi xuống bên cạnh.

“Chơi một ván đi.” Ngu Sở nói, “Con biết đánh mạt chược không?”

“Con không chơi mấy trò này.” Lục Ngôn Khanh nói một cách cộc cằn.

Ngu Sở nhìn ra được Lục Ngôn Khanh đang tức giận.

Nàng có chút buồn cười, bảo Lý Thanh Thành và Thẩm Hoài An xào bài.

Lục Ngôn Khanh thật sự không vui, cậu đứng lên, đang định kiếm cớ đi trước, rồi tìm một nơi xó xỉnh nào đó một mình yên lặng giận dỗi một lúc.

Kết quả, cậu nghe thấy Ngu Sở nói, “Ngồi xuống.”

Lục Ngôn Khanh không còn cách nào khác, cậu lại ngồi xuống, nhìn Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành chia bài.

“Hôm nay con phải học được cách chơi mạt chược, học không xong không cho phép con đi.” Ngu Sở nói, “Nào, rút bài đi.”

Như vậy rất tốt, học sinh giỏi thanh tâm quả dục duy nhất của cả môn phái cũng bị kéo xuống nước.

Chơi được mấy ván, Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành lén nhìn khuôn mặt sa sầm của Lục Ngôn Khanh, cả người sư huynh cũng tỏa ra cảm giác bực bội khó chịu, hai người không khỏi có chút chột dạ.

Mặc dù chuyện đánh bài rất bình thường, nhưng dường như môn phái tu tiên không đụng đến những thứ thế tục này cũng là quy định được ngầm thừa nhận.

Khi bọn họ chơi đúng là rất vui vẻ, nhưng bọn họ cũng biết Lục Ngôn Khanh là muốn tốt cho bọn họ. 

Không ai nghĩ đến việc Ngu Sở lại có thể bắt Lục Ngôn Khanh ở lại chơi với bọn họ, nhìn vẻ mặt này của Lục Ngôn Khanh, hai tên gan dạ nhất cũng không khỏi cúi gằm xuống giấu mặt đi. Đáng lẽ chơi mạt chược phải vô cùng vui vẻ nhưng dường như nó đang trở nên rất nhàm chán, trở thành một hình phạt đau khổ.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng quân cờ mạt chược chạm vào nhau, bầu không khí này hoàn toàn không giống với hoạt động thú vị nhất trong dân gian.

Qua mấy ván, cuối cùng Ngu Sở cũng lên tiếng đại phát từ bi.

“Các con có thể đi rồi.”

Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành lập tức đứng lên chạy ra ngoài, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực vẫn luôn đứng ở bên cạnh, trước mặt hai người không có bàn ngăn cản, chạy còn nhanh hơn.

Lục Ngôn Khanh cũng đứng lên, bỗng cậu lại nghe Ngu Sở nói, “Lục Ngôn Khanh ở lại.”

Thiếu niên lại ngồi xuống.

Khi ở trước mặt những người khác, cậu còn có thể giống như một vị Đại sư huynh, tức giận cũng có chút uy nghiêm.

Bây giờ chỉ còn lại cậu và Ngu Sở, lúc Lục Ngôn Khanh không vui bỗng chốc trở thành đứa trẻ buồn bực đang giận dỗi.

Ngu Sở liếc Lục Ngôn Khanh một cái, nàng cười hỏi, “Tức giận như vậy à?”

“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở, cậu khẽ nói, “Sao người cũng theo sư đệ, sư muội làm loạn chứ? Hay là, người cảm thấy con làm vậy là không đúng…”

“Con không làm sai, bọn nhóc ham chơi, quan tâm nhiều là đúng.” Ngu Sở vươn tay ra thu bài lại, “Nhưng chuyện gì cũng sẽ có những lúc tốt quá hóa dở, đúng không?”

Lục Ngôn Khanh cũng phụ Ngu Sở dọn đồ, cậu nhìn nàng.

“Tốt quá hóa dở?” Lục Ngôn Khanh hỏi, “Người cảm thấy con quản quá mức?”

“Trên đời này không có gì là đúng hoàn toàn hay sai hoàn toàn hết, mức độ phải vừa phải. Nếu như lúc rảnh rỗi bọn nhỏ chơi một, hai ván, vậy thì hãy để cho bọn nhỏ chơi đi, còn có thể tăng thêm tình cảm giữa mọi người.” Ngu Sở nói, “Nhàn rỗi không có chuyện gì thì chơi vũ khí, mà chơi bài thật ra không khác biệt là mấy, chơi vũ khí quá mức không phải cũng sẽ nổ cả đỉnh núi sao?”

Lục Ngôn Khanh im lặng một lúc, sau đó nói, “Con hiểu rồi.”

“Con cũng chơi với bọn nhỏ đi.” Ngu Sở nói.

Lục Ngôn Khanh nghe Ngu Sở nói vậy thì ngẩn người ra.

“Nhưng mà… Nhưng mà con không muốn chơi bài.” Cậu nhỏ giọng đáp.

“Vậy lúc rảnh rỗi con thường làm gì?” Ngu Sở nhìn về phía cậu.

Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, “Con đọc sách thuật pháp, còn có cả mấy cuốn danh tác của dân gian.”

“Lục Ngôn Khanh, con đừng quá gò bó bản thân.” Ngu Sở thở dài nói, “Mặc dù con là Đại sư huynh, nhưng làm việc và nghỉ ngơi cũng phải kết hợp hài hòa, cứng quá dễ gãy, tốt quá thì hóa dở.”

Tính gánh vác trách nhiệm của Lục Ngôn Khanh thực sự quá mạnh, mười năm qua, mỗi một chuyện cậu đều muốn làm một cách tốt nhất, không ngày nào để bản thân rảnh rỗi.

Vốn dĩ Ngu Sở cảm thấy cậu quá căng thẳng, có tốt đến mấy nhưng bị bó buộc trong một khoảng thời gian dài cũng không phải chuyện hay.

Hơn nữa, trước đó vì chuẩn bị cho cuộc thi đấu giữa các môn phái, những đồ đệ này của nàng suốt ba năm ròng chưa từng nghỉ ngơi, vẫn luôn cố gắng, ai cũng không để bản thân có cơ hội xả hơi.

Hiện giờ có Lý Thanh Thành, có thể kéo những sư huynh chăm chỉ cần cù quá mức này nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt.

Lục Ngôn Khanh vừa rồi cũng bởi vì không hiểu được mà có chút không vui, bây giờ đã hiểu ra, là Ngu Sở đang quan tâm cậu, giọng của cậu cũng không khỏi mềm lại một chút.

“Con hiểu rồi, sư tôn.”

“Thật sự hiểu rồi?” Ngu Sở suy nghĩ một lúc, “Không được, ta không yên tâm. Từ nay về sau, cứ cách một ngày con phải qua chỗ ta chơi bài, ta sẽ tự mình chơi với con.”

Đến khi Lục Ngôn Khanh từ sau núi đi đến đỉnh núi chính, các sư đệ, sư muội vẫn đang chờ cậu lập tức xông lên, chân chó cầu cứu mong được sống sót, ân cần hỏi thăm liên tục gọi “sư huynh, sư huynh”.

“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Sư tôn đồng ý cho các đệ chơi bài, nhưng mà phải biết vừa đủ, thời gian chơi mỗi ngày không được quá dài.”

“Chuyện này không quan trọng, huynh còn tức giận không?” Thẩm Hoài An hỏi.

Lục Ngôn Khanh nhìn, mọi người đều đang nhìn cậu chăm chú với ánh mắt quan tâm.

Đám nhóc này không đợi cậu vì sợ bị trách phạt hay không được chơi bài nữa, mà là lo lắng cậu còn tức giận.

Lục Ngôn Khanh có tức giận hơn nữa thì sự tức giận đó cũng tiêu tan không còn chút nào khi đứng trước những tên vô lại nhỏ này.

Cậu không thể làm gì khác hơn là nói, “Lúc nào huynh tức giận với các đệ chứ?”

Lúc này mọi người mới hoan hô, Thẩm Hoài An nhảy cẫng lên lưng Lục Ngôn Khanh, đánh mạnh vào ngực cậu một cái.

“Đệ biết huynh không phải người hẹp hòi mà!”

May là Lục Ngôn Khanh có chân khí hộ thể, nếu không thì cú nện này của Thẩm Hoài An sẽ khiến cậu chịu đủ.

“Sư huynh, vậy sư tôn nói gì với huynh vậy?” Cốc Thu Vũ tò mò hỏi.

Lục Ngôn Khanh thuật lại những lời Ngu Sở nói với cậu.

Mọi người nghe xong cũng ngẩn ra.

“Này, Đại sư huynh cố gắng nhiều rồi, không những để cho sư tôn buộc huynh nghỉ ngơi, còn phải tự mình nhìn huynh chơi mới được?” Lý Thanh Thành lẩm bẩm.

Mọi người theo Lục Ngôn Khanh rời đi.

Mặc dù thời gian nghỉ ngơi của hôm nay vẫn chưa hết, nhưng mọi người đã không còn hứng thú chơi bài, dứt khoát vây quanh Lý Thanh Thành, muốn cậu ấy thể hiện năng lực của mình.

“Nói mới nhớ, không phải đệ đã xem cho Lục Ngôn Khanh sao?” Cốc Thu Vũ tò mò nói, “Bọn ta đều muốn biết sư huynh sau này sẽ trở thành người như thế nào.”

“Chuyện này có gì đâu, thực ra nhìn người thường sẽ chính xác hơn.” Lý Thanh Thành giải thích, “Người tu tiên về cơ bản đều sống rất lâu, nên khả năng xảy ra cũng sẽ nhiều hơn, thật sự rất khó để nói chính xác được người tu tiên tương lai sẽ ra sao. Nhưng chúng ta có thể thử một lần, coi như là giải trí trong lúc rảnh rỗi đi.”

Mọi người đều hứng thú, rối rít ồn ào đòi làm.

Lục Ngôn Khanh không còn cách nào khách đành phải đưa tay cho Lý Thanh Thành, để cho cậu ấy nhìn một chút.

Lý Thanh Thanh cầm tay Lục Ngôn Khanh rồi nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, Lý Thanh Thành mở to mắt ra, thoáng hoảng hốt nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Sao vậy?” Thẩm Hoài An hỏi.

“Không sao, không sao.” Vẻ mặt của Lý Thanh Thành dần bình tĩnh lại, cậu ấy gãi gãi đầu cười, “Chỉ là sư huynh thực sự quá mạnh, cho nên rất khó để kết luận mà thôi.”

Lý Thanh Thành tùy tiện nói mấy câu, cuối cùng lấp liếm cho qua chuyện này. 

Buổi tối, Lục Ngôn Khanh đi tới vách đá bên đỉnh núi chính thì thấy Lý Thanh Thanh đứng bên vách đá chờ mình.

“Xế chiều hôm nay, đệ đã nhìn thấy gì?” Lục Ngôn Khanh đi tới, cậu hỏi.

Vẻ mặt Lý Thanh Thành có chút phức tạp, cậu ấy nhìn Lục Ngôn Khanh chăm chú một lúc.

“Lục sư huynh, huynh muốn biết thân phận của mình không?” Lý Thanh Thành hỏi.

Lục Ngôn Khanh ngẩn ra.

“Ý của đệ là?…”

“Ở thôn trang đó, huynh đã tránh được một kiếp, sau đó được một người ăn xin nuôi dưỡng.” Lý Thanh Thành nói, “Huynh muốn biết huynh vốn dĩ là ai, sao mà người nào đó lại muốn ra tay với huynh, đúng không?”

Vẻ mặt Lục Ngôn Khanh cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Đệ nhìn thấy được?” Cậu hỏi.

Lý Thanh Thành gật đầu một cái.

“Khi đó huynh còn quá nhỏ cho nên không nhớ nổi. Thật ra thì tất cả những chuyện đó đều tồn tại bên trong tiềm thức của huynh, mà đệ đã nhìn thấy được chúng.” Lý Thanh Thành hỏi, “Huynh muốn biết chân tướng của năm đó không?”

Lục Ngôn Khanh rủ mắt xuống.

Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi.” Lục Ngôn Khanh giọng trầm trầm, nói, “Hiện giờ huynh đã là Lục Ngôn Khanh, huynh không cần biết những chuyện khác nữa.”

Lý Thanh Thành nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau mới bật cười.

“Như vậy cũng tốt.”

————

Tác giả có điều muốn nói:

Lục Ngôn Khanh: Từ sư tôn đến sư đệ đều cực kỳ khó quản _(:з”∠)_ Cả môn phái chỉ có một mình ta là người nghiêm túc tu tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK